Món Đưa Cơm - Giới Thái Hồ Hồ

Chương 6

Đào Minh Chước về tới nhà, giặt quần mất nửa tiếng đồng hồ.

Cậu cầm xà phòng giặt, chà vết dầu từng chút từng chút một, sau đó đóng vòi nước, nhìn bản thân trong gương, chậm rãi thở một hơi thật dài.

Nếu bảo trước bữa ăn này Đào Minh Chước còn bán tin bán nghi, thì lúc này đây cậu đã chắc chắn trăm phần trăm.

Trên bàn ăn rõ ràng có nhiều món dimsum như vậy, vì sao Kinh Từ lại chỉ gặp món xíu mại ở xa nhất, sau đó miếng xíu mại đó lại có thể vừa khéo rơi lên quần cậu?

Thủ đoạn nước ấm nấu ếch này thực sự rất thông minh. Đầu tiên dùng thức ăn ngon để dụ dỗ, ban đầu tỏ ra điềm tĩnh, không để lộ mục đích thật sự, sau đó bắt đầu kiên nhẫn, tấn công từng chút một.

Khi ở cùng nhau thì duy trì khoảng cách xã giao ở mức có vẻ phù hợp, nhưng trong lúc đó cũng sẽ cố tình tạo ra một vài sự cố nho nhỏ, âm thầm kéo gần khoảng cách thông qua những tiếp xúc cơ thể trông có vẻ vô tình.

Thật ra, hồi học đại học, cùng từng có người đồng tính thể hiện tình cảm với Đào Minh Chước nên cậu cũng không thấy quá khó chấp nhận. Chẳng qua, khi đối diện với lời tỏ tình của người khác, cậu thấy nên dứt khoát từ chối hoặc nghiêm túc đáp lại.

Tóm lại tuyệt đối không nên dây dưa khiến người khác chờ đợi, hơn nữa còn phải thẳng thắn cho đối phương một câu trả lời rõ ràng.

Thế nhưng vấn đề hóc búa hiện tại là Kinh Từ có vẻ rất giỏi kìm nén. Anh trước giờ chưa từng chủ động nói thẳng ra điều gì, chỉ luôn đơn phương bày tỏ thiện chí ở mức độ cao với Đào Minh Chước.

Đào Minh Chước thử phân tích, cảm thấy dù sao trước đây hai người cũng chưa từng tiếp xúc, như vậy hẳn là Kinh Từ chỉ bị hấp dẫn bởi bề ngoài của cậu.

Song, nhớ lại những lời Kinh Từ từng nói trước đây với thư ký, gì mà “Cậu ấy quá quan trọng”, rồi còn “Ý nghĩa của cuộc sống”, rõ ràng là tình cảm rất sâu đậm…

Đến cuối bữa trưa hôm đó, Đào Minh Chước, bụng chứa mười chiếc bánh bao và tám chiếc xíu mại, cảm thấy lòng dạ rối bời. Cậu thật sự cần hai ngày để sắp xếp lại suy nghĩ của mình.

Vì vậy, trước khi hai người chào tạm biệt, Đào Minh Chước quay sang nói: “Giám đốc Kinh…”

Kinh Từ đứng nguyên tại chỗ nhìn Đào Minh Chước nhưng không nói năng gì.

Đào Minh Chước dừng lại một lúc, sau cùng vẫn ngập ngừng gọi cả họ cả tên của anh: “… Kinh Từ, mai tôi muốn chỉnh sửa cho xong bản thiết kế final của trang phục skin hè[1], có lẽ tới giờ sẽ chỉ ăn qua loa, nên chắc không dành ra được thời gian để ăn chung với anh được.”

Kinh Từ sửng sốt, hỏi: “Bận đến mức không có thời gian ăn trưa sao?”

Đào Minh Chước: “Cũng không hẳn… Chỉ là sắp hoàn thiện rồi, tôi muốn sớm xong sớm thoải mái, không muốn tiếp tục kéo dài nữa.”

Kinh Từ trầm ngâm một thoáng rồi bảo: “Được.”

“Vậy đợi cậu xong việc thì chúng ta lại hẹn tiếp nhé.” Anh đã nói như vậy.

Đào Minh Chước thề với trời, cậu thật sự chưa từng suy diễn quá đáng, thế nhưng khi ấy cậu rõ ràng đã nhìn thấy biểu cảm thất vọng quá đỗi, khó lòng che giấu trên gương mặt của Kinh Từ.

Vì vậy, tâm trạng cậu càng thêm rối rắm.

Muốn trốn tránh là thật nhưng Đào Minh Chước cũng không nói dối. Dạo gần đây cậu thật sự đã cống hiến hơn nửa lá gan của mình cho việc thiết kế trang phục skin.

Sau khi chốt bản thiết kế cuối, tất cả họa sĩ thiết kế đều thở phào nhẽ nhõm. Dương Khả Ninh than thở: “Có ai hiểu không, bây giờ lịch sử duyệt web của tôi toàn hình tham khảo đủ loại bikini với quần short đi biển, hôm kia còn bất cẩn bị mẹ tôi trông thấy. Từ sau lần đó, cứ lúc ở nhà là bà ấy lại nhìn tôi với ánh mắt rất phức tạp.”

“Biết thỏa mãn đi.” Đào Minh Chước nói: “Còn nhớ series “Hạ Trùng Ngữ Băng” năm ngoái không? Khi ấy tìm hình côn trùng suốt một tháng, đến lúc ngủ cũng cảm thấy có kiến bò trên cánh tay tôi.”

(Hạ Trùng Ngữ Băng: là cách viết rút ngắn của câu “夏虫不可以语冰 – côn trùng mùa hè nào biết băng tuyết mùa đông”, vì ở đây là tên riêng của series sản phẩm nên mình sẽ để nguyên âm Hán – Việt)

“Cảm ơn ngài, đã đang ngứa rồi nè.” Dương Khả Ninh không nhịn được mà rùng mình. Suy nghĩ của cô trước giờ rất hay nhảy cóc, hỏi: “À đúng rồi, hôm nay ông không phải đi ăn với Giám đốc Kinh…”

Đào Minh Chước thấy đau đầu.

Cậu làm bộ như không nghe thấy, trực tiếp ngắt lời: “Không phải bà suốt ngày kêu muốn uống đồ của cửa hàng trà hoa quả mới mở gần đây sao? Vừa hay hôm nay cũng không bận gì, bà nhanh hỏi xem mọi người muốn uống không, tôi mời.”

Để tìm một lý do hợp lý cho việc bản thân ăn trưa cùng Kinh Từ, Đào Minh Chước đã nói với Dương Khả Ninh rằng vì cậu theo chuyên ngành sơn dầu, mà vừa khéo Kinh Từ lại rất hứng thú với việc sưu tầm tranh sơn dầu, muốn mở rộng kiến thức liên quan nên bữa trưa hàng ngày chỉ là để bàn về tác phẩm và nghệ thuật mà thôi.

Lúc đó thực ra Dương Khả Ninh có để lộ biểu cảm bán tin bán nghi nhưng Đào Minh Chước chỉ làm bộ như không thấy.

Dù thế nào đi nữa, Đào Minh Chước tuyệt đối sẽ không để Dương Khả Ninh biết được rằng trước đó cô thật sự đã đoán đúng, Kinh Từ thật sự có một vài suy nghĩ không bình thường đối với cậu.

Năng lực giữ bí mật của cô nhóc này là âm. Nếu cô biết, đám chị em của cô cũng biết, như vậy cả thế giới cũng sẽ biết theo.

May là Dương Khả Ninh trước giờ không thể cưỡng lại trước sự cám dỗ của đồ ngọt, vừa nghe xong là lập tức phấn chấn, vẫy tay gọi đồng nghiệp xung quanh: “Nào nào nào, hôm nay Tiểu Đào mời, thoải mái gọi. Tôi nhất định phải uống Xoài Mượt Mà, Nho Xanh Mọng và Đào Mật Tuyệt Đỉnh của quán đó.”

Kết quả, sau năm giây mở ứng dụng đặt đồ, Dương Khả Ninh lập tức chuyển sang khóc rống: “Quán bọn họ hôm nay tạm thời ngừng kinh doanh!”

Hứa Dịch ở bên cạnh cũng cảm thấy kỳ lạ: “Quán đó không phải 12 giờ mới mở cửa sao? Hình như chưa mở được hai tiếng mà?”

Đào Minh Chước còn chưa kịp đáp lời, khu vực phía trước của phòng làm việc đã vọng lại tiếng xôn xao.

Cậu ngước lên liếc qua, thấy trên tay mấy người đồng nghiệp đều treo lủng lẳng túi trà hoa quả, trong đó còn có mấy cô gái ở bên cạnh luôn miệng kêu “Sếp Kinh hào phóng”.

Kinh Từ đang bị bao vây giữa đám đông.

“Cường độ công việc dạo gần đây khá nặng, mọi người vất vả rồi, uống chút đồ rồi nghỉ ngơi đi.” Đào Minh Chước nghe thấy thấp thoáng giọng Kinh Từ truyền lại từ trong đám đông: “Có mấy túi giảm 50% và giảm 70% đường, mọi người có thể tự chọn…”

Dương Khả Ninh nhìn kỹ: “Ôi trời! Xoài Mượt Mà, Nho Xanh Mọng và Đào Mật Tuyệt Đỉnh! Thậm chí còn có Trà Sữa Cacao mới ra mắt nữa!”

Mấy cô gái bắt đầu chọn theo khẩu vị. Đào Minh Chước chỉ cần có để uống là được, nhận đại một cốc Hứa Dịch đưa cho rồi uống vài ngụm.

Phải nói rằng cách Kinh Từ mời nước mọi người cực kỳ hào phóng. Mua kiểu này, có lẽ không hề tính đầu người mà trực tiếp vắt kiệt quán trà hoa quả đó.

Kinh Từ đứng cách đó rất xa, có mấy nhân viên đang vây quanh anh nói chuyện gì đó. Đào Minh Chước thấy anh kiên nhẫn lắng nghe, thỉnh thoảng mắt khẽ cong, mỉm cười đáp lại.

Tranh thủ khoảng trống trong cuộc trò chuyện, Kinh Từ ngẩng lên, lướt mắt nhìn xung quanh.

Khoảnh khắc chạm phải ánh mắt của Kinh Từ, bàn tay cầm cốc trà của Đào Minh Chước hơi khựng lại.

Sau đó cậu nhìn thấy Kinh Từ khẽ chớp mắt, mỉm cười nói gì đó với mấy nhân viên kia rồi quay người đi về phía cậu.

Cuối cùng, Kinh Từ đứng lại trước mặt Đào Minh Chước, nói: “Lâu rồi không gặp.”

Đào Minh Chước: “Thật ra… Thật ra hình như cũng mới không gặp một ngày.”

“Hình như là vậy.” Kinh Từ ngẫm một chút, cười nói: “Xin lỗi, tôi cứ cảm thấy một ngày này trôi qua thật chậm.”

Đào Minh Chước lúc này thật sự rất muốn kêu cứu.

Dương Khả Ninh và mấy người chị em của cô đứng bên cạnh, vừa hút trà hoa quả vừa nhìn chằm chằm về phía Đào Minh Chước, thi thoảng lại đưa mắt nhìn nhau, thì thà thì thầm.

Đào Minh Chước cảm thấy cách tốt nhất là không nói chuyện quá nhiều với Kinh Từ. Vậy nên cậu cầm lấy một cốc trà hoa quả chưa ai động tới bên cạnh, chọc ống hút, nhét vào tay Kinh Từ.

“Vị nho.” Đào Minh Chước nói: “Tôi vừa nếm thử rồi, rất ngon, chỉ hơi ngọt thôi. Anh uống thử đi.”

Kinh Từ nhận lấy cốc trà hoa quả, nhìn thân cốc một lúc, rồi lại nhìn cốc trà đã uống gần hết trong tay Đào Minh Chước, cúi đầu cũng uống theo.

“Rất ngọt, có lẽ vì 100% đường.”Kinh Từ bặm môi, ngẩng lên hỏi ngược lại Đào Minh Chước: “Cậu thích đồ uống vị nho sao?”

Đào Minh Chước ngẩn người: “Coi như vậy đi.”

Kinh Từ gật đầu: “Tôi hiểu rồi.”

Đào Minh Chước không rõ Kinh Từ rốt cuộc đã hiểu cái gì.

Cậu cũng không dám nghĩ, chỉ có thể vội vàng gồng mình chuyển chủ đề: “Nhưng… Nhưng cuối cùng đã thứ Sáu rồi, về nhà là có thể nghỉ ngơi thoải mái.”

“Đúng vậy.” Cậu nghe thấy Kinh Từ lẩm bẩm: “Lại đến cuối tuần rồi.”

Kỳ nghỉ rõ ràng nên khiến người ta cảm thấy mong chờ, thế nhưng khi nói ra hai chữ “cuối tuần” này, Đào Minh Chước lại thấy chân mày Kinh Từ nhíu lại.

Như chợt nhớ ra chuyện gì, nét mặt của Kinh Từ lập tức dịu bớt. Anh ngẩng lên, nói với Đào Minh Chước: “Đúng rồi, thật ra tôi vẫn luôn có chuyện này muốn hỏi cậu.”

Lúc hai người đứng đối diện với nhau, Kinh Từ phải hơi ngẩng đầu mới có thể nhìn thẳng vào mắt Đào Minh Chước.

Mỗi lần Kinh Từ bắt đầu bằng những câu như “Tôi có một yêu cầu” hay “Tôi muốn hỏi điều này”, thì phía sau chắc chắn sẽ là một câu khiến Đào Minh Chước sốc tận óc.

Trực giác mách bảo Đào Minh Chước rằng không ổn, nhưng rồi cậu lại nghĩ hiện tại đang trước mặt bao người như vậy, Kinh Từ hẳn sẽ không nói ra mấy lời quá bất thường.

Vậy nên, Đào Minh Chước khựng lại một lúc rồi ngập ngừng: “… Anh nói đi.”

Kinh Từ gật đầu.

“Tôi cảm thấy sau mấy ngày tiếp xúc vừa qua, quan hệ giữa chúng ta đã thân thiết hơn rất nhiều.” Đào Minh Chước nghe thấy anh hỏi bằng giọng nghiêm túc: “Vậy nên tôi đang nghĩ, cậu có thể cho tôi tài khoản WeChat cá nhân của cậu được không?”

Đào Minh Chước suýt phun ngụm nước còn nguyên trong miệng vào lại trong cốc.

Dương Khả Ninh và tất cả những người đang nghe trộm xung quanh: “…?”

Kinh Từ lại chẳng hề cảm thấy có gì không ổn. Anh chỉ cúi mắt nhìn xuống, suy nghĩ một lúc, sau đó ngẩng lên, mỉm cười ấm áp với Đào Minh Chước.

Anh nói: “Hơn nữa, không biết tôi có thể thi thoảng hẹn cậu đi chơi với tư cách một người bạn vào cuối tuần hay không?”

Chú thích:

[1] Skin trang phục: bao gồm phần trang phục hiển thị bên ngoài của nhân vật game cùng bộ hiệu ứng đi kèm theo concept của từng series.

Bình Luận (0)
Comment