Món Đưa Cơm - Giới Thái Hồ Hồ

Chương 5

Đào Minh Chước hiện tại đang trong trạng thái hoảng loạn cực độ. Cậu không tài nào ngờ được, bản thân lại giữ vị trí quan trọng đến vậy trong lòng Kinh Từ, thậm chí còn khiến đối phương cảm thấy nếu không có cậu, cuộc sống sẽ theo đó mà trở nên “không còn ý nghĩa gì”.

Chức danh “ý nghĩa của cuộc sống” thật sự mang sức nặng rất lớn, thế nhưng Kinh Từ khi nói ra lời này lại điềm tĩnh như thế.

Đào Minh Chước vốn đã cảm thấy kỳ lạ. Chỉ vì để ăn cùng cậu một bữa, Kinh Từ bằng lòng thoả hiệp nhiều đến vậy, thậm chí còn đặt bản thân ở kèo dưới. Hơn nữa trong lúc riêng tư, anh còn bận lòng vì những chi tiết bé xíu như việc cậu dùng đũa có thoải mái hay không, có cảm thấy bị gò bó hay không. Chuyện Kinh Từ đã âm thầm để ý đến cậu từ rất lâu là không còn nghi ngờ gì nữa. Song, Đào Minh Chước không ngờ được, hoá ra anh còn đơn phương… có tình cảm mãnh liệt đến vậy với mình.

Đào Minh Chước không dám nghĩ sâu xem thành phần cụ thể của tình cảm ấy là gì.

Cậu rất hoang mang, cũng rất bối rối. Cậu không biết bản thân nên đối mặt với Kinh Từ như nào, cũng không biết sắp tới Kinh Từ sẽ có hành động gì với mình.

Mấy bữa trưa gần đây Đào Minh Chước đều ăn trong tâm trạng nơm nớp. Kinh Từ thì giống như trước đây anh từng hứa, không cố ý bắt chuyện với Đào Minh Chước, cho cậu thời gian dùng bữa hoàn toàn tự do.

Kinh Từ sẽ yên lặng ăn cùng Đào Minh Chước, thỉnh thoảng ngẩng lên nhìn mặt cậu một lúc ngắn trong im lặng.

Chỉ có điều lần này, sau khi biết được tâm tư Kinh Từ dành cho mình, trong tiềm thức Đào Minh Chước luôn cảm thấy ánh mắt anh mang rất nhiều điều khác lạ.

Hôm nay là ngày thứ bảy bọn họ ăn cùng nhau, Kinh Từ chọn các món nhẩm trà của Quảng Đông.

Các loại dimsum vô cùng phong phú, bày la liệt cả bàn, Đào Minh Chước càng cảm thấy bất an hơn.

Cậu cắm đầu nuốt liền hai chiếc bánh bao kim sa, sau đó mới ngập ngừng nói: “Sếp Kinh, về sau thật sự không cần mua nhiều loại như vậy đậu. Sức ăn của tôi khỏe thật nhưng tôi không kén chọn, chỉ cần no bụng là được. Cứ tiếp tục như này tôi sợ chúng ta sẽ lãng phí…”

Kinh Từ ngẩng lên nhìn cậu, mắt cong cong, nói: “Không sao, cậu thấy ngon miệng mới là quan trọng nhất.”

Đào Minh Chước: “…”

Đào Minh Chước hiện tại không dám nghĩ sâu về ẩn ý của câu nói này.

Cậu thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào hai mắt của Kinh Từ, càng không biết nên đáp lời ra sao, chỉ có thể cười gượng gạo rồi cắn một miếng bánh bao lớn.

Kinh Từ nhìn chăm chú góc nghiêng của Đào Minh Chước một lúc, cúi đầu, cũng cắn một miếng bánh bao kim sa theo cậu.

Vỏ bánh mềm mại, nhân trong thơm ngon mặn mà, quả thật rất ngon. Kinh Từ nghĩ.

Trước đây, Kinh Từ chưa bao giờ ngờ được rằng cảm xúc hạnh phúc quan trọng nhất trong cuộc sống của mình lại bắt nguồn từ một người xa lạ.

Nhưng thực tế lại khó ngờ như thế đấy. Kinh Từ phát hiện bản thân chỉ cần vừa ăn vừa nhìn Đào Minh Chước thì sẽ sản sinh cảm giác thèm ăn một cách kỳ lạ. Anh sẽ bắt đầu có cảm giác đói, đồng thời cũng sẽ cảm thấy dường như chỉ cần là đồ Đào Minh Chước đang ăn thì đều trở nên đặc biệt thơm ngon.

Từ sau khi phát hiện ra sự tồn tại của Đào Minh Chước ở căng tin công ty, mỗi ngày Kinh Từ có thể ăn được ít nhất một bữa ngon lành nhờ vào việc quan sát cậu, mà không phải ăn như nhai sáp.

Trong tài liệu do Lương Kinh Kinh cung cấp, Kinh Từ cũng nắm được bối cảnh cơ bản của Đào Minh Chước: Tốt nghiệp chuyên ngành Tranh sơn dầu, hiện phụ trách thiết kế concept nhân vật trong dự án, thái độ làm việc tích cực và nghiêm túc, đồng nghiệp cũng đều dành cho cậu những đánh giá tốt như “Tiểu Đào không cần dùng thang đã có thể giúp thay bóng đèn”, “Tiểu Đào điểm nào cũng tốt, chẳng qua hay đấu khẩu với bác gái căng tin”.

Kinh Từ cảm thấy đối phương hẳn là một chàng trai trẻ khá nhiệt tình.

Anh từng thử nhớ lại dáng vẻ của Đào Minh Chước khi ăn uống trong lúc bản thân ăn tối, phát hiện hiệu quả kém xa so với tận mắt trông thấy Đào Minh Chước ăn.

Hơn nữa nếu liên tục hai ngày cuối tuần không được thấy Đào Minh Chước, bản thân anh sẽ lại rơi vào trạng thái nuốt không trôi như trước.

Vậy nên sau khi quan sát ở căng tin gần một tháng, Kinh Từ cảm thấy bản thân có thể ngỏ lời mời Đào Minh Chước ăn trưa chung với mình.

Ban đầu mọi thứ diễn ra thật sự rất suôn sẻ, thế nhưng không biết vì sao, hai ngày gần đây khi ăn cùng nhau, Đào Minh Chước dường như luôn có chút phân tâm.

Sự lên xuống trong tâm trạng của Đào Minh Chước cũng gián tiếp ảnh hưởng hiệu quả của việc “đưa cơm”. Vậy nên ngay lúc này đây, sự phân tâm của cậu dẫn tới trạng thái khi ăn của anh không được như mong muốn.

Kinh Từ nghĩ thử, cảm thấy có lẽ vì khoảng cách giữa chức vụ của hai người, Đào Minh Chước vẫn có chút không được thả lỏng.

Anh nhận ra việc quan trọng nhất bây giờ là kéo gần khoảng cách với Đào Minh Chước. Xóa tan cảm giác xa cách này thì cậu mới có thể trở lại trạng thái thoải mái như khi ăn cùng đồng nghiệp.

Hôm nay Kinh Từ chuẩn bị rất nhiều món dimsum, anh hi vọng Đào Minh Chước có thể ăn nhiều một chút.

Thế nhưng Đào Minh Chước lại cứ ngẩn người mãi. Cậu chỉ cằm đầu ăn bánh bao đặt trước mặt nên Kinh Từ hơi lo lắng, vì ở góc vẫn còn rất nhiều món dimsum khác chưa được động tới.

Nghĩ tới chuyện cần phải kéo gần khoảng cách, Kinh Từ bèn hỏi Đào Minh Chước: “Cậu muốn ăn xíu mại không? Hình như để hơi xa, tôi có thể để gần cậu hơn.”

Đào Minh Chước vốn đang thả hồn đi xa, nghe vậy thì giật mình, đáp: “Cảm ơn Giám đốc Kinh, lát tôi tự gắp là được. Tôi ăn hết cái bánh bao này đã rồi tính tiếp.”

Cậu nói rất nhanh, Kinh Từ hơi ngẩn người, khẽ “Ừ” một tiếng.

“Cậu thật ra không cần khách sáo mãi như thế.” Kinh Từ nói: “Chúng ta tầm tuổi nhau, hơn nữa đã ăn cùng nhau nhiều bữa, nên nếu cậu không ngại thì có thể coi tôi như bạn cậu, gọi thẳng tên tôi là được.”

Ý Kinh Từ là hy vọng hai người có thể không xa cách như bây giờ mà ở chung một cách tự nhiên hơn, thả lỏng hơn chút.

Thế nhưng sau khi nói hết câu đó, anh ngược lại trông thấy Đào Minh Chước đứng hình, sau đó đột nhiên ho sặc sụa, giống như bị mắc nghẹn bởi đồ trong miệng.

Sau đó anh nghe thấy Đào Minh Chước vừa ho vừa xua tay, nói ngắt quãng: “Đư… Được…”

Không rõ vì sao, sau khi anh nói lời kia, Kinh Từ cảm thấy Đào Minh Chước dường như còn mất tập trung hơn.

Hơn nữa rõ ràng cậu đã đồng ý rằng ăn hết chiếc bánh bao kim sa trong tay sẽ ăn xíu mại, thế nhưng vì trạng thái hốt hoảng, Kinh Từ cảm thấy cậu hẳn đã quên lời mình từng nói, chậm chạp cầm lấy một chiếc bánh bao kim sa mới.

Kinh Từ lo cứ thế này thì Đào Minh Chước sẽ no mất, như vậy những món dimsum khác sẽ bị lãng phí. Vì chỉ có những món Đào Minh Chước đã mới có tác dụng “đưa cơm”. Nếu Đào Minh Chước không động vào những loại dimsum khác trong góc thì bản thân Kinh Từ cũng sẽ ăn không nổi.

Sau khi cân nhắc, Kinh Từ vẫn chọn đứng dậy, chủ động gặp một chiếc xíu mại đang đặt ở xa.

Kinh Từ chuẩn bị đặt miệng xíu mại tới trước mặt Đào Minh Chước, thế nhưng vừa lại gần thì Đào Minh Chước đã ngẩng phắt lên, giống như bị dọa tới nhảy dựng.

Kinh Từ cũng không ngờ được cậu lại có phản ứng mạnh đến thế, tay thoáng không giữ được vững, đũa lập tức không kẹp chặt, miếng xíu mại tròn vo rơi xuống đùi Đào Minh Chước.

Sau đó quay tròn và lăn xuống đất.

Kinh Từ: “…”

Miếng xíu mại bị rơi để lại một vết dầu trên quần Đào Minh Chước. Kinh Từ sửng sốt, vội nói: “Xin lỗi, cậu có bị bỏng không?”

Vết dầu kiểu này xử lý không dễ. Kinh Từ vội vàng rút vài tờ giấy ăn, cúi người lau đi vết bẩn trên đùi giúp Đào Minh Chước.

Sau khi phát hiện ra không thể lau được vết dầu, Kinh Từ cảm thấy hối hận. Anh thấy bản thân dường như có chút chữa lợn lành thành lợn què mất rồi.

Anh ngẩng lên, vừa định bảo rằng bản thân có thể đền bù cũng như giúp mang đi giặt khô thì phát hiện Đào Minh Chước đang ngồi nguyên tại chỗ, sững sờ nhìn mình.

Lúc này Kinh Từ mới nhận ra, hóa ra khoảng cách hiện tại giữa hai người lại gần đến thế, hơn nữa hành động lau vết dầu trên quần cậu vừa rồi của anh thuộc loại tiếp xúc cơ thể khá thân mật.

Ngay sau đó anh thấy Đào Minh Chước cúi đầu, lắp bắp nói: “Không, không sao. Tôi về giặt là được.”

Kinh Từ nhìn mặt Đào Minh Chước, thoáng giật mình, nói: “… Được.”

Kinh Từ từ từ vo tròn tờ giấy trong tay, sau đó đứng dậy, đi tới cửa phòng làm việc, vứt cục giấy vào thùng rác bên cạnh cửa.

“Mặt cậu… hình như hơi đỏ.” Sau khi quay người lại, Kinh Từ không kìm được, ngập ngừng hỏi: “Trong phòng có nóng quá không? Cần tôi mở cửa sổ giúp cậu không?”

Tác giả: Đào Minh Chước (mặt đỏ bừng): Anh ấy, anh ấy quả nhiên…!

Bình Luận (0)
Comment