Món Đưa Cơm - Giới Thái Hồ Hồ

Chương 18

Lần này tới nước U, Kinh Từ có rất nhiều việc cần xử lý.

Mục đích chính của lịch trình lần này là đàm phán hợp tác dự án mới cùng một công ty game bản địa. Lý Vũ Phách đang đi du lịch vòng quanh thế giới cùng bạn gái vừa khéo cũng tới nước U. Hai người họ đã không gặp nhau mấy tháng trời nên cũng muốn gặp mặt một buổi.

Sáu ngày đã là khoảng thời gian mà Kinh Từ cố gắng rút ngắn nhất có thể. Khoảng thời gian này nói dài không dài, nhưng có thể khiến mối quan hệ mới hình thành gần đây nhanh chóng trở nên nguội lạnh.

Lý Lam và ông chủ cơ sở thú nuôi chuyên nghiệp có quan hệ rất thân thiết, kế hoạch ban đầu của Kinh Từ thật ra là sắp xếp cho Ôn Thái Y ở đấy. Nhưng rồi cuối cùng, Kinh Từ chọn giao Ôn Thái Y cho Đào Minh Chước chăm sóc, để giữ lấy một sợi dây liên kết cho hai người có cơ hội tiếp tục duy trì liên lạc.

Kinh Từ cảm thấy, Đào Minh Chước là một người kỳ lạ nhưng cũng rất thú vị.

Hôm ấy, sau khi phần kem trong tay bị cắn mất một miếng to, Kinh Từ ngây người hồi lâu, mới nhận ra Đào Minh Chước hẳn đã hiểu nhầm ý của anh.

Sau khi phát hiện ra, Kinh Từ phải cố nén nụ cười trên mặt.

Anh còn để ý thấy, sau khi ăn xong miếng kem đó, tuy ngoài mặt Đào Minh Chước tỏ vẻ như không có chuyện gì, nhưng lại không ngừng trộm quan sát hành động của anh qua khóe mắt.

Kinh Từ biết, nếu anh không ăn tiếp, Đào Minh Chước đang căng thẳng kia sẽ nhận ra bản thân đã hiểu nhầm. Với sự hiểu biết của Kinh Từ về Đào Minh Chước trong thời gian qua, có lẽ mặt cậu sẽ lập tức đỏ phừng đến mức không tưởng tượng nổi.

Vậy nên tới cuối, Kinh Từ vẫn ăn hết phần kem đó.

Bữa tối đầu tiên sau khi hạ cánh tại nước U, Kinh Từ vẫn chẳng có chút cảm giác thèm ăn nào. Anh bắt đầu nhớ nhung thời gian ăn cùng Đào Minh Chước.

Chẳng qua anh thật sự có chút không rõ, thứ hiện tại bản thân đang nhớ nhung rốt cuộc là cảm giác có thể ăn uống ngon miệng, hay là sự thư thái và nhẹ nhõm khi ăn cùng Đào Minh Chước.

Khách sạn Kinh Từ ở do Lý Vũ Phách sắp xếp. Chiều hôm thứ hai, anh có cuộc họp cùng đối tác, Lý Vũ Phách rảnh rỗi không việc gì làm, bèn quyết định cũng sẽ tham gia cùng.

Lý Vũ Phách đã trút bỏ trạng thái làm việc một thời gian dài. Sau khi không còn thư ký, y rất lơ đãng trong cuộc sống, trí nhớ không khác gì cá vàng: “Tiểu Từ, cuộc họp vào một rưỡi chiều ngày kia phải không?”

Bàn tay đang gõ bàn phím của Kinh Từ khựng lại: “Là ngày mai.”

Một lúc sau, Lý Vũ Phách “À” lên một tiếng, lại hỏi: “Là ba rưỡi chiều mai đúng không?”

Kinh Từ thở dài: “Một rưỡi chiều.”

Đến khi chuẩn bị rời khỏi phòng, Lỹ Vũ Phách lại hỏi: “Xác nhận lần cuối, là năm giờ chiều ngày kia đúng không?”

Kinh Từ: “…”

Trưa hôm diễn ra cuộc họp, Kinh Từ tắm trước một lượt. Sau khi bước ra khỏi phòng tắm, đang chuẩn bị sấy tóc, anh lại phát hiện màn hình điện thoại của mình lóe sáng.

Mở điện thoại lên, trông thấy có mấy cuộc gọi nhỡ từ Đào Minh Chước.

Kinh Từ cảm thấy có lẽ Đào Minh Chước có việc gì gấp, vội vàng choàng tạm áo tắm rồi gọi lại cho cậu.

Hai người chưa nói được mấy câu, Lý Vũ Phách đã tùy tiện quẹt thẻ trực tiếp vào phòng. Kinh Từ bất lực, dù sao từ bé đến lớn cách hai người ở chung vẫn luôn như vậy.

Sau khi nói vài câu cho xong chuyện với Lý Vũ Phách, Kinh Từ quay lại, hỏi Đào Minh Chước: “Xin lỗi, vừa rồi cậu nói gì cơ?”

Thế nhưng người ở phía bên kia màn hình lại im lặng rất lâu.

Ngay khi Kinh Từ tưởng rằng tin hiệu không tốt, Đào Minh Chước mới chậm chạp lên tiếng: “Hôm nay, sau khi tan làm… tôi dẫn Ôn Thái Y đi dạo ở công viên gần nhà. Nó gây gổ với một con Chihuahua, có lẽ làm nứt móng rồi.”

Kinh Từ sửng sốt, hỏi: “Có thể cho tôi xem được không?”

Đào Minh Chước “Ừm” một tiếng rồi chuyển góc ống kính, hướng về phía chú chó Alaska đang nằm úp sấp trên sàn nhà.

Kinh Từ khá hiểu cún nhà mình. Anh nhìn chằm chằm chỗ màu đỏ trên móng của Ôn Thái Y một lúc, nói: “Cậu có thể lấy một tờ giấy ướt, thử lau chỗ vệt máu đó được không?”

Đào Minh Chước khẽ đáp. Một lúc sau, có tiếng sột soạt truyền lại từ phía bên kia màn hình.

“… Lau hết rồi. Móng vuốt hoàn hảo, không tổn thương gì.” Ngay sau đó là giọng nói ngạc nhiên của Đào Minh Chước: “Tôi không hiểu. Nếu không phải móng nó bị nứt, nhẽ nào dính máu của con Chihuahua kia?”

Kinh Từ thoáng trầm ngâm, sau đó anh nói với Đào Minh Chước: “Có thể làm phiền cậu kiểm tra túi đựng qua mọng đông lạnh được không?”

Đào Minh Chước ngẩn người, khẽ đáp.

Trước khi rời đi, Kinh Từ có để lại phần đồ ăn cần thiết cho một tuần của Ôn Thái Y, mỗi bữa đều là thịt sống và rau củ đã được chuẩn bị sẵn, kèm thêm vài túi quả mọng đông lạnh.

Không ngoài dự đoán, vài phút sau, Đào Minh Chước cầm túi quả mọng trống không quay trở lại với vẻ mặt ngỡ ngàng: “Tôi thật sự chỉ để ra ngoài một lúc để giã đông mà thôi.”

Kinh Từ mỉm cười: “Dạo này trời đã ấm dần, những lúc như này nó rất thích ăn vụng quả mọng đông lạnh, nước sau khi tan sẽ có màu đỏ giống vừa nãy. Tôi từng trải qua chuyện giống vậy rồi, không phải vấn đề của cậu đâu.”

Đào Minh Chước vẫn không sao tin nổi: “Vậy vì sao lúc nãy tôi chạm vào móng vuốt của nó, nó lại kêu như thể rất khó chịu vậy?”

Kinh Từ: “Cậu chạm vào lúc nó đang ăn phải không?”

Đào Minh Chước ngỡ ngàng: “Sao anh biết?”

“Lúc đang ăn nó không cho người khác chạm vào đâu, chủ yếu vì sợ cậu động vào đồ ăn của nó.” Kinh Từ lắc đầu bật cười, bảo: “Đáng nhẽ tôi nên báo cậu biết từ sớm, là sơ suất của tôi.”

Anh thấy Đào Minh Chước ngơ ngác đáp: “… Vậy à.”

Xung quanh đột nhiên trở nên im ắng.

Kinh Từ nhìn thời gian, lại nhìn Lý Vũ Phách nằm trên giường đã bắt đầu ngủ khò khò, thở dài nói: “Xin lỗi, lát tôi có cuộc họp, có lẽ cần chuẩn bị một chút.”

“Thời gian này làm phiền cậu trước vậy.” Kinh Từ nhỏ nhẹ xin lỗi, rồi hỏi: “Còn chuyện gì nữa không?”

Trông Đào Minh Chước có vẻ như có điều muốn nói, Kinh Từ thấy cậu mấp máy môi, dường như có chút đắn đo: “Anh…”

Một lúc sau, anh thấy cậu thanh niên kia cúi đầu, lí nhí: “… Không, không có gì.”

.

Mấy ngày nay Đào Minh Chước cứ có chút lơ đễnh.

Tâm trạng sa sút nhanh chóng được phản ánh trên tình trạng công việc của cậu: Cậu loay hoay pha màu cả buổi sáng, phối màu thế nào cũng thấy không ổn. Tới cuối khó khăn lắm mới pha được màu trông thuận mắt một chút thì lại phát hiện nó giống hệt màu đã pha lúc đầu.

Dương Khả Ninh: “Anh đây đang làm gì vậy? Tức tối cái gì cũng đừng trút giận lên bảng vẽ được không? Bút sắp quẹt ra lửa rồi, tôi nhìn mà đau lòng.”

Mãi sau Đào Minh Chước mới trả lời: “Tôi sẵn lòng.”

Việc Dương Khả Ninh đấu khẩu với cậu đã là chuyện thường ngày nên cô cũng không bận tâm, chỉ hỏi tiếp: “Chuyện fes anime lần trước tôi hỏi, cậu suy nghĩ thế nào rồi? Thật sự không phiền đâu, cậu với Hứa Dịch thay đồ đi cùng tôi một ngày là được. Lần chụp ảnh này thật sự rất quan trọng đối với tôi, coi như tôi cầu xin cậu…”

Đào Minh Chước lơ đãng: “Sao cũng được.”

Dương Khả Ninh hào hứng vỗ tay: “Chốt vậy nhé!”

Sau khi tan làm, Đào Minh Chước dẫn Ôn Thái Y đi dạo công viên.

Lúc trước Kinh Từ đã nói sẽ đi công tác tổng cộng sáu ngày, vậy nên hôm nay là ngày cuối Đào Minh Chước và Ôn Thái Y ở cùng nhau. Cậu để Ôn Thái Y chơi đùa trên bãi cỏ thêm một lúc nữa.

Mấy ngày nay Đào Minh Chước luôn không kiềm chế được bản thân, suy nghĩ mãi về giọng nam truyền từ phòng Kinh Từ qua trong cuộc điện thoại hôm ấy. Rốt cuộc đó là giọng của ai?

Chắc chắn là của người có quan hệ rất thân thiết rồi. Cậu ngẩn ngơ nghĩ. Thế nhưng sao có thể thân thiết đến mức nằm chung một giường, thậm chí còn chẳng hề ngại ngùng khi đang mặc áo choàng tắm chứ? Hơn nữa rõ ràng hôm trước còn ăn cùng một phần kem với mình. Sao anh ấy có thể đồng thời vừa thân mật với mình như vậy, lại cũng thân thiết với người khác như thế?

Trong lúc đang thả hồn đi xa, Đào Minh Chước chợt nghe thấy có ai đó gọi tên mình.

Khi quay người lại, cậu còn tưởng mình gặp ảo giác.

Buổi hoàng hôn đầu xuân, chân trời như bừng cháy một mảng cam hồng đẹp đẽ. Hoa đào trong công viên đã nở được một thời gian, cánh hoa nhẹ nhàng bị gió thổi bay, tựa như có cơn tuyết màu hồng phấn, mang theo hương thơm thoang thoảng.

Kinh Từ mặc một chiếc áo khoác dài màu kaki. Tay anh xách một chiếc túi, đang lặng lẽ nhìn cậu.

Ôn Thái Y trông thấy Kinh Từ, lập tức vui mừng lao về phía anh.

Chó giống lớn có trọng lượng không hề nhỏ. Kinh Từ bị đẩy về sau vài bước, sau đó Đào Minh Chước trông thấy anh khẽ mỉm cười, giơ tay, xoa đầu Ôn Thái Y.

Đào Minh Chước đứng hình một lúc: “Không, không phải mai anh mới về sao?”

Kinh Từ ngước lên, đáp: “Việc đàm phán hợp tác suôn sẻ hơn tôi nghĩ nên về sớm.”

Đào Minh Chước vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo: “Vậy sao anh… lại biết tôi ở đây?”

“Hôm trước, lúc gọi điện, cậu có bảo sau khi tan làm sẽ dẫn Ôn Thái Y đi dạo công viên.” Kinh Từ nói: “Tôi thấy cũng tầm giờ đó, vừa khéo đi ngang qua phía này nên tiện thử vận may xem sao.”

Kinh Từ đưa chiếc túi trong tay tới trước mặt Đào Minh Chước.

“Cảm ơn cậu đã giúp tôi chăm sóc nó.” Cậu nghe thấy Kinh Từ nói: “Tôi chọn được một món quà cho cậu ở nước U, mong cậu sẽ thích.”

 .

Kinh Từ từ đằng xa trông thấy cậu thanh niên đang dắt theo chú chó.

Trông tâm trạng Ôn Thái Y có vẻ rất tốt. Kinh Từ biết, khoảng thời gian này hẳn Đào Minh Chước đã tốn nhiều công sức để chăm sóc cho nó.

Song, không rõ có phải là ảo giác của Kinh Từ hay không, anh thấy cậu thanh cao lớn cầm xích chó kia lại đang gục đầu, trông hơi ỉu xìu.

Kinh Từ trước tiên gọi tên Đào Minh Chước. Sau khi tặng quà cho cậu, anh thấy mắt cậu lập tức bừng sáng.

Món quà Kinh Từ chọn để tặng không phải đồ lưu niệm hay đặc sản gì, mà là một hộp màu vẽ lớn.

Màu vẽ hãng này được sản xuất tại nước U, là dòng màu vẽ chuyên nghiệp. Nghe nói bên trong còn được thêm cả bột màu khoáng chất nên cũng rất có giá trị sưu tầm.

Kinh Từ cảm thấy chắc chắn Đào Minh Chước sẽ thích.

Quả nhiên, cậu thanh niên giây trước còn đang hơi sa sút tinh thần, ngay lập tức đã vui mừng. Trông cậu rất hào hứng, nhưng dường như cũng đang cố gắng kiềm chế nét mặt của mình.

Đào Minh Chước mím môi, nói: “Cảm ơn anh, nhưng hộp màu này thật sự đắt quá. Hơn nữa, hiện tại tôi… về cơ bản cũng không có cơ hội nào để dùng tới nó cả.”

Ở chung một khoảng thời gian, Kinh Từ cảm thấy bản thân đã có thể đọc hiểu được phần nào cảm xúc của Đào Minh Chước.

Kinh Từ biết, Đào Minh Chước chắc chắn rất thích món quà này, chẳng qua vì một vài lý do không rõ, cậu buộc phải tỏ vẻ không hề quan tâm khi ở trước mặt anh.

Không biết vì sao, Kinh Từ đột nhiên nổi hứng trêu chọc cậu. Thế là anh mỉm cười rồi tỏ vẻ có chút tiếc nuối, sau đó duỗi tay, cầm lại chiếc túi trong tay Đào Minh Chước.

Kinh Từ dịu dàng nói: “Xin lỗi, xem ra tôi đã suy nghĩ chưa đủ thấu đáo.”

Tay Đào Minh Chước lơ lửng trong không trung, cậu rõ ràng đã đứng hình: “Tôi —”

“Sau khi về, tôi sẽ chuẩn bị một phần quà cảm ơn khác cho cậu.” Kinh Từ trước tiên khẽ thở dài, sau đó suy nghĩ một lúc rồi bảo: “Hộp màu này… tôi giữ cũng không để làm gì. Thế để tôi đưa mẹ tôi vậy.”

“Vừa khéo dạo gần đây mẹ tôi cũng đang học vẽ tranh sơn dầu, hẳn có lúc sẽ dùng tới.” Kinh Từ nói.

Quả nhiên, anh trông thấy hai mắt Đào Minh Chước trợn lớn.

Kinh Từ nhịn cười, nhìn vào mắt cậu.

Một lúc sau, anh nghe thấy Đào Minh Chước lắp bắp nói: “Nhưng… Nhưng tôi đột nhiên nhớ ra, thật ra bình thường tôi cũng có vẽ ít tranh sơn dầu để luyện tay.”

“Hơn nữa dì Lý mới học vẽ, dùng loại màu vẽ này thật sự quá…” Đào Minh Chước hơi khựng lại, có vẻ đã nuốt xuống bốn chữ “lãng phí của trời” sắp thốt ra: “Dì, dì ấy thật ra có thể dùng mấy loại màu ở tiệm của chị tôi để luyện trước.”

Kinh Từ trầm tư “À” một tiếng.

Anh mỉm cười, lại đưa chiếc túi trong tay tới trước mặt Đào Minh Chước, nói: “Vậy…”

Đào Minh Chước gần như ngay lập tức nhận lại chiếc túi. Cậu thanh niên ôm túi vào lòng, ho khan một tiếng rồi bảo: “… Vừa nãy tôi nghĩ rồi. Tôi có thể dùng loại màu này để vẽ vài bức tranh mẫu, trưng bày ở tiệm của chị tôi, như vậy cũng không phải hoàn toàn không dùng đến.”

Kinh Từ cười rạng rỡ, nói: “À, vậy thì hay quá.”

Đào Minh Chước không nói gì.

Đáy mắt Kinh Từ đóng đầy ý cười. Anh rủ mắt, lại vươn tay xoa đầu Ôn Thái Y.

Không gian bỗng lặng đi trong chốc lát.

Sau đó, anh nghe thấy Đào Minh Chước đột ngột lên tiếng: “Hôm đấy, khi gọi điện cho anh, tôi có hơi sốt ruột, không biết có… làm phiền cuộc nói chuyện của anh và người khác không?”

Giọng hỏi của Đào Minh Chước có chút gượng gạo, hơn nữa cậu hình như có hơn nhấn giọng khi nhắc tới hai chữ “người khác”.

Kinh Từ ngước lên, phát hiện góc nghiêng của Đào Minh Chước có chút căng cứng, ánh mắt cũng không nhìn về phía mình.

Đã nhiều ngày trôi qua, Kinh Từ không rõ vì sao cậu lại đột nhiên hỏi về cuộc điện thoại hôm ấy, thoáng ngẩn người: “… Không, cậu không phải lo đâu.”

Đào Minh Chước lại im lặng.

Một lúc sau, Kinh Từ thấy Đào Minh Chước cúi đầu, hít sâu một hơi, rồi nói với giọng cứng nhắc: “… Dây xích hình như hơi lỏng, để tôi chỉnh lại.”

Kinh Từ thoáng chần chừ. Anh cảm thấy tâm trạng Đào Minh Chước dường như có chút gì đó không ổn, nhưng rồi anh vẫn trao dây xích vào tay Đào Minh Chước, bảo: “Được.”

Đào Minh Chước trước tiên cẩn thận đặt túi đựng màu vẽ xuống bãi cỏ, sau đó ngồi xổm xuống.

Bãi cỏ trong buổi hoàng hôn được bao phủ bởi tông màu ấm, hương thơm ấm áp hòa lẫn trong không khí. Gió thổi mạnh hơn, vài cánh đào lác đác bị cuốn lên không trung, lơ lửng lắc lư rồi rơi xuống.

Kinh Từ trông thấy Đào Minh Chước ngồi xuống, cúi đầu điều chỉnh dây xích cho Ôn Thái Y.

Rõ ràng vừa nãy đã xoa cái đầu xù lông của chú Alaska nhưng không hiểu sao, Kinh Từ đột nhiên cảm thấy mái tóc của cậu thanh niên trước mặt dường như còn mềm mại, bông xù hơn.

Đào Minh Chước vừa chỉnh xong độ dài dây xích, chợt cảm thấy có thứ gì đó phủ lên tóc mình, dừng lại trong một thoáng ngắn ngủi.

Rất đỗi nhẹ nhàng, dịu dàng tới mức Đào Minh Chước gần như chẳng cảm nhận được, ngay sau đó cậu mới nhận ra, đó hẳn là một bàn tay.

Không rõ có phải ảo giác của Đào Minh Chước hay không, bàn tay đó tuy dừng lại không lâu, nhưng vào khoảng khắc nhấc ra, hình như đã nhanh chóng xoa tóc cậu.

Đào Minh Chước ngẩn người. Cậu ngơ ngác ngước lên, vừa hay trông thấy Kinh Từ rút tay về.

Ánh mắt Kinh Từ rất bình tĩnh. Anh rút tay về bên người, giây phút bắt gặp ánh mắt của Đào Minh Chước, anh nở một nụ cười tự nhiên mà ung dung.

“Vừa nãy có cánh hoa đậu trên đầu cậu.” Anh đã trả lời như vậy đó.

Bình Luận (0)
Comment