Đào Minh Chước cảm thấy trái tim mình tựa như hạt châu nhỏ xâu trên sợi dây, mà sự tồn tại của Kinh Từ giống như một bàn tay có thể điều khiển hạt châu ấy. Vì thế mọi sự lên xuống trong cảm xúc của cậu đều phụ thuộc vào từng lời nói, từng hành động của anh.
Sau cùng, Đào Minh Chước không hỏi Kinh Từ người đàn ông trong điện thoại là ai, vì cậu bực bội nhận ra, bản thân hoàn toàn không có tư cách để đặt câu hỏi đó.
Có điều, anh ấy quả nhiên vẫn rất thích mình. Đào Minh Chước nghĩ. Đi công tác ở nước ngoài vẫn nhớ tới mình, hơn nữa còn mua loại màu vẽ đắt tiền như vậy để làm quà, thậm chí việc đầu tiên sau khi xuống khỏi máy bay cũng là tới tìm mình.
Đào Minh Chước ngẩn người một lúc rồi cúi đầu, cẩn thận xé lớp vỏ bọc bên ngoài của hộp màu vẽ.
Cậu thật sự không nỡ dùng, dù sao màu vẽ cũng là thứ dùng một lần sẽ ít đi một chút. Sau cùng Đào Minh Chước quyết định, bản thân phải vẽ thứ gì đó thật đặc biệt, mang ý nghĩa kỷ niệm.
Ban đầu cậu định sẽ vẽ lại nhân vật game đầu tiên mà cậu đã độc lập đảm nhiệm thiết kế khi mới vào nghề.
Thế nhưng Đào Minh Chước phác thảo sơ qua hình khối rồi trầm tư ngắm nghía toan vẽ một lúc, vẫn cứ cảm thấy thiếu chút cảm giác.
Ngay sau đó, cậu hít sâu một hơi, lại giơ tay lên.
Đào Tuyết đi ngang qua cửa phòng vẽ, nhìn thấy Đào Minh Chước đang cầm bay vẽ[1], cẩn thận trét màu lên toan vẽ.
Đào Tuyết nhìn kỹ toan vẽ, kêu lên “Ôi chao”.
Bình thường vẽ tranh mẫu cho khách hàng, Đào Minh Chước chủ yếu chỉ vẽ tranh phong cảnh với đường nét đơn giản. Thế nhưng lần này, Đào Minh Chước vẽ một bức chân dung có thể phô diễn kỹ thuật cũng như phong cách cá nhân của cậu, hơn nữa tranh vẽ… còn là góc mặt nghiêng của một người đàn ông.
Đó là một người đẹp khôi ngô tuấn tú với gương mặt tựa tranh vẽ. Đôi mắt người ấy như chứa đựng dòng nước trong veo và dịu dàng, mái tóc hơi rối bời vì gió thổi, miệng ngậm một điếu thuốc, đang ngước lên, như thể đang nhìn những người bên ngoài toan vẽ.
Đào Tuyết thấy người trong tranh trông khá quen mắt, nhưng nhất thời không thể nhớ ra là ai.
Phát hiện Đào Tuyết đứng ở cửa, Đào Minh Chước lộ nét hốt hoảng hiếm thấy, chắn người trước toan vẽ như thể có chút chột dạ: “Vẽ, vẽ bừa thôi.”
“Chị thấy hết rồi. Sao hôm nay lại vẽ anh chàng đẹp trai này vậy?” Đào Tuyết thuận miệng hỏi: “Hơn nữa lần này vẽ rất tỉ mỉ, có nguyên hình sao?”
Sau đó, Đào Tuyết trông thấy gương mặt em trai nhà mình thoắt cái đỏ lựng: “Không có, là nhân vật em tự nghĩ ra. Hơn nữa em đã nói rồi, em chỉ vẽ bừa thôi!”
“Gào to tiếng như vậy làm gì?” Đào Tuyết nhìn cậu khó hiểu: “Chị có ngu đâu. Em vẽ bừa hay vẽ nghiêm túc, nhẽ nào chị nhìn không ra?”
“Vẽ xong rồi thì đừng đứng đó nữa, mau ra quét phòng ngoài cho chị.” Cô nói.
Trước giờ Đào Minh Chước chưa từng cãi thắng Đào Tuyết, thêm vào đó hiện tại Đào Tuyết đang mang bầu, cậu càng chẳng dám đáp trả dù chỉ một câu.
Trước khi rời đi, Đào Tuyết trông thấy Đào Minh Chước nhấc bức tranh kia khỏi giá vẽ, cẩn thận đặt vào trong góc.
Đào Tuyết nhìn chằm chằm bức tranh đó một lúc. Cô suy nghĩ một chốc, cảm thấy tác phẩm đẹp như vậy nhất định có thể thu hút không ít khách hàng, bèn quyết định gọi người tới đóng khung, rồi đặt ở vị trí chính giữa của phòng vẽ.
.
Đào Minh Chước và Kinh Từ vẫn giữ mối quan hệ bạn ăn có phần đặc biệt này.
Thật ra kế hoạch “gây thất vọng” của Đào Minh Chước đã bị gác lại rất lâu. Chẳng qua, không biết vì sao, cậu lại hoàn toàn chẳng có hứng thú để bắt đầu lại, cũng đã không còn tâm thế quyết liệt, muốn vạch rõ quan hệ với Kinh Từ như lúc đầu nữa.
Thôi, thôi. Đào Minh Chước tự nhủ thầm. Dù sao cũng chỉ là ăn uống. Một người là ăn, hai người cũng là ăn, có khác biệt gì lớn sao?
Thứ Hai, sau khi tan làm, Đào Minh Chước dọn dẹp mặt bàn, chuẩn bị xuống tầng gặp Kinh Từ rồi đi ăn tối.
Vừa đứng dậy thì cậu nhìn thấy Dương Khả Ninh đang mất hồn mất vía, ngồi ngơ ngác ở chỗ bàn làm việc.
Chẳng mấy khi bắt gặp cảnh tượng như này, vì Dương Khả Ninh luôn là người phóng đi nhanh nhất sau khi hết giờ làm. Vậy nên Đào Minh Chước thoáng sửng sốt, hỏi: “Có chuyện gì thế? Bà như này là sao vậy?”
“Hứa Dịch chuồn rồi.” Dương Khả Ninh lẩm bẩm: “Tôi sống còn ý nghĩa gì nữa? Sống trên đời, tất cả chỉ là hư vô mà thôi…”
Đào Minh Chước cảm thấy Dương Khả Ninh hiện đang nói chuyện với cậu không còn là bản thân cô nữa, mà chỉ là một chiếc vỏ rỗng không hồn.
Cậu ngẫm lại, lập tức hiểu ra, hẳn Dương Khả Ninh đang chỉ việc cosplay nhân vật yêu thích của cô trong fes anime.
Dương Khả Ninh vẫn luôn si mê một tựa game khác do công ty phát hành trong giai đoạn đầu. Tựa game này không được đầu tư nhiều, thiên về cốt truyện và nhắm tới phái nữ, thực ra không có triển vọng phát triển tốt như dự án hiện tại của bọn họ.
Thế nhưng lại rất đông người chơi trung thành, Dương Khả Ninh là một trong số đó.
Nhân vật cô muốn cos lần này là một nữ ma cà rồng xinh đẹp tuyệt sắc. Đào Minh Chước và Hứa Dịch bị cô quấy rầy rất lâu, mới buộc phải bằng lòng diễn hai người con trai theo cốt truyện game của cô.
Đào Minh Chước không quá rõ tình tiết cụ thể trong game, chỉ nghe Dương Khả Ninh nhắc qua, thế nhưng cậu cảm thấy cô nhóc này đang lợi dụng cậu và Hứa Dịch một cách trá hình.
Thế nhưng, bữa trưa hôm nay, Hứa Dịch đột nhiên cuống cuồng xin lỗi Dương Khả Ninh, bảo rằng mẹ cậu ta ép phải về nhà đợt nghỉ lễ ngắn ngày, nên không thể tham gia như đã hẹn.
Dương Khả Ninh khi ấy chỉ muốn bất tỉnh nhân sự.
“Đừng vậy mà.” Đào Minh Chước an ủi cô: “Hơn nữa không phải tôi nhận lời rồi sao? Bớt đi một thằng con bất hiếu thì sao chứ, chẳng phải vẫn còn đứa khác sao?”
Dương Khả Ninh lẩm bẩm: “Ông hiểu gì chứ. Hai người này không thể thiếu bất kỳ một ai, tinh tuý nằm ở chỗ thành đôi thành cặp. Ông không hiểu được cảm xúc của tôi đâu…”
Đào Minh Chước hoàn toàn không hiểu cô đang lẩm bẩm cái gì. Lúc cậu đang định gặng hỏi thì chợt nghe thấy một giọng nói ngọt ngào: “Chào buổi tối.”
Đào Minh Chước ngẩn người, ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của Kinh Từ. Cậu trợn tròn mắt, cúi đầu nhìn đồng hồ, mới nhận ra bản thân trong vô thức đã trò chuyện với Dương Khả Ninh được một lúc, lỡ mất thời gian cậu và Kinh Từ hẹn gặp mặt.
Hẳn Kinh Từ chờ ở tầng dưới công ty nhưng không thấy cậu đâu nên mới đi lại lên tầng, tìm qua đây.
Dương Khả Ninh cũng sửng sốt, dường như không ngờ được Kinh Từ lại xuất hiện ở đây: “Á! Chào sếp Kinh. Xin lỗi, có phải giọng tôi to quá không…”
Kinh Từ lắc đầu: “Không sao đâu.”
Có lẽ vì nét ủ dột trên mặt Dương Khả Ninh quá rõ rệt, Kinh Từ hơi khựng lại một chút, khẽ hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Biểu cảm của Kinh Từ khi nói chuyện tràn ngập sự quan tâm, có thể nhìn ra anh là một người lắng nghe rất dịu dàng và chu đáo.
Thật ra có khả năng Kinh Từ chỉ đơn giản là hỏi xã giao, thế nhưng anh nào biết được rằng, người đứng đối diện lại là Dương Khả Ninh với mạch suy nghĩ khác người. Dương Khả Ninh là kiểu người xởi lởi trời sinh. Cô vốn đang ôm nỗi chua xót không biết trút đâu, nhìn khuôn mặt dịu dàng của Kinh Từ thì chóp mũi lập tức cay cay, tuôn hết một mạch câu chuyện từ đầu tới cuối.
Kinh Từ đứng nguyên tại chỗ, kiên nhẫn nghe cô kể hết.
Sau đó, anh gật gù, an ủi Dương Khả Ninh: “Tôi hiểu rồi. Kế hoạch vốn đã chờ mong từ lâu đột nhiên đổ bể, trong lòng nhất định rất khó chịu.”
Dương Khả Ninh: “Hu hu hu hu. Sếp Kinh, chỉ có sếp là hiểu tôi. Vốn đây sẽ là ba ngày vô cùng vui vẻ, tôi ở nhà đã vuốt keo xong gần hết chỗ tóc giả rồi, kết quả giờ chẳng còn gì nữa…”
Đào Minh Chước vốn đang ở bên cạnh cười trên nỗi đau của người khác. Thế nhưng khoảnh khắc Dương Khả Ninh vừa dứt lời, Kinh Từ lại lặng lẽ ngước lên, nhìn về phía Đào Minh Chước đang cố nín cười.
Sau đó, anh nhắc lại lời Dương Khả Ninh vừa nói bằng chất giọng rất nhẹ: “Ba ngày?”
Trong mắt Kinh Từ không có cảm xúc gì đặc biệt. Anh chỉ đứng đó, im lặng nhìn về phía gương mặt của Đào Minh Chước.
Nụ cười của Đào Minh Chước đông cứng, tim không hiểu sao run rẩy, sau đó lập tức ngớ ra: “Không phải, từ từ, sao lại ba ngày?”
Dương Khả Ninh nhìn cậu bằng ánh mắt kỳ lạ: “Vì fes anime tổ chức ở thành phố A mà. Chúng ta sẽ đi vào đợt nghỉ ngắn ngày tuần sau, bay qua đó mất một ngày, đi cos rồi chụp hình mất thêm một ngày, bay về là một ngày nữa, vậy nên tổng cộng ba ngày.”
“Tôi trước đó đã gửi lịch trình cho ông rất nhiều lần rồi, ông không lần nào xem kỹ à?” Cô lộ vẻ nghi ngờ, hỏi.
Đào Minh Chước: “…”
Đừng nói xem kỹ, Đào Minh Chước thậm chí còn chẳng mở ra xem.
Dương Khả Ninh quan sát sắc mặt của Đào Minh Chước, ngay sau đó lập tức khóc rống: “Đào Minh Chước, cái tên thối tha nhà ông có phải cũng muốn bỏ rơi tôi không? Tôi biết ngày đám đàn ông thối tha mấy người đều không đáng tin…”
Cảm xúc Dương Khả Ninh đang vô cùng kích động, chẳng hề nhận ra bản thân trong vô thức đã lôi cả vị lãnh đạo cấp cao đứng bên cạnh mắng luôn một thể.
Đào Minh Chước cảm thấy thần tiên Đại La cũng chẳng cứu nổi cái miệng này của cô nàng này, đầu đau như búa bổ, nói: “Tôi khuyên bà nên để ý chừng mực một chút, đàn ông có mặt ở đây không chỉ có mình tôi thôi đâu.”
(Thần tiên Đại La: trong 36 tầng trời của Đạo giáo, Đại La Thiên là tầng trời cao nhất và rộng lớn nhất. Thần tiên Đại La chỉ cấp bậc thần tiên cao nhất trong Đạo giáo)
Kinh Từ đừng bên cạnh dường như đã cười khẽ.
Anh không tức giận, chỉ hỏi Dương Khả Ninh: “Cô muốn hóa thân thành nhân vật trong tựa game nào?”
Dương Khả Ninh sụt sùi, nói ra tên tựa game.
Kinh Từ lộ biểu cảm đã rõ: “Tuy không tham gia nhiều trong quá trình sản xuất dự án ấy, nhưng tôi cũng nghe người ta bảo người chơi luôn rất tích cực trong việc sáng tạo các sản phẩm phái sinh. Giờ xem ra quả nhiên là vậy.”
“Nhân vật tôi yêu thích nhất là Yulith.” Dương Khả Ninh ủ rũ nói: “Năm nay là năm thứ ba nàng ta chính thức ra mắt, tôi muốn chụp một bộ ảnh cho nàng ấy. Vừa khéo phiên bản trước đó vừa cho ra mắt hai nhân vật mới, là hai người con trai của nàng. Tôi chỉ muốn chụp một tấm ảnh đại gia đình đầm ấm vui vẻ, mang đậm ý nghĩa kỷ niệm.”
Kinh Từ “À” một tiếng: “Tôi biết, Yanis và Heren, một người là con ruột, người còn lại là con nuôi.”
Dương Khả Ninh không ngờ được Kinh Từ lại biết chi tiết như vậy, lập tức có chút tinh thần: “Đúng, đúng. Kế hoạch ban đầu của tôi là cho tên nhóc Đào Minh Chước vào vai con ruột tôi, còn Hứa Dịch vai con nuôi.”
Đào Minh Chước càng nghe cô nói càng cảm thấy không ổn: “Ai là con ai cơ? Cô nói cho rõ xem sao?”
“Chắc sếp có thể hiểu được tâm trạng của tôi.” Dương Khả Ninh ngó lơ sự tồn tại của Đào Minh Chước, tiếp tục mày chau mặt ủ, kể khổ với Kinh Từ: “Tôi đã hẹn thợ chụp ảnh cả rồi, kết quả giờ lại có một tên chuồn mất, ảnh đại gia đình biến thành ảnh 2/3 gia đình. Tôi biết kiếm đâu một người có chút hiểu biết về nhân vật, hơn nữa còn là người tôi có quen biết để thế vào chỗ của tên nhóc Hứa Dịch kia đây…”
Bầu không khí bỗng trở nên im ắng.
Sau đó Dương Khả Ninh đột ngột ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Kinh Từ.
Đào Minh Chước lập tức nhận ra cô nàng này đang tính làm gì: “Bà đừng —”
“Sếp Kinh!” Dương Khả Ninh nói một tràng dài chẳng hề hụt hơi: “Tôi biết những lời tôi nói lúc này nghe rất to gan lớn mật! Thế nhưng tôi muốn hỏi không biết sếp có hứng thú và có thời gian để đóng vai con… đóng vai nhân vật mà ban đầu do Hứa Dịch đảm nhận không?!”
Kinh Từ có lẽ cũng không ngờ tới Dương Khả Ninh sẽ hỏi thẳng như vậy, hơi sửng sốt.
Một lúc sau anh mới có phản ứng, uyển chuyển từ chối: “Xin lỗi. Trước đây tôi chưa từng tiếp xúc với lĩnh vực nhiếp ảnh hay hóa thân nhân vật, cũng không phải dân chuyên, nên có lẽ không giúp được gì cho cô rồi.”
Dương Khả Ninh có vẻ cũng ý thức được rằng lời mời của mình quá đỗi đường đột. Cô nhanh chóng rụt rè trở lại: “Tôi, tôi xin lỗi. Sếp chắc chắn rất bận rộn. Là tôi nhất thời lú đầu, sếp cứ coi như chưa nghe thấy gì nhé. Hai… hai người tôi với Tiểu Đào hẳn có thể chụp chung được rồi…”
Đào Minh Chước thấy Kinh Từ khẽ chớp mắt. Ánh mắt của Kinh Từ trước tiên dừng lại một giây trên người Đào Minh Chước, sau đó lại chuyển qua Dương Khả Ninh. Đào Minh Chước nghe thấy anh dịu dàng nói với Dương Khả Ninh: “Nhưng cũng không phải không thể thử một lần.”
Dương Khả Ninh: “…!”
Đào Minh Chước: “…?!”
Kinh Từ nói: “Trước tiên cô cho tôi biết cụ thể là ba ngày nào để tôi gọi cho thư ký kiểm tra lịch trình của những hôm đó, sau đấy sẽ cho cô đáp án chính xác.”
Dương Khả Ninh lập tức mừng rỡ ngoài mong đợi.
“Là ba ngày đầu của đợt nghỉ ngắn ngày!” Trong mắt Dương Khả Ninh như đã lại lóe sáng: “Hơn nữa, tôi cảm thấy sếp đã hiểu tường tận về nhân vật rồi, đến khi đó chỉ cần tạo dáng là được. Tôi có thể chỉ đạo mọi người, vậy nên không cần lo lắng chuyện vào vai không tốt! Cảm ơn sếp! Cho dù sau cùng sếp không tới được, tôi cũng rất cảm ơn sếp!”
Trên mặt Kinh Từ nở một nụ cười mỉm, khẽ gật đầu.
“Đúng rồi.” Kinh Từ nói: “Nếu tôi nhớ không nhầm, hai nhân vật này là…”
Anh chưa nói hết nửa câu sau, Dương Khả Ninh đã trả lời như có sự ngầm hiểu: “Đúng, đúng. Đúng như sếp nghĩ đó!”
Sau đấy Đào Minh Chước trông thấy Kinh Từ nhướng mày, khẽ “À” một tiếng.
Cảm giác làm người ngoài cuộc thật chẳng dễ chịu chút nào. Đào Minh Chước ngập ngừng, không kìm được hỏi Kinh Từ: “Hai người… đang nói gì vậy?”
Kinh Từ nhìn cậu, biểu cảm trở nên có chút kỳ lạ.
Đào Minh Chước trông thấy Kinh Từ thoáng do dự, giống như đang tìm từ ngữ để nói sao cho khéo: “Lúc cho ra mắt hai nhân vật nam này, để gia tăng sự đa dạng cho tình tiết cũng như làm phong phú thêm cho nhân vật, ngoài tình thân ra, đội ngũ còn… thử nghiệm một khả năng mới trong mối quan hệ giữa hai người.”
Đào Minh Chước vẫn chưa hiểu: “Khả năng gì?”
Kinh Từ còn chưa kịp nói, Dương Khả Ninh bên cạnh đã tranh trả lời: “Là tình yêu —”
Đào Minh Chước: “…?”
Đào Minh Chước nghi tai mình nghễnh ngãng rồi.
Dương Khả Ninh tức tối nhìn cậu: “Đào Minh Chước! Tôi biết ngay mà, tài liệu tôi gửi, ông chưa xem được trang nào cả!”
Cô thở dài, lập tức để lộ vẻ tiếc nuối: “Vì lý do kiểm duyệt, mối quan hệ giữa hai người không được nhắc đến trực tiếp trong cốt truyện chính, nhưng trong phần kịch bản vẫn có rất nhiều chi tiết ám chỉ mập mờ, phía sau thực ra còn rất nhiều điểm đáng để suy ngẫm.”
Kinh Từ gật gù, nhận xét: “Đây coi như là một lần thử nghiệm khá mạo hiểu. Chẳng qua, xét từ mức độ sôi nổi trong phản hồi của người chơi, việc xây dựng nhân vật đã rất thành công.”
Đào Minh Chước rơi vào trạng thái câm nín toàn tập: “…”
Cậu không kìm được, lén lút ngước mắt, trông thấy khuôn mặt bình thản của Kinh Từ đang đứng phía đối diện, sau đó lại luống cuống dời tầm mắt, mãi không nói được một câu hoàn chỉnh.
Dương Khả Ninh nhìn dáng vẻ đơ như phỗng của Đào Minh Chước, tưởng cậu vẫn chưa hiểu ra, bèn nói: “Ái dà, góc phân tích của sếp Kinh thiên về góc nhìn của người làm kinh doanh. Để tôi giải thích một cách thẳng thắn với ông theo góc nhìn của người chơi nhé.”
“Hai nhân vật mà ông và sếp Kinh sẽ cos là anh em giả, tình thân gia đình chỉ là lớp vỏ bề ngoài. Tình cảm thật sự giữa họ là một tình yêu khắc cốt ghi tâm.” Dương Khả Ninh nói: “Cho nên nếu muốn diễn giải đúng mối quan hệ của nhân vật trong lòng người chơi, thật ra ông chỉ cần nhớ một điều rất đơn giản —“
“Mọi giây mọi phút ông đều phải coi sếp Kinh là vợ ông.” Dương Khả Ninh nghiêm túc nhấn mạnh: “Hiểu chưa?”
Chú thích:[1] Bay vẽ: