Đào Minh Chước cảm thấy bản thân không hiểu nổi thế giới này nữa rồi.
Cô nhỏ Dương Khả Ninh này bình thường hay om sòm chộn rộn, chẳng hề đáng tin, vậy nên dù cô có làm ra việc phi lý tới đâu thì trong mắt Đào Minh Chước cũng coi như hợp tình hợp lý.
Mặc dù việc mời lãnh đạo cấp cao cùng mình sắm vai nhân vật trong game có hơi “xởi lởi” quá mức. Song, bình thường Đào Minh Chước đã được chứng kiến độ si mê mà Dương Khả Ninh dành cho tựa game này, vậy nên tuy khá ngạc nhiên khi cô đưa ra đề nghị nhưng cậu cũng thấy không quá khó hiểu.
Chẳng qua, Đào Minh Chước không đời nào ngờ được, vì để có thêm thời gian ở bên cậu, Kinh Từ lại chấp nhận lời mời quá sức hoang đường này.
Hồi tưởng lại ánh mắt Kinh Từ khi nói chuyện với Dương Khả Ninh cứ thỉnh thoảng lại liếc về phía cậu, Đào Minh Chước chắc như đinh đóng cột rằng, anh nhận lời mời của Dương Khả Ninh nhất định là vì cậu.
Đào Minh Chước rầu rĩ vô cùng.
Sao anh ấy lại thích mình đến thế chứ? Đào Minh Chước hoang mang nghĩ.
Tuy trước đây cậu đã cảm nhận được điều này trong những tiểu tiết từ đủ mọi phương diện, thế nhưng không ngờ Kinh Từ… lại bằng lòng làm tới mức này?
Hơn nữa khi Dương Khả Ninh hưng phấn tới mất kiểm soát ý thức, buột miệng nói ra câu “coi sếp Kinh như vợ ông”, biểu cảm trên mặt Kinh Từ vô cùng bình tĩnh.
Đào Minh Chước thường có suy nghĩ, rõ ràng Kinh Từ đang theo đuổi cậu nhưng lúc nào anh cũng có thể tỏ ra ung dung, điềm tĩnh như vậy. Ngược lại cậu thì…
Thế là Đào Minh Chước thầm hạ quyết tâm, trong ba ngày ở chung này, cậu nhất định phải tỏ ra bình tĩnh hơn Kinh Từ gấp trăm lần.
Song, lý tưởng thì mãi mãi tươi đẹp. Khi ba người bọn họ đặt chân tới khách sạn tại thành phố A, Đào Minh Chước là người không trụ được đầu tiên.
“Sao chỉ còn hai phòng?” Đào Minh Chước hỏi, không sao tin nổi.
Fes anime được tổ chức ở ngoại ô thành phố A, vị trí địa lý vô cùng hẻo lánh. Vì để tiện cho việc đi lại ngày hôm sau, Dương Khả Ninh đã chọn đặt phòng tại một khách sạn nhỏ gần đó.
Vì fes anime lần này rất thu hút, du khách tới tham gia cũng đông, thêm vào đó việc bàn giao quản lý của khách sạn nhỏ rất hỗn loạn. Vậy nên khi ba người tới nơi rồi mới biết có vài đơn đặt phòng bị trùng lặp, chỉ còn lại hai căn phòng lớn.
Trước khi xuất phát, vốn Kinh Từ đề nghị ở tại khách sạn cao cấp trong trung tâm thành phố A, sáng sớm gọi tài xế lái xe một tiếng chở họ tới khu tổ chức fes.
Thế nhưng, đề nghị này đã bị Đào Minh Chước khước từ.
Cậu cảm thấy bản thân đã nợ Kinh Từ quá nhiều bữa cơm cũng như ân tình, hơn nữa hiện tại đang trong quá trình từ từ trả dần, tuyệt đối không thể kéo thêm Dương Khả Ninh cùng rơi xuống nước, chiếm hời từ anh.
Dương Khả Ninh là người đặt phòng khách sạn. Xảy ra sự cố như này, cô vô cùng áy náy, gào khóc: “Xin lỗi sếp Kinh, đều do lỗi của tôi. Vốn tôi đã nợ sếp một ân huệ lớn tựa trời biển… Tối nay, tối nay để tôi ra ngủ ngoài đường hu hu hu hu…”
Kinh Từ thấy Dương Khả Ninh thật sự có ý định kéo vali ra khỏi khách sạn thì vội kéo cô lại, dở khóc dở cười: “Sao có thể để con gái như cô một mình ngủ ngoài đường được. Huống chi đây là lỗi của bên khách sạn, không phải lỗi của cô.” Anh nhẹ nhàng an ủi: “Không sao.”
Dương Khả Ninh khịt mũi, trái nhìn Kinh Từ, phải nhìn Đào Minh Chước, bắt đầu chọt ngón tay vào nhau: “Vậy, vậy hai người phải làm sao đây…”
“Bọn tôi có thể ngủ chung một giường, không vấn đề gì.” Kinh Từ quay sang, nhìn về hướng Đào Minh Chước: “Đúng không?”
Thật ra sớm từ khi nhân viên khách sạn báo chỉ còn lại hai phòng, Đào Minh Chước đã đoán trước được kết cục này. Thế nhưng giây phút nghe chính miệng Kinh Từ nói ra, cổ họng cậu vẫn chợt thắt lại.
Mãi một lúc Đào Minh Chước mới chuyển tầm mắt, “Ừm” một tiếng cứng nhắc.
Tốc độ đổi mặt của Dương Khả Ninh nhanh như chớp. Sau khi vấn đề được giải quyết, cô lập tức hớn hở mở vali ngay tại chỗ, lấy ra hai túi đồ được đóng gói cẩn thận, một túi ném thẳng vào lòng Đào Minh Chước, túi còn lại được cô kính cẩn dâng bằng hai tay đến trước mặt Kinh Từ.
“Sếp Kinh vất vả rồi.” Dương Khả Ninh nói với giọng đầy nhiệt huyết: “Đây là trang phục hai người cần mặc vào ngày mai, tạo hình tóc thì mai đến giờ tôi sẽ hỗ trợ hai người làm. Chúc hai người có một buổi tối tuyệt vời!”
Câu cuối Đào Minh Chước nghe sao cũng thấy kỳ kỳ.
Có điều, tối nay mình phải ngủ chung giường với Kinh Từ. Cậu lập tức hoảng hốt nghĩ.
Nhận ra điều này, Đào Minh Chước vô cùng bối rối. Quãng đường từ thang máy đến trước cửa phòng chưa đầy năm phút nhưng trong đầu cậu đã lóe lên vô số khả năng có thể xảy ra.
Đào Minh Chước nhìn bóng lưng Kinh Từ, hít một hơi thật sâu, rồi quyết định làm ra vẻ như không có chuyện gì.
“Cái cô nhóc Dương Khả Ninh này bình thường đã chẳng đáng tin cậy cho lắm.” Cậu bình thản nói: “Nhưng ai ngờ được lần này cô ấy lại khiến hai chúng ta ngủ cũng không được ngủ ngon giấc.”
Kinh Từ quẹt thẻ mở cửa phòng. Anh quay người lại, khẽ đáp một tiếng rồi nhẹ giọng nói với Đào Minh Chước: “Tôi cũng không ngờ lại thành thế này. Có điều cũng không sao, tối nay tôi ngủ ở sofa.”
Đào Minh Chước trợn tròn mắt, không tin nổi vào tai mình: “Gì cơ?”
Kinh Từ không ngờ Đào Minh Chước lại có phản ứng dữ dội như vậy, cũng ngây người mất một lúc, rồi kiên nhẫn lặp lại: “Tôi bảo, tôi ngủ ở sofa.”
Sao lại vậy? Phản ứng đầu tiên của Đào Minh Chước là hoang mang. Ngay sau đó, cậu như bừng tỉnh. Nhẽ nào vì để cậu ngủ được thoải mái hơn, Kinh Từ thậm chí bằng lòng từ bỏ việc ngủ trên chiếc giường rộng rãi, cũng như cơ hội chung chăn chung gối với cậu sao?
Kinh Từ thấy Đào Minh Chước đứng hình tại chỗ, bèn nhắc: “Hay cậu tắm trước đi? Tôi dọn dẹp đơn giản hành lý một chút trước đã, được không?”
Một lúc sau, Kinh Từ nghe thấy Đào Minh Chước lí nhí: “Được.”
Chuyện phải ngủ chung giường với Đào Minh Chước thật sự cũng hoàn toàn nằm ngoài kế hoạch của Kinh Từ. Anh không muốn trách móc Dương Khả Ninh, vì ở mặt nào đó, Dương Khả Ninh có thể được coi là người có ơn với anh.
Đây là lần đầu tiên Kinh Từ và Đào Minh Chước có thể ăn chung ba bữa hoàn chỉnh trong ngày, hơn nữa không phải chỉ một ngày mà còn là ba ngày liên tiếp.
Thế nhưng Kinh Từ nhận ra, ngay sau khi biết được tin phải ngủ chung giường với mình, biểu cảm của Đào Minh Chước lập tức trở nên đờ đẫn.
Kinh Tư suy nghĩ một lát, cho rằng có lẽ do sau khi biết được xu hướng tính dục của anh, Đào Minh Chước cảm thấy khó xử và ngại ngùng trước đề nghị như thế. Vậy nên anh chủ động nhắc tới việc ngủ ở sofa, chỉ không biết vì sao, Kinh Từ lại thấy Đào Minh Chước dường như còn càng mất hứng hơn.
Trước khi đi vào phòng tắm, Đào Minh Chước dừng lại, quay đầu qua với ánh mắt ảm đạm khó hiểu: “Anh… Anh thật sự bằng lòng ngủ ở sofa sao?”
Kinh Từ hoàn hồn, mỉm cười với cậu: “Không vấn đề gì. Tôi sờ thử rồi, rất mềm, đủ thoải mái.”
Đào Minh Chước không nói gì tiếp. Cậu im lặng một lúc rồi quay người bước vào phòng tắm, đóng cửa lại.
Ánh đèn trong phòng không sáng lắm. Một lúc sau, Kinh Từ nghe thấy có tiếng nước vọng lại từ trong phòng tắm.
Sau khi thu dọn qua hành lý, Kinh Từ chìm trong trạng thái thiu thiu buồn ngủ.
Tuy đang đợt nghỉ lễ ngắn ngày nhưng sáng này Kinh Từ vẫn có một buổi họp online với đối tác bên nước U. Vì để khớp với chênh lệch múi giờ của đối phương, Kinh Từ thậm chí còn thức dậy từ sáng sớm tinh mơ. Sau khi buổi họp kết thúc, Kinh Từ lại cùng Đào Minh Chước và Dương Khả Ninh bay tới thành phố A. Bôn bả cả một ngày như vậy, dù là trí óc hay thể lực đều tiêu hao rất nhiều năng lượng.
Kinh Từ ban đầu chỉ định nằm tạm ở sofa một lúc. Thế nhưng sau khi cơ thể được thả lỏng, Kinh Từ cảm thấy mí mắt dần trở nên nặng trĩu. Anh nhắm mắt lại, cả người từ từ chìm vào giấc ngủ nông.
Không biết bao lâu sau, Kinh Từ loáng thoáng nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại, theo đó là tiếng bước chân sột soạt. Sau đấy anh cảm thấy có giọt nước lành lạnh nhỏ xuống cổ tay mình.
Kinh Từ khẽ mở mắt.
Anh trông thấy Đào Minh Chước ngồi xổm bên cạnh, đang vụng về đắp chăn lông lên người mình.
Kinh Từ nhìn mặt Đào Minh Chước, lập tức hiểu tại sao cổ tay mình lại có cảm giác lành lạnh, vì tóc Đào Minh Chước vẫn còn ướt nước. Ghế sofa khá thấp, Đào Minh Chước ngồi xổm bên cạnh anh. Tóc cậu dày, trông thật giống một chú chó lớn bị dính mưa, ướt nhẹp.
Tay Đào Minh Chước vẫn đang cẩn thận cầm một góc chăn. Thấy Kinh Từ bất ngờ mở mắt, cậu lộ vẻ có chút lúng túng.
Kinh Từ mỉm cười với cậu, nói: “Cảm ơn.”
Anh nghe thấy Đào Minh Chước lắp bắp nói một câu “Không có gì”.
Hai người yên lặng một lúc, Đào Minh Chước bất ngờ hỏi Kinh Từ: “Anh hôm nay… mệt lắm phải không?”
Thật ra, nếu người nói chuyện với anh lúc này là người khác, Kinh Từ sẽ không kể khổ mà sẽ chỉ nói vài câu khách sáo để đối phó cho qua với đối phương. Thế nhưng, nhìn khuôn mặt cậu thanh niên này, Kinh Từ lại chợt có chút do dự, vì anh nhận ra bản thân thật sự rất muốn nói cho Đào Minh Chước biết rằng anh rất mệt, rất mệt.
Kinh Từ không phải người không biết chừng mực. Anh cảm thấy bản thân là người có định lực vững vàng, trước nay cũng biết cách giữ khoảng cách xã giao an toàn với trai thẳng.
Sự than phiền có phần thân mật như vậy vốn không nên xảy ra giữa anh và Đào Minh Chước.
Chẳng qua sự tồn tại của Đào Minh Chước có chút đặc biệt. Cuộc sống của anh đã vô tình gắn liền với cậu, bản thân anh chẳng thể rời xa Đào Minh Chước, càng không thể duy trì cái gọi là khoảng cách kia.
Trước đây Đào Minh Chước từng nói với anh rằng cậu đã có “người trong lòng”. Còn về việc người này có phải Dương Khả Ninh hay không, trước mắt Kinh Từ vẫn chưa cách nào xác định được.
Thế nhưng anh nhận ra, khi bản thân bắt đầu để tâm tới chuyện này thì chứng tỏ cảm giác mà Đào Minh Chước mang đến cho anh đã không còn giống những người khác nữa.
Một cậu trai to con thuần phác, ngây ngô, ngốc nghếch, đồng thời lại cũng rất dễ xấu hổ. Cách quan tâm người khác cũng thật vụng về, ví dụ như chiếc áo khoác ngày mưa, hay chiếc chăn lông trong tay cậu lúc này.
Sâu trong lòng Kinh Từ thở dài một hơi thật khẽ.
Sau cùng anh vẫn nhìn vào mắt Đào Minh Chước, nói lời thật lòng: “Cũng hơi mệt, nhưng nghỉ ngơi một đêm chắc sẽ ổn thôi.”
Đào Minh Chước ngơ ngác “À” một tiếng.
Kinh Từ cảm thấy mí mắt mình lại một lần nữa nặng trĩu. Anh nhìn về phía cậu thanh niên đang ngồi trước mặt mình, chậm rãi chớp mắt. Kinh Từ nhìn đăm đăm những sợi tóc ẩm ướt của cậu một lúc rồi khẽ bảo: “Đúng rồi, trước khi ngủ tốt nhất nên sấy tóc, điều hòa của khách sạn sẽ khá lạnh đấy.”
“Tôi buồn ngủ rồi.” Kinh Từ mỉm cười với Đào Minh Chước, bảo: “Ngủ ngon.”
Đã nói đến thế rồi, Kinh Từ cảm thấy mình đã truyền đạt một cách khá thẳng thắn ý “Giờ tôi cần đi ngủ” đến Đào Minh Chước. Thế nhưng, Đào Minh Chước lại vẫn chẳng hề nhúc nhích, tiếp tục im lặng nhìn chằm chằm Kinh Từ.
Sau đó, cậu bỗng nói một câu không đầu không đuôi: “Vừa nãy Dương Khả Ninh có nói với tôi là ngày mai sẽ rất mệt. Vậy nên tối này nhất định phải ngủ một giấc thật chất lượng, nếu không cơ thể sẽ không chịu nổi suốt cả ngày mai mất.”
Kinh Từ không rõ ý trong lời Đào Minh Chước nói, ngập ngừng “Hở?” một tiếng.
Đào Minh Chước im lặng một chốc rồi lại nói tiếp: “Hơn nữa cô ấy còn bảo tôi, nếu hôm nay ngủ không ngon giấc, ảnh chụp ngày mai cũng sẽ không đạt được chất lượng như mong muốn.”
“Buổi chụp hình này rất quan trọng với cô ấy, nhiếp ảnh gia thuê tới… cũng rất đắt đỏ.” Cậu bổ sung.
Kinh Từ vẫn luôn cho rằng Đào Minh Chước không quá để tâm tới chuyện fes anime, thế nhưng từ lời nói của cậu, xem ra thực tế không phải vậy.
Chẳng qua, Kinh Từ vẫn chưa hiểu rốt cuộc Đào Minh Chước nói mấy lời này với anh là có ý gì. Kinh Từ do dự trong chốc lát rồi đáp: “Tôi biết rồi.”
Sau đó anh trông thấy Đào Minh Chước khẽ mím môi, nhìn anh như có lời muốn nói.
“Nếu anh đã mệt mỏi sẵn rồi…” Đào Minh Chước dừng lại một chốc, dường như có chút bực bội, nói: “Thôi, anh nhìn tôi này.”
Kinh Từ thấy cậu đứng dậy, đi về phía chiếc giường to ở trung tâm căn phòng. Đào Minh Chước vén góc chăn ở một bên giường, leo lên giường, sau đó cứ thế nhìn Kinh Từ, rồi chậm rãi dịch người về phía mép giường.
Trong một khoảnh khắc, không gian bỗng lặng đi đến mức kỳ dị.
Kinh Từ ngơ ngác chớp mắt.
Thấy Kinh Từ vẫn chưa hiểu được ý của mình, mặt Đào Minh Chước cuối cùng cũng hiện rõ vệt đỏ. Cậu hít sâu một hơi rồi vươn tay, dứt khoát nhấc phần chăn ở phía bên kia giường lên.
Sau đó, Đào Minh Chước chỉ vào nửa giường trống bên cạnh.
“Tôi thấy chiếc giường này… có vẻ rất rộng.” Cậu nói vậy với Kinh Từ, biểu cảm có vẻ ung dung, bình thản.
“Coi, coi như vì buổi chụp hình của Dương Khả Ninh.” Cậu nhìn vào mắt Kinh Từ, giọng nói càng lúc càng nhỏ: “Anh có muốn… bây giờ lên giường ngủ với tôi không?”