Muốn thấu hiểu Đào Minh Chước, thật sự là việc chẳng dễ dàng gì.
Chỉ một câu “Muốn lên giường ngủ không”, vậy mà Đào Minh Chước lại phải mượn đủ cớ quanh co vòng vèo, phải trải qua vô số bước đệm mới có thể nói ra khỏi miệng.
Kinh Từ nhịn cười, sau cùng đáp: “Được.”
Kinh Từ trước tiên đi tắm. Sau khi ra khỏi phòng tắm, anh thấy Đào Minh Chước vẫn đang ngồi trên giường nghịch điện thoại thì thoáng do dự, sau đó quyết định sẽ sấy tóc trước.
Chất lượng khách sạn không quá tốt, chỉ chỗ bên cạnh bàn làm việc mới có ổ cắm điện.
Sau khi tắt máy sấy, Kinh Từ vẫy chiếc máy sấy trong tay, hỏi Đào Minh Chước trên giường: “Cậu có muốn sấy tóc không?”
Đào Minh Chước thoáng đứng hình, ngơ ngác ngước lên nhìn Kinh Từ. Cậu không nói năng gì một lúc rất lâu, dường như đang trải qua một trận chiến tâm lý đầy cam go.
Mãi sau, Kinh Từ mới nghe thấy cậu ấy đáp: “…. Đư, Được.”
Đào Minh Chước chậm chạp xuống giường, đi tới trước mặt Kinh Từ.
Kinh Từ đang chuẩn bị đặt máy sấy vào tay Đào Minh Chước, nhưng rồi lại trông thấy Đào Minh Chước bặm môi, trực tiếp kéo chiếc ghế phía trước bàn ra, sau đó cứ vậy ngồi xuống.
— Hơn nữa còn ngoan ngoãn đặt hai tay lên đầu gối.
Kinh Từ: “…?”
Nhìn chằm chằm đỉnh đầu của cậu thanh niên trước mặt một lúc lâu, Kinh Từ mới bừng tỉnh nhận ra, Đào Minh Chước lại một lần nữa hiểu nhầm ý của anh rồi. Không biết vì sao, kể cả lần ăn kem ở phố ẩm thực trước đó, Kinh Từ phát hiện Đào Minh Chước dường như luôn hiểu nhầm lời anh nói, hơn nữa mỗi lần đều hiểu theo chiều hướng thân mật hơn.
Thế nhưng Kinh Từ không nói gì. Anh chỉ mỉm cười rồi cúi đầu, kiên nhẫn sấy khô tóc giúp Đào Minh Chước.
Một lúc sau, Kinh Từ tắt máy sấy, bảo: “Xong rồi.”
Anh thấy Đào Minh Chước giơ tay lên vuốt tóc, nói rất nhỏ: “Cảm ơn.”
Bình thường Kinh Từ ngủ không phải rất ngon giấc, thế nhưng tối nay lại khác. Anh cảm thấy bên cạnh luôn ấm nóng, như thể nằm ngủ cạnh anh là một túi sưởi không ngừng tỏa nhiệt. Tuy chiếc túi sưởi ngoại cỡ này cả đêm không ngừng trằn trọc bên cạnh nhưng Kinh Từ lại thấy an tâm một cách lạ lùng. Anh ngủ rất ngon.
Sáng hôm sau tỉnh giác, Kinh Từ cảm thấy khoan khoái và dễ chịu hiếm thấy.
Ngược lại, Đào Minh Chước lại trông đầy vẻ mệt mỏi, dường như chẳng hề được “ngủ ngon giấc” như cậu đã nhắc tới suốt tối qua.
Bắt gặp ánh mắt của Kinh Từ, Đào Minh Chước cứng đờ quay mặt qua chỗ khác: “Dương Khả Ninh vừa nhắn tin trên WeChat cho tôi, kêu hai chúng ta mau thử trang phục đi.”
Kinh Từ gật đầu, đáp: “Được.”
Đào Minh Chước nhận được một bộ đồng phục kỵ sĩ theo phong cách châu Âu. May mà hai nhân vật game này đều có tạo hình tóc đen, vậy nên không cần đội bộ tóc giả màu vàng kim với những gợn sóng lớn có phần “ố dề” giống như Dương Khả Ninh.
Dương Khả Ninh dùng keo xịt tóc, trực tiếp vuốt ngược tóc của Đào Minh Chước ra sau, kết hợp với bộ đồng phục bảnh bao, tạo nên hình tượng một chàng trai cao ráo, anh tuấn với đường nét khuôn mặt sắc bén. Dương Khả Ninh ngắm nghía rồi đánh giá: “Trông bóng bẩy lắm, mẹ rất hài lòng.”
Đào Minh Chước: “… Bà có tin giờ tôi lập tức đi gội đầu không?”
Lúc Kinh Từ từ nhà vệ sinh bước ra, mắt Dương Khả Ninh lập tức loé sáng.
Dương Khả Ninh cảm thán: “Tôi đúng là có đôi mắt tinh tường! Không thể không nhắc tới đôi bàn tay khéo léo của tôi đã chỉnh sửa rất hoàn hảo, đương nhiên quan trọng nhất vẫn là vì eo của sếp Từ —“
Trước khi cô thốt ra bốn chữ “danh họa thế giới”, Đào Minh Chước đã ho khan một tiếng thật dữ dội.
Kinh Từ khẽ mỉm cười.
Vì có thiết lập là anh em nên từ xa nhìn lại, trang phục của Kinh Từ và Đào Minh Chước trông rất giống nhau, nhưng cũng vẫn có thể nhìn ra được không ít điểm khác biệt từ các chi tiết: Ví dụ như phiên bản của Đào Minh Chước là kiểu nghiêm chỉnh, thẳng đuột, phần lớn được trang trí bằng kim loại hoặc đá quý; còn bộ của Kinh Từ lại có thiết kế hơi ôm eo, phụ kiện sử dụng nhiều chất liệu voan mềm mại hơn.
Kinh Từ giơ một sợi dây lụa mảnh dài màu đen trong tay tới trước mặt Dương Khả Ninh, mỉm cười nói: “Xin lỗi, tôi không rõ tác dụng của sợi ruy băng này.”
Dương Khả Ninh nhìn kỹ: “À! Chắc là thiết kế cho chỗ thắt lưng phía sau, để tôi buộc giúp sếp nhé!”
Cô vừa nói xong, Đào Minh Chước mới để ý thấy chỗ thắt lưng phía sau trang phục của Kinh Từ có chi tiết nhỏ để xỏ dây buộc chéo hình chữ X. Vì hiện tại chưa buộc ruy băng nên khi Kinh Từ di chuyển, có thể trông thấy một mảng da trắng mịn ở phần eo sau lộ ra ngoài.
Dương Khả Ninh đang chuẩn bị làm thì Đào Minh Chước bỗng hắng giọng: “Không phải bà chưa tạo hình tóc cho bản thân xong sao? Mau đi xử lý đi.”
Dương Khả Ninh nghĩ thấy cũng phải, bèn đưa dải lụa trong tay cho Đào Minh Chước.
“Buộc cho hẳn hoi đó.” Cô dặn dò: “Loại ruy băng vải như này dễ tuột lắm.”
.
Sau khi tới địa điểm tổ chức fes anime, Dương Khả Ninh chụp ảnh một mình trước, Kinh Từ và Đào Minh Chước bèn đi dạo phía sau cô hệt như vệ sĩ.
Vạt váy của Dương Khả Ninh trông giống chiếc bánh nhiều tầng xuất hiện trong đám cưới. Lúc chụp ảnh, cô sẽ mỉm cười xinh đẹp, pose đủ kiểu đủ dáng, còn khi đi lại thì cô xách vạt váy lên, mặt chảy xệ, thở hồng hộc như tinh tinh.
Sau cùng Đào Minh Chước thật sự không thể nhìn nổi nữa, chỉ đành cùng thợ chụp ảnh mỗi người nhấc một bên tà váy giúp cô, di chuyển tới địa điểm chụp hình tiếp theo.
Dương Khả Ninh cuối cùng cũng bắt đầu lượt chụp hình mới. Đào Minh Chước thở phào nhẹ nhõm, quay đầu lại. Cậu phát hiện ra không biết từ lúc nào, Kinh Từ đã bị mấy cô gái lạ mặt vây quanh.
Nét mặt Kinh Từ có chút khó xử. Đào Minh Chước thấy mấy cô gái kia nói gì đó, sau đấy Kinh Từ ngước lên nhìn về phía cậu, rồi cậu trông thấy Kinh Từ gật đầu với mấy cô gái ấy. Anh nhìn về phía Đào Minh Chước, vẫy tay với cậu.
Đào Minh Chước chần chừ một giây, đi về trước, chuẩn bị hỏi xem có chuyện gì.
Thế nhưng cậu vừa đứng lại trước mặt Kinh Từ, giây tiếp theo, Kinh Từ đã ngửa mặt, vươn tay, nhẹ nhàng dùng ngón trỏ nâng cằm Đào Minh Chước.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, hơi thở của Đào Minh Chước như nghẹn lại. Kinh Từ hơi rủ mắt. Trong khoảnh khắc hàng mi rung nhẹ, Đào Minh Chước cảm thấy ánh mắt anh dường như đang dừng trên môi mình.
Một lúc sau, Kinh Từ mỉm cười, lại trở về dáng vẻ bình thường của mình, buông tay ra.
Anh quay sang, hỏi hai cô gái kia: “Như vậy phải không?”
Hai cô gái vội vàng ấn nát nút chụp, không ngớt lời khen ngợi: “Được, được, được. Tuyệt, tuyệt, tuyệt. Cảm ơn anh, cảm ơn anh.”
Não bộ của Đào Minh Chước như đứng máy. Sau khi tỉnh táo lại, cậu ôm cằm, lắp ba lắp bắp: “Anh, anh làm gì mà đột nhiên…”
Kinh Từ giải thích: “Mấy cô gái đó là fan của hai nhân vật này. Bọn họ cho tôi xem mấy ảnh cut từ trong game, mong tôi có thể tạo dáng giống vậy cùng cậu.”
“Tôi thấy chúng ta dù sao cũng đã thay đồ rồi, giúp mấy cô ấy cũng chẳng tốn mấy công.” Kinh Từ nhìn vào mắt Đào Minh Chước: “Cậu thấy sao?”
Đào Minh Chước không nói năng gì cả nửa ngày.
Kinh Từ nhìn chằm chằm mặt Đào Minh Chước một lúc lâu, dường như hiểu ra điều gì đó, bèn mỉm cười hỏi: “Cậu… ngượng à?”
Quả nhiên, tóc Đào Minh Chước trong nháy mắt đều như sắp dựng đứng cả lên, mặt đỏ tía tai: “Không có! Chỉ là vừa nãy anh không báo trước cho tôi, tôi không lường được nên mới —”
Kinh Từ “À” lên, nói: “Xin lỗi, là do tôi đường đột, lần sau sẽ báo cậu trước.”
Nghe Kinh Từ xin lỗi, biểu cảm của Đào Minh Chước lại như muốn nói gì đó nhưng rồi thôi. Mãi sau, cậu mới lên tiếng: “Anh… Anh cũng không cần phải xin lỗi.”
Đào Minh Chước có cảm giác thất bại khó tả.
Ngay cả khi làm ra hành động mang tính mập mờ, trêu chọc như vừa nãy, Kinh Từ vẫn ung dung và bình thản, chỉ có trái tim của Đào Minh Chước là không ngừng đập loạn.
Dù là vừa nãy dùng tay nâng cằm cậu rồi nhìn về phía cậu, hay đêm qua lúc ngủ say bên cạnh, đường nét của Kinh Từ vẫn luôn mang một vẻ đẹp hiền hòa và tinh xảo, không chút tính công kích. Đào Minh Chước không biết nên dùng từ ngữ nào để miêu tả. Cậu chỉ biết rằng nếu dùng màu sắc để hình dung, Kinh Từ nhất định là một màu xanh da trời nhạt dịu dàng, trong trẻo và có độ bão hòa thấp.
Vì Kinh Từ đẹp hơn người bình thường quá nhiều nên Đào Minh Chước cảm thấy việc nhịp tim mình tăng tốc cũng không hẳn chuyện khó lý giải. Chẳng qua nhìn vào đôi mắt ánh nét cười của Kinh Từ, Đào Minh Chước cứ có cảm giác như thể bản thân vô hình trung đang bị người kia chơi đùa trong lòng bàn tay.
Cậu có chút không cam tâm.
Mấy cô gái cầm máy ảnh vẫn đang lén lút quan sát tương tác giữa hai người họ. Một cô gái mặc váy chân phồng trong nhóm lại bước tới, mạnh dạn lên tiếng: “Trang phục và lớp hóa trang của hai anh có lẽ không phải giống nguyên hình nhất mà bọn em từng gặp, nhưng bầu không khí giữa các nhân vật tuyệt đối là thành công nhất trong việc diễn tả bản gốc. Hơn nữa cho dù là chênh lệch hình thể hay cảm giác “niên hạ”, hai người thật sự là cặp đầu tiên có thể diễn được bản gốc đến mức độ này!”
“Chỗ em còn mấy hình cut nữa.” Một cô gái cột tóc hai bên khác nài nỉ: “Không biết có thể làm phiền các anh làm thêm vài động tác khác được không ạ?”
Một cô gái khác bổ sung: “Hơn nữa không biết có thể cho bọn em quay vài video ngắn được không ạ? Các chị em trong nhóm super topic nhất định sẽ rất vui mừng!”
Đào Minh Chước: “…?”
Kinh Từ quan sát sắc mặt Đào Minh Chước, hiểu hành động vừa nãy hẳn đã là giới hạn mà cậu có thể chấp nhận được rồi, bèn chủ động trả lời: “Xin lỗi, bọn tôi —”
Kinh Từ còn chưa nói xong, Đào Minh Chước đã đột nhiên cắt ngang lời anh: “Có thể cho tôi xem ảnh được không?”
Hai cô gái kia lập tức vui mừng đưa điện thoại qua.
Kinh Từ bước lên trước. Lúc anh đang định cùng xem ảnh thì chợt cảm thấy chỗ phía sau thắt lưng hơi lỏng, quay lại nhìn thử, phát hiện sợi ruy băng được buộc kia đã bị tuột ra.
Ban đầu Kinh Từ cúi xuống chỉnh, thử thắt lại nút giống như trước đóm thế nhưng một mình vòng tay ra sau lưng thao tác thật sự khá bất tiện. Kinh Từ do dự một chút, về sau vẫn quyết định nhờ Đào Minh Chước buộc lại hộ mình.
Khi ngẩng lại lên, Kinh Từ phát hiện Đào Minh Chước vẫn đang trò chuyện với mấy cô gái kia.
Một lúc sau, anh thấy Đào Minh Chước gật đầu, trả điện thoại lại cho một cô gái trong số đó rồi quay người, đi về phía anh.
Kinh Từ cảm thấy vừa đúng lúc có thể nhờ Đào Minh Chước buộc dây lại giúp mình, bèn hỏi: “Buộc giúp tôi chút được không?”
Đào Minh Chước không đáp, chỉ vươn thẳng tay qua.
Kinh Từ tưởng Đào Minh Chước chuẩn bị buộc ruy băng giúp mình, bèn hơi nghiêng người. Thế nhưng giây tiếp theo, anh lại cảm thấy bàn tay kia của Đào Minh Chước đặt trực tiếp lên phía sau eo anh. Lòng bàn tay cậu ấm nóng và khô ráo.
Kinh Từ còn chưa kịp phản ứng, Đào Minh Chước đã hơi cúi người, tay còn lại đặt vào phía sau bắp đùi của anh.
Kinh Từ đứng hình: “… Đào Minh Chước?”
Đào Minh Chước không nhìn anh.
Giây tiếp theo, Kinh Từ cảm nhận được bàn tay Đào Minh Chước đang đặt sau eo và đùi mình đột ngột dùng lực, ngay sau đó cơ thể anh bỗng chốc bị nhấc bổng lên không trung —
Cứ thế, anh được Đào Minh Chước bế ngang trong vòng tay.
Đồng tử của Kinh Từ co rúm lại, anh sau cùng cũng nghe thấy Đào Minh Chước lên tiếng: “Chờ lát buộc.”
Kinh Từ ngỡ ngàng vô cùng, theo bản năng vươn tay ôm lấy cổ Đào Minh Chước: “Cậu —”
Anh hoang mang nghiêng mặt thì trông thấy mây cô gái kia đang vừa phấn khích thì thầm to nhỏ, vừa cầm điện thoại chụp hình hai người.
Vành tai Đào Minh Chước đã phớt đỏ. Cậu im lặng một lúc, sau đó mới lên tiếng với giọng khàn khàn: “Dù sao cũng như anh nói đó, đều chỉ là động tác với lời thoại trong game thôi, cũng chẳng tốn mấy công…”
Miệng nói nghe cộc cắn là vậy, nhưng khi trông thấy khuôn mặt thoáng nét hoảng loạn của Kinh Từ, chàng trai trẻ khẽ bặm môi, như thể sợ anh ngã nên ôm chặt thêm.
“Vậy chi bằng chúng ta cứ làm người cho tới nơi tới chốn.” Kinh Từ nghe thấy cậu thì thầm bên tai mình: “Anh thấy thế nào?”