Về sau hồi tưởng lại, Đào Minh Chước cũng thấy lòng hiếu thắng của bản thân khi ấy thật sự có chút khó hiểu. Cậu chỉ cảm thấy vừa nãy khi trêu ghẹo mình, Kinh Từ đã thể hiện thái độ rất ung dung và bình tĩnh, nếu vậy sao cậu không thể phản đòn một lần?
Đào Minh Chước biết suy nghĩ ấy vừa phi lôgic, lại còn ấu trĩ hệt như học sinh tiểu học có thù tất báo, song cậu vẫn muốn thử một lần.
Mấy cô gái kia cho Đào Minh Chước xem một vài bức hình cut từ trong game.
Dự án mà Đào Minh Chước tham gia là một tựa game PvP. Thiết kế nhân vật chú trọng vào hiệu ứng đối kháng trong trận đấu, cũng như cảm giác thao tác và cảm giác tấn công khi sử dụng kỹ năng. Những yếu tố này lại không nằm trong phạm vi phụ trách của họa sĩ thiết kế concept, vậy nên bình thường cậu chỉ cần dựa theo bối cảnh và thiết lập nhân vật được giao, tự do thiết kế theo suy nghĩ của mình là được.
(Game PvP: game người chơi đấu với người chơi)
Tuy nhiên, tựa game mà Dương Khả Ninh và mấy cô gái này yêu thích lại thiên về dòng game có cốt truyện. Không chỉ yêu cầu nhân vật phải bám sát bối cảnh kịch bản, mà tương tác giữa các nhân vật cũng rất nhiều, khối lượng công việc của họa sĩ rất lớn. Đào Minh Chước xem lướt qua, phát hiện có đủ cảnh bị thương sau chiến đấu, nắm tay, bế công chúa. Cậu chỉ muốn nói một tiếng “phục sát đất” với họa sĩ phụ trách dự án game này.
Sau cùng Đào Minh Chước chọn bế công chúa.
Khoảnh khắc bế bổng Kinh Từ lên, trông thấy nét mặc có chút hốt hoảng của anh, trong lòng Đào Minh Chước quả thực cũng có chút khoái chí.
Thế nhưng ngay sau đó, khi Kinh Từ đưa tay ôm lấy cổ cậu một cách thân mật, cơ thể hai người áp sát lại nhau, Đào Minh Chước cũng bắt đầu lúng túng. Tuy nhiên, đã làm tới mức này rồi, cậu chỉ có thể cắn răng, tiếp tục nói dối, mặt không biến sắc: “Mấy cô ấy bảo mong chúng ta làm động tác này, tôi cũng… tôi cũng chẳng còn cách nào khác.”
Kinh Từ hơi sững người, chỉ đáp: “Không sao. Chúng ta giúp họ một chút.”
Cả hai chìm trong yên lặng.
Bầu không khí yên ắng rất dễ khiến con người ta suy nghĩ lung tung. Sau vài giây, Đào Minh Chước bỗng chợt nhận ra, một tay của mình đang đặt trên eo của Kinh Từ.
Tuy lời miêu tả trước đó của Dương Khả Ninh có phần cường điệu hơi quá, nhưng eo Kinh Từ đúng là rất thon, hơn nữa không phải kiểu gầy khô gầy khốc, mà đẹp một vẻ tràn ngập cảm giác đường cong, rất dẻo dai.
Ở công ty Kinh Từ luôn mặc vest và áo sơ-mi nên không có cảm giác tấn công thị giác quá mạnh mẽ. Nhưng giây phút này đây, cậu thực sự đang tận tay chạm vào eo của Kinh Từ.
Quả thật… rất thon. Đào Minh Chước ngẩn ngơ nghĩ.
Lúc này, tay Đào Minh Chước đang bao phủ một mảng da thịt phía sau eo của Kinh Từ. Cậu chỉ cảm thấy vùng da này mát lạnh, khi chạm vào lòng bàn tay cậu có cảm giác mềm mại và nhẵn mịn.
Cổ họng Đào Minh Chước bỗng cảm thấy khô khốc. Cậu ra sức thuyết phục bản thân, nhất định là do trong hội trường đông người, thêm vào đó trang phục cũng quá dày nên mới cảm thấy nóng bức như vậy.
Cậu muốn dịch tay, nhưng rồi lại cảm thấy làm vậy có chút mờ ám như giấu đầu hở đuôi.
Kinh Từ từ đầu tới cuối luôn im lặng, không nói năng gì. Đào Minh Chước cảm thấy tiếng tim mình đập đã to đến mức bất bình thường rồi, không biết Kinh Từ có nghe thấy hay không. Cậu cũng chẳng dám nhìn vào mắt anh, chỉ có thể tiếp tục bế anh một cách cứng ngắc, chờ mấy cô gái kia chụp xong.
Một lúc sau, cậu nghe thấy Kinh Từ nói nhỏ bên tai mình: “Bọn họ bảo được rồi.”
Đào Minh Chước chậm một nhịp mới hoàn hồn. Cậu đáp “Ừm”, rồi cúi người, cẩn thận đặt Kinh Từ xuống đất.
Kinh Từ đứng thẳng người dậy, nhìn vào mắt Đào Minh Chước, khẽ mỉm cười.
Đào Minh Chước có chút hoảng loạn, dời tầm mắt.
Thật ra Kinh Từ chẳng hề nói gì nhưng Đào Minh Chước vẫn cảm thấy không được tự nhiên, tiếng tim đập lớn đến nỗi như kề ngay bên tai. Cậu cảm thấy mình cần uống gấp ba ngụm nước lớn để dằnxuống.
Thế nhưng vừa quay đầu sang, Đào Minh Chước lại bắt gặp ánh mắt tức tối của Dương Khả Ninh.
“Đồ phản bội!” Dương Khả Ninh kéo Đào Minh Chước vào góc, nghiến răng nghiến lợi nói với âm lượng mà Kinh Từ không thể nghe thấy: “Hai người là con trai tôi, sao có thể tùy tiện đồng ý cho người khác chụp ảnh, hơn nữa còn là tình tiết bế công chúa siêu hot đến mức người ngoài cũng biết tới đó hả!”
Đào Minh Chước không rõ trong giới này của bọn họ có quy tắc cụ thể như nào, trông thấy biểu cảm nghiêm trọng của cô thì nhất thời thật sự bị dọa sợ, cũng chẳng kịp để ý tới câu “con trai tôi” trong lời cô nói.
“Tôi đâu biết không được chụp.” Đào Minh Chước lưỡng lự một chốc, thở dài nói: “Vậy phải làm sao đây? Giờ tôi kêu mấy cô gái đó xóa đi nhé?”
Dương Khả Ninh xua tay, khẽ hắng giọng: “Cũng không đến mức đó, vẫn còn cơ hội bù đắp.”
“Ông có thể thử thương lượng với sếp Kinh được không, bảo sếp ấy làm động tác bế công chúa này với ông lại một lần nữa?” Dương Khả Ninh lập tức diễn một màn kịch đổi mặt Tứ Xuyên, bắt đầu chọt chọt ngón tay rất chi là e thẹn: “Người ta cũng muốn chụp mà, nhưng người ta ngại mở lời với sếp Kinh.”
Đào Minh Chước cảm thấy kỳ quái: “Chuyện này thì có gì mà ngại mở lời?”
Dương Khả Ninh để lộ biểu cảm không tin nổi: “Ông đùa đấy à. Đó dù thế nào cũng là sếp. Cho dù anh ấy chẳng hề làm giá nhưng quan hệ cấp trên – cấp dưới vẫn còn nguyên đó.”
“Lúc trước cũng do tôi đau lòng quá đỗi dẫn đến mụ mị, nên mới nhất thời nóng đầu hỏi sếp Kinh có bằng lòng sắm vai nhân vật giúp tôi không. Cũng chỉ có người tính tình siêu cấp tốt như sếp Kinh mới bằng lòng nhận lời với tôi.” Dương Khả Ninh yếu ớt than thở: “Sau khi về nhà tôi có nghĩ kỹ lại, cảm thấy vẫn quá mạo hiểm, lần sau tuyệt đối không thể làm liều như vậy, nói sao thì công việc cũng quan trọng hơn game.”
Đào Minh Chước: “… Hóa ra bà cũng ý thức được à.”
Dương Khả Ninh giả bộ như không nghe ra ý cà khịa trong lời cậu.
“Thế nhưng quan hệ giữa hai người rõ ràng không bình thường.” Dương Khả Ninh cười hì hì: “Đương nhiên, tôi sẽ không nhiều lời dò hỏi giữa hai người đã xảy ra chuyện gì. Có điều, mẹ thật sự cần hai đứa bế nhau thêm lần nữa. Vậy nên ông hỏi thay tôi được không?”
Lúc quay lại, Đào Minh Chước có chút thất thần khó hiểu.
Việc Kinh Từ có chút suy nghĩ khác thường với mình, từ đầu Đào Minh Chước đã biết rõ.
Ban đầu khi hai người ăn chung cùng nhau, gần như bữa nào Đào Minh Chước cũng ăn không ngon miệng. Khoảng thời gian đó, trong đầu cậu chỉ toàn suy nghĩ “Ông chủ thích mình, hơn nữa ngày nào cũng mời mình ăn miễn phí, mình phải từ chối sao đây”. Thế nhưng hiện tại, nếu không phải được Dương Khả Ninh nhắc nhở, Đào Minh Chước gần như đã quên mất sự thật rằng Kinh Từ là cấp trên của mình.
Nếu nói vì Kinh Từ là một vị sếp tốt tính, không làm giá, thì chẳng bằng nói hai người đã dành quá nhiều, quá nhiều thời gian ở chung với nhau lúc riêng tư. Mối quan hệ thân thiết đã dần xóa nhòa khoảng cách chức vụ giữa hai người.
Vậy Kinh Từ của bây giờ… đang đóng một vai như nào trong lòng mình? Đào Minh Chước hoang mang nghĩ.
Kinh Từ đang cúi đầu chỉnh lại trang phục của mình. Khi ngẩng lên, anh trông thấy Đào Minh Chước đang đi về phía mình với ánh mắt rối rắm.
Anh dường như cũng dự đoán được điều gì đó, bèn ngừng tay lại.
Đào Minh Chước cắn răng nói: “Dương Khả Ninh bảo tôi lát muốn chụp lại động tác bế công chúa thêm lần nữa, không biết có được không?”
Kinh Từ nhìn Dương Khả Ninh đang đứng ở phía xa xa, để lộ nét mặt đã hiểu. Anh khẽ mỉm cười rồi gật đầu.
Đào Minh Chước ra dấu bằng mắt với Dương Khả Ninh, Dương Khả Ninh lập tức thông suốt, điên cuồng khom lưng với Kinh Từ từ phía xa, sau đó trao đổi lại với thợ nhiếp ảnh.
Đào Minh Chước đứng bên cạnh Kinh Từ, làm bộ điềm tĩnh: “Thế nào, có phải hơi hối hận đã đồng ý tới đây ba ngày cùng con nhóc đó không?”
Kinh Từ ngẫm thử, đáp: “Không đâu. Thông thường tôi chủ yếu quan tâm tới việc sản xuất cũng như vận hành của bản thân tựa game.” Anh nói: “Đây là lần đầu tiên tôi được quan sát các cách thể hiện tình cảm khác nhau của người chơi dành cho nhân vật ở cự ly gần thế này. Tuy hình thức khá đặc biệt nhưng tổng thể thì vẫn rất thú vị.”
Đào Minh Chước trầm ngâm một lúc rồi khẽ gật đầu.
Thợ nhiếp ảnh đã căn góc xong, Dương Khả Ninh vẫy tay với họ, tỏ ý họ có thể bắt đầu tạo dáng được rồi.
Dù sau cũng là chụp cùng một động tác, lần này Kinh Từ thuần thục hơn rất nhiều. Anh nhìn Đào Minh Chước, chủ động giơ cánh tay lên, tỏ ý Đào Minh Chước có thể bế mình.
Yết hầu của Đào Minh Chước khẽ nhấp nhô. Cậu tiến lên trước, một lần nữa đặt tay lên sau eo và đầu gối của Kinh Từ, một lần nữa vững vàng bế người kia vào lòng mình.
“Ấy, từ từ, góc chụp hình như không đúng.” Dương Khả Ninh bỗng nói: “Cho tôi thêm hai phút nữa. Nhanh thôi, nhanh thôi. Chủ yếu vì tên thối Đào Minh Chước nhà ông cao quá, lần sau bữa trưa có thể ăn ít đi một chút được không?”
Đào Minh Chước không hiểu sao bản thân lại bị công kích ngoại hình, cảm thấy oan ức hơn hết thảy: “Không phải chứ, sao bà không nói bản thân bà lùn quá ấy?”
Kinh Từ yên lặng lắng nghe cuộc đối thoại của hai người, không nói năng gì.
Dương Khả Ninh quay sang, tiếp tục trao đổi với thợ nhiếp ảnh. Đào Minh Chước cảm thấy hiện tại hình như cũng không cần thiết phải đặt Kinh Từ xuống, nói không chừng vừa đặt xuống đã phải bế lại lên. Thêm vào đó sức cậu cũng khỏe, Đào Minh Chước bèn quyết định trước mắt cứ bế vậy đi, có lẽ chẳng bao lâu là có thể chụp rồi.
Thế nhưng bên trong hội trường thật sự oi nóng, hơi thở của Đào Minh Chước khó tránh có chút nặng nề. Chỉ trong chốc lát, Kinh Từ cũng nhận ra sự khác thường ở cậu, hỏi nhỏ bên tai cậu: “Có phải cậu hơi nóng không?”
Đào Minh Chước đang chuẩn bị nói gì đó thì lại nghe thấy Kinh Từ bảo: “Đừng nhúc nhích, tóc cậu hình như bị rối một chút.”
Dương Khả Ninh sáng sớm này dùng keo xịt tóc loại chất lượng khá kém, cộng thêm trời vốn đã nóng, nên hiệu quả giữ nếp tóc không được như mong muốn.
Kinh Từ nhấc tay lên, gạt mấy lọn tóc rủ trước mắt Đào Minh Chước sang bên tai cậu rồi nhẹ nhàng dùng tay vuốt lại vào nếp giúp cậu.
Đào Minh Chước vốn còn định nói “Không nóng lắm”, thế nhưng giây phút này đây, yết hầu cậu chuyển động một cách khó khăn, mãi sau mới nói: “… Có hơi khát.”
Kinh Từ gật đầu, nói: “Tôi thấy bên ngoài có bán kem que. Lát kết thúc rồi chúng ta có thể cùng đi nếm thử.”
Đào Minh Chước đáp một cách cứng ngắc: “Được.”
Lại thêm một lúc nữa, Đào Minh Chước cảm thấy được Kinh Từ hình như hơi nghiêng đầu, nhìn về phía cậu, hỏi: “Tôi nhớ trước đây cậu từng bảo, cậu vẫn luôn có người trong lòng.”
“Hiện tại hai người phát triển tới đâu rồi?” Anh hỏi.
Câu hỏi của Kinh Từ nghe chỉ như thuận miệng hỏi vậy, nhưng tay Đào Minh Chước đột nhiên lại run nhẹ.
Thực ra Đào Minh Chước ban đầu chỉ hơi mất bình tĩnh nên cánh tay có chuyển động rất nhẹ trong tích tắc ấy, chứ không thực sự buông lỏng. Thế nhưng Kinh Từ dường như lại bị hành động của cậu dọa sợ, cũng nhúc nhích theo. Chính sự nhúc nhích này của anh khiến Đào Minh Chước bế không được vững.
Đào Minh Chước: “Anh —”
Cơ thể Đào Minh Chước chao đảo nghiêng ngả, tay cũng không bế được người kia nữa, có vẻ đã sắp khiến Kinh Từ trong lòng té xuống đất.
Thật ra nếu lúc này buông tay ra, ít nhất Đào Minh Chước vẫn có thể giữ thăng bằng cho bản thân. Thế nhưng, vì cậu bất luận ra sao cũng không chịu buông tay, vậy nên kết quả là bản thân Đào Minh Chước cũng bị Kinh Từ kéo theo, ngã nhào xuống đất.
Hai người cứ thế đè lên nhau, cùng ngã xuống đất.
Đào Minh Chước: “…”
Kinh Từ: “…”
Khoảnh khắc trước khi chạm đất, Đào Minh Chước dùng khuỷu tay làm đệm mới khiến bản thân không đập thẳng lên người Kinh Từ một cách nặng nề.
Nhưng rồi vẫn không thể tránh khỏi, cơ thể hai người trong giây phút này vẫn dán chặt vào nhau.
Cú ngã này chắc chắn không nhẹ, bởi khi chạm đất, Đào Minh Chước đã nghe thấy tiếng va chạm nặng ch*ch, đồng thời cũng trông thấy Kinh Từ khẽ nhíu mày vì đau.
Đào Minh Chước có chút hoảng hốt. Cậu miễn cưỡng chống người dậy, lập tức hỏi: “Anh không sao chứ?”
Kinh Từ mất khả lâu để ổn định lại rồi mới đáp: “… Không sao, chỉ là đầu hơi choáng.”
Sau đó Kinh Từ dừng lại một chút, nói rất khẽ: “Với cả cậu đè tôi… hơi đau.”
Đào Minh Chước ngẩn người trong thoáng chốc, phát hiện nửa th*n d*** của mình vẫn đang đè trên người Kinh Từ. Động tác này trong mắt người ngoài hẳn trông chẳng bình thường chút nào.
Đào Minh Chước cảm thấy mặt mình nóng bừng. Cậu cuống cuồng muốn đứng lên nhưng nhất thời không biết nên đặt chân ở đâu để nhấc người dậy.
“Chúng ta không phải đã thống nhất là bế công chúa sao?” Giây tiếp sau, tiếng lắp bắp của Dương Khả Ninh vang lên từ phía sau: “Tôi, tôi mới đi chưa đầy hai phút. Hai người… hai người đã tiến triển tới bước này rồi sao?”
“Có cần tôi, có cần tôi đi thêm lúc nữa không?” Cô dè dặt hỏi.
—
Tác giả: Tiểu Dương rất sốc ʕʘ‿ʘʔ