Tuy Kinh Từ tỏ ra không sao, nhưng Đào Minh Chước cảm thấy vừa rồi chắc chắn anh ngã không nhẹ, khăng khăng muốn đưa anh tới bệnh viện để kiểm tra.
Sự thật chứng minh, nhận định của Đào Minh Chước là chính xác.
Trên đường tới bệnh viện, Kinh Từ có triệu chứng choáng váng kéo dài. Sau khi tới nơi, bác sĩ sắp xếp để anh làm một vài xét nghiệm.
Đầu óc Kinh Từ thật sự đã váng vất tới mức chịu không thấu, lại cứ có hai người sống sờ sờ không ngừng lượn qua lượn lại trước mắt anh, khiến anh trong thoáng chốc chỉ cảm thấy càng thêm choáng váng hơn. Song, anh vẫn nhẹ giọng an ủi: “Hẳn không có vấn đề gì to tát đâu, không cần sốt ruột.”
Dương Khả Ninh sợ tới mức không dám thở mạnh: “Hu hu hu, tôi xin lỗi sếp Kinh. Tháng sau tôi có thể không nhận lương, tôi còn có thể tăng ca liên tục một tháng liền…”
Đào Minh Chước thì lo lắng tột độ: “Sớm biết thế này đáng nhẽ ra nên để anh bế tôi, như vậy khi ngã cũng là tôi chạm đất trước. Tôi chịu va đập khá tốt.”
Kinh Từ: “…”
Sau khi có kết quả xét nghiệm, bác sĩ nhìn chằm chằm phim chụp một lúc, hỏi Đào Minh Chước: “Cậu ấy ngã như nào?”
Đào Minh Chước ngại nói ra sự thật: “Thì, thì vấp ngã trên mặt đất phẳng.”
“Chấn động não nhẹ. Trước mắt đọc phim thì không có vấn đề gì nhưng tốt nhất vẫn nên ở lại bệnh viện một đêm để quan sát thêm.” Bác sĩ đẩy gọng kính trên sống mũi: “Sau khi về cần tĩnh dưỡng mười ngày, không được vận động, ngoài ra cần làm việc điều độ, cố gắng giữ tâm trạng thoải mái.”
Trông thấy vết trầy trên cánh tay của Đào Minh Chước, bác sĩ lộ biểu cảm khó hiểu: “Cánh tay cậu cũng cần đi xử lý đi. Hai đứa lớn tướng này, vấp ngã trên đất bằng kiểu gì mà có thể cùng ngã thành ra như vậy?”
Kinh Từ và Đào Minh Chước đồng thời im phăng phắc. Vì cho dù là ai thì cũng đều không thể thốt khỏi miệng câu “Hai người bọn tôi ngã lúc đang bế nhau” với ông bác lớn tuổi trước mặt.
Bước ra khỏi phòng khám, Đào Minh Chước bắt đầu tất bật giúp nộp viện phí, lấy giấy tờ, mãi vẫn chưa đi xử lý vết thương trên cánh tay của mình. Sau khi vào phòng bệnh, Kinh Từ lập tức bị Đào Minh Chước ép nằm xuống giường bệnh, rồi giống như nhớ ra cái gì, cậu lại xoay người đi ra ngoài.
Kinh Từ ngập ngừng, nói với Dương Khả Ninh: “Có thể làm phiền cô lát nữa đi xử lý vết thương cùng cậu ấy trước đã được không?”
Dương Khả Ninh lúc này mới có phản ứng, “À” một tiếng như bừng tỉnh, cũng chạy theo ra khỏi phòng bệnh.
Kinh Từ mỉm cười lắc đầu, khẽ thở dài.
Từ khi quen biết Đào Minh Chước, Kinh Từ đã không ít lần vượt quá giới hạn của bản thân, ví dụ như hút thuốc hay đi quẩy, đó đều là những việc anh chỉ thử trải nghiệm thời du học. Chẳng qua khi ấy nhận thực của anh chưa đủ chín chắn, có thể mặc kệ hệt mọi hậu quả để buông thả bản thân, thế nhưng hiện tại hậu quả mà Kinh Từ cần gánh vác phiền phức hơn rất nhiều.
Vì chương trình ba ngày này, Kinh Từ vốn đã điều chỉnh khá nhiều trong kế hoạch làm việc của mình, hiện tại bác sĩ lại bảo anh cần tĩnh dưỡng một thời gian, khiến anh lập tức thấy nhức đầu.
Quan trọng nhất là, ở nhà tĩnh dưỡng mười ngày… cũng đồng nghĩa với việc không cách nào gặp mặt với Đào Minh Chước trong mười ngày.
Có tiếng bước chân vọng lại từ cửa ra vào, Kinh Từ ngẩng lên, phát hiện Dương Khả Ninh và Đào Minh Chước đã băng bó đang cùng nhau bước vào.
Kinh Từ bảo: “Hai người về nghỉ trước đi.”
Dương Khả Ninh: “Nhưng mà…”
“Về trước đi.” Kinh Từ lắc đầu: “Chỗ như bệnh viện đông người quá cũng không hay, tôi chỉ cần yên tĩnh một mình.”
Đây là lần đầu tiên Kinh Từ dùng giọng điệu như vậy ra lệnh cho bọn họ. Dương Khả Ninh tuy biết anh có ý tốt nhưng vẫn không tránh khỏi có chút sợ hãi, nhỏ giọng nói: “… Được ạ, sếp Kinh. Sếp nghỉ ngơi cho khỏe.”
Dương Khả Ninh xoay người, nói với Đào Minh Chước đang im lặng hồi lâu: “Chúng ta đi thôi.”
Đào Minh Chước ngước lên nhìn vào mắt Kinh Từ một lúc rồi gật đầu.
Sau khi quan sát Dương Khả Ninh và Đào Minh Chước cùng nhau rời khỏi phòng bệnh, Kinh Từ cụp mắt. Đầu anh vẫn còn chút choáng váng, đồng thời cũng cảm thấy hơi nôn nao. Kinh Từ hít sâu một hơi, cố gắng đè nén cảm giác khó chịu rồi lấy điện thoại ra, nhắn tin cho Lý Vũ Phách.
Việc nghỉ ngơi tĩnh dưỡng mười ngày không ảnh hưởng quá nhiều tới công việc, vì các buổi họp có thể đổi thành họp online, các bữa tiệc xã giao cũng có thể đẩy lùi về sau.
Thế nhưng… phải mười ngày không được gặp Đào Minh Chước.
Mục đích ban đầu của Kinh Từ là để có thêm vài bữa ăn chung cùng Đào Minh Chước, nhưng đâu ngờ lại trót “thấu chi” mất cơ hội trong tương lai của mình.
(thấu chi: khái niệm ngành tài chính – ngân hàng, là một hình thức cho vay vốn mà theo đó chủ thẻ ghi nợ được phép chi tiêu vượt mức số dư khả dụng)
Cảm giác chóng mặt không cách nào vơi bớt ngay trong thời gian ngắn. Kinh Từ thở dài, khép mắt lại, nằm nghỉ một lúc.
Một lát sau, nghe thấy có tiếng bước chân truyền tới từ chỗ cửa ra vào, anh mở mắt. Và rồi anh bắt gặp ánh mắt của cậu thanh niên cao lớn đang đứng ở cửa ra vào, tay xách theo một túi đồ.
Kinh Từ ngẩn người: “Sao cậu lại quay lại?”
Đào Minh Chước cũng sửng sốt: “Tôi đưa Dương Khả Ninh về khách sạn rồi nên quay lại?”
Kinh Từ càng thấy khó hiểu hơn: “Cậu đã về tới tận khách sạn rồi, sao còn quay lại?”
Đào Minh Chước để lộ nét mặt không sao tin nổi: “Sao anh lại nghĩ tôi sẽ không quay lại? Tôi chắc chắn phải quay lại với anh chứ?”
Kinh Từ chớp mắt.
Đào Minh Chước ho mạnh một tiếng, giống như đang che giấu sự mất tự nhiên của mình. Cậu cúi đầu, lấy ra mấy que kem từ chiếc túi ni-lông trong tay, nhét vào tay Kinh Từ.
“Kem… vừa nãy anh bảo muốn ăn.” Cậu nói: “Tôi không biết anh thích vị nào nên tiện tay mua hết tất cả các vị, mỗi loại một que.”
Sau khi đưa Dương Khả Ninh về khách sạn, trên đường quay lại bệnh viện, Đào Minh Chước vừa khéo đi qua khu vực hội trường tổ chức fes anime. Cậu do dự một chốc, sau cùng vẫn kêu tài xế dừng xe lại.
Tuy việc bị ngã chẳng thể phân rõ ai đúng ai sai nhưng Đào Minh Chước cảm thấy nhìn từ góc độ nào thì vấn đề cũng là từ cậu. Nếu không phải vì bản thân vô cớ nổi lòng hiếu thắng, nhất quyết phải bế công chúa với Kinh Từ, thì đã chẳng gây ra chuỗi hiệu ứng bươm bướm phía sau.
Trời đã vào buổi hoàng hôn. May mắn thay, Đào Minh Chước phát hiện quầy bán kem que vẫn chưa dọn hàng. Cũng trùng hợp làm sao, Đào Minh Chước nhận ra IP chủ đề của quầy kem chính là trò chơi mà cậu từng tham gia sản xuất, hơn nữa hình dán nhân vật trên kem que có một số vừa hay thuộc series trang phục skin tướng “Hạ Trùng Ngữ Băng” cậu từng tham gia thiết kế vào năm ngoái.
Kem que là kem trái cây bình thường, chẳng qua vì phía trên có dán hình của các nhân vật game khác nhau, giá cá đã tăng gấp mấy lần.
Đào Minh Chước khi ấy thậm chí còn nghi tai mình có vấn đề: “Anh nói lại đi, một cái bao tiền cơ?”
Chủ quầy thấy cậu mặc trang phục của nhân vật game khác, lập tức tỏ vẻ mất kiên nhẫn: “Hai mươi tệ một cái, không mua tôi dọn hàng. Chúng tôi bán không phải là kem, mà là tình cảm và nhiệt huyết dành cho nhân vật!”
Đào Minh Chước – họa sĩ gốc – suy nghĩ một lát, cảm thấy tình cảm mình dành cho nhân vật có lẽ vẫn kém họ một chút.
Sau cùng, cậu chỉ đành ngoan ngoãn rút ra một trăm tệ để mua năm que kem, rồi tiếp tục vội vàng tới bệnh viện.
Kinh Từ phía bên này cũng không ngờ được rằng Đào Minh Chước vẫn nhớ câu nói bâng quơ khi ấy của anh. Anh nhìn chằm chằm que kem trên tay, một lúc sau ngẩng lên, cười híp mắt với Đào Minh Chước và bảo: “Cảm ơn cậu.”
“Cậu cũng ăn đi.” Kinh Từ đặt một que kem vào tay Đào Minh Chước.
Đào Minh Chước: “À, được.”
Đào Minh Chước bỏ đồ trên tay xuống đất, ngồi bên cạnh giường của Kinh Từ.
Hai người bắt đầu ăn kem trong im lặng.
Tuy bảo kem mua cho Kinh Từ nhưng Đào Minh Chước ăn rất tập trung. Hiệu suất tiêu thụ thực phẩm của cậu vẫn vô cùng đáng kinh ngạc, ngoạm ngoạm ngoạm, tốc độ gần như là một miếng hết một que.
Vì cú ngã vừa nãy, đầu Kinh Từ hiện tại vẫn còn hơn choáng váng, bụng dạ cũng không thoải mái cho lắm. Thế nhưng nhìn bộ dạng ăn kem ngon lành của Đào Minh Chước, anh khẽ mỉm cười, rủ mắt, chậm rãi cắn vài miếng kem.
Mát lạnh, ngọt lịm, tan dần nơi đầu lưỡi.
Một lúc sau, Kinh Từ nói: “Cậu về khách sạn nghỉ ngơi trước đi.”
Đào Minh Chước cắn kem, nhìn về phía anh, nói không rõ chữ: “Tôi không muốn… Đâu thể để anh ở đây một mình được, tôi chắn chắn phải ở lại với anh.”
Biểu cảm của cậu khi nói ra bốn chữ “ở lại với anh” rất đỗi kiên định. Kinh Từ nhìn góc nghiêng của Đào Minh Chước, hàng lông mi rung nhẹ.
Anh đặt bàn tay đang cầm kem xuống.
“Đào Minh Chước.” Kinh Từ gọi tên cậu: “Lúc nãy bác sĩ có dặn tôi cần phải tĩnh dưỡng ở nhà một tuần, phải không?”
Đào Minh Chước nuốt phần kem trong miệng, lắc đầu: “Là mười ngày. Hơn nữa không được vận động, phải giảm bớt khối lượng công việc, giữ tâm trạng thoải mái.”
Cậu nhớ rõ tất cả những chi tiết này.
Kinh Từ “Ừm” một tiếng: “Tôi không biết tình trạng choáng đầu như hiện tại còn kéo dài trong bao lâu, nhưng vì tôi sống một mình, chắc chắn sẽ có gặp nhiều điều bất tiện trong cuộc sống hàng ngày.”
“Còn có Ôn Thái Y, nó không thể sống ở cơ sở thú nuôi quá lâu.” Kinh Từ nói: “Thế nhưng tôi cảm thấy với tình trạng hiện tại của tôi, không thể ngày ngày dẫn nó đi dạo bộ được.”
Đào Minh Chước ngơ ngác gật đầu.
Giây phút Đào Minh Chước tưởng rằng Kinh Từ muốn giao Ôn Thái Y cho mình, cậu lại nghe thấy Kinh Từ nói: “Vậy nên, không biết cậu có bằng lòng tới sống ở nhà tôi một thời gian không?”
Đào Minh Chước lập tức hóa đá: “Cái, cái gì…”
Kinh Từ nhìn cậu, mỉm cười: “Dắt chó đi dạo là một chuyện. Quan trọng là mười ngày không thể ra khỏi nhà, hơn nữa mẹ tôi vẫn đang đi du lịch, tôi cũng mong trong nhà có người có thể ở cùng tôi, trò chuyện với tôi.”
Ngay cả biểu cảm trên mặt Đào Minh Chước lúc này đây cũng đã hóa đá: “Ở, ở cùng anh…”
Kinh Từ hiểu Đào Minh Chước có lẽ cũng có những băn khoăn khác. Anh suy nghĩ một chốc, bổ sung thêm điều kiện
“Vì lần này chiếm dụng khá nhiều thời gian cá nhân của cậu nên tôi có thể trả lương ngoài giờ cho cậu.” Kinh Từ nói: “Cậu cũng không nhất định phải lúc nào cũng kè kè bên cạnh nói chuyện với tôi hay gì, chỉ cần giống như các tối bình thường chúng ta vẫn ở chung, dùng bữa cùng tôi là được.”
“Thời gian còn lại, chúng ta ai làm việc người nấy.” Anh nói tiếp: “Chỉ có điều địa điểm lần này sẽ là ở nhà tôi.”
Đào Minh Chước nói không nên lời.
“Vậy, tôi có thể trả lương gấp đôi cho cậu.” Kinh Từ nhìn vào mắt Đào Minh Chước: “Cậu có bằng lòng tới nhà tôi, dùng bữa hàng ngày với tôi không?”
Kinh Từ biết Đào Minh Chước có cơ địa rất dễ đỏ mặt. Thế nhưng đây là lần đầu tiên, anh tận mắt chứng kiến mặt Đào Minh Chước chuyển từ trạng thái bình thường sang đỏ rực như tôm luộc với tốc độ nhanh như vậy.
Điều kỳ lạ là ngoài sự kinh ngạc trong dự đoán của Kinh Từ, trên mặt Đào Minh Chước còn xuất hiện thứ biểu cảm phức tạp như “Tôi biết ngay mà”, khiến Kinh Từ không khỏi bối rối.
“Sống ở nhà anh cũng… cũng không phải không được.” Lúc lâu sau, Kinh Từ nghe thấy Đào Minh Chước ấp úng đáp: “Có điều tôi.. tôi phải nghiêm túc cân nhắc một chút.”
Cậu thoáng trầm ngâm rồi bổ sung: “Vì tôi, tôi bình thường cũng rất bận. Hơn nữa, bố mẹ tôi… còn cả chị tôi đều cần tôi chăm sóc.”
Kinh Từ “À” lên một tiếng, vô cùng thấu hiểu: “Không vấn đề gì. Cậu không cần trả lời tôi ngay đâu.”
Thế nhưng Đào Minh Chước lại hắng giọng: “Không sao, giờ tôi có thể gọi điện cho họ để hỏi ý kiến. Nhưng trước mắt anh… anh tốt nhất đừng ôm hy vọng gì cả.”
Kinh Từ mỉm cười: “Được.”
Đào Minh Chước gần như chạy vụt ra khỏi phòng bệnh.
Kinh Từ nhìn theo bóng lưng rời đi của cậu, cúi đầu, thở phào một hơi.
Thật ra lúc nãy nói tới nửa sau, mượn cớ gì mà “cần người ở bên trò chuyện”, chính bản thân Kinh Từ cũng suýt không bịa tiếp nổi nữa. Kinh Từ không rõ Đào Minh Chước sẽ trả lời như nào. Vừa rồi thật sự có một khoảnh khắc anh đã chuẩn bị để thú nhận với Đào Minh Chước về căn bệnh của mình. Chần chừ mãi không nói là vì trong chớp mắt ấy, Kinh Từ chợt nhận ra, lý do bản thân anh hiện tại luôn muốn dành thêm thời gian bên cạnh Đào Minh Chước đã không còn chỉ để ngắm mặt cậu, giúp đưa cơm.
Ban đầu Kinh Từ nhìn ra cửa phòng bệnh một lúc, sau đó tầm mắt dừng lại ở chiếc túi lúc nãy Đào Minh Chước dùng để đựng kem, rồi ánh mắt anh chợt khựng lại —
Vì Kinh Từ trông thấy điện thoại của Đào Minh Chước trong túi.
Kinh Từ: “…?”
Một phút sau, Đào Minh Chước xuất hiện trước cửa phòng bệnh.
“Gọi xong rồi.” Chàng trai trẻ điềm tĩnh nói: “Bố mẹ tôi bảo không vấn đề gì. Họ kêu.. kêu tôi giúp đỡ bạn bè cũng rất tốt.”
Thấy Kinh Từ mãi chẳng nói năng gì, Đào Minh Chước mím môi, làm bộ không có chuyện gì, hỏi: “Vậy anh cảm thấy, ngày mấy tôi chuyển tới nhà anh thì phù hợp?”
—
Tác giả: Tiểu Đào của chúng ta gọi bằng điện thoại không khí đời mới nhất, không được sao!