Cùng với việc thai nhi trong bụng ngày một lớn dần, phần lớn công việc kinh doanh của tiệm làm móng đã được Đào Tuyết bàn giao cho người khác, còn bản thân cô thì tận hưởng những ngày tháng dưỡng thai nhàn nhã.
Quỹ đạo cuộc sống của cô vô cùng đơn giản, thi thoảng ghé tiệm ngó một cái, thời gian còn lại ở nhà một mình mày mò các món ăn khác nhau.
Đôi lúc vô tình nấu quá nhiều hay nấu quá tệ, Đào Tuyết không nỡ lãng phí, buổi tối sẽ mang một phần đồ ăn tới cho Đào Minh Chước. Dù sao cô trước giờ vẫn rất hiểu em trai mình, biết dù có là gì thì cậu cũng có thể ăn ngon lành.
Chẳng qua không rõ vì sao, khoảng thời gian này gần như tối nào Đào Minh Chước cũng báo mình bận, không hôm nào ở nhà, mỗi lần đều bảo cô bỏ đồ ăn vào tủ lạnh là được.
Đào Tuyết có chìa khóa dự phòng nhà Đào Minh Chước. Cô không hỏi thẳng nhưng một tối nọ, cô cố tình chọn đến muộn hơn bình thường, kết quả phát hiện em trai vẫn không ở nhà.
Thằng nhóc này… không phải đang lén lút yêu đương đấy chứ? Đào Tuyết đắn đo suy nghĩ.
Món sườn non chua ngọt của Đào Tuyết hôm nay nấu hơi quá lửa, sau cùng biến thành “than cháy chua ngọt”. Cô ăn hai miếng, thật sự nuốt không nổi, bèn bê đĩa tới nhà Đào Minh Chước.
Vốn cô cũng chẳng hy vọng sẽ gặp được Đào Minh Chước, thế nhưng khi một tay bê đĩa, tay còn lại vừa mở cửa ra, cô lại trông thấy đèn đóm trong căn hộ sáng trưng.
Đào Tuyết sửng sốt, nói: “Ôi chao, khách quý nha.”
Đào Minh Chước khẽ thở dài, nhận lấy chiếc đĩa trên tay cô rồi lại quay đi, tiếp tục công việc đang dang dở, chẳng hề có thời gian để tâm tới giọng điệu châm chọc của cô.
Đào Tuyết nhìn kỹ, phát hiện cậu đang thu dọn hành lý: “Sao vậy, phải đi công tác à? Công việc của em cũng yêu cầu đi công tác sao?”
Đào Minh Chước đáp: “Không phải. Có một… người đồng nghiệp khá thân bị ốm, em qua nhà chăm sóc người ta mấy hôm.”
Đào Tuyết “À” một tiếng, cảm thấy rất hợp lý nên cũng không hỏi gì thêm, mở tủ lạnh nhét sườn vào. Sau khi đóng cửa tủ lạnh, cô chăm chú nhìn chiếc vali Đào Minh Chước đã thu dọn xong một lúc, đột nhiên nhận ra có điểm không bình thường.
Đào Tuyết nắm rõ thói quen sinh hoạt của Đào Minh Chước. Thằng nhóc to con này khí huyết tràn trề, một năm bốn mùa xuân hạ thu đông luân phiên thay đổi, cậu vẫn luôn chỉ mặc áo phông loanh quanh khắp nhà. Thế nhưng lần này, Đào Minh Chước lại làm bộ làm tịch, xếp một bộ đồ ngủ vải cotton ở phía trên cùng của vali.
Đào Tuyết tinh mắt, nhấc từ trong khe vali ra một cuốn sách bìa cứng dày cộp: “Đây là gì vậy?”
Biểu cảm của Đào Minh Chước lập tức trở nên mất tự nhiên. Cậu ho khan một tiếng, lấy lại cuốn sách từ tay Đào Tuyết rồi ném vào vali: “Thỉnh thoảng đọc chút sách, nâng cao… nâng cao tri thức cho bản thân.”
Đào Tuyết: “Em đùa chị đấy à?”
Đào Tuyết nhận ra mọi chuyện chắc chắn không đơn giản như cô tưởng tượng. Cô nhìn chằm chằm vành tai phớt đỏ của Đào Minh Chước, đặt một câu hỏi sắc bén: “Đồng nghiệp của em là nam hay nữ?”
Đào Tuyết quá hiểu Đào Minh Chước. Từ bé đến lớn, mỗi lần được nữ giới tỏ tình, mặt Đào Minh Chước sẽ đỏ bừng gấp mấy lần so với cô gái tỏ tình. Sau đó, về tới nhà, cậu sẽ trằn trọc không sao ngủ được, hôm sau sẽ trịnh trọng nói với người ta rằng nhất định không được thích cậu, phải tập trung học tập, lần này cũng dọa con gái người ta chịu không nổi.
Đào Tuyết vừa nhìn bộ dạng thẹn thùng đến mức kỳ lạ này của cậu là biết ngay chắc chắn có liên quan tới vấn đề tình cảm.
Thế nhưng Đào Minh Chước lại trả lời: “Là nam.”
Đào Tuyết: “Thật sao?”
Đào Minh Chước trông còn bối rối hơn nữa nhưng vẫn đáp: “Thật mà.”
Cậu cúi xuống nhìn điện thoại rồi bảo: “Em đi trước nhé.”
“Với cả chị này, về sau chị đừng chạy qua chạy lại một mình nữa nhé.” Đào Minh Chước dặn: “Chị kêu anh rể chở chị qua đi. Em thấy anh ấy toàn kêu bản thân bận rộn, kết quả vào trang Khoảnh khắc thì thấy anh ấy đang đi uống rượu ở ngoài…”
Đào Tuyết đánh nhẹ lên vai cậu, nói: “Ôi dào, anh ấy phải đi xã giao mà. Em đừng bận tâm cho chị. Mau phắn đi, mau phắn đi.”
Đào Minh Chước bất lực vẫy tay với cô.
Đào Tuyết cứ luôn cảm thấy vẫn có gì đó sai sai, bèn nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ một lúc. Ban đầu cô tưởng Đào Minh Chước đặt xe qua web, nhưng rồi lại trông thấy cậu xách vali đi lên một chiếc ô tô đen sang trọng, thậm chí còn có tài xế mở cửa cho cậu.
Người tài xế kia trông quen quen. Đào Tuyết ngẩn người một lúc, liếc qua biển số xe, ngay sau đó lập tức trợn tròn mắt.
Cô lẩm bẩm: “Đó không phải… xe nhà chị Lý sao?”
.
Đào Minh Chước cảm thấy bản thân giống như học sinh tiểu học mắc hội chứng háo hức trước khi đi du xuân.
Mình không trông ngóng điều gì cả. Đào Minh Chước đã nói như vậy với bản thân. Mình chẳng qua chưa từng sống trong căn nhà to bao giờ nên có chút háo hức mà thôi.
Trên đường tới nhà Kinh Từ, Đào Minh Chước nhận được tin nhắn WeChat anh gửi.
Tin nhắn đầu tiên là một chuỗi số.
Kinh Từ: [ Đây là mật khẩu cổng chính. ]
Kinh Từ: [ Xin lỗi. Lát tôi có cuộc họp phải tham dự, không thể tiếp đón cậu được. Sau khi tới nơi, cậu cứ nhập mật khẩu vào nhà trước, được không? ]
Đào Minh Chước trả lời: [ Được. ]
Cậu thoáng do dự, cảm thấy mình trả lời bằng một chữ như vậy có vẻ hơi lạnh lùng, thế nhưng lại chẳng biết nên trả lời gì khác, sau cùng nhắn thêm một hình nhãn dán.
Đào Minh Chước: [ Bé ếch xanh vỗ tay ]
Một lúc sau, Kinh Từ cũng trả lời bằng một hình nhãn dán cùng gói nhãn dán đó.
Kinh Từ: [ Bé ếch xanh gật đầu ]
Đào Minh Chước nhìn chằm chằm hình nhãn dán đó rất lâu.
Thật ra đây là một gói nhãn dán khá phổ biến, mấy người Đào Minh Chước và Dương Khả Ninh cũng hay sử dụng trong nhóm chat công việc. Chẳng qua không biết vì sao, khi chính tay Kinh Từ gửi tin nhắn bằng hình nhãn dán này, lạ lùng thay, Đào Minh Chước lại cảm thấy… dường như nó có chút dễ thương hơn.
Sau khi xuống xe, Đào Minh Chước hít sâu một hơi, điều chỉnh lại biểu cảm trên mặt mình.
Cậu đừng trước cửa, cố làm ra vẻ điềm tĩnh, không bận tâm điều gì, sau đó nhập vào dãy số lúc nãy Kinh Từ gửi cho mình.
Cửa chính mở ra, Đào Minh Chước phát hiện Kinh Từ đang ngồi ở sofa trong phòng khách. Anh mặc bộ đồ ở nhà rộng rãi, đặt máy tính ở tay vịn ghế sofa, đang nói chuyện với người phía bên kia màn hình.
Cách thức trò chuyện rất thoải mái, hơn nữa còn nói bằng tiếng Anh, tốc độ nói rất nhanh, Đào Minh Chước nghe không hiểu lắm.
Buổi họp lần này có vẻ như không cần lộ mặt nên dáng ngồi của Kinh Từ rất thả lỏng. Anh để chân trần, cuộn người trên sofa, cả người ở trong trạng thái biếng nhác và hơi mệt mỏi.
Chân Kinh Từ rất trắng. Đào Minh Chước nhìn chằm chằm trong vô thức một lúc rồi mới gượng gạo rời tầm mắt.
Nghe thấy có tiếng động truyền tới từ chỗ cửa ra vào, Kinh Từ ngước lên, bắt gặp ánh mắt của Đào Minh Chước. Anh nheo mắt với Đào Minh Chước rồi chỉ vào màn hình máy tính, đồng thời dùng miệng ra hiệu với cậu rằng một lát nữa là anh sẽ xong.
Đào Minh Chước gật đầu, chỉ vào Ôn Thái Y đang cuốn lấy cậu ở cửa, ra hiệu rằng cậu đi cho Ôn Thái Y ăn trước.
Kinh Từ cúi đầu, trò chuyện với đối tác bên kia màn hình một lúc, sau đó cảm thấy hơi khát. Anh bèn đặt máy tính xuống đất, rồi vào bếp rót cho mình một cốc nước.
Lúc uống nước, Kinh Từ nhìn qua khóe mắt thấy Đào Minh Chước cũng đi theo vào bếp. Đào Minh Chước cúi khom người bên cạnh anh, hình như đặt đồ gì đó xuống, sau đó cầm tô ăn dành cho chó đi ra khỏi bếp như không thể không có chuyện gì.
Kinh Từ sững người, đặt cốc nước xuống, cúi đầu, phát hiện là một đôi dép vải.
Uống nước xong, xỏ chân vào đôi dép vải kia, Kinh Từ quay trở lại phòng khách.
Chẳng biết vì sao, trong hơn chục phút ngắn ngủi, Kinh Từ có cảm giác Đào Minh Chước đã dắt Ôn Thái Y, một người một chó làm bộ như không có chuyện gì, lượn qua trước mặt anh rất nhiều lần.
Kinh Từ thầm đoán được điều gì đó. Anh khẽ cười rồi lắc đầu, kết thúc sớm cuộc họp. Sau đó, anh ngước lên, nhìn thẳng vào đôi mắt đang lén lút nhìn mình của Đào Minh Chước.
Kinh Từ nói: “Ngại quá, phòng làm việc trong nhà đợt này đang tu sửa nên chỉ đành họp ngoài phòng khách. Không biết có làm ốn tới cậu không?”
Bị bắt quả tang khi đang nhìn trộm, Đào Minh Chước có chút ngượng ngùng: “Không có, không có. Không đâu, không đâu.”
Kinh Từ mỉm cười, không nói gì tiếp. Đào Minh Chước mím môi, ngập ngừng bước tới trước mặt anh, hỏi: “Tối nay… chúng ta ăn gì vậy?”
Kinh Từ “À” lên một tiếng: “Xin lỗi. Bình thường tôi không nấu nướng, chúng ta tạm gọi đồ ăn giao tới tối nay nhé, mai tôi sẽ đặt ít nguyên liệu thực phẩm.”
Anh vừa dứt lời, bụng Đào Minh Chước đúng lúc đó cũng réo vang.
Đào Minh Chước gật đầu, có phần lúng túng ôm bụng mình, đồng thời hoài nghi hỏi: “Nhưng mà nhẽ nào anh không thấy đói sao? Giờ đã tám rưỡi tối rồi.”
Đào Minh Chước thấy Kinh Từ như thoáng ngây người.
“Tôi cả ngày không ra khỏi nhà, chẳng tiêu hao mấy năng lượng nên không nhanh đói.” Kinh Từ ngẩng lên, sau cùng đưa ra lời giải thích như vậy.
Đào Minh Chước: “… Vậy à.”
Kinh Từ bắt đầu lấy điện thoại đặt đồ ăn giao tới. Đào Minh Chước thật sự đã đói tới cồn cào, cảm thấy Kinh Từ hẳn cũng rất đói, bèn đi dạo quanh bếp như đã quen nơi quen chốn.
Nhà Kinh Từ sử dụng loại tủ lạnh hai cánh sang trọng, thế nhưng bên trong lại trống không đến lạ thường, chẳng hề có chút hơi thở cuộc sống nào. Đến cuối Đào Minh Chước chỉ lục được hai quả cà chua miễn cường có thể dùng để lót dạ.
Đào Minh Chước cảm thấy kỳ lạ nhưng cũng không nghĩ nhiều. Cậu chỉ cho rằng Kinh Từ có lẽ cũng giống Đào Tuyết, đều là những đầu bếp “hắc ám”, hơn nữa còn thuộc nhóm người ngàn năm ăn đồ gọi về.
Cậu quay trở lại phòng khách, đưa một quả cà chua đã rửa sạch cho Kinh Từ.
Kinh Từ nhận lấy, đồng thời cũng nói cảm ơn với cậu.
Quả cà chua không to, Đào Minh Chước cắn một miếng đã hết nửa quả.
Đào Minh Chước cảm thấy Kinh Từ nhìn mặt mình một lúc rồi cúi đầu, vừa cầm điện thoại đặt đồ giao tới, vừa bắt đầu ăn quả cà chua trong tay anh.
Hai quả cà chua này hẳn đã để được một thời gian nên đều đã chín mềm. Đào Minh Chước trông thấy Kinh Từ cắn một miếng nhỏ, sau đó rất nhiều nước quả chảy ra, men theo cổ tay của anh lăn xuống dưới.
Đào Minh Chước thoáng ngây người, vội vàng quay đi lấy giấy từ trên bàn giúp anh. Đến lúc quay đầu lại, cậu hoàn toàn sững sờ.
Cậu trông thấy Kinh Từ vừa cúi đầu chăm chú nhìn điện thoại của mình, vừa đưa cổ tay tới bên miệng, thản nhiên nhẹ nhàng vươn lưỡi l**m đi chỗ nước quả trên cổ tay.
Hành động của Kinh Từ trông rất hờ hững, song mắt Đào Minh Chước đã dần trợn trừng.
Không hiểu vì sao, Đào Minh Chước cảm thấy má mình dần nóng bừng. Cậu vội vàng cúi đầu xuống, nhét hết phần cà chua còn lại vào miệng.
Kinh Từ đặt đồ giao tới xong, ngẩng lên nhìn Đào Minh Chước, phát hiện cậu cứ thi thoảng lại liếc mắt qua chỗ mình, cả mặt và tai đều đỏ một cách bất thường.
Kinh Từ khẽ chớp mắt.
Thật ra năng lực phán đoán của Kinh Từ trước giờ vẫn luôn rất tốt, chẳng qua con người Đào Minh Chước khá đặc biệt. Cậu thật sự rất giỏi nghĩ một đằng, nói một nẻo, giỏi tới mức Kinh Từ cảm thấy đến ngay cả bản thân cậu cũng không rõ trong lòng mình nghĩ gì. Đây cũng là lý do vì sao Kinh Từ chần chừ chưa đưa ra được kết luận.
Trước khi đưa ra được kết luận, cho dù biết rõ bản thân thực chất đã có thiện cảm hơi khác thường đối với Đào Minh Chước, Kinh Từ vẫn lựa chọn cách thận trọng, không có bất kỳ hành động nào.
Thế nhưng sau mấy ngày ở chung này, Kinh Từ cảm thấy trong lòng anh đã mơ hồ có được đáp án. Tuy nhiên, để đưa ra được kết luận chính xác nhất, anh vẫn còn một vấn đề rất đỗi quan trọng cần phải xác nhận lại.
“Tôi đặt đồ giao tới rồi.” Kinh Từ nói với Đào Minh Chước. Sau đó anh khẽ mỉm cười với cậu, hỏi: “Nhắc mới nhớ, cậu vẫn chưa trả lời câu hỏi trước đó của tôi. Cậu với người trong lòng… khoảng thời gian này thế nào rồi?”
Đào Minh Chước suýt chút nữa đã không nuốt nổi miếng cà chua cuối cùng còn trong miệng.
Anh ấy… quả nhiên vẫn rất băn khoăn về câu hỏi này. Đào Minh Chước nhìn mặt Kinh Từ, có chút rầu rĩ nghĩ.
Người được gọi là “người trong lòng” này vốn chỉ là cái cớ cậu dùng để đối phó Kinh Từ. Giây phút này đây, Đào Minh Chước chỉ đành tiếp tục vắt óc suy nghĩ, dùng lời nói dối để nối tiếp lời nói đối: “Ở chung cũng ở chung rồi, nhưng… nhưng người đó bảo tạm thời không muốn yêu đương, nên…”
“Nên… không cách nào phát triển tình cảm được cả.” Cậu nói.
Kinh Từ trầm ngâm gật gù.
Trên mặt anh hiện nét cười nhẹ nhàng, hỏi tiếp: “Vậy à. Thế mấy hôm nghỉ lễ ngắn ngày này, cậu cũng không liên lạc gì với người đó sao?”
Đào Minh Chước không ngờ Kinh Từ lại hỏi tiếp, chỉ đành cắn răng tiếp tục bịa chuyện: “Không. Tôi cũng không muốn gây sức ép quá mức với người ta, sợ phản tác dụng, nên…”
Đào Minh Chước chưa nói hết lời thì đột nhiên nhận ra có điểm gì đó không đúng. Trước đây cậu từng nói với Kinh Từ là cậu muốn ăn trưa ở căng-tin với “người trong lòng”, thế nhưng thường xuyên ăn chung cùng cậu chỉ có hai người Dương Khả Ninh và Hứa Dịch. Lúc nãy Kinh Từ hỏi mấy hôm nghỉ lễ ngắn ngày hai người có liên hệ gì không, cậu trả lời không có, cũng đồng nghĩa với việc bản thân cậu đã chủ động giúp Kinh Từ loại bỏ phương án Dương Khả Ninh.
Cộng thêm việc người trong lòng cậu dù nhìn thế nào cũng không thể là Hứa Dịch… Đào Minh Chước ngước mắt nhìn Kinh Từ sắc mặt vẫn như bình thường, chỉ cảm thấy da đầu bắt đầu tê dại —
Bản thân trong vô thức đã bị Kinh Từ gài nói hớ.
Đào Minh Chước hít sâu một hơi, biết mình bây giờ cần chuyển chủ đề, bèn gượng gạo nói: “Khụ khu… Nhắc mới nhớ, sàn bếp nhà anh, vì sao lại chọn lát gạch màu xanh lá đậm?”
Không biết vì sao, Đào Minh Chước cảm thấy dường như nét cười nơi đáy mắt của Kinh Từ càng đậm thêm. Điều này khiến Đào Minh Chước có cảm giác đã bị nhìn thấu hoàn toàn. Cậu hoảng hốt quay mặt đi, chẳng dám nhìn vào mắt Kinh Từ nữa.
Song, Kinh Từ lại chẳng nói gì, chỉ cười khẽ rồi nói xuôi theo lời cậu: “Do mẹ tôi chọn đấy. Mẹ tôi bảo màu sẫm thì nếu sàn bị bẩn cũng trông không rõ.”
“À, à.” Đào Minh Chước sợ bị phát hiện thêm sơ hở, bèn tìm bừa chủ đề mới: “Nói tới đây, màu… màu anh thích nhất là màu nào? Của tôi là xanh lam, nhưng màu cam tôi cũng rất thích…”
Kinh Từ suy nghĩ một chốc, đáp: “Hẳn là màu đỏ.”
Đào Minh Chước bắt đầu cuộc trò chuyện “không biết nói gì nên nói lung tung” ở mức siêu cấp đỉnh cao: “À, màu đỏ sao… Là kiểu màu đỏ thiên cam giống màu cà chua hay là tông đỏ nào khác?”
Kinh Từ ngước lên nhìn cậu, một thoáng sau khẽ mỉm cười rồi đáp: “Đều không phải.”
Đào Minh Chước ngơ ngác: “À, vậy là —”
Cậu không nói nốt được nửa câu phía sau, vì chiếc điện thoại đặt trên bàn của Kinh Từ bỗng rung lên.
Đào Minh Chước trông thấy Kinh Từ lộ chút vẻ áy náy rồi rủ mi, nhìn qua màn hình, bảo: “Đồ ăn giao tới rồi, để tôi đi lấy.”
Đào Minh Chước: “Ờ, ờ. Được.”
Đào Minh Chước đờ đẫn đứng nguyên tại chỗ, nhìn Kinh Từ đi về phía cửa ra vào. Như thể chợt nghĩ ra điều gì đó, cậu trông thấy Kinh Từ đột ngột dừng bước rồi quay người lại, bước tới trước mặt Đào Minh Chước.
Kinh Từ vươn tay, chạm nhẹ ngón tay lên mà Đào Minh Chước.
“Đúng rồi.” Anh mỉm cười nhìn Đào Minh Chước, nói: “Là màu đỏ này này.”
—
Tác giả: Trên đời có rất nhiều màu đỏ: đỏ son, đỏ cảm, còn có đỏ má tiểu Đào.