Món Đưa Cơm - Giới Thái Hồ Hồ

Chương 25

Đêm đầu tiên ở lại nhà Kinh Từ, Đào Minh Chước ngủ không ngon giấc.

Hôm sau là thứ Bảy, tuy không phải đi làm nhưng Đào Minh Chước vẫn dậy từ khá sớm. Vừa vào phòng khách, cậu đã thấy Ôn Thái Y đang đẩy tô ăn sạch bóng đến mức có thể phản quang.

Ôn Thái Y nhác thấy Đào Minh Chước là lập tức quẫy đuôi, kêu “Áu Áu”.

Ôn Thái Y khá nặng cân, Kinh Từ bình thường sẽ chú ý kiểm soát lượng thức ăn của nó. Thế nhưng mỗi lần nghe thấy tiếng kêu đầy mê hoặc này của nó, Đào Minh Chước đều cảm thấy nó thật sự đang vô cùng đói bụng.

Trải qua khoảng thời gian chung sống trước đó, Ôn Thái Y đã quen thuộc với Đào Minh Chước. Nó dường như coi Đào Minh Chước là “một tên nhân loại ngốc nghếch chỉ cần làm nũng là có thể lấy được rất nhiều thức ăn từ chỗ cậu ta”.

Cho Ôn Thái Y ăn xong, Đào Minh Chước ngồi ở sofa đọc sách – trông cũng rất ra gì – được một lúc thì Kinh Từ đi xuống.

Có lẽ vì ánh nắng bên ngoài quá chói chang, cũng có lẽ vì mới tỉnh giấc, mắt Kinh Từ hơi nheo, một lớp ánh sáng ấm áp từ ngoài cửa sổ hắt lại bao phủ nửa bên mặt của anh.

Anh xoa đầu Ôn Thái Y, sau đó ngước lên, cười nhẹ với Đào Minh Chước: “Chào buổi sáng. Làm phiền cậu cho nó ăn giúp tôi rồi.”

Thời gian Kinh Từ mới tới công ty, Dương Khả Ninh và nhóm chị em của cô từng dùng rất nhiều từ ngữ táo bạo để miêu tả ngoại hình của Kinh Từ. Kể cả bây giờ, Đào Minh Chước vẫn cảm thấy có vài từ… quá đi trước thời đại.

Cơ mà anh ấy… đẹp thật. Đào Minh Chước nghĩ.

Không chỉ đẹp ở ngoại hình bên ngoài, mà hơn thế nữa là sự dịu dàng và nhã nhặn hiếm có trong phong thái. Đó là một vẻ đẹp toát ra từ từng nụ cười, từng cái nhíu mày, khiến trái tim người khác trong vô thức cũng trở nên bình yên hơn.

Tuy ngoại hình của Kinh Từ không mang tính công kích, nhưng Đào Minh Chước lại luôn cảm thấy, có lúc anh có những hành động tưởng chừng như vô ý… nhưng lại khiến con người ta bồn chồn khó tả. Ví dụ như hôm qua lúc trong bếp, Kinh Từ chạm nhẹ lên mặt cậu chỉ như đang đùa, nhưng lại khiến cậu trằn trọc cả đêm, trong đầu không kiềm được cứ hồi tưởng về khoảnh khắc ấy.

Tuy trong suốt quá trình ở chung của hai người, Kinh Từ luôn là bên chủ động, nhưng Đào Minh Chước cũng không ngờ được anh lại mời cậu tới sống chung sớm như vậy.

Yết hầu của Đào Minh Chước khẽ chuyển động.

Ánh mắt cậu vẫn dán chặt trên quyển sách, làm bộ như đang say sưa đọc sách, đáp một câu như thể hờ hững: “Chào.”

Thật ra Đào Minh Chước đã lục lọi rất lâu trong nhà mới tìm được một cuốn sách trông có vẻ tao nhã.

Khi ấy, cậu còn phải lục lại trí nhớ một hồi mới nhớ ra, đây hẳn là một trong những cuốn sách cậu đã mua đại trên mạng để dùng làm đồ trang trí đợt tu sửa nhà cửa cần đồ bày cho đẹp.

Đào Minh Chước chẳng hề nhận ra bản thân đã thay đổi, từ tìm trăm phương ngàn cách để khiến Kinh Từ ghét mình, hiện tại trong vô thức lại muốn thể hiện bản thân trước mặt Kinh Từ.

Đào Minh Chước cảm nhận được Kinh Từ di chuyển đến bên cạnh mình.

Kinh Từ đứng sau sofa, hơi cúi người, áp mặt tới bên cạnh Đào Minh Chước. Anh chăm chú đọc nội dung trong sách, một lúc sau khẽ cười rồi hỏi: “Cậu có hứng thú với di truyền học sao?”

Khoảng cách giữa hai người đột nhiên bị kéo gần, cơ thể Đào Minh Chước lập tức đông cứng.

Cuốn sách này thật ra cậu cũng mới chỉ đọc được vài trang, thấy toàn là những thuật ngữ như “trứng thụ tinh” rồi “giao phối chọn lọc”, thuộc loại tuy miễn cưỡng đọc được nhưng càng đọc càng buồn ngủ. Song, hiển nhiên Đào Minh Chước sẽ không nói vậy trước mặt Kinh Từ. Cậu hắng giọng, đáp: “Xem phần giới thiệu thấy khá thú vị, tôi muốn mở mang thêm kiến thức về các lĩnh vực khác…”

Kinh Từ lộ vẻ tán thưởng, gật gù: “Cuốn sách này phần đầu hơi thiên về phổ cập khoa học, có lẽ có chút khô khan nhưng đọc tới phía sau sẽ thú vị hơn.”

Đào Minh Chước: “À, quả đúng là vậy…”

Kinh Từ đứng thẳng người, nhẹ giọng hỏi: “Cậu có muốn cùng ra ngoài mua chút nguyên liệu thực phẩm không?”

Đào Minh Chước lúc này chỉ muốn lập tức vứt sách ra xa rồi đi ra ngoài, thế nhưng cậu thoáng khựng lại, cầm cuốn sách trầm ngâm trong phút chốc: “Nhưng không phải bác sĩ dặn hiện tại anh cần tĩnh dưỡng sao?”

Kinh Từ đáp: “Nhưng bác sĩ cũng dặn, trong thời gian tĩnh dưỡng cần giữ tâm trạng thoái mái.”

“Ra ngoài đi dạo một chút cũng không phải vận động, hẳn sẽ không có vấn đề gì đâu nhỉ?” Anh mỉm cười hỏi.

Đào Minh Chước thoáng đắn đo: “Cũng được.”

Hai người bèn cùng nhau đi tới siêu thị nhập khẩu gần nhà Kinh Từ.

Sau khi vào siêu thị, Kinh Từ tìm một chiếc xe đẩy chở hàng. Lúc đang định đẩy về trước, anh bị Đào Minh Chước bên cạnh cướp mất tay nắm. Đào Minh Chước hắng giọng: “Bác sĩ dặn rồi, không được vận động mạnh, không được để bản thân bị mệt. Vậy nên, hôm nay anh chỉ cần đi thôi.”

Kinh Từ hơi ngẩn người: “Được.”

Dáng người Đào Minh Chước vốn đã cao, lúc này đây vừa đẩy xe vừa bám sát từng bước sau lưng Kinh Từ, hệt như một người vệ sĩ luôn thủ sẵn bên cạnh chủ đợi lệnh. Hơn nữa cậu còn chẳng cho phép anh động vào bất cứ đồ vật nặng nào, cho dù là một hộp ớt xanh.

Kinh Từ dở khóc dở cười: “Nhưng ớt xanh đâu có nặng.”

Đào Minh Chước nghiêm túc: “Không được. Không được là không được.”

Kinh Từ chỉ đành bất đắc dĩ đặt hộp ớt xanh vào tay Đào Minh Chước.

Tầm mắt anh dừng lại ở tủ mát đựng rau củ. Trên kệ hàng bày rau xanh và hoa quả, phía sau có một tấm kính. Khi ngước mắt nhìn lên, Kinh Từ trông thấy gương mặt của mình, anh nhận ra đáy mắt mình đong đầy ý cười.

Thật ra, trong vòng tròn xã giao trước đây của Kinh Từ, rất khó để gặp được người có tính cách giống Đào Minh Chước. Thời du học, tuy trường của Kinh Từ là ngôi trường có tiếng tăm trong lĩnh vực công nghệ thông tin, nhưng toàn bộ khuôn viên trường tọa lạc ở một thị trấn nhỏ tại nước U, vậy nên mạng lưới quan hệ cũng không quá rộng. Hơn nữa, với nhóm nhỏ đặc thù như bọn họ, số lượng thậm chí có thể dùng từ “ít” để hình dung.

Khi ấy, từng có vài người theo đuổi Kinh Từ, anh cũng đã thử hẹn hò ngắn hạn với một vài trong số đó. Bảo yêu đương thì chưa hẳn, cùng lắm chỉ là có qua lại đơn giản.

Những người Kinh Từ gặp gỡ hồi đó chẳng ai giống ai. Có người vừa quen đã muốn nhảy cóc chủ đề, leo thẳng lên giường; cũng có người giống như Diêu Liên Sâm, tuy không phải dạng đầu rỗng, nhưng lại cực kỳ tự phụ và thiếu tế nhị ở một mức độ nào đó. Chẳng có mối tình nào là thật sự sâu đậm, hơn nữa tất cả đều do Kinh Từ chủ động chấm dứt.

Sau này Kinh Từ cảm thấy, bản thân có lẽ sẽ vĩnh viễn chẳng gặp được người khiến anh thật lòng rung động, bèn quyết định tập trung toàn lực vào học tập và công việc.

Ban đầu tiếp cận Đào Minh Chước chỉ vì nhu cầu “đưa cơm” của riêng anh.

Kinh Từ chưa từng gặp ai ăn giỏi và ăn được đến vậy. Lúc nào cũng ăn miếng thật to, dường như mọi thứ cậu ăn đều có thể trở nên ngon tuyệt.

Một cậu trai to con, ngây ngô và vụng về nhưng cũng rất đỗi ấm áp. Cứ ngỡ bản thân che giấu cảm xúc rất khéo trước mặt người khác nhưng nào ngờ vừa mở miệng đã ấp a ấp úng, lộ hết sơ hở, hơn nữa còn hay đỏ mặt vì những lý do khó hiểu. Tuy ngoài miệng luôn nói ngược lại nhưng lúc nào cũng không kìm được mà quan tâm tới anh. Kinh Từ phát hiện, khi ở bên cạnh cậu, anh luôn thấy yên lòng.

Hơn nữa, trong khoảng thời gian ở cùng Đào Minh Chước, tâm trạng Kinh Từ luôn rất vui vẻ. Anh thường xuyên không nén nổi nụ cười, vô cớ muốn gặp Đào Minh Chước nhiều lần hơn, mục đích cũng dần thay đổi, không còn đơn thuần chỉ để ăn cùng với cậu.

Mất một thời gian Kinh Từ mới nhận ra, bản thân dường như đã có chút rung động trước “món đưa cơm” ấm nóng này rồi.

Sau khi xác nhận được việc “người trong lòng” trước đây Đào Minh Chước từng nhắc tới không hề tồn tại, Kinh Từ đã thở phào nhẹ nhõm.

Cộng thêm những gì Đào Minh Chước từng thể hiện trước đó, ví dụ như khuôn mặt thường xuyên ửng đỏ, hay như lần giải vây ở hộp đêm, chiếc áo khoác ngày mưa, việc ngủ chung giường hay những tiếp xúc da thịt ở fes anime, suy nghĩ trong lòng Kinh Từ không ngừng được củng cố, ngày càng rõ ràng hơn.

Kinh Từ ngước lên, chăm chú quan sát cậu thanh niên đang nghiêm túc sắp xếp thực phẩm trong xe đẩy.

Anh muốn thăm dò Đào Minh Chước thêm một lần nữa.

Đào Minh Chước tập trung đẩy xe đi theo phía sau Kinh Từ. Kinh Từ đang lựa cốc trên kệ hàng, Đào Minh Chước nhàn rỗi không có việc gì để làm, bèn gác tay lên tay nắm rồi nhìn ngó xung quanh.

Được một lúc, Đào Minh Chước bỗng đứng thẳng người, trở nên có chút ngượng ngùng. Cậu đột nhiên nhận ra, những người đang cười cười nói nói cùng nhau mua đồ giống bọn họ trong siêu thị, phần lớn hình như đều là… là các cặp tình nhân.

Đang suy nghĩ lung tung thì Kinh Từ dừng bước, nói: “Mua ít bát đũa nhé. Nhà tôi không có nhiều dụng cụ ăn uống, cậu có thể chọn những thứ phù hợp để cậu sử dụng.”

Đào Minh Chước ngơ ngác gật đầu.

Tuy biết hàng hóa trong siêu thị đồ nhập khẩu có giá tương đối cao nhưng sau khi cầm một chiếc bát trông khá đẹp lên xem giá, Đào Minh Chước vẫn cảm thấy không sao tin nổi. Trước có que kem hai mươi tệ, sau có bát ăn cơm tám trăm tệ, Đào Minh Chước cảm thấy thế giới này có lẽ thật sự điên rồi.

Sau cùng, Đào Minh Chước chọn một đồ dùng bát đĩa giản dị bằng sứ trắng, giá tầm một trăm tệ.

Cậu nghe thấy Kinh Từ bên cạnh hỏi: “Đẹp không?”

Đào Minh Chước quay sang, nhìn kỹ thì thấy trên tay Kinh Từ cầm hai chiếc bát cỡ lớn. Một trắng một đen với thiết kế trang nhã, viền bát được tạo hình bất quy tắc giống lá sen, thật sự rất đẹp, cũng rất phù hợp với phong cách tổng thể của nhà Kinh Từ.

Đào Minh Chước đọc kỹ nhãn hàng hóa, bất chợt nhận ra điều gì đó sai sai. Tuy giá cả vẫn đắt đến bất bình thường nhưng trên nhãn hàng hóa có viết “Dòng sản phẩm “Tình yêu giữa quạ và tuyết” hợp tác thiết kế cùng nghệ nhân bậc thầy XX nước T, mẫu cho cặp tình nhân với ưu đãi siêu hấp dẫn”.

Nếu một đôi mua sẽ được giảm giá 15%, chỉ với 999 tệ sau giảm giá là có thể mang về hai chiếc.

Đồ đôi tình nhân… Tim Đào Minh Chước run rẩy, quay phắt đầu sang nhìn Kinh Từ.

Nét mặt Kinh Từ chẳng có điểm gì bất thường. Anh chỉ đang cẩn thận ngắm nghía thiết kế của chiếc bát, nói: “Tôi thấy kích cỡ khá được, phù hợp để ăn canh, cậu thấy thế nào?”

Đầu óc Đào Minh Chước đang hoạt động hết công suất.

Phải tỏ ra như không bận tâm, phải bình tĩnh hơn anh ấy…

Đào Minh Chước hắng giọng: “Thiết kế cũng… cũng rất xuất sắc, chẳng qua giá cả hơi đắt. Vả lại tôi đã chọn được bát cho mình rồi, hẳn cũng đã đủ dùng. Nhưng quan trọng vẫn phải xem ý anh…”

Lắp ba lắp bắp nói cả một tràng dài, ngụ ý là “Tôi không bảo tôi cần nhé, nhưng nếu anh muốn mua đồ đôi tình nhân cho hai chúng ta thì tôi cũng sẽ không cản anh.”

Kinh Từ cầm hai chiếc bát một đen một trắng trong tay, nhìn Đào Minh Chước, một lúc sau khẽ gật đầu: “Vậy à, nhưng tôi vẫn rất thích mẫu thiết kế này.”

Đào Minh Chước cũng gật gù theo. Cậu có phần đắc ý, vì cậu cảm thấy Kinh Từ chắc hẳn sẽ mua hai chiếc bát này.

“Tuy nhiên, nếu cậu đã có kiểu dáng bản thân muốn sử dụng,” Ngay sau đó, Kinh Từ nói với giọng rất đỗi bình thản: “Vậy mua hai cái cũng chẳng còn ý nghĩa mấy nữa.”

Đào Minh Chước đơ người: “Gì cơ —”

Sau đó, cậu trơ mắt nhìn Kinh Từ đặt chiếc bát đen về lại trên kệ.

Kinh Từ bỏ chiếc bát trắng vào xe đẩy rồi nhìn vào mắt Đào Minh Chước, mỉm cười: “Tôi thấy cũng tương đối rồi đó. Chúng ta đi tính tiền thôi.”

Đào Minh Chước ngập ngừng muốn nói rồi lại thôi.

Cậu quay lại nhìn chiếc bát đen trơ trọi đến nổi bật trên kệ hàng, không nhịn được hỏi: “Nhưng mua hai cái cùng nhau sẽ được giảm giá, thật sự không mua cả đôi sao?”

Kinh Từ hiền hoà trả lời: “Nếu mua mà không dùng thì sẽ càng lãng phí hơn.”

Đào Minh Chước không thốt nổi lên lời.

Quầy thu ngân khá đông người, bọn họ phải xếp hàng. Trông thấy số lượng người xếp hàng phía trước ngày một vơi dần, biểu cảm trên mặt Đào Minh Chước cũng dần trở nên nôn nóng.

Sao anh ấy không kiên trì thêm chút nữa? Vì sao không muốn mua đồ tình nhân với mình vậy? Cậu ngẩn ngơ nghĩ. Nhẽ nào vì lời vừa rồi của mình quá dứt khoát sao? Sớm biết vậy… Sớm biết vậy nãy đã chẳng nói thế.

Đào Minh Chước không hiểu vì sao lồng ngực lại có cảm giác chua xót khó tả. Cậu cảm thấy bản thân có hơi hối hận nhưng nhất thời không thể nói rõ lý do.

Trông thấy hàng người thanh toán càng ngày càng ngắn, rất nhanh là tới lượt bọn họ, Đào Minh Chước không nhịn được nữa. Cậu nói với Kinh Từ: “Tôi, tôi đi nhanh rồi quay lại.”

Sau đó cậu xoay người chạy về phía khu vực mua sắm hàng hoá.

Kinh Từ thoáng ngẩn người nhìn theo bóng lưng cậu, ngay sau đó anh cúi đầu, khóe miệng khẽ nhếch lên.

“Xin lỗi.” Anh nhẹ nhàng nói với nhân viên thu ngân đang bắt đầu thanh toán: “Phiền cô đừng nhập dụng cụ ăn uống, tính tiền các món khác trước đi.”

Năm phút sau, Đào Minh Chước hổn hển chạy lại, ôm theo chiếc bát màu đen kia. Bắt gặp ánh mắt của Kinh Từ, Đào Minh Chước nuốt nước bọt, ấp úng giải thích: “Vừa, vừa nãy tôi nghĩ rồi. Tôi lúc nào cũng ăn được rất nhiều nên… nên có thể mua thêm vài cái bát nữa, một cái đựng cơm, một cái đựng canh, có vẻ cũng rất được…”

Kinh Từ nhìn cậu, miệng tươi cười rạng rỡ: “Ừm, ừm.”

Đào Minh Chước lắp bắp: “Hơn nữa mua cả đôi vừa hay sẽ được giảm giá nên cũng không thiệt, hơn nữa…”

Quan sát biểu cảm trên mặt Kinh Từ, giọng Đào Minh Chước không khống chế được nhỏ dần: “… Hơn nữa bày trên bàn ăn còn có tính thẩm mỹ đồng bộ.”

Sau đó Kinh Từ cũng không hỏi han gì nhiều, chỉ dịu dàng đáp: “Được. Vậy cậu đưa cho nhân viên thu ngân đi, để tôi tìm thẻ thành viên của tôi.”

Đào Minh Chước đáp một tiếng rồi vội vàng đưa bát cho nhân viên thu ngân đang thanh toán. Sau đó, cậu trông thấy nhân viên thu ngân chồng hai chiếc bát lên nhau, ấn mấy nút trên màn hình.

Nhân viên thu ngân ngước mắt nhìn lên, nở một nụ cười ngọt ngào, xinh đẹp: “Thưa quý khách, vì chương trình ưu đãi đặc biệt cho mẫu bát này chỉ diễn ra trong mấy ngày hôm nay, nên nếu anh muốn thanh toán dưới hình thức đồ đôi tình nhân thì chúng tôi không nhận trả hàng nhé ạ.”

Đào Minh Chước sững người.

Nữ nhân viên thu ngân bổ sung tiếp: “Vậy nên tôi muốn xác nhận lại với anh, anh muốn thanh toán dưới hình thức đồ đôi tình nhân đúng không ạ?”

Toàn thân Đào Minh Chước đông cứng. Ánh mắt cậu đảo quanh rồi dừng lại trên người Kinh Từ đang cúi đầu lục ví tiền, một lúc sau cậu lí nhí đáp: “Xác nhận… thanh toán… hình thức.”

Nhân viên thu ngân chẳng nghe rõ cậu nói gì, hỏi lại: “Xin lỗi, anh nói lớn tiếng hơn chút được không ạ?”

Đào Minh Chước hít sâu một hơn, nói thật to, dõng dạc: “Xác nhận… xác nhận thanh toán theo hình thức đồ đôi tình nhân!”

Bầu không khí bỗng chốc trở nên im ắng trong giây lát. Xung quanh có không ít khách hàng đang thanh toán đều lèn liếc mắt nhìn về phía bọn họ.

Nhân viên thu ngân ngây người, trước tiên nhìn qua Kinh Từ đang cúi đầu tìm đồ, sau đó lại nhìn Đào Minh Chước, dường như đã nhận ra được điều gì. Mặt cô cũng thoáng ửng đỏ, một lúc sau vừa nhịn cười vừa nói: “Dạ vâng, thưa quý khách.”

Đào Minh Chước cảm thấy cả người mình đều đã như hoá gỗ.

Một lúc sau, Kinh Từ ở bên cạnh ngẩng đầu lên, sắc mặt vẫn bình thường, hệt như chẳng hay biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì. Anh đưa thẻ thành viên mới tìm được cho nhân viên thu ngân, rồi nhìn vào mắt Đào Minh Chước, “À” nhẹ một tiếng như vừa bừng tỉnh: “Thêm bát vào rồi hả?”

“Vừa khéo.” Anh mỉm cười nói với Đào Minh Chước: “Không biết sao, tôi đột nhiên thấy muốn ăn canh tối nay .”

Bình Luận (0)
Comment