Tối đó, Đào Minh Chước nấu một nồi canh thịt viên bắp cải thật lớn.
Gia đình Đào Minh Chước mở một quán ăn nhỏ, bố mẹ cậu đều có biệt tài nấu nướng. Thế nhưng, cũng giống như cuốn sách Đào Minh Chước đang đọc, hai thứ gen và di truyền… thực sự chứa đầy những điều không chắc chắn.
Đào Tuyết từ bé đến lớn đã luôn thuộc nhóm có trình độ “phá bếp ổn định”. Đào Minh Chước tuy không tệ như Đào Tuyết nhưng cũng chỉ miễn cưỡng nấu được vài món ăn hàng ngày, thuộc nhóm có tay nghề rất phập phù.
Ví dụ như nồi canh thịt viên bắp cải Đào Minh Chước nấu, tỷ lệ thịt và rau có chút mất cân đối, tỷ lệ cơ bản là sáu viên thịt phối với một lá rau.
Hai chiếc bát một đen một trắng đặt cạnh bên nhau, mỗi chiếc đều đựng thịt viên chất cao như núi.
Hai tay Đào Minh Chước hoạt động đồng thời với hiệu suất cao, vừa nhét thịt viên vào miệng mình, vừa gắp thịt viên vào bát Kinh Từ: “Anh mau ăn đi. Người bệnh cần chăm bồi dưỡng cơ thể.”
Kinh Từ: “… Được.”
Kinh Từ vừa gắp một viên thịt vào miệng, còn chưa kịp nhai thì đã nghe thấy tiếng Đào Minh Chước hắng giọng, vừa làm bộ như không quá để tâm vừa hỏi: “Ngon không?”
Kinh Từ cắn miệng thịt viên, nhai trong thoáng chốc rồi đánh giá: “Rất ngon.”
Đào Minh Chước nhìn anh, một lúc sau khẽ “Ừm” một tiếng, xem ra khá vui vẻ.
Cậu mím môi, nói với Kinh Từ: “Tôi nấu nhiều lắm đó.”
Kinh Từ ban đầu còn chưa hiểu Đào Minh Chước nói vậy là có ý gì, về sau anh đã hiểu. Suốt bữa tối, cứ mỗi khi Kinh Từ ăn hết một viên thịt, định gắp món khác thì Đào Minh Chước sẽ giả bộ điềm tĩnh rồi lén lút thêm vào cho anh một viên nữa.
Vậy nên, dần dần, thịt viên trong bát của Kinh Từ có hiện tượng càng ăn càng nhiều.
Vì Đào Minh Chước không ngừng gắp đồ ăn cho anh, thêm vào đó cá nhân anh tối nay ăn cũng ngon miệng, nên Kinh Từ cứ vừa nhìn cậu ăn, bản thân cũng không kiềm chế được mà ăn rất nhiều. Tuy nhiên, sức ăn của Kinh Từ vẫn có hạn. Đến cuối bữa, anh vẫn buộc phải bỏ lại vài miếng thịt viên.
Kinh Từ thoáng liếc qua Đào Minh Chước đang đứng trong bếp vừa ngâm nga vừa cầm muôi xúc thêm cơm cho mình, cảm thấy nếu anh bỏ thừa thịt viên thì hẳn cậu sẽ đau lòng.
Thế là nhân lúc Đào Minh Chước chưa phát hiện, Kinh Từ lưỡng lự vài ba giây, sau cùng vẫn đút mấy miếng thịt viên còn lại cho Ôn Thái Y đã ở bên cạnh nhìn chòng chọc hồi lâu.
.
Sau bữa cơm, Đào Minh Chước và Kinh Từ ngồi ở sofa, ai làm việc người nấy. Đào Minh Chước dùng máy tính bảng sửa lại bản vẽ phác thảo, Kinh Từ thì mở laptop xử lý công việc.
Sửa xong bản phác thảo, Đào Minh Chước đọc sách một lúc với ý đồ củng cố thêm hình tượng người có văn hóa mà cậu mới dựng lên.
Năm phút sau, Đào Minh Chước đã không nhịn được ngáp một cái. Cơn ngáp vừa dứt, Đào Minh Chước lập tức mở to mắt đầy cảnh giác, phát hiện Kinh Từ ngồi phía đối diện không có biểu cảm gì khác thường, vẫn đang tập trung nhìn màn hình laptop. Lúc này Đào Minh Chước mới yên tâm, tiếp tục lật giở cuốn sách trong tay.
May trong sách vẫn có hình minh hoạ để xem. Song, nhìn chằm chằm hình ảnh chuỗi xoắn kép DNA[1] một lúc, từng vòng từng vòng xoắn tròn nối tiếp nhau, Đào Minh Chước cảm thấy càng buồn ngủ hơn.
Thế là, Đào Minh Chước bắt đầu thả hồn lang thang.
Đào Minh Chước tính nhẩm trong lòng. Mình sẽ ở nhà Kinh Từ tổng cộng mười ngày. Tuy tối qua đã ngủ lại một đêm, nhưng vì đến lúc tối nên chắc hôm nay mới tính là ngày chính thức đầu tiên.
Đúng rồi, mình chỉ cần ở đây mười ngày.
Cậu đờ người, không kìm được bắt đầu suy nghĩ lan man. Thế mà nay Kinh Từ lại mua cái bát đắt như thế, làm như thể… mình sẽ ở đây rất lâu vậy.
Trong lúc đang lơ đãng, Đào Minh Chước trông thấy Kinh Từ gập laptop lại, mỉm cười hỏi cậu: “Cậu muốn xem phim không?”
Đào Minh Chước ngẩn người một lúc rồi đáp: “Được.”
Kinh Từ chọn một bộ phim trinh thám được đánh giá khá tốt.
Bộ phim bắt đầu, Kinh Từ đặt laptop lên bàn nước, sau đó ngồi xuống bên cạnh Đào Minh Chước. Ban đầu không ai nói năng gì, chỉ tập trung vào nội dung bộ phim. Nhưng rồi, xem được một lúc, Đào Minh Chước chợt nhận ra, có lẽ không phải cuốn sách quá nhạt nhẽo mà cậu hôm nay thật sự đã khá mệt rồi.
Vì dù xem gì thì cậu cũng thấy buồn ngủ.
Hình ảnh khuôn mặt nữ chính bắt đầu không ngừng chập chờn trước mắt Đào Minh Chước. Cậu cố gắng mở to hai mắt, một lúc sau hít sâu một hơi rồi lén nhìn Kinh Từ bên cạnh.
Chỉ chợp mắt chút thôi. Cậu nghĩ. Kinh Từ xem phim rất tập trung, hẳn không phát hiện ra đâu. Chỉ cần khi nào anh ấy nói chuyện, mình mở mắt ngay ra là được.
Nghĩ vậy, Đào Minh Chước hơi ngửa đầu ra sau. Cậu thả người dựa hẳn vào ghế sofa, chậm rãi nhắm mắt lại.
Kinh Từ đang chăm chú nhìn về phía màn hình TV thì bỗng cảm thấy một bên vai chùng xuống.
Anh cúi đầu, phát hiện chàng thanh niên bên cạnh đã nhắm mắt, tựa đầu lên vai anh. Hơi thở của cậu đều đặn và vững vàng, đã chìm sâu vào giấc ngủ.
Kinh Từ sửng sốt.
Buổi chiều khi từ siêu thị trở về, tuy mặt Đào Minh Chước đỏ lựng cả quãng đường vì cặp bát đôi tình nhân, nhưng cậu vẫn khăng khăng không chịu để Kinh Từ cầm bất cứ thứ gì. Một mình cậu xách hai túi đồ lớn đi đoạn đường khá xa, sau khi về đến nơi lại lập tức bận bịu nấu nướng, hiển nhiên đã tiêu tốn rất nhiều thể lực.
Cậu thanh niên có đôi mắt sâu, sống mũi cao thẳng, ngoại hình khôi ngô và mạnh mẽ. Song, tóc cậu lại mềm mại và bồng bềnh, hơi rủ trước trán, khiến tổng thể trông hiền lành, dễ gần.
Kinh Từ cảm thấy trái tim mình như cũng trở nên ấm ấp hơn.
Anh im lặng ngắm nhìn khuôn mặt Đào Minh Chước một lúc, sau đó khẽ mỉm cười rồi ngẩng lên, để cậu tiếp tục tựa trên vai mình.
Kết quả năm phút sau, có lẽ cảm thấy gối đầu trên vai không thoải mái cho lắm, cậu thanh niên lẩm bẩm gì đó không rõ rồi dần áp sát cơ thể nóng rực của mình lại gần hơn.
Kinh Từ đang đắn đo không biết có nên lấy gối để cậu nằm được thoải mái hơn không, toàn thân Đào Minh Chước đã đổ “phịch” xuống, đầu trực tiếp gối lên đùi Kinh Từ.
Kinh Từ: “…”
Đùi thoải mái hơn vai rất nhiều. Cậu thanh niên thậm chí còn dụi mặt mình vào đùi Kinh Từ, ngay sau đó tiếng hít thở lại đều đều trở lại.
Đào Minh Chước mơ màng nằm mơ. Trong giấc mơ, cậu và Kinh Từ cũng đang sống chung. Thế nhưng lần này, không chỉ có bát đựng canh là đồ đôi, mà ngay cả bàn chải, khăn mặt, cốc nước, cũng như quần áo của bọn họ đều có kiểu dáng theo đôi theo cặp.
Khi Kinh Từ trong mơ nhìn cậu, đáy mắt anh như chứa đựng một hồ nước trong veo rất đỗi dịu dàng. Hơn nữa, anh còn nhẹ nhàng gọi cậu là “Minh Chước”, giống lần ở hộp đêm ấy.
Anh hỏi: “Minh Chước, tối nay nấu canh cho anh nhé?”
Đào Minh Chước lập tức nhận ra, lý do lúc này đây họ dùng đồ đôi không phải vì siêu thị có khuyến mãi mới, cũng chẳng vì bất cứ nguyên nhân nào khác.
Mà là vì… họ đã thực sự trở thành một đôi tình nhân.
Đào Minh Chước nghe thấy bản thân đáp: “Vâng.”
Sau đó cậu thấy Kinh Từ khẽ nheo mắt, nở một nụ cười đẹp đẽ vô cùng, rất đỗi dịu dàng với mình. Anh cất bước, dần tiến lại gần cậu.
Khoảnh khắc Kinh Từ vươn tay định nắm lấy tay cậu, bóng dáng anh chợt dần tan biến. Ngay sau đó, trước mắt Đào Minh Chước là màn đen mịt mờ. Thêm một lúc nữa, Đào Minh Chước cảm thấy một bên má mình chạm vào vật gì đó ấm ấm, mềm mại và vô cùng dễ chịu, giống hệt một chiếc gối ôm được nhét đầy lông thiên nga mềm mại, đồng thời còn có tính năng tự làm ấm.
Đào Minh Chước chẳng rõ mình đã thiếp đi bao lâu. Khi mơ màng mở mắt ra, phản ứng đầu tiên của cậu là ngây người.
Cậu trông thấy khuôn mặt của Kinh Từ, nhưng từ một góc độ rất mới lạ.
Vì Đào Minh Chước khá cao nên bình thường cậu hay phải cúi đầu để nhìn xuống Kinh Từ. Song lần này, Đào Minh Chước lại nhìn mặt Kinh Từ từ góc ngẩng lên.
Ánh sáng từ màn hình TV hắt lên mặt Kinh Từ. Giữa những sáng, tối đan xen, tim Đào Minh Chước chợt đập rộn. Cậu bỗng nhận ra, thứ bản thân hiện tại đang gối đầu lên hoàn toàn không phải gối ôm gì cả, mà là đùi Kinh Từ!
Cảm nhận thấy sự chuyển động của Đào Minh Chước, Kinh Từ rời tầm mắt khỏi màn hình. Anh cúi đầu, nhìn thẳng vào mắt Đào Minh Chước rồi “A” một tiếng.
Anh hỏi: “Tỉnh rồi à?”
Đào Minh Chước mắt đỏ tía tai muốn nhấc người dậy: “Tôi, tôi, tôi…”
“Vừa tỉnh giấc thì đừng vội ngồi dậy.” Kinh Từ nói: “Cứ từ từ thôi.”
Như thể nhận thấy được sự bối rối của Đào Minh Chước, mắt Kinh Từ khẽ cong lên. Anh bảo: “Không sao đâu, tôi cũng hay thiếp đi lúc xem phim mà. Hôm nay cậu bận rộn cả ngày, đã mệt lắm rồi.”
Đào Minh Chước luống cuống ngồi dậy, hít thở sâu vài lần liên tiếp, thế nhưng trái tim vẫn đập nhanh đến sắp chịu không nổi.
Cậu không dám nhìn Kinh Từ, chỉ biết lắp ba lắp bắp: “Tôi, cũng không biết sao tôi lại thiếu mất…”
Kinh Từ mỉm cười, nói: “Không sao mà.”
Đào Minh Chước thấy Kinh Từ cúi đầu, đưa tay vuốt phẳng phần vải quần bị nhăn ở đùi.
Cả hai người cùng chìm trong im lặng.
Đào Minh Chước đưa tay lên trong vô thức, chạm vào bên má vừa áp lên đùi Kinh Từ của mình, cảm thấy nhiệt độ nơi đó dường như vẫn còn hơi cao. Ngoài sự lúng túng, Đào Minh Chước cảm thấy hoang mang hơn cả, vì cậu hoàn toàn không hiểu vì sao vừa nãy bản thân lại có giấc mơ như vậy.
“Đúng rồi.” Sau cùng Kinh Từ là người chủ động phá vỡ sự yên ắng. Anh hỏi một câu khá đột ngột: “Không biết cậu có bằng lòng đi ăn ngoài tối thứ Ba tuần sau không?”
Khi Kinh Từ đặt câu hỏi như vậy, phản ứng đầu tiên của Đào Minh Chước là cảm thấy ngờ vực. Vì đã bao ngày rồi, bọn họ cũng đã ăn cùng nhau nhiều bữa như thế, vậy sao còn phải hỏi cậu “có bằng lòng đi ăn ngoài không”? Câu trả lời đương nhiên là đồng ý rồi.
“Tôi biết có nhà hàng Pháp này khá được, chúng ta có thể đi thử.” Kinh Từ bổ sung.
“Không vấn đề gì.” Đào Minh Chước suy nghĩ một chốc rồi đáp: “Nhưng để tôi mời nhé. Trước đó anh đã mời tôi nhiều bữa như thế, tôi vẫn chưa mời lại được lần nào.”
Kinh Từ lắc đầu: “Bữa ăn này có ý nghĩa đặc biệt với tôi nên để tôi mời cậu, nhé?”
Giọng điệu anh rất kiên quyết. Đào Minh Chước ngây người, mất một lúc để trả lời: “Được.”
Bộ phim đã chiếu tới phần kết, hai người ngồi vai kề vai trên sofa, lại cùng trở về yên lặng.
Nhưng rồi chỉ trong thoáng chốc, Đào Minh Chước không kìm được hỏi tiếp: “Thế rốt cuộc đặc biệt như nào cơ?”
Kinh Từ quay sang, nhìn vào mắt Đào Minh Chước, khẽ mỉm cười. Anh không giải thích thêm, chỉ dời tầm mắt rồi đứng thẳng dậy, cầm lấy điều khiển tắt TV.
“Đến lúc đó tôi sẽ cho cậu biết.” Kinh Từ nói với cậu: “Chúc ngủ ngon.”
Đào Minh Chước: “… Chúc ngủ ngon.”
Thứ Ba tuần sau, thứ Ba tuần sau… rốt cuộc là ngày đặc biệt gì nhỉ? Dõi theo bóng lưng Kinh Từ rời đi, Đào Minh Chước ngồi ở sofa, vẫn đang đắn đo suy nghĩ. Cậu trầm tư một lúc rồi mở lịch trên điện thoại, lướt đến ngày thứ Ba tuần sau.
Rồi bỗng, mắt cậu mở lớn.
.
Đào Tuyết tưới nước cho hoa xong thì để bình tưới lên bệ cửa sổ. Sau đó, cô nằm phịch xuống sofa, thở ra một hơi thư thái, rồi ép bản thân đọc cuốn sách nuôi dạy con cái mới mua đợt trước.
Năm phút sau, Đào Tuyết hoa mắt khép sách lại, nghĩ thầm: Sinh rồi đọc sau cũng chưa muộn, tâm trạng bản thân là quan trọng nhất. Cứ thế hoạt động đọc sách ngày hôm nay đến đây là kết thúc.
Đào Tuyết bật TV lên, say sưa xem bộ phim tình cảm gia đình máu chó mà cô đang theo dõi dạo gần đây.
Đang xem đến phân đoạn đại chiến mẹ chồng – nàng dâu thì điện thoại Đào Tuyết chợt rung. Cô chẹp miệng, liếc qua màn hình hiển thị, phát hiện hoá ra là Đào Minh Chước gọi video tới.
Đào Tuyết lấy làm lạ, nhấc máy rồi hỏi: “Nhóc đột nhiên gọi cho chị làm gì thế?”
Chẳng đợi Đào Minh Chước trả lời, Đào Tuyết nhớ ra gì đó, hỏi tiếp: “Đúng rồi. Hôm đấy chị thấy em lên xe của nhà chị Lý, này là thế nào vậy?”
Đào Minh Chước ngẩn người, nói: “Đúng rồi, người… đồng nghiệp kia của em thật ra là con trai chị Lý, trước chị từng gặp ở tiệm rồi đó.”
Đào Tuyết đã nắm rõ sự tình, khẽ “Ồ” lên.
Đào Tuyết thật lòng cũng không còn nhớ rõ “người đồng nghiệp” đó của Đào Minh Chước mặt mũi như nào, chỉ nhớ là một người đàn ông đẹp trai, rất có phong thái, cũng rất lịch thiệp, nên cô cũng yên tâm.
“Đã rõ.” Đào Tuyết vừa nói, vừa không không nhịn được mà ngoái đầu, tiếp tục dán mắt vào màn hình TV: “Nếu người ta đã ốm thì em phải tận tình giúp đỡ người ta đó.”
Đào Minh Chước ậm ờ đáp. Cậu ngập ngừng một lúc lâu không nói năng gì, mãi sau mới thốt ra một câu: “… Anh rể lại không ở nhà sao?”
Đào Tuyết cắn hạt dưa để bên cạnh, vừa dán mắt vào TV vừa than thở: “Dạo này công ty anh ấy bận rộn, cứ về tới nhà là lại càu nhàu bên tai chị. Thôi, chị ở một mình cho yên tĩnh.”
Đào Minh Chước “Ừm” một tiếng, lại im lặng tiếp.
Đào Tuyết thừa hiểu cậu, biết chắc chắn trong lòng cậu đang có tâm sự. Cô liếc mắt qua màn hình TV, hỏi tiếp: “Mau lên, không có việc không lên điện Tam Bảo. Đột nhiên tìm chị rốt cuộc là có chuyện gì?”
(Không có việc không lên điện Tam Bảo: Điện Tam Bảo điện là chỉ nơi tổ chức sinh hoạt của Phật giáo, cực kỳ tôn nghiêm và quan trọng, người ngoài không thể tùy tiện vào được. Ý câu này là không có việc quan trọng thì đã không tìm tới cửa)
Đào Minh Chước ở phía bên kia màn hình im lặng mãi chẳng nói lời nào. Phải một lúc sau, trên khuôn mặt cậu hiện nét thẹn thùng.
Đào Minh Chước: “Thế, thế em nói nhé.”
Trên màn hình TV, tình tiết phim đã dần đến đoạn cao trào, ngay lập tức hút hết sự chú ý của Đào Tuyết. Cô hoàn toàn không nghe rõ cậu nói gì, mắt khóa chặt vào màn hình không xê dịch: “Ờ, ờ.”
“Cái, cái người đồng nghiệp lúc nãy em có nói với chị ấy.” Đào Minh Chước ngừng lại một chốc, ấp úng nói: “Anh ấy hẹn em đi ăn vào tối ngày 19 tháng 5, còn bảo… còn bảo hôm ấy là ngày khá đặc biệt.”
Mắt Đào Tuyết đã gần như dán vào màn hình TV. Bộ phim cuối cùng đã tới cảnh phim “phê” nhất – cô con dâu chuẩn bị thu dọn hành lý để ly hôn – Đào Tuyết chẳng muốn bỏ lỡ chút nào. Thế nên Đào Minh Chước nói gì cô cũng không thèm suy nghĩ, chỉ đáp lấy lệ: “Ồ, vậy cũng ấy quá rồi!”
Đào Minh Chước “Ừ” một tiếng có phần rầu rĩ.
“Đúng vậy đó.” Cậu cúi đầu, lẩm bẩm: “Chọn ngày nào chẳng được, lại cứ nhất quyết… nhất quyết chọn một ngày trước ngày 520.”
Đào Minh Chước im lặng một lúc rồi ngẩng đầu lên, vừa hoang mang vừa lúng túng nói với cô: “Chị ơi, em cứ có cảm giác có khả năng anh ấy sẽ tỏ tình với em.”
Đào Tuyết chăm chú nhìn màn hình TV, vừa cắn hạt dưa bên cạnh vừa gật gù: “À, à, có to tát gì đâu. Không phải thời đi học cũng có bao người theo đuổi em đó sao, lần nào em cũng hỏi chị phải làm sao. Lần này em tự nghĩ trước xem hồi đó xử lý thế nào đi, phải học cách suy nghĩ độc lập hiểu chưa…”
Đào Minh Chước không nói năng gì cả nửa ngày.
Bầu không khí trong tích tắc trở nên im phăng phắc. Bàn tay cầm hạt dưa của Đào Tuyết khựng lại, sau đó cô chợt ngộ ra điều gì đó, quay phắt đầu lại.
“… Ai cơ?” Cô ngỡ ngàng hỏi: “Em vừa nói ai muốn tỏ tình với em cơ?”