Tuy nguyên văn lời dặn dò của bác sĩ là phải tĩnh dưỡng mười ngày nhưng sau hai ngày cuối tuần nghỉ ngơi, Kinh Từ nhận ra làm việc ở nhà thật sự hiệu quả không cao. Vậy nên dù cho Đào Minh Chước khi ấy đã thể hiện rõ sự không tán thành, đến thứ Hai, Kinh Từ vẫn tới công ty một chuyến.
Có điều, không biết có phải ảo giác của anh không, Kinh Từ luôn cảm thấy Đào Minh Chước hai ngày nay cứ có chút tâm hồn treo ngược cành cây.
Mỗi lần Kinh Từ ngẫu nhiên ngước lên nhìn Đào Minh Chước đều thấy cậu đang lén lút nhìn mình. Nét mặt Đào Minh Chước thoáng chút ngập ngừng như muốn nói gì đó, đến khi ánh mắt giao nhau lại chuyển tầm mắt, vờ như không có chuyện gì, toàn thân toát lên vẻ thấp thỏm, bất an.
Có những lúc Kinh Từ phát hiện cậu ngồi ngẩn người một mình trong phòng khách, đầu cúi gằm, chẳng thấy rõ biểu cảm trên mặt.
Tình trạng này khiến Kinh Từ cảm thấy khó hiểu, nhưng lại không biết nên mở lời hỏi thăm như nào.
Vào bữa tối hôm thứ Hai, Đào Minh Chước vẫn trong trạng thái thả hồn trôi xa. Kinh Từ phát hiện suốt bữa ăn cậu chỉ động vào đĩa cải thìa ngay trước mặt mình.
Sau khi ăn hết rau cải thìa, Kinh Từ trơ mắt nhìn Đào Minh Chước tiếp tục gắp nguyên liệu trang trí ở đáy đĩa, chậm rãi bỏ vào miệng.
Sau khi nhai mấy cái, mắt Đào Minh Chước dần co quắp lại.
Kinh Từ vội rót nước cho cậu: “Những món khác không ngon sao? Có muốn gọi đồ ăn giao tới không?”
Đào Minh Chước ngẩng lên nhìn anh rồi lại luống cuống chuyển dời tầm mắt: “Không, không phải.”
Tay cậu hơi khựng lại, vội vàng gắp món khác vào bát mình, lí nhí nói với Kinh Từ: “Không sao. Tôi, tôi vẫn chưa no. Tôi ăn tiếp.”
Kinh Từ nhìn cậu, lưỡng lự gật đầu.
Màn hình điện thoại bật sáng. Kinh Từ cúi xuống, thấy thư ký Lương Kinh Kinh gửi tin nhắn báo đã đặt bàn nhà hàng cho tối mai.
Kinh Từ thoáng liếc mắt về phía cậu thanh niên đang ra sức và cơm vào miệng rồi cúi đầu, nhắn tin trả lời: [ Được rồi ].
Ngày mai thật ra là sinh nhật của Kinh Từ.
Trên thực tế, đã rất nhiều năm rồi Kinh Từ không tổ chức mừng sinh nhật cho bản thân.
Lý Vũ Phách là kiểu người thích tưng bừng và hoành tráng. Mấy năm trước y cứ muốn bay tới nước U để bày vẽ tổ chức party, tổ chức tiệc tùng cho Kinh Từ. Lần nào anh cũng phải từ chối trong bất lực.
Thứ nhất, anh cảm thấy không cần thiết phải phô trương lãng phí. Trong cộng đồng du học sinh chẳng thiếu người tổ chức tiệc tùng hàng ngày, song ngoài mặt thì rôm rả là thế, thực tế lại chẳng mấy người thật lòng tới chúc mừng sinh nhật. Thứ hai, bố Kinh Từ qua đời vào tháng Năm. Tuy chuyện đã qua rất lâu rồi nhưng mỗi năm khi tới dịp này, anh đều không có tâm trạng tổ chức ăn mừng cho bản thân.
Những năm sống ở nước ngoài, mỗi lần tới ngày sinh nhật, Lý Lam sẽ gọi điện nói chuyện với anh thật lâu, Lý Vũ Phách thì gửi hoa và quà cho Kinh Từ.
Hôm đó, ở phòng khách, khi Đào Minh Chước đang chìm trong giấc ngủ trên đùi Kinh Từ, Lý Vũ Phách đã nhắn tin cho anh.
Lý Vũ Phách: [ Tiểu Từ, nếu năm nay đã về nước, hay anh tổ chức buổi tiệc nho nhỏ cho sinh nhật lần này của em nhé? ]
Một lúc sau, y bổ sung: [ Anh với chị dâu em đi chơi cũng tương đối rồi. Vừa đúng dịp có thể bay về một chuyến, tiện mang chút rượu ngon cho em. ]
Kinh Từ trả lời rất nhanh: [ Không cần đâu. ]
Lý Vũ Phách dường như cũng đoán được anh sẽ trả lời như vậy: [ Em cũng thật là, ở đâu ra cái kiểu sinh nhật năm nào cũng một mình chứ? ]
Kinh Từ chưa kịp trả lời, cậu thanh nhiên đang gối đầu trên đùi anh chợt nhúc nhích, miệng nói gì đó không rõ. Kinh Từ nghe mãi vẫn chẳng nghe ra được cậu đang nói gì, chỉ nghe thấy lúc sau cậu khẽ chẹp miệng rồi lại yên lặng.
Kinh Từ: “…”
Không biết vì sao, ngắm nhìn nửa bên mặt của Đào Minh Chước, Kinh Từ bỗng cảm thấy, nếu có thể có Đào Minh Chước bầu bạn thì anh thật ra cũng có chút muốn tổ chức ăn mừng sinh nhật lần này.
Kinh Từ hơi khựng lại một chút rồi cầm điện thoại, nhắn tin trả lời Lý Vũ Phách: [ Không đâu, năm nay có người rồi. ]
Một lúc lâu sau, Lý Vũ Phách mới chậm chạp hiểu ý của Kinh Từ: [ Ái chà, ái chà, có gì mới hả? Từ bao giờ thế? ]
Kinh Từ không muốn giải thích nhiều với Lý Vũ Phách, chỉ nhắn tin trả lời y bằng hình nhãn dán “bé ếch xanh mỉm cười” vạn năng.
Đến cuối Kinh Từ vẫn không cho Đào Minh Chước biết hôm đó là ngày gì. Vì anh biết kiểu người đến cả bữa cơm cũng muốn tìm cách bù lại cho anh như Đào Minh Chước, nếu cho cậu biết hôm đó là sinh nhật anh, cậu nhất định sẽ hao tâm tốn sức chuẩn bị quà cáp cho anh. Thế nhưng, Kinh Từ lại chỉ muốn cùng Đào Minh Chước trải qua một buổi tối thoải mái, không chút gánh nặng.
Kinh Từ ngẩng lên, nhắc cậu thanh niên ngồi trước mặt: “Tối mai chúng ta sẽ đi ăn ngoài, cậu còn nhớ chứ?”
Sau đó anh thấy Đào Minh Chước như thể đông đá, yết hầu nhấp nhô lên xuống, mãi sau mới khẽ gật đầu.
Kinh Từ “Ừm” một tiếng, bổ sung thêm: “Chiều mai tôi có cuộc hẹn gặp mặt người ta nên không ở công ty, nhưng tôi sẽ nhắn trước địa chỉ nhà hàng cho cậu. Đến lúc đó chúng ta hẹn gặp ở nhà hàng luôn, được không?”
Một lúc sau, anh nghe thấy Đào Minh Chước nhỏ giọng đáp: “Được.”
.
Hai ngày nay Đào Minh Chước sống trong trạng thái rối bời tột độ.
Tối đó khi gọi điện cho Đào Tuyết, có thể nói Đào Minh Chước đã tốn rất nhiều công sức mới giúp Đào Tuyết bình tĩnh lại từ trạng thái phát cuồng nửa chừng.
Ban đầu Đào Minh Chước còn tưởng Đào Tuyết thật sự không có ý kiến gì, sau này cậu mới phát hiện hóa ra chị ruột cậu chẳng nghe lọt tai bất cứ lời nói nào vừa rồi của cậu.
Bình thường, ngoài những bộ phim tình cảm máu chó, Đào Tuyết còn thích đọc truyện tranh và tiểu thuyết có đề tài hơi nhạy cảm. Vậy nên, dù hoàn toàn không ngờ được rằng có ngày em trai ruột của mình được đàn ông theo đuổi, nhưng sau khi bình tĩnh lại, cô cũng miễn cưỡng chấp nhận sự thật này, bắt đầu tra hỏi hai người quen nhau như nào.
Thế là, Đào Minh Chước bỏ qua thân phận cấp trên của Kinh Từ, kể lại cho Đào Tuyết nghe phần lớn chuyện đã xảy ra giữa hai người.
Đào Tuyết: “Thế tại sao cậu ta lại không chọn 520 mà lại chọn ngày 519?”
Đào Minh Chước rầu rĩ đáp: “Chắc anh ấy sợ ngày 520 lộ liễu quá, có khả năng em sẽ không đồng ý đi ăn với anh ấy.”
Đào Tuyết cứ có cảm giác sai sai ở đâu đó nhưng nhất thời cũng thấy rất hợp lý, chẳng cách nào phản bác được lập luận của Đào Minh Chước.
Đào Tuyết: “Nếu từ lâu đã biết người ta thích mình, sao em lại kéo đến tận bây giờ mà không sớm từ chối, hiện tại còn sống chung với người ta nữa…”
Đào Minh Chước lặng thinh không đáp.
Đào Tuyết nhìn mặt Đào Minh Chước, chợt nhận ra điều gì đó.
Với tính cách của Đào Minh Chước, nếu cậu không thích ai thì sẽ từ chối dứt khoát, không cho người ta cơ hội tơ tưởng thêm. Nhưng nếu kéo tới tận bây giờ vẫn chưa dứt khoát, thậm chí còn chuyển tới nhà người ta ở, mang theo bộ đồ ngủ cotton nguyên chất cùng cuốn sách cả đời này cậu chưa xem trang nào, vậy chứng tỏ…
Đào Tuyết vội quay mặt sang chỗ khác, thở gấp mấy hơi thật sâu rồi vỗ vỗ ngực mình.
Lúc sau, khi đã bình tĩnh trở lại, cô quay lại, quan sát sắc mặt của Đào Minh Chước, hỏi dò: “Vậy em cảm thấy nếu cậu ta tỏ tình… em có muốn nhận lời không?”
Đào Minh Chước nhìn cô, ngẩn ngơ đáp: “Em, em cũng không biết…”
Đào Tuyết thừa hiểu tật xấu nghĩ một đằng, nói một nẻo của Đào Minh Chước, lập tức tiếp tục đặt câu hỏi một cách sắc bén: “Khi ở cùng một chỗ với cậu ta, em cảm thấy thế nào?”
“Thằng nhóc nhà em đừng vội mạnh miệng.” Đào Tuyết kiên nhẫn trò chuyện: “Chị đang giúp em nghĩ cho thật rõ, trước khi trả lời chị nhất định phải suy nghĩ kỹ, phải biết trong lòng em muốn gì.”
Đào Minh Chước cúi đầu.
Một lúc sau, c** nh* giọng đáp: “Em không biết nói sao nữa, chỉ là cảm thấy… cảm thấy rất thoải mái khi ở bên anh ấy. Hơn nữa, có vài lời từ chối, em không thể thốt thành lời với anh ấy được.”
“Anh ấy rất dịu dàng. Dù em có làm biết bao chuyện xấu, cố tình khiến anh ấy ghét em thì anh ấy cũng chẳng hề tức giận, lúc nào cũng bao dung với em.” Đào Minh Chước lẩm bẩm: “Anh ấy… anh ấy thật sự tốt với em lắm.”
Đào Tuyết nói không nổi nên lời. Mất một lúc, cô chợt nhớ ra điều gì đó, nhìn đăm đăm mặt Đào Minh Chước: “Chờ chút, bức chân dung trước đây em vẽ ở phòng vẽ chỗ chị, có phải là…”
Mặt Đào Minh Chước thoắt cái đỏ lựng.
Đào Tuyết nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, sau đó thở dài: “… Không phải chứ Đào Minh Chước.”
“Chị cúp máy trước đây.” Đào Tuyết lẩm bẩm: “Chị phải mau chóng nghĩ xem về sau nên nói chuyện với bố mẹ thế nào. Tình tiết này trước giờ chưa bao giờ chiếu trong phim truyền hình cả…”
Sau đó, cô trực tiếp cúp máy.
Đào Minh Chước vốn muốn Đào Tuyết góp ý cho mình, thế nhưng gọi xong cú điện thoại này, lòng cậu dường như còn rối bời hơn.
.
Sáng sớm thứ Ba, trong phòng làm việc, Dương Khả Ninh thích thú chia sẻ với những người chị em của cô thành phẩm chụp được trong chuyến đi fes anime lần này. Dương Khả Ninh đắc ý trưng ra những tấm hình đã được photoshop kỹ càng 360 độ không góc chết của mình: “Các chị em, Dương Khả Ninh kiều diễm quyến rũ đệ nhất thiên hạ, đồng ý mời hít thở!”
Có người bảo muốn xem chi tiết chiếc váy đỏ của cô, Dương Khả Ninh bèn lục tìm trong điện thoại. Giữa lúc đang lướt, cô bất cẩn trượt tới một bức hình chụp lén, trong hình rõ ràng không phải Dương Khả Ninh mặc váy đỏ mà là hai người đàn ông.
Dương Khả Ninh nhanh tay lập tức lướt qua tấm hình đó: “Úi giời, xin lỗi cả nhà, tôi lỡ tay!”
Đào Minh Chước: “…”
Đám chị em của Dương Khả Ninh bắt đầu gào rú không ngừng ở mức decibel chót vót, vừa liên tục quay sang nhìn Đào Minh Chước, vừa rì rầm thảo luận. Đào Minh Chước nghe thấy loáng thoáng mấy câu như “phải sếp Kinh không”, “gửi tôi một tấm”. Thế nhưng hôm nay, Đào Minh Chước cũng chẳng có tâm trạng để quan tâm tới bọn họ, cậu cứ phân tâm như thế cả một ngày.
Sau khi hết giờ làm, Đào Minh Chước mở điện thoại, tìm thấy địa chỉ nhà hàng Kinh Từ gửi mình. Lúc này cậu mới chợt nhớ ra, hôm đó Kinh Từ có nhắc nhà hàng tới ăn tối nay là một nhà hàng Pháp.
Tuy Đào Minh Chước chưa từng nghe tới tên nhà hàng này, thậm chí cậu còn không rõ chuỗi chữ cái này kết hợp với nhau thì đọc ra sao, nhưng căn cứ vào mức độ bạo tay những lần đặt đồ ăn giao tới trước đây của Kinh Từ, đây chắc chắn cũng là một nhà hàng cực đắt đỏ.
Đào Minh Chước cúi đầu nhìn chiếc áo phông rộng thùng thình trên người mình, do dự một lúc rồi quyết định trước tiên sẽ lái xe về nhà Kinh Từ, thay sang bộ đồ nghiêm túc một chút.
Nếu là món Pháp, vậy bầu không khí chắc lãng mạn lắm nhỉ? Trên đường đi, Đào Minh Chước không kìm được, lại bắt đầu suy nghĩ lan man. Nếu Kinh Từ thật sự tỏ tình với mình, có từ chối không đây?
Nếu không từ chối, vậy… nhận lời sao?
Đào Minh Chước cảm thấy vành tai mình bắt đầu nóng rực ngoài tầm kiểm soát.
Cậu hít sâu một hơi, ép bản thân nhìn ra khung cảnh ngoài cửa sổ, không dám nghĩ tiếp nữa, chỉ cảm thấy tim mình sắp nhảy khỏi lồng ngực mất rồi.
Căn nhà của Kinh Từ nằm trong một khu biệt thự yên tĩnh, tình hình trị an rất tốt, hơn nữa bình thường cũng ít người, xe qua lại.
Thế nhưng, vừa xuống xe, Đào Minh Chước lại bắt gặp một nhân viên giao hàng đi qua đi lại trước cửa nhà. Nhân viên giao hàng dường như đang phát rầu vì ấn chuông nhưng chẳng có ai ra mở cửa, nhác thấy Đào Minh Chước đi tới thì như thể gặp đúng vị cứu tinh: “Anh là anh Kinh Từ đúng không ạ?”
Đào Minh Chước ngớ người: “Sao vậy?”
“Có người đặt đồ tới cho anh, trước tiên xin ký nhận ở đây ạ.” Nhân viên giao hàng nhét tờ biên nhận vào tay Đào Minh Chước rồi đưa cậu một chiếc bút: “Để tôi lấy đồ từ trên xe xuống giúp anh, anh chờ chút nhé.”
Đào Minh Chước do dự trong thoáng chốc, cảm thấy ký nhận đồ giao tới giúp hẳn cũng không vấn đề gì, bèn trực tiếp ký tên Kinh Từ lên tờ biên nhận.
Song, sau khi quay người lại, Đào Minh Chước hoàn toàn đứng hình.
Vì nhân viên giao hàng mang tới cho Đào Minh Chước một bó hoa tươi rất lớn, cùng một chiếc hộp giấy vuông vắn.
Đào Minh Chước ngơ ngác ôm lấy bó hoa tươi rồi nhận lấy chiếc hộp kia. Xuyên qua phần nhựa trong suốt phía trên của hộp, cậu biết được bên trong đựng một chiếc bánh kem.
Một chiếc bánh kem hình trái tim màu hồng phấn.
Tim Đào Minh Chước bỗng chợt chùng xuống.
Cậu bặm môi, nhìn bó hoa ở tay bên kia, phát hiện phía trên có cắm một chiếc bưu thiếp tinh xảo, chẳng qua nội dung trên bưu thiếp đã bị cành lá khuynh diệp[1] che mất.
Đào Minh Chước hơi chần chừ rồi đặt bánh kem xuống đất, rút tấm thiệp đó ra.
Trên thiệp không đề tên.
“Tiểu Từ:
Tặng quà em bao năm, dường như đã sớm trở thành một thói quen rồi.
Năm nay dĩ nhiên cũng chẳng thể thiếu, vẫn chọn màu đỏ em yêu thích nhất làm tông màu chủ đạo của bó hoa.
Đúng rồi, trong bánh kem có socola, nhớ đừng cho Ôn Thái Y ăn nhé.”
—
Tác giả: Tiểu Đào phải nhìn rõ trái tim mình nhé
—
Chú thích:[1] Lá khuynh diệp: