Món Đưa Cơm - Giới Thái Hồ Hồ

Chương 28

Kinh Từ tới nhà hàng sớm hơn Đào Minh Chước.

Hôm nay là ngày trong tuần, cộng thêm việc nhà hàng này luôn áp dụng chế độ đặt chỗ trước, theo lý mà nói khách hàng lui tới dùng bữa sẽ không quá đông. Thế nhưng, sau khi vào cửa, Kinh Từ phát hiện khách hàng bên trong lại đông hơn anh dự đoán khá nhiều.

Vừa ngồi vào chỗ theo hướng dẫn của nhân viên phục vụ, Kinh Từ bỗng nhận được tin nhắn của Lý Vũ Phách.

Lý Vũ Phách: [ Không gửi tặng em gì đấy thì anh cứ không yên lòng, vậy nên anh đặt cho em bó hoa, vẫn như trước đây thôi. ]

Lý Vũ Phác: [ À đúng rồi, chị dâu em nhắc mới nhớ, anh còn đặt một chiếc bánh kem ngọt ngào để em với người ấy của em có thể chia sẻ cùng nhau. ]

Sau cùng y bổ sung một câu: [ Trên thiệp quên viết câu quan trọng nhất. Sinh nhật vui vẻ nhé, Tiểu Từ. ]

Kinh Từ biết Lý Vũ Phách là kiểu người không tiêu hoang một chút thì trong lòng sẽ bứt rứt. Anh cũng chẳng có thời gian để sửa lại hai chữ “người ấy” trong tin nhắn, sau cùng chỉ đành bất đắc dĩ trả lời: [ Cảm ơn anh. ]

Kinh Từ mỉm cười lắc đầu. Anh đặt điện thoại xuống, uống một ngụm nước, đang chuẩn bị nhắn tin hỏi thăm Đào Minh Chước đi tới đâu rồi thì chợt nhận ra đồ trang trí trên bàn có gì đó không đúng.

Không chỉ sử dụng hoa hồng làm hoa trang trí, trên khăn trải bàn còn thêu một số câu tiếng Anh ngắn đầy ý mập mờ, ngay cả chân đế đặt nến cũng có hình trái tim.

Kinh Từ chần chừ một lát, sau cùng vẫn gọi nhân viên phục vụ tới, hỏi xem rốt cuộc có sự kiện gì.

Nhân viên phục vụ giải thích: “Vì mai là 520 ạ. Phần lớn chỗ ngồi của ngày hôm ấy đều đã được đặt trước nên có không ít cặp tình nhân lựa chọn tới dùng bữa vào tối nay.”

“Đối với tất cả các bàn đôi, nhà hàng chúng tôi đều thay sang bộ dụng cụ bàn ăn như này trước ngày chính thức, coi như một cách để hâm nóng không khí.” Cô gái kia quan sát sắc mặt của Kinh Từ, nói: “Đương nhiên, nếu quý khách có nhu cầu, chúng tôi có thể đổi lại về đồ trang trí thông thường cho quý khách.”

Kinh Từ hơi ngớ người, đáp: “Không sao, tạm thời cứ để vậy đi.”

Anh cụp mắt, nhìn dòng chữ “I was enchanted to meet you” trên khăn trải bàn, sau đó mỉm cười lắc đầu.

Mấy năm trước, Kinh Từ sinh sống ở nước ngoài nên những ngày lễ dành cho cặp tinh nhân mà anh biết chỉ có Valentine trắng và Thất Tịch. Anh không ngờ rằng, hóa ra chỉ cần cách phát âm gần giống trong tiếng Trung cũng có thể biến một ngày nào đó thành dịp để kỷ niệm tình yêu.

Trong lúc đang chìm trong suy nghĩ, Kinh Từ trông thấy Đào Minh Chước xuất hiện ở cửa nhà hàng.

Theo chỉ dẫn của nhân viên phục vụ, Đào Minh Chước đầu tiên nhìn về phía vị trí ngồi của Kinh Từ, sau đó khẽ gật đầu với nhân viên phục vụ, cất bước đi tới chỗ Kinh Từ.

Hôm nay Đào Minh Chước mặc một chiếc áo sơ-mi sẫm màu. Cậu vốn dáng cao chân dài, chỉ cần mặc đồ có chút trang trọng giống như lúc này đây là sẽ lập tức toát lên vẻ rắn rỏi và điển trai vô cùng, khiến không ít những cô gái trẻ không kiềm được mà lén liếc nhìn cậu.

Kinh Từ mỉm cười với Đào Minh Chước: “Chào buổi tối.”

Đào Minh Chước gật đầu có chút cứng nhắc, ngồi vào vị trí đối diện Kinh Từ, một lúc sau mới lên tiếng: “Chào buổi tối.”

Kinh Từ đưa thực đơn cho cậu, dịu dàng nói: “Set menu của nhà hàng này khá kinh điển. Nếu cậu muốn chọn lẻ món nào khác thì chúng ta cũng có thể bổ sung bất cứ lúc nào.”

Anh trông thấy Đào Minh Chước lơ đễnh lật giở qua loa thực đơn. Một lúc sau, cậu gấp thực đơn lại, bảo: “Vậy chọn set menu anh vừa nói là được rồi.”

Kinh Từ đáp: “Được.”

Các món Pháp khá cầu kỳ, được phục vụ lần lượt theo thứ tự từ món khai vị, súp, món chính rồi đến tráng miệng. Nhân viên phục vụ ở từng bàn cũng rất tận tâm, gần như khách vừa dùng xong món trước là ngay lập tức cho lên món tiếp theo, đồng thời nhiệt tình giới thiệu nguyên liệu cũng như cách đầu bếp chế biến của từng món.

Đào Minh Chước từ đầu tới cuối luôn cắm cúi ăn, thành ra suốt cả bữa, hai người gần như chẳng có khoảng thời gian trò chuyện nào.

Món tráng miệng sau bữa ăn là một phần mousse rất nhỏ, đường kính tổng chưa đến năm centimet, được đặt trong một chiếc thìa thủy tinh bé xíu. Kinh Từ nhìn Đào Minh Chước chậm chạp cầm chiếc thìa lên, ngắm nghía một lát rồi dứt khoát cho tất cả vào miệng.

Món Pháp có khẩu phần ăn rất nhỏ. Theo hiểu biết của Kinh Từ về sức ăn của Đào Minh Chước, ước lượng một cách thận trọng thì hiện tại chắc cậu mới chỉ ăn no được khoảng bảy phần. Đúng lúc Kinh Từ cũng định đặt một chiếc bánh sinh nhật để ăn, anh bèn gọi nhân viên tới, hỏi: “Tôi làm phiền chút, cho hỏi nhà hàng mình có những loại bánh kem nào?”

Khi Kinh Từ thốt ra hai chữ bánh kem, anh cảm thấy cơ thể Đào Minh Chước dường như hơi cứng lại nhưng không quá rõ ràng.

Nhân viên phục vụ chưa kịp trả lời, Đào Minh Chước đã chợt ngẩng lên, nói một câu có phần đột ngột: “Tôi thấy tôi no rồi.”

Kinh Từ sửng sốt, ngập ngừng hỏi lại: “Cậu chắc chắn chứ?”

Đào Minh Chước không nhìn về phía anh mà dịch chuyển tầm mắt, “Ừ” một tiếng rất nhỏ, nói: “Trưa nay, trưa nay tôi ăn nhiều quá, hơn nữa tôi trước giờ cũng không thích đồ ngọt.”

“Vậy nên đừng gọi nữa, sẽ lãng phí.” Cậu ngừng lại một chốc rồi nói tiếp: “Nếu anh muốn ăn thì có thể gọi riêng một phần cho anh.”

Mục đích gọi bánh kem của Kinh Từ là để chia sẻ cùng Đào Minh Chước, sau đó nói cho cậu biết hôm nay là sinh nhật anh, anh rất vui vì được trải qua ngày hôm nay cùng cậu.

Đào Minh Chước rất hiếm khi tỏ thái độ từ chối một cách dứt khoát như vậy đối với đồ ăn, vậy nên Kinh Từ nghĩ có lẽ cậu thật sự đã no lắm rồi.

Kinh Từ không phải người quá truyền thống. Tuy cũng có chút tiếc nuối nhưng đối với anh, việc sinh nhật không có bánh kem thật ra cũng không tạo ra khác biệt gì quá lớn.

Kinh Từ do dự trong thoáng chốc, sau cùng vẫn gật đầu, thỏa hiệp: “Vậy không gọi nữa.”

Cả hai chìm vào im lặng. Kinh Từ ăn nốt món tráng miệng trên đĩa, Đào Minh Chước ở phía đối diện vừa trầm tư vừa nhấp từng ngụm hết ly rượu vang. Kinh Từ cứ có cảm giác tâm trạng Đào Minh Chước ngày hôm nay dường như không mấy hứng khởi.

Sau khi ăn xong món tráng miệng, Kinh Từ đặt thìa xuống rồi gọi nhân viên phục vụ tới tính tiền. Quẹt thẻ xong, anh nhẹ nhàng hỏi: “Chúng ta về nhà nhé?”

Đào Minh Chước đang ngẩn người nhìn chằm chằm ly rượu, nghe thấy anh nói vậy thì thoáng sửng sốt, hỏi trong vô thức: “Giờ… về rồi sao?”

Kinh Từ cũng ngạc nhiên: “… Cậu còn muốn làm gì nữa sao? Chúng ta có thể đi dạo bên ngoài một lúc.”

Đào Minh Chước không nói năng gì một lúc rất lâu. Kinh Từ cảm thấy biểu cảm của cậu cứ là lạ, như thế đang chờ anh nói điều đó.

Kinh Từ hỏi: “Sao vậy?”

Đào Minh Chước mím môi: “Anh ——”

Cậu dường như đã kìm nén điều gì đó rất lâu, nhưng rồi khi trông thấy vẻ mặt ngơ ngác của Kinh Từ, Đào Minh Chước chỉ mấp máy môi, cuối cùng vẫn cúi đầu, bảo: “Đi thôi.”

Kinh Từ cảm thấy hôm nay Đào Minh Chước có gì đó rất lạ, ngay cả sau khi xuống xe, bước chân đi về phía cổng khu nhà cũng chậm chạp và uể oải hơn bình thường một cách rõ rệt.

Sau khi mở cửa, Kinh Từ trông thấy bó hoa cỡ lớn được đặt ở giữa bàn nước trong phòng khách, lập tức lộ vẻ kinh ngạc.

Đào Minh Chước không để lộ biểu cảm gì trên mặt, nói với Kinh Từ: “Anh, anh chờ chút.”

Kinh Từ nhìn theo Đào Minh Chước đi vào trong bếp. Khi cậu bước ra, trên tay có thêm một chiếc hộp giấy vuông vắn.

“Hôm nay lúc về thay đồ, tôi có gặp nhân viên giao hàng.” Đào Minh Chước gượng gạo nói: “Người ta bảo có người gửi hoa tươi và bánh kem cho anh.”

“Tôi nghĩ anh ta hẳn muốn tạo niềm vui bất ngờ cho anh nên vừa rồi mới không nói anh biết.” Cậu nói: “… Của anh này.”

Đào Minh Chước đặt thẳng hộp bánh kem lên tay Kinh Từ. Cậu buông tay rất nhanh, như thể không muốn chạm vào hộp bánh kem này thêm một giây nào nữa, Kinh Từ suýt nữa không đón kịp.

Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, dù là người đầu óc tỉnh táo hơn nữa thì cũng khó nắm bắt được trong chốc lát.

Kinh Từ ngập ngừng một lúc. Anh trước tiên đặt bánh kem lên bàn nước, sau đó xem tấm thiệp cắm trong bó hoa, lập tức nhận ra đây hẳn là quà Lý Vũ Phách đặt cho anh. Buổi chiều anh mải trò chuyện đàm phán với đối tác, sau khi cuộc trò chuyện kết thúc có thấy điện thoại nhận được hai cuộc gọi từ số máy lạ nhưng cũng không để trong lòng. Giờ nghĩ lại, hẳn là nhân viên giao hàng gọi tới.

Kinh Từ nhìn vào mắt Đào Minh Chước, nói: “Cảm ơn cậu đã ký nhận giúp tôi.”

Đào Minh Chước nhìn chằm chằm mặt anh, một lúc sau chuyển dời tầm mắt rồi đáp: “Không phải khách sáo.”

“Tôi buồn ngủ rồi.” Cậu có phần phần hoảng loạn lùi về sau mấy bước: “Tôi, tôi đi ngủ trước đây.”

Kinh Từ sững sờ. Anh nhìn được ra Đào Minh Chước không hào hứng cho lắm nhưng rồi vẫn ngập ngừng hỏi khẽ: “Cậu ăn cùng tôi miếng bánh kem rồi hẵng ngủ được không? Vì hôm nay là ——”

Đào Minh Chước thẳng thừng cắt ngang lời anh: “Tôi không muốn ăn, tôi no lắm rồi. Hơn nữa bánh kem do người khác tặng anh, tôi ăn thì không hay cho lắm.”

Kinh Từ ngẩn người.

“Tôi, tôi không có ý gì khác. Nhưng nếu anh không thích người ta thì nên sớm nói rõ cho người ta biết.” Đào Minh Chước ngừng lại một chốc rồi tiếp tục lí nhí nói: “Người ta đã tặng hoa cho anh bao nhiêu năm như vậy, mỗi lần đều vào ngày này. Anh, anh như thế…”

Đào Minh Chước nghẹn lời, không nói tiếp nổi nữa. Cậu ý thức được sự mất bình tĩnh của mình, cũng ý thức được lời mình nói nghe chẳng khác gì một đứa trẻ đang giận dỗi, nhất thời không dám nhìn vào mắt Kinh Từ.

“Thôi, đây là chuyện riêng của anh, cũng chẳng can hệ gì tới tôi.” Cậu quay người đi trong hoảng loạn: “Tôi, tôi đi ngủ trước đây.”

Đào Minh Chước hít sâu một hơi, cúi đầu xuống. Khi đang định đi về phòng, cậu chợt nghe thấy Kinh Từ phía sau khẽ “A” lên một tiếng.

“Nhưng…” Cậu nghe thấy Kinh Từ nói: “Hôm nay là sinh nhật tôi.”

Bước chân của Đào Minh Chước lập tức khựng lại. Cậu đơ người tại chỗ mất ba giây, sau đó xoay người lại, không sao tin nổi, ngơ ngác nhìn về phía Kinh Từ: “… Anh, anh nói gì cơ?”

Đào Minh Chước trông thấy nét cười lấp lánh ngập tràn trong đôi mắt của Kinh Từ.

“Người kia không những từng tặng hoa và quà cho tôi rất nhiều năm, mà về sau vẫn sẽ tiếp tục tặng tôi.” Kinh Từ nói: “Vì người đó là anh trai tôi.”

Mắt Đào Minh Chước trợn to.

“Hơn nữa, nếu như lời cậu nói.” Kinh Từ bước từng bước tới trước mặt Đào Minh Chước, hơi ngẩng đầu lên: “Chuyện của tôi không can hệ gì tới cậu ——”

“Vậy sao cậu lại không vui hả, Đào Minh Chước?” Anh nhẹ giọng hỏi.

Tác giả: Vì sao vậy hả Tiểu Đào? 

Bình Luận (0)
Comment