Đào Minh Chước rơi vào trạng thái não bộ đứng máy.
Đầu tiên cậu nhìn lại về phía bó hoa, sau đó nhìn sang hộp bánh kem, đầu óc rõ ràng đã rối tung, nhưng vẫn phản bác theo bản năng: “Tôi, Tôi đâu có không vui…”
“Vậy, hôm nay là sinh nhật anh.” Đào Minh Chước ngừng lại một chốc, khó khăn mới nói tiếp được: “Chiếc bánh kem này thật ra là bánh sinh nhật, hơn nữa còn là do anh trai anh gửi tặng anh…”
Kinh Từ đáp: “Phải.”
Đào Minh Chước: “… Anh trai ruột?”
Kinh Từ: “Anh ruột, cùng mẹ khác cha.”
Tuy Đào Minh Chước chưa từng nghe Kinh Từ nhắc tới việc anh có anh trai, nhưng khi ngẫm kỹ lại, cậu nhớ ra trước đây khi trò chuyện với Lý Lam ở phòng vẽ, mỗi lần nhắc tới Kinh Từ, Lý Lam đều nói “con trai út của chị”.
Điều đó chứng tỏ, Lý Lam hẳn phải có một người con trai lớn mới đúng.
Đào Minh Chước âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng rồi ngay sau đó cậu ý thức được vấn đề, quay sang nhìn mặt Kinh Từ, một lần nữa rơi vào trạng thái hoang mang.
“Tức là, hôm nay anh mời tôi đi ăn..” Cậu hít sâu: “… Là để chúc mừng sinh nhật anh sao?”
“Đúng rồi.” Kinh Từ khẽ thở dài: “Nếu tôi báo sớm cho cậu biết, hẳn cậu sẽ chuẩn bị quà cho tôi nhỉ?”
Đào Minh Chước trả lời trong vô thức: “Chắc chắn rồi. Sinh nhật của anh sao tôi có thể không chuẩn bị quà được?”
Kinh Từ mỉm cười, nói: “Ý định ban đầu của tôi là mong cậu sẽ không tốn công tốn sức chuẩn bị quà cáp, vì mấy ngày nay cậu cũng đã chăm sóc cho tôi rất nhiều.”
“Có điều, hiện tại xem ra dường như có chút chữa lợn lành thành lợn què rồi.” Anh lộ vẻ bất đắc dĩ.
“Như, như vậy sao.” Cổ họng Đào Minh Chước như nghẹn lại. Cậu gục đầu: “Tôi còn tưởng…”
Nửa câu sau cậu chần chừ mãi chẳng nói được thành lời. Kinh Từ ngừng lại một lúc, hỏi với chút khó hiểu: “Tưởng gì cơ?”
Kinh Từ trông thấy mặt Đào Minh Chước đột ngột đỏ bừng, bộ dạng như thể đang xấu hổ tột độ.
Đào Minh Chước không trả lời câu hỏi của Kinh Từ, cậu bỗng luống cuống ôm lấy hộp bánh kem trên bàn nước rồi đi về phía phòng bếp: “Đi ăn bánh kem thôi, bụng… bụng tôi tự nhiên lại đói rồi.”
Thật ra mới mấy phút trước, Đào Minh Chước còn vừa nói khỏi miệng rằng “Tôi không muốn ăn bánh kem”, “Anh tự ăn mình đi”, “Tôi no lắm rồi”.
Đào Minh Chước biết Kinh Từ vẫn luôn nhìn mình.
Vỏn vẹn vài tiếng ngắn ngủi, tâm trạng của Đào Minh Chước có thể nói là “lên voi xuống chó”. Giây phút trông thấy trên tấm thiếp gọi Kinh Từ là “Tiểu Từ”, Đào Minh Chước gần như ngay lập tức nhận ra, người viết tấm thiệp này hẳn là người đàn ông đã ở cùng phòng với Kinh Từ khi anh gọi điện cho cậu trong đợt đi công tác.
Khi ấy tim Đào Minh Chước thoáng chùng xuống.
Câu “nhớ đừng cho Ông Thái Y ăn” trên tấm thiệp càng khiến trong lòng Đào Minh Chước cảm thấy chua chát. Bởi vì trước đó, cậu vẫn luôn cho rằng mối liên kết giữa mình và Ôn Thái Y là đặc biệt. Vì sao người kia không những biết tới sự tồn tại của Ôn Thái Y, hơn nữa còn dặn dò với giọng điệu thân quen đến vậy?
Hoặc có thể nói, Đào Minh Chước vẫn luôn cho rằng bản thân là người đặc biệt nhất trong cuộc sống của Kinh Từ.
Hóa ra là anh trai.
Ban đầu Đào Minh Chước cảm thấy trái tim mình đã như có thể đáp đất, nhưng rồi ngẩn người nhìn chằm chằm hộp bánh kem một lúc, cậu chợt có cảm giác trống rỗng và chán nản.
Hóa ra… Hóa ra hôm nay là sinh nhật của Kinh Từ.
Vài dòng chữ trên tấm thiệp nho nhỏ đã khiến Đào Minh Chước gần như mơ hồ nhìn rõ trái tim mình, thế nhưng Kinh Từ… hóa ra không có ý định tỏ tình với cậu.
Đào Minh Chước hít sâu một hơi. Cậu nhận ra Kinh Từ vẫn đang quan sát mình nên lập tức làm bộ bận rộn.
Đầu tiên cậu chậm rãi lấy bánh kem ra khỏi hộp, sau đó xé gói đựng nến kèm theo, cắm xiêu xiêu vẹo vẹo mấy chiếc nến vào chính giữa chiếc bánh. Đào Minh Chước chà tay vào nhau, ngẩng lên hỏi Kinh Từ: “Có bật lửa không?”
Kinh Từ im lặng một lúc rồi đáp: “Có, để tôi đi lấy.”
Sau khi châm nến, Kinh Từ không ước nguyện hay thổi nến ngay. Anh im lặng, chăm chú nhìn ngọn lửa một lúc rồi sau đó nhìn vào mắt Đào Minh Chước.
Đào Minh Chước giả bộ hào hứng, đẩy chiếc bánh kem tới trước Kinh Từ, tươi cười toe toét với anh: “Sinh nhật của anh, mau ước rồi thổi nến đi.”
Nhưng Kinh Từ lại nói: “Nến rất đẹp, cũng mới châm lửa, để chúng cháy thêm chốc nữa đi.”
“Không phải vừa rồi cậu bảo đói sao?” Anh nhìn vào mắt Đào Minh Chước, nói: “Vậy cứ cắt chút bánh ăn trước đi, tránh chỗ cắm nến là được.”
Đào Minh Chước thoát sững người, đáp: “Được, để tôi cắt bánh.”
Đào Minh Chước cầm chiếc dao nhựa lên, bắt đầu tìm chỗ thích hợp để cắt bánh. Kinh Từ nhìn cậu, không nói gì tiếp.
Anh nhìn góc nghiêng có phần cứng đờ của cậu thanh niên, chợt nhớ lại lời của nhân viên phục vụ nhà hàng. Cộng thêm biểu cảm có chút khó tả, như thể đang chờ đợi một hành động từ anh của Đào Minh Chước lúc chuẩn bị ra về sau khi dùng bữa xong, Kinh Từ bỗng chốc ý thức được điều gì đó.
Đào Minh Chước đặt phần bánh đã chia xong tới trước mặt Kinh Từ. Cậu đang cẩn thận đặt chiếc dĩa nhựa nhỏ bên cạnh chiếc đĩa giấy thì nghe thấy Kinh Từ gọi tên mình.
“Đào Minh Chước.” Kinh Từ hỏi: “Có phải cậu cho rằng hôm nay tôi mời cậu đi ăn là vì lý do gì khác không?”
Bàn tay cầm dĩa của Đào Minh Chước đột ngột khựng lại. Cậu đáp, điềm nhiên như không: “… Đâu có.”
Chính vì Đào Minh Chước vẫn luôn tin chắc rằng Kinh Từ rất thích mình, vậy nên cảm giác tự mình đa tình hiện tại mới khiến cậu hết sức khó xử và rầu rĩ. Hiểu lầm như vậy vốn đã rất mất mặt, Đào Minh Chước lại càng không thể nói thật lòng với Kinh Từ mấy lời như “Đúng rồi, thật ra tôi tưởng hôm nay anh sẽ tỏ tình với tôi” được.
Đào Minh Chước cúi đầu, chậm chạp quẹt dĩa lên đĩa bánh kem, tạo ra những đường vân song song trên lớp kem bơ.
Bầu không khí dần trở nên ngột ngạt. Kinh Từ không nói năng gì một lúc rất lâu, Đào Minh Chước nhận ra, hẳn anh không tin lời cậu nói.
“Được rồi.” Đào Minh Chước mỉm cười với Kinh Từ, tỏ ra hào phóng thừa nhận: “Quả thực tôi cho rằng hôm nay anh mới tôi đi ăn là vì ngày 520.”
“Ban đầu tôi còn hết hồn, bây giờ nghĩ lại vẫn… vẫn rất ngượng.” Đào Minh Chước nói.
“Chẳng qua cũng may chỉ là hiểu nhầm.” Cậu nhún vai, giả bộ thư thái: “Bây giờ đã rõ rồi thì không cần nhắc lại nữa. Chúng ta cùng nhau chúc mừng sinh nhật của anh là được rồi.”
Không gian thoáng trở nên im ắng. Cằm Đào Minh Chước căng cứng, vì thật ra những lời cậu vừa nói, đến ngay cả bản thân cậu cũng chẳng tin.
Kinh Từ trầm ngâm trong chốc lát rồi khẽ “Ừm” một tiếng: “Tôi xin lỗi, đúng là tôi đã không nói rõ với cậu.”
“Chúng ta có thể không nói tiếp về vấn đề này nữa.” Kinh Từ mỉm cười: “Nhưng hiện tại tôi có một điều ước sinh nhật muốn cậu giúp tôi thực hiện, không biết có được không?”
Đào Minh Chước không ngờ Kinh Từ lại dễ dàng từ bỏ việc truy hỏi như vậy, hơn nữa còn đột ngột nói về chuyện không liên quan, câu thoáng ngớ người: “… Anh nói đi.”
Thật ra mới mấy phút trước, Kinh Từ vừa nói với Đào Minh Chước rằng anh không muốn Đào Minh Chước chuẩn bị quà sinh nhật cho mình. Hiện tại anh lại đổi giọng, đột nhiên nói lời hoàn toàn trái ngược rằng “có một điều ước sinh nhật”, khiến Đào Minh Chước có chút không biết nên xử trí ra sao.
Song, dù thế nào đi nữa, Đào Minh Chước vốn dĩ cũng đã định sau ngày hôm nay sẽ tặng bù quà cho Kinh Từ, giờ nếu Kinh Từ trực tiếp nói ra anh muốn gì thì cũng đỡ việc.
Đào Minh Chước cứ ngỡ Kinh Từ sẽ nói thẳng với cậu thứ anh muốn. Thế nhưng Kinh Từ lại không nói gì tiếp, chỉ mỉm cười gật đầu, sau đó cầm chiếc dĩa bên cạnh lên.
Đào Minh Chước thấy Kinh Từ cúi đầu, dùng dĩa xúc lấy một miếng bánh kem trên đĩa, bỏ vào miệng rồi từ tốn nhai và nuốt xuống.
Miếng bánh kem Kinh Từ vừa xúc khá to, phía trên phủ một lớp kem bơ và mứt đào. Đào Minh Chước thấy một bên má Kinh Từ phồng lên, phải nhai rất lâu mới nuốt hết được.
Sau đó cậu thấy Kinh Từ đặt dĩa xuống, hỏi: “Có thể nhìn giúp tôi xem khóe miệng tôi có bị dính kem không được không?”
Đào Minh Chước sững người, sau đó nhìn chằm chằm khóe miệng của Kinh Từ một lúc, ngay sau đó lập tức gật đầu: “Có dính một chút.”
Kinh Từ nói: “Tôi không thấy, có thể lau giúp tôi không?”
Đào Minh Chước cảm thấy khó hiểu, vì hộp giấy rút ở ngay trên mặt bàn, Kinh Từ chỉ cần vươn tay là với tới. Song, Đào Minh Chước cũng chỉ lưỡng lự một lát rồi đáp: “Được.”
Đào Minh Chước vươn tay. Lúc cậu định rút giấy ăn từ hộp, Kinh Từ đột nhiên cũng vươn tay theo, trực tiếp giữ lấy hai tay của Đào Minh Chước.
Ánh nến màu cam ấm đung đưa, hương kem bơ ngọt ngào từ chiếc bánh lan tỏa trong không khí, hai người im lặng nhìn nhau vài giây.
Kinh Từ nhìn vào mắt Đào Minh Chước, dịu dàng nói: “Lau vết kem bơ giúp tôi, đây là điều ước sinh nhật của tôi.”
“Một điều ước đơn giản như vậy, cũng không thể thực hiện giúp tôi sao?” Anh hỏi.
Đầu Đào Minh Chước trống rỗng, vì cậu hoàn toàn không hiểu được ý của Kinh Từ.
Đương nhiên không phải cậu không bằng lòng lau giúp, mà là hiện tại Kinh Từ đang nắm tay cậu không buông. Đào Minh Chước chỉ có tổng cộng hai bàn tay, bây giờ về cơ bản không có tay rảnh có thể hoạt động.
Đào Minh Chước ngơ ngác nói: “Không phải không được, là anh hiện tại đang giữ tay tôi. Tôi… tôi phải lau giúp anh thế nào đây…?”
Kinh Từ nhìn vào mắt Đào Minh Chước, không trả lời. Mãi một lúc sau Đào Minh Chước mới trông thấy lông mi anh khẽ run, anh cúi đầu, không kiềm được bật cười khe khẽ.
Anh nói: “… Thật là ngốc quá đi.”
Đào Minh Chước ngẩn ngơ nhìn chăm chú nụ cười trên mặt Kinh Từ.
Dù đầu óc Đào Minh Chước xử lý thông tin có hơi chậm, nhưng cũng chưa phải ngừng hoạt động hoàn toàn. Vài giây sau, cậu bỗng hiểu ý của Kinh Từ.
Mặt Đào Minh Chước thoắt cái đỏ lựng. Cậu nhìn Kinh Từ, không sao tin nổi: “Nhẽ, nhẽ nào anh muốn tôi —”
“Không sao.” Kinh Từ một lần nữa ngẩng đầu lên, dịu dàng cắt ngang lời Đào Minh Chước: “Vậy lần này, trước tiên để tôi dạy cậu.”
Ngọn nến bập bùng cháy, ánh lửa ấm áp, sáp chảy nhỏ xuống phủ lên bề mặt lớp kem bơ.
Tay Đào Minh Chước vốn đang bị Kinh Từ nắm lấy. Cậu còn chưa kịp phản ứng, Kinh Từ đã nhẹ nhàng kéo tay cậu, để mười ngón tay của hai người đan vào nhau.
Sau đó, Kinh Từ khẽ ngửa đầu, dịu dàng hôn lên môi Đào Minh Chước.
Nụ hôn của Kinh Từ cũng giống như con người anh, dịu dàng và đầy kiên nhẫn. Cánh môi anh hơi lạnh, mang theo hương đào và kem bơ ngọt lịm, phủ lên bờ môi khô, nóng rực của Đào Minh Chước.
Tựa như đang thăm dò, cũng tựa như đang vỗ về.
Đây thật ra là một nụ hôn rất ngắn ngủi, thế nhưng khoảnh khắc bờ môi hai người chạm vào nhau, toàn thân Đào Minh Chước đông cứng.
Không biết bao lâu trôi qua, Kinh Từ kéo giãn khoảng cách giữa hai người, kết thúc nụ hôn này.
Anh im lặng nhìn Đào Minh Chước. Một lúc sau, anh thả lỏng tay mình rồi lùi ra sau một bước.
Sau đó Đào Minh Chước trông thấy Kinh Từ quay đầu, khẽ thổi tắt mấy ngọn nến đã gần cháy hết trên bánh kem.
Làn khói trắng mỏng tan dần trong không khí. Kinh Từ ngước lên, nhìn Đào Minh Trác và mỉm cười.
“Điều ước đã thành.” Anh nói: “Vậy, ngủ ngon nhé.”
—
Note: Ah ah ah ah ah….