Món Đưa Cơm - Giới Thái Hồ Hồ

Chương 30

Đây là lần đầu Đào Minh Chước hôn một ai đó.

Cậu không sao ngủ nổi, trằn trọc mãi, chỉ cảm thấy bản thân rất nóng và rất nóng. Da nóng rực, người cũng nóng rực, miếng bánh kem ăn vào bụng lúc nãy giống như đã biến thành một ngọn lửa nóng hừng hực.

Đào Minh Chước cảm nhận được trái tim mình đang đập nhanh vô cùng.

Cậu ngơ ngác nhìn trần nhà, chung quy vẫn không kìm nổi mà lén vươn tay chạm nhẹ lên môi mình, sau đó lại rụt vội tay vào trong chăn như thể có tật giật mình.

Thật ra câu nói khi ấy của Đào Tuyết đã khiến Đào Minh Chước mơ hồ ý thức được chút gì đó, còn tấm thiệp gắn trên bó hoa tươi như một cú hích, khiến Đào Minh Chước cuối cùng cũng thấu hiểu lòng mình.

Vì sao khi trông thấy bó hoa cùng chiếc bánh kem kia, trong lòng lại khó chịu như có một bàn tay bóp nghẹn. Vì sao khi biết hôm nay hóa ra là sinh nhật của Kinh Từ, hơn nữa anh không hề có ý định tỏ tình với cậu thì lại cảm thấy hụt hẫng như vậy —

Là vì cậu thích Kinh Từ.

Từ lúc đầu ăn chung còn muốn tránh né, đến sau này dần quen thuộc với ánh nhìn chăm chú, dịu dàng của anh, cho tới bây giờ thấp thỏm bất an vì một lời nói, một hành động của anh, Đào Minh Chước nhận ra, trong vô thức, Kinh Từ đã trở thành người mà cậu vô cùng để tâm.

Ý thức được sự thật này, Đào Minh Chước rất hoảng. Nhưng rồi sau đó, cậu phát hiện, nếu lấy việc “Mình thích Kinh Từ” làm điều kiện tiên quyết, cậu dường như bỗng chốc có thể giải thích thông suốt rất nhiều, rất nhiều việc mà bản thân đó giờ nghĩ mãi không ra.

Trong lòng Đào Minh Chước, có rất nhiều chuyện, ví dụ như ôm ấp hay hôn môi, chỉ những người có quan hệ vô cùng thân thiết mới có thể làm.

Tuy Kinh Từ chưa tỏ tình với mình như anh ấy đã hôn mình rồi. Đào Minh Chước ngẩn ngơ nghĩ.

Trong mắt Đào Minh Chước, nụ hôn ấy giống như lời tỏ tình không thốt thành tiếng, tính công kích còn mạnh mẽ hơn lời tỏ tình ngoài miệng rất nhiều.

Thoạt đầu Đào Minh Chước cũng thấy vui vẻ, nhưng ngay sau đó cậu lại lập tức lo lắng. Vì dù cho Kinh Từ đã chủ động hôn cậu, song sau nụ hôn ấy, anh lại chẳng nói gì thêm, chỉ mỉm cười bảo “Ngủ ngon nhé”, rồi xoay người rời đi như thể chưa có chuyện gì xảy ra.

Sao có thể ngủ ngon nổi? Đào Minh Chước hoàn toàn không hiểu nổi suy nghĩ của Kinh Từ. Sao anh ấy lại cảm thấy như vậy xong, mình vẫn có thể ngủ được cơ chứ? Hơn nữa hiện tại mình với Kinh Từ… rốt cuộc là quan hệ gì?

Đào Minh Chước đột nhiên nhận ra, trong suốt quá trình hai người quen nhau, Kinh Từ dường như luôn là bên chủ động, những lần đi ăn trước đây, hay lời đề nghị sống chung khoảng thời gian trước, bao gồm cả nụ hôn lần này.

Mình thích Kinh Từ, mà Kinh Từ cũng luôn thích mình. Đào Minh Chước nghĩ. Vậy chi bằng mai mình chủ động hỏi anh ấy, hiện tại bọn mình rốt cuộc là quan hệ gì.

.

Sáng hôm sau, sau khi bị chuông báo thức đánh thức, Đào Minh Chước lập tức vệ sinh cá nhân, thay quần áo để bản thân trông sao thật chỉn chu, sau đó đi xuống phòng khách.

Tuy nhiên phòng khách lại yên tĩnh một cách lạ thường.

Đào Minh Chước lượn quanh một vòng, chỉ thấy Ôn Thái Y đang nằm ngủ say sưa bên tô đựng thức ăn trong phòng khách.

Nghe thấy tiếng bước chân của Đào Minh Chước, tai Ôn Thái Y khẽ động đậy, có điều sau đó nó vẫn tiếp tục ngủ như cũ. Điều này chứng tỏ hẳn đã có người cho nó ăn từ sớm.

Đào Minh Chước đứng đờ tại chỗ một lúc, mãi sau mới ý thức được rằng Kinh Từ không ở nhà. Cậu hơi do dự, sau cùng vẫn lấy điện thoại gọi cho Kinh Từ: “Anh… Anh ở công ty sao?”

Tuy đã có người nhấc máy nhưng đầu bên kia có vẻ khá ồn ào, Đào Minh Chước nghe thấy loáng thoáng có vài người trao đổi với nhau bằng tiếng Anh, sau đó cậu nghe thấy giọng Kinh Từ truyền lại: “Ừm. Hôm nay đối tác bên nước U bay tới để ký kết hợp đồng dự án mới. Chuyến bay của bọn họ hạ cánh khá sớm nên tôi phải tới trước để tiếp đón.”

Đào Minh Chước ngơ ngác: “À à, vậy sao.”

Có một giọng nữ từ phía bên Kinh Từ truyền lại, hẳn là thư ký của anh đang nói gì với anh. Kinh Từ nói với Đào Minh Chước: “Cậu chờ chút.”

Một lúc sau, Đào Minh Chước lại nghe thấy giọng của Kinh Từ: “Xin lỗi. Sáng đi hơi vội nên quên không báo trước cho cậu biết.”

Đào Minh Chước đắn đo một chốc rồi đáp: “Không sao, không sao.”

“… Thế anh làm việc đi.” Cậu ngừng lại một giây, sau đó bổ sung: “Đến tối chúng ta gặp lại.”

Cậu nghe thấy Kinh Từ dường như “Ừm” một tiếng thật khẽ, nói: “Chào buổi sáng.”

Sau khi cúp máy, Đào Minh Chước rơi vào trạng thái hồn đi lang thang suốt buổi sáng.

So với sự bối rối của Đào Minh Chước, Kinh Từ ở đầu bên kia điện thoại vừa rồi nghe có vẻ rất đỗi điềm nhiên, như thể chuyện xảy ra tối qua chẳng hề ảnh hưởng tới tâm trạng anh.

Buổi trưa, món cá nướng chanh “mùi vị rất chi là tội ác” lại một lần nữa xuất hiện ở căng tin, Dương Khả Ninh và Hứa Dịch bèn cùng nhau tới cửa hàng tiện lợi dưới tầng.

Đào Minh Chước đang bận sửa bản thảo, kêu bọn họ mua giúp món gì đó về cũng được.

Một lúc sau, Dương Khả Ninh vừa thở gấp vừa đặt suất ăn lên bàn làm việc của Đào Minh Chước: “Của ông này, lẩu xào cay ăn kèm cơm trắng. Thang máy công ty hôm nay siêu đông, chờ mấy lượt mới lên được.”

Đào Minh Chước nhận thức ăn, nói lời cảm ơn rồi thuận miệng hỏi: “Sao lại đông vậy?”

“Nghe bảo có công ty game từ đâu đâu ấy tới đàm phán dự án.” Dương Khả Ninh đáp: “Dù sao thì lúc đó một đám người nước ngoài ào ào kéo đến. Ai nấy cũng giống ông, cao hơn tôi ba cái đầu, dọa tôi sợ chết khiếp.”

Hứa Dịch ở bên cạnh chen lời: “Là nước U. Mấy tựa game bọn họ sản xuất nhận được đánh giá rất tốt trong nước, nghe bảo dự án tiếp theo của công ty chúng ta chuẩn bị hợp tác cùng đội ngũ bên đó.”

Đào Minh Chước sững người, hỏi: “Vừa nãy bà bảo họ đi rồi sao?”

Dương Khả Ninh đáp: “Đúng rồi, tôi còn thấy cả sếp Kinh nữa. Chắc trò chuyện hợp ý lắm, tôi thấy nói nói cười cười à, hơn nữa sếp Kinh còn tiễn bọn họ tới tận cổng…”

Dương Khả Ninh còn chưa nói hết nửa câu sau thì đã thấy Đào Minh Chước đột ngột bật dậy, lao thẳng về phía thang máy.

“Rốt cuộc ông có ăn không vậy?” Dương Khả Ninh gào lên với bóng lưng của Đào Minh Chước: “Thế tôi trộm hai miếng đậu hũ cá của ông ăn trước nhé, không trả lời đồng nghĩa đã ngầm chấp thuận.”

Đào Minh Chước chẳng hề ngoảnh lại. Bóng cậu nhanh chóng biến mất ở phía cuối hành lang.

.

“Vậy được, em sẽ tiếp tục theo sát bọn họ.” Lương Kinh Kinh đặt tài liệu lên bàn rồi hỏi: “Sếp Kinh, sếp có muốn nghỉ ngơi tạm một lúc không? Có cần em chuẩn bị bữa trưa cho sếp không ạ?”

Lời vừa dứt, cô nàng lập tức giơ tay lên, chán nản che miệng mình lại: “Em xin lỗi sếp. Sếp xem trí nhớ của em kìa, em quên mất…”

Kinh Từ nhận lấy tập tài liệu rồi lật trang, nghe thấy vậy thì chỉ mỉm cười, ngẩng lên nói với cô: “Không sao, cô đi nghỉ đi, bận rộn cả buổi sáng rồi.”

Lương Kinh Kinh khẽ đáp “Dạ”, có chút lưỡng lự rồi mới quay người đi về phía cửa phòng làm việc. Thật lòng mà nói, cô có hơi lo lắng, vì khoảng thời gian này cô gần như chẳng thấy chàng trai có khả năng hỗ trợ Kinh Từ “đưa cơm” lui tới văn phòng của anh.

Mà kỳ lạ thay, tuy không rõ khoảng thời gian này Kinh Từ làm cách nào để ăn vào, nhưng Lương Kinh Kinh có thể cảm nhận được, sắc mặt cùng tâm trạng anh rõ ràng đều tốt hơn hẳn so với trước đây.

Vừa bước chân ra khỏi cửa văn phòng, Lương Kinh Kinh ngẩng lên rồi lập tức đứng lại.

Nghĩ tới gì thì thứ ấy tới. Lương Kinh Kinh nhìn cậu thanh niên cao lớn trong hành lang, cảm thấy có chút ngạc nhiên.

“Món đưa cơm” chủ động tìm tới cửa rồi, cô trầm ngâm nghĩ. Xem ra chắc hẳn sếp Kinh vẫn qua lại với cậu ta suốt khoảng thời gian này.

Vì hai người trước đó cũng từng chào hỏi nhau mấy lần nên lần này Lương Kinh Kinh bước tới trước, chủ động hỏi: “Cậu tìm sếp Kinh sao?”

Chẳng đợi Đào Minh Chước trả lời, Lương Kinh Kinh đã híp mắt cười rồi bảo: “Lần này sếp Kinh không có cuộc họp. Anh ấy trong văn phóng ấy, cậu có thể trực tiếp vào tìm anh ấy.”

Kinh Từ vừa mở tài liệu ra thì nghe thấy tiếng bước chân có phần vội vã vọng lại từ chỗ cửa ra vào, sau đó có người gõ loạn lên cửa.

Nghe tiếng có vẻ không phải Lương Kinh Kinh, Kinh Từ thoáng nghi hoặc, nhưng vẫn nói: “Vào đi.”

Giây tiếp theo, Kinh Từ trông thấy Đào Minh Chước rón rén đẩy mở cửa, sau đó dè dặt ngó đầu vào.

Bắt gặp ánh mặt của Kinh Từ, người Đào Minh Chước cứng đờ một cách rất rõ rệt, nhưng rồi cậu khẽ bặm môi, đi vào trong phòng làm việc, chủ động ngắc ngứ nói: “Chào buổi trưa nhé.”

Kinh Từ thoáng sửng sốt, mỉm cười với cậu: “Chào buổi trưa.”

“Không phải bảo tối gặp sao?” Anh đặt tài liệu xuống, dịu dàng hỏi: “Có việc gì gấp sao?”

Vành tai Đào Minh Chước ửng đỏ, có lời muốn nói nhưng vẫn ngập ngừng: “Tôi, tôi…”

Kinh Từ kiên nhẫn chờ một lúc, nhưng rồi Đào Minh Chước đứng trước mặt anh cứ lắp ba lắp bắp, mãi chẳng nói được một câu hoàn chỉnh.

Kinh Từ quan sát biểu cảm của cậu, có vẻ như đã nhận ra điều gì. Anh gấp tập tài liệu trên tay lại, khẽ lắc đầu, thầm thở dài trong lòng.

Bên này, Đào Minh Chước đang phân vân không biết nên mở lời thế nào với Kinh Từ. Cậu không rõ nhắc khéo kiểu “Hôm qua anh đã hôn tôi đấy nhé!” sẽ phù hợp hơn, hay thẳng thừng hỏi luôn “Bây giờ chúng ta đang hẹn hò phải không?” sẽ tốt hơn.

Nhưng rồi giây tiếp theo, Đào Minh Chước nghe thấy Kinh Từ gọi tên mình, cậu ngơ ngác ngước lên.

Kinh Từ im lặng nhìn gương mặt của Đào Minh Chước một cách chăm chú, mãi sau mới nói: “Thật ra, vừa đúng lúc tôi cũng có chuyện muốn nói với cậu. Nếu cậu không phiền thì để tôi nói trước nhé.”

Giọng điệu của Kinh Từ nghe giống như đang muốn nói chuyện nghiêm túc, Đào Minh Chước thoáng do dự, khẽ gật đầu: “… Anh nói đi.”

Cậu nghe thấy Kinh Từ “Ừm” một tiếng khe khẽ.

“Mấy ngày nay vẫn luôn làm phiền cậu ở nhà tôi, chăm sóc cho tôi.” Sau đó cậu trông thấy Kinh Từ cong mắt, nói với chất giọng ấm áp: “Tôi cảm thấy sức khỏe tôi đã khôi phục hoàn toàn rồi, cũng không còn dấu hiệu choáng đầu nữa.”

Lời vừa dứt, Đào Minh Chước lập tức đờ người.

Kinh Từ đang cảm ơn cậu. Việc này không có vấn đề gì, vấn đề nằm ở giọng điệu của anh khi nói lời này với cậu. Giọng điệu của Kinh Từ thật sự quá đỗi khách sáo, khách sáo đến mức có phần xa cách, khiến Đào Minh Chước mơ hồ có dự cảm chẳng lành.

Đào Minh Chước mấp máy môi: “Tôi…”

Thế nhưng Kinh Từ chẳng cho Đào Minh Chước có cơ hội lên tiếng, anh đã nói tiếp: “Tôi nhớ trước đây cậu từng nói với tôi rằng quỹ thời gian của cậu thật sự khá eo hẹp, ngoài ra còn phải chăm sóc bố mẹ và chị gái của cậu —”

Đôi con người của Đào Minh Chước hơi co lại.

“Vậy nên tôi nghĩ mình cũng không tiện làm phiền cậu thêm, tiếp tục giữ cậu ở chỗ tôi nữa.” Anh mỉm cười với Đào Minh Chước.

Ý cười nơi đáy mắt của Kinh Từ vẫn dịu dàng và trong trẻo như lúc thường. Anh ngẩng lên, nói với Đào Minh Chước: “Khoảng thời gian này, rất cảm ơn cậu đã chăm sóc tôi.”

Tác giả: Tiểu Đào điên cuồng tích năng lượng để tung tuyệt chiêu – ing

Bình Luận (0)
Comment