Mặt Đào Minh Chước đỏ bừng.
Chẳng qua lần này, mặt cậu đỏ không phải vì xấu hổ hay ngượng ngùng, mà vì cảm xúc thảng thốt cùng ngỡ ngàng. Cậu hoàn toàn không dám tin vào những gì mình vừa nghe được, vì người trước mặt cậu lúc này rõ ràng tối qua còn chủ động hôn môi cậu một cách thân mật là thế trước ánh nến.
Đào Minh Chước cảm thấy máu chảy trong người như đột ngột tụt nhiệt độ. Cậu ngơ ngác nhìn vào mắt Kinh Từ, lời thốt khỏi miệng cũng trở nên trước sau không ăn khớp: “Nhưng, nhưng tối qua anh còn hôn tôi mà. Sao, sao anh có thể…”
Thật ra việc “anh hôn tôi” cùng việc “chuyển đi” mà Kinh Từ vừa nói là hai việc chẳng hề liên quan tới nhau. Song, Đào Minh Chước đang ruột gan rối bời nên cậu không nhận ra rằng lời nói cùa mình đã sớm không còn mang tính logic.
Ánh mắt của Kinh Từ không chút thay đổi. Anh nhìn thẳng vào mắt Đào Minh Chước, một lúc sau khẽ “À” một tiếng rồi bảo: “Nhưng lúc đó, khi tôi hỏi cậu có bằng lòng thỏa mãn điều ước sinh nhật của tôi hay không, câu trả lời của cậu là được.”
Kinh Từ quan sát biểu cảm trên mặt Đào Minh Chước, im lặng một chốc rồi hỏi: “Cậu hối hận rồi sao?”
Đào Minh Chước chớp mắt trong hoang mang. Mục đích nói những lời vừa rồi của cậu chỉ là để nhắc Kinh Từ việc hôm qua hai người đã hôn môi, thế nhưng Kinh Từ dường như lại cho rằng cậu nhắc tới nụ hôn ấy vì bản thân đã hối hận việc bằng lòng thỏa mãn điều ước sinh nhật đó của anh.
Kinh Từ cứ thế hiểu sai hoàn toàn ý cậu.
Đào Minh Chước hé miệng, sốt ruột muốn nói gì đó. Song, ngay sau đó, Kinh Từ lại để lộ biểu cảm như đã hiểu, nói với giọng có phần áy náy: “Xin lỗi, cách cư xử tối qua của tôi… đúng là không được thỏa đáng.”
“Nếu trong lòng cậu không thoải mái thì chúng ta có thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra cả.” Đào Minh Chước nghe thấy anh nhẹ nhàng nói: “Tôi cam đoan với cậu, về sau sẽ không bao giờ nhắc lại chuyện xảy ra tối qua nữa.”
Lời của Kinh Từ nghe vô cùng ân cần và chu đáo. Thế nhưng anh vừa dứt lời, tóc Đào Minh Chước đã muốn dựng ngược: “Không phải. Tôi không hề có ý như vậy…”
Kinh Từ không nói gì thêm. Anh nhìn Đào Minh Chước, kiên nhẫn chờ cậu nói tiếp nửa câu phía sau.
Thế nhưng những gì Kinh Từ vừa nói lúc nãy thực sự đã gây ra cú sốc cực lớn đối với Đào Minh Chước, năng lực diễn đạt của cậu đột ngột đình công. Cậu chỉ biết nhìn Kinh Từ, lẩm bẩm: “… Không phải.”
Kinh Từ nhìn gương mặt bối rối của cậu thanh niên, một lần nữa thầm thở dài trong lòng. Anh biết mình vẫn cần tạo thêm một cú hích cho cậu.
“Không sao.” Giọng Kinh Từ rất nhẹ. Anh rủ mi, mỉm cười rồi bảo: “Tôi nghĩ bây giờ tôi đã hiểu ý cậu rồi.”
Đào Minh Chước hiện tại hệt như bị ai đó giội nước lạnh lên đầu. Cậu đờ đẫn, hoàn toàn không lường trước được mọi chuyện lại phát triển theo hướng này.
Không, mình rõ ràng chưa nói gì mà. Cậu hoang mang nghĩ. Rốt cuộc Kinh Từ đã hiểu gì chứ?
Có khi nào Kinh Từ cho rằng… cho rằng mình không thích nụ hôn tối qua không? Cho rằng mình hối hận vì đã bằng lòng thỏa mãn điều ước sinh nhật của anh ấy? Đào Minh Chước bối rối nghĩ. Có phải vì anh ấy luôn là người chủ động, mà mình lại mãi chẳng cho anh ấy một đáp án rõ ràng –
Vậy nên có khi nào Kinh Từ cảm thấy… mình không hề thích anh ấy không?
Kinh Từ im lặng quan sát biểu cảm của Đào Minh Chước, anh nhận thấy độ lửa lúc này hẳn đang được kiểm soát ở mức vừa chuẩn. Anh bèn đặt tập tài liệu xuống, đứng dậy rồi đi tới cửa phòng làm việc, dịu dàng nói: “Nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi xuống tầng trước đây.”
Thật ra trong mắt Kinh Từ, tính cách trong ngoài bất nhất, nghĩ một đằng nói một nẻo này của Đào Minh Chước rất thú vị. Chẳng qua, đồng thời Kinh Từ cũng nhận ra, ngày thường khi hai người ở bên cạnh nhau, gần như anh luôn là người chủ động. Đúng là Đào Minh Chước cũng có những phản ứng như trong dự liệu của anh, cậu sẽ đỏ mặt, sẽ lắp ba lắp bắp vì xấu hổ, nhưng dường như cũng chỉ dừng lại ở đó.
Đặc biệt tối qua, anh đã gần như chọc thủng hoàn toàn giấy dán cửa sổ, thế nhưng hiện tại khi đối mặt với anh, Đào Minh Chước vẫn nghĩ một đằng, nói một nẻo, không chịu thổ lộ cảm xúc thực, chỉ biết nói mấy lời bóng gió như “Anh hôn tôi mà”.
(chọc thủng giấy dán cửa sổ: hình ảnh ẩn dụ mang ý nghĩa phá vỡ lớp ngăn cách mong manh giữa hai bên, thường là trong mối quan hệ tình cảm, cảm xúc, hoặc sự thật chưa nói ra)
Kinh Từ cảm thấy bản thân không thể tiếp tục đơn phương dẫn dắt như này. Anh cũng muốn có được câu trả lời từ phía Đào Minh Chước, muốn thấy tấm lòng chân thật nhất của Đào Minh Chước.
Thật lòng mà nói, khi nhắc đến việc Đào Minh Chước chuyển khỏi nhà mình, trong lòng Kinh Từ cũng không hoàn toàn dám chắc điều gì. Qua vài lần thăm dò trước đó, anh biết chắc hẳn tình cảm giữa hai người là hai chiều, thế nhưng Kinh Từ không rõ Đào Minh Chước rốt cuộc đã rung động với anh tới mức nào.
Anh không biết liệu có phải bản thân đã đặt cược quá lớn hay không.
Vậy nên, khoảnh khắc cổ tay anh bị kéo giật lại, trái tim đang treo lơ lửng của Kinh Từ cuối cùng cũng đã được đáp đất. Anh biết mình đã cược thắng.
Kinh Từ khẽ thở phào nhẹ nhõm. Anh quay đầu lại, cứ nghĩ Đào Minh Chước sẽ nói gì đó.
Thế nhưng anh hoàn toàn không ngờ được, giây phút anh quay người lại, Đào Minh Chước đột ngột giáp mặt lại gần, cứ thế vụng về hôn anh.
Kinh Từ ngạc nhiên trợn tròn mắt: “Cậu –”
Một nụ hôn vô cùng bồng bột. Chàng trai trước mặt dường như không biết cách hôn, vậy nên ban đầu chỉ cúi đầu, vụng về áp môi lên môi anh.
Đây có lẽ là lần đầu tiên Đào Minh Chước chủ động hôn một ai đó, vậy nên chẳng có chút kỹ thuật gì đáng nói. Thậm chí, vì căng thẳng, cả người cậu cứng đờ, hệt như sợi dây đàn bị kéo căng.
Như thể đang nâng niu một thứ vô cùng trân quý, chàng trai ban đầu hôn rất dè dặt, phải sau đó cậu mới bắt đầu, một cách mò mẫm và thăm dò, đan môi răng cùng Kinh Từ.
Dường như muốn Kinh Từ cảm nhận được sự nhiệt tình của mình, cậu nỗ lực hôn một cách lóng ngóng, nhưng rồi vẫn mãi chưa kiểm soát được lực hôn. Thế là răng môi hai người va mạnh vào nhau một cách hấp tấp mà trực tiếp, khiến Kinh Từ có chút đau.
Nhưng cũng thật ngây ngô một cách đáng yêu.
Một lúc sau, Đào Minh Chước hổn hển đứng thẳng người, nhìn vào mắt Kinh Từ.
Khoảnh khắc chạm mắt cùng Kinh Từ, hơi thở của Đào Minh Chước lập tức trở nên nặng nề. Toàn thân cậu như thể sắp bốc cháy. Song, sau một thoáng th* d*c, cậu bỗng lớn tiếng nói với Kinh Từ: “Anh, anh tạm thời đừng nói gì cả!”
Mặt Đào Minh Chước đỏ lựng, vành tai thậm chí còn đỏ hơn cả một tông so với mặt.
Thế nhưng khi nhìn mặt Kinh Từ, ánh mắt cậu lại dần lộ nét tủi thân: “Lúc nãy anh chẳng cho tôi chút cơ hội nào để lên tiếng cả. Tôi, tôi cũng nói không lại anh, vậy nên giờ anh.. có thể nghe tôi giải thích trước được không?”
Nhịp thở của hai người có chút loạn. Nhìn gương mặt bối rối pha chút tổn thương của chàng trai, Kinh Từ cảm thấy tim mình như đã lỡ mất một nhịp trong im lặng.
Anh khẽ thở ra, kìm nén trái tim đập rộn cùng khóe miệng sắp khống chế nổi mà nhếch lên. Bên ngoài anh vẫn giữ vẻ bình tĩnh, một lúc sau nhẹ giọng bảo: “Cậu nói đi.”
Đào Minh Chước quan sát sắc mặt của Kinh Từ, cảm thấy anh không có ý định bỏ đi thì cũng yên tâm phần nào, nhưng vẫn không buông tay Kinh Từ.
“Đầu tiên,” Đào Minh Chước làm công tác chuẩn bị một chút, sau đó ấp a ấp úng thốt ra mấy chữ: “Tôi, tôi không đi.”
“Bố mẹ tôi thường hay đi du lịch cùng nhau, chị tôi lần nào gặp cũng chê tôi phiền, bọn họ cũng không cần tôi chăm sóc. Bình thường tôi chỉ cần cuối tuần về thăm bọn họ là được, nên tôi vốn không quá bận rộn.” Ánh mắt cậu thoáng nét nôn nóng: “Thật ra…. thật ra tôi rất muốn sống cùng anh. Khi đó, lúc anh hỏi tôi vui vô cùng, nhưng tôi không muốn để anh nhận ra rằng tôi đang rất hào hứng.”
“Vậy nên, vậy nên khi đó mới mượn cớ nhiều như vậy.” Cậu lí nhí nói: “Thật ra quỹ thời gian của tôi không hề eo hẹp.”
Người bình thường hay nghĩ một đằng, nói một nẻo, một khi đã chọn thú thật thì những lời dồn nén bấy lâu sẽ như dòng nước được mở van, ồ ạt tuôn trào hết thảy.
Như nghĩ ra điều gì đó, Đào Minh Chước lập tức bổ sung không đầu không đuôi: “Hơn nữa tôi không hề để bụng chuyện anh hôn tôi. Thật đấy.”
Vừa nói xong câu này, Đào Minh Chước cảm thấy cổ họng mình lập tức trở nên khô khốc đến lạ, như thể mỗi từ thốt ra đều mang theo thứ nhiệt độ nóng rực.
Cho dù đã thẹn thùng đến mức chịu không thấu, nhưng vì sợ Kinh Từ bỏ đi, Đào Minh Chước vẫn nắm chặt lấy cổ tay anh, không chịu buông lỏng.
Thế nhưng Kinh Từ lại chỉ im lặng nhìn cậu, không nói năng gì, Đào Minh Chước không nhìn ra được tâm trạng lúc này của anh. Cậu có chút hoảng loạn, yết hầu nhấp nhô, lựa chọn tiếp tục ngập ngừng nói tiếp: “Tôi không hề hối thận, cũng không phải không thích anh hôn tôi, càng không có chuyện tôi thấy không thoải mái vì anh hôn tôi. Anh phải tin tôi…”
Đào Minh Chước thoáng nghẹn lời, có chút không dám nhìn vào mắt Kinh Từ. Cậu cúi đầu, giọng bỗng nhỏ hẳn đi: “Anh hôn tôi… Thật ra tôi rất vui.”
Giống như sợ Kinh Từ không tin, cậu lắp bắp miêu tả bổ sung: “Môi, môi anh rất mềm, khi hôn tôi cũng rất dịu dàng. Chỉ là tôi chưa từng hôn ai, không biết nên phản ứng thế nào. Tôi thật sự không ghét bỏ gì đâu, nếu không… nếu không lúc nãy tôi đã không chủ động hôn anh. Anh phải tin tôi.”
“Hôm qua tôi rất hoảng, khi ấy không thốt nổi lên lời. Tôi thật sự rất hối hận, là tôi… là tôi quá ngốc.” Cậu tự độc thoại: “Tối qua tôi ngủ chẳng ngon giấc, cứ mải nghĩ tới việc chờ hôm nay sẽ hỏi anh, hỏi anh…”
Đào Minh Chước chợt có vài lời không thể nói khỏi miệng. Một lúc sau, cậu hít sâu một hơi, lấy hết dũng khí ngẩng đầu lên, một lần nữa nhìn vào mắt Kinh Từ.
Đào Minh Chước vốn muốn nói với Kinh Từ rằng: Tôi biết anh thích tôi đã rất lâu, thật ra tôi cũng rất thích anh. Nhưng rồi cậu lại nghĩ, Kinh Từ đã chủ động hôn cậu, vậy nếu cậu chủ động tỏ tình thì cũng phải thổ lộ nhiều một chút, chân thành một chút mới tương xứng.
Vậy nên sau cùng cậu không nói lời kia, chỉ đứng thẳng tắp, hít sâu rồi nói thật dõng dạc: “Kinh Từ, tôi… tôi cũng rất thích anh.”
“Rất thích cùng anh dùng cặp bát tình nhân ấy, thích đến mức ngày nào cũng muốn nấu canh; rất muốn sống cùng anh; rất muốn khiến anh cảm thấy tôi đặc biệt, vậy nên mỗi ngày đều đọc cuốn sách mà tôi vốn dĩ đọc chẳng vào đầu đó.” Đào Minh Chước hít sâu một hơi rồi nói tiếp: “Rất thích hộp màu trước đây anh tặng tôi; rất thích việc anh nhìn chằm chằm tôi mỗi khi ăn; rất thích mượn cớ chụp ảnh hay những lý do khác để tiếp xúc da thịt với anh –”
“Dù thế nào cũng là rất thích… rất thích anh.” Cậu đã nói vậy.
Như để chứng tỏ bản thân đầy khí thế, Đào Minh Chước cố tình nâng cao tông giọng, thế nhưng vì quá đỗi căng thẳng, khi nói ra hai chữ “thích”, giọng cậu run nhẹ một cái khó mà nhận ra.
Chàng trai mặt đỏ lựng mím môi, kéo tay Kinh Từ rồi lắc khẽ.
“Hơn nữa, hơn nữa tối qua anh đã chủ động hôn tôi rồi.” Cậu nhìn vào mắt Kinh Từ, lẩm bẩm lặp lại lần nữa.
Rõ ràng đã hoảng loạn và căng thẳng đến cực độ, thế nhưng khi nhìn Kinh Từ, ánh mắt chàng trai vẫn rực sáng, tràn đầy hy vọng và mong chờ.
“Vậy nên Kinh Từ,” Cậu gọi tên anh, nhỏ giọng hỏi: “Chúng ta có thể ở bên nhau không?”