Món Đưa Cơm - Giới Thái Hồ Hồ

Chương 32

Kinh Từ không nói năng gì một lúc rất lâu.

Đào Minh Chước không rõ hai người họ đã đứng mặt đối mặt như vậy bao lâu, chỉ cảm thấy mỗi giây chờ đợi đều như kéo dài vô tận, đằng đẵng và dày vò.

Đồng thời, cậu cũng chậm chạp nhớ lại những việc mình đã làm.

Vừa rồi khi trông thấy Kinh Từ đi về phía cửa, Đào Minh Chước bỗng chợt có dự cảm, nếu để Kinh Từ bước ra khỏi cánh cửa này mà bản thân không nói gì, thì hiểu lầm vốn không tồn tại kia sẽ như được cậu âm thầm xác nhận, rất nhiều thứ giữa hai người sẽ không thể cứu vãn được nữa.

Vì nôn nóng nên nói năng lộn xộn, thêm vào đó cậu cảm thấy như thể có nói gì thì Kinh Từ cũng không nghe lọt tai, Đào Minh Chước bèn quyết định liều mình hôn trước rồi nói tiếp.

Về những lời nói trong cơn hoảng loạn sau nụ hôn kia, Đào Minh Chước hiện tại chẳng dám nhớ lại. Cậu thuộc tuýp người dễ bốc đồng nhưng cũng nhanh rén.

Cậu hoàn toàn không hiểu nổi vì sao bản thân lại có thể thốt ra những lời vừa kỳ quặc lại vừa hết sức bỏng miệng như “Môi anh rất mềm” và “Tôi thật ra rất vui”.

Khi đỉnh đầu Đào Minh Chước sắp sửa bốc khói, cậu nghe thấy Kinh Từ nói với cậu: “Được.”

Vì hai người im lặng một lúc rất lâu nên ban đầu Đào Minh Chước chưa kịp phản ứng. Cậu ngẩn người nhìn Kinh Từ, chưa ý thức được từ đó có nghĩa gì.

Kinh Từ sở hữu một giọng nói dịu dàng, trong trẻo và mát rượi như nước tuyết sau khi tan chảy. Anh nói rất dứt khoát nên Đào Minh Chước nghe rõ rành rành.

A, Đào Minh Chước ngơ ngác nghĩ, Kinh Từ vừa nói “Được” với mình.

Sự yên lặng bị phá vỡ bởi tiếng gõ cửa dồn dập, Lương Kinh Kinh đột ngột đẩy cửa bước vào. Cô trông có vẻ khó xử, làm dấu tay xin lỗi với Kinh Từ rồi chỉ vào điện thoại của mình, nói rất nhanh: “Sếp Kinh, bên nước U muốn bàn bạc thêm về chi tiết trong hợp đồng. Sếp thấy hiện tại có tiện không ạ?”

Lương Kinh Kinh mải đàm phán với người ở đầu bên kia điện thoại nên không để ý tới bầu không khí khó tả trong phòng làm việc, cũng như hai bàn tay đang nắm lấy nhau của hai người trong phòng.

Đào Minh Chước như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, vội buông tay Kinh Từ ra.

Kinh Từ hơi cau mày, ngước lên nhìn cậu, dường như còn điều muốn nói, thế nhưng Đào Minh Chước lại như thể đã đưa ra quyết định. Cậu mím môi, nói với Kinh Từ: “Anh lo việc trước đi.”

Đào Minh Chước nhìn chằm chằm mặt Kinh Từ một lúc, giống như đã hạ quyết tâm, hít sâu một hơi: “Tối nay tôi… có lẽ sẽ về trễ một chút.” Cậu lùi ra sau một bước, nhỏ giọng nói với Kinh Từ: “Vậy nên anh không cần chờ cơm tôi đâu.”

Kinh Từ ngẩn người: “… Sao cơ?”

Nhưng Đào Minh Chước không nói gì tiếp, chỉ gật đầu với Kinh Từ rồi xoay người, sải bước ra ngoài.

Mãi sau khi lái xe tới tiệm làm móng của Đào Tuyết, Đào Minh Chước mới chậm chạp nhận ra hành động lúc chiều của mình thật chẳng khác gì một tên nhát cáy tỏ tình xong thì quá đỗi sợ hãi, tự dọa bản thân rồi quay người bỏ chạy. Chẳng qua, hiện tại Đào Minh Chước không kịp suy nghĩ điều gì khác nữa, cậu chỉ muốn lập tức tặng bức tranh kia cho Kinh Từ.

Tiệm làm móng và nhà của Kinh Từ nằm ở hai khu cách nhau rất xa, thêm vào đó đường xá trong khung giờ cao điểm tối còn tắc, vậy nên khi Đào Minh Chước mang tranh về tới nhà Kinh Từ thì đã tầm tám giờ tối.

Sau khi mở cửa, Đào Minh Chước phát hiện phòng khách không bật đèn, chỉ có ánh đèn mờ mờ từ trong bếp.

Kinh Từ đứng trong bếp, hơi cúi đầu, tay dường như đang bận rộn làm gì đấy. Góc nghiêng của anh trông thật điềm tĩnh và đẹp đẽ, tựa như một bức tranh sơn dầu với những nét cọ thanh thoát cùng nhiều tông màu với độ bão hòa thấp.

Vì ánh đèn mù mịt, nửa bên mặt của Kinh Từ bị bóng đen che phủ, Đào Minh Chước không thấy rõ nét mặt của anh,

Thế nhưng, giây phút nghe thấy có tiếng động từ chỗ cửa ra vào, Kinh Từ gần như ngay lập tức ngẩng lên, quay sang nhìn Đào Minh Chước đang đứng trước cửa.

Ánh mắt hai người giao nhau trong im lặng. Dù không có bất kỳ căn cứ nào, nhưng tại khoảnh khắc ấy, Đào Minh Chước cảm thấy có lẽ Kinh Từ đang chờ cậu.

Biểu cảm của Kinh Từ không thay đổi gì, nhưng Đào Minh Chước để ý thấy, giây phút trông thấy cậu, vai anh dường như đã khẽ thả lỏng, như thể đã thở phào một hơi nhẹ nhõm trong im lặng.

Đào Minh Chước ngập ngừng, ôm bức tranh, đi tới trước mặt Kinh Từ, hỏi: “Anh chưa ăn gì sao? Không phải đã bảo anh đừng chờ tôi sao?”

Kinh Từ im lặng một lúc rồi mới trả lời: “Tôi không đói lắm.”

Đào Minh Chước thoáng khựng lại, hỏi: “Trong nồi đang nấu gì vậy?”

Kinh Từ đáp: “Tôi luộc khoai lang lần trước chúng ta mua ở siêu thị, nếu còn không ăn thì sẽ hỏng mất.”

Đào Minh Chước ngẫm lại, “À” lên một tiếng: “Đúng rồi, đúng rồi, túi khoai lang đó là tôi lấy. Vì khi đấy nhét khá sâu trong tủ lạnh nên quên mãi chưa ăn.”

Miệng họ nói về khoai lang nhưng chẳng tâm trí ai là thật sự đặt ở chiếc nồi đựng khoai lang kia.

Phòng bếp im phăng phắc, chỉ nghe thấy tiếng nước sôi lục bục trong nồi. Một lúc sau, Kinh Từ ngẩng đầu, nhìn vào mắt Đào Minh Chước, nói: “Buổi chiều, cậu đi rất nhanh.”

Anh bình tĩnh trần thuật lại một sự thật với Đào Minh Chước. Thế nhưng khoảnh khắc bắt gặp ánh mắt của Kinh Từ, Đào Minh Chước không hiểu sao lại cảm thấy chột dạ. Cậu hắng giọng: “Vì tôi… tôi muốn đi lấy bức tranh này để tặng anh.”

Đào Minh Chước đưa bức tranh tới trước mặt Kinh Từ.

“Dùng… Dùng hộp màu anh tặng tôi để vẽ đấy. Lúc vẽ, tôi có suy nghĩ sẽ vẽ thứ gì đó có ý nghĩa thật đặc biệt với tôi, nhưng rồi chọn gì cũng cảm thấy không hợp.” Đào Minh Chước gãi đầu, ngượng ngùng nói: “Tới khi tôi nhận ra, anh đã xuất hiện trên toan vẽ rồi.”

“Tuy hình như có hơi muộn một chút nhưng tôi vẫn muốn chúc anh sinh nhật vui vẻ.” Cậu nói.

Kinh Từ nhìn chăm chú bản thân trên tranh, không nói năng gì. Một lúc sau, anh vươn tay, chạm đầu ngón tay vào những vệt màu gồ lên trên toan vẽ được hình thành sau khi nước màu khô lại, nói với Đào Minh Chước: “Đẹp lắm.”

“Đây là lần đầu tiên có người tặng tôi ba món quà quý báu trong sinh nhật của tôi.” Đào Minh Chước nghe thấy Kinh Từ nói: “Cảm ơn cậu.”

Khoảnh khắc nghe thấy “ba món quà”, Đào Minh Chước thoáng sửng sốt.

Món quà đầu tiên hẳn để chỉ nụ hôn tối qua, món quà thứ hai là chỉ bức tranh này, vậy món quà thứ ba là…

Đào Minh Chước hoang mang nhìn Kinh Từ, phát hiện Kinh Từ cũng đang chăm chú nhìn cậu. Khóe miệng anh hơi cong lên, nét cười ấm áp mà bình yên.

Cậu nhận ra, món quà cuối cùng mà Kinh Từ nhắc tới, hẳn là chỉ chính cậu.

Giây phút này đây, khi nghe thấy lời nói đó, Đào Minh Chước không sao chịu nổi. Nhịp tim cậu nhảy vọt trong chớp mắt. Cậu chỉ cảm thấy tay chân không biết nên đặt đâu, gò má như bốc cháy, mất một lúc mới cúi đầu, luống cuống hít sâu một hơi.

Tuy biết bản thân nói ra lời này có lẽ sẽ hơi mất mặt nhưng trong lòng Đào Minh Chước ngứa ngáy mãi không thôi, sau cùng vẫn lên tiếng nhắc Kinh Từ: “Trưa, trưa nay anh nói “được” rồi đó nhé.”

Kinh Từ ngơ ngác nhìn cậu, hỏi: “Gì cơ?”

Đào Minh Chước lập tức để lộ biểu cảm không sao tin nổi: “Buổi trưa tôi hỏi anh chúng ta có thể ở bên nhau không, anh đã trả lời “được”. Tôi nghe rõ ràng mà. Anh, anh giờ sao có thể lật lọng…”

Kinh Từ chăm chú quan sát khuôn mặt thoắt cái đã đổi sắc của Đào Minh Chước. Một lúc sau không nhịn được nữa, anh rủ mắt rồi phì cười.

“Ừm, anh đã trả lời “Được”.” Kinh Từ nói.

Anh ngước lên, nhìn vào mắt Đào Minh Chước, bổ sung: “Anh sẽ không lật lọng, cũng sẽ không hối hận.”

Đào Minh Chước lúc này mới nhận ra vừa rồi Kinh Từ cố ý trêu mình. Cậu có chút thẹn quá hóa giận, nhưng cũng chẳng thể nào kìm nén cảm xúc vui sướng vì lời nói vừa rồi của Kinh Từ.

Cậu ấp a ấp úng một lúc, sau cùng vẫn không nhịn được, nhỏ giọng xác nhận lại: “Vậy chúng ta, chúng ta giờ là người yêu rồi đúng không?”

Kinh Từ đáp: “Đúng rồi.”

Đào Minh Chước “À” khẽ một tiếng.

Cậu lại cúi đầu, không nói gì thêm, ngoài mặt trông rất bình tĩnh. Sau khi đứng im được một lúc, cậu kéo mở ngăn tủ, bắt đầu chuẩn bị bát đũa lát sẽ dùng. Thế nhưng ngay khi nhấc tay lên, cánh tay của Đào Minh Chước run run, đụng phải chiếc thìa vừa đặt bên cạnh. Chiếc thìa rơi xuống đất. Đào Minh Chước cuống cuồng cúi xuống nhặt, kết quả lúc nhổm dậy lại khua cánh tay, làm đổ cả tấm thớt đặt bên trên.

Đào Minh Chước: “…”

Tất cả nguyên liệu trên thớt rơi lộp bộp xuống đất. Càng rơi nhiều đồ thì Đào Minh Chước càng hoảng, càng hoảng thì cậu càng va chạm làm rơi nhiều đồ hơn, y như đang diễn “Tom và Jerry” phiên bản đời thực.

Mười phút trôi qua, sau khi vụng về nhặt hết đồ lên, Đào Minh Chước hoàn toàn câm nín.

Kinh Từ biết, nếu bây giờ anh tiếp tục đứng bên cạnh Đào Minh Chước thì nhiệt độ toàn thân cậu sẽ nhanh chóng vượt chỗ khoai lang trong nồi kia.

“Anh ra phòng khách xử lý công việc trước nhé.” Kinh Từ dịu dàng nói: “Khoai lang sắp chín rồi. Em trông nồi giúp anh thêm năm phút nữa rồi cho ra đĩa, được không?”

Đào Minh Chước ngơ ngác nhìn anh: “Vâng.”

Kinh Từ gật đầu, cởi chiếc tạp dề trên người xuống, rồi vươn tay, giơ lên trước mặt Đào Minh Chước.

Mất một lúc Đào Minh Chước mới hiểu, Kinh Từ làm vậy là có ý muốn buộc tạp dề giúp cậu.

Thật ra chỉ trông khoai lang trong nồi mà thôi, hoàn toàn không cần phải đeo tạp dề, thế nhưng Đào Minh Chước vẫn bặm môi, ngoan ngoãn cúi đầu xuống.

Kinh Từ đeo tạp dề lên cổ Đào Minh Chước, rồi vòng ra phía sau lưng cậu, buộc dây tạp dề giúp cậu.

Hai người không ai nói năng gì. Đào Minh Chước không thấy mặt Kinh Từ nhưng vẫn có thể cảm nhận được chuyển động của bàn tay anh ở vùng eo phía sau của mình. Cậu cảm thấy hơi thở của bản thân trở nên có phần dồn dập.

Một lúc sau, Kinh Từ lại đi tới trước mặt Đào Minh Chước. Anh vươn tay nhẹ nhàng vuốt tóc Đào Minh Chước rồi bảo: “Ngoan.”

Nước trong nồi đã bắt đầu sôi, bọt nước nối đuôi nhau vỡ tan, hơi nước bám một lớp dày đặc trên vung nồi, không gian vô cùng im ắng.

Kinh Từ buông tay xuống, mỉm cười với Đào Minh Chước, sau đó quay người rời khỏi phòng bếp.

Đào Minh Chước đờ ra tại chỗ một lúc, rồi vươn tay sờ tóc mình.

Nước trong nồi sôi phát ra những tiếng “ùng ục, ùng ục”. Ôn Thái Y tò mò chạy tới bên cạnh Đào Minh Chước, vẫy đuôi nhìn về phía chiếc nồi.

Sau đó, Đào Minh Chước chợt bật cười “hì hì”. Cậu cúi đầu, như thể đang nói với Ôn Thái Y, cũng như bắt chước hành động lúc nãy khi nói chuyện với mình của Kinh Từ, lẩm bẩm: “… Ngoan.”

Mình… và Kinh Từ ở bên nhau rồi.

Hôm nay là ngày 20 tháng 5, tuy trước giờ Đào Minh Chước hay coi thường mấy ngày lễ nhàm chán này, nhưng nếu đặt trong tình huống của bản thân, cậu sẽ vô cùng tiêu chuẩn kép, coi đây là sự an bài của định mệnh, là duyên phận trời định.

Ngoài vui vẻ, Đào Minh Chước cũng có chút phiền não.

Đối lập với những lời nói vụng về cùng việc mọi cảm xúc phấn khích đều lộ rõ qua từng hành động của cậu, Đào Minh Chước có cảm giác Kinh Từ dường như lúc nào cũng giữ được vẻ điềm tĩnh, bình thản.

Anh ấy rõ ràng thích mình đến thế, hơn nữa còn thích mình lâu như vậy, vì sao khi đứng trước mặt mình lại chẳng bao giờ để lộ bất kỳ sơ hở nào, đã vậy còn luôn có thể bình tĩnh như thế?

Giống như lần chụp ảnh ở fes anime trước đó, tính háo thắng không chút đạo lý, ngập mùi chua lè không hiểu vì sao lại chợt trỗi dậy trong lòng Đào Minh Chước.

Nhưng rồi ngay sau đó cậu đã bừng tỉnh, lập tức thấy xấu hổ.

Đào Minh Chước cảm thấy bản thân dường như quá ấu trĩ. Nếu cậu và Kinh Từ đều có tình cảm với nhau thì đâu cần thiết phải phân ra ai thắng ai thua, so sánh ai để ý ai hơn một cách soi mói như vậy?

Đào Minh Chước thở hắt một hơi. Lúc này cậu mới nhớ ra trong nồi còn đang luộc khoai lang, bèn xem giờ trên điện thoại, cảm thấy đã quá năm phút rồi.

Song, sau khi Đào Minh Chước chỉnh nhỏ lửa, mở vung nồi ra và nhìn vào trong nồi, cậu chợt sửng sốt: “Cái này…”

Cậu ngây người một lúc, quay đầu lại theo bản năng, nhìn về phía Kinh Từ đang ngồi ở sofa ngoài phòng khách.

Mất một lúc Đào Minh Chước mới quay đầu lại. Cậu không nói gì nhưng khóe miệng không kìm được mà nhếch lên.

Cậu tắt bếp, vừa không nhịn được mà bật cười “khì khì” thành tiếng, vừa dùng muôi vớt cả túi khoai lang còn nguyên bao bì từ trong nồi ra.

Tác giả: Đôi tình nhân ngốc nghếch vụng về, he he.

Bình Luận (0)
Comment