Món Đưa Cơm - Giới Thái Hồ Hồ

Chương 34

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đào Minh Chước là kiểu người khi còn trong giai đoạn mập mờ thì mù mờ, ngại ngùng đến vô cùng vô tận, thế nhưng một khi đã xác định rõ lòng mình thì lại rơi vào một trạng thái lạ thường cực đoan khác.

Đây là lần đầu cậu yêu đương, cũng là lần đầu cậu thích một ai đó.

Cậu suy nghĩ vô cùng đơn giản, chỉ biết mình thích Kinh Từ, Kinh Từ cũng thích mình, bèn muốn dâng hết mọi thứ tốt đẹp tới trước mặt Kinh Từ, cũng muốn lớn tiếng thông báo với toàn thiên hạ rằng bọn họ ở bên nhau rồi.

Đào Minh Chước mấy ngày nay đều như đang bước bên mây, tâm trạng khoan khoái ấy được phản ánh gián tiếp tại hiệu suất làm việc của cậu.

Trong giờ làm việc, Dương Khả Ninh ngồi bên cạnh Đào Minh Chước vốn đang yên tâm làm biếng, sau khi quay sang liếc nhìn tiến độ của Đào Minh Chước thì lập tức ré lên, cướp lấy bút của cậu: “Đừng chạy đua nữa, đừng chạy đua nữa. Vẽ chậm chút đi, tôi cầu xin ông đấy Đào Minh Chước!”

Tâm trạng Đào Minh Chước vốn đang vui vẻ, thêm vào đó tiến độ công việc đã gần như hoàn thành, lười cướp lại bút, chỉ nhàn nhã cầm ly nước lên uống một ngụm: “Được, vừa đúng lúc tôi nghỉ ngơi một chút, bà cố lên.”

Dương Khả Ninh cắm cúi vẽ vài nét, thở dài não nuột: “Nếu thầy Tiểu Đào rảnh rỗi thì có thể làm phiền thầy hôm nay xuống ngó thử căng tin có món gì được không?”

Đào Minh Chước: “… Tôi làm việc thì bà kêu tôi chạy đua, tôi nghỉ ngơi bà lại kêu tôi rảnh rỗi. Sao bà khó hầu thế?”

“Đâu có đâu. Tôi tin cũng không khó để ông nhìn ra, tiến độ trước mắt của tôi là như này.” Dương Khả Ninh chỉ vào layer vẽ sạch bong sáng bóng trên màn hình của mình: “Nếu đồ căng tin không ngon thì để tôi gọi đồ ăn giao tới luôn. Tôi sẽ mời thầy mà, được không thầy Tiểu Đào. Nhờ thầy Tiểu Đào vất vả làm chân chạy giúp tôi một tẹo.”

Đào Minh Chước bình thản trả lời bằng giọng điệu y hệt: “Xin lỗi, cô Tiểu Dương, thầy Tiểu Đào cũng lực bất tòng tâm thôi. Vì hôm nay thầy Tiểu Đào sẽ đi ăn trưa cùng người khác, cô Tiểu Dương ạ.”

Lúc Đào Minh Chước nói ra bốn chữ “lực bất tòng tâm”, Dương Khả Ninh vốn còn chuẩn bị tiếp tục tấn công, thế nhưng sau khi nghe xong nửa câu sau của cậu thì cô sửng sốt: “Ăn trưa cùng người khác?”

Đào Minh Chước đóng nắp bình nước lại, làm bộ làm tịch hắng giọng.

Dương Khả Ninh lập tức có phản ứng. Cô ghé lại gần Đào Minh Chước, sốt ruột thì thầm hỏi thăm: “Sếp Kinh? Có phải lại là sếp Kinh không? Hai người —”

Đào Minh Chước chờ cô hỏi câu này nãy giờ, nghe thấy thì lập tức ho khan một tiếng, một lúc sau thừa nhận: “Ừ.”

Cậu thoáng ngừng lại một chốc đầy tế nhị, sau đó bổ sung: “Bọn tôi bên nhau rồi.”

Đúng như Đào Minh Chước dự đoán, Dương Khả Ninh kinh ngạc tới nỗi mặt biến sắc.

“Không phải chứ.” Cô hoang mang hỏi: “Hai người vậy mà giờ mới ở bên nhau sao?”

Đào Minh Chước cũng ngớ người: “Cái gì mà “giờ mới ở bên nhau”?”

Nét mặt Dương Khả Ninh vừa ngờ vực vừa ngỡ ngàng: “Bọn tôi tưởng hai người bên nhau từ lâu rồi cơ. Chuyện trước đây ngày nào cũng ăn trưa cùng nhau tôi không cần nói thêm nữa nhé. Chúng ta đi quẩy, ông gọi một tiếng là có thể gọi sếp Kinh tới. Hơn nữa đợt trước Tiểu Vưu bên nhóm Dựng hình đồ họa có kể, ngày nào vào giờ tan tầm, cô ấy đứng chờ xe buýt cũng thấy hai người lên cùng một chiếc xe…”

“Đúng chuẩn vợ chồng già. Hai người sớm đã sống chung rồi, không phải sao?” Cô hỏi.

Đào Minh Chước: “…”

Cậu hoàn toàn không dám nghĩ kỹ xem “bọn tôi” trong lời Dương Khả Ninh rốt cuộc gồm bao nhiêu người trong công ty.

Đào Minh Chước thở hắt: “Đúng là sống chung nhưng khi ấy vẫn chưa bên nhau. Bà quên à, hồi fes anime Kinh Từ bị đập đầu, tôi tới nhà anh ấy là để chăm sóc anh ấy…”

Dương Khả Ninh sốc tận óc: “Á, nói vậy hóa ra trước fes anime, hai người vẫn chưa có quan hệ gì sao?”

Cả hai đều chìm trong yên lặng.

Một lúc sau, Đào Minh Chước đột nhiên để ý thấy điểm gì đó sai sai: “Chờ chút, Dương Khả Ninh. Bà nói thật với tôi đi. Lần fes anime đó, có phải nhà Hứa Dịch vốn không có việc bận gì đúng không? Sẽ không phải do con nhóc nhà bà…”

Dương Khả Ninh lập tức “xoẹt” cái đứng bật dậy, vừa nhìn ngang ngó dọc vừa đi ra khỏi phòng làm việc: “Ôi vẽ mệt rồi, nghỉ ngơi chút thôi, đi coi trưa nay có món gì nào…”

.

Trên đường đi thang máy lên văn phòng của Kinh Từ, Đào Minh Chước vẫn chưa hết bàng hoàng vì mấy câu nói trước đó của Dương Khả Ninh, mất một lúc lâu vẫn không sao bình thường nổi.

Đến khi tỉnh táo lại, Đào Minh Chước phát hiện mình đã đứng trước cửa phòng làm việc của Kinh Từ.

Cửa phòng làm việc khép hờ, Đào Minh Chước nhìn chằm chằm tay nắm cửa một lúc, không hiểu sao lại nhớ về hôm đầu Kinh Từ  mời cậu ăn trưa cùng anh.

Cậu khi ấy đứng bên ngoài cánh cửa này với tâm trạng thấp thỏm, đầy lo lắng. Sau đó, cậu tình cờ nghe được cuộc trò chuyện giữa Kinh Từ và thư ký của anh, mới biết Kinh Từ đã thầm để ý tới mình từ rất lâu, vẫn luôn có tình cảm khác bình thường với mình.

Hai ngày nay Đào Minh Chước không ngừng phân vân không biết có nên cho Kinh Từ biết hay không, nói với anh rằng cậu thật ra đã sớm biết anh thích cậu từ rất lâu trước đó rồi. Vì Đào Minh Chước không nén được lòng hiếu kỳ. Cậu rất muốn biết vì sao Kinh Từ lại để ý tới mình, đã nảy sinh thứ tình cảm khác lạ này với mình từ bao giờ.

Nhưng rồi cậu đặt mình vào địa vị của Kinh Từ để suy nghĩ, phát hiện nếu cậu hỏi như vậy thì cứ như thể đang cố tỏ ra vượt trội trước mặt Kinh Từ.

Đào Minh Chước cảm thấy yêu thầm vốn đã là một việc vô cùng khó khăn. Nếu cậu vạch trần chuyện kia, không chỉ khiến Kinh Từ khó xử, hơn nữa còn khiến bản thân giống như muốn tranh giành thứ tự “ai thích ai trước” trong mối tình này.

Cứ giả bộ không biết có vẻ cũng rất tốt, Đào Minh Chước vui vẻ nghĩ. Chỉ cần hiện tại bọn họ đều thích nhau là đủ rồi, không phải sao?

Đào Minh Chước khẽ khàng mở cửa.

Phòng làm việc của Kinh Từ nằm ở hướng đón nắng. Khi đẩy cửa bước vào, Đào Minh Chước trông thấy Kinh Từ đứng trước cửa sổ, lưng quay về phía cậu, đang kéo tấm rèm chớp lật[1] xuống.

Kinh Từ nhấc cao một bên tay, những nếp nhăn ở phần eo áo sơ mi duỗi ra theo chuyển động của anh, càng tôn lên vòng eo thon gọn và vóc dáng tuyệt vời của anh.

Kinh Từ kéo rèm cửa sổ xuống, đang chuẩn bị quay người lại thì cảm thấy có người ôm eo anh từ phía sau.

Người ôm anh có thân nhiệt khá cao, lồng ngực rắn chắc và ấm áp. Gần như ngay lập tức, Kinh Từ đã nhận ra thân phận người sau lưng mình.

Giây tiếp theo, anh cảm thấy chàng trai phía sau dè dặt tựa cằm lên vai anh, rồi thì thầm bên tai anh: “Buổi trưa tốt lành.”

“Em ôm chút có được không?” Kinh Từ nghe thấy cậu hỏi vậy.

Kinh Từ im lặng trong thoáng chốc rồi nhắc: “Em ôm rồi mà.”

Dường như không ngờ được Kinh Từ sẽ thẳng thừng vạch trần như thế, chàng trai phía sau thoáng cứng đờ, có chút ngượng ngùng. Cậu không nói năng gì một lúc rất lâu, chẳng qua cánh tay siết chặt hơn một chút, khẽ dụi mặt vào vai Kinh Từ.

Kinh Từ có thể cảm nhận được Đào Minh Chước đang nhìn mình.

Căn cứ vào những gì Kinh Từ hiểu về Đào Minh Chước trong hai ngày qua, mỗi khi cậu chăm chú nhìn anh bằng ánh mắt nóng bỏng như vậy, thì chưa đầy mười giây sau, cậu sẽ “chụt” một cái thật to lên má anh.

Thế nhưng chờ được một lúc, Kinh Từ lại thấy Đào Minh Chước chủ động thả lỏng hai tay đang vòng quanh eo anh. Anh sửng sốt, quay người lại, trông thấy Đào Minh Chước bồn chồn lùi ra sau vài bước.

“Sao thế?” Kinh Từ hỏi.

Đào Minh Chước cứ ngập ngừng muốn nói rồi lại thôi. Sau một hồi chần chừ, cậu đột nhiên hỏi một câu không rõ đầu đuôi: “Liệu anh có cảm thấy, em thi thoảng hơi bám người quá không?”

Kinh Từ: “…?”

Đào Minh Chước nhìn vào mắt Kinh Từ, hơi bặm môi rồi bổ sung: “Em không có ý gì khác đâu. Chỉ là nếu anh không thích thì em, em có thể thay đổi.”

Kinh Từ không rõ vì sao Đào Minh Chước lại có suy nghĩ như vậy. Anh khẽ cau mày, hỏi: “Không. Sao em lại nghĩ vậy?”

Anh trông thấy ánh mắt Đào Minh Chước có chút lảng tránh.

“Hai ngày nay… có cảm giác dường như toàn là em chủ động ôm, hôn anh.” Đào Minh Chước lí nhí nói: “Anh không có phản ứng gì với em cả. Em không biết liệu có phải em đã quá đà quá hay không…”

Khi nghe thấy hai chữ “quá đà”, sắc mặt Kinh Từ lập tức trở nên khó hình dung.

“Không phải đâu.” Kinh Từ nhìn vào mắt Đào Minh Chước, dịu dàng nói: “Chỉ là anh cảm thấy em dường như thích nhịp độ như vậy.”

Đào Minh Chước ngây người nhìn anh: “Nhịp độ của em… có vấn đề gì sao?”

Kinh Từ chăm chú quan sát biểu cảm trên gương mặt cậu, một lúc sau khẽ mỉm cười rồi đáp: “Không vấn đề gì, anh chỉ cảm thấy… rất thú vị.”

Bình thường người ta chỉ dùng nhanh, chậm để hình dung nhịp độ, thế nhưng Kinh Từ lại chọn tính từ “thú vị” vô cùng mơ hồ này.

Đào Minh Chước nhìn nửa bên mặt của Kinh Từ, không hiểu gì cả.

Mức cao nhất cậu làm được trong hai ngày nay chỉ có đôi lúc bạo dạn hôn lén mặt Kinh Từ một cái, nhịp độ như vậy chắc chắn không thể tính là nhanh được.

Đào Minh Chước đờ người. Nhẽ nào, Kinh Từ cảm thấy…

Cậu thấy Kinh Từ đi tới trước bàn làm việc, tựa người ngồi tạm lên trên mặt bàn. Anh thở dài một hơi thật khẽ, cười nói: “Hơn nữa, cũng không phải anh không muốn đáp lại em.”

“Chẳng qua mỗi lần em hôn lên mặt anh xong, gần như cũng đâu có cho anh cơ hội để đáp lại?” Anh hỏi.

Đào Minh Chước ngẫm lại, phát hiện lời của Kinh Từ hình như không sai.

Hai ngày nay mỗi lên hôn Kinh Từ, cậu luôn tự đắm chìm trong cảm xúc vui sướng hân hoan, một mình đỏ mặt, tim đập loạn xạ, thở không ra hơi, hoàn toàn không để ý tới trạng thái của Kinh Từ bên cạnh.

Yết hầu của Đào Minh Chước khẽ chuyển động: “Em…”

Kinh Từ mỉm cười ngoắc tay với Đào Minh Chước, ý bảo cậu lại gần một chút.

Đào Minh Chước do dự bước lên trước. Khoảng cách giữa hai người vừa được rút ngắn, cậu lập tức nghe thấy Kinh Từ thủ thỉ: “Sao lại dễ xấu hổ như vậy chứ?”

Đào Minh Chước nhận ra, mặt cậu hẳn lại ửng đỏ rồi. Cậu càng ngượng ngùng hơn nữa, chỉ biết ra sức biện bạch cho bản thân: “Em chẳng qua thuộc tuýp người dễ đỏ mặt mà thôi, thật ra có lúc không phải vì xấu hổ đâu, hơn nữa phòng anh vốn hơi bí.”

Kinh Từ không nói gì, chỉ vươn tay vuốt tóc Đào Minh Chước.

Sau khi vuốt gọn tóc cho cậu, ngón tay của Kinh Từ dần men xuống viền tai ửng đỏ của Đào Minh Chước, sau cùng nhẹ nhàng v**t v* vành tai của cậu.

Quả nhiên nóng rực.

“À,” Kinh Từ híp mắt nhìn cậu, nói: “Vậy sao?”

Đào Minh Chước nói không nên lời.

Kinh Từ ngồi trên bàn làm việc, Đào Minh Chước đứng trước mặt anh.

Tay Kinh Từ dường như có một lực hút đặc biệt. Khi anh v**t v* tai cậu, Đào Minh Chước cảm thấy cơ thể mình không nghe theo kiểm soát mà dựa lại gần anh.

Cậu sợ mình đứng không vững nên chống cánh tay ở hai bên của Kinh Từ.

Đây rõ ràng là một tư thế hơi mang tính áp chế, thế nhưng Kinh Từ bị đè ở dưới lại khẽ nhếch mép, trên mặt là nụ cười ấm áp.

Tay anh tiếp tục trượt từ tai Đào Minh Chước xuống dưới, lướt qua gò má, sau cùng dừng lại ở cằm Đào Minh Chước.

Dáng vẻ của Kinh Từ toát lên nét điêu luyện vô cùng.

Đào Minh Chước nghe thấy anh nói: “Anh nhớ hôm sinh nhật anh đã dạy em một lần rồi.”

Đào Minh Chước không hiểu ý anh: “… Gì cơ?”

Kinh Từ quan sát biểu cảm của Đào Minh Chước. Một lúc sau anh lắc đầu, khẽ thở dài như có chút thất vọng.

Thế nhưng khi anh lên tiếng, Đào Minh Chước phát hiện trong giọng anh thấp thoáng ý cười: “Xem ra có người không nghe giảng rồi.”

Kinh Từ dùng ngón trỏ nâng cằm Đào Minh Chước.

“Đây là lần cuối anh dạy em đấy nhe.” Anh nói.

Đào Minh Chước còn chưa kịp phản ứng, Kinh Từ đã ôm lấy mặt cậu, rủ lông mi, chủ động hôn cậu.

Mắt Đào Minh Chước trợn tròn.

Kinh Từ kiểm soát rất tốt nhịp điệu của nụ hôn. Anh dường như thật lòng muốn dạy Đào Minh Chước, lúc hôn vừa dịu dàng lại vừa kiên nhẫn.

Cánh môi của Kinh Từ lành lạnh. Nụ hôn của anh luôn phớt nhẹ rồi dần đẩy sâu, trong thăm dò có lẫn sự lôi kéo, êm dịu và tinh tế tựa như cơn mưa lặng rơi, thấm nhuần vạn vật, đưa tình yêu thấm dần từng chút một vào cơ thể Tào Minh Chước một cách vô hình.

(Cơn mưa lặng rơi, thấm nhuần vạn vật: câu thơ trong bài “Đêm xuân mừng mưa” của Đỗ Phủ)

Đợi tới khi Đào Minh Chước nhận ra, chỉ cảm thấy cơ thể mềm nhũn, bản thân đã bị bao phủ hoàn toàn bởi mùi hương của Kinh Từ.

Nhiệt độ trong phòng làm việc khá nóng. Khi kết thúc nụ hôn ấy, hơi thở của cả hai đều có chút rối loạn.

Đào Minh Chước cúi đầu, lúc này mới nhận ra tay mình trong vô thức đã đặt lên eo Kinh Từ.

Ngước mắt nhìn lên, Đào Minh Chước đứng hình.

Vì Kinh Từ đang ngồi trên bàn còn Đào Minh Chước đứng trước mặt anh, vậy nên lúc này Kinh Từ cao hơn Đào Minh Chước một chút, anh đang ở tư thế từ phía trên nhìn xuống Đào Minh Chước.

Kinh Từ đang nhìn Đào Minh Chước chăm chú. Môi anh phớt hồng, hàng mi rung nhẹ theo nhịp thở. Ngoại hình của anh rõ ràng không mang tính công kích, nhưng giây phút này đây, Đào Minh Chước lại cảm thấy Kinh Từ đẹp tới mức thảng thốt.

Kinh Từ vừa th* d*c vừa nhìn vào mắt Đào Minh Chước. Anh vươn tay, chạm ngón tay lên môi Đào Minh Chước rồi ma sát khẽ vô cùng.

Từ đầu tới cuối anh không nói năng gì, sau đó chỉ hơi nghiêng mặt, cúi đầu rồi áp lại gần.

Chóp mũi hai người gần như đã đụng vào nhau trong khoảnh khắc đó.

Tim Đào Minh Chước trật nhịp, hơi thở trở nên dồn dập. Cậu tưởng Kinh Từ muốn hôn tiếp, thoáng chần chừ một chốc rồi cùng áp mặt mình lại gần.

Giây tiếp theo, Kinh Từ đột ngột thẳng người.

Khoảng cách vốn hết sức mập mờ giữa hai người bỗng chốc bị kéo giãn. Trước ánh mắt hoang mang của Đào Minh Chước, Kinh Từ thả tay xuống, mỉm cười với cậu.

“Được rồi.” Anh khẽ nói: “Em nên tới hôn anh rồi đó.”

Chú thích:

[1] Cửa chớp lật:

Bình Luận (0)
Comment