Từ bé tới lớn, Đào Minh Chước chẳng nghe giảng tử tế được mấy tiết học. Thời gian trên lớp là thời gian vẽ vời của cậu. Những người khác chép phao lên mặt bàn, còn Đào Minh Chước thì say sưa vẽ khuôn mặt méo mó vì tức giận của giáo viên trên bục giảng.
Mặt bàn là bảng vẽ, một chiếc bút chì, một cục tẩy, trong thời gian một tiết học, Đào Minh Chước có thể hoàn thành một bức ký hoạ chất lượng cao.
Cậu không có thiên phú trong việc học tập. So với việc học thuộc hay sao chép những kiến thức sẵn có, Đào Minh Chước thích sáng tạo cái mới dựa theo cảm giác của bản thân, thoả sức khám phá những điều chưa biết hơn.
Đây cũng là một trong những lý do khiến Đào Minh Chước yêu thích hội hoạ.
Hôn môi với cậu mà nói cũng giống vậy. Đào Minh Chước ngốc vô cùng tận, cậu học không thành tài nhưng luôn muốn tự do phát huy.
Ban đầu cậu còn cố gắng bắt chước cách vừa nãy Kinh Từ hôn cậu, nhẹ nhàng áp môi lên. Bước này miễn cưỡng có thể coi như học đạt tiêu chuẩn.
Thế nhưng, một khi bắt đầu tiến sâu, hành động môi răng quấn quýt vốn đầy tinh tế lại bị Đào Minh Chước biến thành những cú g*m c*n vô cùng vụng về, không chút kỹ thuật, chỉ ngập tràn cảm xúc.
Kinh Từ biết da mặt Đào Minh Chước mỏng, nên dù lúc đầu cảm thấy cậu hôn hơi mạnh quá thì cũng không nói toạc ra. Anh chỉ nhíu mày, cố gắng tận hưởng, hơn nữa còn đáp lại cậu ở mức cao nhất.
Về sau, Kinh Từ thật sự không chịu tiếp được nữa, vì sự cắn của đối phương đã vượt quá sự hôn rất nhiều. Anh đau nhức, hơi rụt về sau.
Đào Minh Chước nhận thấy hành động của Kinh Từ thì hoảng hốt vô cùng. Cậu không dám hôn tiếp, vội vàng vươn tay đỡ vai Kinh Từ, sau đó trông thấy Kinh Từ nhấc tay chạm lên môi mình.
Lúc này Đào Minh Chước mới nhận ra, môi Kinh Từ đã bị cậu cắn tới mức hơi tấy đỏ.
Cậu ngập ngừng hỏi: “Không sao chứ, có… có phải em dùng sức quá không?”
Kinh Từ che miệng, ngước mắt yên lặng nhìn mặt Đào Minh Chước. Một lúc sau, anh nghiêng đầu, vai run run, không nhịn được mà phì cười.
Đào Minh Chước lúc này mới nhận ra bản thân sắp mất hết mặt mũi rồi.
Cậu bối rối đến mức tay chân lúng túng không biết đặt đâu, vô thức lùi ra sau mấy bước, thậm chí trong thoáng chốc còn có suy nghĩ muốn lao ra khỏi cửa để chạy trốn.
Kinh Từ lờ mờ đoán được cậu đang nghĩ gì. Anh cố nén nụ cười trên miệng, vội vàng nắm lấy tay Đào Minh Chước.
“Không sao.” Anh dịu dàng an ủi: “Chúng ta cứ từ từ.”
Đào Minh Chước xấu hổ đến nỗi không nói nổi nên lời. Mặt cậu đỏ bừng, đầu cúi gằm chuẩn bị hồi lâu rồi bỗng bảo: “Có thể cho em thêm cơ hội nữa không, để em thử lại một lần nữa?”
Nghe thấy yêu cầu này, Kinh Từ sửng sốt.
Anh nhìn đôi mắt tha thiết và ngập tràn mong chờ của chàng trai, dù biết miệng mình có khả năng sẽ phải chịu hành hạ thêm lần nữa nhưng sau cùng anh vẫn cong mắt, gật đầu với cậu.
Đào Minh Chước thở mạnh một hơi, xoa hai tay vào nhau. Sau khi nhủ thầm ba lần “Lần này nhất định phải kiểm soát sức” trong lòng, cậu một lần nữa bước tới trước mặt Kinh Từ.
Lần này, ngay cả hơi thở của cậu cũng hết sức khẽ khàng. Cậu cẩn thận chạm tay vào mặt Kinh Từ rồi cúi đầu xuống. Đúng lúc đang chuẩn bị bắt đầu nụ hôn, điện thoại trong túi áo bỗng chợt đổ chuông.
Cả hai đều đứng hình. Phải một lúc sau, Kinh Từ chủ động kéo giãn khoảng cách giữa hai người, bảo: “Nghe điện thoại trước đi. Biết đâu lại có chuyện gì quan trọng.”
Đào Minh Chước thoáng lưỡng lự, cũng cảm thấy tương lai còn dài, vẫn còn nhiều cơ hội để mình luyện tập, bèn gật đầu.
Cậu lôi điện thoại ra, chấp nhận cuộc gọi.
Kinh Từ nghe thấy loáng thoáng có giọng nữ từ đầu bên kia truyền lại, Đào Minh Chước thì không ngừng trả lời “Vâng, vâng” hoặc “Được, được, được”, thi thoảng thêm câu “Đừng mắng nữa, đừng mắng nữa mà”.
Một lúc sau, đầu bên kia chủ động cúp máy, Kinh Từ thấy Đào Minh Chước bỏ điện thoại vào lại trong túi rồi thở dài có phần bất lực.
“Là chị gái em.” Đào Minh Chước nói: “Chị ấy bảo hôm nay muốn gặp em.”
“Cũng lâu lắm rồi em không gặp chị ấy. Hôm nay, sau khi tan ca, em sẽ qua thăm chị.” Cậu nhìn Kinh Từ, ngập ngừng nói: “Vậy nên tối nay…”
Hai ngày nay, các món ngon được làm từ nồi chiên không dầu tràn ngập trên ứng dụng video ngắn của Đào Minh Chước, khiến trong lòng cậu ngứa ngáy khó chịu. Dù biết có lẽ đây chỉ là bẫy quảng cáo của chủ nghĩa tiêu dùng nhưng cậu cảm thấy tiên tiền cho ăn uống không bao giờ là lỗ, thế là cũng đua đòi mua một chiếc nồi chiên không dầu cỡ lớn.
Tối nay cậu vốn định tổ chức tiệc đồ nướng cùng Kinh Từ. Hai người đã sớm chuẩn bị đầy đủ các nguyên liệu cần thiết, thậm chí ngay cả que xiên cũng đã mua rồi.
Kinh Từ biết cậu đang nghĩ gì. Anh lắc đầu, cười bảo: “Không sao đâu. Đồ ăn đâu hết hạn nhanh như vậy, mai nấu cũng được, qua thăm chị em trước đi.”
Đào Minh Chước “Ừm” một tiếng, nói: “Nếu em đi thăm chị ngay sau khi tan ca thì có lẽ sẽ về kịp trước giờ cơm tối.”
“Có điều cũng chưa chắc chắn, chị gái em hay huyên thuyên lắm.” Đào Minh Chước ngẫm nghĩ rồi bổ sung thêm: “Vậy đi, anh về tới nhà thì cứ nấu rồi ăn trước đi nhé.”
Kinh Từ nói: “Không sao, anh chờ em về.”
Đào Minh Chước: “Không cần đâu, không cần đâu. Nếu đói thì anh nhất định phải ăn trước, đừng nghĩ tới chuyện chờ em về, không được để mình đói bụng chỉ vì chờ em đâu đấy.”
Kinh Từ: “Sẽ không đói đâu.”
Đào Minh Chước ngây người: “… Sao cơ?”
Cậu thấy Kinh Từ thoáng khựng lại trong giây lát.
Lúc sau Kinh Từ ngước lên, nở nụ cười ấm áp với Đào Minh Chước: “Ý anh là giờ người ta còn chưa giao bữa trưa tới, như vậy thời gian chúng ta dùng xong bữa trưa cũng sẽ khá muộn, tối hẳn là không nhanh đói mới phải.”
“Tuy nhiên nếu tối đói, anh sẽ ăn trước.” Anh bổ sung.
Câu trả lời của Kinh Từ không chút kẽ hở, Đào Minh Chước cũng không nghĩ nhiều, nhìn anh rồi gật đầu: “Vâng.”
.
Hôm nay Đào Minh Chước đúng giờ tan làm.
Mối ràng buộc huyết thống giữa chị gái và em trai thật kỳ diệu. Đào Minh Chước và Đào Tuyết sở hữu tính cách khá tương đồng, ví dụ cả hai người họ đều thích nghĩ một đằng, nói một nẻo, vậy nên chỉ cần hiểu theo ý ngược lại những gì họ nói là được.
Dù lúc nói chuyện điện thoại, Đào Tuyết đã nhấn mạnh đi nhấn mạnh lại rằng “Thằng nhóc nhà em đừng mua gì cho chị”, còn kèm thêm một câu “Đừng ép chị tới lúc đó phải tẩn mày” đầy tính uy h**p, thế nhưng Đào Minh Chước hoàn toàn bỏ ngoài tai mấy lời đó. Sau khi hết giờ làm, cậu cố tình rẽ vào một tiệm bánh, mua mấy chiếc bánh ngọt xanh xanh hồng hồng mà bình thường Đào Tuyết thích ăn nhất.
Quả nhiên, Đào Tuyết vừa mở cửa, trông thấy Đào Minh Chước đang xách trong tay mấy túi đồ thì lập tức giơ tay, muốn chào hỏi với đầu của Đào Minh Chước.
Đào Minh Chước vội vàng vừa giơ bánh kem để chắn trước thân mình, vừa chỉ vào cái bụng nhô lên của Đào Tuyết: “Xin lỗi, đề nghị đừng tự mình đa tình. Chị thích ăn hay không thì có vấn đề gì chứ, mấy cái bánh này là mua cho cháu ngoại em, OK?”
Đào Tuyết bị cậu chọc cho phì cười.
“Bớt lảm nhảm đi.” Cô nhận lấy bánh kem, nói: “Để chị bỏ bánh kem vào tủ lạnh trước đã. Coi cái đầu toàn mồ hôi của em kia. Phòng khách bật điều hòa đấy, mau vào ngồi cho ráo mồ hôi.”
Đào Minh Chước đáp một tiếng, ngồi xuống sofa, liếc mắt xem thời gian trên chiếc đồng hồ treo tường.
Vừa nãy, cậu tới tiệm bánh kia vào đúng khung giờ trường học bên cạnh tan học. Trong tiệm chật ních người, xếp hàng thanh toán cũng mất gần nửa tiếng đồng hồ.
Đào Minh Chước không ngờ hiện tại đã bảy rưỡi. Cậu thử áng chừng, cảm thấy bản thân kiểu gì cũng phải tám, chín giờ mới về được tới nhà. Nhớ lại cuộc nói chuyện buổi trưa với Kinh Từ, Đào Minh Chước vẫn lo anh sẽ chờ mình về rồi mới ăn, bèn nhắn tin cho Kinh Từ.
Đào Minh Chước: [ Tối nay chắc chắn phải muộn em mới về tới nhà, vậy nên tuyệt đối đừng chờ em về ăn tối đấy nhé. ]
Đào Minh Chước: [ Bé ếch xanh nhắc nhở ]
Một lúc sau, Kinh Từ trả lời cậu bằng hình nhãn dán “bé ếch xanh gật đầu”.
Lúc này Đào Minh Chước mới yên tâm, đặt điện thoại xuống. Khi ngẩng đầu lên, cậu trông thấy Đào Tuyết đang chống nạnh, nhìn mình với biểu cảm khó tả.
Đào Tuyết chẹp miệng: “Bên nhau rồi đó?”
Đào Minh Chước cười “hì hì”.
Trước giờ trong lòng Đào Minh Chước nghĩ gì đều viết hết trên mặt. Đào Tuyết trông bộ dạng cười ngây ngô với điện thoại lúc nãy của cậu, y hệt bộ dạng của một tên ngốc đang chìm đắm trong thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt, không tự thoát được.
Đào Tuyết đảo mắt, cũng không nhịn được mà phì cười theo cậu: “… Khóe miệng sắp nhếch lên tận trời rồi.”
Đào Minh Chước hằng giọng, thu lại nụ cười trên mặt: “Sao nào? Em cười cũng không được sao?”
“Chẳng ai ngăn cản em cả, cẩn thận trật khớp hàm đấy.” Đào Tuyết ngồi xuống bên cạnh cậu, nói: “Sau hôm 520 không thấy thằng nhóc nhà em gọi điện quấy rầy chị nữa là chị biết hai người hẳn đã thành đôi rồi.”
Đào Minh Chước không kìm được, bắt đầu cười hềnh hệch: “Hì hì.”
Đào Minh Chước quan sát niềm hạnh phục ngập tràn trên gương mặt của Đào Minh Chước, trong thâm tâm thật sự cũng vui mừng cho cậu. Cô mỉm cười lắc đầu, hỏi: “Có định kể với bố mẹ không? Hay tạm thời cứ xem tình hình thế nào đã?”
Đào Minh Chước gật đầu: “Phải kể, hơn nữa nếu có thể kể sớm thì sẽ kể sớm.”
Đào Tuyết “ừ” một tiếng đầy thấu hiểu. Cô hiểu quá rõ về Đào Minh Chước, biết tính cậu thuộc kiểu một khi đã thích ai thì sẽ không giấu diếm không cho người khác biết.
“Chị biết ngay mà.” Đào Tuyế nói: “Nhưng thằng nhóc nhà em không đủ tinh tế. Phỏng chừng tới lúc đó yêu đương đến lú lẫn, có khi chẳng suy nghĩ gì đã trực tiếp dẫn người ta đến nhà. Bố mẹ chúng ta cũng lớn tuổi rồi, căn bản không chịu nổi cú sốc ấy.”
“Vậy nên chuyện giới tính của đối tượng tương lai của em… hai ngày trước chị đã bóng gió mấy câu với bố mẹ rồi.” Đào Tuyết nói: “Hiện tại em không phải quá lo lắng, hẳn trong lòng bố mẹ cũng đã có tính toán.”
Đào Minh Chước lập tức trợn tròn mặt. Đôi con ngươi của cậu hơi co lại, cậu nhìn Đào Tuyết, một lúc sau mới thốt lên với giọng không sao tin nổi: “Không phải chứ, sao chị lại… Vậy rốt cuộc khi ấy bố mẹ có phản ứng như nào?”
“Hơn nữa không đúng.” Đào Minh Chước lập tức cảm thấy kỳ lạ: “Chuyện lớn như vậy, sao mấy ngày nay không thấy hai người họ tới kiếm em?”
Đào Tuyết đáp: “Vì nói xong chuyện của em, chị lập tức lấy chuyện khác để át đi, phân tán phần nào sự chú ý của bố mẹ.”
“Vậy nên hiện tại hẳn bố mẹ không có sức để quản lý em.” Cô nói với Đào Minh Chước: “Đừng lo.”
Đào Minh Chước ngây người, vẫn cảm thấy có gì đó sai sai. Cậu ngẩng lên nhìn gương mặt của Đào Tuyết, thấy ánh mắt cô đang đặt ở chỗ chiếc TV chưa bật, đồng thời phủ tay trên bụng mình.
Nét mặt cô trông vô cùng bình tĩnh.
Sắc mặt của Đào Tuyết càng không chút dao động, Đào Minh Chước càng cảm thấy bất an.
Cậu hỏi Đào Tuyết: “… Có chuyện gì sao?”
Đào Tuyết im lặng một lúc mới đáp: “Cũng không phải chuyện gì to tát, chẳng qua khoảng thời gian này có lẽ sẽ hơi phiền phức, vậy nên cần em giúp chị chút việc.”
“Anh rể em ngoại tình.” Cô nói rất đỗi điềm tĩnh: “Chị muốn ly dị với tên khốn nạn chó má ấy.”