Món Đưa Cơm - Giới Thái Hồ Hồ

Chương 36

Đào Tuyết và Đường Lập Kiệt quen nhau ba năm trước. Mối tình của hai người là nhờ vào sự tác hợp của một vị khách nữ nhiệt tình ở tiệm làm móng của Đào Tuyết.

Đào Tuyết là người nóng tính, thế nhưng một khi gặp được ai đối xử tốt với mình là cô lại dễ mềm lòng và rung động.

Đường Lập Kiệt năng lực ở mức tầm tầm, nhưng trông cũng thật thà phúc hậu, biết nói rất nhiều lời ngon tiếng ngọt với Đào Tuyết. Vậy nên yêu đương chưa được bao lâu, hai năm trước, hai người họ đã kết hôn.

Đào Minh Chước chỉ có thể dùng hai chữ “bình thường” để miêu tả về người anh rể này của cậu.

Ngoại hình bình thường, thu nhập bình thường, dù sau khi kết hôn Đường Lập Kiệt đã mở công ty để tự kinh doanh nhưng phần lớn vốn thành lập công ty đều từ Đào Tuyết.

Đào Minh Chước vốn cảm thấy Đường Lập Kiệt đã trèo cao mới lấy được Đào Tuyết. Trong quá trình tiếp xúc với Đường Lập Kiệt, cậu cũng phát hiện ra được một mặt khác thường của người anh rể trông thật thà, phúc hậu này.

Vì dụ như việc kinh doanh của công ty của gã không tốt như những gì gã khoác lác trên bàn ăn; hay như việc gã nói với Đào Tuyết rằng gã trước giờ không hút thuốc, không uống rượu. Song, có lần trong bữa cơm gia đình, Đào Minh Chước từ nhà vệ sinh quay lại thì bắt gặp Đường Lập Kiệt trốn ở ngoài gọi điện thoại, mới phát hiện gã không chỉ hút thuốc, hơn nữa còn vứt đầu mẩu thuốc lá bừa bãi trên nền đất, rồi mắng chửi toàn lời lẽ th* t*c với đầu bên kia điện thoại.

Thế nhưng khi ấy Đào Tuyết đang đằm chìm trong hạnh phúc tân hôn, cộng với việc Đào Minh Chước thời điểm đó mới vừa tốt nghiệp đại học, cô vẫn coi Đào Minh Chước như một đứa trẻ, cảm thấy sự thù địch đối với Đường Lập Kiệt của Đào Minh Chước chủ yếu bắt nguồn từ tâm lý trẻ con kiểu “không nỡ để chị ruột đi lấy chồng”.

Đào Tuyết khi ấy vừa xoa tóc Đào Minh Chước, vừa nói với cậu: “Không phí công chị yêu thương nhóc, nhưng mà không sao đâu. Chị gái em chẳng thiếu thứ gì, chỉ cần anh ấy đối xử tốt với chị là đủ rồi.”

Tuy nhiên, Đào Minh Chước không thể nào ngờ được rằng, ngay cả việc đơn giản là đối xử tốt với Đào Tuyết mà Đường Lập Kiệt cũng không làm nổi.

Chuyện ngoại tình do một cô nhỏ làm việc trong tiệm của Đào Tuyết phát hiện ra. Cô ấy trông thấy Đường Lập Kiệt ôm ấp, hôn hít một người phụ nữ trẻ trong trung tâm thương mại. Khi ấy cô nhỏ kia sốc tới mức cơ thể như tê liệt, hai kẻ kia đi xa rồi mới nhớ ra phải chụp ảnh, cuối cùng chỉ chụp được hai tấm hình bóng lưng mờ mờ đang nắm tay.

Khi Đào Tuyết cầm ảnh chất vấn Đường Lập Kiệt, gã ấp a ấp úng, bảo người phụ nữ đó chỉ là đồng nghiệp trong công ty, đợt trước bị gãy chân nên gã chẳng qua là giúp đỡ người ta mà thôi. Gã còn kêu cô nhỏ ở tiệm của Đào Tuyết lòng dạ quá thâm độc, kêu cô ấy ghen tị với cuộc sống hôn nhân mỹ mãn của Đào Tuyết nên mới bịa ra tin đồn thất thiệt này để chia rẽ quan hệ của hai người.

Đào Tuyết lúc ấy vừa tức vừa cảm thấy nực cười, vì người phụ nữ trong ảnh rõ rành rành đang tựa đầu lên vai Đường Lập Kiệt, vậy mà gã vẫn có thể viện cớ gãy chân hết sức sứt sẹo này mà mặt chẳng hề đỏ.

Đào Tuyết nói với Đào Minh Chước: “Anh ta rất cẩn trọng. Về sau chị có lục điện thoại của anh ta, lịch sử trò chuyện đều đã bị xóa sạch sành sanh, không tìm được chứng cứ nào đáng kể.”

“Thế nhưng, chính vì xóa sạch sành sanh mới càng chứng tỏ những gì lũ đó nói chắc chắn là thứ không thể để chị thấy.” Cô nói: “Chị phải ly hôn với anh ta.”

Đào Tuyết thích cái đẹp, lúc nào cũng dọn dẹp nhà cửa sạch bóng tinh tươm. Trước đây mỗi lần Đào Minh Chước tới nhà cô ăn ké, hoa quả bày trên bàn luôn trong trạng thái tươi mới nhất. Song, hiện tại Đào Minh Chước mới để ý thấy, nhà Đào Tuyết rõ ràng đã mấy hôm rồi không quét dọn, hơn nữa mắt cô trông còn hơi sưng.

Cậu biết, mấy ngày nay hẳn Đào Tuyết đã lén khóc rất nhiều lần.

Sau khi nghe hết mọi chuyện, Đào Minh Chước thậm chí còn không có thời gian để tức giận. Phản ứng đầu tiên của cậu là đứng bật dậy, muốn lao thẳng tới công ty của Đường Lập Kiệt, tẩn cho gã ta một trận thừa sống thiếu chết trước rồi nói tiếp.

“Đừng gây thêm rắc rối.” Đào Tuyết giữ lấy cánh tay cậu, nói: “Bây giờ chị chỉ muốn ly dị với anh ta.”

“Bố mẹ cho rằng kể cả có ly hôn thì cũng chờ sinh con ra rồi hẵng ly hôn, thế nhưng chị không muốn sống chung một mái nhà với anh ta thêm một giây nào nữa.”

Đào Tuyết nghẹn ngào: “Bây giờ bố mẹ có thể nói chờ sinh con ra rồi hẵng ly hôn, đợi tới khi sinh con rồi sẽ nói chờ con lớn rồi hẵng ly hôn, cứ thế cả đời này chị sẽ không thể thoát khỏi anh ta.”

Đào Minh Chước vốn lo ngại Đào Tuyết sẽ vì tình xưa nghĩa cũ mà do dự, không bằng lòng buông tay. Hiện tại thấy chị gái vừa tỉnh táo vừa kiên quyết, cậu thở phào nhẹ nhõm, ngồi lại xuống bên cạnh Đào Tuyết.

“Chị,” Cậu nói: “Có em theo chị.”

Vành mắt Đào Tuyết đỏ hoe.

Một lúc sau, cô cúi đầu, thì thầm: “Bé con bảo muốn ăn bánh kem rồi.”

Tim Đào Minh Chước khó chịu tới quặn thắt, nhưng rồi cậu nhận thấy tinh thần Đào Tuyến vốn đã sa sút, cậu không thể tiếp tục nặng nề theo cô như này được, bèn hít sâu một hơi rồi bảo: “Để em đi lấy cho chị.”

Đào Minh Chước vốn còn định ở lại với Đào Tuyết thêm lúc nữa, thậm chí còn đắn đo không biết có nên ở lại qua đêm cùng chị gái không. Thế nhưng sau khi ăn bánh ngọt thì tâm trạng Đào Tuyết đã khá lên rất nhiều, đến cuối cô thẳng thừng vừa đá vừa đánh đuổi cậu ra khỏi cửa.

“Mau cút, mau cút.” Đào Tuyết nói: “Chị gái chú chưa yếu đuối tới mức đó đâu. Làm gì có ai lớn tướng rồi còn ngủ lại nhà chị gái chứ. Đừng quấy rầy thời gian dưỡng thai nhàn nhã một mình của chị được không?”

Đào Minh Chước đương nhiên biết Đào Tuyết vì không muốn làm phiền cậu nên mới nói mấy lời như vậy. Chẳng qua, Đào Tuyết đã khăng khăng muốn đuổi cậu, Đào Minh Chước làm cách nào cũng không lay chuyển nổi cô, sau cùng cũng chẳng còn cách nào khác, chỉ đành rời đi.

.

Khi Đào Minh Chước về tới nhà, đã gần mười giờ tối.

Sau khi tới nhà, cậu kể lại sơ qua với Kinh Từ về tình hình của Đào Tuyết.

Đi ngoại tình khi vợ đang có bầu là chuyện chỉ có hạng súc sinh mới có thể làm ra. Người có tính cách hiền hòa như Kinh Từ nghe xong cũng không nhịn được mà cau mày.

Kinh Từ hỏi: “Chị ấy muốn ly hôn sao?”

Đào Minh Chước thở dài: “Chị gái em muốn mau chóng ly hôn nhưng hẳn là Đường Lập Kiệt không chịu. Chị ấy đang mang thai, vốn đã vất vả rồi, hơn nữa hiện tại chưa thu nhập được nhiều bằng chứng ngoại tình, đến lúc đó có lẽ kiện tụng cũng khó, trước mắt chỉ có thể tạm thời tách ra ở riêng thôi.”

Kinh Từ trầm ngâm gật gù.

“Ngoài miệng chị em bảo hiện tại chị ấy ở một mình cũng không sao, khăng khăng không chịu cho em ở lại cùng, nhưng hôm nay chị ấy có kể với em rằng mấy ngày nay, hôm nào Đường Lập Kiệt cũng đặt các loại thực phẩm chức năng trước cửa nhà. Chỉ riêng việc này thôi… dù thế nào thì em cũng thấy không yên tâm.” Đào Minh Chước hít sâu một hơi: “Vậy nên khoảng thời gian tới, sau khi tan làm, ngày nào em cũng phải qua thăm chị ấy.”

Kinh Từ gật đầu, bảo: “Nên dành nhiều thời gian cho chị em. Xảy ra chuyện như vậy, sức khỏe tinh thần của bà bầu cần được quan tâm thường xuyên.”

“Hơn nữa nếu đã xác định là sẽ ly hôn thì mọi thứ đằng nam tặng đều không nên nhận.” Kinh Từ nói: “Đối phương có lẽ đã tìm luật sư tư vấn trước rồi. Tặng những thứ kia có khả năng là để lưu lại làm bằng chứng, giúp bản thân có thêm lợi thế khi giành quyền nuôi con trong tương lai.”

Đào Minh Chước sửng sốt, không kìm được mà chửi thề: “Em biết ngay mà. Lúc chị em mới có thai, anh ta chẳng mấy khi có nhà, giờ lại giả vờ giả vịt tặng này tặng kia là vì lẽ gì…”

Kinh Từ nói: “Vấn đề kiện tụng không cần quá lo lắng. Anh có quen biết một vài luật sư hàng đầu, có thể hỗ trợ cho chị gái em.”

Kinh Từ sở hữu chất giọng êm dịu, khi nói chuyện luôn mang tới cho người khác cảm giác yên lòng. Đào Minh Chước nhìn anh, một lúc sau thở phào nhẹ nhõm, nghẹn ngào nói: “Cảm ơn anh.”

Kinh Từ lắc đầu: “Đừng nói hai chữ đó với anh.”

Chuyện tối nay đã khiến Đào Minh Chước cạn kiệt sức lực. Cậu mệt đến mức nói không nên lời, ngồi vật ra ở sofa để đầu óc được nghỉ ngơi vài giây. Tầm mắt cậu dừng lại ở chiếc laptop của Kinh Từ, đột nhiên hỏi: “Anh ăn tối rồi đúng không?”

Kinh Từ thoáng im lặng, rồi đáp: “Ừ.”

Đào Minh Chước gật đầu: “Thế em nấu tạm chút gì ăn cho xong bữa vậy.”

Đào Minh Chước vào bếp, phát hiện trong bồn rửa không có bát hay dụng cụ bếp núc đã qua sử dụng. Sau khi mở cửa tủ lạnh, cậu càng ngạc nhiên hơn, vì thức ăn bên trong không có vẻ gì là đã được động tới. Nồi chiên không dầu cậu mua thậm chí còn chưa bóc hộp, có thể nói cả căn bếp chẳng hề có dấu vết nấu nướng nào.

Đào Minh Chước quay trở lại phòng khách, ngờ vực hỏi Kinh Từ: “Anh thật sự ăn tối rồi sao?”

Kinh Từ rời mắt khỏi màn hình TV một cách rất tự nhiên, sau đó trả lời: “Ừm, về tới nhà anh thấy hơi mệt nên không nấu nướng gì, tùy tiện đặt đồ ăn giao tới.”

Đào Minh Chước cảm thấy câu trả lời của Kinh Từ cũng rất hợp lý. Bản thân cậu cuối tuần lên cơn làm biếng cũng thích một ngày ba bữa đều gọi đồ ăn giao tới, bèn gật đầu thấu hiểu: “À à, ăn rồi là được.”

Quay lại phòng bếp, Đào Minh Chước cũng chẳng còn sức để vật lộn với nồi chiên không dầu. Cậu đun một ấm nước nóng, úp tạm cho bản thân bát mì tôm.

Một bát mì giấy nhỏ nhanh chóng được cậu chén sạch. Đào Minh trước giờ có sức ăn lớn, lại đã mệt mỏi cả ngày, húp hết nước mì rồi mà vẫn thấy chưa no, bèn rửa đào để bản thân ăn.

Cắn một miếng đào rồi quay người lại , Đào Minh Chước phát hiện Kinh Từ ngồi bên cạnh bàn ăn đang nhìn mình chăm chú.

Lúc nãy khi ăn mì, Đào Minh Chước đã cảm nhận được ánh mắt của Kinh Từ dán chặt trên người cậu, chẳng qua cậu khi ấy đã đói tới mức bụng lép xẹp nên cũng không nghĩ nhiều.

Lúc này đây, Đào Minh Chước cầm trái đào, đứng ở cửa phòng bếp ngẩn người một lúc rồi ngập ngừng hỏi: “Anh muốn ăn đào hả? Để em rửa cho anh một quả nhé.”

“Ừm.” Một lúc xong, cậu nghe thấy Kinh Từ đáp: “Anh muốn nếm thử một miếng.”

Đào Minh Chước vốn đã quay người, chuẩn bị lấy một trái đào trong tủ lạnh ra để rửa cho Kinh Từ ăn. Thế nhưng, cậu đột nhiên nhận ra Kinh Từ nói là “muốn nếm thử một miếng”, chứ không phải “muốn ăn một quả”.

Câu này có nghĩa, hẳn là Kinh Từ muốn ăn chung một quả đào với cậu.

Đào vừa chín tới, thịt mềm, mọng nước, ăn vào miệng thấy vị ngọt, thanh mát.

Mỗi lần Đào Minh Chước ăn một miếng, cậu sẽ đưa trái đào tới bên miệng Kinh Từ, nhìn anh chậm rãi cắn một miếng.

Lần này Đào Minh Chước cắn rất dè dặt. Để Kinh Từ ăn nhiều hơn một chút, mỗi miếng cậu chỉ dám ăn một chút phần vỏ. Vì với tốc độ xơi hoa quả thần tốc của cậu, cậu cạp phải một miệng, cạp trái một miếng là quả đào này sẽ chỉ còn trơ lại cái hột ở giữa.

Tướng ăn của Kinh Từ vừa nho nhã vừa thanh lịch. Mỗi lần cắn một miếng đào anh đều sẽ nhai một lúc. Đào Minh Chước chờ đợi có hơi buồn chán, không kiềm lòng được mà nhìn vào đôi môi hơi ẩm ướt vì nước đào của anh.

Khi đưa mắt nhìn lên trong cơn hoàng loạn, Đào Minh Chước phát hiện Kinh Từ cũng đang nhìn mình.

Kinh Từ cong mắt hỏi cậu: “Hay đợi lát ăn tiếp?”

Sau cùng chẳng ai ăn nốt quả đào kia, nó bị rơi vào quên lãng, trơ trọi trên mặt bàn, lăn dần tới mép bàn.

Vì Đào Minh Chước đã lại vụng về hôn lên môi Kinh Từ.

Về việc hôn môi, Đào Minh Chước cảm bản thân đã dần tiến bộ, nắm được không ít bí quyết.

Kỹ thuật của Đào Minh Chước vẫn hết sức vụng về nhưng cũng may cơ thể hai người lại hợp nhau vô cùng. Chỉ cần vào thời điểm đặc biệt, Kinh Từ đưa ra những chỉ dẫn phù hợp, Đào Minh Chước sẽ nhanh chóng có phản ứng đáp trả nồng nhiệt.

Hai người lúc này đang ngồi sóng vai ở ghế trước bàn ăn, dù là tư thế hay vị trí thật sự đều không phù hợp với việc hôn. Thế là Kinh Từ không chút do dự, lập tức đứng dậy, dứt khoát ngồi khóa trên người Đào Minh Chước.

Anh gác hờ hai tay lên vai Đào Minh Chước rồi tiếp tục nụ hôn. Cơ thể hai người dán chặt lấy nhau, cách một lớp vải áo sơ-mi mỏng tang, dường như có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của đối phương.

Tư thế này vừa bạo vừa dâm. Đào Minh Chước cảm thấy đùi trong của Kinh Từ áp sát eo mình, cậu lập tức ngớ người.

Cậu vòng tay ôm lấy eo của Kinh Từ theo bản năng, lòng bàn tay áp lên mảng da thịt mềm mại và ấm áp, chỉ cảm thấy hơi thở của bản thân lúc này dường như đã bùng cháy.

Khi ngước mắt nhìn lên, Đào Minh Chước phát hiện Kinh Từ đang vừa th* d*c, vừa nhìn xuống mình.

Kinh Từ im lặng mỉm cười nhưng nét cười nơi đáy mắt anh trông thật xảo quyệt.

Đào Minh Chước nhận ra, Kinh Từ dường như rất thích ngắm nghĩa bộ dạng bị trêu chọc tới nỗi trở tay không kịp của cậu. Trong lòng cậu không phục, lập tức ngẩng đầu, trao anh một nụ hôn vừa mạnh mẽ vừa dữ dội, giành lại quyền chủ động về tay mình.

Kinh Từ rũ mắt, mỉm cười đón nhận tình ý rực cháy mà ngây ngô của chàng thanh niên.

Chẳng qua cứ hôn thế mãi, Đào Minh Chước nhận ra tư thế của hai người lúc này dường như rất thuận tiện để cậu khám phá một vài nơi trước nay chưa từng chạm tới. Thế là nụ hôn của cậu dần trượt xuống, từng chút từng chút in lên cổ và xương quai xanh của Kinh Từ.

Cậu nghe thấy Kinh Từ khẽ th* d*c —

Một tiếng th* d*c ngắn ngủi, đứt quãng, gần như chẳng thể phát hiện, thế nhưng Đào Minh Chước lại tóm được trong chớp mắt. Cậu ngẩng phắt đầu lên.

Kinh Từ không nhận ra hành động của Đào Minh Chước. Gò má anh ửng hồng vì nụ hôn, đáy mắt lóng lánh ánh nước, đôi con ngươi có chút mất hồn mất vía.

Đào Minh Chước cảm thấy tim mình đập nhanh như thể sắp lao khỏi lồng ngực. Trước đây khi hai người hôn môi, cậu luôn là bên vụng về thăm dò, còn Kinh Từ dường như luôn trong tâm thế bình thản ung dung, thành thạo lão luyện.

Đây là lần đầu tiên Đào Minh Chước thấy Kinh Từ để lộ biểu cảm có chút bối rối, có phản ứng khác với bình thường.

Kinh Từ trong cơn rạo rực xinh đẹp vô cùng. Đào Minh Chước cảm thấy cổ họng khô khốc như có nắm cát bên trong, nóng rát tựa như bị lửa đốt.

Sau đó Đào Minh Chước bỗng đứng hình.

Kinh Từ cảm thấy chàng trai trước mặt hơi khựng lại. Anh cúi đầu, thấy mặt mũi Đào Minh Chước cứng ngắc, đang ngượng ngùng nhìn mặt anh chằm chằm.

Kinh Từ ngẩn người trong chốc lát, rồi vươn tay, dịu dàng vén sợi tóc lòa xòa trước trán Đào Minh Chước, lúc này anh mới phát hiện trán cậu mướt mát mồ hôi.

Anh nhẹ giọng hỏi: “Sao thế?”

Đào Minh Chước không đáp lời, ấp a ấp úng nửa ngày mới thốt được một câu lấp lửng: “Em không biết, em thấy kỳ lạ quá…”

Kinh Từ không hiểu ý cậu: “Kỳ lạ gì cơ? Khó chịu chỗ nào sao?”

Vừa dứt lời, anh cảm thấy Đào Minh Chước dường như càng căng thẳng hơn. Vành tai vốn ửng hồng của chàng trai lúc này đây như thể sắp rỉ máu. Kinh Từ nghe thấy cậu bắt đầu nói năng loạn xạ: “Có, có lẽ hôm nay em mệt quá rồi, cảm thấy hơi buồn ngủ, em muốn đi ngủ rồi…”

Hôn đã hôn nửa chừng, rõ ràng còn đỏ mặt, th* d*c, vậy mà đột nhiên lại nói bản thân buồn ngủ, muốn đi ngủ, có lẽ Đào Minh Chước là người độc nhất trong toàn thiên hạ.

Kinh Từ có chút hoang mang, nhưng anh cũng nhận ra trạng thái lúc này của Đào Minh Chước thật sự có điểm không ổn. Anh nhăn mày, đang chuẩn bị hỏi lại thì chợt cảm nhận được điều gì đó, chuyển tầm mắt xuống nửa th*n d*** của Đào Minh Chước.

Kinh Từ ngây người.

Sau đó, lông mày anh giãn ra, khẽ “À” một tiếng.

“Vậy sao?” Kinh Từ ngẩng đầu, mỉm cười nhìn vào mặt Đào Minh Chước: “Nhưng sao anh cảm thấy, nó hình như không buồn ngủ cho lắm.”

Bình Luận (0)
Comment