Bụng Ôn Thái Y đã đói meo vì chưa được ăn bữa đêm của mình.
Nó nhìn cửa phòng vệ sinh không biết đã khép lại được bao lâu, quẫy đuôi, rất không vui mà lớn tiếng tru “Áu ú” vào bên trong. Thế nhưng chẳng ai để tâm tới nó. Ôn Thái Y lại “Áu” thêm tiếng nữa, rồi cuộn tròn thân hình tròn vo của mình trước cửa phòng vệ sinh, bắt đầu chìm vào giấc ngủ dù chẳng hề muốn.
Nhiệt độ trong không gian chật hẹp của nhà vệ sinh dần tăng. Bốn bề im ắng, không ai nói năng gì, chỉ nghe thấy những tiếng th* d*c với tần suất khác nhau.
Một lúc sau, Đào Minh Chước lúng túng cúi đầu, hơi thở có phần hỗn loạn, bảo: “Anh… Anh mau rửa tay đi.”
Kinh Từ không đáp, chỉ im lặng nhìn chằm chằm chất nhầy trong lòng bàn tay, sau đó anh chuyển tầm mắt, dừng lại ở vạt áo sơ-mi của bản thân.
Đào Minh Chước thấp thỏm nhìn theo, lúc này mới phát hiện áo sơ-mi của Kinh Từ cũng bị dính lốm đốm trắng, nhất thời thẹn tới mức không thốt nổi lên lời.
Cậu nín lặng mãi chẳng biết nên nói gì, sau cùng thốt ra câu xin lỗi không đầu không đuôi: “Em xin lỗi. Anh… Anh rửa tay trước đi.”
“Hơn nữa lúc nãy em đã báo trước với anh rồi.” Cậu trai nhỏ giọng lầu bầu có phần oan ức: “Sao… Sao anh không sớm buông tay ra?”
Kinh Từ cuối cùng cũng ngước mắt nhìn lên, mỉm cười với cậu rồi bảo: “Xin lỗi, là do anh. Anh cứ nghĩ phải một lúc nữa em mới…”
Kinh Từ dừng lại một cách tế nhị, không nói tiếp nửa câu sau. Thế nhưng Đào Minh Chước vẫn ngay lập tức hiểu được ý anh, mặt cậu thoắt cái biến sắc.
Kinh Từ mở vòi nước, sắc mặt vẫn như bình thường, bắt đầu rửa lòng bàn tay của mình. Anh biết Đào Minh Chước da mặt mỏng, bên lập tức dịu dàng an ủi: “Không sao đâu.”
Một lúc sau, Kinh Từ cảm thấy cậu thanh niên bên cạnh kề mặt bên tai anh, bắt đầu vụng về thì thầm biện bạch: “Thật ra bình thường tự làm, em tuyệt đối lâu hơn lần này rất nhiều. Chẳng qua vì là anh nên em hoàn toàn chẳng cách nào…”
Lòng tự trọng của mấy cậu trai trẻ thật là thú vị, Kinh Từ không nhịn được phì cười. Anh tắt vòi nước, ngước lên, định nói gì đó. Thế nhưng, khoảnh khắc nhìn vào trong gương, Kinh Từ đã thất thần trong chốc lát.
Chàng trai cao lớn đứng sau lưng anh cũng đang nhìn anh qua gương. Mặt cậu đã sớm đỏ lựng, có vẻ rất ngượng ngùng nhưng ánh mắt lại quá đỗi nóng bỏng, ánh sáng nơi đáy mắt khiến con người ta run rẩy.
Ánh mắt hai người giao nhau, Đào Minh Chước vòng tay ôm lấy eo Kinh Từ từ phía sau. Cậu tì cằm lên vai Kinh Từ, dụi mặt vào cổ anh một cách thân mật, không nói năng gì một lúc lâu.
Sau một hồi im lặng, cậu thì thầm gọi tên Kinh Từ.
“… Kinh Từ.” Cậu nói: “Em thích anh lắm.”
Chàng trai trẻ làm gì cũng vụng về, dù đã hết sức xấu hổ thì vẫn giả bộ điềm tĩnh, ngay cả khi thủ thỉ lời yêu thương cũng chỉ biết nói câu “thích anh lắm” đơn giản nhất, chân thành nhất.
Thế nhưng chính sự ngây ngô, vụng về ấy lại có thể lấp đầy lồng ngực của Kinh Từ.
Kinh Từ hơi nghiêng mặt, hôn nhẹ lên chóp mũi của Đào Minh Chước.
.
Hai người mới thành đôi được tầm hai tuần, vốn dĩ nên giống những cặp tình nhân yêu đương nồng nhiệt khác, đi ăn, đi chơi, hẹn hò ngọt ngào trong thời gian rảnh rỗi.
Thế nhưng chuyện của Đào Tuyết xảy ra thực sự có phần đột ngột. Kinh Từ vốn là người có khối lượng công việc nhiều hơn trong hai người, thế nhưng mức độ bận rộn của Đào Minh Chước trong mấy ngày vừa qua khiến người thuộc nhóm làm việc với cường độ cao như Kinh Từ cũng có chút lo lắng cho cậu.
Gần đây nhóm dự án game mà Đào Minh Chước đang tham gia bắt đầu chuẩn bị cho dịp kỷ niệm hằng năm. Vì chuyện này, khối lượng công việc ban ngày của cậu gia tăng đột biến, sau khi tan tầm còn phải lết cơ thể vô cùng mệt mỏi tới nhà Đào Tuyết, trò chuyện, tản bộ cùng cô để giúp cô thay đổi tâm trạng. Đợi tới khi về được đến nhà thì cũng đã chín, mười giờ tối.
Đào Minh Chước làm việc không ngừng nghỉ như vậy mấy ngày liên tiếp, đừng nhắc tới chuyện dành thời gian để hẹn hò cùng Kinh Từ, vừa về tới nhà là toàn thân cậu đã gần như rơi vào trạng thái bán tê liệt.
Đào Tuyết ngủ sớm nên hàng ngày cũng ăn tối sớm, giờ tan làm của Đào Minh Chước còn trễ hơn nửa tiếng so với giờ ăn tối cố định thường ngày của cô. Vì để Đào Tuyết không phải tốn thêm công sức chuẩn bị bữa tối cho mình, Đào Minh Chước bèn nói dối, lần nào cũng bảo với Đào Tuyết rằng mình đã ăn tối rồi mới tới thăm cô.
Về đến nhà là đã tối khuya, Đào Minh Chước lần nào cũng đói tới mức hoa mắt chóng mặt.
Ban đầu Kinh Từ sẽ chờ Đào Minh Chước về để ăn tối cùng cậu. Song, cứ tiếp tục kéo dài như vậy, bản thân Đào Minh Chước cũng thấy ái ngại.
Đương nhiên Đào Minh Chước cũng rất tận hưởng khoảng thời gian ấm cúng được ăn tối cùng Kinh Từ của riêng hai người, nhưng dù sao đi nữa, cậu cũng không vui khi Kinh Từ phải chịu đói để chờ mình. Cậu vốn đã rất áy náy vì mấy ngày nay không giành được nhiều thời gian cho Kinh Từ, lúc này càng không muốn chất lượng cuộc sống của anh bị ảnh hưởng gián tiếp bởi mình.
Đào Minh Chước cảm thấy sức khỏe là quan trọng nhất, về sau còn rất nhiều cơ hội để ăn cùng nhau. Vậy nên cậu trịnh trọng cảnh cáo Kinh Từ về sau tuyệt đối không được chờ cậu về rồi mới ăn, không được để bị đói bụng.
Đào Minh Chước nói rất nghiêm túc: “Em nhắc lại lần cuối, không được chờ em về ăn cùng, nếu không em sẽ giận đấy.”
Khi ấy Kinh Từ nhìn cậu, dường như có lời muốn nói, nhưng trông thấy sắc mặt kiên quyết của Đào Minh Chước, sau cùng anh chỉ mỉm cười gật đầu, đáp: “Được rồi.”
Hôm nay Đào Minh Chước về nhà còn trễ hơn so với bình thường.
Vừa mở cửa ra, Đào Minh Chước trông thấy Kinh Từ đang ngồi xổm trước cửa nhà, chải lông cho Ôn Thái Y.
Thấy Đào Minh Chước về, Ôn Thái Y lập tức vui vẻ chạy tới dụi đầu vào chân cậu. Kinh Từ cầm lược trong tay, đứng lên.
Đào Minh Chước nói với anh: “Xin lỗi, đường hơi tắc.”
Kinh Từ mỉm cười: “Không sao.”
Đào Minh Chước hỏi: “Anh ăn chưa?”
Kinh Từ gật đầu: “Anh ăn rồi. Thức ăn thừa để trong tủ lạnh ấy.”
Nghe Kinh Từ bảo đã ăn tối rồi, Đào Minh Chước hài lòng gật đầu.
Hai hôm trước, sau khi về tới nhà, Đào Minh Chước vẫn phát hiện không có ai động tới đồ ăn trong tủ lạnh, hỏi Kinh Từ thì Kinh Từ bảo là do buổi tối anh gọi đồ ăn ngoài giao tới. Về sau thấy Đào Minh Chước ngày nào về tới nhà cũng trong tình trạng kiệt sức, không ăn mì tôm thì cũng ăn thức ăn nhanh, Kinh Từ bèn chọn tối đến sẽ tự mình vào bếp.
Vốn Đào Minh Chước còn hơi ngại vì bản thân chẳng cách nào ở bên cạnh hỗ trợ anh, một mình Kinh Từ sẽ phải làm rất nhiều việc. Kinh Từ nhìn thấu suy nghĩ của cậu, chỉ mỉm cười đặt biệt danh cho cậu: “Vậy chỉ đành làm phiền em trở thành “máy xử lý đồ ăn thừa” giúp anh.”
Đào Minh Chước thấy tim nóng ran, kề bên tai anh thủ thỉ: “Cầu còn không được.”
Thế là, hai ngày nay, sau khi về tới nhà, Đào Minh Chước sẽ thấy đồ ăn thừa Kinh Từ để lại trong tủ lạnh.
Đào Minh Chước lúc này đang mở cửa tủ lạnh, phát hiện đồ ăn hôm nay đã được Kinh Từ cẩn thận dùng màng bọc thực phẩm bọc lại, một rau một mặn, hai quả trứng chiên cùng một bát canh thịt viên lớn.
Cậu hâm nóng đồ ăn thừa rồi bê ra bàn, sau đó lập tức ăn như hổ đói.
Kinh Từ ngồi làm việc trong im lặng ở phía đối diện cậu. Đào Minh Chước vừa và cơm vừa ngẩng lên ngó trộm, trông thấy góc nghiêng xinh đẹp và bình yên của anh, chỉ cảm thấy trái tim mình ngứa ngáy, đồng thời cũng có chút áy náy.
Đào Minh Chước đặt đũa xuống, hứa với Kinh Từ: “Mai em sẽ cố gắng về sớm.”
Kinh Từ nhìn cậu, lắc đầu: “Vẫn nên dành thêm thời gian ở bên chị gái em.”
Đào Minh Chước còn muốn nói gì đó, nhưng Kinh Từ đã điềm nhiên chuyển chủ đề từ bữa tối sang Đào Tuyết: “Dạo này anh rể em có động tĩnh gì không?”
“Đường Lập Kiệt khăng khăng muốn gặp mặt để nói chuyện với chị gái em nhưng tinh thần chị ấy hiện tại chưa ổn, hắn ta lại có ý đồ xấu, gặp mặt không chừng lại xảy ra chuyện.” Đào Minh Chước ngừng lại một chốc rồi nói tiếp: “Dù sao cũng đã quyết định sẽ ly hôn rồi, kể cả nếu chưa thể ly hôn ngay trong thời gian mang thai thì sau khi sinh con xong cũng nhất định sẽ ly hôn, vậy nên em không để chị ấy gặp mặt.”
“Sau đó thằng cha hãm kia hai ngày nay bắt đầu quấn lấy chị em.” Đào Minh Chước hít sâu một hơi: “Chị em không nghe điện thoại của hắn thì hắn bắt đầu chặn cửa, chờ trước cửa nhà hai, ba tiếng mới chịu bỏ đi, hơn nữa ngày nào cũng tới. Thực phẩm chức năng hắn tặng chị em vứt hết nhưng gã vẫn tặng không ngừng.”
Kinh Từ nhíu mày: “Chặn cửa?”
Đào Minh Chước gật đầu: “Em đã bảo chị đổi mật khẩu cửa ra vào rồi nhưng vẫn thấy không yên tâm. Em đang nghĩ hai hôm nữa sẽ kêu chị ấy chuyển tạm qua căn hộ chung cư trước đây của em, ít nhất cũng đảm bảo an toàn.”
“Bụng chị em giờ to rồi, ban ngày em đi làm không thể chăm sóc chị ấy.” Cậu thở dài: “Hơn nữa em là đàn ông, có vài việc có lẽ cũng không tiện. Em định tìm bảo mẫu tới chăm chị ấy, như vậy cũng yên tâm hơn một chút.
Kinh Từ tán thành: “Làm vậy quả thực cũng thuận tiện hơn.”
“Chẳng qua tính chị em khá cố chấp, lúc nào cũng cho rằng mình tự làm được hết.” Đào Minh Chước lắc đầu, bất lực nói: “Em cũng chưa biết nên mở lời như nào với chị ấy về việc này cho ổn.”
Kinh Từ trầm ngâm suy nghĩ.
Đào Minh Chước thở dài đứng dậy: “Để em tiếp tục nghĩ cách, không nói nữa… Em đi rửa bát trước đây.”
Kinh Từ nhìn cậu, gật đầu.
Đào Minh Chước bê bát đũa đã dùng xong vào bếp. Cậu đi tới bên cạnh bồn rửa bát, cúi đầu nhìn, nhưng phát hiện trong bồn không có bát bẩn.
Đào Minh Chước sửng sốt.
Trong nhà thật ra có máy rửa bát. Kinh Từ ăn trước cậu, theo lý mà nói chỉ cần bỏ bát bẩn trong bồn rửa bát, chờ cậu về ăn cơm xong sẽ xếp hết vào máy rửa bát để rửa.
Có lẽ bữa tối nay Kinh Từ không dùng tới nhiều bát, chỉ một, hai cái nên trước đó đã tiện tay rửa sạch luôn rồi. Đào Minh Chước nghĩ vậy.
Đào Minh Chước bặm môi, dù thế nào cũng vẫn cảm thấy kỳ lạ nhưng rồi cũng không nghĩ nhiều. Cậu chỉ khom lưng, xếp bát đũa cần rửa vào trong máy rửa bát.
Sau đó, cậu vui vẻ đi tới trước tủ lạnh, chuẩn bị rửa một quả đào để ăn.
Thật ra hôm nay Đào Minh Chước đã ăn rất no, thậm chí có thể coi là đã ăn đẫy bụng rồi – một việc vô cùng hiếm thấy. Thế nhưng cậu vẫn rửa một quả đào, vì mục đích rửa đào mấy ngày nay của Đào Minh Chước đã không còn thuần túy là chỉ để ăn đào nữa rồi.
Mở cửa tủ lạnh, Đào Minh Chước chọn một quả đào vừa to vừa mềm. Trước khi đóng cửa tủ lạnh lại, cậu dừng mắt ở hộc cánh tủ lạnh, để ý thấy trong hộc trống không.
Đây là vị trí bọn họ thường dùng để đựng trứng.
Tay Đào Minh Chước thoáng khựng lại. Cậu đột nhiên cảm thấy dường như có gì đó sai sai, vì cậu chợt nhớ ra, tối qua lúc lấy hoa quả, cậu hình như cũng đã liếc qua chỗ hộc bên cánh này. Đào Minh Chước nhớ rõ ràng, tối qua lúc cậu nhìn vào chỗ này, bên trong chỉ còn lại hai quả trừng gà.
Lúc đó, sau khi đóng cửa tủ lạnh lại, Đào Minh Chước thậm chí còn cất công viết ghi chú trong điện thoại, nhắc bản thân cuối tuần khi đi mua thực phẩm phải nhớ mua thêm vài hộp trứng.
Đào Minh Chước cuối cùng đã nhận ra vấn đề nằm ở đâu.
Tối qua tủ lạnh rõ ràng chỉ còn lại hai quả trứng, mà vừa rồi Kinh Từ nói với cậu, đồ ăn anh để phần cho cậu là đồ anh “ăn thừa”.
Thế nhưng, tối nay Đào Minh Chước lại ăn hai quả trứng chiên.
Đào Minh Chước hoang mang quay đầu sang bên. Cậu nhìn về phía bồn rửa bên cạnh, sau đó tầm mắt dịch xuống, dừng lại ở chiếc máy rửa bát đang kêu ầm ĩ.
Kinh Từ nghe thấy có tiếng bước chân từ cách đó không xa truyền lại.
Anh dời mắt khỏi màn hình, ngẩng đầu lên, nhìn Đào Minh Chước đang đứng trước mặt mình.
Chàng trai cầm một quả đào còn nhỏ nước trong tay. Cậu không nói gì, thần sắc u ám không rõ, chỉ nhìn anh chằm chằm.
Kinh Từ ngẩn người: “Sao vậy?”
Anh trông thấy Đào Minh Chước mím môi, đi đi lại lại vài bước tại chỗ như có chút lo âu. Phải một lúc sau, cậu mới hít sâu một hơi, ngẩng lại lên nhìn về phía anh.
“Kinh Từ.” Anh nghe thấy Đào Minh Chước hỏi: “Có phải anh chưa hề ăn tối không?”
—
Tác giả: Tiểu Đào cảnh giác