Biểu cảm trên mặt Kinh Từ không có dao động gì quá lớn. Anh không đáp, một lúc sau hàng mi khẽ rung, bình tĩnh nhìn Đào Minh Chước: “Sao vậy? Sao em lại hỏi thế?”
Giọng Kinh Từ nghe rất đỗi bình thường, như thể thật sự cảm thấy khó hiểu trước câu hỏi của Đào Minh Chước.
Đào Minh Chước cũng trở nên phân vân. Cậu chần chừ một lúc rồi nói: “Em nhớ tối qua trong tủ lạnh chỉ còn hai quả trứng gà. Nếu như anh bảo đồ ăn để phần cho em là thức ăn thừa của anh, vậy sao em lại được ăn tận hai quả trứng?”
“Hơn nữa cũng không có bát bẩn của anh trong bồn rửa.” Đào Minh Chước hỏi: “Có phải anh chưa hề ăn tối không?”
Kinh Từ im lặng. Anh nhìn chằm chằm mặt Đào Minh Chước, không nói năng gì một lúc lâu. Phải một lúc sau Đào Minh Chước mới thấy Kinh Từ mím môi, khẽ thở ra như vừa hạ quyết tâm về việc gì đó, nói: “Đào Minh Chước, thật ra anh…”
Đào Minh Chước còn chưa kịp nghe Kinh Từ nói hết lời thì đột nhiên có tiếng chuông réo vang từ trong túi áo của cậu.
Tiếng chuông inh tai nhức óc, là chuông điện thoại Đào Minh Chước cài đặt đặc biệt cho số của Đào Tuyết mấy hôm nay. Cậu sợ Đường Lập Kiệt sẽ tìm tới làm phiền Đào Tuyết mấy ngày này, bèn dặn Đào Tuyết nếu gặp chuyện gì thì phải gọi cho mình ngay lập tức.
Chuông điện thoại vừa reo vang, cả người Đào Minh Chước cũng theo đó căng cứng, lập tức lôi chiếc điện thoại đang rung ra, nhìn Kinh Từ: “Là chị em… Anh nói trước đi, anh làm sao?”
Cậu thấy Kinh Từ thoáng khựng lại, sau đó lắc đầu: “Không có gì đâu, nghe điện thoại của chị em quan trọng hơn.”
Đào Minh Chước lưỡng lự trong giây lát, cũng cảm thấy hẳn là bên Đào Tuyết đã xảy ra vấn đề gì, bèn đáp “Ừm” rồi nhấc máy.
Đào Tuyết ở đầu bên kia điện thoại rõ ràng đã bị dọa cho hết hồn.
“Đường Lập Kiệt vừa nãy dẫn bạn tới đập cửa nhà chị.” Đào Tuyết nói: “Anh ta bảo anh ta không chịu ly hôn, muốn nói chuyện trực tiếp với chị. Chị ở nhà một mình nên không dám mở cửa, gọi điện chị cũng không dám nghe…”
Đào Minh Chước nhíu mày: “Giờ em qua ngay. Chị đừng sợ, cũng đừng mở cửa.”
Đào Tuyết: “Không sao, em không cần qua đâu. Chị vừa ngó ra ngoài cửa sổ, bọn họ lái xe rời đi rồi, chẳng qua chị…”
Đào Tuyết mãi không nói tiếp, cô hình như đang nức nở.
Đào Minh Chước biết chị cậu đang sợ hãi. Cậu an ủi Đào Tuyết qua điện thoại một lúc, bảo cô rằng căn hộ của cậu đang dọn dẹp rồi, qua hai ngày nữa sẽ để cô chuyển qua.
Nói xong lời này, bản thân Đào Minh Chước cũng cảm thấy đầu đau như búa bổ. Chuyện chuyển nhà còn dễ nói chuyện, việc tìm bảo mẫu phỏng chừng phải kéo dài thêm một, hai ngày nữa. Hơn nữa với tính cách mạnh mẽ và độc lập của Đào Tuyết, muốn dỗ dành để cô đồng ý cũng không phải việc dễ dàng gì.
Kinh Từ trầm ngâm một lúc, chợt hỏi: “Không biết em có tin tưởng anh không?”
Đào Minh Chước sửng sốt: “Đương nhiên rồi, sao anh lại hỏi vậy?”
Kinh Từ nói: “Anh có một chỗ vừa an toàn vừa thoải mái, hơn nữa còn có người có thể chăm sóc chị gái em. Nếu em tin tưởng anh thì bây giờ gọi bảo chị em thu dọn đồ đạc trước, mai anh sẽ cho người tới hỗ trợ chị ấy chuyển qua.”
Đào Minh Chước biết rõ mức độ tỉ mỉ và cẩn trọng trong cách làm việc của Kinh Từ. Cậu hiện tại đang sứt đầu mẻ trán, vừa lo lắng cho sự an toàn của Đào Tuyết, vừa lo không có người có thể chăm sóc tốt cho cô.
Cậu cho rằng chỗ Kinh Từ nhắc tới hẳn là trung tâm điều dưỡng chất lượng tốt nào đó trong thành phố, cũng phù hợp để Đào Tuyết ở đó tránh phiền phức một thời gian ngắn, bèn gật đầu: “Tới lúc đó hết bao tiền, anh nhất định phải báo em con số chính xác đấy.”
Kinh Từ lắc đầu: “Chắc không tiêu tốn mấy đâu… Nói chung cứ giao cho anh.”
Đào Minh Chước thở phào nhẹ nhõm, gật đầu.
“Mấy ngày tới… có lẽ em vẫn sẽ về trễ.” Cậu nhìn vào mắt Kinh Từ, nói với giọng chắc nịch: “Chờ xử lý xong chuyện của chị gái, em nhất định sẽ dành nhiều thời gian cho anh.”
Giọng điệu cậu nghe vô cùng trịnh trọng, như thể đang thề thốt điều gì đó rất quan trọng. Kinh Từ phì cười, đáp: “Được.”
Đào Minh Chước để đầu óc nghỉ ngơi một lúc, mới nhớ ra hai người họ đang nói chuyện gì trước khi Đào Tuyết gọi tới: “Đúng rồi. Rốt cuộc anh đã ăn tối chưa? Hơn nữa vừa rồi anh định nói gì với em thế”
Kinh Từ thoáng im lặng rồi đáp: “Anh ăn rồi.”
Đào Minh Chước cau mày: “Nhưng trong bồn rửa không có —”
Kinh Từ nhẹ nhàng cắt ngang lời cậu: “Trong bồn rửa không có bát vì tối nay anh chỉ dùng một cái, tiện tay rửa luôn rồi.”
Việc này trước đó Đào Minh Chước cũng đã nghĩ đến, cậu đắn đo một lúc rồi khẽ gật đầu, nhưng vẫn tiếp tục gặng hỏi: “Vậy trứng gà thì sao?”
“Trứng gà… Đúng là anh không ăn. Vì thấy hai ngày nay em vất vả quá…” Kinh Từ mỉm cười với cậu: “Nên cố tình để lại cho em.”
Câu trả lời không chút kẽ hở, Đào Minh Chước ngẩn người tại chỗ.
Lời nói của Kinh Từ không có điểm vô lý nào, biểu cảm của anh cũng rất bình thường, khoé miệng còn nở nụ cười nhẹ, ánh mắt nhìn về phía Đào Minh Chước thậm chí dường như còn mang chút bất đắc dĩ.
Đào Minh Chước thở dài.
Cậu suy nghĩ một lúc, cảm thấy có lẽ bản thân cũng có chút làm quá. Dù sao cậu thấy mấy chuyện ăn uống này, Kinh Từ hẳn cũng không cần phải gạt cậu làm gì.
Đào Minh Chước ngượng ngùng gãi đầu: “Vậy à. Anh làm em sợ hết hồn. Em còn tưởng tối anh chưa ăn gì, chỉ lo anh đau bụng hay làm sao.”
“Dù thế nào thì cũng phải ăn uống đầy đủ, hơn nữa còn phải ăn nhiều vào.” Đào Minh Chước dặn dò một cách chân thành: “Quan trọng nhất là về sau nhất quyết không được để đồ ăn lại cho em nữa, hiểu chưa?”
Ánh mắt của Kinh Từ rất đỗi dịu dàng: “Ừm.”
Đào Minh Chước còn định nói tiếp nhưng rồi nghe thấy Kinh Từ hỏi: “Anh thấy dạo này ăn đào khá nhiều lần rồi, trong tủ lạnh còn ít dâu tây, hay cũng đem đi rửa rồi ăn chung?”
Khi Đào Minh Chước bê bát dâu tây từ phòng bếp đi ra, cậu thấy Kinh Từ đang nói chuyện điện thoại với ai đó.
Là Lương Kinh Kinh, bàn chuyện đối tác nước U đột xuất yêu cầu thay đổi một số chi tiết trong dự án. Vì hai nước chênh lệch múi giờ, hơn nữa còn thay đổi không ít nên bắt buộc phải gọi vào giờ này.
Kinh Từ vừa trả lời điện thoại, vừa ghi chép đơn giản trên laptop. Sau đó, anh cảm thấy có một bàn tay không an phận đang chạm vào eo mình.
Ngước mắt nhìn lên, lập tức trông thấy chàng trai bên cạnh vừa nhai dâu tây trong miệng, vừa nhìn anh bằng ánh mắt vô tội. Chẳng qua, tay cậu không ngây thơ như biểu cảm trên mặt mà lại tiếp tục luồn sâu từng chút một, vén áo sơ-mi, trực tiếp bao phủ phần da ở eo của Kinh Từ.
Đào Minh Chước thật sự thích mê eo của Kinh Từ.
Dáng người anh mảnh mai, xinh đẹp vô cùng, đặc biệt là vòng eo săn chắc, phủ một lớp cơ mỏng.
Tuy nhiên, không biết có phải ảo giác của Đào Minh Chước hay không, sau khi vươn tay s* s**ng một lúc, cậu cứ có cảm giác Kinh Từ dường như gầy hơn dạo trước.
Hơi thở của Kinh Từ có phần rối loạn, đáy mắt anh thấp thoáng ý cười. Anh nhìn vào mắt Đào Minh Chước, ngoài miệng vẫn bình tĩnh nói chuyện với Lương Kinh Kinh, không để lộ quá nhiều sơ hở.
Đào Minh Chước có chút bất mãn trước sự điềm tĩnh này của Kinh Từ, cậu muốn trông thấy nhiều hơn những phản ứng khác.
Cậu nhéo nhẹ eo Kinh Từ rồi rút tay ra, dứt khoát nắm lấy bàn tay không cầm điện thoại của Kinh Từ. Cậu cúi đầu, đầu tiên hôn lên đầu ngón tay của Kinh Từ, sau đó dần hôn vào trong lòng bàn tay, rồi ngước mắt nhìn lên một cách xấu xa.
Nhân lúc Kinh Từ còn chưa kịp phản ứng lại, Đào Minh Chước cứ thế nắm lấy tay Kinh Từ. Bỗng, cậu trở người, đẩy Kinh Từ xuống sofa.
Cuối cùng giọng Kinh Từ cũng run nhẹ ở mức khó thể nhận ra.
Lương Kinh Kinh ở đầu bên kia điện thoại: “Sao vậy sếp Kinh?”
Kinh Từ không thốt nổi lên lời, vì cậu thanh niên đã cởi cúc áo sơ-mi của anh, hôn lên làn da ở xương quai xanh và ngực của anh.
Thật sự là thủ đoạn chọc ghẹo vô cùng vụng về, mà nếu nói trêu ghẹo thì không bằng nói Đào Minh Chước đang tò mò khám phá một mình, ngây ngô hôn chỗ này, sờ chỗ kia.
Kinh Từ cố gắng giữ vững giọng nói của mình: “Không có gì… Sáng mai tôi sẽ trả lời cô, cô nghỉ ngơi trước đi.”
Lương Kinh Kinh ở đầu bên kia điện thoại khẽ đáp: “Dạ.”
Sau khi cúp máy, cơ thể cả hai đều đã có phản ứng.
Đào Minh Chước cúi đầu nhìn bản thân rồi lại nhìn Kinh Từ, dường như rất đỗi thỏa mãn với thành quả của bản thân. Như thể vừa hoàn thành được một nhiệm vụ vô cùng dữ dằn, cậu hào hứng kề bên tai Kinh Từ, thì thầm hỏi: “Chúng ta bây giờ… có nên vào nhà vệ sinh không?”
Kinh Từ hỏi: “Sao vậy?”
Đào Minh Chước ngẩn người: “Vào nhà vệ sinh, giống lần trước anh làm cho em ấy…”
Thanh niên trẻ tuổi sung mãn, có lần một là muốn lần hai, vốn định trêu chọc người yêu nhưng trong vô thức lại tự mình sa vào trò đùa.
Nhịp thở của hai người đều đã trở nên dồn dập. Chẳng qua so với sự nôn nóng của Đào Minh Chước, Kinh Từ chỉ có gò má là ửng hồng, vẫn bình tĩnh hơn cậu rất nhiều. Anh mỉm cười hỏi tiếp: “Lần trước làm?”
Đào Minh Chước trợn tròn mắt không sao tin nổi, nhận ra Kinh Từ đang cố tình trêu mình.
Bên dưới của cậu đã khó chịu lắm rồi, nhất thời vừa tức vừa vội. Cậu biết Kinh Từ đang báo thù việc vừa nãy mình s* s**ng lung tung khi anh đang nói chuyện điện thoại, lắp bắp: “Anh… Anh biết thừa em đang nói gì mà.”
Kinh Từ sắp không kìm được nét cười trên mặt.
Cậu thanh niên với khuôn mặt điển trai, hơi thở nóng rực phả vào tai Kinh Từ, xem ra đã nôn nóng tới mức khó kìm nén. Có lẽ sợ Kinh Từ sẽ tiếp tục giả bộ như nghe không hiểu, giây tiếp theo, Đào Minh Chước mím môi, kéo tay Kinh Từ chạm thẳng vào chỗ phía dưới của cậu.
Kinh Từ ngỡ ngàng mở to mắt.
“… Khó chịu lắm.” Cậu trai chớp chớp mắt. Trông cậu đến là tủi thân, cùng lúc đó cậu còn thủ thỉ thân mật bên tai Kinh Từ với chất giọng khàn khàn: “Hơn nữa, chỉ cần nhìn mặt anh… là lại càng khó chịu hơn.”
Cậu nhìn Kinh Từ với ánh mắt thiết tha, nhỏ giọng nài nỉ: “Giống như lần trước ấy, sờ giúp em một lần, có được không anh?”
Ánh mắt chàng trai đầy mong chờ, má cậu đỏ rực, tim Kinh Từ như lỡ mất một nhịp.
Sau đó, Kinh Từ khẽ cười thỏa hiệp. Anh lắc đầu, nói: “Được rồi.”
Đào Minh Chước còn chưa kịp vui mừng thì đã trông thấy Kinh Từ đứng dậy. Tuy nhiên, anh không đi về phía nhà vệ sinh mà lại xoay người lại, hơi khom lưng, sau đó nửa quỳ trước mặt Đào Minh Chước.
Đào Minh Chước đứng hình, chưa hiểu vì sao anh lại làm thế: “Chúng ta, chúng ta không cần vào nhà vệ sinh sao?”
Kinh Từ không trả lời thẳng vào câu hỏi của Đào Minh Chước, chỉ khẽ nói: “Nhưng hôm nay tay anh hơi mỏi, chúng ta đổi cách mới, được không?”
Đào Minh Chước hoang mang: “… Gì cơ?”
Kinh Từ không trả lời cậu, chỉ rũ mắt, trầm ngâm ngắm nhìn vị trí bên dưới của Đào Minh Chước, như thế đang áng chừng gì đó.
Một lúc sau, Kinh Từ khẽ thở dài có chút phiền não, anh c*n m** d*** trong vô thức. Bờ môi anh trông thật mềm mại, lấp lánh ánh nước ấm ướt.
Anh ngước mắt, ngẩng mặt lên nhìn Đào Minh Chước, sau đó cong mắt: “Không dám chắc nhưng hẳn sẽ không vấn đề gì.”
Cổ họng Đào Minh Chước siết chặt.
Giây tiếp theo, cậu trông thấy Kinh Từ vươn tay, đặt ngón tay lên trên khóa quần của cậu, sau đó nhẹ nhàng kéo.
“Ngồi yên nhé.” Cậu nghe thấy Kinh Từ dịu dàng nói với mình: “Ngoan.”