Món Đưa Cơm - Giới Thái Hồ Hồ

Chương 39

Sáng sớm, họ ăn cháo hải sản.

Cháo màu trắng lại sệt dính, Đào Minh Chước ăn được nửa bát, nhìn chằm chằm vệt cháo dính trên thìa một lúc, sau đó ngước lên trong vô thức, nhìn về phía môi của Kinh Từ.

Kinh Từ đang cúi đầu yên lặng ăn cháo. Đôi môi hồng nhạt, mềm mại của anh hơi hé, có dính chút cháo trắng.

Trong khoảnh khắc đó, Đào Minh Chước bần thần. Cậu bắt đầu không kìm được mà nhớ lại về tối hôm qua, Kinh Từ cũng như thế này, quỳ trước người cậu, rũ mắt giúp cậu …

Cơ thể Đào Minh Chước lập tức căng cứng. Cậu cố gắng ép bản thân không được tiếp tục để ý tới gương mặt của Kinh Từ, thế nhưng vẫn chẳng cách nào ngăn cản bản thân hồi tưởng lại hết lần này tới lần khác về trải nghiệm quá đỗi k*ch th*ch, trước nay chưa từng có của tối qua.

Cảm nhận thấy ánh mắt của Đào Minh Chước, Kinh Từ ngước lên, hỏi: “Sao thế?”

Đào Minh Chước gượng gạo trả lời: “Không… Không có gì đâu.”

Đào Minh Chước chuyển tầm mắt một cách cứng nhắc, nuốt nước bọt một cách khó nhọc. Cậu cúi đầu, phát hiện bản thân đã múc một bát toàn không khí được nửa ngày. Cũng may Kinh Từ đang chăm chú cúi đầu ăn cháo, không phát hiện ra dấu vết gì. Đào Minh Chước khẽ hắng giọng, sau đó luống cuống múc đầy cháo cho mình.

Trước khi quen biết Kinh Từ, Đào Minh Chước đã từng được nghe qua về những quyết định sáng suốt cũng như hiệu suất xử lý công việc cao của anh. Kể từ khi Kinh Từ nhậm chức, doanh thu gộp từ dự án của bọn họ không ngừng tăng cao. Không chỉ những dự án game lớn, đang hot giống như dự án của Đào Minh Chước, mà ngay cả một vài dự án ít được quan tâm cũng được anh gắng sức vực dậy thông quá đủ loại hoạt động, có thể gọi là “kỳ tích y học”.

Vậy nên Đào Minh Chước biết, với năng lực của Kinh Từ, nếu anh đã bảo có thể tìm được nơi ở phù hợp cho Đào Tuyết thì nơi đó chắc chắn sẽ không thể tệ được. Chẳng qua, cậu trăm ngàn lần cũng không thể ngờ được rằng, nơi đó lại là nhà của Lý Lam.

Kinh Từ không phải kiểu người phô trương sự giàu có. Ngoài nơi ở cùng sự mạnh tay khác người bình thường khi đặt đồ ăn của anh, hàng ngày dù là ăn mặc hay đi lại, Kinh Từ đều thuộc tuýp người tối giản và khiêm tốn nhất có thể.

Mãi cho tới khi Đào Minh Chước chợt nhớ ra Lý Lam là mẹ Kinh Từ.

Giây phút này đây, Đào Minh Chước bối rối nhìn Lý Lam mở cửa chiếc xe sang trọng trước mắt. Trên tay bà đeo chiếc nhẫn kim cương không biết bao nhiêu carat. Lúc xuống xe, vì hùng hùng hổ hổ, quá mức vội vàng nên bà không cầm chắc chiếc túi da cá sấu trong tay, làm rơi xuống đất.

Lý Lan: “Ôi chao.”

Đào Minh Chước đứng bên cạnh thấy vậy thì tim như muốn rụng rời, vội chạy tới, nhặt túi lên giúp bà.

Trong ấn tượng của cậu, loại túi này kể cả khi ở cửa hàng chuyên nghiệp cũng phải đeo găng tay nếu muốn lấy ra giới thiệu. Đào Minh Chước vội hỏi: “Chị mau kiểm tra đi ạ, không bị xước gì chứ?”

Lý Lam nhận lấy chiếc túi, phủi qua loa đất dính bên trên, phẩy tay không quá bận tâm: “Không sao, không sao, xước cũng không hề gì. Cũ không đi, mới không tới.”

Đào Minh Chước: “…”

Duyên phận quả là kỳ diệu. Thời gian Đào Minh Chước và Lý Lam quen biết thật ra còn lâu hơn thời gian cậu và Kinh Từ quen biết.

Lý Lam là người hào sảng, có thể tán gẫu cùng Đào Tuyết bất kể mọi chuyện. Quan hệ giữa hai người họ không chỉ là chủ quán và khách hàng thông thường, mà càng giống bạn bè tri kỷ hơn. Sau khi biết được tình cảnh của Đào Tuyết, Lý Lâm còn tức tối hơn cả cậu em trai ruột Đào Minh Chước, chỉ hận không thể dùng móng tay vạch nát mặt Đường Lập Kiệt, từ vựng mắng chửi “tiên tiến” tới mức mấy thanh niên bọn họ nghe mà còn hết hồn.

Kinh Từ đề xuất để Đào Tuyết dưỡng thai ở nhà Lý Lam. Lý Lam có biệt thự tư nhân ở vùng ngoại ô, không chỉ có vườn hoa, hồ nước, thậm chí còn đủ bộ tài xế, giúp việc, bác sĩ, đầu bếp.

Không phải nghi ngờ gì, nơi đây vừa đảm bảo an toàn, vừa là nơi hoàn hảo để dưỡng thai, bồi bổ sức khỏe và cải thiện tinh thần.

Lý Lam cũng cảm thấy đây là ý kiến hay.

“Tiểu Tuyết đụng trúng chuyện gì vậy chứ. Mấy gã đàn ông ngoại tình thối tha sớm muộn gì phía dưới cũng nát rữa.” Lý Lam mắng chửi: “Không cần lo lắng. Bình thường chị ở một mình trong căn nhà đó nhàm chán cũng muốn chết. Kêu em ấy mau dọn tới, cứ yên tâm ở lại nghỉ ngơi cho khỏe là được.”

Nói xong, bà lấy điện thoại ra, bắt đầu gửi tin nhắn thoại cho người khác: “Ê, Tiểu Dương phải không. Đúng rồi, đúng rồi, chị Lý đây, chị tìm em để đặt ít tổ yến với nhân sâm. Chuẩn, chuẩn, tốt nhất là giao cho chị trước chiều này…”

Đào Minh Chước ngập ngừng muốn nói rồi lại thôi.

Cậu thở dài, quay sang nói với Kinh Từ: “Cảm ơn ý tốt của anh và mẹ anh. Thế nhưng con người chị em khá cố chấp, da mặt cũng mỏng, chuyện tới nhà người khác ăn ở không công như này… chắc chắn chị ấy sẽ không đồng ý.”

Kinh Từ mỉm cười không nói: “Bà ấy sẽ có cách thôi.”

Đào Minh Chước nhanh chóng hiểu được ý của Kinh Từ.

Kế hoạch của Lý Lam vô cùng chặt chẽ. Bà kêu Đào Minh Chước gọi điện cho Đào Tuyết, kêu cô mang hành lý tới tiệm làm móng trước. Đào Tuyết vẫn luôn cho rằng mình sẽ chuyển tới căn hộ trước đây của Đào Minh Chước, thêm vào đó cũng đã mấy ngày rồi cô không qua kiểm tra tiệm, thế là cô chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, thu dọn đơn giản hành lý rồi buổi chiều đi tới tiệm làm móng.

Nửa tiếng sau, Lý Lam mặc nguyên bộ đồ Channel, chân đi giày cao gót, “cộp cộp cộp” đẩy cửa bước vào.

Nhìn thấy Đào Tuyết đang dọn dẹp quầy lễ tân, Lý Lam tỏ vẻ vui mừng dị thường: “Ôi chao Tiểu Tuyết à, vậy là em quay lại rồi! Đợt trước chị đi du lịch về có tới tìm mà chẳng lần nào có em cả, làm chị mất công chạy tới không biết bao nhiêu lần!”

Lý Lam nhìn chiếc vali đặt bên cạnh chân Đào Tuyết, lại kêu lên “Ôi chao”: “Như này là chuẩn bị chuyển nhà sao? Chuyển đi đâu vậy? Hay là đi đâu du lịch à?”

Diễn xuất tuyệt đỉnh, Đào Minh Chước ngồi bên cạnh chỉ biết cố gắng kiểm soát biểu cảm trên mặt mình.

Đào Tuyết thoáng ngẩn người, khẽ mỉm cười rồi đáp: “Chị Lý, không phải đi du lịch đâu, dạo gần đây em gặp chút chuyện phiền toán nên đổi chỗ ở.”

Lý Lam giả bộ ngạc nhiên vỗ hai tay vào nhau, bảo: “Em chờ chút. Khéo quá, khéo quá. Nếu hôm nay em định chuyển chỗ ở thì vừa khéo chị muốn tìm em để bàn chuyện này.”

Nhân lúc Đào Tuyết còn chưa kịp phản ứng, Lý Lam đã ghé tới bên tai cô nói với giọng rất chi là thần bí: “Đợt trước đi du lịch, chị được chiêm ngưỡng rất nhiều bức tranh sơn dầu ở các phòng triển lãm của nước U. Tuy chị biết rất khó để vượt qua được trình độ bậc thầy của người ta, nhưng nếu so sánh với mấy bức tranh chị vẽ trước đó thì khoảng cách vẫn xa quá. Về sau chị cũng ngại lấy ra trưng bày tác phẩm cho các chị em ngắm.”

“Chị cảm thấy có khả năng do chị học hành chưa đủ chăm chỉ, vậy nên mãi không vẽ ra được phong cách của bản thân chị. Chị muốn tìm một giáo viên dạy vẽ riêng, để khổ luyện vẽ tranh sơn dầu hai tháng.” Bà nói.

Đào Tuyết ngẩn người: “Giáo viên dạy vẽ riêng…”

Lý Lam nói: “Đúng rồi, kiểu tới sống ở nhà chị, có thể hướng dẫn cho chị từ sáng đến tối, nắm tay chỉ dạy ấy. Hôm nay chị tới tìm em cũng là để bàn về chuyện này.”

 “Mời giáo viên tranh sơn dầu chuyên nghiệp thì sẽ quá nghiêm khắc, ở với em vẫn thoải mái hơn.” Lý Lam cười tít mắt: “Vậy nên coi như chị nợ em một mối ân tình lớn lao đi. Chị thấy vừa đúng lúc em cũng thu dọn hành lý xong rồi, tài xế của chị ở ngay bên ngoài, vậy dứt khoát chuyển thẳng tới nhà chị. Em thấy thế nào?”

Đào Tuyệt lưỡng lự, để lộ ánh mắt cầu cứu với Đào Minh Chước bên cạnh.

Đào Minh Chước nhướng mày, điềm nhiên như không: “Thật lòng ấy à, em thấy ý kiến của chị Lý rất hay. Hay là chị giúp chị ấy chút đi?”

“Ôi chao, vậy coi như chốt nhé.” Lý Lam không cho Đào Tuyết có cơ hội nói thêm, đã đẩy vali của của tới tay tài xế đừng bên ngoài: “Đúng rồi, Tiểu Tuyết. Tiện mang cả sơn móng tay ở chỗ các em tới nhà chị đi. Lâu lắm rồi không làm móng, em coi chỗ da chết ở khóe móng tay của chị này…”

.

“Đỉnh quá đi thôi.”

Tối đến, sau khi về tới nhà, Đào Minh Chước vẫn không khỏi cảm thán: “Mẹ anh thật sự quá đỉnh.”

“Em hiểu rõ hơn ai hết về sức chiến đấu của cái miệng của chị em. Bình thường lúc chị ấy mắng em, em hoàn toàn không nói lại được.” Đào Minh Chước lắc đầu, xúc động vô cùng: “Kết quả trước mặt mẹ anh, chị ấy không chen miệng nổi dù chỉ một câu, cứ thế ngơ ngơ ngác ngác rồi bị dẫn đi mất.”

Đào Tuyết lúc này đã thuận lợi chuyển tới biệt thự của Lý Lam, vừa gửi cho Đào Minh Chước một bức ảnh, bảo Lý Lam nấu cho cô một nồi cháo hải sâm cỡ lớn.

Đào Minh Chước nhìn kỹ, một nồi cháo lớn đầy ắp những thứ đen sì sì, nhất thời không rõ trong nồi rốt cuộc gạo nhiều hơn hay hải sâm nhiều hơn.

Đào Minh Chước đang ăn phần cháo hải sản bình thường còn dư lúc sáng, ban đầu cảm thấy vẫn ăn được, giờ thoáng cái đã thấy nhạt nhẽo vô vị.

Đào Tuyết: Ghê không, ăn hết một bát phỏng chừng chị gái chú có thể chảy một cân máu mũi. ]

Đào Tuyết: Không nhiều lời nữa, chị đi ăn cháo trước đây, ăn xong còn phải đắp móng cho chị Lý. Em nghỉ sớm đi nhá. ]

Đào Minh Chước: Bé ếch xanh vỗ tay ]

Vốn dĩ nhìn từ góc độ nào thì cũng là họ gây phiền phức cho Lý Lam, thế nhưng lại bị một câu “dạy vẽ tranh sơn dầu, làm móng” của Lý Lam nhẹ nhàng xoay chuyển tình thế, biến Đào Tuyết từ người mang ơn thành người ban ơn.

Đào Tuyết không chỉ vui vẻ bằng lòng chuyển tới ở, hơn nữa còn có thể yên tâm sống tại đó một cách thoải mái.

Đào Minh Chước vừa ăn chào, vừa trịnh trọng gửi lời cảm ơn tới Kinh Từ: “Em biết anh không muốn nghe em nói mấy lời này nhưng em thật lòng vô cùng cảm ơn anh và mẹ anh, đến mức không biết nên báo đáp như nào cho phải.”

Kinh Từ đặt thìa xuống, khẽ mỉm cười, đưa chiếc bát trong tay tới trước mặt Đào Minh Chước: “Muốn báo đáp thì múc giúp anh một bát cháo nữa đi.”

Đào Minh Chước ngẩn người, nhận lấy bát.

Đã lâu lắm rồi bọn họ không ăn tối cùng nhau, Đào Minh Chước phát hiện hôm nay Kinh Từ ăn rất ngon miệng, đây đã là bát cháo thứ ba trong tối nay của anh.

Rõ ràng chỉ là cháo nấu dư từ buổi sáng nhưng Kinh Từ vẫn không thấy chán, Đào Minh Chước cảm thấy có chút kỳ lạ.

“Có phải vì dạo gần đây đã lâu rồi em không ăn tối cùng anh.” Đặt cháo tới trước mặt Kinh Từ, Đào Minh Chước có chút đắc ý, nói: “Anh thật sự quá nhớ em, nên vừa được thấy em là cũng theo đó cảm thấy thèm ăn hơn?”

Kinh Từ sửng sốt, nhìn về phía cậu, không nói gì một lúc lâu.

Đào Minh Chước cũng cảm thấy lời này của mình dường như có chút mặt dày. Nói xong một lúc cậu mới thấy ngượng ngùng, đang tính nói gì đó thì lại thấy Kinh Từ cong mắt. Cậu nghe thấy anh đáp: “Đúng vậy.”

Đây là lần đầu tiên Kinh Từ ăn tối trong mười mấy ngày trở lại đây.

Nói ra thì hơi nực cười, vì đã quen với việc Đào Minh Chước luôn ở bên cạnh mình, thêm vào đó trước đây ba bữa mỗi ngày họ đều ăn cùng nhau, Kinh Từ thật sự đã gần như quên mất việc mình vẫn còn mắc căn bệnh kỳ lạ kia.

Bọn họ vẫn có thể ăn cùng nhau vào bữa sáng và bữa trưa, hơn nữa Kinh Từ thật sự không có cảm giác đói, nên bớt ăn một bữa tối cũng không ảnh hưởng quá lớn tới cuộc sống của anh.

Lúc ở một mình vẫn chẳng thể nào nuốt trôi đồ ăn. Thế nên mỗi tối, Kinh Từ sẽ nấu bữa tối rồi dùng đũa bới loạn lên, làm ra vẻ như đã có người ăn, sao đó bỏ vào tủ lạnh, nói với Đào Minh Chước rằng đây là đồ ăn còn thừa của anh.

Làm vậy khó tránh khỏi có chút sơ hở.

Thật ra, tối qua, khi Đào Minh Chước đặt câu hỏi về việc vì sao cậu lại có hai quả trứng, Kinh Từ đã có suy nghĩ sẽ thú thật với cậu. Thế nhưng, đúng lúc đó Đào Tuyết lại gọi điện tới, Kinh Từ chợt nhận ra hiện tại có lẽ không phải thời điểm thích hợp.

Nếu bây giờ anh nói cho Đào Minh Chước biết về bệnh tình của mình thì giống như đang ép Đào Minh Chước phải lựa chọn một trong hai: sau khi tan làm sẽ ăn cơm cùng mình hay dành thời gian cho Đào Tuyết.

Tới lúc đó, xét từ góc độ của Đào Minh Chước, về nhà ăn cơm với anh thì không thể dành thời gian cho Đào Tuyết, nếu không về nhà ăn cơm mà dành thời gian cho Đào Tuyết thì Kinh Từ sẽ phải chờ mãi tới khi cậu về mới có thể ăn được. Theo hiểu biết của Kinh Từ về tính cách của Đào Minh Chước, cái kết của việc thú thật bệnh tình ngay lúc này sẽ là bất luận có như nào, Đào Minh Chước cũng sẽ cảm thấy áy náy với một bên hoặc anh hoặc Đào Tuyết.

Kinh Từ không cảm thấy việc mỗi ngày bớt ăn một bữa có vấn đề gì quá to tát. Hơn nữa tình hình của Đào Tuyết nghiêm trọng hơn anh rất nhiều, vậy nên Kinh Từ không muốn Đào Minh Chước phải khó xử vào thời khắc quan trọng như lúc này.

Anh quyết định chờ tới khi chuyện của Đào Tuyết yên ổn, chờ tới khi Đào Minh Chước không còn bận bịu như hiện tại nữa, thì sẽ tìm cơ hội thích hợp để thú thật với cậu.

Cơm nước xong xuôi, bọn họ cùng thả người trên sofa, tận hưởng thời gian rảnh rỗi hiếm hoi.

Kinh Từ xử lý hồ sơ, Đào Minh Chước bám dính bên cạnh anh, phác thảo ký hoạ trên máy tính bảng, đối tượng ký hoạ đương nhiên là Kinh Từ.

Kinh Từ nói: “Ký hoạ không phải nên ngồi xa ra một chút, như vậy mới dễ quan sát sao?”

Đào Minh Chước đưa nét bút trên máy tính bảng, vừa dán lên người Kinh Từ mà mặt không đỏ, tim không run: “Theo lý thì như vậy, nhưng người yêu anh là em đây khá tài giỏi, như này cũng vẽ được.”

Kinh Từ: “…”

Đào Minh Chước hắng giọng, chuyển chủ đề: “Mà kể ra, trước đó em từng cùng vẽ rất nhiều bức tranh với mẹ anh, cũng biết bà ấy khéo ăn khéo nói, nhưng không ngờ lại có thể lợi hại tới mức này.”

Dường như nhớ ra chuyện gì thú vị, cậu cảm thán thêm lần nữa: “Hơn nữa mẹ anh cũng thú vị thật đấy. Bà ấy chưa biết chuyện hai chúng ta sống chung, hôm nay trước lúc chuẩn bị rời đi còn lén kéo em sang một bên, bảo hai chúng ta có thể thân thiết hơn, còn bảo em nhỏ hơn anh hai tuổi, kêu em cứ gọi thẳng anh là “anh trai” đi. Đúng là quá xởi lởi…”

Kinh Từ “À” một tiếng, rời mắt khỏi tập tài liệu, mỉm cười nói: “Hay giờ gọi thử một tiếng?”

Đào Minh Chước lập tức mắt đỏ tía tai, chuyển dời tầm mắt: “Không muốn. Giờ em phải vẽ, đừng làm phiền em.”

Rõ ràng vừa rồi người nói luôn miệng là bản thân Đào Minh Chước, thế nhưng hiện tại cậu lại lắp bắp kêu “Đừng làm phiền em”, Kinh Từ có chút muốn bật cười.

Xử lý công việc xong xuôi, hai người lại cùng nhau xem phim.

Một bộ phim điện ảnh về tình yêu học đường, kể về mối tình giữa những thiếu niên, thiếu nữ ngây ngô.

Lần này không giống lần xem phim trinh thám trước đó, trạng thái của hai người có thể nói là đã hoán đổi cho nhau. Kinh Từ xem phim mà mí mắt nặng trĩu, Đào Minh Chước ở bên cạnh ngược lại xem rất say sưa, vừa xem vừa điên cuồng nhét đồ ăn vặt vào miệng mình.

Một lúc rất lâu sau đó, cậu mới nghe thấy Kinh Từ ở bên cạnh “Ưm” một tiếng rất khẽ. Đào Minh Chước nghiêng mặt nhìn sang bên, phát hiện Kinh Từ đã nhắm mắt từ lúc nào, ở trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, có lẽ cũng không nghe rõ mình đang nói gì.

Trông anh có vẻ mệt mỏi. Đào Minh Chước khựng lại một lúc rồi cầm chiếc chăn đang choàng trên người hai người lên, cẩn thận đắp cho Kinh Từ.

Đào Minh Chước thì thầm thật nhỏ với anh: “Cảm ơn.”

Kinh Từ dường như không nghe thấy gì. Đào Minh Chước quay đầu lại, nhìn màn hình một lúc, đột nhiên nói một câu không đầu không đuôi: “Kinh Từ, em… em sẽ đối xử thật tốt với anh.”

Kinh Từ lúc này đã mệt rũ. Anh loáng thoáng nghe thấy Đào Minh Chước đang nói gì đó nhưng đầu óc không cách nào xử lý lời người bên cạnh vừa nói ra.

Kinh Từ ậm ờ đáp một tiếng.

Đào Minh Chước lại im lặng một lúc lâu, sau đó như thể có hơi ngượng ngùng, nói: “Em không có ý gì khác đâu. Chẳng qua giờ chúng ta đã ở bên nhau rồi, anh lại tốt với em như vậy, em vẫn luôn rất hiếu kỳ, nên mới muốn hỏi anh…”

Kinh Từ thật ra chưa hoàn toàn chìm vào giấc ngủ. Anh hơi hè mắt, cố gắng muốn nghe rõ Đào Minh Chước rốt cuộc muốn hỏi chuyện gì.

Thế nhưng mãi một lúc lâu sau, Đào Minh Chước vẫn chẳng hề nói tiếp.

Lâu tới mức Kinh Từ gà gật buồn ngủ. Anh nhắm mắt lại, một lần nữa chìm vào giấc mơ yên bình.

Trong lúc mơ màng, anh bỗng chợt nghe thấy Đào Minh Chước nhỏ giọng hỏi anh: “Kinh Từ, rốt cuộc khi ấy anh… vì sao lại thích em?”

Bình Luận (0)
Comment