Món Đưa Cơm - Giới Thái Hồ Hồ

Chương 40

Đào Minh Chước biết, Kinh Từ hẳn đã ngủ rồi.

Lúc hỏi câu này, cậu thật ra cũng rất nhỏ tiếng, giống như chỉ muốn nói cho bản thân nghe, chứ không thật sự mong nhận được câu trả lời. Thế nhưng vừa dứt lời, cậu cảm thấy người bên cạnh nhúc nhích, quay đầu lại nhìn thì trông thấy Kinh Từ hơi nhíu mày, mở mắt nhìn về phía cậu.

Kinh Từ hỏi rất khẽ: “… Gì cơ?”

Trông Kinh Từ vẫn rất buồn ngủ. Hàng lông mi của anh rung nhẹ, có chút bối rối nhìn vào mắt Đào Minh Chước.

Yết hầu của Đào Minh Chước khẽ chuyển động.

Vấn đề tình cảm không nhất thiết phải phân rõ ai thích trước, ai thích sau. Đào Minh Chước sớm đã âm thầm hạ quyết tâm sẽ không chủ động vạch trần việc Kinh Từ đã yêu thầm cậu từ rất lâu trước mặt anh.

Một lúc sau, Đào Minh Chước quay mặt sang chỗ khác, hắng giọng: “Em đâu nói gì đâu, chỉ đang độc thoại một mình thôi, xem phim có chút xúc động ấy mà.”

Kinh Từ nhìn vào mắt Đào Minh Chước, ngập ngừng gật đầu. Thật ra anh có phần bối rối vì anh nhớ lúc nãy, trong cơn mơ màng, Đào Minh Chước đã gọi tên anh, không giống tự độc thoại như cậu nói. Hơn nữa, anh còn nhớ mang máng mình đã nghe thấy Đào Minh Chước hỏi một câu kiểu “Rốt cuộc khi ấy anh vì sao lại thích em?”

Kinh Từ suy nghĩ một lúc, cảm thấy phân vân, vì anh nhận ra bản thân không hiểu ý của hai chữ “khi ấy” trong câu đó.

Không hiểu sao, trong lòng Kinh Từ cứ có cảm giác có chỗ nào đó không đúng.

Giống như rất nhiều những mảnh vụn rời rạc sắp được ghép lại với nhau, nhưng vì thiếu một mảnh quan trọng nhất nên chung quy vẫn không thể thành hình hoàn chỉnh.

Thế nhưng Đào Minh Chước có vẻ như không muốn tiếp tục chủ đề này, cậu lại quay mắt về phía màn hình TV. Nhìn từ chỗ của Kinh Từ, chỉ có thể trông thấy vành tai phớt đỏ của cậu.

Một lúc sau, Kinh Từ nghe thấy Đào Minh Chước hỏi: “Anh muốn ăn hoa quả không?”

Hôm nay họ ăn cherry.

Sau khi ăn hết hoa quả sẽ là khoảng thời gian không cần nói ra nhưng đều ngầm hiểu của hai người. Lúc Kinh Từ rửa bát trong bếp, Đào Minh Chước lặng lẽ ôm lấy anh từ phía sau.

Họ vừa hôn, vừa đi về phía phòng ngủ.

Đào Minh Chước vòng tay ôm lấy eo Kinh Từ, gần như nửa bế anh vào phòng ngủ.

Kết quả vì quá chìm đắm trong nụ hôn, lúc đi tới cửa cậu hơi loạng choạng, lảo đảo lùi về sau hai bước, suýt chút nữa đập thẳng gáy vào mặt cửa rắn chắc.

Kinh Từ dở khóc dở cười. Anh vươn tay chạm vào gáy của Đào Minh Chước, xác nhận không bị đụng trúng thì mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó để bàn tay ấy trượt xuống một đoạn, dừng lại trên cổ Đào Minh Chước.

Không gian yên tĩnh tới mức chỉ nghe thấy những tiếng hít thở với tần suất khác nhau, bầu không khí giữa hai người vừa ngọt ngào vừa mờ ám. Một lúc sau, Đào Minh Chước nghe thấy Kinh Từ thì thầm hỏi cậu: “Chúng ta… có nên làm không?”

Đào Minh Chước nghe vậy mà trong đầu nổ cái “đoàng”.

Cậu cảm thấy hơi thở bản thân trong tích tắc ấy trở nên nóng rực, nhìn về phía Kinh Từ mà không sao tin nổi. Thế nhưng, cậu lại phát hiện Kinh Từ vẫn thản nhiên nhìn cậu.

Lúc sau, Đào Minh Chước hổn hển đáp: “Được, được thì được.”

Như thể nghĩ ra gì đó, cậu lắp bắp nói thêm: “Nhưng, anh chờ em một lát trước đã. Em, em hôm qua có ôn tập chút rồi.”

Kinh Từ ngẩn người: “Gì cơ?”

Tối qua sau khi xong chuyện, Đào Minh Chước chui trong chăn, vừa đỏ mặt vừa một mình lướt điện thoại rất lâu, tra cứu được rất nhiều thông tin. Cậu hiện tại đang trong trạng thái bão hòa kiến thức 18+.

Cậu không ngờ Kinh Từ sẽ chủ động và nhanh chóng tiến tới bước này ngay trong đêm nay, thế nhưng nếu Kinh Từ đã chủ động đề xuất thì Đào Minh Chước hiển nhiên cũng không thể tỏ ra chùn bước.

Chẳng qua, thông qua những kiến thức được nhồi nhét tối qua, cậu lúc này đây có thêm một vài nỗi lo âu.

Đào Minh Chước ấp a ấp úng, lí nhí như muỗi vo ve: “Em xem bài viết trên mạng có bảo… phải chuẩn bị trước rất nhiều.”

“Nhưng hiện tại trong nhà hình như thiếu một vài đồ cần thiết.” Cậu nhìn vào mắt Kinh Từ, ngập ngừng cúi đầu, nói: “Em, em sợ anh sẽ bị thương.”

Kinh Từ nhìn Đào Minh Chước, không nói gì.

Vì Kinh Từ cứ mãi im lặng, không nói năng gì, trong lòng Đào Minh Chước cũng theo đó trở nên thấp thỏm. Cậu nhìn vào mắt Kinh Từ, lập tức luống cuống giải thích: “Không phải em không muốn làm với anh, chỉ là em không muốn khiến anh bị thương. Anh tin em…”

Kinh Từ im lặng trong giây lát, khẽ mím môi, gật đầu một cái thật nhẹ.

Sau đó Đào Minh Chước thấy anh quay mặt đi, vai run run, bật cười “phụt” một tiếng như không thể nhịn tiếp được nữa.

Kinh Từ bình thường là người rất giỏi kiểm soát biểu cảm của bản thân. Trước đây Đào Minh Chước từng chọc anh cười, nhưng cũng chỉ là nụ cười mỉm với ý cười đong đầy nơi đáy mắt hay tiếng cười khẽ do không thể kiềm nén. Đây là lần đầu tiên Đào Minh Chước trông thấy Kinh Từ cười lớn thành tiếng vì mình, hơn nữa còn cười tới mức không ngừng lại được.

Đào Minh Chước ngơ ngác, đầu óc như chìm trong sương mù: “Sao vậy anh?”

Kinh Từ lắc đầu. Anh đặt tay lên bụng, cười tới mức hơi cúi gập người. Một lúc sau, anh xua tay, có vẻ như đã không còn sức để nói, đến khi lên tiếng, giọng anh hơi run run: “Anh đang nói là… chúng ta có nên ngồi không?”

(Từ “làm – ” và “ngồi – ” trong tiếng Trung có phát âm giống nhau, đều là “zuò”)

Mặt Đào Minh Chước một lần nữa đỏ lựng: “À, em biết mà…”

Kinh Từ cười tới mức đáy mắt thấp thoáng ánh nước: “Ngồi… ý là ngồi xuống, ngồi lên giường. Vì phòng ngủ khá nhỏ, anh cảm thấy chúng ta vừa đứng vừa hôn có lẽ sẽ đứng không được vững.”

Đào Minh Chước lập tức trợn tròn mắt: “…”

Kinh Từ biết mình không thể cười tiếp được nữa. Anh hít sâu một hơi, gồng mình kìm nén tiếng cười, cong mắt rồi vươn tay, v**t v* vành tai chỉ trong nháy mắt đã đỏ rực của Đào Minh Chước.

“Tuy nhiên, dù thế nào đi nữa, anh cũng muốn cảm ơn em vì đã suy nghĩ chu đáo đến vậy vì anh.” Anh nhẹ giọng an ủi: “Anh vui lắm.”

Đào Minh Chước đỏ mặt tía tai: “… Anh đừng nói gì nữa!”

Cả đời này, Đào Minh Chước chưa bao giờ mất mặt đến vậy.

Tuy chút sự cố nho nhỏ lúc tối không ảnh hưởng mấy tới chất lượng thân mật sau cùng của bọn họ, nhưng hôm sau, Đào Minh Chước vẫn cảm thấy một sự mất mặt chưa từng có trong đời.

Hôm sau là thứ Bảy. Lúc ăn sáng, Đào Minh Chước còn không đủ can đảm để nhìn thẳng Kinh Từ. Cậu vội vội vàng vàng nhét mấy chiếc bánh bao vào miệng, sau đó cuống cuồng dọn dẹp bát đĩa, nói: “Em… Em ra ngoài đây.”

Đáy mặt Kinh Từ ngập tràn ý cười. Anh nhìn cậu, đáp: “Đi đường cẩn thận.”

Hôm nay Đào Minh Chước sẽ tới nhà Lý Lam để thăm Đào Tuyết. Ban đầu Kinh Từ cũng định sẽ đi cùng cậu, nhưng vì trước đó dự án hợp tác giữa công ty và đối tác nước U gặp một chút trục trặc nên cuối tuần này anh phải tới công ty để xử lý, sau cùng thành Đào Minh Chước đi một mình.

Tuy biết nhà Lý Lam chắc chắn không thiếu thứ gì nhưng Đào Minh Chước cũng không thể thật sự tới tay không. Cậu ghé vào siêu thị gần nhà, mua ít hoa quả và đồ ăn vặt cho Lý Lam cùng Đào Tuyết.

Siêu thị này là siêu thị mà lần trước cậu cùng Kinh Từ mua cặp bát đôi tình nhân. Lúc thanh toán, Đào Minh Chước để ý thấy mấy hàng hộp nhỏ ở kệ bên cạnh quầy thu ngân.

Cậu chìm trong vào trầm tư.

Nghĩ tới cuộc nói chuyện giữa hai người tối qua, Đào Minh Chước đứng trước kệ hàng, âm thầm đắn đo một lúc, cảm thấy dù sao thì chuẩn bị trước vẫn hơn.

Cậu không dám nhìn vào mắt nhân viên thu ngân, lén lút cầm lấy hai hộp rồi nhét bừa vào đống đồ ăn vặt chưa tính tiền.

Nửa tiếng sau, Đào Minh Chước tới biệt thự của Lý Lam.

Người giúp việc ra mở cửa. Vừa đặt chân vào phòng khách, Đào Minh Chước đã trông thấy Đào Tuyết đang ngồi vẽ trước khung cửa sổ sát đất. Chưa tới hai ngày, sắc mặt của Đào Tuyết đã tốt lên trông thấy, có thể nhìn ra cuộc sống mấy ngày nay hết sức thoải mái nên tâm trạng cô cũng có nhiều chuyển biến tốt đẹp.

Thấy Đào Minh Chước đứng trước cửa, Đào Tuyết nói: “Tới rồi à? Chị đang sửa tranh giúp chị Lý.”

Đào Minh Chước nắm khá rõ về phong cách vẽ của Đào Tuyết, nhìn kỹ nét vẽ trên bức tranh kia là cậu biết mức độ tham gia của bản thân Lý Lam có lẽ chỉ là 1/100.

Lý Lam đúng lúc từ trong bếp đi ra, thấy Đào Minh Chước đã tới thì lập tức hân hoan chào đón cậu: “Tiểu Đào à, tới đúng lúc lắm, chị vừa bảo người ta chưng tổ yến.”

Chẳng đợi Đào Minh Chước đáp lời, bà đã nói tiếp: “Một lúc nữa là chưng xong, hai chị em cứ nói chuyện trước đi, lát ba chúng ta cùng ăn.”

Lý Lam quay đầu trở lại nhà bếp. Đào Tuyết đặt cọ vẽ xuống, nhìn vào mắt Đào Minh Chước, một lúc sau thở dài: “Lần này chị thật sự mắc nợ người ta quá nhiều rồi.”

Đào Minh Chước ngồi xuống bên cạnh cô, nghe thấy vậy thì ngẩn người, ban đầu còn giả bộ nghe không hiểu: “…. Chị có ý gì vậy, không phải chị Lý kêu chị tới dạy chị ấy vẽ sao?”

Đào Tuyết bất lực nhìn cậu: “Đủ rồi đó, đừng diễn nữa, chị có ngốc đâu, biết mấy người sớm đã thông đồng với nhau rồi.”

“Diễn xuất của chị Lý đúng là đỉnh cao, khi ấy chị suýt chút nữa cũng bị gạt.” Cô nói: “Nhưng em biết cuộc sống của chị hai ngày nay như nào không?”

“Bảo chị tới để dạy vẽ tranh sơn dầu, kết quả mới dạy vẽ được một lúc thì đã kêu muốn chị nghỉ ngơi, kéo chị ra vườn hoa tắm nắng, bồi bổ.” Cô thở dài: “Bảo chị tới để làm móng, kết quả vừa đắp móng xong, còn chưa sơn màu thì đã kêu trông đẹp lắm rồi, đến chạm cũng không cho chị chạm vào sơn móng tay.”

Đào Minh Chước: “…”

“Chúng ta sau này phải báo đáp người ta.” Đào Tuyết lấy cán cọ vẽ gõ nhẹ đầu Đào Minh Chước, dặn dò: “Nhớ chưa hả?”

Đào Minh Chước gật đầu.

Đào Tuyết thở dài ảo não: “Có điều cũng thần kỳ quá đỗi. Khách quen lâu năm đột nhiên trở thành mẹ chồng của em trai. Rất kỳ quái, thật sự rất kỳ quái…”

Đào Minh Chước hắng giọng, nói: “Ờ thì, em vào bếp hỗ trợ đây, tiện cảm ơn chị ấy luôn.”

Đào Minh Chước vào tới bếp thì nghe thấy Lý Lam đang dặn dò người làm: “Chưng thêm một lúc nữa, lát nhớ bỏ thêm táo tàu.”

Thấy Đào Minh Chước đi vào, Lý Lam cười tít mắt vẫy tay với cậu: “Tiểu Đào, mau qua đây, xem tổ yến chị chọn chất lượng tốt không này?”

Đào Tuyết vừa định nói thì Lý Lam đã đoán được hành động tiếp theo của cậu, bèn giơ tay làm dấu “dừng”: “Thôi, chúng ta có quan hệ như thế nào hả, còn cảm ơn tiếp là chị sẽ không vui đâu đó.”

Lý Lam và Đào Tuyết có quan hệ rất thân thiết, Đào Minh Chước cũng biết, thế nhưng không biết có phải ảo giác của cậu hay không, cậu cứ có cảm giác hôm nay Lý Lam đối xử với cậu cũng nồng nhiệt một cách khác lạ.

Giây tiếp theo, Đào Minh Chước nghe thấy Lý Lam nói với cậu: “Hơn nữa thằng nhóc nhà em đừng giả ngốc với chị nữa, hôm qua chị nói chuyện với thư ký của Kinh Từ rồi, đã biết quan hệ của hai đứa.”

Đào Minh Chước đứng hình: “Gì cơ ạ?”

Thư ký của Kinh Từ… là Lương Kinh Kinh.

Não bộ của Đào Minh Chước bắt đầu hoạt động hết công suất. Cậu nhớ lại, bản thân khi ấy cũng vì nghe được cuộc nói chuyện ở phòng làm việc giữa Kinh Từ và Lương Kinh Kinh nên mới biết Kinh Từ vẫn luôn ôm ấp thứ tình cảm khác bình thường với mình.

Lúc đó, khi Kinh Từ nói cậu là “ý nghĩa của cuộc sống” của anh, Lương Kinh Kinh còn ở bên cạnh phụ họa. Điều đó chứng tỏ Lương Kinh Kinh vẫn luôn biết rõ về tình cảm mà Kinh Từ dành cho cậu. Thêm vào đó, giai đoạn trước cậu liên tục ra ra vào vào phòng làm việc của Kinh Từ. Xem ra, Lương Kinh Kinh hẳn đã sớm biết về quan hệ giữa hai người bọn họ.

“Trước đây chị cứ cảm thấy hai đứa có vẻ rất thân quen, chẳng hề giống quan hệ cấp trên – cấp dưới bình thường.” Lý Lam vừa tắt bếp, vừa cười nói: “Vậy nên hôm qua chị đã chủ động hỏi thăm thư ký của Tiểu Từ.”

Ý của Lý Lam hiện tại là bà ấy đã biết quan hệ giữa cậu và Kinh Từ…

Mặt Đào Minh Chước bắt đầu như phát sốt. Câu không biết trong tình huống như này thì nên đối mặt với phụ huynh của người yêu như nào: “Thế nhưng bất luận như nào, dì cũng đã giúp bọn cháu rất nhiều…”

Lý Lam nhìn Đào Minh Chước, chống hông giả bộ tức giận: “Thật sự đừng nói vậy nữa, dù sao Tiểu Từ cũng đã nợ em một mối ân tình lớn.”

Đào Minh Chước sửng sốt.

Cậu tưởng “quan hệ” mà Lý Lam nói là chỉ việc cậu và Kinh Từ đã thành người yêu. Song, lúc này đây, Lý Lam lại nói “nợ một mối ân tình lớn”, nghe hoàn toàn không giống như đang miêu tả quan hệ tình nhân.

Quan trọng hơn, Đào Minh Chước chưa bao giờ biết rằng Kinh Từ từ lúc nào lại còn nợ mình một cái gọi là ân tình.

“Thằng nhóc Tiểu Từ trước giờ luôn suy nghĩ thấu đáo, chẳng bao giờ muốn làm phiền người khác, chị biết nó giấu chị vì không muốn chị phải lo lắng.” Lý Lam vừa múc tổ yến trong nồi ra, vừa thở dài: “Nếu không phải hôm qua chị cẩn thận hỏi thêm thì chẳng hề biết chuyện nó đã bị bệnh lâu như vậy.”

“Có điều, cũng may có em luôn bên cạnh nó.” Bà đặt bát đựng tổ yến vào tay Đào Minh Chước, nói tiếp với nét mặt ngập tràn sự trìu mến: “Em đã giúp nó rất nhiều.”

“Vậy nên người nên nói cảm ơn thật ra phải là chị mới đúng.” Bà híp mắt cười, nói.

Tác giả: Tiểu Đào:(‧_‧)

Bình Luận (0)
Comment