Món Đưa Cơm - Giới Thái Hồ Hồ

Chương 41

Dự án hợp tác với đội ngũ bên nước U gặp phải nhiều phiền phức hơn Kinh Từ tưởng tượng rất nhiều. Sự bất đồng trong ngôn ngữ và múi giờ dẫn tới khoảng thời gian này, ngay cả người đã quen làm việc ở cường độ cao như Kinh Từ cũng có chút chịu không nổi.

Kinh Từ bàn bạc với Lý Vũ Phách, quyết định sau này sẽ lập một studio độc lập tại nước U, như vậy đội ngũ của hai công ty có thể hợp tác thuận lợi hơn, đồng thời cũng có thể nghiên cứu việc mở rộng ra thị trường nước ngoài.

Quyết định này đưa ra thật sự khá đột ngột. Lúc Kinh Từ đề xuất với Lý Vũ Phách cũng có đôi phần do dự, vì việc lập chi nhánh ở nước ngoài sẽ đi kèm với rất nhiều yếu tố không chắc chắn, cũng cần cân nhắc rất nhiều vấn đề, không phải ai cũng bằng lòng mạo hiểm.

Không ngờ, sau khi được nghe về đề xuất này, Lý Vũ Phách lại rất hồ hởi: “Không giấu gì em, thật ra anh cũng có suy nghĩ này từ rất lâu trước đó rồi.”

Hai người không hẹn mà có trùng ý tưởng. Đương nhiên, chuyện lớn như này, Kinh Từ không thể xử lý một mình được. Vừa hay Lý Vũ Phách đã nghỉ ngơi được hơn nửa năm, đang dự định sau khi chụp ảnh cưới ở đảo với bạn gái xong sẽ lập tức về nước để giúp Kinh Từ “trấn ải”.

Lý Vũ Phách ở đầu bên kia điện thoại than ngắn thở dài: “Em không biết đâu, chị dâu của em đã chọn ra mười chiếc váy cho bộ ảnh cưới này, có lẽ vẫn phải chụp thêm hai, ba hôm nữa. Đợt này tạm em vất vả vậy, Tiểu Từ.”

Kinh Từ biết lời này của Lý Vũ Phách nghe thì giống như than thở nhưng thật ra là đang ngấm ngầm khoe khoang tình yêu với anh, bèn vừa cười vừa đáp “Vâng” ở đầu bên này điện thoại.

Bận rộn cả ngày, Kinh Từ cảm thấy kiệt quệ vô cùng. Anh biết trông mình có lẽ không ổn lắm, về tới nhà thì soi gương chiếu hậu điều chỉnh lại nét mặt bản thân, sau đó mới xuống xe.

Mở cửa bước vào, Kinh Từ phát hiện phòng khách không bật đèn, chỉ có một chiếc đèn nhỏ ở chỗ bàn ăn là đang bật sáng.

Kinh Từ trông thấy Đào Minh Chước và Ôn Thái Y ở trước bàn ăn. Đào Minh Chước ngồi quay lưng về phía Kinh Từ, Ôn Thái Y thì nằm bò bên cạnh chân của Đào Minh Chước, ủ rũ phẩy đuôi.

Trên bàn ăn bày biện đồ ăn đã nấu nướng xong xuôi, Đào Minh Chước cúi đầu, Ôn Thái Y gục đầu. Trong khoảnh khắc này, Kinh Từ cảm thấy cả hai bọn họ đều có vẻ ỉu xìu.

Kinh Từ thoáng ngập ngừng, nói với Đào Minh Chước: “Anh về rồi.”

Ôn Thái Y nghe thấy giọng anh thì “Áu” một tiếng, lê bước chạy tới bên chân anh.

Kinh Từ cảm thấy là lạ, ngồi xuống xoa đầu nó, hỏi Đào Minh Chước: “Sao nó ủ rũ vậy?”

Lúc ngước mắt nhìn lên, Kinh Từ phát hiện Đào Minh Chước không biết đã quay người lại từ lúc nào, đang im lặng nhìn anh chằm chằm.

Có lẽ vì ánh sáng trong phòng khách khá tối, cộng thêm việc Đào Minh Chước ngồi khá xa, nửa mặt cậu bị bóng tối bao phủ, Kinh Từ không thấy rõ được biểu cảm trên mặt cậu.

Một lúc sau, anh nghe thấy Đào Minh Chước nói: “… Lúc nãy dẫn nó đi dạo công viên, lại lần nữa bị chihuahua nhà người ta dọa sợ.”

Kinh Từ nghe vậy thì mỉm cười, giơ tay vỗ nhẹ đầu Ôn Thái Y, nói: “Đồ nhát cáy.”

Ôn Thái Y như thể nghe hiểu lời anh nói, rên “hừ hừ” hai tiếng có chút không vui, sau đó chạy tới nằm ở đệm mềm bên cạnh sofa.

Kinh Từ thay dép, đi tới chỗ bàn ăn, sau khi trông thấy các món ăn trên bàn thì sửng sốt: “Sao nấu nhiều món vậy?”

Đào Minh Chước im lặng một lúc, không trả lời câu hỏi của Kinh Từ mà nhìn vào mắt anh, hỏi ngược lại anh: “Trưa anh ăn gì?”

Kinh Từ ngẩn người.

Anh bận rộn cả ngày ở công ty, hơn nữa không có Đào Minh Chước bên cạnh, hiển nhiển là trưa chưa ăn gì, bèn đáp: “Anh ở công ty gọi tạm đồ ăn ngoài giao tới.”

Kinh Từ vốn nghĩ Đào Minh Chước chẳng qua chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi, nào ngờ sau khi anh trả lời, Đào Minh Chước vẫn nhìn anh chằm chằm, tiếp tục gặng hỏi: “Gọi những món gì?”

Kinh Từ có chút khỏ hiểu ngước mắt nhìn lên, phát hiện trên mặt Đào Minh Chước không có cảm xúc gì.

Vì thực tế anh không ăn trưa nên mãi sau một hồi do dự mới có thể đưa ra câu trả lời: “Thì… nhà hàng dimsum Quảng Đông trước đây chúng ta từng ăn ấy.”

Đào Minh Chước không nói năng gì một lúc lâu.

Bị cậu nhìn chằm chằm, trong lòng Kinh Từ có chút thấp thỏm khó nói rõ. Hôm nay Đào Minh Chước rất kỳ lạ, tâm trạng có vẻ không được vui vẻ cho lắm. Kinh Từ ngẫm nghĩ một lúc, cảm thấy có lẽ phía Đào Tuyết xảy ra vấn đề gì.

Anh vừa hé môi định hỏi thăm thì lại thấy Đào Minh Chước gật đầu, nói với giọng khàn khàn: “… Trước tiên ăn cơm đã.”

Kinh Từ ngập ngừng, cảm thấy vẫn nên ăn xong rồi hỏi chuyện sau.

Đào Minh Chước gắp một miếng thịt, cúi đầu nhét vào miệng. Kinh Từ cũng làm theo hành động của Đào Minh Chước, gắp một miếng thịt cho vào bát.

Sau đó, anh nghe thấy Đào Minh Chước bất ngờ lên tiếng: “Kinh Từ, anh gầy đi nhiều quá.”

Thời tiết dần trở nên nóng nực, khối lượng công việc lại nhiều, thêm vào có một khoảng thời gian không ăn tối, Kinh Từ dạo gần đây hiển nhiên đã sụt không ít cân. Sáng hai hôm trước lúc thay quần áo, Kinh Từ phát hiện quần áo quả thực bị rộng ở phần eo,  nhưng cũng cảm thấy không phải vấn đề gì to tát.

Anh định chờ sau khi Đào Minh Chước hết bận rộn với chuyện của Đào Tuyết, không còn mệt mỏi như hiện tại nữa thì sẽ thú thật với cậu về bệnh tình của mình. Tới lúc đó, tất cả đều sẽ trở lại như trước.

Kinh Từ biết cậu đang quan tâm anh, bèn mỉm cười ấm áp, đáp: “Dạo này trời nóng nên anh ăn uống không ngon miệng, có ăn ít hơn trước.”

Đào Minh Chước im lặng một lúc, đột nhiên khẽ hỏi: “… Là ăn ít hay không ăn?”

Kinh Từ nghe không rõ, lúng túng ngước lên nhìn người phía đối diện: “Sao cơ?”

Thế nhưng Đào Minh Chước lại không nhìn anh, chỉ chọc đũa vào cơm trong bát, sau đó bình thản nói: “… Em đùa thôi.”

Kinh Từ còn chưa kịp nói gì thì Đào Minh Chước bỗng đặt đôi đũa đang cầm trong tay xuống, đứng dậy.

“Em lên tầng một lúc.” Cậu nói có phần gượng gạo: “Em đột nhiên nhớ ra em còn một bức vẽ phác thảo chưa gửi cho Dương Khả Ninh.”

Kinh Từ cảm thấy hơi bất ngờ, vì trước giờ trong bữa ăn, Đào Minh Chước luôn rất tập trung, rất nhập tâm. Cậu thuộc kiểu người ngay cả điện thoại cũng không thèm liếc mắt, càng chưa từng đứng dậy đi làm việc khác trong lúc đang ăn.

Có lẽ vì bức vẽ phác thảo kia thật sự rất quan trọng. Kinh Từ thoáng ngẩn người, nhưng rồi vẫn gật đầu, nói với cậu: “Đi đi, anh chờ em.”

Đào Minh Chước im lặng, khẽ gật đầu.

Kinh Từ cứ nghĩ cậu sẽ trực tiếp xoay người đi lên tầng, thế nhưng Đào Minh Chước lại tự ý cầm lấy chiếc bát trống không trước mặt Kinh Từ, mở nồi cơm bên cạnh rồi xới cho anh một bát cơm.

“Anh phải ăn nhiều vào.” Giọng Đào Minh Chước nghe đều đều: “Hôm nay nấu món thịt heo xào cay anh thích. Em nhớ lần trước lúc chúng ta ăn cùng nhau, anh ăn hẳn hai bát cơm.”

Cậu đặt bát cơm đầy ắp lại trước mặt Kinh Từ.

“Không cần chờ em.” Kinh Từ nghe thấy cậu nói vậy: “Chờ tới khi em xuống, em muốn thấy anh ăn hết bát cơm này, được không?”

Rõ ràng là câu hỏi nhưng Đào Minh Chước lại chẳng cho Kinh Từ cơ hội để trả lời, đã quay người đi lên tầng.

Kinh Từ ngẩn người. Anh nhìn chằm chằm theo bóng lưng rời đi của Đào Minh Chước một lúc, sau đó cúi đầu, nhìn bát cơm đầy ụ trước mặt mình. Anh hơi chần chừ, nhất thời cảm thấy có phần khó xử.

Thịt heo xào cay đúng là rất đưa cơm. Song, lý do khiến Kinh Từ khi ấy ăn liền hai bát không phải vì mùi vị của món ăn này, mà là vì Đào Minh Chước đang phồng mang trợn má phía trước mặt.

Kinh Từ cầm đũa lên, thử ăn một miếng cơm, khẽ nhíu mày.

Quả nhiên vẫn ăn không trôi.

Không phải là khó ăn, chỉ là thật sự không cách nào có cảm giác thèm ăn, thậm chí chỉ đơn thuần là nhai trong miệng, còn chưa nuốt xuống, Kinh Từ đã cảm thấy đầy bụng rồi.

Kinh Từ cân nhắc một lúc, nhìn bát cơm cao như ngọn núi nhỏ trước mặt, lại nhờ tới lời dặn dò lúc nãy của Đào Minh Chước, nhất thời cảm thấy đau đầu.

Anh thoáng do dự, trước tiên đẩy phần thịt xào sát mình sang bên phía của Đào Minh Chước, để lộ ra đáy đĩa, làm bộ như bản thân đã ăn được kha khá. Sau đó, anh đổ cơm lại vào trong nồi, lấy muôi cơm nén chặt cơm xuống, cố gắng để cơm trong nồi trông như đã vơi bớt.

Mười phút sau, Đào Minh Chước đi xuống tầng. Cậu liếc qua chỗ Kinh Từ, sau đó dừng mắt ở bát cơm sạch bong trước mặt anh, không lộ ra biểu cảm gì, cũng không nói gì.

Kinh Từ mím môi, hỏi: “Xử lý xong công việc rồi à?”

Một lúc sau, Kinh Từ trông thấy Đào Minh Chước chậm chạp gật đầu.

Anh nghe thấy Đào Minh Chước nói: “Đưa bát cho em.”

Kinh Từ ban đầu có chút chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ bối rối nhìn Đào Minh Chước.

Đào Minh Chước hít sâu một hơi, hỏi: “Anh có muốn ăn thêm bát nữa không?”

Thật ra cho dù Đào Minh Chước không hỏi, Kinh Từ vốn dĩ cũng định chờ Đào Minh Chước xuống tầng sẽ xới lại một bát, để vừa nhìn cậu vừa ăn cùng cậu.

Nếu Đào Minh Chước đã hỏi vậy, xét ở một khía cạnh nào đó cũng coi như bớt việc. Kinh Từ ngập ngừng gật đầu, sau đó đưa bát cho cậu.

Thật ra Kinh Từ cảm thấy hơi kỳ lạ, vì trước giờ Đào Minh Chước luôn biết rõ rằng sức ăn của anh không lớn. Mấy hôm nay, mỗi lần anh chủ động xin thêm cơm, Đào Minh Chước đều sẽ thoáng ngẩn người, sau đó cười tít mắt nhận lấy bát cơm, đồng thời trêu chọc anh mấy câu.

Thế nhưng giây phút này đây, Đào Minh Chước lại dường như có chút khác thường.

Cậu không nói năng gì, xới cơm rất mạnh tay, toàn bộ cơ thể trong trạng thái căng cứng, ngay cả đường gân xanh trên cẳng tay cũng hiện rõ mồn một.

Kinh Từ cảm thấy Đào Minh Chước dường như đang đè nén cảm xúc, tuy ngoài mặt không thể hiện ra, nhưng lúc cầm muôi xới cơm từ trong nồi ra, Kinh Từ trông thấy tay cậu hình như đã run khẽ.

Vì Đào Minh Chước xới cơm quá mạnh tay, khi đang chuyển cơm từ muôi vào bát, tay cậu có chút không vững, khiến một phần cơm vừa xới rơi ngược lại vào nồi.

Nếu lúc nãy chỉ là nghi ngờ thì hiện tại Kinh Từ dám chắc, tâm trạng bây giờ của Đào Minh Chước chắc chắn có gì đó không ổn. Anh nhìn cậu, khẽ hỏi: “Sao thế? Có chuyện gì sao?”

Đào Minh Chước cúi đầu, chậm chạp dùng mép bát quệt mấy hạt cơm còn dính trên muôi.

Phải một lúc rất lâu sau, Kinh Từ mới nghe thấy cậu trả lời: “… Không có gì. Tiến độ bên Dương Khả Ninh hơi chậm nên vẫn chưa thể tới bước tiếp theo.”

Kinh Từ ngẩn người, sau đó gật gù như đã nhiều.

“Không cần phải vội.” Anh nói: “Tiến độ của mỗi người trong team hợp tác không thể giống hệt nhau. Phụ nữ tỉ mỉ, chậm một chút cũng là để đảm bảo chất lượng.”

Rất lâu sau, Kinh Từ nghe thấy Đào Minh Chước ậm ừ đáp một tiếng, rồi đặt muôi cơm xuống.

Cậu xới cho Kinh Từ một bát cơm rất đầy.

Trong khoảnh khắc ánh mắt hai người chạm nhau, Đào Minh Chước cúi đầu, mấy sợi tóc trước tràn che mất mắt cậu, không cho Kinh Từ cơ hội để tiếp tục thăm dò ánh mắt cậu.

Kinh Từ phát hiện, đường quai hàm của cậu có chút căng cứng.

Lồng ngực của Đào Minh Chước phập phồng. Cậu dường như có lời muốn nói, nhưng sau cùng chỉ lặng lẽ thở ra một hơi, đặt bát tới trước mặt Kinh Từ.

Cậu rất mạnh tay, nên khi bát cơm va vào mặt bàn, đã tạo ra một tiếng vang vừa lảnh lót vừa chói tai.

Kinh Từ ngơ ngác nhìn mặt Đào Minh Chước, thế nhưng Đào Minh Chước lại chẳng nhìn vào mắt anh.

Cậu ngồi xuống chỗ đối diện với Kinh Từ, sau một lúc im lặng thì cầm đôi đũa trước mặt lên, cúi đầu bảo: “Ăn thôi.”

Bình Luận (0)
Comment