Buổi chiều, sau khi rời khỏi nhà Lý Lam, Đào Minh Chước không về thẳng nhà mà một mình lang thang vô định rất lâu.
Cậu ngẩng đầu, nhìn chằm chằm mặt trời trên đỉnh đầu đến khi vành mắt nóng rát, mắt đau tới nỗi không thể tập trung nhìn được nữa thì mới chán nản gục đầu.
Ban đầu Đào Minh Chước chỉ cảm thấy vô lý. Cậu thậm chí còn cho rằng Lý Lam đang đùa với mình, vì cậu trước giờ chưa từng nghe tới, cũng hoàn toàn không cách nào hiểu nổi sự tồn tại của căn bệnh này.
Người từ bé đến lớn bữa nào cũng nghiêm túc ăn uống, coi ba bữa mỗi ngày là một trong những chuyện quan trọng nhất của cuộc sống như Đào Minh Chước, hoàn toàn không thể hiểu nổi việc mất cảm giác thèm ăn trong thời gian dài, chẳng cách nào nuốt trôi thức ăn rốt cuộc là cảm giác như nào.
Kinh Từ… vì sao lại không muốn nói cho mình biết?
Khi ấy Lý Lam thở dài, nói: “Thật ra đây cũng là lần đầu chị được nghe tới chứng rối loạn ăn uống giống vậy. Thế nhưng theo lời thư ký của Kinh Từ, trước khi quen biết em, nó thật sự đã không thể ăn uống bình thường mấy tháng liền.”
“Tuy nhiên, cũng may sau khi gặp được em.” Lý Lam cười híp mắt, vỗ vai Đào Minh Chước, nói: “Lương Kinh Kinh có nói với chị là thằng nhóc nhà em ăn uống trông ngon miệng vô cùng. Tiểu Từ khi ấy trông thấy em ở căng tin công ty đã bảo rằng, chỉ cần ngắm nhìn em lúc ăn thì nó cũng có thể ăn uống được theo em.”
Đào Minh Chước ngơ ngác chớp mắt.
“Em coi như đã giúp đỡ nó một chuyện rất lớn.” Lý Làm vừa nói vừa đặt bát tổ yến vào tay Đào Minh Chước. Quan sát biểu cảm trên mặt cậu, bà có phần ngạc nhiên, hỏi: “Nhẽ nào em không biết sao?”
Đào Minh Chước đờ đẫn nhận lấy tổ yến, lùi về sau một bước. Cậu lắc đầu, sau đó gượng gạo trả lời: “… Không, em… em biết.”
Lý Lam cũng không nghĩ nhiều, “À” lên một tiếng rồi mỉm cười, nói: “Đúng vậy, nên chị mới muốn cảm ơn em.”
Trong đầu Đào Minh Chước lúc này đang trắng xóa.
Mọi chuyện hoang đường đến mức cậu muốn bật cười, nhưng khi nhớ lại những chi tiết nhỏ trong suốt thời gian qua, cậu lại nhận ra hóa ra tất cả đều có manh mối rõ ràng.
Kinh Từ chỉ khi nhìn cậu… mới có thể ăn được.
Đào Minh Chước chợt nhận ra điều gì đó.
Như vậy, ngày ấy cậu đứng ngoài phòng làm việc của Kinh Từ, nghe thấy anh miêu tả tầm quan trọng của cậu với Lương Kinh Kinh, nghe thấy anh nói cậu là “ý nghĩa của cuộc sống” của anh, liệu có khi nào cái “ý nghĩa” này thực ra không có ý gì khác, mà đang chỉ việc anh chỉ khi ngắm nhìn cậu mới có thể ăn được không?
Tiếp tục suy nghĩ theo hướng đó, lý do Kinh Từ trước đây cứ lén nhìn mặt cậu ở căng tin công ty, không bắt nguồn từ mục đích gì khác, mà chỉ là vì anh cần liền tục nhìn mặt cậu thì mới có thể nuốt trôi thức ăn mà thôi.
Nếu vậy, việc sau này chủ động mời cậu ăn trưa cùng anh, trong bữa ăn thi thoảng lại nhìn cậu bằng anh mắt “trìu mến” hóa ra cũng vì mục đích này sao?
Ngực Đào Minh Chước như nghẹn lại. Cậu hít sâu một hơi, nhưng rồi lại phát hiện bản thân dù thế nào cũng không thở nổi.
Thật ra khi ấy cậu đã cảm thấy kỳ lạ. Rõ ràng trước đó cậu và Kinh Từ chưa hề tiếp xúc, vì sao anh lại có tình cảm sâu đậm đến vậy với cậu? Chẳng qua khi ấy thật sự xuất hiện quá nhiều điều trùng hợp, một khi suy nghĩ “có lẽ nào anh ấy thầm mến mình” xuất hiện thì những lần sau đó, mỗi khi phân tích từng hành động của Kinh Từ, Đào Minh Chước đều kèm theo chút ám thị tâm lý riêng biệt của bản thân. Cứ thế, cậu từng bước, từng bước lạc lối.
Hóa ra, chấp nhận đi ăn đồ nướng cay xè cùng cậu, dù cậu có hành động gây mất thiện cảm nào vẫn có thể dịu dàng mỉm cười nói “không sao”, chẳng qua là vì khi ấy Kinh Từ nghĩ rằng, chỉ cần được ăn cùng cậu thì dù phải trả cái giá nào cũng đáng.
Hóa ra khi ấy Kinh Từ… chẳng hề thích mình. Cậu ngẩn ngơ nghĩ.
Quá nhiều, quá nhiều những chi tiết hết sức kỳ lạ trong mắt cậu tại thời điểm đó, dường như chỉ trong giây lát đã có thể giải thích rõ ràng, thế nhưng Đào Minh Chước lại chẳng muốn nghĩ tiếp.
Vì hiện tại cậu bỗng không rõ, sự dịu dàng và tốt đẹp Kinh Từ dành cho cậu, đôi mắt cười cong cong mỗi khi nhìn cậu, có bao nhiêu là thật lòng, có bao nhiêu… bắt nguồn từ mục đích để được ăn cùng cậu?
Cậu không muốn nghĩ tiếp, hay nói đúng hơn là sợ nghĩ tiếp.
Ngay cả khi về tới nhà, Đào Minh Chước vẫn còn chút hy vọng viển vông, nấu một bàn đầy đồ ăn rồi dặn Kinh Từ “nhất định trước khi em xuống phải ăn hết bát cơm này”.
Trên thực tế, cậu không đi lên tầng mà đứng trong góc khuất ở chỗ rẽ của cầu thang, mọi hành động khi ấy của Kinh Từ cậu đều trông thấy cả.
Nét do dự mà Kinh Từ để lộ khi nhìn chằm chằm bát cơm kia, vẻ khổ sở cau mày khi nhai cơm, cùng hành động đổ cơm lại vào nồi rồi nén chặt, Đào Minh Chước thấy rõ ràng tất cả.
Cổ tay lộ ra khỏi tay áo của Kinh Từ vừa gầy vừa mỏng, có thể thấy rõ những khớp xương gồ lên.
Đào Minh Chước cảm thấy vành mắt mình cay cay, toàn bộ máu chảy trong cơ thể trở nên lạnh lẽo chỉ trong phút chốc. Rõ ràng đang đầu hè, thế nhưng Đào Minh Chước lại cảm thấy hơi thở như mang theo hơi lạnh, cậu đột nhiên cạn kiệt sức lực.
Ban đầu cậu cảm thấy bẽ bàng, vì bản thân trước đó đã tự mình đa tình.
Tiếp theo đó là cảm giác sợ hãi. Vì Đào Minh Chước đột nhiên nhận ra, nếu tất cả những gì giữa hai người họ trước đó đều là hiểu nhầm, Kinh Từ chưa từng yêu thầm cậu, vậy việc anh sau nay chủ động mời cậu sống chung, thậm chí còn bằng lòng yêu đương cùng cậu… có khi nào cũng là vì mục đích khác?
Song, giữa những cảm xúc ngổn ngang ấy, thật sự chiếm phần lớn vẫn là đau lòng và khổ sở.
Vì rõ ràng mắc bệnh nghiêm trọng như vậy, rõ ràng Đào Minh Chước cứ ngỡ quan hệ họ đã thân thiết đến không thể thân thiết hơn nữa, Kinh Từ đến cuối vẫn không bằng lòng nói ra sự thật với cậu.
.
Kinh Từ cảm thấy mấy ngày nay Đào Minh Chước có điểm gì đó không ổn. Trông cậu không khác gì bình thường nhưng khi ánh mắt hai người chạm nhau, Đào Minh Chước sẽ không thoải mái mà lập tức chuyển dời tầm mắt, giả bộ bận rộn đi nét trên bản phác họa trước mắt.
Kinh Từ cảm thấy Đào Minh Chước dường như đang cố ý tránh anh, thế nhưng mỗi lần anh hỏi, câu trả lời của Đào Minh Chước luôn là “Em không sao”, “Em bận lắm”.
Mấy ngày nay, Kinh Từ bận việc chi nhánh nước U, Đào Minh Chước thì chạy đôn chạy đáo giữa chuyện của Đào Tuyết và công việc phác thảo bản vẽ cho dịp kỷ niệm hằng năm. Cả hai đều kiệt sức nên mãi vẫn chưa tìm được cơ hội phù hợp để nói chuyện.
Cũng may phía Đào Tuyết nhìn chung đã sắp xếp ổn thỏa. Cô chuẩn bị yên tâm dưỡng thai, đồng thời nộp đơn ly hôn lên tòa án.
Để thể hiện lòng biết ơn với Lý Lam và Kinh Từ, cô nhờ Đào Minh Chước chuyển lời, cuối tuần này muốn mời họ ăn một bữa.
Kinh Từ cảm thấy tính cách của Đào Tuyết và Đào Minh Chước rất giống nhau, đều là kiểu người chỉ cần thiếu nợ người khác là trong lòng sẽ luôn cảm thấy bất an, nên cũng không từ chối.
Tối đó, Đào Tuyết gọi một bàn đầy đồ ăn, Lý Lam cũng lấy ra vài bình rượu ngon.
Kinh Từ và Đào Minh Chước ngồi mặt đối mặt. Lý Lam và Đào Tuyết kể về bộ phim dạo gần đây hai người đang xem, Kinh Từ mỉm cười lắng nghe, còn Đào Minh Chước ở bên cạnh vùi đầu uống rượu.
Đào Tuyết gõ nhẹ vào đầu của Đào Minh Chước: “Là chúng ta mời mọi người, thằng nhóc nhà em uống nhiều thế làm gì? Rượu ngon như vậy chui vào bụng em đúng là phí của giời.”
Lý Lam hào phóng nói: “Ối dào, không sao, uống nhiều vào, uống nhiều vào.”
Đào Minh Chước im lặng không đáp, chỉ đặt ly rượu xuống.
Đào Tuyết và Lý Lam trò chuyện sôi nổi suốt cả bữa ăn. Lúc Kinh Từ đặt đũa xuống, ngẩng đầu lên thì phát hiện Đào Minh Chước đang nhìn mình. Khoảnh khắc bắt gặp ánh mắt của Kinh Từ, Đào Minh Chước lại cúi đầu, ủ rũ nhét một miếng cơm lớn vào miệng mình.
Đào Tuyết nói chuyện thêm một lúc thì phát hiện, tuy Đào Minh Chước không uống rượu nữa nhưng lại lẳng lặng cán quét hết sạch đồ ăn trên bàn. Cô dở khóc dở cười: “Thằng nhóc nhà em, không làm sâu rượu nữa mà chuyển sang làm thùng cơm à?”
Kinh Từ cảm giác có gì đó không ổn.
Đào Minh Chước tuy đang ăn, hơn nữa còn ăn rất nhiều, nhưng cậu đang ăn với tâm trạng ngổn ngang. Không phải kiểu vui vẻ ăn lấy ăn để như bình thường, mà cứ ăn một miệng lại lén lút ngẩng lên nhìn anh một cái, sau đó tiếp tục cúi đầu, im lặng nhét thức ăn vào miệng.
Cảm giác này giống như… đang ăn cho anh xem.
Bắt đầu từ bữa tối hôm trước, Kinh Từ đã cảm thấy Đào Minh Chước có chút kỳ lạ, khi ấy anh cho rằng vì phía Đào Tuyết gặp chuyện gì. Thế nhưng hôm nay gặp mặt, Kinh Từ phát hiện sắc mặt và tâm trạng của Đào Tuyết đều rất tốt, mới nhận ra chuyện có lẽ không đơn giản như anh nghĩ.
Xét ở một khía cạnh nào đó, chuyện của Đào Tuyết coi như đã dàn xếp tương đối ổn thỏa, Kinh Từ cảm thấy bản thân tối nay có thể thử thú nhận bệnh tình của mình với Đào Minh Chước.
Thế nhưng sau khi về tới nhà, Đào Minh Chước lại chẳng có anh cơ hội mở lời.
Kinh Từ vừa đổi dép ở lối ra vào xong, mới quay người lại thì đã bị Đào Minh Chước ôm vai, đè lên chiếc tủ gỗ rắn chắn bên cạnh.
Người Đào Minh Chước nồng nặc mùi rượu. Nụ hôn của cậu rất đỗi hung hăng, không còn sự thăm dò xen lẫn ngại ngùng như bình thường, giống như đang giải tỏa một thứ cảm xúc gì đó hơn, hành động thậm chí còn có phần thô bạo.
Kinh Từ đáp lại một cách khó khăn.
Trước đây khi hôn, tuy Đào Minh Chước có hơi lóng ngóng và vụng về, nhưng suốt quá trình cậu luôn cẩn thận, quan tâm tới cảm nhận của Kinh Từ. Cậu hiện tại giống như con thú nhỏ giận dữ, đơn phương giải tỏa cảm xúc của bản thân. Sự áp đảo này khiến Kinh Từ cảm thấy xa lạ.
Cổ tay bị siết chặt, Đào Minh Chước càng lúc càng áp sát, phần eo phía sau của Kinh Từ va mạnh vào mép tủ. Anh đau đớn nhíu mày, kêu lên trong vô thức: “Đau…”
Tiếng kêu này của anh thật sự rất khẽ, nhưng lập tức khiến Đào Minh Chước đang trong trạng thái mù mịt khôi phục thần trí.
Kinh Từ thấy cậu bối rối ngừng lại, nhìn anh, sau đó hoảng hốt buông tay, lùi về sau một bước theo bản năng.
Đào Minh Chước uống khá nhiều rượu, giọng cậu khàn khàn: “… Xin lỗi.”
Trông tình trạng cậu lúc này thật sự rất không ổn, Kinh Từ sửng sốt: “Không sao.”
Sau lưng vẫn còn hơi đau nhưng Kinh Từ không chút do dự vươn tay ra, chạm vào mặt Đào Minh Chước, muốn hôn an ủi cậu. Song, Đào Minh Chước lại quay mặt đi, tránh né bàn tay của Kinh Từ.
Cậu nói: “… Không cần tiếp tục nữa.”
Kinh Từ đứng hình.
“Đào Minh Chước.” Kinh Từ ngửa đầu, v**t v* mặt Đào Minh Chước, thì thầm hỏi: “Dạo này em rốt cuộc làm sao vậy? Có thể nói anh biết được không?”
Đào Minh Chước là một người không biết giấu diếm cảm xúc của bản thân. Bình thường, nếu gặp chuyện bực dọc trong công việc hay với ai đó, dù đè nén cả nửa ngày, không muốn nói ra, chỉ cần Kinh Từ dịu dàng hỏi thăm như lúc này, cậu sẽ không thể kìm lòng mà thổ lộ hết.
Thế nhưng lần này, Đào Minh Chước vẫn quay mặt đi, không nói năng gì.
Kinh Từ cuối cùng đã nhận ra, tâm trạng của Đào Minh Chước là nhắm vào anh.
Nhớ lại những hành động trái ngược lúc bình thường của Đào Minh Chước trong hai ngày nay, cùng cử chỉ ở bàn ăn lúc nãy của cậu, trong lòng Kinh Từ chợt có dự cảm chẳng lành.
Anh hít sâu một hơi, khẽ hỏi với giọng run run: “Có phải em…”
Kinh Từ không nói được nốt nửa câu sau, vì anh cảm thấy có chất lỏng ẩm ướt, ấm nóng nhỏ giọt lên tay mình.
Ban đầu anh chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ ngơ ngác nhìn chằm chằm những giọt nước long lanh trên mu bàn tay mình, nhìn chúng ngày một nhiều lên như hạt mưa rơi.
Kinh Từ ngước mắt, phát hiện Đào Minh Chước đang khóc.
Chóp mũi và vành mắt của chàng trai đều đã đỏ hoe. Để kìm nén những giọt nước mắt chảy xuống, cậu cố gắng mở mắt thật to, mắt ầng ẫng nước.
Cậu muốn nét mặt mình trông thật hung dữ, nhưng chỉ cần nhìn Kinh Từ, cậu nhận ra bản thân không thể hung dữ nổi, ngược lại nước mắt càng lúc càng tuôn rơi không ngừng.
Đào Minh Chước khóc tới mức hơi thở đứt quãng. Cậu cảm thấy xấu hổ, không muốn nhìn mặt Kinh Từ nữa, bèn cúi đầu xuống.
“Kinh Từ.” Cậu vừa khóc vừa nói: “Anh bị bệnh, vì sao không nói với em?”
Mắt Kinh Từ lập tức mở lớn.
Đào Minh Chước dường như đang cố nén nước mắt. Thế nhưng cố gắng tới cuối, kìm nén tới mức từ mặt tới cổ đều đỏ lựng, giây phút ngẩng lên nhìn Kinh Từ, miệng cậu vẫn không kìm được mà méo xệch, nước mắt lại một lần nữa “tí tách, tí tách” rơi.
“Hơn nữa…” Cậu nói đứt quãng: “Nếu… nếu ban đầu người ăn uống ngon lành trong căng tin không phải là em, nếu như sau này anh khỏi bệnh… liệu anh còn thích em không?”
“Anh có từng thích em không?” Cậu đã hỏi như vậy.
“Thế nhưng….” Đào Minh Chước vừa vụng về đưa tay lau mắt, vừa nức nở độc thoại: “Thế nhưng em đã thích anh rồi.”
Cậu cúi đầu, khóc trong bối rối, giống như đang hỏi Kinh Từ mà cũng như đang hỏi chính mình: “Giờ em… Giờ em rốt cuộc phải làm sao đây?”