Món Đưa Cơm - Giới Thái Hồ Hồ

Chương 43

Mấy ngày trước khi xem phim cùng Kinh Từ, Đào Minh Chước còn cảm thấy đôi tình nhân ôm nhau gào khóc trên TV quá lố bịch, nào ngờ hôm nay tên hề lại biến thành chính cậu. Cậu nhận ra bản thân bỗng chốc có thể đồng cảm với đôi tình nhân kia, vì cậu thật sự rất để ý tới Kinh Từ.

Đây là lần đầu cậu thật lòng thích một ai đó, chỉ thoáng nghĩ đến việc đối phương không thích mình như trong tưởng tượng là trong lòng lại khó chịu như bị ai đục một lỗ lớn.

Thật sự rất tủi thân.

Cứ nghĩ tới những điều tốt đẹp mà Kinh Từ trước đây dành cho mình là khó chịu; nghĩ tới việc có lẽ Kinh Từ không thích mình đến vậy là sợ hãi; nghĩ tới việc Kinh Từ có lẽ chỉ coi trọng việc mình ăn uống trông ngon miệng, nhưng hiện tại trong mắt, trong tim cậu toàn là hình ảnh Kinh Từ thì lại tủi thân không sao tả nổi.

Một lúc rất lâu sau, Đào Minh Chước cảm thấy Kinh Từ vươn tay, dịu dàng lau nước mắt giúp cậu và nói: “Đừng khóc mà.”

Đào Minh Chước với khuôn mặt giàn dụa nước mắt khịt mũi, đến lúc này rồi vẫn cãi bướng: “Em, em không khóc…”

Trong lòng Kinh Từ có phần hốt hoảng. Bọn họ rõ ràng đang là người yêu, thế nhưng Đào Minh Chước lại òa khóc như trẻ nhỏ, hỏi “Anh có từng thích em không”, còn nói với anh bằng giọng đầy tủi thân “Thế nhưng em đã thích anh rồi”.

Cậu trai bình thường luôn sáng sủa và rạng rỡ, lúc nào cũng cười tít mắt lại khóc thảm thiết như vậy trước mặt anh, có thể nhìn ra cậu thật sự đã khó chịu vô cùng.

Từ đôi ba câu vừa rồi của cậu, Kinh Từ đã biết được đại khái lý do Đào Minh Chước bùng nổ cảm xúc.

Anh nghe mà có chút nghi hoặc. Ban đầu anh còn tưởng Đào Minh Chước đang tức giận vì biết được bệnh tình của anh, mà anh thì lại không thú thật với cậu, thế nhưng nghe tới đoạn sau, mới phát hiện dường như Đào Minh Chước còn khổ sở vì lý do khác.

Kinh Từ nhẹ giọng nói: “Là lỗi của anh. Chuyện bị bệnh… anh thật sự định sẽ giấu hết tất cả mọi người.”

“Thế nhưng bị bệnh là một chuyện, thích em là chuyện khác.” Kinh Từ vươn tay lau vệt nước mắt đọng lại ở khóe mắt của Đào Minh Chước, khẽ hỏi: “Có ai nói gì với em sao? Sao em lại nghĩ vậy?”

Đào Minh Chước không trả lời.

Cậu tạm thời coi như đã kìm được nước mắt. Chóp mũi và khóe mắt vốn đã đỏ vì khóc, nghe xong câu hỏi của Kinh Từ, vành tai của cậu cũng đỏ lựng theo, gần như không có mảng da nào từ cổ trở lên là không đỏ.

Qua một lúc, Kinh Từ mới nghe thấy c** nh* giọng trả lời: “Khi ấy anh luôn chủ động tìm em ăn cùng, hơn nữa ngày nào cũng mời em ăn, tan làm rồi vẫn chủ động hẹn em ra ngoài. Anh còn đối xử với em tốt như vậy… tốt một cách khác hẳn với những người khác, đương nhiên là em hiểu nhầm…”

Kinh Từ sửng sốt.

Nhớ lại câu “Nếu khi ấy người ăn uống ngon lành trong căng tin không phải là em” Đào Minh Chước nói lúc nãy, Kinh Từ ngạc nhiên nhìn lên: “Em cho rằng khi ấy anh —”

“Đúng.” Đào Minh Chước nghẹn ngào cắt ngang lời anh. Cậu nhìn vào mắt Kinh Từ, dứt khoát thừa nhận một cách cam chịu: “Em cho rằng khi ấy anh yêu thầm em.”

Nói lời này khỏi miệng, cảm xúc khó khăn lắm mới trở nên bình tĩnh lại dần dần sụp đổ. Cậu luống cuống cúi đầu, dụi mắt, một lúc sau nghẹn ngào thì thầm: “Khi ấy anh tốt với em như vậy, dù là ai cũng sẽ tự mình đa tình…”

Kinh Từ khẽ thở dài.

Khi ấy Kinh Từ muốn tạo thêm cơ hội để ở chung với Đào Minh Chước nên gần như đã không từ thủ đoạn nào để tiếp cận cậu. Giờ ngẫm lại, nhìn nhận những hành động thời điểm ấy của anh từ góc độ của Đào Minh Chước, quả thật sẽ có những hiểu lầm khó nói.

“Anh thật sự bị bệnh, nhưng anh giấu em không phải vì không tin em.” Kinh Từ nói: “Ban đầu không cho em biết vì cảm thấy em có vẻ đã chịu rất nhiều áp lực từ việc hai chúng ta ăn cùng nhau. Nếu anh nói với em chuyện bị bệnh thì giống như đang bắt ép, dùng bệnh tình của anh để trói buộc em, trong lòng em sẽ sản sinh cảm giác trách nhiệm, có khả năng ăn sẽ không được thoải mái nữa.”

“Sau khi chúng ta bên nhau rồi, anh cũng từng muốn thú thật với em.” Kinh Từ thở dài: “Nhưng chị gái em lại gặp chuyện như vậy, chị ấy rất vất vả, em cũng quá bận rộn, anh cảm thấy hiện tại chưa phải lúc thích hợp.”

“Hơn nữa anh cảm thấy căn bệnh này cũng chẳng nghiêm trọng mấy.” Anh nói: “Chúng ta lúc ấy chưa quen thân, anh không biết liệu em có kể cho bạn bè của em hay không, anh cũng không muốn quá nhiều người biết được chuyện này. Điểm này… là do anh ích kỷ.”

“Bệnh này còn không nghiêm trọng.” Chóp mũi của Đào Minh Chước vẫn còn đỏ, nghe thấy vậy thì lập tức ngẩng phắt lên, không sao tin nổi: “Bệnh này là không ăn uống được gì đó!”

Kinh Từ: “…”

Kinh Từ lắc đầu, lúc sau nhìn vào mắt Đào Minh Chước, nói bằng giọng dịu dàng và chắc nịch: “Nhưng dù thế nào đi nữa, hai chuyện chúng ta ở bên nhau và anh thích em đều không liên quan gì tới việc anh phải nhìn em thì mới ăn được. Anh có thể bảo đảm với em.”

Kinh Từ giải thích rất rành mạch, nhưng Đào Minh Chước vẫn không nói gì một lúc lâu.

Cậu im lặng rất lâu, rồi hỏi: “Vậy anh… phải nhìn em mới có thể ăn được?”

Kinh Từ đáp: “Phải.”

Đào Minh Chước mím môi: “Chỉ nhìn em mới được? Người khác…”

Kinh Từ: “Chỉ em thôi.”

Đào Minh Chước mím môi.

Có một tích tắc, Kinh Từ cảm thấy tâm trạng cậu dường như đã tốt hơn một chút, nhưng rồi nhanh chóng lại trở về trạng thái rầu rĩ.

Đào Minh Chước hỏi: “Khi ấy, lý do anh nhận lời đi fes anime cùng Dương Khả Ninh, có phải là để có thêm thời gian ở bên cạnh em, như vậy sẽ có thể ăn no thêm vài bữa?”

Kinh Từ ngập ngừng: “Phải.”

Đào Minh Chước khịt mũi: “Về sau anh bị đập đầu ở fes anime, mời em tới sống chung ở nhà anh, có phải cũng vì…”

Kinh Từ ngẩn người, đáp: “Khi ấy quả thực có một phần là vì chuyện đó, nhưng thật ra anh —”

Đào Minh Chước đột ngột cắt ngang lời anh. Cậu cụp mắt, nói với giọng buồn bã: “Em biết rồi.”

“Kinh Từ, hiện tại anh cảm thấy mình có tình cảm với em… chỉ vì hiện tại anh không thể rời xa em được thôi.” Cậu nhìn vào mắt Kinh Từ, lẩm bẩm: “Anh thật lòng thích em sao? Hay chỉ nhân lúc tìm “món đưa cơm” thì chơi đùa cùng em?”

Kinh Từ như nghẹt thở. Anh lắc đầu: “Không phải…”

Anh trông thấy Đào Minh Chước cúi gằm, yết hầu cậu khẽ chuyển động rồi nói: “Em muốn yên tĩnh một lúc.”

Tối đó họ ngủ phòng riêng.

Kinh Từ biết suy nghĩ của Đào Minh Chước lúc này đang hỗn loạn, dù anh có giải thích thế nào thì cậu cũng nghe không lọt tai, cách xử lý tốt nhất quả thật là nên để cậu bình tĩnh một đêm.

Thật ra có lúc Kinh Từ cũng khó có thể nói rõ, bản thân rốt cuộc đã rung động với Đào Minh Chước từ thời điểm nào. Ban đầu đúng là vì mục đích “đưa cơm”, sau dần cảm thấy thú vị, cảm thấy cậu vừa ấm áp vừa đặc biệt, luôn có những phản ứng nằm ngoài dự liệu của anh.

Thời điểm mối tình này vừa bắt đầu, Kinh Từ luôn giữ thái độ thử xem sao. Xét ở một khía cách nào đó, Đào Minh Chước có thể coi là mối tình đầu của anh. Trước đây, anh chưa từng hẹn hò với một chàng trai trẻ nào ngây ngô như thế, cũng chưa bao giờ thực sự mở lòng để yêu một ai.

Đào Minh Chước thật sự quá đặc biệt, giống hệt một chú cún bự xù lông, nóng rực, chỉ cần trông thấy anh từ xa là sẽ lập tức vui vẻ lao tới bám dính lấy anh.

Kinh Từ cứ ngỡ bản thân sẽ không chìm đắn, cứ ngỡ bản thân sẽ vẫn như trước đây, luôn lý trí và tỉnh táo khi đối diện với mối tình này. Mãi cho tới hôm nay, trông thấy nước mắt của Đào Minh Chước, Kinh Từ mới chợt nhận ra lồng ngực mình đau đớn vô cùng. Lần đầu tiên anh nhận ra bản thân cũng có lúc hoảng sợ, không thể nào giữ bình tĩnh, muốn giải thích rõ ràng mọi chuyện. Cảm giác luống cuống này anh chưa bao giờ trải qua.

Anh chợt nhận ra, hóa ra trong vô thức, Đào Minh Chước đã trở thành người trân quý nhất nhất trong trái tim anh.

Nhìn nhận toàn bộ sự việc từ góc độ của Đào Minh Chước, Kinh Từ có thể thấu hiểu sự giận dữ và ấm ức của cậu.

Hiện tại Kinh Từ lo lắng có khả năng Đào Minh Chước sẽ quy hết mọi hành động trước đây của anh là đều vì mục đích “để ăn trưa cùng em”. Rất có khả năng cậu sẽ cho rằng tất cả những gì xảy ra giữa hai người đều bắt đầu từ sự lợi dụng, nhưng thực tế đâu phải như vậy.

Kinh Từ thấp thỏm, trằn trọc mất ngủ cả đêm. Anh cảm thấy mình phải nói rõ với Đào Minh Chước càng sớm càng tốt.

Đến rạng sáng, anh mới ép bản thân chợp mắt được một lúc. Sau khi tỉnh dậy, ra khỏi phòng ngủ, anh phát hiện chiếc vali vốn để ở cuối hành lang của Đào Minh Chước đã không thấy đâu nữa.

Gọi điện thoại, chẳng ai nhấc máy.

Lần cuối anh hoảng loạn như này cũng là buổi tối hôm Đào Minh Chước tỏ tình xong thì chạy biến mất, đến nửa đêm mới ôm theo tranh vẽ quay về.

Kinh Từ hít sâu một hơi, ép bản thân phải bình tĩnh. Sau đó anh cầm chìa khóa, chuẩn bị lập tức tới nhà Lý Lam tìm Đào Tuyết để hỏi thăm.

Vừa mở cửa, lại trông thấy Đào Minh Chước đang đứng trước cửa, bên cạnh là chiếc vali kia. Một tay cậu xách một túi rau củ lớn, tay còn lại đang giơ lên, chuẩn bị nhập mật mã cửa ra vào.

Thấy Kinh Từ ra mở cửa, Đào Minh Chước thoáng sửng sốt, rồi nhanh chóng nhìn sang chỗ khác. Cậu bặm môi, đi lướt qua Kinh Từ, tự kéo vali vào trong nhà, đặt túi rau củ kia lên mặt bàn trong bếp.

Từ đầu tới cuối cậu không hề hé răng.

Kinh Từ trông thấy cậu đi tới trước chiếc vali kia, sau đó ngồi xổm xuống, đặt vali nằm ngang, kéo mở khóa kéo.

Trong vali không đựng quần áo mà đựng rất nhiều dụng cụ bếp núc chuyên dụng. Có nồi đất, máy đánh trứng, đủ loại khuôn làm bánh ngọt và bánh kem, một chiếc máy nướng bánh mì, một chiếc máy làm sữa chua, thậm chí còn có một lò nướng mini, cùng rất nhiều cuốn sách công thức dày cộm.

Đào Minh Chước không chịu nhìn Kinh Từ, thật ra là vì mắt cậu giờ đang sưng phù.

Tối qua, sau khi về phòng, cậu càng nghĩ càng thấy cảm thấy khó chịu. Cậu không ngừng lo lắng liệu có khi nào Kinh Từ vốn chưa từng thích cậu hay không, thế nên lại tiếp tục âm thầm lau nước mắt. Nhưng rồi, khi nhớ lại những chi tiết nhỏ xảy ra giữa hai người, nhớ nồi khoai lang luộc còn nguyên bao bì của Kinh Từ, cậu lại cảm thấy không đời nào, trong lòng lập tức chỉ còn rối bời.

Đào Minh Chước nghe thấy Kinh Từ hỏi: “Em đi đâu vậy?”

Đào Minh Chước vốn định sẽ giữ hình tượng lạnh lùng, kiên định cả ngày, kiên quyết không nói chuyện với Kinh Từ. Song, cậu bản chất vẫn là người dễ mềm lòng, lại thấy Kinh Từ đứng trơ trọi một mình bên cạnh trông quá đáng thương. Cố được một lúc thì thật sự không nhịn nổi nữa, cậu giả bộ mất kiên nhẫn, nhỏ giọng đáp: “… Dụng cụ bếp núc trong nhà anh vừa đắt vừa khó dùng, các món ăn có thể nấu được bị hạn chế rất nhiều, nên em qua mượn chị em ít đồ.”

Thấy Kinh Từ mãi không nói gì, ánh mắt thì dứng ở đồng đồ trong chiếc vali bên cạnh cậu, Đào Minh Chước thoáng ngẩn người, dường như biết Kinh Từ đang nghĩ gì.

Cậu mím môi: “Em sẽ không chuyển đi.”

Kinh Từ nhìn cậu, lông mi rung nhẹ.

Đào Minh Chước im lặng một lúc, sau đó trả lời một cách cứng nhắc: “Em sẽ không chuyển đi. Vì bệnh tình của anh khá đặc thù nên em vẫn sẽ ăn cùng anh. Nếu không sau này nhỡ sức khỏe anh làm sao, đến lúc đó lại trách em… Em không gánh vác nổi trách nhiệm ấy.”

“Điều này không đồng nghĩa em không còn giận nữa.” Cậu cúi đầu, có chút bực bội bổ sung thêm: “Chẳng qua vì… vì anh hiện tại không thể rời xa em mà thôi.”

Tác giả: Tiểu Kinh: Anh thích em mà.

Tiểu Đào (hu hu): Không nghe, không nghe, không nghe, em đang tức giận! Em muốn làm mình làm mẩy, yêu đương cưỡng ép!

Bình Luận (0)
Comment