Sau một đêm bình tĩnh lại, Đào Minh Chước thật ra đã không còn buồn rầu như trước nữa. Tuy mỗi lời cậu nói ra đều mang sắc thái giận dữ như “Em vẫn đang giận đấy” cùng “Nếu anh không thích em thì em cũng không cần thích anh nữa”, nhưng chỉ cần cẩn thận cân nhắc nội dung thì sẽ phát hiện ra những lời chua ngoa ấy thật ra đều bắt nguồn từ việc cậu để tâm tới Kinh Từ.
Sáng nay, khi Đào Minh Chước tới nhà Đào Tuyết lấy đồ bếp, Đào Tuyết cũng theo cậu về nhà một chuyến.
Trên đường, Đào Tuyết sực nhớ ra, nói với cậu: “Đúng rồi, em gửi lời cảm ơn tới Kinh Từ giúp chị nhé.”
Lúc này Đào Minh Chước mới biết chuyện, mấy hôm trước Kinh Từ đã thuê luật sư giúp Đào Tuyết, là luật sư của văn phòng luật có tiếng trong thành phố, dày dặn kinh nghiệm, chỉ riêng phí tư vấn thôi cũng đã đắt đỏ.
Bố mẹ họ từ đầu tới cuối vẫn cho rằng Đào Tuyết đang trong cơn giận dữ, quyết định đưa ra quá mức bồng bột, khuyên cô nên suy nghĩ thêm về chuyện ly hôn nhưng Đào Tuyết sớm đã không còn bận tâm tới suy nghĩ của hai người họ.
“Chị sống cho chị, không phải cho bố mẹ, nên chị vẫn muốn ly hôn.” Đào Tuyết nói: “Con người chỉ sống một lần, sống sao để bản thân được thoải mái là quan trọng nhất.”
Đào Minh Chước: “Em hiểu cả. Có điều đây là lý do chị để đống sách hướng dẫn nuôi dạy trẻ tích bụi, ngày ngày đọc truyện tranh ngôn tình sao?”
Đào Tuyết khẽ ho khan: “Đúng là truyện tranh, nhưng mà không phải truyện tranh ngôn tình… Đúng rồi, đúng rồi. Vừa khéo chị mới đọc xong mấy cuốn truyện mang theo tới nhà chị Lý, em giúp chị một tay, mang thêm hai chồng qua cho chị.”
Đào Minh Chước: “…”
Đào Minh Chước tiện tay lật coi thử, chỉ thấy chẳng có gì đáng coi. Cậu cảm thấy nếu tương lai có một ngày Đào Tuyết và Dương Khả Ninh được gặp nhau thì nhất định sẽ có rất nhiều chuyện để nói.
Trong lòng Đào Minh Chước vốn vẫn còn chút chua chát, sau khi rời khỏi nhà Đào Tuyết, cậu cuối cùng đã bình tĩnh, có thể suy xét một cách lý trí về mối quan hệ giữa mình và Kinh Từ.
Cậu biết Kinh Từ cũng để cậu trong lòng.
Trong tình yêu, quả thực có rất nhiều người sẵn sàng hy sinh cho người yêu, nhưng để có thể “yêu ai yêu cả đường đi”, đồng thời còn suy nghĩ chu đáo vì gia đình đối phương như này lại cực kỳ hiếm. Nếu trong lòng Kinh Từ không có cậu, chỉ vì muốn ăn cùng cậu, thì khoảng thời gian trước, anh đã không cần chọn tiếp tục giấu diếm bệnh tình của bản thân dù phải nhịn đói một thời gian dài như vậy, chỉ để cậu có thể chuyên tâm xử lý chuyện của Đào Tuyết.
Biết trong lòng Kinh Từ có mình là một chuyện, Đào Minh Chước là người không có cảm giác an toàn, cậu vẫn muốn hỏi thẳng rằng “Rốt cuộc anh có để em trong lòng không?”, cũng rất muốn hỏi anh “Anh thích em đến nhường nào?”. Cậu muốn nghe chính miệng Kinh Từ thừa nhận anh quan tâm cậu.
Trên thực tế, Đào Minh Chước lúc này cảm thấy xấu hổ nhiều hơn.
Vì trong mắt cậu, việc hiểu nhầm người khác yêu thầm cậu… thật sự quá đỗi, hết sức mất mặt.
Phần lớn dụng cụ làm bếp Đào Minh Chước mang về từ chỗ Đào Tuyết đều chỉ để ngắm chứ không để dùng, cách sử dụng phức tạp và khó hiểu, cậu vẫn đang phải mày mò, chỉ có chiếc lò nướng mini là trông có vẻ dễ thao tác. Thêm vào đó, khi mua rau củ ở siêu thị, Đào Minh Chước có mua một túi đế bánh trứng tart làm sẵn, vậy nên cậu chuẩn bị sẽ dùng lò nướng mini để nướng mấy chiếc bánh tart trứng, coi như bữa sáng.
Thế nhưng công suất của lò nướng mini vô cùng lạ lùng, nướng cả nửa ngày mà bánh tart trứng mới miễn cưỡng chuyển sang màu vàng kim. Đào Minh Chước cắt thử, phát hiện bên trong vẫn ướt dính, chưa chín hẳn.
Đào Minh Chước: “….Nướng thêm một lúc nữa đi.”
Kinh Từ đáp: “Được.”
Lần mở lò nướng tiếp theo, cả hai người Đào Minh Chước và Kinh Từ đều chết lặng.
Mười chiếc bánh trứng, bảy cái viền hơi cháy xém, một cái bị nướng tới mức phun trào như núi lửa, còn hai cái đen sì như than khiến người ta không biết ăn từ đâu.
Kinh Từ ngập ngừng nói: “Thơm lắm.”
Đào Minh Chước: “… Thơm giống hiện trường trận hỏa hoạn vậy.”
Đào Minh Chước im lặng một lúc, chợt hỏi: “Bình thường anh phải nhìn em như nào… thì mới ăn được?”
Kinh Từ ngẩn người, nhìn vào mắt cậu: “Chỉ cần em ngồi trước mặt anh, ăn uống như bình thường là được.”
Đào Minh Chước hỏi tiếp: “Chỉ cần nhìn em ăn thì anh có thể nuốt trôi mọi món, hay chỉ có món em đang ăn là anh mới có thể ăn được?”
Kinh Từ: “Theo lý thuyết thì là trường hợp thứ nhất, nhưng thông thường thì em đang ăn món gì, anh sẽ chọn ăn giống em, như vậy sẽ đạt hiệu quả tốt hơn.”
Đào Minh Chước trầm ngâm một chốc rồi gật đầu. Cậu đột nhiên nhớ tới hôm hai người nói chuyện lần đầu ở căng tin, cậu ăn một đĩa tomyum tôm cỡ lớn, mà khi Kinh Từ bê khay cơm tới tìm cậu, trùng hợp là cũng chỉ có món tomyum tôm trong khay của anh là đã được ăn.
Đào Minh Chước khẽ thở dài, nói: “Ăn thôi.”
Mấy chiếc bánh tart trứng cùng hai cốc sữa chắc chắn chưa đủ cho một bữa sáng, Đào Minh Chước bèn nấu thêm hai bát hoành thánh đông lạnh. Hai người ngồi đối diện nhau trước bàn ăn, bắt đầu ăn trong yên lặng.
Đào Minh Chước có chút phân tâm, ban đầu vẫn ăn với tốc độ vũ bão như trước, ăn được một nửa thì chợt nhớ ra tình hình giờ đã khác, đồ ăn trong cổ họng lập tức nghẹn lại.
Cậu liếc Kinh Từ ngồi phía đối diện, ngập ngừng đặt chiếc bánh tart trứng trong tay xuống, quyết định nạp dinh dưỡng cân bằng hơn chút, đổi sang ăn bát hoành thánh trước mặt. Lại sợ bản thân ăn quá nhanh, Kinh Từ theo không kịp tốc độ của mình, cậu bèn lặng lẽ nhai chậm lại, một miếng nhai mười lần mới ngập ngừng nuốt xuống.
Trong lúc thất thần, cậu nghe thấy Kinh Từ gọi tên mình.
“Đào Minh Chước.” Kinh Từ nói: “Xin lỗi em. Trước đây anh cứ nghĩ giấu diếm là có thể giải quyết vấn đề trước mắt, thế nhưng lại không nhận ra làm vậy cũng sẽ khiến cảm xúc của em bị tổn thương.”
Đào Minh Chước không nói gì.
Kinh Từ dịu dàng nói tiếp: “Anh biết tối qua có lẽ em không nghe được, vậy nên anh muốn nói lại với em một lần nữa. Ăn uống quả đúng là bước ngoặt khiến anh tiếp cận em, nhưng không phải lý do anh thích em.”
“Anh thích em là vì em vừa ấm áp vừa đặc biệt, là cảm giác chưa ai mang lại cho anh.” Anh nói: “Dù khi ấy người ăn uống ngon lành trong căng tin không phải là em thì anh tin, chỉ cần một ngày nào đó trong tương lai chúng ta được gặp nhau, anh vẫn sẽ bị em thu hút.”
“Dù anh có bị bệnh hay không, dù về sau anh có hết bệnh hay không.” Anh nói: “Anh vẫn sẽ thích em.”
Tay Đào Minh Chước khẽ run rẩy.
Sau đó, Kinh Từ trông thấy cậu đột ngột cúi đầu, cầm chiếc bánh tart trứng còn lại trên đĩa lên rồi nhét hết vào miệng mình.
Kinh Từ im lặng nhìn gò má phồng lên của cậu: “Em có bằng lòng tha thứ cho anh không?”
Một lúc sau, anh nghe thấy Đào Minh Chước nghẹn ngào đáp: “Từ đầu tới cuối anh đâu có làm gì sai. Vậy nên giữa chúng ta… không tồn tại việc tha thứ hay không tha thứ.”
Lời này là suy nghĩ thật lòng của cậu.
Thật ra Đào Minh Chước đã sớm không còn tức giận, chẳng qua khó khăn lắm mới được nghe Kinh Từ nói mấy lời bùi tai, moi hết ruột gan như này, cậu đang sướng ngầm tới mức đuôi sắp vểnh lên trời, chỉ muốn tham lam nghe thêm chút nữa. Vì thế, lời ngoài miệng chợt chuyển hướng chua chát: “Thật ra trước giờ toàn là em tự mình đa tình. Hơn nữa, về mặt tình cảm… em khá thiếu cảm giác an toàn.”
“Vậy nên hai ngày tới em muốn được ở một mình, để tự suy nghĩ thêm về quan hệ giữa hai ta, được không?” Cậu hỏi.
Thật ra Đào Minh Chước rất hưởng thụ cảm giác được Kinh Từ níu kéo, được anh cần bên.
Lời này của cậu có hàm ý rằng “Thật ra em đã hết giận rồi. Anh khen em thêm đi, để em cảm nhận nhiều thêm tình cảm của anh rồi em sẽ tha thứ cho anh nha!”.
Nếu là Kinh Từ của trước đây có lẽ sẽ nghe ra ẩn ý trong lời nói của cậu. Thế nhưng từ tối hôm qua, trong lòng anh luôn thấp thỏm bất an. Anh nhìn ánh mắt của Đào Minh Chước, cho rằng cậu vẫn đang giận mình, vậy nên lời kia khi lọt vào tai Kinh Từ lại mang hàm ý “Em vẫn đang giận, không muốn nghe anh nói, có thể đừng làm phiền em nữa được không?”.
Kinh Từ cảm thấy dường như anh có giải thích thế nào thì bây giờ Đào Minh Chước đều có vẻ nghe không lọt tai.
Anh cho rằng Đào Minh Chước thật sự cần không gian riêng cũng như thời gian để một mình bình tĩnh lại, bèn đắn đo vài giây rồi nhẹ nhàng bảo: “Được. Khoảng thời gian này, ngoài bữa ăn, anh sẽ không quấy rầy em nữa.”
Đào Minh Chước: “…?”
Đào Minh Chước đột nhiên nhận ra bản thân vừa rồi có lẽ đã diễn hơi quá đà. Cậu mấp máy môi, luống cuống muốn nói gì đó ngay lập tức, nhưng rồi nhớ ra những lời kia là tự bản thân vừa nói khỏi miệng, nhất thời không thể vứt bỏ sĩ diện để giải thích được.
Cậu vốn cứ nghĩ sau khi cậu nói ra những lời này, Kinh Từ sẽ luống cuống, sẽ tiếp tục nói những lời ngọt ngào để an ủi cậu, có lẽ còn chủ động tới ôm ôm, hôn hôn cậu. Sau đó cậu sẽ tiếp tục kéo đẩy, hai hôm sau nói không chừng còn có thể thuận nước đẩy thuyền để tiến tới độ sâu mà hai người chưa từng đạt được…
Đào Minh Chước cảm thấy mồ hôi chảy ròng.
Cậu không ngờ được lần đầu tiên bản thân thử “lạt mềm buộc chặt” đã thành quá trớn. Kinh Từ không chủ động sà tới an ủi cậu thì thôi đi, thậm chí một khoảng thời gian tới… còn định tránh né cậu.
Đào Minh Chước bắt đầu điên cuồng nghĩ xem rốt cuộc có cách nào để vừa tỏ ra bản thân không bận tâm, nhưng vẫn có thể khiến Kinh Từ không thật sự không “quấy rầy” cậu trong mấy ngày tới.
Nhớ lại mấy bộ truyện tranh sếp tổng ngang ngược hôm nay vừa lướt qua ở nhà Đào Tuyết, cậu ngẩng lên, chợt nảy ra ý tưởng này.
Đào Minh Chước húng hắng một tiếng thật to: “… Nhưng em bỗng nhớ ra, anh phải nhìn em mới ăn được. Vậy nên bây giờ anh cần em nhiều hơn em cần anh rất nhiều, đúng chứ?”
Kinh Từ nhìn cậu, sau đó gật đầu: “Phải.”
Đào Minh Chước “Ừm” một tiếng, nói: “Nhưng sao em lại phải cho anh nhìn miễn phí?”
Kinh Từ: “…?”
“Anh cũng chưa từng hỏi xem em có bằng lòng cho anh nhìn không, hơn nữa cho anh nhìn… thì bản thân em được lợi ích gì chứ?” Đào Minh Chước đã hỏi như vậy.
Kinh Từ không thể nào ngờ được Đào Minh Chước lại có thể đặt câu hỏi hóc búa như thế, anh thoáng đứng hình.
Đào Minh Chước hắng giọng: “Vậy nên…”
Kinh Từ hoang mang nhìn cậu.
“Vậy nên bắt đầu từ hôm nay, nếu anh muốn em ăn cùng anh…” Đào Minh Chước thoáng ngừng lại, sau đó cậu ngẩng lên, lắp bắp nói: “Anh… anh phải dùng cơ thể anh để trao đổi với em!”