Món Đưa Cơm - Giới Thái Hồ Hồ

Chương 45

Sau khi Đào Minh Chước nói ra câu đó, không chỉ Kinh Từ bên cạnh cậu im lặng, ngay cả Ôn Thái Y đang chơi bóng một mình cũng như thể nghe hiểu, ngơ ngác quẫy đuôi nhìn cậu.

Kinh Từ hoài nghi mình có lẽ đã nghe nhầm, ngập ngừng hỏi: “Gì cơ?”

Anh trông thấy ban đầu mặt Đào Minh Chước đỏ một cách đáng ngờ. Nhưng sau đó cậu lại ưỡn ngực, nói rất đỗi hùng hồn: “Con người ai cũng có h*m m**n. h*m m**n lớn nhất của anh hiện tại là ăn uống, còn em… em không cần thứ đồ vật chất gì từ chỗ anh cả, vậy nên cũng không còn lựa chọn nào khác. Chúng ta chỉ đơn thuần là lợi dụng lẫn nhau thôi.”

Thật ra chính bản thân Đào Minh Chước cũng không hiểu mình vừa nói liên thiên gì.

Kinh Từ nhìn cậu chằm chằm, một lúc sau khẽ chớp mắt rồi mỉm cười như thể đã ngộ ra điều gì, nói: “Anh hiểu rồi.”

Đào Minh Chước thực sự có chút chột dạ. Cậu suy nghĩ một chốc, ấp úng nửa ngày mới thốt nổi một câu: “Vậy… lau mồ hôi trên mặt giúp em. Này là cho bữa sáng vừa nãy.”

Kinh Từ đáp: “Được.”

Đào Minh Chước phát hiện, khi nói ra mấy câu như “dùng cơ thể để trao đổi”, mấy gã sếp tổng ngang ngược trong truyện tranh đều luôn rất hùng hổ, thế nhưng tới lượt cậu, không những chẳng có chút khí thế nào, hơn nữa còn khiến Đào Minh Chước sau đó ngượng muốn chết.

Thêm vào đó, cậu hoàn toàn không nói được lời nào quá cay nghiệt với Kinh Từ, vậy nên chẳng những không thể hiện được chút cảm giác “yêu đương cưỡng ép đau khổ” nào, ngược lại còn có cảm giác… như trẻ mẫu giáo chơi trò gia đình ôm qua hôn lại, thay phiên ăn cơm.

Trong lúc cậu ngẩn người, Kinh Từ đã rút một tờ giấy từ trong hộp giấy bên cạnh rồi vươn tay, dịu dàng lau mồ hôi trên trán cho Đào Minh Chước.

Cử chỉ của anh rất nhẹ nhàng.

Sống mũi của Đào Minh Chước không hiểu sao lại thấy cay cay, cậu đột nhiên cảm thấy bản thân thật chẳng có tiền đồ gì cả. Cậu nhận ra bản thân không cách nào nổi giận với Kinh Từ. Chỉ cần Kinh Từ đối xử tốt với cậu dù chỉ một chút là Đào Minh Chước bắt đầu phân vân không biết vừa rồi lời nói của mình liệu có dữ quá không, giọng điệu liệu có nặng nề quá không. Cậu không kìm được muốn kéo tay Kinh Từ, nói với anh rằng thật ra bản thân không cố ý nói vậy đâu, hỏi anh liệu bây giờ chúng ta lập tức làm lành có được không.

Trong lúc thất thần, cậu nghe thấy Kinh Từ hỏi: “Anh có thể trả trước cho bữa trưa hôm nay không?”

Đào Minh Chước sửng sốt. Cậu không rõ Kinh Từ có ý gì, nhưng vẫn ngập ngừng đáp: “Được.”

Kinh Từ gật đầu, sau đó vòng tay ôm lấy cổ Đào Minh Chước, đặt lên môi cậu một nụ hôn chuồn chuồn lướt nước.

Một nụ hôn rất khẽ, rất ngắn ngủi, nhưng chính thứ cảm giác dây dưa chẳng thể dứt này gần như đã câu mất linh hồn của Đào Minh Chước chỉ trong tích tắc.

Ngay khi Đào Minh Chước sắp không nhịn được mà đáp lại nụ hôn, Kinh Từ buông tay, hơi ngửa đầu ra sau.

Kinh Từ mỉm cười hỏi: “Như vậy được chứ?”

Đào Minh Chước ngớ người hồi lâu, luống cuống cúi đầu để che giấu việc bản thân vẫn chưa thấy đủ. Cậu khẽ ho khan: “Được, được rồi.”

Đào Minh Chước phát hiện bản thân đột nhiên không còn hối hận đến thế nữa. Chờ mấy ngày nữa rồi hẵng làm hòa dường như cũng là một ý tưởng khá hay. Cậu trầm tư một chốc, rồi lập tức bổ sung với chất giọng khàn khàn: “Tuy nhiên quyền quyết định nằm trong tay em. Lần sau tốt nhất anh nên hỏi em xem có được không rồi hẵng làm, hiểu chứ?”

Kinh Từ mỉm cười, đáp: “Tuân lệnh.”

Đào Minh Chước vô cùng dồi dào năng lượng, ngay hôm sau đã biên xong bản “Hướng dẫn trao đổi bữa ăn 1.0” hoàn hảo. Cậu chỉ vào đống điều khoản bản thân đã liệt kê, nói: “Bữa sáng khá đơn giản, có thể dùng những tiếp xúc cơ thể đơn giản như giúp thay quần áo, hôn chào buổi sáng hay xoa đầu để trao đổi.”

Kinh Từ gật đầu.

Đào Minh Chước hắng giọng, lật sang trang sau: “Với bữa trưa, vì bình thường chúng ta chủ yếu ăn ở công ty, hoàn cảnh có nhiều hạn chế, nhưng phòng làm việc của anh khá riêng tư, nên em sẽ lựa chọn một trong hai giữa hôn môi và ôm… Anh thấy có hợp lý không?”

Kinh Từ đáp: “Hợp lý.”

Đào Minh Chước “Ừm” một tiếng, lật sang trang cuối cùng với vành tai phớt hồng: “Còn bữa tối thì khá phức tạp. Vì cá nhân em cảm thấy bữa tối là bữa ăn quan trọng nhất trong ngày, vậy nên…”

Kinh Từ nhìn mặt cậu, vừa tươi cười rạng rỡ vừa nói: “Thật ra dù em không ăn cùng anh thì anh cũng bằng lòng làm những chuyện này với em.”

Đào Minh Chước thoáng ngớ người.

Năm giây sau, cậu mặt đỏ tía tai, bắt đầu bắn một tràng dài lộn xộn: “Em, em có nói em thích thân mật với anh đâu. Em chỉ cảm thấy rõ ràng nếu để anh vừa ngắm nhìn em vừa ăn thì em thiệt quá, nhưng em cũng chẳng muốn anh bù đắp hay trao đổi bằng vật chất, nên đành gắng miễn cưỡng để anh với em…”

Kinh Từ: “…”

.

Đào Minh Chước vô cùng mê đắm cách thức chung sống giống như trò chơi giao dịch này.

Sáng sớm, sau khi tỉnh giấc, Kinh Từ đang là quần áo, Đào Minh Chước mơ màng ngẩn người trên giường một lúc rồi bước xuống giường, tiện tay lấy áo sơ-mi từ trong tủ quần áo. Cài được nửa hàng cúc áo thì cậu chợt nhớ ra, lập tức trở nên hăng hái.

Đào Minh Chước ngoái đầu liếc mắt, thấy Kinh Từ đang quay lưng về phía mình, bèn lén lút cởi bỏ những chiếc cúc áo bản thân vừa cài xong.

Kinh Từ quay người lại, trông thấy chàng trai cao lớn đang đứng phơi ngực trước mặt mình, chiếc áo sơ mi khoác lỏng lẻo trên người, thản nhiên dang rộng hai tay với anh.

Đào Minh Chước nói một cách hùng hồn: “Tới đổi bữa sáng của anh đi.”

Kinh Từ: “…”

.

Hàng ngày, sau bữa tối, Đào Minh Chước sẽ yêu cầu Kinh Từ cân một lần. Lúc cân không được đi giày, không được cầm điện thoại, hơn nữa cậu còn nghiêm túc ghi chép lại, quan sát tình hình tăng giảm theo từng tuần.

Kinh Từ nhìn chằm chằm con số hiển thị trên cân, nói: “Sắp tăng được một cân rồi.”

Đào Minh Chước tỏ ra không hài lòng: “Cái cân này có bị làm sao không vậy? Bao ngày rồi, vì sao ngày nào cũng vừa nhìn em vừa ăn mà cân nặng vẫn tăng chậm thế này?”

Cậu trầm ngâm một lúc, sau đó phân vân hỏi Kinh Từ: “Có phải tốc độ ăn của em mấy hôm nay vẫn nhanh quá không? Hay là… bình thường lúc ăn chúng ta ngồi xa nhau quá, anh không thấy rõ mặt em, nên không đạt hiệu quả tốt?”

Kinh Từ dở khóc dở cười: “… Tăng cân cần thời gian mà.”

Đào Minh Chước đương nhiên cũng biết lý thuyết này, nhưng cậu vẫn vô cùng không hài lòng với tốc độ tăng cân của Kinh Từ.

Lúc hai người cùng nấu ăn trong bếp, Đào Minh Chước vẫn tiếp tục nghiêm túc dặn dò ở bên cạnh: “Anh ăn ít quá. Anh phải hiểu là hiện tại anh ăn không chỉ vì anh, mà còn vì em nữa. Dù sao hiện tại em đã bị anh trói buộc, về sau cơ thể anh có vấn đề gì, không chỉ bản thân anh khó chịu, mà em cũng phải chịu trách nhiệm chung, từ đó gián tiếp gánh chịu sự lên án của lương tâm…”

Kinh Từ phát hiện cách nói chuyện của Đào Minh Chước thật sự quá đỗi thú vị. Rõ ràng chỉ muốn truyền đạt ý “Anh phải ăn nhiều hơn”, vậy mà lại thêm một tràng dài để che giấu sự quan tâm của bản thân, như thể không vòng vo một hồi thì không cách nào bày tỏ được tình cảm của mình.

Kinh Từ lắc đầu.

Anh không rõ rốt cuộc Đào Minh Chước có ý định gì với thứ giao dịch “dùng cơ thể đổi bữa ăn” hiện tại giữa hai người họ, nhưng anh biết lý do Đào Minh Chước trở nên lòng vòng như vậy, suy cho cùng cũng vì thiếu cảm giác an toàn. Giống như cách thú nhỏ dùng để bảo vệ bản thân, cho rằng chỉ cần ngoài miệng nói không quan tâm, bề ngoài tỏ ra cứng cỏi, bản thân sẽ không phải chịu thêm bất kỳ tổn thương nào nữa.

Kinh Từ bằng lòng chơi cùng Đào Minh Chước, nhưng đồng thời anh cũng biết nút thắt của hai người họ nằm ở đâu, anh biết bản thân vẫn cần làm gì đó.

Anh thầm thở dài trong lòng, ánh mắt sau đó dừng lại tại một chiếc túi ni-lông nhỏ ở góc bàn bếp.

Chiếc túi này hình như đã đặt đây mấy hôm rồi, mãi chưa được dọn, Kinh Từ cảm thấy hẳn là đồ ăn Đào Minh Chước mua từ siêu thị về.

Mở túi ra, nhìn thấy đồ bên trong, Kinh Từ ngẩn người.

Đào Minh Chước xếp nguyên liệu đã cắt thái xong sang một bên trên thớt, thuận miệng hỏi: “Có nên đun ít nước trước không?”

Thế nhưng chờ một lúc lâu, Đào Minh Chước vẫn chẳng chờ được câu trả lời của người bên cạnh. Cậu nhìn lên, phát hiện Kinh Từ đang quay lưng về phía mình.

Kinh Từ không nói năng gì. Anh đứng trước một túi ni-lông, có vẻ như đang cúi đầu nhìn thứ gì đó.

Đào Minh Chước tiến lại ngó thử, trong đầu lập tức như nổ tung.

Hai chiếc hộp trong tay Kinh Từ, không thể ngờ lại là thứ cậu trước đó thuận tay lấy khi đi mua hoa quả và đồ ăn vặt cho Đào Tuyết cùng Lý Lam…

Lần đó khi thanh toán, Đào Minh Chước đã bỏ chúng và mấy món đồ ăn vặt như kẹo cao su vào hai túi ni-lông khác nhau. Tuy nhiên, mấy hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, cộng với việc bếp cũng có thêm nhiều dụng cụ bếp núc mới, quá nhiều thứ đồ tạp nham chất chồng với nhau làm Đào Minh Chước quên luôn chuyện này.

Cậu thấy Kinh Từ cầm lấy một hộp trong số đó, sau khi cẩn thận quan sát thì anh ngẩng lên, trầm tư hỏi: “Em mua sao?”

Đào Minh Chước ngượng đến mức da dầu tê dại, não bộ bắt đầu hoạt động hết công suất.

Mấy ngày nay, Đào Minh Chước luôn thể hiện trạng thái tinh thần cứng như thép – em lạnh lùng vô tình, em vô dục vô cầu, mọi cử chỉ thân mật giữa chúng ta chỉ là một cuộc giao dịch mà thôi – trước mặt Kinh Từ. Kết quả bây giờ, bị chính tay Kinh Từ lôi ra thứ đó từ trong túi đồ siêu thị, cái hình tượng mà cậu khó khăn lắm mới dựng nên đã lập tức lung lay sắp đổ.

Cho dù chỉ có hai hộp nhỏ, Đào Minh Chước cảm thấy mọi h*m m**n rục rịch, khát vọng khó kìm nén trong lòng mình… dường như trong giây lát đều bị Kinh Từ nhìn thấu.

Đào Minh Chước biết, càng những lúc như này thì càng không thể luống cuống.

“Đúng rồi.” Đào Minh Chước gật đầu, tỏ ra không có vấn đề gì, đáp: “Em mua đấy, làm sao?”

“Suy cho cùng, hiện tại chúng ta cứ đổi từng bữa từng bữa mỗi ngày như này thật sự khá phiền phức.” Đào Minh Chước càng nói càng hăng, tới cuối còn nhìn vào mắt Kinh Từ, hất cằm một cách hùng hồn: “Vậy nên nếu anh dám… có thể tới tìm em đổi một lần lấy bữa ăn trong ba ngày luôn.”

Đã xấu hổ tới mức này rồi, Đào Minh Chước đến cuối vẫn có thể ráng lôi chuyện đổi bữa ăn này ra, quả thực có thể coi là mức độ ngoan cố khó ai sánh kịp.

Kinh Từ trầm ngâm nhìn Đào Minh Chước chăm chú một lúc.

Sau đó, Đào Minh Chước thấy anh nở nụ cười ấm áp với cậu.

Kinh Từ nói: “Nếu có thể đổi thẳng bữa ăn cho ba ngày thì anh thật sự cũng thấy xiêu lòng. Nhưng hôm nay… vẫn nên thôi.”

Đào Minh Chước sửng sốt, cậu không ngờ Kinh Từ lại nhanh chóng từ chối như thế. Đây thật ra cũng là câu trả lời trong dự đoán của Đào Minh Chước, nhưng giây phút nghe thấy chính miệng Kinh Từ trả lời một cách dứt khoát như vậy, trong lòng cậu không tránh khỏi có chút hụt hẫng.

Thế nhưng tự Đào Minh Chước cũng rõ, dù lấy việc đổi bữa ăn làm lá chắn thì đột nhiên nhắc tới chuyện này mà không có bước đếm nào… vốn cũng có chút hơi quá.

Đào Minh Chước giả bộ bình thản nhìn sang chỗ khác, một lúc sau nói: “Được thôi. Nếu anh sợ thì vẫn —”

Kinh Từ lắc đầu, nhẹ nhàng cắt ngang lời cậu: “Không phải vì anh sợ.”

Đào Minh Chước ngẩn người. Cậu thấy Kinh Từ vươn tay, sau đó nhấc ngón trỏ, gõ nhẹ lên vỏ ngoài của chiếc hộp nhỏ kia. Anh rủ mắt, quan sát dòng chữ trên vỏ một chốc rồi mỉm cười thật khẽ, nói: “Nếu anh nhớ không nhầm, kích cỡ của em… hình như mua bị nhỏ rồi.”

Đào Minh Chước lập tức đứng hình.

Kinh Từ ngước mắt nhìn lên, đi từng bước, từng bước tới trước mặt Đào Minh Chước.

“Đương nhiên, chúng ta cũng không cần dùng tới nó.” Kinh Từ dịu dàng nói, mắt cong cong.

Hơi thở của Đào Minh Chước như ngừng lại. Cậu trông thấy Kinh Từ dồn lực xuống đầu ngón tay, cầm chiếc hộp nhỏ kia lên một cách hờ hững, sau đó anh nhấc tay, ném nó trở lại túi ni-lông một cách chuẩn xác và dứt khoát.

“Chỉ cần em bằng lòng đưa ra cái giá tốt hơn, cho anh đổi thêm bữa ăn của hai ngày nữa là được.” Kinh Từ mỉm cười hỏi: “Chốt kèo chứ?”

Bình Luận (0)
Comment