Đào Minh Chước không tin nổi vào tai mình.
Kinh Từ ngược lại không chút sốt ruột, vừa kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của cậu vừa vươn tay, nhẹ nhàng chỉnh lại cổ áo cho Đào Minh Chước.
Đào Minh Chước tuổi trẻ sung mãn, vốn chẳng chống đỡ nổi lời trêu ghẹo vừa rồi của Kinh Từ. Đã thế, khi vươn tay chỉnh lại cổ áo, đầu ngón tay của Kinh Từ còn lướt qua ngực cậu như có như không. Cậu hoàn toàn bất lực trước đòn tấn công âm thầm nhưng đầy tác động này, hơi thở lập tức trở nên dồn dập.
Kinh Từ rũ mi, khóe miệng khẽ nhếch. Lúc anh định nói gì đó, Đào Minh Chước bỗng chợt bừng tỉnh, lùi giật ra sau nửa bước như vừa nhớ ra điều gì.
Cậu lớn tiếng nói: “Không được, không được. Anh còn chưa ăn tối!”
Kinh Từ: “…”
Tay Kinh Từ lơ lửng giữa không trung. Anh có chút ngạc nhiên, vì hoàn toàn không ngờ được Đào Minh Chước lại sẽ né tránh. Anh càng không ngờ được bản thân đã thúc đẩy tới bước này mà Đào Minh Chước lại đột nhiên kêu ngừng, hơn nữa nguyên nhân kêu ngừng lại vì anh “còn chưa ăn tối”.
Đào Minh Chước để lộ biểu cảm vô cùng xót xa: “Hơn nữa đây là cơ thể của anh. Việc không dùng bao không phải quân bài để anh đổi chác cùng em thêm mấy bữa ăn. Anh phải suy nghĩ nhiều hơn vì cơ thể mình có biết không?”
Cậu quay mặt đi, nhấn nút bật ấm đun nước, sau đó làm bộ điềm tĩnh rồi bổ sung một câu: “Lần… lần sau em sẽ nhớ để mua đúng kích cỡ.”
Nước trong ấm bắt đầu sôi lăn tăn, Kinh Từ thì sửng sốt.
Người bên cạnh rõ ràng đã ngượng tới mức mặt đỏ lựng, ngoài miệng nghe có vẻ như đang bảo “Em chẳng quan tâm anh đâu”, nhưng sự thật là trong mắt, trong tim cậu toàn bộ đều là anh.
Sau khi đun nước xong, phòng bếp lại trở về với yên tĩnh.
Kinh Từ hoàn hồn, mỉm cười bảo: “Được.”
“Đúng rồi.” Anh nói với Đào Minh Chước: “Ngày kia anh phải tới nước U công tác, mười ngày.”
Đào Minh Chước suýt chút nữa nhảy dựng tại chỗ.
“Mười ngày?” Cậu không sao tin nổi: “Sao anh không nói sớm cho em biết?”
Kinh Từ mỉm cười bất đắc dĩ, đáp: “Bây giờ không phải anh đang báo trước cho em sao?”
Nhận ra Kinh Từ đang nhìn mình, Đào Minh Chước vội vàng kiểm soát biểu cảm trên mặt, tiếp tục phát huy kỹ năng “trong ngoài bất nhất” tới cảnh giới cao nhất: “Em, em thì có thể có vấn đề gì chứ?”
Cậu không ngừng cào tay vào mép thớt, một lúc sau hỏi bằng giọng ồm ồm: “Nhưng không có em bên cạnh, anh sẽ có tròn mười ngày không cách nào ăn uống hẳn hoi được, bản thân anh chịu nổi không?”
Kinh Từ đáp: “Ăn uống… hẳn không phải chuyện anh nhớ nhung nhất.”
Kinh Từ không nói thẳng ra nhưng Đào Minh Chước có lẽ đã hiểu ngay lập tức. Cậu âm thầm mím môi, có chút vui vẻ.
Thế nhưng đi công tác mười ngày thực sự không phải chuyện nhỏ, Kinh Từ thấy Đào Minh Chước cúi đầu ngẩn người, dường như đang mắc kẹt trong vòng xoáy của sự rối rắm, biết ngay cậu vẫn đang lo lắng cho anh.
Kinh Từ biết vào lúc như này cần chọc Đào Minh Chước một chút, mới có thể khiến cậu thoát khỏi thứ cảm xúc ấy.
Kinh Từ nhẹ giọng hỏi: “Không nỡ xa anh à?”
Quả nhiên, tai Đào Minh Chước “piu” một cái dựng đứng, chẳng chút phòng bị đã lập tức dính câu. Cậu lầm bầm: “Đâu có… rõ ràng là anh không nỡ xa em.”
“Có điều không sao.” Cậu nhìn mặt Kinh Từ không chớp mắt, sau đó quay đi, lẩm bẩm một mình: “… Tự em có cách.”
Hôm Kinh Từ vừa hạ cánh tới nước U, lịch trình bận tới bù đầu bù tai, cũng may hai ngày nữa Lý Vũ Phách sẽ bay tới, giúp anh xử lý sự vụ của chi nhánh mới.
Buổi tối, sau khi trở về khách sạn, Kinh Từ mở điện thoại, phát hiện nửa tiếng trước Đào Minh Chước có gửi cho mình một tin nhắn.
Đào Minh Chước: [ Anh ăn chưa? ]
Kinh Từ trả lời: [ Chưa, cuộc họp vừa kết thúc. ]
Đào Minh Chước như thể vẫn luôn ngóng chờ tin nhắn trả lời của Kinh Từ ở đầu bên kia màn hình, gần như chỉ trong nháy mắt tin nhắn cậu gửi anh đã muốn tràn màn hình.
Đào Minh Chước: [ ? ]
Đào Minh Chước: [ Nhưng em xem thời gian bên anh thì đã chín rưỡi tối rồi! ]
Đào Minh Chước: [ Vì sao còn chưa ăn? ]
Đào Minh Chước: [ Có không ăn được thì cũng phải ăn chút gì đi chứ! [Bé ếch xanh tức giận] ]
Kinh Từ chỉ nhìn từng dòng, từng dòng chữ xuất hiện nối đuôi nhau cùng những dấu chấm than và dấu hỏi đan xen, là có thể tưởng tượng được biểu cảm của Đào Minh Chước ở đầu bên kia điện thoại.
Kinh Từ kiên nhẫn trả lời: [ Anh vừa về khách sạn. Trợ lý đã mua bữa tối rồi, chẳng qua chưa kịp ăn thôi, em không phải lo đâu. ]
Đào Minh Chước hỏi: [ … Anh mua món gì? ]
Kinh Từ nhìn túi giấy trên bàn, trả lời: [ Burger của MCD ]
Thật ra Kinh Từ vẫn chẳng có cảm giác thèm ăn, nhưng anh biết bận rộn cả ngày, không nạp chút năng lượng cho cơ thể thì không được, bèn dặn trợ lý mua burger cá chiên của MCD. Dù sao cũng là món trước đây anh rất thích, dù không thèm ăn, cố nhồi nhét thì cũng đỡ khó chịu hơn so với những món khác.
Đào Minh Chước hỏi tiếp: [ Burger loại gì? ]
Kinh Từ: [ Burger cá chiên. ]
Bên Đào Minh Chước im lặng một lúc, sau đó trả lời: [ Anh tạm thời đừng ăn, trước tiên chờ em hai mươi phút. ]
Kinh Từ không rõ Đào Minh Chước định làm gì, nhưng anh vốn cũng không thèm ăn nên cũng không vội ăn ngay, bèn xử lý một vài công việc trong tay trước.
Một lúc sau, màn hình điện thoại bừng sáng, hẳn là Đào Minh Chước nhắn tin tới.
Kinh Từ mở điện thoại, mới phát hiện lần này Đào Minh Chước không gửi tin nhắn, mà là lời mời cuộc gọi video.
Sau khi chấp nhận cuộc gọi video, Kinh Từ nhìn thấy gương mặt của Đào Minh Chước.
Trước mặt Đào Minh Chước đặt một túi giấy, nhìn bối cảnh hẳn đang ngồi trong phòng làm việc. Cậu đeo tai nghe, đang lén lén lút lút ngó trái liếc phải.
Kinh Từ thoáng ngẩn người, hỏi: “Em chưa ăn trưa à?”
Đào Minh Chước hắng giọng, hạ thấp giọng nói trả lời: “Anh khá may mắn đấyy, vừa đúng lúc em chưa ăn, bèn quyết định mua burger cá để ăn chung với anh.”
“Lần sau anh có thể thử burger bò.” Đào Minh Chước cầm lấy chiếc burger trong túi giấy bằng một tay, quan sát với ánh mắt ghét bỏ một lúc rồi bảo: “Cái burger cá này bé quá, thảo nào anh không béo lên.”
Kinh Từ còn chưa kịp nói gì thì đã nghe thấy giọng Dương Khả Ninh vang lên ở bên cạnh: “Ông điên à Đào Minh Chước? Ông có phải thùng cơm không đấy? Vừa đớp bao nhiêu như thế ở căng-tin mà giờ còn ăn vụng burger?”
Mặt Đào Minh Chước lập tức biến sắc, luống cuống muốn tắt mic. Ngay sau đó Kinh Từ trông thấy Dương Khả Ninh tò mò ngó qua, lộ ra nửa khuôn mặt.
Trông thấy Kinh Từ ở phía bên kia màn hình, Dương Khả Ninh ý thức được vấn đề, lập tức bịt mồm lại. Trước khi bị Đào Minh Chước đuổi đi, cô không quên vẫy tay với Kinh Từ.
Kinh Từ vẫn không kịp nói gì, màn hình phía bên kia bỗng trời đất quay cuống rồi tối om, hẳn là Đào Minh Chước làm rơi điện thoại, có thể nghe thấy loáng thoáng Đào Minh Chước hét lên “Xin lỗi, xin lỗi. Làm phiền rồi, làm phiền rồi”.
Một lúc sau, gương mặt của Đào Minh Chước mới xuất hiện lại trên màn hình. Khi nhìn về phía Kinh Từ, mặt cậu có một vệt đỏ đầy khả nghi.
Kinh Từ lo lắng hỏi: “Em ăn nhiều quá thật sự không sao chứ?”
Đào Minh Chước ho khan một tiếng thật lớn: “Ăn không lên tiếng, ngủ không nói chuyện!”
Cậu có chút xấu hổ nhìn sang chỗ khác, đưa mặt lại sát màn hình, cắn một miếng chiếc burger trong tay, rồi nhồm nhoàm nói: “… Mau ăn đi.”
Cách ăn uống qua video này, ở một mức độ nào đó, thực sự có tác dụng.
Thế nhưng hai quốc gia có nền ẩm thực khác nhau, chỉ có vài chuỗi thương hiệu đồ ăn nhanh là giống nhau. Vậy nên mấy ngày liên tiếp, họ mặt đối mặt ăn cùng nhau mấy bữa toàn burger và sandwich thông qua video, tới cuối cũng có chút ăn không tiêu.
Thứ Bảy, Đào Minh Chước nói: “Vừa khéo hôm nay em không ở công ty, anh gọi vài món ngon đặc sản địa phương đi, sau đó chụp ảnh gửi em.”
Cậu nói đầy tự tin: “Em giờ đang ở nhà, có rất nhiều nguyên liệu, hẳn có thể bắt chước được tương đối để ăn cùng anh!”
Kinh Từ du học ở nước U nhiều năm, biết rõ những món ngon nhất ở nơi đây thật ra là thức ăn nhanh và đồ Trung. Thế nhưng, cảm nhận được sự nhiệt huyết dạt dào của Đào Minh Chước ở phía bên kia màn hình, Kinh Từ cũng không muốn giội gáo nước lạnh cho cậu, bèn gọi phục vụ phòng, đặt một phần bít tết ăn kèm khoai tây nghiền, sau đó chụp ảnh gửi cho cậu.
Đào Minh Chước ở bên kia rất nhanh đã bắt chước làm ra được một phần sệt sệt tương tự, cộng thêm thịt sườn đã lọc xương, sau cùng bày chung với nhau, quả thực bắt chước cũng ra gì và này nọ.
Đào Minh Chước bê đĩa cho Kinh Từ xem một lượt 360 độ không góc chết: “Thế nào? Em thấy màu sắc trông cũng na ná nhau. Em ăn mấy miếng trước cho anh xem nhé?”
Vì để Kinh Từ nhìn được rõ, cậu áp mặt lại gần ống kính, ăn vài miếng rồi nhồm nhoàm nói: “Anh thử đi, có ăn được không?”
Kinh Từ cũng ăn mấy miếng theo cậu, mỉm cười đáp: “Ngon lắm.”
Đào Minh Chước đắc ý. Cậu biết Kinh Từ khen món ăn ngon, nhưng cũng vì có sự tồn tại của cậu nên đồ ăn mới trở nên càng ngon hơn.
Hai người ngồi trước ống kính, yên lặng cùng nhau ăn thức ăn trên đĩa.
Trong lòng Đào Minh Chước chất chứa rất nhiều điều muốn nói, cậu ngập ngừng mãi mà vẫn ngại ngùng không nói thành lời được.
Thế nhưng Kinh Từ nhai kỹ nuốt chậm, ăn uống rất yên tĩnh, Đào Minh Chước kìm nén một hồi lâu, sau cùng không kìm nổi nữa, cũng quên luôn cậu “ăn không lên tiếng, ngủ không nói chuyện” mà bản thân đã nói với Kinh Từ. Cậu không nhịn được hỏi: “Công việc của anh mấy hôm nay… bận lắm sao?”
Lời vừa thốt khỏi miệng, Đào Minh Chước đã hơi hối hận, vì cậu cảm thấy câu hỏi của mình hoàn toàn là lời thừa thãi, thiếu năng lực quan sát, chẳng khác gì hỏi cụ bà chống gậy rằng “Có phải bà đi đứng khó khăn không ạ?”.
Kinh Từ đáp: “Vẫn ổn.”
Anh nghĩ một chốc rồi bổ sung: “Chẳng qua có chút nhớ em.”
Đào Minh Chước ngơ ngác nhìn mặt anh.
Cậu vừa rồi còn xoắn xuýt trong lòng hồi lâu, mỗi lời thốt khỏi miệng đều phải cân nhắc và đắn đo, thậm chí việc có nên hỏi thăm trước hay không cũng phân vân mất một lúc. Thế nhưng, suy nghĩ muốn tỏ vẻ thờ ơ, muốn so bì xem ai để ý ai hơn, đã bị mấy từ thuận miệng thốt ra của Kinh Từ đập tan tành trong chớp mắt.
Kinh Từ chăm chú quan sát biểu cảm trên mặt Đào Minh Chước, khẽ mỉm cười với cậu.
“Anh đi giảm nhiệt độ điều hòa một chút.” Anh nói.
Đào Minh Chước khó khăn lắm mới bình tĩnh lại được một chút, khi nhìn lại vào ống kính, cả người cậu lập tức đông cứng.
Kinh Từ mặc một chiếc sơ-mi trắng thoải mái. Dáng áo hơi dài, là kiểu dáng tối giản mà bình thường anh vẫn mặc khi làm việc. Đào Minh Chước vốn tưởng bên dưới anh cũng mặc quần Âu nghiêm túc, nhưng nào ngờ, sau khi Kinh Từ đứng lên, cậu phát hiện vạt áo sơ-mi để thả, chỉ vừa đủ che chắn phần bắp đùi của anh.
Nửa th*n d*** của Kinh Từ… hóa ra không mặc gì. Cứ thế, đôi chân của anh phô bày trọn vẹn trước mắt Đào Minh Chước.
Thon dài, thanh mảnh, cùng đường cong đẹp đẽ. Cách một màn hình, Đào Minh Chước ngơ ngác nhìn Kinh Từ chân để trần, đi chân đất tới góc bên kia căn phòng, điều chỉnh nhiệt độ điều hòa.
Một lúc sau, Kinh Từ ngồi lại vào bàn. Đào Minh Chước thấy anh rũ mắt, đưa tay vén sợi tóc lòa xòa trước trán ra sau tai.
Một vẻ biếng nhác và không chút gò bó, không phải kiểu kỳ công tạo dựng, nhưng chính vẻ đẹp vô tình bộc lộ này lại khiến Đào Minh Chước không cách nào rời mắt.
Thấy Đào Minh Chước nhìn mình chằm chằm, Kinh Từ hỏi: “Sao vậy?”
Đào Minh Chước đỏ mặt tía tai, hơi thở rối loạn hỏi: “Sao… Sao anh không mặc quần?”
Giọng Đào Minh Chước rất to nhưng mặt Kinh Từ không đổi sắc, ung dung nhìn cậu.
Kinh Từ thong thả cúi đầu nhìn bên dưới mình một cái, rồi “À” lên, nói: “Trước khi em gọi, anh vừa tắm xong.”
“Em gọi tới hơi gấp, hơn nữa trong phòng cũng nóng.” Mắt anh cong cong: “Vậy nên anh mặc có hơi thoải mái.”
“Chờ chút, giờ anh mặc vào.” Kinh Từ nói vậy với Đào Minh Chước.
Tóc Kinh Từ hơi ẩm, xem ra thật sự vừa tắm xong.
Đào Minh Chước ngập ngừng gật đầu.
Thế nhưng Đào Minh Chước chợt nhớ ra, nếu vừa tắm xong không phải nên mặc áo choàng tắm dài sao? Sao lại chọn mặc áo sơ-mi như kia? Hơn nữa nếu đã mặc áo sơ mi, vì sao không mặc luôn cả quần vào?
Trừ phi… Kinh Từ cố tình mặc vậy cho cậu thấy.
Ý thức được sự thật này, Đào Minh Chước hoàn toàn ngớ người.
Đã lâu lắm rồi bọn họ không làm mấy chuyện thân mật. Tuy lần ở bếp là Đào Minh Chước chủ động từ chối, thế nhưng tới tận khi đi công tác, Kinh Từ cũng không chủ động nhắc lại lần nào nữa.
Đã mấy lần Đào Minh Chước ngập ngừng muốn đề cập, nhưng sau cùng vẫn không tiện nhắc tới chuyện này.
Hôn thì vẫn có, nhưng Kinh Từ có vẻ thật sự chỉ hôn cậu để đổi lấy bữa ăn. Một ngày ba bữa, cộng thêm ăn đêm thì tối đa cũng chỉ được bốn lần hôn, về cơ bản chẳng dập tắt được gì, ngược lại còn có xu hướng trêu chọc cho lửa càng bùng cháy dữ dội hơn.
Đào Minh Chước sốt ruột vô cùng, nhưng hố do chính tay cậu đào, sau cùng chỉ đành chấp nhận số phận, lén lút tự mình giải quyết khi tắm.
Kinh Từ lúc này đã ngồi xuống. Thế nhưng, chỉ cần nghĩ tới việc chân anh hiện tại đang tr*n tr**ng là Đào Minh Chước cảm thấy đầu óc trống rỗng, đồng thời toàn bộ máu trong người đều đổ xô về một chỗ.
Lúc Kinh Từ đang định đứng lên thì nghe thấy Đào Minh Chước nói: “Chờ, chờ chút. Em chợt nhớ ra, mấy ngày nay em đã ăn cùng anh rất nhiều bữa.”
“Nhưng, nhưng anh chưa cho em gì cả.” Đào Minh Chước lắp bắp bổ sung.
Kinh Từ ngây người, mất một lúc mới hiểu ý của Đào Minh Chước.
Với Kinh Từ, “trao đổi bữa ăn” có nghĩa muốn thân mật. Anh khá bất ngờ khi Đào Minh Chước nói thẳng như vậy, một lúc sau không nhịn được bật cười, bảo: “Phải, nhưng giờ chúng ta đâu có gặp nhau được.”
Đào Minh Chước không nói năng gì.
Mặt cậu lộ vẻ bối rối và khẩn thiết, cổ cũng đỏ bừng. Lúc sau, Kinh Từ trông thấy Đào Minh Chước cúi đầu, liếc nhanh qua chỗ nằm bên ngoài màn hình mà anh không thể nhìn tới. Hành động nhỏ này bị Kinh Từ tóm được một cách chuẩn xác. Anh thoáng ngẩn người, sau đó như nhận ra điều gì, phì cười: “Lẽ nào em đã —”
Thế nhưng, Đào Minh Chước lại cắt ngang lời anh: “Thật ra… không gặp cũng có thể.”
Vành tai rõ ràng đã đỏ rực như muốn rỉ máu, thế nhưng Đào Minh Chước vẫn kề sát màn hình. Mắt cậu sáng bừng, trông có chút ướt nước, đang chăm chú nhìn Kinh Từ ở bên kia màn hình đầy chờ mong.
“Chỉ dùng điện thoại cũng được.” Đào Minh Chước không cho Kinh Từ có cơ hội lên tiếng. Cậu nhìn sang chỗ khác, nhỏ giọng ám chỉ: “Thật ra bây giờ… cảm giác chỉ cần nghe giọng anh là đủ rồi.”
Hơi thở của Kinh Từ như ngừng lại.
Anh nghe thấy Đào Minh Chước hỏi bằng giọng đáng thương: “… Được không anh?”