Cuộc điện thoại này kết thúc vào lúc nửa đêm.
Sau khi cúp máy, Đào Minh Chước lập tức lao vào phòng tắm tắm rửa, đến khi trở ra nốc thêm hai bình nước lớn, vậy nhưng trong lòng vẫn rạo rực như có ngọn lửa đang bùng cháy.
Tuy có thể trông thấy gương mặt đối phương qua màn hình, có thể nghe thấy rõ tiếng th* d*c của đối phương qua loa, nhưng suy cho cùng vẫn không thể thật sự chạm vào người mà bản thân nhung nhớ.
Với Đào Minh Chước, tất cả những gì hai người vừa làm cách một lớp màn hình đều như gãi không đúng chỗ, chỉ khiến ngọn lửa sâu trong lòng càng thêm rực cháy dữ dội hơn mà thôi.
Một ngày dài tựa một năm cũng chỉ đến thế này. Mười ngày tưởng chừng ngắn ngủi mới trôi qua được một nửa, Đào Minh Chước đã cảm thấy bản thân không chịu đựng thêm được nữa.
Cậu nhắn tin cho Kinh Từ, câu chữ toàn là bóng gió, ám chỉ: [ Dương Khả Ninh vừa báo em thứ Sáu này được nghỉ, cộng với hai ngày cuối tuần là thành một kỳ nghỉ ngắn ngày. ]
Kinh Từ nhắn tin trả lời: [ Hay quá. Dạo này em cũng bận rộn, vừa đúng lúc được nghỉ ngơi mấy hôm. ]
Đào Minh Chước bặm môi.
Một câu “Em nhớ anh” được nhập vào khung thoại rồi lại bị xóa bỏ, xóa rồi lại nhập, sau cũng biến thành một câu hết sức vòng vèo: [ Em thấy món bít tết kèm khoai tây nghiền lần trước anh cho em xem ảnh trông rất ngon, có chút… muốn được đích thân nếm thử. ]
Một lúc sau, Kinh Từ trả lời cậu bằng một hình nhãn dán “bé ếch xanh mỉm cười” thâm thúy.
Kinh Từ: [ Tới tìm anh đi. ]
Hoàng hôn vài ngày sau đó, Kinh Từ bước khỏi thang máy của khách sạn, vừa liếc mắt đã thấy Đào Minh Chước đang đeo ba-lô đứng trước cửa khách sạn, đang ngẩn người nhìn chằm chằm đài phun nước ở cửa.
Đào Minh Chước đang chú tâm ngắm nhìn thì chợt cảm thấy có người kéo mình từ phía sau. Cậu hoang mang lùi lại mấy bước, phát hiện Kinh Từ đứng sau lưng mình, bảo: “Cẩn thận.”
Sau khi hoàn hồn, Đào Minh Chước phát hiện có những cột nước lớn nối đôi nhau bắn lên cách chỗ cậu vừa đứng không xa. Nếu Kinh Từ không kéo cậu tránh ra thì có lẽ lúc này cả người và balo của cậu đã ướt như chuột lột.
Đào Minh Chước mắt chữ O, mồm chữ A: “…”
Kinh Từ nói: “Hôm trước anh có thấy người đứng chỗ giống em, cậu ta không may mắn được như này, bị nước bắn ướt sũng.”
Đào Minh Chước lúc này mới sợ hãi: “…. Này là ám khí rồi.”
Kinh Từ bật cười: “Đài phun nước đẹp đến thế sao?”
Đào Minh Chước gật đầu: “Đẹp, màu sắc của nước biến đổi rất phức tạp.”
Kinh Từ: “Nước không phải màu trong suốt sao?”
Đào Minh Chước đưa ra câu trả lời ngoài dự đoán: “Không phải đâu. Nước thì trong suốt nhưng ánh sáng và cảnh vật xung quanh nước đều có màu sắc. “Trong suốt” thực chất một loại cảm nhận, vì liên quan tới hiện tượng khúc xạ và phản xạ ánh sáng nên bình thường khá khó để tái hiện lại lúc vẽ, đòi hỏi người họa sĩ phải có kỹ năng và nền tảng…”
Đào Minh Chước nhận ra bản thân đang tự huyên thuyên một mình về những thứ nhạt nhẽo với Kinh Từ, bèn hắng giọng bảo: “Đi ăn thôi.”
Bọn họ đi ăn món bít tết kèm khoai tây nghiền nổi tiếng của nước U.
Trông bên ngoài thì cũng khá ổn, thế nhưng Đào Minh Chước vừa bỏ miệng một miếng thì đã suýt phun thẳng ra ngoài. Cậu trăm ngàn lần cũng không thể ngờ được rằng một phần khoai tây nghiền bé tí tẹo lại có thể cùng một lúc chứa đựng năm mùi vị: chua, ngọt, đắng, cay, mặn, bên trong không biết đã bỏ bao nhiêu loại gia vị kỳ lạ và bí ẩn.
Sau khi ra khỏi nhà hàng, Đào Minh Chước thấy Kinh Từ chỉ tay về phía ngõ nhỏ bên cạnh, hỏi: “Em muốn đi dạo chút không?”
Đào Minh Chước nhìn con ngõ nhỏ tối om kia, cảm thấy tối muộn đi bộ ở đây có lẽ không an toàn cho lắm. Thế nhưng, khi ngước lên trông thấy đôi mắt thấp thoáng nét cười của Kinh Từ, lời từ chối đã tới cửa miệng của Đào Minh Chước lại vòng một vòng nuốt trở vào. Cậu đắn đo một chốc, sau cũng vẫn đồng ý: “Được.”
Đào Minh Chước ban đầu những tưởng Kinh Từ chỉ định đi dạo lang thang, không mục tiêu.
Song, đi được một lúc, Đào Minh Chước chợt nhận ra Kinh Từ dường như rất quen thuộc với con đường này. Anh rất hiếm khi nhìn ngó xung quanh, chỉ hướng thẳng về trước, như thể trong lòng đã có sẵn một điểm đến.
Con ngõ rất hẹp, đèn đường tù mù, hai bên đường là những tòa kiến trúc nhỏ được xây từ gạch đỏ, mang đậm phong cách xứ đất khách. Tầng trệt của những tòa kiến trúc nhỏ này đều là cửa hiệu buôn bán. Đa số các cửa hiệu đều đã đóng cửa nhưng cũng có số ít vẫn để bật ánh đèn cam leo lét ở cửa sổ trưng bày, khiến việc đi dạo bộ thêm phần thú vị.
Đi dạo được một lúc, Kinh Từ dừng bước.
Đào Minh Chước cũng dừng lại theo anh. Cậu ngẩng lên, theo bản năng nhìn biển hiệu của cửa hàng.
Đào Minh Chước trợn tròn mắt: “Chỗ này…”
Kinh Từ dẫn Đào Minh Chước tới một cửa hàng bán màu vẽ.
Nhãn hiệu này không xa lạ gì với Đào Minh Chước, là nhãn hiệu của hộp màu sơn dầu đắt đỏ mà Kinh Từ đã mang về cho cậu sau chuyến công tác ở nước U. Khi ấy Đào Minh Chước chỉ dùng một tí tẹo teo để vẽ bức tranh chân dung Kinh Từ, phần còn lại đến giờ vẫn chưa động vào, được cậu lén lút cất giấu và khóa kỹ sâu trong chiếc tủ nhỏ ở phòng vẽ của Đào Tuyết.
Bước chân vào cửa hàng, Đào Minh Chước lập tức trông thấy từng lọ, từng lọ màu được trưng bày ngăn nắp trên giá gỗ, được phân loại rõ ràng theo hệ màu và mức độ đậm nhạt. Lướt mắt nhìn qua, đã đạt mức độ mà ngay cả người mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế nặng cũng sẽ cảm thấy thoải mái.
Đào Minh Chước đang ngây người nhìn ngắm thì nghe thấy Kinh Từ ở bên cạnh hỏi: “Không biết em có thể giúp anh một việc không?”
Cậu bừng tỉnh, gật đầu: “Sao vậy?”
“Trong đầu anh có một hình ảnh mà anh vẫn luôn muốn thể hiện trên canvas.” Kinh Từ nói: “Có điều, từ bé tới lớn, bức tranh duy nhất mà anh từng thật sự hoàn thành lại chính là bức mà em đã tiếp nhận rồi vẽ nốt giúp anh khi ở tiệm làm móng của chị em.”
“Hẳn em cũng khá rõ về tài năng hội họa của anh. Anh có chút giống bố, nhạy cảm với con số hơn là màu sắc và hình khối.” Kinh Từ mỉm cười rồi lắc đầu có chút bất đắc dĩ: “Nước trong mắt anh mãi mãi chỉ có một màu trong suốt. Về hội họa, có thể nói anh là đứa dốt đặc cán mai, có khi vẽ còn không bằng mẹ anh.”
“Vậy nên anh muốn mua ít màu về, nhờ em vẽ giúp anh bức tranh ấy.” Kinh Từ nói.
Thật lòng Đào Minh Chước không ngờ được Kinh Từ sẽ đưa ra lời đề nghị như vậy.
Nét mặt anh rất nghiêm túc. Tuy Đào Minh Chước cảm thấy lời đề nghị này có chút kỳ lạ không thể nói rõ, nhưng cậu vốn kiếm sống nhờ vào việc vẽ vời, lập tức gật đầu không chút do dự: “Được. Có điều thật ra không cần mua quá nhiều mấy loại màu vẽ đắt thế này đâu. Trước tiên, anh mô tả sơ lược cho em biết về khung cảnh tổng thể cũng như những nét đặc trưng của nhân vật mà anh muốn vẽ đi.”
Kinh Từ im lặng một lúc.
“Khung cảnh… là ở căng tin dành cho nhân viên công ty, đó là lần đầu anh gặp cậu ấy.” Lát sau, Kinh Từ lên tiếng. Anh không nhìn Đào Minh Chước mà vươn tay, từ từ trượt đầu ngón tay trên thân lọ màu vẽ: “Khi ấy cậu ấy không nhìn thấy anh, nhưng anh vừa nhác thấy là đã chú ý tới cậu ấy giữa đám đông.”
“Trí nhớ của con người đều có giới hạn.” Kinh Từ nói: “Thế nhưng, chỉ độc những chuyện liên quan tới cậu ấy là đều như được bao phủ bởi những sắc màu vô cùng tươi sáng, khiến anh có thể ghi nhớ rõ ràng.”
Cả người Đào Minh Chước lập tức cứng đờ.
“Để anh nghĩ… Màu xanh lá.” Đầu ngón tay của Kinh Từ dừng lại ở một lọ màu xanh lá. Anh mỉm cười nói: “Là màu của dưa chuột thái sợi trong bát mì sốt tương đen mà cậu ấy ăn hôm đó.”
Anh nhấc tay, tiếp tục nhẹ nhàng đặt ngón tay lên lọ màu cam: “Màu đỏ quýt hơi ngả về tông cam, là màu chiếc áo hoodie cậu ấy mặc hôm đó.”
“Mắt cậu ấy màu đen, nhưng không phải màu đen thẫm vô hồn, mà là sắc đen lấp lánh thứ ánh sáng đẹp vô cùng.” Kinh Từ nói với chút tiếc nuối: “Anh không thể miêu tả lại bằng từ ngữ, có lẽ cũng chẳng thể dùng màu vẽ để tái hiện lại hoàn chỉnh được.”
Đào Minh Chước mấp máy môi: “Anh…”
“Chỉ nhắc tới màu sắc có lẽ chưa thể nào miêu tả trọn vẹn người anh đang nhắc tới.” Kinh Từ suy nghĩ, sau đó cong mắt với Đào Minh Chước, bảo: “Thế này đi. Anh sẽ kể với em về một vài việc đã xảy ra giữa anh và người ấy, không chừng em có thể vẽ một cách thoải mái hơn.”
“Cậu ấy lúc nào cũng ăn miếng thật to, có thể ăn ngon lành mọi thứ. Vậy nên ban đầu, anh chỉ định sẽ nhìn mặt cậu ấy để ăn cơm, trong vô thức muốn tiếp xúc với cậu ấy nhiều hơn.” Kinh Từ nói: “Nhưng về sau, anh phát hiện cậu ấy là người vô cùng đặc biệt.”
“Cậu ấy rất dễ đỏ mặt. Lúc đầu anh còn tưởng vì nhiệt độ trong phòng quá nóng, hoặc vì cậu ấy không ăn được cay.” Anh nói: “Thế nhưng có một lần anh đứng hút thuốc với cậu ấy bên cạnh cầu, anh đột nhiên có suy nghĩ muốn thăm dò, bèn cố tình áp sát mặt mình vào mặt cậu ấy để châm thuốc.”
“Anh phát hiện, không phải vì nhiệt độ, cũng không phải vì mùi vị đồ ăn. Mặt cậu ấy… đỏ là vì anh.” Kinh Từ nói, khẽ mỉm cười lắc đầu: “Bắt đầu từ hôm đó, những lần phát hiện mặt cậu ấy ửng đỏ vì hành động hay cử chỉ của mình, anh luôn… cảm thấy có chút vui sướng khó nói rõ.”
“Cậu ấy trong ngoài bất nhất. Rõ ràng là người da mặt mỏng nhưng lúc giúp anh giải vây ở hộp đêm, cậu ấy đã dõng dạc nói thật to với người ta rằng anh là bạn trai của cậu ấy.” Kinh Từ nói: “Rõ ràng đầu xuân lạnh thấu da thấu thịt, trời còn mưa to, vậy mà cậu ấy lại bảo bản thân đang nóng không sao chịu nổi, không muốn cầm áo khoác, bèn choàng áo khoác lên vai anh.”
“Khi ấy cậu ấy nói với anh rằng cậu ấy đã có người trong lòng.” Ngón tay của Kinh Từ chạm nhẹ lên nắp lọ màu: “Anh tưởng là cô nhỏ vẫn hay xuất hiện bên cạnh cậu ấy. Ban đầu anh cứ nghĩ, về mối quan hệ của bọn họ… anh sẽ không để tâm.”
“Thế nhưng sau đấy, có một lần, nghe nói bọn họ chuẩn bị cùng nhau đi đâu đó ba ngày, anh chợt cảm thấy rất khó chịu.” Lông mi của Kinh Từ rung nhẹ, anh nói: “Đó là thứ cảm xúc rất khó tả. Khi ấy anh những tưởng bản thân chỉ đang lo lắng việc mình không trông thấy cậu ấy thì sẽ không ăn uống được gì, nhưng về sau anh bỗng chợt nhận ra, cảm xúc của anh lúc ấy… giống đang ghen tị với mối quan hệ giữa cậu ấy và cô gái kia hơn.”
“Tuy nhiên, cảm xúc yêu thích vốn rất phức tạp.” Anh nói: “Có ai lập tức nhận ra ngay giây phút đầu tiên chứ?”
“Nếu ban đầu là vì mục đích ăn uống thì về sau, việc ăn uống ngược lại đã trở thành tấm bình phong để anh có thêm thời gian ở bên cạnh cậu ấy.” Mắt Kinh Từ cong cong: “Có điều, may mắn làm sao, bọn anh đã bên nhau rồi.”
“Tuy cậu ấy có chút ngốc nghếch, có chút bướng bỉnh, nhưng luôn một lòng một dạ đối tối với anh, luôn vui vẻ mang những gì tốt đẹp nhất tới trước mặt anh.” Anh mỉm cười than thở: “Em nói xem, người tốt như cậu ấy, vì sao lại cảm thấy anh không thích cậu ấy, hay chưa từng thích cậu ấy chứ?”
“Rõ ràng anh thích cậu ấy lắm mà.” Kinh Từ khẽ nói: “Rất thích dáng vẻ ăn miếng thật to của cậu ấy, cũng rất thích cách dù xem phim tới mức gà gật rồi nhưng cậu ấy vẫn kiên trì nói bản thân thích xem, kết quả năm phút sau buồn ngủ tới mức ngả đầu lên đùi anh ngủ say sưa.”
Kinh Từ ngẫm nghĩ một chốc, nói một cách chân thành: “Rất thích cách cậu ấy ôm eo anh từ phía sau, tựa đầu lên vai anh và thì thầm bên tai anh. Càng thích những lúc cậu ấy chủ động hôn anh, tuy có phần vụng về nhưng lại luôn cẩn thận quan sát phản ứng của anh.”
Những lời này giống hệt lần Đào Minh Chước tỏ tình với Kinh Từ, cũng lắp bắp nói một tràng dài những câu lặp cấu trúc.
Kinh Từ tiếp tục bắt chước giọng điệu khi ấy của Đào Minh Chước, vừa khẽ cười vừa nói: “Anh luôn muốn nói với cậu ấy, thật ra anh cũng rất thích, rất thích, rất thích cậu ấy.”
Kinh Từ rủ mắt, ôm mấy lọ màu vừa chọn vào lòng, đi tới trước mặt Đào Minh Chước.
Trông anh tưởng chừng như đang vô cùng bình tĩnh, thế nhưng trong khoảnh khắc ngẩng đầu lên nhìn vào mắt Đào Minh Chước, tay anh không kiềm chế được mà khẽ run rẩy.
“Anh nói cũng tương đối rồi.” Kinh Từ đưa màu vẽ tới trước mặt Đào Minh Chước, cười hỏi: “Không biết… em có thể vẽ giúp anh bức tranh này không?”
Đào Minh Chước không nói năng gì một lúc rất lâu, trông cậu giống hệt một bức tượng điêu khắc đã được phơi khô. Một lúc lâu sau, cậu cuối cùng cũng vươn tay, chậm rãi nhận lấy mấy lọ màu vẽ kia.
Cậu vẫn im lặng như cũ. Chẳng qua, ngay sau đó, cậu quay người, chọn thêm vài lọ màu trên kệ hàng, rồi đi thẳng tới quầy thu ngân để thanh toán.
Phản ứng này không nằm trong dự tính của Kinh Từ. Anh nhìn theo bóng lưng của Đào Minh Chước, bỗng chợt có cảm giác hoảng sợ khó nói thành lời.
Kinh Từ trông thấy Đào Minh Chước sải bước đi về phía mình. Ngay sau đó, anh cảm thấy cậu nắm lấy cổ tay mình. Hành động của Đào Minh Chước rất mạnh mẽ, Kinh Từ không ngờ tới nên hơi loạng choạng.
Anh nghe thấy Đào Minh Chước nói với mình bằng giọng nghèn nghẹn: “Về khách sạn thôi.”
Trời đã khuya, Kinh Từ không thấy rõ nét mặt của Đào Minh Chước.
Đào Minh Chước cứ thế, một tay xách màu vẽ, một tay kéo Kinh Từ ra khỏi cửa hàng, chúi đầu bước thật nhanh trên đường. Cậu không nói năng gì một lúc rất lâu, cũng chẳng giải thích gì cả.
Mãi sau, anh mới nghe thấy Đào Minh Chước nhỏ giọng tự lẩm bẩm: “Lần này đúng kích cỡ rồi… Hơn nữa còn mua ba nhãn hiệu khác nhau, đều để trong ba-lô, tuyệt đối không thể có vấn đề gì.”
Kinh Từ hoang mang chớp chớp mắt.
Đào Minh Chước tiếp tục kéo tay anh đi thêm một lúc, sau đó Kinh Từ thấy cậu quay mặt sang.
Khoảnh khắc nhìn vào hai mắt Đào Minh Chước, Kinh Từ phát hiện trong mắt cậu lấp lánh thứ ánh sáng rực cháy, tựa như những đóa pháo hoa đang bừng nở.
Đào Minh Chước nhanh chóng chuyển dời tầm mắt, cúi đầu xuống.
Lúc sau, Kinh Từ nghe thấy Đào Minh Chước khẽ gọi tên mình.
Cậu khịt mũi, nói bằng giọng khàn khàn: “Thật ra vẫn cũng chưa đến nỗi khó nhẫn nhịn như này, nhưng sao anh… sao anh lại nói những lời ấy với em?”
“Đều tại anh.” Giọng cậu nghe như có chút tủi thân: “Em cảm thấy bây giờ dù chỉ một giây… em dường như cũng không chờ nổi nữa.”
—
Tác giả: Tiểu Đào nghe bà xã tỏ tình: Huhu.