Món Đưa Cơm - Giới Thái Hồ Hồ

Chương 48

Người nói bản thân không chờ nổi dù chỉ một giây là Đào Minh Chước, người đột nhiên trở nên thẹn thùng, ngại ngùng, chần chà chần chừ sau khi về tới khách sạn cũng là cậu.

Hai người không rõ đã hôn nhau bao lâu, chiến trường cũng dần dịch chuyển từ lối ra vào trước cửa phòng lên đến trên giường, bầu không khí đã được hâm nóng tới mức vừa đủ, còn tiếp tục hôn chay như này nữa thì cả hai đều phải chịu dày vò.

Thế nhưng, khi nhìn vào hai mắt của Kinh Từ, Đào Minh Chước chợt trở nên nhát cáy.

Kinh Từ thấy cậu hít sâu một hơi, rồi lớn tiếng nói như thể đang tự thêm dũng khí cho bản thân: “Vậy, vậy em bắt đầu đây nhé!”

Kinh Từ gật đầu, kiên nhẫn chờ đợi hành động tiếp theo của cậu.

Đào Minh Chước im lặng nhìn mặt Kinh Từ một lúc, bỗng nhiên hắng giọng: “Cái đó, em, em đi uống miếng nước trước đã…”

Kinh Từ: “…”

Kinh Từ kéo cánh tay cậu, khẽ hỏi: “Đào Minh Chước, em đang lo lắng điều gì?”

Đào Minh Chước bị chọc trúng tim đen mặt lập tức đỏ lựng. Cậu cúi đầu ấp a ấp úng cả nửa ngày, cuối cùng thốt ra một câu: “Em, em sợ.”

Kinh Từ: “…?”

Đào Minh Chước biết Kinh Từ đang nhịn cười, cậu trông càng thêm nhụt chí.

Cậu cúi đầu, nhỏ giọng giải thích cho bản thân: “Là sợ đó… Sợ anh bị thương, sợ bản thân có lẽ không thể cho anh trải nghiệm tốt đẹp. Trước đó anh cũng nói em hôn môi rất vụng, nếu em làm tệ cả chuyện này thì thật sự sẽ rất mất mặt, nhưng em vốn ngốc mà…”

Đào Minh Chước đang lẩm bẩm lầm bầm thì đột nhiên cảm thấy Kinh Từ nhổm người dậy, sau đó anh trực tiếp ngồi vắt ngang trên người cậu.

Cơ thể hai người dán chặt vào nhau, đồng thời Kinh Từ vươn tay, đặt ngón trỏ lên môi Đào Minh Chước, không cho cậu nói tiếp nữa.

Kinh Từ khẽ bảo: “Chỉ cần ở bên em, dù làm gì thì cũng sẽ là trải nghiệm đẹp đẽ nhất đối với anh.”

Đào Minh Chước như ngừng thở.

“Đương nhiên…” Anh nói: “Nếu em không muốn làm thì chúng ta cũng có thể dừng lại ở đây, em không cần phải cảm thấy bất kỳ áp lực nào.”

Ngoài miệng nói không tạo áp lực, nhưng giây tiếp theo, Kinh Từ lại cụp mắt, đưa bàn tay còn lại lên rồi chậm rãi cởi từng chiếc, từng chiếc cúc áo sơ-mi của mình.

“Em tự mình chọn đi.” Sau đó anh ngước lên, dịu dàng hỏi Đào Minh Chước: “Được không?”

.

Đêm khuya vắng lặng.

Rạng sáng, bên ngoài đổ mưa. Tiếng mưa bị lớp rèm dày của phòng khách sạn chặn lại, nghe không thật rõ, ngược lại có chút ồm ồm.

Ban đầu chỉ là mưa nhỏ, về sau tiếng mưa trở nên dồn dập. Không gian trong phòng tưởng chừng im ắng nhưng thi thoảng vẫn có thể nghe thấy vài tiếng động khác lạ, hòa chung cùng tiếng mưa.

Túi giấy đựng màu vẽ sơn dầu bị vứt lung tung trên bàn. Một lọ màu đỏ bên trong lăn tới mép bàn, rơi xuống tấm thảm trải sàn mềm mại, không tạo chút tiếng động nào.

Thời gian đêm nay dường như trôi chậm vô cùng, ít nhất có Kinh Từ cảm thấy như thế.

Tuy Đào Minh Chước trông vô cùng lúng túng, ngoài miệng hết lần này tới lần khác hỏi Kinh Từ liệu có muốn dừng hay không, thế nhưng Kinh Từ lại chẳng hề thấy cậu chậm lại dù chỉ một chút, về cơ bản chỉ là lời hỏi ý kiến đầu môi chót lưỡi mà thôi.

Về sau Kinh Từ nhận ra, nói dừng lại và không nói dừng lại thì kết quả đều như nhau. Vậy nên khi Đào Minh Chước hỏi tiếp, anh bèn dứt khoát không trả lời nữa.

Đến lúc dừng lại, Kinh Từ phát hiện mặt Đào Minh Chước đỏ lựng, mắt cậu cũng đỏ hoe.

Ánh sáng trong phòng khá tối nhưng Kinh Từ phát hiện đuôi mắt của Đào Minh Chước lấp lánh ánh sáng li ti. Anh ngẩn người, vươn tay chạm vào đuôi mắt của Đào Minh Chước, cảm giác truyền tới nơi đầu ngón tay quả nhiên là lạnh lẽo.

Kinh Từ đưa tay xoa tóc cậu, nhẹ nhàng hỏi: “… Sao lại khóc rồi?”

Đào Minh Chước im lặng nhìn mặt anh, sau đó cúi đầu, vùi mặt mình vào cổ Kinh Từ dụi dụi.

Cậu nói bằng giọng nghèn nghẹn: “Không khóc… Chẳng qua vì là lần đầu tiên cùng anh làm chuyện này, nên… nên em vui lắm.”

Tim Kinh Từ như nhũn ra, sau đó “Ừm” một tiếng thật khẽ.

“Hơn nữa…” Im lặng được một lúc, Kinh Từ nghe thấy Đào Minh Chước đột nhiên thở dài: “Hơn nữa thật sự rất thoải mái.”

Kinh Từ: “…”

Sáng hôm sau Kinh Từ vẫn còn cuộc họp, anh biết không thể tiếp tục buông thả như này, bèn hơi thoát người khỏi vòng tay của Đào Minh Chước: “Được rồi, trước tiên đi tắm đi.”

Kinh Từ gắng gượng chống đỡ cơ thể mềm nhũn, vừa định xuống giường thì lại cảm thấy có ai đó kéo cánh tay mình.

Giây tiếp theo, Đào Minh Chước chẳng để anh kịp lên tiếng thì đã lại đè anh xuống. Người cậu nóng rực, cũng rất mạnh mẽ, thế nhưng ánh mắt trông lại đáng thương vô cùng.

Kinh Từ cảm thấy Đào Minh Chước kéo tay anh rất nhẹ.

“Vừa nãy em làm cũng được chứ?” Anh nghe thấy Đào Minh Chước thì thầm hỏi.

Kinh Từ hơi ngẩn người. Lúc ngước lên, anh phát hiện ánh mắt Đào Minh Chước đang phát sáng và rừng rực như thiêu đốt.

Rõ ràng cơ thể đã đè cứng Kinh Từ nhưng trông chàng trai vẫn rất e thẹn. Cậu ngại ngùng chớp chớp mắt, giây tiếp theo, hỏi một câu hoàn toàn nằm ngoài dự tính của Kinh Từ.

Cậu hỏi: “Nếu cũng được thì… chúng ta có thể làm thêm lần nữa không?”

.

Kinh Từ cảm thấy anh mấy nay hơi chiều theo ý Đào Minh Chước quá.

Ban đầu đúng là Kinh Từ có rung rinh trước câu “Em sợ” tối đó của Đào Minh Chước. Anh cảm thấy Đào Minh Chước khá nhạy cảm. Trong chuyện này, có thể hạn chế nói “không” thì vẫn nên hạn chế, anh bèn mặc cậu buông thả mấy ngày, để lưu lại kỷ niệm tốt đẹp.

Thế nhưng, chỉ mình Đào Minh Chước tốt đẹp hết sức, chẳng chút tiết chế mấy ngày liên tiếp, dẫn tới đến cuối cơ thể Kinh Từ thật sự chịu không nổi nữa.

Đào Minh Chước như thể tìm ra được điểm yếu của Kinh Từ ở một khía cạnh nào đó, áp dụng luân phiên hai chiêu giả vờ đáng thương và làm nũng, đến cuối kiểu gì cũng có một chiêu có tác dụng.

Còn về cảm xúc “sợ” mà chính miệng Đào Minh Chước từng nhắc tới, Kinh Từ chẳng thấy tẹo nào trên mặt cậu ấy.

Về sau, Lý Vũ Phách cũng bay tới nước U, chuẩn bị cùng Kinh Từ giải quyết các vấn đề liên quan việc thành lập chi nhánh. Kinh Từ bèn mượn cớ công việc, ngầm nhắc nhở Đào Minh Chước.

Đào Minh Chước sau khi biết tin hôm sau Kinh Từ còn có cuộc họp thì rõ ràng có chút thất vọng, nhưng nhìn chung cũng tém tém lại đôi chút, không dày vò anh tới đêm muộn nữa.

Mà kỳ lạ ở chỗ, tối đó Kinh Từ không hiểu sao ngủ không được yên giấc. Trong cơn mơ, anh cứ có cảm giác khó thở như thể bị bóng đè, cổ cũng hơi đau nhức.

Sau khi tỉnh dậy, Kinh Từ phát hiện tâm trạng Đào Minh Chước có vẻ rất vui vẻ.

Cậu vừa ngâm nga, vừa bóp sẵn kem đánh răng cho Kinh Từ, hơn nữa còn chu đáo chuẩn bị quần áo cho anh. Lúc Kinh Từ thay đồ, Đào Minh Chước đứng bên cạnh nhìn anh chăm chú với đôi mắt sáng lấp lánh.

Kinh Từ chuẩn bị xong xuôi, Đào Minh Chước cũng đeo balo của mình, nói: “Em qua khách sạn bên cạnh vẽ tranh tả thực. Nếu cuộc họp của anh kết thúc thì nhắn tin cho em, được không?”

Kinh Từ gật đầu.

Trước khi ra cửa, Kinh Từ muốn soi gương thì Đào Minh Chước đột nhiên chắn người trước mặt anh, vươn tay với lấy cốc nước đặt trên bàn bên cạnh tấm gương như thể không có chuyện gì.

“Ôi chao, không cần soi đâu, đẹp trai lắm rồi.” Đào Minh Chước kéo Kinh Từ ra ngoài một cách vô cùng tự nhiên: “Sắp trễ rồi, mau đi thôi.”

Kinh Từ và Lý Vũ Phách lâu rồi không gặp, hai người chạm mặt nhau ở khu nghỉ trong sảnh khách sạn. Kinh Từ vốn cho rằng bọn họ sẽ lên xe tới thẳng chỗ họp với bên đối tác, thế nhưng Lý Vũ Phách trầm ngâm một lúc rồi ra hiệu cho anh ngồi tạm xuống trước, sau đó lấy điện thoại ra, gửi đi vài tin nhắn.

Y nói: “Trước tiên ngồi xuống chờ một chút, anh kêu Kinh Kinh lấy giúp anh thứ này.”

Trước khi Kinh Từ tiếp quản công ty, Lương Kinh Kinh vẫn luôn làm việc dưới trướng Lý Vũ Phách. Lý Vũ Phách đó giờ vẫn rất hay quên, Kinh Từ chỉ cho rằng y quên mang theo giấy tờ gì.

Lý Vũ Phách điềm nhiên như không, hỏi: “Tối qua tăng ca à, sao trông em mệt mỏi thế?”

Kinh Từ hiển nhiên không thể thú thật, bèn đáp hùa theo Lý Vũ Phách: “Vâng, em xem tài liệu, ngủ có hơi trễ.”

Lý Vũ Phách mãi không nói gì tiếp.

Kinh Từ đặt tách trà trên tay xuống, ngẩng lên, phát hiện y đang nhìn mình với ánh mắt  ngập ý cười. Anh ngạc nhiên: “Sao vậy?”

Lý Vũ Phách vẫn không nói gì, chỉ mỉm cười lắc đầu, sau đó lấy điện thoại ra gọi: “Kinh Kinh, mua được đồ chưa?”

Một lúc sau, Lương Kinh Kinh hổn hển chạy tới, trong tay xách một chiếc túi ni-lông. Cô đưa túi cho Lý Vũ Phách, rồi lén lút ngước mắt liếc qua Kinh Từ ngồi phía đối diện. Mặt cô đột nhiên đỏ bừng, vội vàng chạy “lộc cộc, lộc cộc” biến mất trên đôi giày cao gót.

Kinh Từ không hiểu mô tê chuyện gì, cảm thấy ánh mặt Lý Vũ Phách nhìn mình dường như cũng có gì đó là lạ, bèn hỏi Lý Vũ Phách: “Rốt cuộc làm sao vậy?”

“Không có gì.” Lý Vũ Phách đáp: “Anh to gan đoán thử nhé. Tối qua em tài liệu xong thì ra ngoài khách sạn dạo bộ một lúc, phát hiện bên đường có cửa hàng thú cưng vẫn còn mở cửa.”

“Trong cửa hàng thú cưng có rất nhiều cún con.” Lý Vũ Phách nói tiếp.

Kinh Từ hoàn toàn không hiểu Lý Vũ Phách đang nói liên thiên cái gì. Song, giây tiếp theo, Kinh Từ trông thấy y lấy từ trong túi ni-lông ra một hộp băng dán cá nhân.

Lý Vũ Phách xé lớp bọc bên ngoài, thong thả lấy ra hai miếng băng dán cá nhân rồi đưa tới trước mặt Kinh Từ.

“Lúc em chơi đùa với một con cún con, nó đột nhiên nhảy lên trước mặt em.” Lý Vũ Phách nhếch mép cười nói: “Sau đó c*n v** c* em hai cái, phải không?”

Tác giả: Tiểu Đào: Hì hì

Bình Luận (0)
Comment