Món Đưa Cơm - Giới Thái Hồ Hồ

Chương 49

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thật ra trước khi tới nước U, Đào Minh Chước đã quyết định sẽ không tiếp tục làm mình làm mẩy nữa. Cậu không muốn tiếp tục dùng “trao đổi bữa ăn” làm quân bài để đổi lấy những cử chỉ thân mật vốn nên có giữa bản thân và Kinh Từ, cũng không muốn viện cớ “đi ăn bít tết kèm khoai tây nghiền” để tới nước U tìm Kinh Từ. Cậu muốn tự chính miệng mình nói với Kinh Từ rằng cậu thật sự rất nhớ anh.

Nhưng Đào Minh Chước không ngờ được, ngày hôm ấy, ở cửa hàng màu vẽ, cậu chưa kịp chuẩn bị trước thì đã được nghe lời tỏ tình từ tận đáy lòng của Kinh Từ dành cho mình.

So với sự lắp ba lắp bắp, nói ra toàn những lời chân thành nhưng ngô nghê khi Đào Minh Chước tỏ tình, lời thổ lộ của Kinh Từ trôi chảy hơn rất nhiều. Rõ ràng đều là những câu từ tinh tế và ấm áp, ấy vậy mà câu nào câu nấy cũng có lực sát thương cực lớn, hơn nữa còn để lại ấn tượng vô cùng sâu đậm.

Chờ tới khi tỉnh táo lại,  Đào Minh Chước chỉ cảm thấy xương cốt toàn thân như tê dại.

Bây giờ, mỗi lần nằm mơ, Đào Minh Chước sẽ hồi tưởng lại những lời thổ lộ ở cửa hàng màu vẽ của Kinh Từ. Chỉ cần nhớ lại đoạn dài những câu lặp cấu trúc “rất thích” mà Kinh Từ đã nói với mình là cậu sẽ phấn khích tới mức phải nhảy khỏi giường, đi qua đi lại trong phòng khách sạn như phát điên thì mới có thể làm dịu bớt nhịp dồn dập nơi lồng ngực.

Còn về những giây phút ân ái ở khách sạn sau đó, Đào Minh Chước cảm thấy bản thân như đang sống mơ.

Dù cho sau này về nước rồi, cuộc sống trở lại với quỹ đạo bình thường, mỗi ngày khi tỉnh giấc, Đào Minh Chước đều yên lặng ngắm nhìn khuôn mặt Kinh Từ một lúc thật lâu.

Cứ nghĩ tới việc người tốt đẹp như này là thuộc về mình, Đào Minh Chước vừa vui sướng, vừa đắc ý.

Cậu sẽ nhân lúc Kinh Từ còn chưa tỉnh giấc, trước tiên lén lút để lại những dấu vết chỉ thuộc về cậu trên người anh, sau đó vừa giả bộ ngái ngủ vừa gọi Kinh Từ dậy. Khi Kinh Từ đứng trước gương chất vấn cậu, cậu sẽ để lộ nét mặt hết sức ngơ ngác và vô tội.

.

Giờ nghỉ ngơi buổi sáng ngày đi làm, mấy người thuộc nhóm thiết kế tụ tập tán gẫu.

Hứa Dịch: “Nghe đồn công ty chúng ta định mở chi nhánh ở nước U, dự kiến cuối năm nay sẽ hoàn thiện tương đối.”

Thật ra đợt trước Đào Minh Chước cũng nghe ngóng được một vài thông tin liên quan từ chỗ Kinh Từ, thế nhưng lúc này đây, cậu chọn giả ngốc, chỉ cầm cốc nước nghe mọi người trò chuyện.

Dương Khả Ninh nói: “Đúng rồi, hơn nữa ông chủ lớn của chúng ta cũng đã quay lại. Hôm nay tôi thấy anh ấy ở dưới tầng, có lẽ cũng vì chuyện chi nhánh.”

Hứa Dịch gật đầu: “Phải đó. Tôi nghe người ta kể là hai người sếp Lý và sếp Kinh trước đây có quan hệ rất thân thiết, tuy cách nhau hơn chục tuổi nhưng quan hệ cực kỳ tốt, thuộc kiểu không gì không thể chia sẻ với nhau. Nghe bảo năm ấy khi sếp Kinh theo học tại đại học nước U, chính sếp Lý là người tới tham gia lễ tốt nghiệp của sếp Kinh.”

Đào Minh Chước: “…?”

Dương Khả Ninh cũng nhận ra điều gì đó, có phần căng thẳng quan sát biểu cảm của Đào Minh Chước, hỏi: “… Thật hay điêu vậy? Sao nghe không đáng tin chút nào cả?”

Hứa Dịch nhún vai: “Tôi cũng chả biết thật hay điêu, chỉ nghe mọi người đồn vậy thôi.”

Đào Minh Chước biết ông chủ lớn của công ty là Lý Vũ Phách, nhưng chưa bao giờ gặp mặt, chỉ mới từng nhác thấy từ phía xa. Trường hợp như Kinh Từ thật sự vô cùng hiếm hoi. Trên thực tế, những nhân sự cấp cao giống Lý Vũ Phách vốn chẳng có cơ hội nào để chạm mặt với nhân viên bộ phận nghiên cứu và phát triển như bọn họ.

Vừa dứt lời, mấy người bọn họ lập tức trông thấy Kinh Từ và Lý Vũ Phách xuất hiện ở phía bên kia thang máy, theo sau là trợ lý và thư ký.

Lý Vũ Phách đang cười cười nói nói cùng Kinh Từ.

Cả hai đều mặc vest. Lý Vũ Phách phong thái phi phàm, Kinh Từ nhã nhặn lịch lãm, hai người họ đứng sóng vai bên cạnh nhau, nổi bật vô cùng giữa đám đông.

Đã thế giây tiếp theo, trước bao con mắt dõi theo, Lý Vũ Phách choàng tay qua vai Kinh Từ không chút ngại ngần, cúi đầu, vừa cười tít mắt vừa nói gì đó bên tai Kinh Từ.

Mấy cô nhỏ bên cạnh Đào Minh Chước đều “Ố” một tiếng, bắt đầu thì thà thì thầm.

Mặt Dương Khả Ninh căng cứng, cô thấp thỏm quan sát sắc mặt Đào Minh Chước.

Đào Minh Chước không nói năng gì.

Cậu thấy Kinh Từ lộ vẻ bất đắc dĩ, vừa nói gì đó, vừa mỉm cười đẩy cánh tay Lý Vũ Phách ra.

Tuy có đẩy cánh tay Lý Vũ Phách ra nhưng Kinh Từ vẫn cười tươi vui vẻ, trông biểu cảm của anh không có chỗ nào là khó chịu, vậy nên trong mắt những người khác, tương tác qua lại giữa Kinh Từ và Lý Vũ Phách giống như đang liếc mắt đưa tình.

Đào Minh Chước cảm thấy rất không thoải mái.

Cậu hít sâu một hơi, nhìn chòng chọc nhóm mấy người cùng đi chung thang máy bọn họ. Lúc cúi xuống, cậu phát hiện mấy phút trước Đào Tuyết có nhắn tin cho mình.

Đào Tuyết bảo đợt trước Lý Lam đặt quá nhiều cua, thật sự ăn mãi không hết, nên tối nay muốn tổ chức tiệc tụ họp gia đình, kêu Đào Minh Chước và Kinh Từ cùng tới giải quyết giúp.

Đào Minh Chước là máy tiêu thụ thức ăn có tiếng, bèn trả lời: Không vấn đề gì. ]

Đào Tuyết nhắn: Chị Lý nhắn tin cho Kinh Từ rồi nhưng hình như cậu ấy mãi không trả lời, em giúp truyền tin nhé. Nghe bảo anh trai Kinh Từ tối nay cũng có mặt. ]

Đào Minh Chước ngẩn người một lúc mới nhớ ra, trước đây Kinh Từ từng kể với cậu rằng anh có một người anh trai cùng mẹ khác cha.

Cũng may có sự hỗ trợ gián tiếp của người anh trai này vào buổi sinh nhật lần trước, nếu không có lẽ Đào Minh Chước sẽ phải mất một thời gian dài mới có thể nhận ra tình cảm của mình.

Thông qua món quà và chiếc bánh sinh nhật khi ấy, Đào Minh Chước có thể cảm nhận được tình cảm anh em sâu đậm giữa hai người họ. Cậu quyết định, hôm nay khi gặp mặt nhất định sẽ thể hiện thật tốt trước mặt đối phương, để anh trai của Kinh Từ biết cậu có thể chăm sóc tốt cho anh.

Đào Minh Chước trả lời: Không sao, để em báo với anh ấy. ]

.

Lý Vũ Phách đi qua đi lại trong phòng làm việc của Kinh Từ, hỏi với giọng đau đớn cùng cực: “Bức mẫu đơn “Hoa khai phú quý”[1] trước anh treo trên tường đâu rồi?”

Kinh Từ đáp: “Bỏ kho rồi.”

Lý Vũ Phách nhìn trái ngó phải: “Vậy cá vàng của anh? Trúc phú quý[2] của anh? Bát tụ bảo kim thiềm[3] trước anh để trên bàn đâu?”

Kinh Từ im lặng một lúc, sau đó uyển chuyển trả lời: “… Em thấy có lẽ gu thẩm mỹ của chúng ta có chút khác biệt.”

“…” Lý Vũ Phách chỉ bức tranh bánh burger trên tường: “Em muốn nói chuyện với anh về gu thẩm mỹ?”

Kinh Từ mặc kệ y.

Lý Vũ Phách càng nhìn càng đau lòng, sau cùng dứt khoát chọn không nhìn tiếp nữa, thở dài hỏi: “Trưa có muốn cùng ra ngoài ăn không?”

Kinh Từ hơi khựng lại một chốc, chỉ tay về phía màn hình máy tính, lắc đầu: “Em muốn giải quyết mấy cái này cho xong trước đã.”

Lý Vũ Phách biết Kinh Từ thuộc kiểu người một khi đã bận rộn thì mất hết khái niệm thời gian, bèn vỗ vai anh, than thở: “Được rồi, vậy lát anh sẽ quay lại tìm em.”

Lúc bước ra khỏi phòng làm việc của Kinh Từ, Lý Vũ Phách phát hiện có người đứng trước cửa. Y cũng không nghĩ nhiều, chỉ vừa trả lời tin nhắn điện thoại, vừa tiện miệng hỏi: “Tìm sếp Kinh à? Cậu ấy đang bận, có việc gì cứ báo cáo trước với tôi, cũng như nhau cả.”

“Không.” Lý Vũ Phách nghe thấy người kia trả lời: “Là sếp Kinh tìm tôi.”

Lý Vũ Phách nhướng mày ngạc nhiên, ngước mắt nhìn lên. Lần này y mới nhìn rõ, người đứng trước mặt là một chàng trai phải cao tới 1m90.

Cậu vai rộng chân dài, đường nét gương mặt góc cạnh và điển trai, mang phong thái phóng khoáng và rạng rỡ. Phải nói rằng cậu sở hữu ngoại hình vô cùng ưu tú, là kiểu rất được các cô gái trẻ ưa thích.

Chẳng qua ánh mắt nhìn y… hình như có chút thù địch.

Lý Vũ Phách rất tò mò: “Cậu ấy tìm cậu có thể vì việc gì cơ chứ?”

Cậu thanh niên hất cằm, trả lời bằng giọng rất chi là vang dội: “Cũng chẳng phải chuyện gì đặc biệt lắm. Hai người bọn tôi ngày nào cũng ăn trưa cùng nhau, có thể coi như một thói quen của đôi bên.”

Lý Vũ Phách trầm ngâm chớp mắt, gần như ngay lập tức biết cậu rốt cuộc là ai.

Chẳng có câu nào nói rõ “Tôi là bạn trai của Kinh Từ”, nhưng hàm ý đều đang ám chỉ “Quan hệ giữa tôi và Kinh Từ không hề bình thường”.

Xem ra, cậu trai trẻ này hẳn là vô cùng chất phác, vì cậu chẳng hề che giấu nét thù địch trên gương mặt, mùi ghen tuông trong lời nói gần như đã lan khắp hành lang.

Lý Vũ Phách nhịn cười, y chợt cảm thấy mọi chuyện trở nên thú vị rồi.

Đào Minh Chước nghe thấy Lý Vũ Phách hỏi: “Ngày nào cũng ăn trưa cùng nhau sao?”

Một câu hỏi như vậy, Đào Minh Chước lập tức có thêm nhiều không gian để phát huy. Cậu hắng giọng: “Đúng vậy, thật ra cũng không chỉ bữa trưa.”

“Ví dụ như tối này bọn tôi còn ăn tối cùng nhau, ăn cua cà ra mẹ anh ấy mua.” Cậu nói như thể chuyện rất bình thường: “Không chỉ có hai người bọn tôi, còn có người nhà bọn tôi, chị gái tôi và cả anh trai Kinh Từ…”

Đào Minh Chước chẳng hề nhận ra mình càng nói thì mùi ghen tuông càng nồng đượm, cậu chỉ biết bản thân trông thấy Lý Vũ Phách và Kinh Từ ở cùng một chỗ là có cảm giác bức bối khó tả.

Khi nói chuyện với Lý Vũ Phách, Đào Minh Chước thậm chí còn không cảm thấy đối phương là sếp lớn của mình. Cậu lúc này đã định vị cho bản thân là “người yêu của Kinh Từ”, vậy nên hiện tại trong mặt Đào Minh Chước, Lý Vũ Phách chẳng qua chỉ là “gã đàn ông kỳ lạ có ý đồ xấu xa” mà thôi.

Đào Minh Chước đứng trước cửa nghe trộm một lúc, ban đầu thấy Lý Vũ Phách động chạm Kinh Từ đã cực kỳ khó ở, về sau nghe thấy Lý Vũ Phách hỏi Kinh Từ “có muốn đi ăn chung không” thì cậu cảm thấy ngọn lửa trong người như dâng trào không cách nào kiểm soát.

Đào Minh Chước cảm thấy nếu là chuyện khác thì cậu vẫn có thể miễn cưỡng nhẫn nhịn được, thế nhưng chuyện ăn uống là sợi dây ràng buộc duy nhất giữa cậu và Kinh Từ. Mục đích Đào Minh Chước nói ra những lời này là vì muốn cho Lý Vũ Phách biết rằng: Kinh Từ không phải không muốn đi ăn, chẳng qua không muốn đi ăn với anh mà thôi.

Đào Minh Chước cảm thấy bản thân khoe mẽ cũng tương đối rồi, lập tức giả bộ hối hận, “À” lên một tiếng: “Xin lỗi, hình như tôi nói một mình hơi nhiều rồi…”

Mấy giây sau, cậu nghe thấy Lý Vũ Phách nói với giọng trầm ngâm: “Không sao.”

Giây tiếp theo, Lý Vũ Phách chẹp miệng đầy ngạc nhiên, bảo: “Nhưng tôi nhờ tin nhắn mẹ vừa gửi cho tôi có bảo tối nay ăn hình như là cua hoàng đếmà?”

Chú thích:

[1] Tranh mẫu đơn “Hoa khai phú quý”:

[2] Trúc phú quý:

[3] Bát tụ bảo kim thiềm: “bát tụ bảo”  là một vật phẩm phong thủy có ý nghĩa, thường được dùng để tăng khả năng chiêu tài hút lộc, giữ của cải; “kim thiềm” chỉ cóc vàng

Bình Luận (0)
Comment