Món Quà - Khâm Điểm Phế Sài

Chương 100

Một khi điều nghi ngờ được xác nhận là sự thật, bao nhiêu dấu hiệu trước kia vốn chẳng để tâm giờ đây dường như quay lại chế nhạo mình.

Một bữa cơm tối gia đình tưởng chừng bình thường cũng có thể dậy sóng.

Bàn ăn hình chữ nhật, Đới Tứ Hải ngồi đầu bàn, nhóc Cá Hố và A Liên ngồi dọc bên tay phải ông, còn Đới Kha và Lương Mạn Thu ngồi phía đối diện.

Cá Hố lên ba đã không còn ngồi ghế ăn dặm, được kê thêm miếng đệm lót để ngồi ghế thường. Hai cái chân ngắn cũn không chạm đất cứ thỉnh thoảng lại khua khoắng lung tung, có lúc vô tình đá trúng ba nó một cái.

Đới Tứ Hải nhắc:

– Con để chân yên xem nào, đừng có huơ lung tung đá vào ba.

Nhóc Cá Hố có trí nhớ cá vàng, ba giây là quên sạch, khiến Đới Tứ Hải phải nhắc đi nhắc lại ít nhất ba lần.

Đới Kha cúi đầu liếc qua, đe:

– Ê nhóc, mày còn đá nữa anh chặt chân mày làm món chân giò kho tàu đấy.

– Này! – Đới Tứ Hải vội ngăn nhưng đã muộn một bước. 

Nhóc Cá Hố bĩu môi, mắt rơm rớm, quay sang ôm chầm lấy A Liên, mếu máo:

– Mẹ ơi, anh đòi chặt chân con làm món chân giò kho tàu…

A Liên dỗ dành:

– Thì con đừng đá chân lung tung nữa, để mẹ lấy cho cái ghế nhỏ kê chân nhé.

Lương Mạn Thu chỉ vào chồng ghế nhựa màu đỏ dựa tường sau lưng A Liên, loại mua tạm hồi chuyển nhà để mời bạn bè thân thích đến ăn tân gia, rồi hỏi:

– Lấy cái đó được không ạ?

A Liên đáp:

– Được.

Lương Mạn Thu đứng dậy xách một cái ghế lại, đặt cạnh A Liên để bà kê cho Cá Hố.

Đới Tứ Hải dặn:

– Để chân lên ghế đi, đừng đá lung tung nữa nghe chưa.

Nhóc Cá Hố vẫn chưa yên tâm, hỏi:

– Thế anh có còn định chặt chân con làm chân giò kho tàu nữa không ạ?

Đới Tứ Hải đáp:

– Chân heo thì mới làm món đó được.

Nhóc Cá Hố ngẫm nghĩ một lát, nom có phần yên tâm hơn, rồi nghiêm túc nói:

– Chân con là chân người, không làm chân giò kho tàu được.

Lương Mạn Thu buồn cười, suýt nữa thì phụt cả cơm ra ngoài, vội cúi gằm mặt lùa lia lịa.

Đới Kha rướn người qua, hơi thở phả nhẹ làm lay động mấy sợi tóc mai của Lương Mạn Thu, thì thầm đầy thân mật, xen lẫn chút mờ ám:

– Sao nó còn ngố hơn cả em hồi bé thế nhỉ?

Lương Mạn Thu khẽ huých cùi chỏ đẩy Đới Kha ra, thì thầm:

– Em có ngố đâu.

Cá Hố ăn uống lem nhem, A Liên mải chăm con nên không để ý lắm những cử chỉ thân mật của cặp đôi phía đối diện.

Nhưng hai cái đầu kia cứ như sắp dính vào nhau, dù chỉ vô tình liếc sơ cũng không tài nào làm lơ được, Đới Tứ Hải cũng không ngoại lệ.

A Liên len lén đưa mắt nhìn Đới Tứ Hải, lần này đến lượt bà không nhịn được cười.

Nhóc Cá Hố thấy A Liên cười, cũng bị lây, toe toét cười theo.

A Liên bật cười thành tiếng, may là trong miệng không ngậm cơm.

Đới Tứ Hải thì khá hơn, chỉ khẽ nhếch mép, cố nín cười. Chợt ông nhớ đến vẻ mặt của Chương Thụ Kỳ ngày nào, bụng bảo dạ: “Chắc hồi đó anh Tiểu Kỳ cũng phải nhịn mệt lắm mỗi lần đối mặt với một lão khờ như mình.”

Đới Kha tưởng Cá Hố là thủ phạm gây cười, lườm thằng bé một cái.

Đôi chân nhóc Cá Hố vừa thoát nạn “chân giò kho tàu”, đôi tay lại bắt đầu nghịch ngợm, gạt luôn cả muỗng rơi xuống gầm bàn.

Đới Tứ Hải cúi xuống nhặt muỗng vừa, để rồi phát hiện một bàn tay khác còn hư hỏng hơn cả tay thằng út.

Tay trái của cậu con cả đang đặt trên đùi Lương Mạn Thu, bất chợt bị cô huých nhẹ một cái, nó mới chịu rụt lại.

Máu dồn hết lên não Đới Tứ Hải, cảm giác kia càng lúc càng mãnh liệt. Lúc nhặt chiếc muỗng lên, ông không nén được kêu ối một tiếng.

A Liên lo lắng hỏi:

– Anh Hải, sao vậy anh?

Đới Tứ Hải đáp:

– Chóng mặt.

A Liên hỏi:

– Cao huyết áp hả anh?

“Cũng cao thật đấy.” Đới Tứ Hải thầm thở dài.

Đới Kha trêu:

– Ba, ba xách bảy tám con ngỗng có thấy thở d ốc tiếng nào đâu?

Lương Mạn Thu nhanh nhảu:

– Bác ơi, để con rửa muỗng cho ạ.

Cô vẫn lanh lợi như ngày nào, điều này càng khiến Đới Tứ Hải thấy thằng nghịch tử nhà mình chẳng ra gì.

Đới Tứ Hải nói với Đới Kha:

– Hai anh em bây như hai con ngỗng ấy, làm ba thở không ra hơi.

Đới Kha đáp:

– Nửa năm nữa con đi thực tập là dọn ra ngoài ở, ba bớt ngộp đi một nửa rồi.

Không nhắc thì thôi, hễ nhắc đến là Đới Tứ Hải lại muốn tăng xông. Căn nhà độc thân ngày trước giờ được nâng cấp thành tổ ấm tương lai, khối lượng công việc quả thực khác xa một trời một vực.

Đới Tứ Hải bèn hùa theo anh:

– Phải đấy, liệu mà dọn ra riêng sớm đi cho ba được yên thân.

Quả đúng là không ai hiểu con bằng ba. Đới Kha vốn tính khí ngang ngược, càng bị đối đầu thì anh càng gân cổ cãi, chứ nếu người ta xuôi theo ý anh thì anh lại chẳng biết đáp sao.

Có những lúc Đới Tứ Hải về nhà, không thấy giày dép của A Liên và nhóc Cá Hố đâu, chỉ có giày của Lương Mạn Thu và Đới Kha, còn nhà cửa thì im phăng phắc. Nếu không có việc gì gấp, ông thường đi xuống dưới sân dạo một vòng, hút điếu thuốc, rồi mới cân nhắc có nên lên lại hay không.

Nói về khoản yêu đương lén lút, Đới Tứ Hải còn sành sỏi và giàu kinh nghiệm hơn Đới Kha nhiều.

Hồi đó, ông với A Liên cũng phải lén la lén lút như thế này.

Chung quy là ba truyền con nối.

Kỳ nghỉ hè năm ba, việc đầu tiên Đới Kha làm là dẫn Lương Mạn Thu đi xem căn nhà cũ vừa được tân trang lại.

Đới Tứ Hải thuê lại đội thợ đã từng sửa sang căn nhà bên Phỉ Thúy Loan, tay nghề miễn chê. Phong cách do Đới Kha và Lương Mạn Thu ngấm ngầm định hướng, nên mọi thứ đều đơn giản, không có chi tiết nào bị lỗi cả.

Cách bài trí đồ đạc vẫn y như hồi Đới Tứ Hải còn ở, chỉ có phòng ngủ là có chút bất ngờ.

Đới Kha vừa bước vào đã kêu lên một tiếng, rồi anh đi tới đá nhẹ vào chân giường, nói:

– Cái giường này… to khiếp!

Đới Tứ Hải giải thích:

– Rộng một mét tám, dài hai mét ba, cả giường lẫn nệm đều đặt làm riêng đấy. Giường mét tám bình thường chỉ dài hai mét thôi, sợ không đủ cho bây lăn lộn nên ba làm dài thêm ba chục phân. Nếu phòng mà rộng hơn thì đã đóng luôn cái giường hai mét vuông rồi.

Đới Kha không dám hình dung Lương Mạn Thu nằm trên đó sẽ trông nhỏ bé đến nhường nào.

Đới Kha bảo:

– Lương Mạn Thu, em lên đó lăn thử coi.

Có Đới Tứ Hải ở đó, Lương Mạn Thu chỉ ngồi xuống thử rồi nói:

– Nằm giường ký túc xá nhiều, con vẫn thấy giường ở nhà mình vừa chắc vừa êm.

Đới Tứ Hải nói:

– Hai đứa cứ tha hồ mà lăn lộn trên đó, không sợ nó kêu cọt kẹt đâu.

Từ “hai đứa” bất thình lình thốt ra làm Lương Mạn Thu giật thót tim.

Đới Kha thì tỉnh bơ, đi tới cạnh Lương Mạn Thu, thả phịch người ngồi xuống rồi ngả luôn ra sau như vừa trúng đạn. Lực rung lan tới làm Lương Mạn Thu cũng chao đảo theo, trông cứ như hai người đang ôm nhau ngã sõng soài trên giường.

Đới Kha tấm tắc:

– Êm thật đấy.

Anh liếc sang, thấy Lương Mạn Thu đã đứng bật dậy. 

“Đúng là đồ không biết hưởng, chẳng biết nằm thêm một lát gì hết.” Đới Kha thầm nghĩ.

Đới Tứ Hải hắng giọng một tiếng nghe có phần gượng gạo, tựa như một tiếng cười khẽ, rồi quay người đi ra phòng khách.

Lương Mạn Thu ra hiệu cho Đới Kha:

– Dậy nhanh lên.

Đới Kha cười cô:

– Ở nhà mình mà cũng cuống lên thế.

Rồi lại theo Đới Tứ Hải sang phòng ngủ nhỏ.

Chiếc giường tầng cũ vẫn nằm đó, giữa bốn bức tường và sàn nhà mới tinh, trông lạc lõng hệt một vết sẹo vô duyên, ghi dấu quá khứ của Lương Mạn Thu và Đới Kha. Ngoài chiếc giường ấy ra, căn phòng chẳng còn gì khác – không tủ quần áo, tủ sách hay bàn học, chỉ độc một không gian trống trải với vật kỷ niệm duy nhất nơi họ từng ngủ chung suốt ba năm trời. Căn phòng tựa như một phòng trưng bày đặc biệt.

Đới Tứ Hải trao hai chiếc chìa khóa cửa chính vào tay Đới Kha, bảo:

– Đồ đạc còn lại hai đứa liệu mà sắm sửa nhé, ba cũng chẳng rành gu của tụi trẻ bây giờ.

Con trai dù có lớn xác đến đâu, trước mặt ba vẫn cứ tếu táo như thường.

Đới Kha đáp:

– Ba cứ rót đủ tiền là được.

Đới Tứ Hải cười sảng khoái, cũng chẳng mong thằng con trời đánh này tỏ ra hiếu thảo theo kiểu truyền thống, khóc lóc cảm tạ mình. Đới Kha có thể lớn lên bình an vô sự là ông đã làm tròn phần lớn trách nhiệm của một người ba, cũng coi như không phụ lòng người vợ quá cố nơi chín suối.

Đới Tứ Hải quay sang nhìn Lương Mạn Thu, dặn dò:

– Tiểu Thu, con để ý thằng Đại D nhiều vào, đừng để nó lén lút tiêu tiền bậy bạ nữa.

Lương Mạn Thu đáp:

– Bác ơi, anh ấy có nghe lời con đâu.

– Nó nghe đấy. – Đới Tứ Hải cười, ánh mắt lóe lên vẻ lõi đời của người từng trải, dường như đã biết rõ mọi chuyện nhưng không nói toạc ra.

Tiễn Đới Tứ Hải rồi, Lương Mạn Thu vẫn thấy da đầu tê rần, thì thầm:

– Anh ơi, em cứ có cảm giác bác biết chuyện mình rồi.

Đới Kha đang rủng rỉnh tiền bạc, lại có cái ổ chó của riêng mình, tâm trạng lâng lâng, chìm trong niềm vui sướng.

– Kệ đi. – Anh bế thốc Lương Mạn Thu lên theo kiểu công chúa. – Thử giường nào.

Lương Mạn Thu tạm gác lại nỗi nghi ngờ, vừa cười vừa giãy nhẹ:

– Để em xếp đồ đạc đã nào, đồ dùng hằng ngày còn chưa mua nữa.

Đới Kha bế bổng Lương Mạn Thu vào phòng ngủ, quăng cô lên chiếc giường lớn đã trải sẵn ga. Lương Mạn Thu khẽ kêu lên một tiếng rồi cười khúc khích, xem ra chẳng đau chút nào. Đới Tứ Hải quả là người có kinh nghiệm, tấm đệm ông chọn chất lượng khỏi chê.

Đới Kha cúi xuống, luồn tay qua khoeo chân Lương Mạn Thu, kéo cô lại gần rồi quỳ một gối lên giường, áp người lên trên cô, thì thầm:

– Hơi thấp chút.

Lương Mạn Thu nói:

– Đâu phải tại giường, tại anh cao quá thì có.

Cô trở người ngồi dậy, nhẹ nhàng đẩy anh ra:

– Anh ơi, mình xem còn thiếu gì không, để còn mang từ Phỉ Thúy Loan qua hoặc đi mua nữa.

Lúc nãy họ mới chỉ ngó qua một lượt, chưa mở tủ nào ra xem.

Tủ quần áo trống trơn. Lương Mạn Thu sờ thử đáy ngăn, không thấy một hạt bụi, hẳn đã được lau dọn sạch sẽ từ trước.

Mở tiếp tủ gương trong phòng tắm, Lương Mạn Thu khựng lại một chút rồi gọi Đới Kha.

Trong tủ bày một cặp cốc: chiếc bên trái màu xanh lam nhạt in chữ “LO”, chiếc bên phải màu hồng phấn in chữ “VE”, đặt sát rạt nhau.

Lương Mạn Thu ngập ngừng hỏi:

– Anh… anh có nghĩ… bác cố tình chọn vậy không?

Đới Kha đáp:

– Làm gì có chuyện đó, lão Đới có biết tiếng Anh đâu.

Lương Mạn Thu phân bua:

– LOVE mà, học sinh tiểu học còn biết nữa là.

Đới Kha gạt đi:

– Siêu thị bán theo bộ, chắc ba tiện tay lấy thôi.

– Nhưng mà…

Đới Kha vịn vai Lương Mạn Thu, xoay người cô lại rồi đẩy nhẹ ra ngoài, giục:

– Đừng lằng nhằng nữa, đi mua đồ thôi. 

Xuống dưới nhà, Đới Kha vào nhà để xe dắt chiếc mô tô ra, quăng cho cô cái mũ bảo hiểm.

Lương Mạn Thu chưa vội đội mũ, nói:

– Anh ơi, có siêu thị lớn gần đây mà, mình đi bộ cũng được, đi xe lát nữa xách đồ không tiện.

Đới Kha dắt xe ra khỏi nhà để xe, giọng nói nghèn nghẹt sau lớp mũ bảo hiểm:

– Không đi siêu thị.

– Vậy mình đi đâu? 

– Lên xe. 

Lương Mạn Thu đã quen với kiểu úp mở của Đới Kha nên không gặng hỏi nữa, nhanh nhẹn đội mũ bảo hiểm rồi nhảy lên xe.

Bé Suzuki BK đã có tuổi, kêu ì ạch. Lần đầu Lương Mạn Thu được anh chở đi tham quan trường cấp ba Hải Thành cũng đã là chuyện của năm năm về trước.

Lương Mạn Thu chợt hiểu ra ngụ ý trong lời dặn dò của Đới Tứ Hải, bèn hỏi Đới Kha:

– Anh ơi, có phải anh muốn đổi xe máy không?

Đới Kha đáp:

– Anh muốn đổi xe bốn bánh.

Lương Mạn Thu trêu:

– Xe đạp cộng với xe máy là thành bốn bánh rồi còn gì.

Đới Kha bật cười khùng khục. Lương Mạn Thu đang ôm chặt eo anh nên cảm nhận được cơ bụng anh khẽ rung lên.

Anh nói:

– Lương Mạn Thu, em cũng biết đùa ghê đấy.

Gió hè lùa qua, cuốn đi tiếng cười của cô. Lương Mạn Thu siết chặt anh hơn:

– Hồi bé anh toàn dọa đánh em, em nào dám đùa với anh.

Đới Kha hỏi lại:

– Giờ thì dám rồi à?

Lương Mạn Thu vui vẻ đáp:

– Anh ơi, đổi xe bốn bánh cũng tốt, có mui che nắng, anh không phải chạy xe máy phơi nắng đến đen thui nữa.

– Lương Mạn Thu! 

– Thôi được rồi! Em đã bảo là không thể đùa bừa mà… – Lương Mạn Thu lí nhí.

Chiếc mô tô dừng lại trước một chợ hoa chim cảnh.

Lương Mạn Thu lờ mờ đoán ra mục đích chuyến đi, hỏi:

– Anh, mình đi mua bình hoa ạ?

Lễ Quốc Khánh hai năm trước, chỉ có hai người họ ở nhà. Lương Mạn Thu bâng quơ bảo muốn mua một cái bình để cắm bó hoa cưới của Triệu Tĩnh.

Sau ba ngày hai đêm mây mưa triền miên, cô sớm đã quên bẵng chuyện đó, bó hoa cũng lặng lẽ héo rũ khi họ rời đi.

Đới Kha đáp cụt lủn:

– Xem cho vui thôi.

Hai người đội nắng lang thang khắp nơi, hễ thấy tiệm hoa nào trông lớn một chút là lại tạt vào ngó nghiêng, tiện thể đứng nhờ quạt cho mát.

Lương Mạn Thu ngồi xổm xuống trước cửa một tiệm, ngắm nghía những chậu sen đá đủ hình đủ kiểu, chậu nào chậu nấy lá cũng mọng nước, dày dặn, xếp lớp óng ánh, căng tràn sức sống.

– Anh ơi, qua đây xem này! 

Không một tiếng đáp lại.

Lương Mạn Thu ngoảnh đầu lại, thấy Đới Kha đang đi vào trong tiệm hoa nên cũng không gọi nữa.

Cô rút điện thoại, lựa góc, chỉnh màu rồi chụp mấy chậu sen đá.

Một lát sau, chợt nghe giọng nói quen thuộc từ trên cao vọng xuống:

– Lương Mạn Thu.

Nghe tiếng gọi, cô ngẩng đầu lên.

Đới Kha đang ôm một bình cắm đầy hoa hồng trắng nở rộ. Thân bình màu trắng kem điểm xuyết những họa tiết cành hoa, nom tựa như một phiên bản thu nhỏ của chính những đóa hoa bên trong, có bố cục vừa cầu kỳ lại vừa thanh thoát. Cả bình hoa toát lên vẻ tao nhã lạnh lùng nhưng không kém phần nhẹ nhàng, tinh khôi và đẹp đẽ, chẳng hề ăn nhập gì với chủ nhân của nó.

Đới Kha da ngăm đen, người dong dỏng cao, bắp tay săn chắc cuồn cuộn ôm lấy bình hoa, trông như thể chỉ cần hơi mạnh tay một chút là có thể siết vỡ cả bình.

Sự kết hợp này tựa như một cây thiết kích đen bóng, nặng trịch nở đầy hoa tươi, vừa cương nghị rắn rỏi lại vừa mềm mại đẹp đẽ.

Hình ảnh Đới Kha lúc này như hòa vào làm một với bóng dáng cậu thiếu niên ôm quả bóng rổ thuở mới gặp, đang từng bước tiến lại gần cô.

Lương Mạn Thu bất giác mỉm cười, đôi mắt to tròn của cô dường như còn long lanh hơn cả hồi mười tuổi.

Bình Luận (0)
Comment