Vào kỳ nghỉ hè năm 2018, Lương Mạn Thu và Đới Kha dọn về căn nhà cũ ở Bích Lâm Hồng Đình.
Hai cơ thể trẻ trung thuận theo những thôi thúc bản năng, đã thỏa sức giải phóng đam mê nguyên thủy. Trước mặt mọi người, họ là anh em, còn sau lưng họ là người yêu. Ba ngày hai đêm cuồng nhiệt thuở nào như được tái hiện, kéo dài suốt hai tháng trời. Hễ mặt trời mọc là làm, mặt trời lặn lại làm tiếp, giường rung đất chuyển, đến cái bình hoa trên bàn ăn cũng suýt không trụ nổi.
Đến khai giảng học kỳ mùa thu thì Đới Kha đã là sinh viên năm cuối. Anh chỉ về trường một thời gian ngắn rồi lại quay về Hải Thành thực tập, bắt đầu chuỗi ngày yêu xa với Lương Mạn Thu.
Đội điều tra hình sự thuộc đồn cảnh sát Thúy Điền vừa được thành lập, Chương Thụ Kỳ giữ chức đội phó, còn Đới Kha thì theo anh học việc. Những đồng nghiệp khác trong đội đều là những gương mặt thân quen ở đồn Thúy Điền, có người từng chơi bóng cùng Đới Kha, có người lại quá quen mặt cậu.
Đới Kha có cảm giác thân thuộc như trở về nhà.
Có lẽ Kim Linh cũng cảm thấy như vậy, bởi cô cũng đã trở lại Hải Thành, thực tập tại trường Tiểu học Thúy Điền, ngôi trường cũ của cô.
Chương Thụ Kỳ trêu:
– Đại D này, hồi trước anh ngại nhất là gặp em ở cơ quan, ai dè cuối cùng em vẫn mò tới. Giờ mà không thấy em lượn lờ quanh đây, khéo anh lại lo sốt vó ấy chứ.
Đới Kha đáp:
– Anh Tiểu Kỳ, may mà em không trở thành đối tượng điều tra của anh.
Quả đúng là người đẹp vì lụa. Khoác lên mình bộ cảnh phục mùa hè, dẫu số hiệu cảnh sát bắt đầu bằng chữ X, cầu vai mới vỏn vẹn một vạch, gương mặt còn non nớt thiếu đi vẻ từng trải, Đới Kha trông rất chính trực, dễ chiếm được cảm tình và niềm tin của người dân.
– Nhất là với chị em phụ nữ. – Chương Thụ Kỳ bồi thêm một câu.
Ngoài Đới Kha ra, chẳng ai phản đối câu này.
Chương Thụ Kỳ cười ha hả:
– Sau này là đồng nghiệp cả rồi. Anh nhớ lần đầu gặp em, em mới đón năm tuổi đầu tiên. Đến lúc em đeo lon thì cũng vừa vặn là năm tuổi thứ hai rồi đấy.
Đới Kha nói:
– Anh nhớ dai thật.
Anh chỉ nhớ Lương Mạn Thu đến Hải Thành vào kỳ nghỉ hè năm cậu học lớp Năm, còn cụ thể lúc đó mình bao nhiêu tuổi thì có lúc nhớ lúc quên.
Chương Thụ Kỳ nói:
– Chứ còn gì nữa! Hồi đó Tiểu Thu không chịu về trung tâm bảo trợ xã hội, cứ ôm chặt chân em không buông, giằng co một hồi thế nào mà tụt cả chiếc quần đùi đồng phục của em xuống quá nửa, lộ cả cái sịp đỏ choét ra, nhớ không hả?
Mấy anh em trong đội, kể cả người bạn thực tập cùng đợt với Đới Kha, đều được một trận cười vỡ bụng.
Một trong những điều bất tiện khi làm việc chung với bậc cha chú là những chuyện xấu hổ thời thơ ấu rất dễ trở thành đề tài mua vui cho mọi người, lúc nào cũng có nguy cơ bị khui ra.
Khóe miệng Đới Kha giật giật:
– Làm gì có chuyện đó.
Chương Thụ Kỳ đáp:
– Màu xanh đồng phục học sinh Hải Thành với màu đỏ của cái quần sịp năm tuổi chọi nhau chan chát, anh nhớ kỹ chuyện đó lắm. Em không tin cứ về hỏi Tiểu Thu xem, học sinh giỏi trí nhớ phải tốt hơn anh chứ.
Lương Mạn Thu của bây giờ đúng là có khả năng lột s ạch qu@n lót của Đới Kha thật.
Đới Kha tính nói chắc Lương Mạn Thu còn muốn quên chuyện đó hơn cả anh thì chuông điện thoại bàn bỗng réo vang.
Chương Thụ Kỳ đang đứng gần đó liền nhấc máy:
– A lô, vâng, đội điều tra hình sự đồn Thúy Điền nghe.
Vẻ mặt anh dần nghiêm nghị. Đến khi gác máy, anh như biến thành một người hoàn toàn khác so với anh Tiểu Kỳ mới trêu Đới Kha ban nãy.
Chương Thụ Kỳ thông báo:
– Thôn Vọng Vinh mới phát hiện một thi thể trong nhà trọ, chúng ta phải qua đó xem xét tình hình. Đại D, em đi với anh.
Ngay ngày đầu thực tập mà Đới Kha đã gặp phải án mạng, thấy vừa căng thẳng xen lẫn chút phấn khích, chỉ muốn xắn tay áo lên bắt tay vào việc ngay.
Xe cảnh sát hú còi inh ỏi, vun vút lao về phía thôn Vọng Vinh.
Thôn Vọng Vinh là một thôn trong phố nằm trong diện quy hoạch cải tạo. Nhà cửa nơi đây cũ kỹ, nằm san sát nhau, giá thuê lại rẻ nên thu hút không ít người thu nhập thấp đến cư ngụ. Chính vì thế, tình hình an ninh trật tự ở đây khá phức tạp, các vụ việc lớn nhỏ xảy ra như cơm bữa.
Người báo án là quản lý dãy nhà trọ, người mà dân trong vùng vẫn gọi là cò nhà đất. Do người thuê phòng kế bên phàn nàn rằng ngửi thấy mùi hôi thối nồng nặc bốc ra, ông ta mở cửa vào kiểm tra thì kinh hoàng phát hiện có người chết gục trên sàn, thi thể bắt đầu có dấu hiệu phân hủy.
Chương Thụ Kỳ hỏi:
– Chuẩn bị bịch ni lông chưa?
– Em mang rồi. – Đới Kha đáp, ấn nhẹ tay vào túi quần. Trước khi đi, Chương Thụ Kỳ đã dặn anh mang theo một chiếc bịch ni lông loại dày, không thấm nước.
Chương Thụ Kỳ căn dặn:
– Lát nữa liệu mà hứng cho trúng, đừng có làm bẩn hiện trường, nôn ọe lung tung ra đó.
“Làm gì có chuyện đó!” Đới Kha thầm nghĩ, tự tin như con nghé mới sinh chẳng biết sợ hổ là gì, bướng bỉnh vênh mặt lên.
Cổng khu nhà trọ đã được giăng dây phong tỏa, xung quanh có khá đông người dân hiếu kỳ tụ tập, có người vừa tan ca đêm, có kẻ lại thuộc hạng lông bông chẳng có nghề ngỗng gì.
Pháp y và đội khám nghiệm hiện trường cũng vừa tới nơi cách đó không lâu. Đới Kha theo chân Chương Thụ Kỳ vén dây phong tỏa, chui vào trong.
Men theo cầu thang bộ lên các tầng trên, càng đến gần tầng lầu phát hiện thi thể, mùi hôi thối càng thêm nồng nặc.
Chương Thụ Kỳ vẫn không quên cậu thực tập sinh đi cùng, ngoái đầu lại hỏi:
– Ngửi thấy mùi rồi chứ?
Đới Kha đáp:
– Dạ, còn kinh hơn cả đống tã bẩn của thằng em ở nhà nữa.
Chương Thụ Kỳ nói:
– Con gái anh thì đỡ hơn, nghe nói không uống sữa công thức thì cũng không đến nỗi nào.
Chương Thụ Kỳ mới đón công chúa đầu lòng hồi hè, nên hễ nghe ai nhắc đến trẻ con là y như rằng lại lái câu chuyện sang con gái mình. Nếu không phải vì tính chất công việc, có khi ảnh đại diện WeChat của anh cũng đổi thành hình con bé từ lâu rồi.
Đới Kha trước đây chỉ bất đắc dĩ thay tã cho Cá Hố vài lần chứ đâu phải ông ba bỉm sữa thực thụ, nên cũng chẳng biết làm sao để đào sâu thêm chủ đề này, mà anh cũng chẳng mấy thiết tha.
Mùi tử khí ngày càng gay gắt, dạ dày Đới Kha bắt đầu cuộn lên từng cơn, may mà bữa sáng anh ăn đã tiêu hóa gần hết.
Đó là một phòng trọ đơn nằm ở khoảng giữa hành lang, cửa sổ nhìn thẳng sang dãy nhà đối diện, khoảng cách gần đến mức người ta vẫn hay nói đùa là cứ với tay sang bắt ngay được. Ánh sáng lọt vào đây rất ít, nên giá thuê cũng vì thế mà mềm hơn hẳn.
Người quá cố nằm sõng soài trước giường trong tư thế co quắp, bên cạnh tay là một chai nước khoáng bị đổ, trên miệng chai cắm mấy chiếc ống hút dài ngắn không đều.
Chương Thụ Kỳ hỏi:
– Chơi đá à?
Pháp y đáp:
– Khả năng cao là sử dụng ma túy đá, nhận định sơ bộ là tử vong do ngộ độc.
Đội khám nghiệm không tìm thấy dấu vết của người thứ hai tại hiện trường, bước đầu loại trừ khả năng đây là một vụ án mạng.
Đới Kha nín thở đến mức đỏ bừng mặt, vừa được Chương Thụ Kỳ ra hiệu đồng ý là chạy vội ra đầu hành lang hít lấy hít để chút không khí trong lành.
Kiểu nhà san sát nhau này thông gió rất kém, dù đứng ở đâu cũng khó thoát khỏi cái mùi kinh khủng ấy. Nó cứ lởn vởn bám riết như muốn tra tấn khứu giác của Đới Kha. Anh đành bất lực chịu trận, quay trở lại hiện trường.
Chương Thụ Kỳ nhận lấy tập thông tin người thuê nhà từ tay người quản lý, sắc mặt bỗng trở nên nặng nề, tựa như vừa phải hứng chịu một đợt tử khí mạnh gấp mười lần.
– Đại D. – Chương Thụ Kỳ gọi.
Ánh mắt của các đồng nghiệp khác đều đổ dồn về phía Đới Kha – chàng lính mới đeo lon một vạch duy nhất trong cả đội, không hiểu anh đã gây ra chuyện gì mà bị đội phó gọi đích danh.
Đới Kha cũng ngơ ngác, chẳng hiểu đầu cua tai nheo thế nào.
– Có quen không? – Chương Thụ Kỳ hỏi, đoạn lướt qua các đồng nghiệp khác, đưa thẳng tập hồ sơ cho cậu thực tập sinh xem trước. Hành động này càng khiến mọi người thêm khó hiểu.
Đới Kha nhận lấy bản sao căn cước của người thuê nhà, tấm ảnh chân dung đen trắng trên đó trông quen đến lạ.
Lương Lập Hoa, nam, sinh năm 1972, hộ khẩu thường trú…
Thôn Sơn Vĩ.
Mùi tử khí như hóa thành vô số mảnh thông tin sắc lẹm, xộc thẳng l3n đỉnh đầu Đới Kha khiến anh chết sững.
– Ba… Tiểu Thu?
Một trong những lý do thôi thúc Đới Kha thi vào ngành cảnh sát là để có ngày được tự tay còng kẻ thù không đội trời chung từ thời cấp Hai với mình là Cao Tử Ba. Nào ngờ, Cao Tử Ba lại chết vì đua xe từ khi còn học cấp Ba.
Chẳng thể ngờ ngay vụ án đầu tiên trong kỳ thực tập lại liên quan đến người thân của một người quen, anh không còn cách nào khác ngoài việc xin rút khỏi vụ án này.
Đêm xuống, Đới Kha mặc chiếc áo phông giản dị bên trên, bên dưới vẫn là chiếc quần cảnh phục, vội vã ra ga tàu cao tốc đón Lương Mạn Thu từ thành phố Y vừa trở về.
Nét mặt cô phẳng lặng, không một nụ cười, cũng chẳng một giọt nước mắt, chỉ thỉnh thoảng thoáng chút mông lung, nhưng vẫn bình tĩnh hơn nhiều so với cái ngày nghe tin bà của cô đi lạc rồi không may chết đuối.
Trong thâm tâm cô, Lương Lập Hoa với tư cách là một người ba đã qua đời từ nhiều năm về trước. Nhưng đến khi thực sự nhận được tin ông ta qua đời, Lương Mạn Thu bỗng thấy lòng mình trống rỗng đến lạ, không biết phải đối diện với những cảm xúc ngổn ngang này như thế nào cho phải.
Cô từng mong ông ta biến mất khỏi cuộc đời mình, nhưng chưa một lần nào nguyền rủa ông ta phải chết.
Đới Kha lặng lẽ siết chặt cô vào lòng. Lương Mạn Thu khẽ cựa mình để tìm chút không gian hít thở, rồi thì thầm:
– Anh, em không sao đâu.
Người cô ruột Lương Lệ Thanh cũng đã vội vã đến đồn cảnh sát Thúy Điền để nhận dạng thi thể.
Hai người phụ nữ là những người thân thích duy nhất còn lại, đều không có ý kiến gì về kết quả giám định và đồng ý không yêu cầu khám nghiệm tử thi.
Hoàn toàn thoát khỏi một người thân nghiện ngập, gỡ bỏ được một quả bom nổ chậm, dẫu chẳng ai dám nói ra rằng cuối cùng mình cũng được giải thoát, nhưng cũng không ai có thể phủ nhận rằng cảm giác nhẹ nhõm đó cả.
Lương Lập Hoa lúc sinh thời đã sớm bị người thân, bạn bè xa lánh, lại thêm nợ nần chồng chất, nên tang lễ cũng được tổ chức hết sức giản đơn. Sau khi hỏa táng tại nhà tang lễ, tro cốt của ông ta được đưa về thôn Sơn Vĩ, đợi chọn được đẹp sẽ cử hành lễ an táng.
Lương Mạn Thu từ đầu đến cuối không hề rơi một giọt nước mắt nào, giống như một buổi chiều mùa mưa dông, mây đen kịt giăng kín bầu trời, nặng trĩu u ám mà cơn mưa rào vẫn cứ kìm nén mãi chưa chịu trút xuống, đợi một ngày khác sẽ trút xuống xối xả.
Trên chuyến tàu cao tốc về thành phố Y, Lương Mạn Thu nhắn Wechat báo tin cho Lư Ngọc Phân.
Không rõ bà đang bận hay không biết nói gì mà chỉ nhắn lại vỏn vẹn một chữ “Ờ.”
…
Đới Kha hễ được nghỉ là lại bắt tàu cao tốc đi gặp Lương Mạn Thu, hiếm hoi lắm mới có lần họ không lôi nhau vào khách sạn ngay.
Hai người thơ thẩn dạo quanh sân trường, hết trường Y rồi lại sang các trường khác trong khu đại học, chẳng còn phải gò bó và lén lút như hồi cấp Ba nữa.
Có lúc họ nắm tay nhau, vừa đi vừa vung vẩy, Đới Kha bất thình lình kéo tay cô xoay một vòng.
Lương Mạn Thu mặc váy liền thân thanh lịch, nhưng dáng điệu lại có phần lóng ngóng vụng về, như một chú gấu con ngã vào lòng Đới Kha trông đến là ngộ nghĩnh.
Anh chỉ chờ có thế.
Có lúc họ chơi trò nối đuôi nhau như đoàn tàu. Đới Kha cao hơn cô cả khúc, vẫn thích khoác cả hai tay lên vai cô, rồi cứ thế đứng nghỉ tại chỗ.
Ở nhà, bên giường, Đới Kha còn bắt cô cõng anh, dĩ nhiên là cô cõng không nổi, mục đích cuối cùng của anh là vật cô ngã xuống giường, hai đôi chân quấn lấy nhau lăn lộn một hồi.
Có lúc Lương Mạn Thu nhảy lên lưng Đới Kha, bắt anh cõng một đoạn, đến khi cả ngực cô và lưng anh đều rịn một lớp mồ hôi mỏng mới thôi.
Có lúc Đới Kha chỉ đơn giản là cùng Lương Mạn Thu lên thư viện tự học. Dù gì cảnh sát, viện kiểm sát và tòa án vốn là người một nhà, anh với cô nếu xét rộng ra thì cũng xem như đồng nghiệp.
Cô làm bài tập, còn anh đọc hồ sơ vụ án.
Trong suốt hai mươi tuần thực tập, hầu như cứ rảnh là Đới Kha lại chạy tới thành phố Y.
Thấy anh đi đi về về nhiều bận, Đới Kha chẳng hề gì, Lương Mạn Thu lại đâm lo, bởi tốn kém quá đi mất.
Đới Kha đáp:
– Lão Đới còn chưa than nữa là.
Đới Tứ Hải ngoài việc cho thêm tiền, chỉ dặn anh chịu khó ở bên em gái nhiều hơn, rằng Lương Lập Hoa dẫu có tệ hại đến đâu thì xét cho cùng vẫn là ba cô, cô lại vừa mất đi một người thân trên đời.
Lương Mạn Thu nói:
– Bác mà mở lời thì to chuyện luôn rồi đấy chứ. Anh ơi, tuần nào anh cũng đến, mệt lắm đó.
– Mệt cái nỗi gì. – Đới Kha bảo. – Nếu em bận ôn thi cao học thì anh còn cân nhắc không đến làm phiền, bằng không bố đây tuần nào cũng mò đến quấy rầy em.
Lương Mạn Thu sững người một chút, không đáp lời ngay.
Họ ít khi cùng nhau bàn tính chuyện tương lai, thường chỉ thông báo trước quyết định mình, ví dụ như Đới Kha nói sau này sẽ về đồn cảnh sát Thúy Điền làm việc, chứ không hỏi Lương Mạn Thu định đi đâu.
Khác với những cặp đôi khác, Lương Mạn Thu và Đới Kha giống như hai cánh diều được Đới Tứ Hải thả bay, thoả sức tung hoành trong lĩnh vực của riêng mình. Dù họ bay xa đến đâu, rồi cũng có ngày được Đới Tứ Hải kéo về ngôi nhà ở Thúy Điền.
Họ ngầm mặc định sẽ trở về nhà, chẳng cần bàn bạc thêm.
Đới Kha khẽ cau mày, hỏi:
– Lương Mạn Thu, chẳng lẽ em không học cao học à?
Lương Mạn Thu ngần ngừ đáp:
– Em vẫn đang suy nghĩ…
Đới Kha hỏi dồn:
– Suy nghĩ cái gì?
Lương Mạn Thu lí nhí:
– Nhiều thứ lắm.
Đới Kha gắt:
– Nghĩ với ngợi cái đếch gì, học lực của em mà còn phải nghĩ à?
Trong hai năm ở cùng thành phố nhưng khác trường với Đới Kha, cuộc sống của Lương Mạn Thu gần như lặp lại thời gian biểu đều đặn và ổn định thời cấp Ba, ngày thường chăm chỉ học hành, cuối tuần vui chơi thỏa thích.
Điểm chuyên ngành của cô luôn đứng đầu.
Đới Kha nói:
– Nhà mình có bắt em kiếm tiền nuôi gia đình đâu.
Lương Mạn Thu lại khựng lại. Đới Kha trông có vẻ xuề xoà thế thôi, nhưng anh luôn là người đầu tiên nhận ra những mâu thuẫn trong lòng cô.
Đúng là cô đã nghĩ đến chuyện đi làm sớm để độc lập kinh tế. Đới Tứ Hải đối xử tốt với cô đã lâu, cô luôn cảm thấy mắc nợ.
Hồi năm hai, lần đầu nhận được học bổng, cô liền mua cho Đới Tứ Hải một chiếc áo khoác. Tết đến, ông hãnh diện mặc chiếc áo đó đi khắp nơi, khoe với mọi người rằng đó là quà Tiểu Thu mua tặng bằng tiền học bổng của cô. Dĩ nhiên, sau đó ông vẫn không quên kín đáo dúi thêm tiền tiêu vặt cho cô, bảo cô cứ tiêu pha thoải mái, đừng có tiết kiệm.
– Nhưng mà…
– Đừng lằng nhằng.
– Giờ này năm sau là em có lương rồi.
Đới Kha liếc cô một cái:
– Lương Mạn Thu, anh sẽ kiếm tiền nuôi em.
Lương Mạn Thu cứ thấy vẻ mặt Đới Kha có chút gì đó là lạ, mấy chữ ngắn ngủi này nghe cũng hơi quen tai.
Đới Kha nói:
– Nhìn gì mà nhìn, lương anh mới đầu không cao, nhưng nuôi em thì vẫn ổn chán.
Cũng chỉ nuôi nổi mấy năm này thôi, sau này em gái chắc chắn sẽ giỏi giang hơn anh.
Không, phải gọi là bà xã chứ. Bà xã lúc nào cũng giỏi giang hơn anh hết.
Lương Mạn Thu vội nói:
– Em biết anh nuôi nổi mà.
Đới Kha hỏi ngược lại:
– Biết mà còn không học cao học?
Lương Mạn Thu sực nhớ ra một chuyện. Hồi Đới Kha học lớp Tám, điểm thi cuối kỳ không tốt, anh cứ một mực đổ tại hồi bé cô lấy chậu inox phang vào đầu làm anh đần đi. Cô nhớ mình cũng từng nói một câu tương tự với anh trong hoàn cảnh đó với giọng điệu vừa chân thành lại vừa có chút sợ sệt.
Cô cười gượng một tiếng:
– Anh ơi, có phải anh đã chờ suốt bao nhiêu năm để nói câu này không?
Ngay sau đó, Đới Kha kéo cô vào lòng, ôm chặt rồi xoa đầu cô rối tung.
Lương Mạn Thu cười khúc khích xin tha:
– Thôi được rồi! Em biết là được rồi, không nói toạc ra nữa.
Đới Kha cất giọng:
– Lương Mạn Thu, em càng ngày càng to gan, dám bật lại anh rồi đấy.
Lương Mạn Thu đáp:
– Luật sư ra tòa đương nhiên phải biết phản pháo chứ.
Đới Kha cười nói:
– Bố đây có phải luật sư đối phương đâu.
Trên chiếc ghế dài cạnh bãi cỏ trong trường, Lương Mạn Thu gối đầu lên đùi Đới Kha, ngước nhìn anh, và cả vầng trăng khuyết mỏng mảnh phía sau lưng anh nữa.
Đới Kha giữ vai cô, cúi xuống nhìn cô.
Quanh đó có tiếng dế kêu râm ran và tiếng người thì thầm trò chuyện, thỉnh thoảng xen lẫn vài tiếng cười giòn tan không biết từ góc nào vọng lại.
Đêm thu yên tĩnh, không còn oi bức ngột ngạt nữa, thành phố phương Nam này đã bước vào mùa đẹp nhất để tản bộ, lòng người cũng theo đó mà thư thái hơn hẳn.
Lương Mạn Thu vừa định cất tiếng gọi “anh ơi” thì Đới Kha bỗng gọi tên cô. Anh dịu dàng nói:
– Lương Mạn Thu, em học cao học đi, không phải em vẫn luôn muốn vào Đại học Bắc Kinh sao?