Món Quà - Khâm Điểm Phế Sài

Chương 26

Đới Kha trằn trọc trên giường như lật bánh kếp, mãi không sao ngủ được.

Trước đây mỗi khi mất ngủ, cậu thường nghĩ ngợi vẩn vơ, không kìm được con thú trong lòng mà lặng lẽ buông thả một lần. Cậu chẳng dám gây ra tiếng động, sự kìm nén tột độ cũng tạo nên khoái cảm đỉnh điểm. Nhưng sáng hôm sau tỉnh dậy lại mang cảm giác tội lỗi, thế nên Đới Kha sẽ âm thầm tăng cường vận động để tránh mất ngủ lần nữa.

Lần này, cậu lại tĩnh tâm như một nhà sư nhập định, không một chút tạp niệm.

Thầy cô lúc nào cũng mắng cậu, bảo sau này không đỗ được trường cấp ba công lập thì chỉ có nước vào trường nghề vật vờ cho qua ngày. Trường nghề là cái nơi thế nào chứ, chính là nơi chứa chấp một đám học sinh dốt nát lông bông, giúp trại giáo dưỡng bớt đi chút áp lực.

Lương Mạn Thu đột nhiên vẽ ra một viễn cảnh tươi đẹp, tương lai ấy có cả cô bé và cậu, hấp dẫn hơn hẳn những lời mắng mỏ của thầy cô.

Có lẽ vì đã sống cùng nhau một thời gian dài, hai năm qua ngoại trừ hai ngày Lương Mạn Thu bỏ nhà đi, họ chưa từng xa nhau ngày nào. Nếu tương lai có thể tiếp tục yên ổn như hiện tại, hẳn sẽ khiến người ta thấy rất vững lòng.

Đồng thời, Đới Kha cũng hiểu rất rõ, dù có cố gắng đến mấy cũng không thể nào thi đỗ cùng trường cấp ba với Lương Mạn Thu, chứ đừng nói đến cùng trường đại học.

Sớm muộn gì họ cũng sẽ phải xa nhau.

Mấy ngày tiếp theo, lời nói của Lương Mạn Thu không hề có tác dụng tức thì. Đới Kha vẫn giữ nguyên bộ dạng tiêu chuẩn của một học sinh kém: sáng gọi không dậy, vào lớp thì ngủ gật, tan học là lao thẳng ra sân bóng rổ.

Lương Mạn Thu có sốt ruột cũng vô ích, giống như thầy cô vẫn thường nói, không thể đánh thức kẻ giả vờ ngủ.

Lương Mạn Thu nghỉ ngơi một tuần trong kỳ sinh lý, sau đó tập chạy 800 mét kiểu bữa đực bữa cái, chẳng mấy hứng thú. Có lẽ môn thể dục với cô bé cũng giống như việc học với Đới Kha vậy, đều không biết phải bắt đầu từ đâu.

Tháng Mười Một, Hải Thành vẫn đang lúc giao mùa, sáng tối là mùa thu, giữa trưa lại là mùa hè.

Trường cấp Hai Thúy Điền tổ chức hội thao, nội dung chạy 800 mét nữ được xếp vào bốn giờ chiều ngày hôm sau.

Buổi sáng có trận chung kết chạy nước rút được mọi người mong đợi. Sức bật, sự nhanh nhẹn và tốc độ tuyệt đối của vận động viên đều cực kỳ đáng xem, dễ khiến tim khán giả đập loạn nhịp nhất.

Học sinh vây xem đứa nào đứa nấy đều nghển dài cổ, chen chúc bên ngoài vạch giới hạn chẳng khác gì lũ ngỗng quay ở tiệm nhà Đới Kha.

Lương Mạn Thu mải viết bản tin phát thanh cho lớp nên đến muộn một bước, không chen được lên hàng đầu, người lại nhỏ bé nên bị che khuất hoàn toàn.

– Tiểu Thu, lại đây!

Tiếng gọi của Kim Linh nghe mới thân thương làm sao. Cô bé cũng đang đứng ở vòng ngoài, nhưng nhờ chiều cao gần mét bảy, còn cao hơn cả mấy bạn nam bình thường, nên tầm nhìn chẳng bị cản trở chút nào.

Lương Mạn Thu lách đến gần, bất lực nói:

– Em không nhìn thấy gì cả.

– Chuyện nhỏ, để chị bế em lên.

Kim Linh cúi người, ôm chặt lấy đùi Lương Mạn Thu, vững vàng nhấc bổng cô bé lên.

Lương Mạn Thu há hốc miệng, sau khi trụ vững thì vô cùng kinh ngạc và mừng rỡ, cô chưa từng thử tầm nhìn cao thế này bao giờ.

– Thấy chưa?

– Rồi ạ.

Họ đang đứng gần vạch đích, có thể nhìn thấy bóng dáng Đới Kha từ xa trên vạch xuất phát. Trang phục của cậu là chuyên nghiệp nhất, áo ba lỗ và quần đùi thể thao tiêu chuẩn, để lộ tứ chi với những đường cơ bắp mượt mà. Có lẽ vì bộ đồ màu xanh đậm nên càng làm nổi bật làn da rám nắng, khiến cả người cậu trông lại càng thêm mấy phần hoang dã.

Lương Mạn Thu bất giác lẩm bẩm:

– Sao anh ấy lại chọn màu xanh đậm nhỉ?

Kim Linh như đọc được suy nghĩ của cô bé:

– Trông đen như than luôn đúng không?

– Hơi hơi. – Lương Mạn Thu lại dè dặt hỏi. – Chị Linh Heo, có phải em nặng lắm không?

Kim Linh nhấc thử cô bé lên xuống mấy cái, chẳng hề thở gấp mà đáp:

– Nặng đâu mà nặng, em thì được mấy ký chứ, còn chưa đến bốn lăm ký đúng không?

– Anh em chê nặng. – Lương Mạn Thu nói.

Tay Kim Linh tự dưng mềm nhũn, suýt nữa không giữ nổi cô bé, hỏi:

– Đại D cũng bế em rồi á?

Mấy bạn nam phía trước nghe thấy liền quay đầu lại, tò mò liếc nhìn họ, không biết là cũng quen Đới Kha hay chỉ đơn thuần hóng chuyện.

– Không có… – Lương Mạn Thu đáp khẽ, chợt nhận ra mình cũng có bí mật với Kim Linh nên không dám nói tiếp.

Kim Linh sực nhớ tới cảnh Đới Kha và Lương Mạn Thu nắm tay nhau hồi nghỉ hè, không dám tưởng tượng thêm cảnh Đới Kha bế Lương Mạn Thu. Cô bé nói:

– Ai bắt nó bế đâu mà nó dám chê em nặng? Chân tay nó phát triển thế kia, chẳng lẽ lại yếu hơn cả chị à?

Lương Mạn Thu lập tức chuyển chủ đề:

– Sắp bắt đầu rồi kìa.

Súng hiệu lệnh giơ lên, học sinh vây xem cũng theo đó nín thở chờ đợi màn kịch hay. Lương Mạn Thu vịn vào vai Kim Linh, dường như quên cả thở. Trong nháy mắt, khói trắng và tiếng súng như xuất hiện cùng lúc. Bóng dáng màu xanh đậm kia vụt lao đi như tên bắn, tốc độ nhanh đến nỗi khiến cô bé không còn nhớ được khoảnh khắc tăng tốc tương đối chậm lúc khởi đầu nữa.

Lương Mạn Thu nhìn thấy một Đới Kha hoàn toàn khác: tập trung, kiên định, bền bỉ dẻo dai. Cậu nhìn thẳng về phía trước, trong mắt chỉ có vạch đích.

Vạch đích cũng chỉ thuộc về một mình Đới Kha.

Chiều cao tạo nên lợi thế sải chân, cậu không chút do dự cán đích đầu tiên, giành chức vô địch chạy 100 mét nam khối lớp Tám. Đám đông ùa về phía vạch đích. Lương Mạn Thu được Kim Linh thả xuống đất, cũng muốn chen vào, nhưng Đới Kha đã được đám bạn cùng lớp vây quanh đưa đi mất. Người đưa nước, người khoác áo, người giúp cậu gỡ số báo danh, Đới Kha có “fandom” của riêng mình, chẳng có thời gian tìm cô bé.

Kim Linh hỏi:

– Ném tạ bắt đầu điểm danh rồi, em có đến xem chị thi đấu không?

Lương Mạn Thu phủi tay rồi đi theo ngay, vừa kịp nhìn thấy mấy vận động viên cuối cùng của khối lớp Bảy ném tạ. Đinh Lị Lị không tệ như lời cô nàng nói, quả tạ không rơi trúng chân nhưng cũng chẳng ném được xa lắm, chỉ đủ hoàn thành chỉ tiêu tham gia thi đấu một cách suôn sẻ mà thôi.

Đinh Lị Lị đột nhiên cười tươi chạy về phía Lương Mạn Thu, nhưng người cô nàng gọi lại là người khác:

– Anh Đới Kha, anh đến xem em ném tạ ạ?

Lương Mạn Thu ngẩn người giây lát, quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy Đới Kha. Cậu chỉ khoác một chiếc áo đồng phục bên ngoài, bên dưới vẫn là chiếc quần đùi chạy bộ có độ dài nằm giữa quần đùi mặc trong và quần đùi đồng phục, để lộ ra một đoạn đùi bình thường không thấy ánh mặt trời, trông lại càng săn chắc. Không nhìn mặt mà chỉ nhìn vóc dáng, Đới Kha quả thực chẳng khác gì một người đàn ông trưởng thành. Đôi khi Lương Mạn Thu lại thấy căng thẳng khó hiểu khi đến gần cậu, có lẽ là di chứng để lại từ vụ đánh nhau hồi hè, vóc dáng của cậu không thực sự khiến cô bé cảm thấy an toàn cho lắm.

– Anh…

Đới Kha như thể không nhìn thấy Đinh Lị Lị, chỉ chăm chú nhìn Lương Mạn Thu, hỏi:

– Vừa chạy đi đâu đấy?

– Xem anh chạy xong thì đến xem Linh Heo. – Lương Mạn Thu đáp, giọng hơi mơ hồ.

Cánh tay cô bé bỗng bị níu lại. Đinh Lị Lị tỏ ra thân thiết nói:

– Lương Mạn Thu ơi, bản tin của lớp mình hình như sắp đọc xong rồi đấy, hay mình về lớp viết thêm đi?

Lương Mạn Thu thấy cũng có lý, đang định đáp lời thì đã bị Đới Kha chặn trước.

– Lớp bọn mày hết người rồi à? – Đới Kha gắt.

Đinh Lị Lị đưa ra một lý do không thể phản bác:

– Ai bảo điểm Văn của cậu ấy cao nhất lớp chứ, người khác viết sao hay bằng cậu ấy được.

Lương Mạn Thu không giống những bạn khác – người thì tham gia thi đấu để lấy điểm, người thì đăng ký liền mấy hạng mục cho đủ chỉ tiêu – nên cô bé chỉ có thể cố gắng hết sức đóng góp cho lớp bằng cách này.

– Anh, em về lớp viết bản tin trước đã, chiều chạy 800 mét rồi không có thời gian viết nữa đâu.

– Vội cái gì! – Đới Kha đột nhiên kéo mạnh một cánh tay của Lương Mạn Thu, dùng sức đến mức tưởng chừng sắp xé cô bé ra làm đôi.

Đinh Lị Lị ngẩn ra buông tay, nhìn Lương Mạn Thu gần như ngã chúi vào lòng Đới Kha. Con gái tuổi mới lớn vốn rất nhạy cảm, bình thường chỉ cần nghe được đôi lời vượt quá giới hạn giữa bạn khác giới là đã có thể tám chuyện sau lưng cả buổi, huống hồ gì là tận mắt chứng kiến hành động đụng chạm thân mật thế này. Đới Kha ngang nhiên kéo Lương Mạn Thu như thế, chẳng khác nào đang giữ đồ ăn. Hành động của Đinh Lị Lị chính là cướp đồ ăn từ miệng cọp. Dù trong lòng cực kỳ không muốn, Đinh Lị Lị vẫn phải ngượng ngùng lùi lại mấy bước.

Lương Mạn Thu khẽ giằng tay ra khỏi tay Đới Kha, xoa xoa chỗ bị kéo đau, hỏi:

– Anh làm gì vậy?

Đới Kha đáp:

– Con kia gọi là đi ngay, mày nghe lời nó thế làm gì.

Lương Mạn Thu hỏi:

– Anh tìm em có việc gì à?

Một câu hỏi đơn thuần, nhưng lọt vào tai Đới Kha lại như một lời chất vấn, cứ như thể không có việc gì thì không được tìm cô bé vậy. Đới Kha khoanh tay trước ngực, đanh mặt, nhìn Kim Linh đang cúi đầu cài bảng số từ khu vực điểm danh đi ra.

– Anh? – Lương Mạn Thu hỏi lại lần nữa.

– Đi xem Linh Heo thi đấu. – Đới Kha đáp.

– Khi nào anh đi nhận huy chương?

– Vội cái gì.

Lương Mạn Thu quả thật không vội, cô bé cụp mắt, lướt qua đôi chân rậm lông của cậu. Chân nhiều lông thế kia, chắc chẳng biết lạnh là gì.

– Anh, anh không lạnh hả?

Đới Kha nói:

– Đến chỗ lớp anh lấy hộ anh cái quần với.

Lương Mạn Thu không ngờ chỉ hỏi bừa mà lại thành tự kiếm việc cho mình, mặt cô bé lập tức nhăn lại.

– Em có quen ai bên lớp anh đâu.

Lớp Đới Kha cũng chẳng có mấy người biết Lương Mạn Thu, nếu không họ đã chẳng nhầm lẫn em gái cậu với Đinh Lị Lị.

– Chẳng lẽ mày không nhận ra quần của anh? – Đới Kha hỏi.

– Quần của anh có biết nói đâu… – Lương Mạn Thu đáp.

– Cái quần đen có khuy bấm hai bên ống ấy, đi nhanh đi. – Đới Kha nói.

Lương Mạn Thu đành chạy đến cứ điểm của lớp Đới Kha, len lén đảo mắt tìm chiếc quần khuy bấm màu đen nhưng không thấy, đành phải hỏi người khác.

Một anh cùng lớp hay chơi bóng rổ với Đới Kha lên tiếng trêu chọc:

– Em gái tìm gì thế?

– Anh ơi, em tìm cái quần khuy bấm màu đen của anh em ạ. – Lương Mạn Thu nói.

– Ồ? Em là em gái của ai thế? – Người đó hỏi.

Mấy gương mặt quen quen xung quanh cũng hùa vào cười hì hì.

Hai tai Lương Mạn Thu hơi nóng lên, cô bé khe khẽ siết nắm tay, biết chắc chắn bọn họ nhận ra mình, chỉ là cố tình trêu thôi.

Cô bé như chú cừu non lạc vào bầy sói, đành quay sang hỏi một chị đang định rời khỏi khu vực nghỉ:

– Chị ơi, em tìm cái quần khuy bấm của Đới Kha ạ.

– Cái quần khuy bấm của Đới Kha? – Chị kia tỏ vẻ bối rối, xem chừng không biết thật, rồi tiện tay chỉ về phía đám con trai đang cười cợt. – Em hỏi thử bọn họ xem, đồ của con trai thì con trai giữ chứ.

Đám kia càng được thể cười khoái chí, chỉ chờ Lương Mạn Thu sốt ruột.

Chị gái nọ khá nghĩa hiệp, hét giúp một tiếng:

– Người ta muốn tìm cái quần khuy bấm của Đới Kha kìa, mấy cậu tìm giúp đi chứ, chỉ giỏi bắt nạt em khóa dưới thôi!

Có đứa õng ẹo nhại giọng:

– Người ta không tìm thấy mà~

Rồi cả đám lại được trận cười rộ lên.

Lương Mạn Thu tức đến đỏ mặt, giữa việc lục tìm từng cái túi một và bỏ đi, cô bé nghiêng về vế sau hơn.

Đám con trai đột nhiên tắt dần nụ cười, đứa gãi đầu đứa vò tai, tản ra như ong vỡ tổ.

Lương Mạn Thu như có thần giao cách cảm quay đầu lại, quả nhiên nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến.

– Bảo đi tìm cái quần thôi mà cũng lâu thế, đi ra phố mua chắc cũng về rồi đấy. – Đới Kha mắng.

– Ai biết anh để đâu. – Lương Mạn Thu đáp.

– Đại D, bắt lấy này! – Ông anh đầu tiên trêu Lương Mạn Thu, không biết là lương tâm trỗi dậy hay tình cờ tìm thấy, móc chiếc quần khuy bấm màu đen từ một cái bịch đang mở đặt cạnh chân bàn ra, ném thẳng cho Đới Kha.

– Mắt để đi đâu thế, nó đây còn gì? – Đới Kha vừa nói vừa giũ giũ chiếc quần, tìm đúng cạp rồi xỏ vào, đoạn cúi người tanh tách bấm khuy.

Trong đám con trai tụ tập lúc nãy, có đứa bị xúi giục làm kẻ đầu têu, lớn tiếng trêu ghẹo:

– Đại D, đây là em gái thứ mấy của mày rồi?

– Muốn chết à? – Đới Kha vòng tay khóa chặt cổ cái đứa định chạy trốn, thúc đầu gối vào người nó hai cái mới buông ra.

Chiếc quần khuy bấm của cậu chỉ cài vài chiếc khuy ở phần trên của hai bên ống, phần bắp chân gần như để mở, hễ bước đi là ống quần lại bay phần phật.

Lương Mạn Thu nhỏ giọng nhắc:

– Anh cài hết khuy vào đi, trông như…

Thằng du côn.

Đới Kha cố tình ép cô bé nói nốt:

– Như cái gì?

Lương Mạn Thu nặn ra nụ cười, cố gắng nói ba tiếng không quá trái lòng:

– Anh đẹp trai.

Khóe miệng Đới Kha giật giật, trong vẻ đắc ý lại xen chút ngượng nghịu, cảm thấy Lương Mạn Thu khen không thật lòng cho lắm.

Kim Linh nhẹ nhàng giành được huy chương bạc môn ném tạ, buổi chiều mới là địa ngục của Lương Mạn Thu.

Cô bé vẫn mặc quần dài đồng phục, trông chẳng giống người chạy nhanh được, thế mà lại gặp may mắn đến mức khó tin khi bốc thăm được vị trí xuất phát ở vòng trong cùng.

Đới Kha vừa chạy tiếp sức 4×100 mét xong, vẫn mặc bộ đồ hồi sáng, khoanh tay đứng bên ngoài đường chạy.

Lòng bàn tay Lương Mạn Thu rịn mồ hôi, không chịu nổi ánh mắt của người quen, cô bé lí nhí nói với Đới Kha:

– Anh, anh đừng xem em chạy.

Đới Kha cau chặt mày, trông còn nghiêm túc hơn cả lúc chính mình thi chạy.

– Vào chỗ! – Trọng tài giơ súng hiệu lệnh. Các nữ sinh lớp Bảy đứng thành vòng cung đều vào tư thế chuẩn bị, phần lớn đều không đúng chuẩn lắm, Lương Mạn Thu cũng không ngoại lệ.

– Sẵn sàng!

Đoàng.

Lương Mạn Thu chậm mất một giây, các bạn nữ bên cạnh đã ùa hết vào vòng trong, chắn kín trước mặt cô bé, lãng phí mất vị trí tốt.

Có người vội vàng vượt lên, có người giữ tốc độ đều đều, đoàn chạy nhanh chóng tách thành ba tốp: tốp đầu, tốp giữa và tốp cuối.

Lương Mạn Thu ở tốp cuối cùng.

– Chạy chậm thôi, đừng có vội. – Giọng Đới Kha bỗng đuổi theo sau lưng.

Lương Mạn Thu vội ngoảnh đầu lại mới phát hiện bóng hình mặc đồ xanh bên ngoài đường chạy, tiếc là không nhìn rõ mặt, cũng chẳng thấy được vẻ dịu dàng hiếm có nơi Đới Kha.

Mục tiêu cô bé đặt ra cho mình là không nằm trong ba người về chót, nhưng xem ra vẫn hơi khó nhằn.

Lương Mạn Thu cứ ngỡ qua khúc cua là Đới Kha sẽ biến mất, nào ngờ bóng hình xanh đậm ấy vẫn theo sát không rời.

Đới Kha rõ ràng vừa chạy 100 mét xong, thế mà chẳng hiểu lấy đâu ra sức lực để chạy tiếp, đến vòng sau vẫn còn kè kè bên cạnh.

Lương Mạn Thu đã thành công vươn lên, thoát khỏi nhóm ba người chạy cuối.

Điều khiến Lương Mạn Thu tò mò hơn cả thể lực của Đới Kha là sự chu đáo bất thường này của cậu, đúng là mặt trời mọc đằng tây.

Tranh thủ lúc còn chút sức, Lương Mạn Thu nói vọng ra:

– Anh ơi, anh đừng chạy theo nữa.

– Im miệng, lo chạy đi! – Đới Kha lại quay về đúng bản chất thường ngày, gắt gỏng mắng.

Lương Mạn Thu biết mình sai rồi. Đúng lúc nhịp thở bắt đầu rối loạn, một cơn đau nhói lên từ dưới mạng sườn.

Cô bé bất giác ấn tay lên chỗ đau.

– Điều chỉnh hơi thở, đừng thở gấp thế.

Lời nhắc của Đới Kha như một kim chỉ nam, tiếp thêm sức mạnh cho Lương Mạn Thu, giúp cô bé dần điều hòa lại nhịp thở.

Đợi Lương Mạn Thu bỏ tay ra, Đới Kha lại dặn dò:

– Đừng vội vượt lên, anh chạy bao nhiêu thì mày chạy bấy nhiêu. Nghe rõ chưa?

Lương Mạn Thu gật đầu.

Đới Kha cao lớn nổi bật, chạy bên cạnh đám nữ sinh lớp Bảy trông như hạc giữa bầy gà, nhanh chóng thu hút mọi ánh nhìn.

Thấy hết hai vòng mà cậu vẫn chưa dừng lại, có đứa bắt đầu huýt sáo inh ỏi để trêu ghẹo.

Tiếng huýt sáo của Cao Tử Ba là vang nhất. Cậu ta ra sức trút hết nỗi ấm ức vì bị Đới Kha cho ăn đòn hồi hè, vừa huýt sáo vừa vỗ tay bôm bốp, rồi la lớn:

– Cháy thế! Quan hệ gì thế này? Tình cảm gì thế này?!

Sang vòng thứ ba, nhờ có Đới Kha chạy kèm, Lương Mạn Thu đã vươn lên tốp giữa, tạo được khoảng cách an toàn với tốp sau.

Có Đới Kha ở bên, dường như nỗi xấu hổ vì đội sổ cũng vơi đi một nửa, tâm trạng cô bé dần thả lỏng, không còn căng như dây đàn nữa.

Tiếng súng hiệu lệnh vang lên, báo hiệu có người đã bước vào vòng chạy cuối cùng.

Đới Kha hơi thở dốc, hỏi:

– Còn sức bứt tốc không?

Lương Mạn Thu vẫn gật đầu. Cô bé quyết tâm theo kịp tốp dẫn đầu khi bước vào vòng cuối, bám sát nhịp chạy của Đới Kha rồi từ từ tăng tốc. Cô bé cảm giác như mình đang đuổi theo Đới Kha chứ không phải các bạn cùng khối. Đôi chân như thể có sợi dây vô hình nối với cậu, cậu chạy nhanh bao nhiêu, cô bé liền guồng chân nhanh bấy nhiêu. Cứ thế, Lương Mạn Thu theo Đới Kha vượt qua hết người này đến người khác. Ngay cả trong 100 mét cuối cùng, khi hai bên đường chạy đã đông nghịt người cổ vũ, cô bé vẫn cảm nhận rõ ánh mắt cậu dõi theo từ phía ngoài đám đông, nổi bật nhờ chiều cao vượt trội.

Lao qua vạch đích, Lương Mạn Thu đột nhiên mất đi điểm tựa, cả người mềm nhũn như chiếc lá lìa cành, lảo đảo muốn ngã.

Đúng lúc ấy, bóng hình quen thuộc chẳng biết xuất hiện từ đâu, kịp thời xốc nách Lương Mạn Thu lên ngay trước khi cô bé kịp khuỵu xuống. Giọng điệu ra lệnh thường ngày của cậu hôm nay nghe sao mà thân thương đến lạ.

– Đi bộ một lát đi, không được dừng lại ngay.

Lương Mạn Thu đã mệt lả, chẳng thèm giữ kẽ nữa mà dựa hẳn người vào cánh tay Đới Kha, cuối cùng cũng tìm thấy cảm giác an toàn quen thuộc nơi cơ bắp rắn chắc của cậu.

Cô bé vừa thở hổn hển vừa cười nói:

– Anh, em về đích rồi!

Đới Kha hừ một tiếng:

– Nói thừa, có anh ở đây mà mày còn không chạy xong nổi thì đúng là làm mất mặt anh quá.

Bình Luận (0)
Comment