Hội thao kéo dài hai ngày, lại liền kề cuối tuần, thành ra học sinh được nghỉ liền tù tì bốn ngày. Từ sau lễ Quốc Khánh cho đến tận Tết Dương lịch chẳng có thêm kỳ nghỉ nào, nên bốn ngày này cũng xem như một niềm an ủi nho nhỏ cho đám học trò.
Chỉ trong một ngày, Đới Kha đã phải thi đấu hai cự ly ngắn và chạy thêm một cự ly trung bình dài, tiêu hao không ít thể lực, khiến cơ bắp phải vận động với cường độ cao. Dù đang tuổi xuân phơi phới, sức lực dồi dào, nhưng cũng khó tránh khỏi cảm giác đau mỏi khắp người.
Về đến nhà, Đới Kha lấy ba miếng thảm xốp ghép lại trải ra sàn rồi nằm sấp xuống, ngoảnh đầu bảo Lương Mạn Thu:
– Lại đây giẫm chân cho anh.
Lương Mạn Thu ngớ người:
– Anh, em có nghe nhầm không? Là giẫm theo đúng nghĩa đen ấy ạ?
Đới Kha đáp:
– Chẳng phải mày học giỏi Văn lắm sao?
Lương Mạn Thu lo lắng:
– Nhưng mà em sợ giẫm gãy xương anh mất…
Đới Kha bật cười:
– Mày thì được mấy ký lô chứ.
Lương Mạn Thu bĩu môi:
– Thế mà hồi trước anh chê em nặng đấy.
Đới Kha tỉnh bơ:
– Anh nói hồi nào?
Lương Mạn Thu chẳng biết cậu giả vờ hay quên thật, cũng lười đôi co thêm. Chân của Đới Kha rất cân đối, cơ bắp săn chắc, đường nét rõ ràng, chứ không khẳng khiu như chân Kim Minh.
Cô bé hỏi:
– Có cần cởi dép ra không anh?
Đới Kha làu bàu:
– Hỏi thừa, đế dép không bẩn chắc?
Ngay bên cạnh là chiếc thang dẫn lên giường tầng trên, Lương Mạn Thu bèn vịn tay vào thang để lấy sức, rồi làm theo chỉ dẫn của Đới Kha, dùng gót một chân bắt đầu giẫm lên phần cơ dép ở bắp chân cậu.
– Thế này được chưa anh? – Lương Mạn Thu chỉ dám dồn một nửa trọng lượng cơ thể lên chân.
Đới Kha càu nhàu:
– Bộ chưa ăn cơm hả? Mạnh chân lên coi.
Lương Mạn Thu phì cười, câu này gần như đã thành câu cửa miệng của Đới Kha, cứ mỗi lần cô bé làm gì không đủ lực là cậu lại lôi chuyện ăn cơm ra nói.
– Vậy thế này nhé? – Lương Mạn Thu nhón chân còn lại lên, dồn phần lớn trọng lượng cơ thể lên cơ bắp cứng như đá của cậu.
– Ưm… – Đới Kha rên khẽ một tiếng, có vẻ rất dễ chịu.
Lương Mạn Thu dần tìm được đúng nhịp, cứ giẫm đến khi cảm thấy cơ bắp hơi mềm ra thì nhấc chân lên, đợi một lát rồi lại giẫm xuống.
Lúc đổi sang chân bên kia, cô bé buột miệng bảo:
– Anh, anh cứng quá!
Đới Kha đang thả lỏng toàn thân, mơ màng sắp ngủ thì bỗng giật mình như bị từ nào đó điểm trúng huyệt, cậu choàng mở mắt rồi quay đầu lại, bực dọc lườm cô bé một cái.
– Này Lương Mạn Thu, sau này ra ngoài, không được tùy tiện dùng cái tính từ đó với thằng con trai khác đâu đấy.
– Hả? – Lương Mạn Thu ngơ ngác đáp lại. – Tính từ nào cơ ạ?
Từ hồi cô bé lên cấp Hai, Đới Kha thỉnh thoảng lại đặt ra cho cô bé mấy quy tắc ứng xử với bạn khác giới, nào là không được sờ vào yết hầu của con trai, không được tùy tiện nói từ “cứng” với con trai, v.v… đủ thứ quy định kỳ quái trên trời dưới đất.
Đới Kha có vẻ mất kiên nhẫn, hỏi vặn:
– Không hiểu thật à?
– Từ “cứng” ấy ạ? – Chân Lương Mạn Thu vẫn không ngừng hoạt động. – Em chỉ nói cơ của anh cứng thôi mà, thế cũng không được sao?
Đới Kha gằn giọng:
– Lương Mạn Thu, mày ngây thơ thật hay giả bộ đấy hả?
– Em chẳng hiểu anh đang nói gì cả. – Lương Mạn Thu vừa phải làm cu li không công vừa phải nghe cậu nói bóng nói gió, tỏ vẻ bực bội ra mặt. – Bắp chân xong chưa anh?
Đới Kha ra lệnh:
– Giẫm đùi đi.
Lúc nãy Lương Mạn Thu thử dồn hết sức nặng cơ thể lên mà cũng chẳng thấy Đới Kha kêu la gì, xem ra cậu không đau thật. Cơ đùi chắc chắn dày hơn cơ bắp chân nhiều, bàn chân cô bé lại nhỏ xíu nên cô bé rất thận trọng đặt cả hai chân lên, cố gắng đứng cho vững.
– Như vậy không đau thật chứ ạ? – Lương Mạn Thu vẫn dè dặt hỏi dò.
Đới Kha gắt:
– Lắm chuyện.
Lương Mạn Thu bỗng nổi máu nghịch ngợm, cô bé bỏ tay đang vịn thành giường tầng ra, đứng thẳng người bằng cả hai chân ngay trên đùi Đới Kha.
Chẳng biết có phải vì bị cô bé giẫm nên phần đùi trông có vẻ bớt căng tròn hơn không, mà mông của Đới Kha lại trông cong hơn hẳn, nhô lên ngay trước mũi chân cô bé như hai quả đồi nhỏ vậy.
Cảnh tượng hai năm trước bất giác hiện về trong tâm trí Lương Mạn Thu: ngày ấy, vì không muốn bị Giám đốc trung tâm bảo trợ xã hội lôi đi, cô bé đã ôm chặt lấy chân Đới Kha không buông, cứ thế mà kéo tụt cả chiếc quần đồng phục mùa hè của cậu xuống quá nửa, để lộ chiếc quần sịp màu đỏ chuyên mặc trong năm tuổi.
Không được nhìn bậy, không được nhìn bậy.
Hai má Lương Mạn Thu bỗng chốc nóng bừng lên, ánh mắt bất giác nhìn đi chỗ khác. Cô bé thầm tự bào chữa trong lòng: “Mình chỉ cố giữ thăng bằng, cúi đầu xuống nên vô tình nhìn thấy thôi, chứ tuyệt đối không phải cố ý nhìn bậy đâu mà.”
Cửa chính kẽo kẹt mở, Đới Tứ Hải đã về, vừa hay bắt gặp đúng cảnh này. Từ góc nhìn của ông, Lương Mạn Thu trông như đang đứng trên ván trượt tuyết, chuẩn bị lao vun vút đi vậy.
– Hai đứa đang làm gì thế? – Đới Tứ Hải cẩn trọng hỏi.
Lương Mạn Thu vô tư cười đáp:
– Bác ơi, hôm nay ở hội thao trường anh chạy kèm con hoàn thành cự ly 800 mét đấy ạ. Anh mệt lắm rồi, cũng nhờ có anh mà con mới về đích được. Giờ con đang giúp anh giãn cơ một chút.
– Nó chạy kèm con hết 800 mét à? – Đới Tứ Hải có vẻ đăm chiêu. – Tốt đấy chứ, biết giúp đỡ người khác rồi.
Khóe môi Đới Kha giật giật:
– Nó không chạy về đích nổi sẽ làm con mất mặt.
Có lẽ đây cũng chính là một phần lý do khiến Lương Mạn Thu căng thẳng lúc xuất phát.
Đới Tứ Hải nói thẳng chẳng kiêng dè:
– Bây thi đội sổ mới làm em bây mất mặt đấy.
Đới Kha dứt khoát nhắm mắt lại, mũi phát ra một tiếng hừ khinh khỉnh.
Đới Tứ Hải vừa định về phòng thì nhớ ra, liền hỏi:
– Thi giữa kỳ được mấy điểm?
Đới Kha ném ra hai chữ:
– Không biết.
Lương Mạn Thu nói thêm vào:
– Bác ơi, phải tuần sau quay lại trường mới phát bài thi giữa kỳ ạ.
Đới Tứ Hải một mặt vì bận rộn chuyện làm ăn, mặt khác cũng biết rõ Đới Kha không phải đứa có khiếu học hành, nên đã lâu rồi không hỏi han đến điểm số của cậu, lần này cũng chỉ là sực nhớ ra nên hỏi vậy thôi.
– Ba đoán tổng điểm bảy môn của con cộng lại còn không bằng ba môn của Tiểu Thu nữa.
Điểm kém thì Đới Kha cũng đành chịu, nhưng cậu không tài nào chịu nổi việc lần nào Đới Tứ Hải cũng lôi cậu ra so sánh với Lương Mạn Thu. Chuyện này dường như đã thành thông lệ kể từ ngày Lương Mạn Thu về nhà này.
Đới Kha không nói tiếng nào, nhưng khó mà che giấu được sự bực bội, cơ thể phản ứng hơi mạnh, giống như phản xạ muốn trở mình theo thói quen. Cậu không cẩn thận, suýt làm Lương Mạn Thu ngã nhào khỏi người mình.
Lương Mạn Thu lúng túng rút bàn chân bị kẹt giữa hai chân Đới Kha về.
– Anh, phía trước có cần em giẫm nữa không?
– Khỏi đi. – Đới Kha hậm hực nói, rồi nằm vật ra sàn, trông như một con rùa bị lật ngửa bốn vó chổng lên trời, chẳng thể tự lật lại được, vừa bất lực vừa ấm ức.
Lương Mạn Thu cảm nhận được cơn tức của Đới Kha, bèn rụt rè đứng nép sang một bên, hỏi:
– Hay em xoa bóp cho anh nhé?
Chạy đường dài xong thì đùi không thể nào chỉ mỏi ở mặt sau được.
Chẳng đợi Đới Kha lên tiếng, Lương Mạn Thu đã ngồi xổm xuống xoa bóp cho cậu. So với sức lực khi dùng chân giẫm lúc nãy, thì lúc này lại giống mát xa hơn nhiều. Động tác của Lương Mạn Thu nhẹ nhàng và khoan thai, Đới Kha thậm chí còn cảm nhận được cả sự mềm mại và mịn màng từ làn da cô bé.
Cậu chẳng những không thả lỏng mà ngược lại còn gồng cứng người hơn, thoáng chút lo sợ Lương Mạn Thu sẽ… xoa bóp đến mức đánh thức thằng nhỏ của mình.
– Đừng bóp nữa! – Đới Kha đột ngột ngồi bật dậy, kéo cổ tay Lương Mạn Thu ra.
Cô bé hơi sững người, bối rối siết nhẹ hai bàn tay vào nhau.
– Anh hết mỏi rồi ạ?
Đới Kha lẳng lặng gấp ba tấm thảm xốp lại, nhưng gấp được nửa chừng thì đột nhiên buông tay, khẽ bực bội đá chúng về phía Lương Mạn Thu.
– Dọn đi, anh đi tắm.
Lương Mạn Thu chẳng hiểu mô tê gì, đành tiếp tục thu dọn mấy tấm thảm.
Anh cô bé đúng là lớn thật rồi, cuối cùng cũng chịu chủ động đi tắm trước một lần.
Có điều thời gian tắm vẫn cứ lâu một cách khó hiểu như mọi khi.
Dục vọng của Đới Kha giống như cơn mưa rào mùa hạ, chợt đến chợt đi chẳng báo trước, cứ thế ngang nhiên càn quét, muốn tìm một lối thoát trong cơ thể cậu.
Đới Tứ Hải chẳng bao giờ dạy dỗ cậu về phương diện này, mà có những chuyện chẳng cần thầy dạy cũng tự thông tỏ.
Cậu đứng dưới vòi sen, mặc cho dòng nước xối lên gáy rồi men theo sống lưng hơi cong cong chảy xuống, một tay chống lên bức tường gạch men lạnh lẽo, tay kia nắm lấy nơi ấm nóng của mình.
Đầu óc hỗn loạn, nhưng hình bóng nhân vật chính lại vô cùng rõ nét. Những mảnh ghép nhìn thấy được và cả những phần không nhìn thấy được đều tự động ráp nối, bổ sung cho nhau trong tâm trí cậu, biến thành một khung cảnh vừa tội lỗi lại vừa đầy cám dỗ, dẫn lối cậu đến với niềm khoái lạc tột cùng.
Ngay khoảnh khắc xuất khí, Đới Kha cảm thấy như thể vừa chạy thêm một vòng 800 mét cùng Lương Mạn Thu vậy, toàn thân mệt mỏi rã rời nhưng lại tràn ngập cảm giác hưng phấn khi hoàn thành cuộc đua.
Vào ngày đi học đầu tiên sau hội thao, bài thi giữa kỳ được phát về tận tay học sinh, lớp nào lớp nấy vang lên tiếng than dậy trời, chủ yếu tập trung ở nhóm học sinh có học lực yếu ở tốp cuối.
Đới Kha chẳng nói chẳng rằng cất bài thi đi, rồi lại tiếp tục ngủ bù.
Hai ngày sau, khi đã chữa lỗi và tổng kết điểm số, nhà trường tổ chức lễ phát thưởng cho kỳ thi giữa học kỳ I năm học 2010–2011. Ngoại trừ khối Chín, mười học sinh đứng đầu mỗi khối còn lại sẽ lên sân khấu nhận thưởng, xếp hàng từ trái qua phải theo thứ hạng.
Đới Kha vẫn đứng ở cuối hàng như thường lệ, khoanh tay, cúi đầu gà gật. Mấy dịp thế này trước giờ vốn chẳng liên quan gì đến cậu, hào quang của cậu đã tỏa sáng hết ở hội thao rồi.
Từ loa phóng thanh, giọng nói trầm trầm đầy buồn ngủ của thầy Trưởng phòng giáo vụ cứ rè rè vang lên:
– Hạng nhì, Từ Tử Dương lớp 1009, hạng nhất, Lương Mạn Thu lớp 1001. Mời các em có tên lên sân khấu nhận thưởng. Xin trân trọng kính mời thầy Hiệu trưởng lên trao giấy khen và phần thưởng cho các em.
– Đại D, em gái mày! – Thằng bạn bên cạnh hét khẽ một tiếng, huých cùi chỏ vào người Đới Kha khiến cậu giật mình tỉnh ngủ.
Đôi mắt còn đang ngái ngủ của Đới Kha bỗng trở nên sắc lẹm:
– Ngon thì nói lại câu nữa xem.
(*) Bên Trung mà bảo “em gái mày” nó cũng ngang ngửa “đmm” ấy.
Thằng bạn hất hàm về phía bục phát thưởng, giải thích:
– Tao nói thật mà, em gái mày đang đứng trên kia kìa, đứng nhất khối! Sao mày chưa bao giờ kể là em gái mày đỉnh thế hả!
Bị cả một rừng đầu đen kịt phía trước che khuất tầm nhìn, Đới Kha đứng trong góc nên không thấy rõ mặt Lương Mạn Thu, chỉ nhận ra dáng người nhỏ nhắn gầy gò cùng mái tóc cắt ngắn của cô bé, nhìn từ xa trông chẳng khác gì một thằng nhóc, nhưng phía sau gáy cô bé lại có một cái nơ hồng mảnh – rõ ràng đó là thứ chỉ thuộc về những cô gái đáng yêu mà thôi.
Hồi xưa trường Tiểu học Thúy Điền chưa bao giờ tổ chức phát thưởng rầm rộ thế này. Đây là lần đầu tiên Đới Kha đối mặt trực diện với thành tích của Lương Mạn Thu, mức độ chấn động chẳng kém gì lần bị cô bé dùng chậu inox phang vào đầu.
– Em gái cái nỗi gì, rõ ràng là con ghệ nó thì có. – Từ cuối hàng của lớp bên cạnh vọng lại giọng nói quen thuộc đã lâu không nghe thấy của Cao Tử Ba, kéo Đới Kha ra khỏi dòng suy nghĩ miên man.
Đới Kha lạnh lùng liếc mắt sang, nếu không phải đang xếp hàng thì cậu đã sớm tung một cước qua đó rồi.
– Mày nói lại lần nữa xem.
Kể từ vụ ồn ào trộm tiền hồi nghỉ hè, Đới Kha và Cao Tử Ba không hề nói với nhau câu nào nữa, ở trường thỉnh thoảng có chạm mặt cũng coi như không thấy nhau.
Bao nhiêu thù cũ oán mới cùng dồn tới, Cao Tử Ba liếc xéo Đới Kha một cái rồi quay đầu nói với đám bạn:
– Thì vốn dĩ là thế mà.
Đới Kha thấy mình sắp lao ra khỏi hàng tẩn cho cậu ta một trận đến nơi thì chủ nhiệm lớp kế bên chắp tay sau lưng, điềm tĩnh đi tuần ngang qua, kịp thời ngăn chặn một vụ ẩu đả sắp sửa nổ ra:
– Cao Tử Ba, trò muốn nói lắm phải không? Lát nữa giải tán thì ở lại đây một mình mà nói tiếp nhé.
Học sinh tầm tuổi này thường không chịu nghe lời, thà đánh nhau một mất một còn chứ nhất quyết không muốn người lớn đứng ra hòa giải hay ngăn cản; đứa nào nhờ người lớn can thiệp thì bị coi là đồ hèn.
Trong từ điển của Đới Kha và Cao Tử Ba chỉ có mấy chữ “tính sổ sau”, chứ không hề có “dĩ hòa vi quý”.
Học sinh khối Bảy giải tán trước, Đới Kha đứng từ xa nhìn Lương Mạn Thu ôm giấy khen và một túi quà thưởng về lớp.
Thầy Trưởng phòng giáo vụ vừa hô giải tán khối Tám, Đới Kha đã hùng hổ tiến sát đến trước mặt Cao Tử Ba, quát:
– Thằng Ba Béo chết bầm, mày nói lại câu vừa nãy xem nào!
Người đầy rẫy thị phi thì chẳng buồn ngồi lê đôi mách, chỉ có những kẻ miễn nhiễm với tin đồn mới thích bịa đặt mấy chuyện tầm phào như thế để khuấy động cuộc sống tẻ nhạt.
Cao Tử Ba người toàn thịt bệu, trông thì to con nhưng thực chất yếu như sên, nắm đấm không thể nào cứng bằng Đới Kha được.
Cậu ta hỏi với ánh mắt lảng tránh:
– Tao nói mày hồi nào?
Đới Kha đáp:
– Đừng để tao phải động tay động chân.
Đám đông dần tản đi, nhưng sự căng thẳng ở góc này nhanh chóng thu hút sự chú ý của mọi người.
Thầy Trưởng phòng giáo vụ thổi một hồi còi về phía họ:
– Mấy trò kia còn tụ tập ở đây làm gì? Đứa nào cần đi vệ sinh thì đi, đứa nào về lớp thì về mau!
Sân trường vắng tanh đúng là không thích hợp để đánh nhau, hai đứa đành lườm nhau cháy mặt rồi đường ai nấy đi.
Hết giờ học và cả lúc tan trường, Đới Kha đều tìm cách chặn đánh Cao Tử Ba nhưng tìm khắp nhà vệ sinh lẫn cổng trường đều không thấy bóng dáng cậu ta đâu, cậu đành tiu nghỉu ra nhà xe đợi Lương Mạn Thu.
– Anh. – Lương Mạn Thu đeo cặp trước ngực, cúi đầu kéo khóa để lấy đồ bên trong. – Em có cái này muốn cho anh xem.
Đới Kha tưởng cô bé định khoe đống quà thưởng ban sáng, mặt cậu biến sắc, leo phóc lên xe đạp, quay lưng về phía cô bé, bảo:
– Không xem.
– Sao lại không xem? – Lương Mạn Thu quả nhiên lôi túi quà ban sáng ra, chuẩn bị mở.
Đới Kha nhìn thẳng phía trước:
– Đã bảo không xem là không xem.
Nhưng Lương Mạn Thu lại lôi ra một xấp phong bì màu hồng phấn dễ thương ra, bảo:
– Thư người ta gửi cho anh này, có khi là thư tình đấy, anh không xem à?
Đới Kha sững người trong giây lát.
Cô em gái này tinh ý ghê, không hề khoe khoang thành tích trước mặt anh trai. Chỉ là, lần đầu tiên cậu thấy xấu hổ vì điểm số của mình.
Lương Mạn Thu giơ xấp thư đến ngay trước mắt cậu. Nét chữ trên phong bì thanh tú, đúng là ghi tên cậu.
Đới Kha hỏi:
– Lấy đâu ra thế?
Lương Mạn Thu đáp:
– Em cũng không biết nữa, thấy nhét trong ngăn bàn ấy. Chắc người ta muốn nhờ em chuyển cho anh.
Đới Kha vừa tỏa sáng rực rỡ ở hội thao trường nên đương nhiên lại thu hút thêm một đám người thầm thương trộm nhớ mới. Kết quả thi giữa kỳ cũng đã có được hai ngày, ai cần chấp nhận thì cũng chấp nhận rồi, ai không chấp nhận cũng đành phải chấp nhận thôi. Áp lực thi cuối kỳ còn xa, trái tim thiếu nữ của các cô bé lại bắt đầu rung rinh.
Thấy Đới Kha không nhận, Lương Mạn Thu tự kéo khóa ba lô của cậu ra rồi nhét hết vào.
Đới Kha vô tình liếc qua, phát hiện có gì đó không đúng. Cậu giật lấy ba lô của em gái, thấy bên trong vẫn còn sót lại một phong bì trông không được tinh xảo xinh đẹp bằng những cái kia.
– Còn một cái nữa kìa, định biển thủ hả?
Từ lúc tan học, Lương Mạn Thu đã chẳng còn vẻ hăng hái như buổi sáng, giữa hai hàng lông mày thoáng nét ưu tư, giờ lại càng nhíu chặt hơn.
– Anh, em tưởng trước giờ anh không quan tâm đ ến mấy lá thư này.
Đới Kha chìa tay ra:
– Dù sao thì cũng là của anh.
Nào ngờ Lương Mạn Thu lại lùi một bước, tránh tay cậu:
– Cái này là của em.
Đới Kha tỏ vẻ không hiểu:
– Của mày?
Lương Mạn Thu gật đầu, lấy phong bì ra cho cậu xem mặt trước:
– Người ta viết cho em mà.
Người nhận đúng là ghi tên Lương Mạn Thu, nét chữ con trai, trông ngay ngắn hơn chữ Đới Kha nhiều.