Món Quà - Khâm Điểm Phế Sài

Chương 70

Lương Mạn Thu giật nảy mình, tuột tay đánh rơi cả chai rượu thuốc.

Cái chai rơi trúng đầu gối Đới Kha, nhưng cậu nhanh tay lẹ mắt kịp chộp lấy trước khi nó chạm đất rồi tiện tay đặt lên bàn máy tính.

– Anh ơi…

– Em không hiểu ý anh à?

Vạn sự khởi đầu nan, nhưng nếu đã mở lời được một lần thì lần thứ hai cũng dễ như bỡn.

– Em hôn anh đi. – Đới Kha nói.

Lương Mạn Thu đứng thì cao hơn Đới Kha ngồi một chút, chỉ cần hơi cúi người là có thể chạm vào bờ môi mỏng của cậu. Cậu chưa bao giờ mất cảnh giác mà phơi bày bản thân trong tầm kiểm soát của cô như thế này.

Cô bất giác bặm môi, sợ môi mình khô quá. Cổ họng cô còn khô hơn, gần như không thốt nổi nên lời.

– Nhanh lên. – Đới Kha thúc giục.

– Nhưng mà, anh ơi. – Lương Mạn Thu ngập ngừng. – Anh có biết hôn… có ý nghĩa gì không?

– Biết.

Đới Kha đã chuẩn bị sẵn câu trả lời, nhưng Lương Mạn Thu lại chẳng hỏi điều cậu nghĩ.

Hôn đương nhiên là vì thích rồi, đến đứa ngớ ngẩn cũng hiểu.

– Anh biết mà sao còn bắt con gái chủ động… – Lương Mạn Thu thoáng hờn dỗi, bởi bất kỳ lần đầu tiên nào cũng mang ý nghĩa vô cùng đặc biệt.

– Những lúc anh chủ động, em toàn mắng anh là gì? – Đới Kha hỏi lại.

Đồ lưu manh.

Kể cả khi bắt cô chủ động, cậu vẫn là đồ lưu manh. Đới Kha rất thạo chiêu vừa đấm vừa xoa, luôn có cách để đạt được mục đích của mình, giống như bây giờ vậy.

Cậu ung dung ngồi trên chiếc ghế xoay trước máy tính, hai tay vịn vào thành ghế, khẽ ngẩng đầu nhìn cô. Chẳng những thế, cậu còn ngấm ngầm xoay ghế khiến cô đứng lọt thỏm giữa hai đầu gối mình nữa.

Lương Mạn Thu hơi cúi đầu, dùng hai tay gỡ kính xuống, gập lại rồi cầm gọn trong một tay. Khung cảnh trước mắt bỗng nhòe đi, cảm giác an toàn cũng biến mất khiến cô càng thêm căng thẳng.

Vẻ từ tốn thường ngày của cô như được phóng đại trong khoảnh khắc này, kéo giãn thời gian ra vô tận.

Niềm mong đợi cứ lớn dần lên trong lúc chờ đợi, nhịp tim có đủ thời gian để tăng tốc, đập mỗi lúc một nhanh hơn.

Hai tay không có chỗ nào thích hợp để vịn vào, đành buông thõng bên người, khẽ nắm chặt lại.

Có chút vụng về, lại có chút ngây ngô đáng yêu.

Lương Mạn Thu hơi khom người, ghé sát lại gần mặt Đới Kha.

Cô cứ mở to đôi mắt tròn xoe, sợ không tìm đúng môi cậu.

Giữa hai người dường như tồn tại một lực hút vô hình. Hễ khoảng cách cứ thu gần thêm một tấc, lực hút vô hình ấy lại mạnh thêm một phân. Bất kể ai lùi bước trước, cả hai đều sẽ tổn thương.

Đây là một nụ hôn buộc phải hoàn thành.

Mùi rượu thuốc thoang thoảng, vừa đăng đắng lại vừa khắc khoải, khơi gợi lại những ký ức đau thương của Đới Kha: những ngày Đới Tứ Hải đầu tắt mặt tối ở ngoài tiệm kiếm sống, lén lút qua lại với A Liên, và cái sự thật phũ phàng rằng ba cậu sắp có một gia đình ba người mới với một người phụ nữ không phải mẹ cậu.

Cậu và Lương Mạn Thu đã cùng nhau ẩn náu trong thế giới nhỏ bé của riêng mình: trên chiếc giường tầng ọp ẹp, trong cái tủ quần áo chật chội ở phòng ngủ chính của căn nhà cũ, hay trên yên trước yên sau chiếc xe đạp. Họ cứ thế ngây ngô cãi cọ năm này qua năm khác.

Đới Kha giơ tay, dùng hõm tay giữ lấy cằm Lương Mạn Thu, muốn kiểm soát tình hình.

Cậu cụp mắt xuống, tiến lại gần, nghiêng đầu tránh đi chóp mũi cao thẳng của Lương Mạn Thu một cách tự nhiên.

Hơi thở của họ chạm vào nhau trước tiên.

Nụ hôn chỉ là một cái chạm nhẹ đơn thuần, chẳng cần luyện tập, kết thúc trong nháy mắt.

Nhưng ý nghĩa nối dài của nó lại khiến người ta quyến luyến khôn nguôi.

Đây là nụ hôn đầu của Lương Mạn Thu và Đới Kha tại khoảnh khắc mà tuổi mười lăm của cô với tuổi mười bảy của cậu trùng khớp, và quỹ đạo cuộc đời hai người giao thoa. Sự ràng buộc của tình thân thoáng chốc lỏng lẻo, ranh giới của luân lý cũng tan thành hư vô, vạn vật trên đời đều chẳng thể sánh bằng tình yêu nồng cháy ngay lúc này.

Lương Mạn Thu ngây người cảm nhận toàn bộ quá trình, đầu óc quay cuồng chao đảo, ngỡ như đang mơ.

Đới Kha buông tay, không dám nhìn cô thêm lần nào nữa, khẽ xoay ghế đi.

Cậu định cắn môi theo thói quen, nhưng lại sợ làm mất cảm giác của nụ hôn đầu nên nửa chừng đành thôi, trông cứ như đang khẽ li3m môi để tận hưởng dư vị.

Lương Mạn Thu cứng nhắc đứng dậy, cơ thể trì trệ, phải mất mấy nhịp mới đứng thẳng người lên nổi.

Cô như bị mất trí nhớ tạm thời, phản ứng với mọi thứ xung quanh đều chậm hẳn đi, đôi mắt cận thị càng thêm mờ mịt.

Lương Mạn Thu quay lưng chạy vội ra khỏi phòng Đới Kha. Cô vừa đi, mây giông như thể cũng bị cuốn theo, bầu trời của Đới Kha bỗng chốc quang đãng, cuối cùng cậu cũng có thể hít thở bình thường.

Cũng không hẳn là bình thường, cậu đặt tay lên ngực, thấy tim vẫn đập thình thịch như muốn phá tung lồ ng ngực.

Màn dạo đầu và dư vị của nụ hôn đầu còn phức tạp và kéo dài hơn cả chính hành động hôn.

Cốc cốc cốc.

Tiếng bước chân quen thuộc lại gần, Lương Mạn Thu đẩy cửa bước vào, mang theo cả bầu không khí nặng nề lúc trước.

Mọi khi, Đới Kha luôn gắt gỏng hỏi cô làm gì, nhưng bây giờ cậu chẳng thốt nổi một lời, chỉ đăm đắm nhìn cô.

Lương Mạn Thu cũng không nói gì, hổn hển đi đến bên cạnh cậu, cầm lấy chai rượu thuốc lắc lắc trước mặt cậu như để giải thích lý do mình vào, rồi lại quay người đi ra.

Nụ hôn đầu đã mở ra một thời kỳ kịch câm đầy ý nhị.

Lương Mạn Thu đặt chai rượu thuốc về chỗ cũ rồi quay lại giường. Từ ngày có điện thoại, dù ở nhà hay ở trường, trước khi ngủ Đới Kha đều lên QQ nhắn tin vớ vẩn một hồi với cô, nếu không cũng thả một quả bom như lời chúc ngủ ngon.

Ấy thế mà tối nay, điện thoại lại im ắng lạ thường.

Biết nói gì đây?

Cảm giác về nụ hôn đầu ư?

Một mình hồi tưởng lại đã càng nghĩ càng tỉnh như sáo, nếu hai đứa cùng nhau bàn luận chắc sẽ thức trắng đêm mất.

Lương Mạn Thu không có cảm giác chân thật gì về nụ hôn đầu của mình. Nó không giống như những dòng tin nhắn có thể lưu lại để mà ngẫm nghĩ.

Thứ lưu giữ nụ hôn đầu chỉ có ký ức – cái hình thái tư duy bất ổn nhất, có thể bị xâm nhập, sửa đổi, thậm chí là xóa sạch.

Lương Mạn Thu bò dậy khỏi giường, bật đèn bàn học, lấy cuốn nhật ký từ ngăn kéo có khóa ra, lật sang một trang giấy mới tinh.

Cô viết ngày tháng hôm nay xuống, muốn dùng con chữ để ghi lại ký ức này.

Chủ nhật, ngày 21 tháng 5 năm 2014.

Cô miên man nghĩ ngợi, dòng suy nghĩ cứ như mây trôi lãng đãng, khó mà nắm bắt.

Mỗi lần định đặt bút xuống, khoảnh khắc hôn nhau lại hiện lên trước mắt. Nụ hôn là một ký ức của các giác quan: là sự khô ráp, mềm mại, là hơi thở gấp gáp, tiếng tim đập rộn ràng, và cả mùi rượu thuốc nữa.

Cuối cùng, Lương Mạn Thu vẫn chọn ghi lại khoảnh khắc này một cách đơn giản bằng thứ tiếng nước ngoài xa lạ:

First kiss.

Sáng sớm hôm sau.

Kể từ khi lên cấp Ba, không còn phải tất tả đến trường vào buổi sáng, Lương Mạn Thu chẳng gọi Đới Kha dậy nữa. Sáng nay, lúc cô vệ sinh cá nhân xong xuôi, phải đến khi Đới Tứ Hải nhắc một câu, cô mới sực nhớ Đới Kha vẫn còn say giấc nồng.

Lương Mạn Thu đành phải cắn răng sang gõ cửa phòng Đới Kha. Cô vừa giơ tay lên thì cửa đột ngột mở ra, suýt chút nữa là gõ trúng ngực cậu.

Tay cô bèn chuyển hướng, vén nhẹ mấy sợi tóc mai.

– Bác bảo anh mau lên, lát nữa lại kẹt xe đấy.

Đới Kha ậm ừ đáp một tiếng, hiếm khi không cãi lại kiểu “Chẳng phải dậy rồi sao, gấp cái gì chứ”.

Lương Mạn Thu ra ăn sáng trước. Cô vốn quen ngồi cạnh Đới Kha, giờ thấy thật may mắn vì không phải chạm mặt cậu.

Cánh tay Đới Kha bầm tím một mảng trông phát sợ. Cậu than đau để được nghỉ học:

– Nóng chảy mỡ thế này không mặc được áo dài tay, tay thế này chỉ tổ dọa người ta sợ.

Đới Tứ Hải đáp:

– Có đứa nào mà chưa bị bây dọa bao giờ đâu. Đàn ông con trai, xây xước chút đỉnh thì nhằm nhò gì. Hay là trong trường có con bé nào bây để ý hả?

Lương Mạn Thu cảm thấy như bị réo tên, vội cắm đầu ăn lấy ăn để tô mì như con đà điểu.

Nào ngờ Đới Kha đáp gọn:

– Nhiều vô kể.

Lương Mạn Thu sững người một lúc, đoạn gắp một đũa mì đầy ụ, lùa hết vào miệng như để trút giận.

Đới Tứ Hải thừa biết tính nết con trai nên đã xin nghỉ giúp cậu:

– Trước mắt ba sẽ xin cho con nghỉ một hôm, nhiều nhất là hai hôm thì vết bầm tan kha khá rồi.

Đoạn, ông lại hỏi:

– Tiểu Thu muốn khi nào quay lại trường?

Lương Mạn Thu đáp:

– Anh đi lúc nào thì con đi lúc đó ạ.

Đới Kha càu nhàu:

– Bám theo anh làm gì.

Đới Kha vì cô mà bị thương, Lương Mạn Thu thấy mình nên chăm sóc cậu một chút.

Đới Tứ Hải thừa tinh ý để nhìn thấu tâm tư của đám trẻ:

– Đại D, chương trình học ở Hải Thành nhanh hơn trường con nhiều lắm đấy.

Ý là đừng làm ảnh hưởng đến việc học của em gái.

“Lắm chuyện.” Đới Kha chửi thầm rồi lườm Lương Mạn Thu một cái.

Thoáng chốc, Lương Mạn Thu cảm thấy Đới Kha vẫn là Đới Kha bình thường. Cậu sẽ không vì nụ hôn đầu mà thay đổi tính tình xoành xoạch, thậm chí cô còn nghi là cậu đã quên béng chuyện tối qua rồi.

Sự ngượng ngùng và căng thẳng của nụ hôn đầu dường như tan biến trong những cuộc trò chuyện thường nhật, chỉ còn lại dấu tích những xuyến xao của mối tình đầu.

Đới Tứ Hải vội vã ra tiệm. A Liên đang mang thai nên dậy hơi muộn, bàn ăn giờ chỉ còn lại hai cô cậu tuổi mới lớn.

Lương Mạn Thu đang cúi đầu ăn thì nghe người bên cạnh khẽ đằng hắng. Cô ngẩng đầu lên, thấy tô mì của Đới Kha vẫn còn y nguyên, bèn hỏi:

– Anh, sao anh không ăn đi?

Đới Kha đáp:

– Đau tay.

Lương Mạn Thu hỏi:

– Đến đũa cũng không cầm nổi hả?

Đới Kha hỏi lại:

– Em nghĩ sao?

Lương Mạn Thu ngẫm nghĩ một lát rồi dè dặt hỏi:

– Hay để em đút cho anh nha?

Đới Kha ngả người ra sau ghế, không tỏ thái độ gì.

Lương Mạn Thu cầm lấy đôi đũa của Đới Kha. Thấy cậu không có phản ứng, cô bèn gắp một đũa mì, giữ một lúc cho nguội bớt rồi mới đặt lên muỗng, đưa đến bên miệng cậu.

Đôi môi mỏng từng hôn cô tối qua bỗng trở thành tâm điểm chú ý của Lương Mạn Thu. Nếu nhìn thêm chút nữa, e là cô sẽ lầm tưởng rằng cậu lại muốn hôn cô mất.

– A…

Đới Kha cụp mắt xuống, há miệng ngậm trọn miếng mì. Rồi cậu ung dung rút điện thoại từ túi quần ra, co một chân lên tì đầu gối vào mép bàn làm điểm tựa, bắt đầu chơi game.

Muỗng mì thứ hai vẫn lơ lửng trên miệng tô, Lương Mạn Thu chần chừ chưa đút thêm.

Lương Mạn Thu hỏi:

– Anh… vết thương của anh không đau sao?

Đới Kha luôn có cái lý sự cùn của mình:

– Cánh tay đau chứ ngón tay có đau đâu mà không bấm điện thoại được. A…

Lương Mạn Thu đành phải đút tiếp. Lần này nước mì hơi nhiều, vô ý tràn ra khóe miệng, một giọt nước trắng đục từ từ lăn xuống cằm Đới Kha. Cô thoăn thoắt dùng mép muỗng gạt đi, rồi lại rút khăn giấy lau cằm cho cậu.

Đới Kha có cảm giác như mình vừa hôn lên đầu ngón tay Lương Mạn Thu qua lớp khăn giấy mỏng manh ấy, bất giác lơ đãng nhìn cô một cái.

– Lương Mạn Thu, sao em thành thạo thế?

Lương Mạn Thu đáp:

– Trước đây em cũng từng đút cho bà nội ăn rồi.

Cứ như giờ Đới Kha còn trẻ đã mắc chứng lú lẫn, không thể tự chăm sóc bản thân vậy.

Cô nói thêm:

– Nhưng bà nội em chẳng chịu nghe lời chút nào, đút còn khó hơn cả trẻ con.

Đới Kha hỏi vặn lại:

– Chứ anh thì nghe lời lắm hả?

– Ít nhất là anh không phản kháng. – Chịu không nổi ánh mắt như thiêu như đốt của Đới Kha, Lương Mạn Thu vội nói thêm. – Anh, ý em là trong chuyện đút cơm thôi.

Phòng ngủ chính có tiếng động, A Liên đã dậy. Bà ôm bụng bầu đi ra, vừa lúc trông thấy cảnh tượng này thì đứng hình mất mấy giây.

– Hai đứa… đang làm gì đấy? Đại D, con bao nhiêu tuổi rồi mà còn để Tiểu Thu đút cơm hả?

Đới Kha lập tức bỏ chân xuống, kết quả là bị nghẹn, ho sặc sụa đến đỏ cả mặt.

Lương Mạn Thu vội đưa khăn giấy, giải thích với A Liên:

– Cô A Liên ơi, tay anh đau nên không cầm đũa được ạ.

A Liên hỏi:

– Thế lúc nãy nó đánh răng rửa mặt kiểu gì?

Lương Mạn Thu cứng họng, đành nhìn Đới Kha cầu cứu.

Đới Kha quẳng tờ khăn giấy, đút vội điện thoại vào túi rồi đứng dậy bỏ đi.

Tô mì vẫn còn hơn nửa, Lương Mạn Thu ngơ ngác hỏi:

– Anh ơi, anh không ăn nữa ạ?

– No rồi.

– Nhưng mà anh mới ăn được có mấy miếng…

Đới Kha đi thẳng về phòng, đóng sầm cửa lại, điều hòa kêu tít một tiếng khi được bật lên.

A Liên tủm tỉm cười đầy ẩn ý. Cái thằng nhóc Đại D này sĩ diện ghê! Chắc chắn là ngượng không dám để Tiểu Thu đút nữa, mà cũng chẳng còn mặt mũi nào tự mình ăn tiếp đây mà.

Bà đi ngang qua, xoa đầu Lương Mạn Thu một cái rồi vào bếp tìm đồ ăn sáng, nói:

– Tiểu Thu, con đừng có chiều theo cái thói ngang ngược của anh con quá.

Lương Mạn Thu đặt muỗng của Đới Kha xuống, cầm lại đũa của mình, lí nhí thanh minh:

– Anh ấy vì con nên mới bị thương…

A Liên nói thêm:

– Nó toàn ỷ con mềm lòng để bắt nạt con thôi.

Nhưng làm thế ít nhất cũng khiến Lương Mạn Thu thấy lòng nhẹ nhõm hơn đôi chút. Đúng như lời bà nội dặn, ra ngoài phải dẻo miệng siêng tay mới được.

Ăn xong phần của mình, Lương Mạn Thu vội vàng dọn dẹp chén đũa. Nhân lúc A Liên không để ý, cô bưng tô mì của Đới Kha đến trước cửa phòng cậu. Cô dùng khuỷu tay nhấn tay nắm cửa xuống, mở hé cửa rồi bước vào:

– Anh ơi…

Cậu trai vì sĩ diện hão mà rước khổ vào thân kia sững người một chút, rồi tự cầm đũa ngồi trước bàn học ăn ngấu nghiến.

– Anh ơi, anh có muốn uống nước ngọt không? Coca, Sprite, hay Fanta?

Lương Mạn Thu như quay ngược về sáu năm trước, cái hồi mới chân ướt chân ráo đến nhà họ Đới, răm rắp nghe theo mọi yêu cầu của Đới Kha, ngoan ngoãn đến khó tin.

Đới Kha đáp:

– Lấy cho anh chai bia, loại nhỏ thôi.

Lương Mạn Thu tròn xoe mắt hỏi:

– Anh, sao mới sáng tinh mơ anh lại uống bia? Mà khoan, trẻ vị thành niên sao được uống rượu bia chứ?

Đới Kha kéo tay Lương Mạn Thu, xoay người cô hướng ra cửa, rồi đét mông cô một cái gọn gàng dứt khoát như giao bóng tennis.

– Mau đi đi.

Lương Mạn Thu hỏi:

– Có cần lấy ly không anh?

Đới Kha đáp:

– Ly liếc gì.

Lương Mạn Thu đành phải cắn răng đi ra ngoài, cố gắng tránh mặt A Liên, lén lút lấy một chai bia San Miguel 330ml, tiện tay cuỗm luôn cái khui bia trên nóc tủ lạnh.

Cô giấu chai bia vào lòng, vội vàng chuồn về phòng Đới Kha.

Đới Kha bật nắp chai, ngửa cổ tu một hơi lớn. Yết hầu của cậu trượt lên trượt xuống, trông như một viên dạ minh châu đang ẩn mình dưới lớp da.

Lương Mạn Thu ngồi xuống chiếc ghế gỗ bên cạnh, hỏi:

– Anh, lần đầu tiên anh uống rượu bia là mấy tuổi thế?

Lần này chắc chắn không phải lần đầu.

Đới Kha đáp:

– Quên rồi.

Lương Mạn Thu hỏi:

– Sớm hơn cả hút thuốc à?

Đới Kha đáp:

– Ừ.

Lương Mạn Thu lại hỏi:

– Trước khi quen em luôn hả?

Đới Kha kể:

– Lão Đới bảo hồi anh hai ba tuổi, không cẩn thận làm đổ ly rượu trắng trên bàn, thế là anh chạy tới li3m sạch…

Lương Mạn Thu nhăn mũi:

– Thật không đó…

Đới Kha trước đây cứ nói cậu không thông minh là do bị cô phang chậu inox vào đầu, giờ xem ra não cậu vốn sớm bị cồn ngâm hỏng từ đời nào rồi.

Đới Kha xoay cổ tay, đưa chai bia lại bên miệng Lương Mạn Thu:

– Lương Mạn Thu, em uống một ngụm đi.

Lương Mạn Thu nghiêng đầu, xua tay:

– Em không dám uống đâu.

Đới Kha giục:

– Uống đi.

Lương Mạn Thu khẽ nài:

– Không mà…

Miệng chai thủy tinh vừa lạnh vừa cứng chạm vào môi cô, mùi bia nhè nhẹ phả vào mũi.

Đới Kha nói:

– Không uống là anh lại hôn em đấy.

Lương Mạn Thu khựng lại, hóa ra cậu không hề mất trí nhớ. Nụ hôn đầu vì thế mà có thêm một vật chứa ký ức, như được cài thêm một lớp bảo hiểm, tránh bị lãng quên.

Chai thủy tinh đọng đầy những giọt nước li ti. Lương Mạn Thu dùng một tay nắm cổ chai, tay kia thì đỡ đáy chai.

Đới Kha dụ dỗ:

– Nhấp một ngụm nhỏ cho biết vị thôi cũng được.

Lương Mạn Thu ngửa cổ nhấp một ngụm nhỏ. Vị cay nồng át cả cảm giác mát lạnh, chạy dọc thực quản xuống tận dạ dày, trong miệng chỉ đọng lại vị ngọt đăng đắng.

Cô lập tức lè lưỡi, nhăn mặt trả lại cho Đới Kha.

Đới Kha bật cười, cố tình trêu:

– Thêm ngụm nữa nhé, anh mớm cho em?

– Đắng lắm… – Hai má Lương Mạn Thu ửng hồng như say rượu. Cô lấy mu bàn tay che miệng, lắc đầu lia lịa. – Anh ơi, anh thật… hư quá đi mất thôi…

Cặp anh em hờ này lại cùng nhau lén lút làm thêm một chuyện xấu, sợi dây bí mật một lần nữa thắt chặt họ thêm một chút.

Bình Luận (0)
Comment