Sau một ngày nghỉ ngơi, Lương Mạn Thu và Đới Kha quyết định sáng thứ Ba sẽ quay lại trường. Sau vụ lùm xùm hôm trước, Đới Tứ Hải lái xe đưa hai đứa đến trường. Ông lơ đãng hỏi:
– Xe mô tô đậu ở đâu?
Đới Kha vẫn cố giả ngơ:
– Xe mô tô nào ạ?
Đới Tứ Hải liếc nhìn con trai qua kính chiếu hậu, lạnh lùng hỏi:
– Ba Béo đua xe lạng lách mất rồi, con nghe nói chưa?
Lương Mạn Thu và Đới Kha trao đổi ánh mắt, ngơ ngác nhìn nhau.
Đới Tứ Hải nói:
– Nó chở hai đứa con gái, lúc ôm cua không làm chủ được tay lái làm lật xe, đi ngay lúc đó, còn hai con bé kia thì bị thương nặng.
Cao Tử Ba đã vắng bóng trong cuộc sống của Đới Kha từ lâu. Việc hai người không gặp mặt và việc cậu ta qua đời, tuy kết quả là như nhau nhưng bản chất lại hoàn toàn khác biệt.
Lần đầu tiên nghe tin một người bạn cùng trang lứa qua đời, Đới Kha không khỏi bàng hoàng, xót xa. Cậu hỏi:
– Chuyện khi nào vậy ba, sao con không nghe nói gì?
Đới Tứ Hải đáp:
– Cũng mới mấy hôm trước thôi, hàng xóm tới tiệm ba kể. Con ở trường chắc tin tức không nhanh bằng.
Đới Kha nói:
– Ba Béo đua xe liều mạng lắm, con sao giống nó được.
Đới Tứ Hải thở dài:
– Ba già rồi, không quản nổi con nữa. Vài tháng nữa là con tròn mười tám tuổi, lớn rồi thì tự mà giữ chừng mực.
Đới Kha thường chẳng mấy để tâm tới mấy lời cũ rích này của Đới Tứ Hải. Nhưng lần này cậu bất giác nghĩ nhiều. Có phải giờ Đới Tư Hải dễ tính như vậy là vì ông sắp sửa đón chào một sinh linh mới không? Nếu thằng lớn đã không ra hồn thì gửi gắm hy vọng vào đứa sau vậy.
Sự so sánh khiến Đới Kha tự dưng thấy hụt hẫng, bèn nổi cơn chướng nói:
– Ba, con muốn một chiếc xe mô tô làm quà sinh nhật.
Không ai hiểu con bằng ba, Đới Tứ Hải thừa biết cậu muốn xin tiền bù vào vụ mua xe nên dở khóc dở cười hỏi:
– Lần này mua xe mô tô lại tốn bao nhiêu tiền rồi?
Đới Kha đáp:
– Ba bốn chục nghìn tệ.
Lương Mạn Thu bất giác liếc nhìn Đới Kha, lúc trước cậu nói với cô chỉ tốn hai chục nghìn. Vẻ mặt cô suýt chút nữa đã tố cáo cậu.
Thình lình, đầu gối phải tr ần trụi của cô bị bấu chặt, hơi ấm từ lòng bàn tay Đới Kha như thấm qua da thịt, chạy thẳng l3n đỉnh đầu. Lương Mạn Thu thầm giật nảy mình.
Đới Kha đang cảnh cáo cô đừng nói lung tung.
Đới Tứ Hải quả nhiên nhân lúc đèn đỏ, quay đầu lại hỏi Lương Mạn Thu:
– Tiểu Thu, có đúng ngần ấy không con?
Đới Kha kín đáo rút tay về, không rõ Đới Tứ Hải không phát hiện ra hành động của cậu hay chỉ lười tính toán.
Lương Mạn Thu đáp:
– Bác ơi, con không biết ạ, con không rành mấy thứ này, anh không nói với con.
Đới Kha chen vào:
– Suzuki dù là hàng sang tay cũng đâu có rẻ.
Đới Tứ Hải nói với Lương Mạn Thu:
– Anh con không nghe lời bác, con ráng khuyên nó đừng đua xe nhé.
Lương Mạn Thu lí nhí:
– Anh ấy cũng đâu nghe lời con…
Đới Tứ Hải quả quyết:
– Nó sẽ nghe mà.
Đới Kha khẽ nhếch mép cười.
Dạy dỗ Đới Kha xong, giờ đến lượt Lương Mạn Thu.
Đới Tứ Hải hỏi:
– Tiểu Thu, con mua điện thoại rồi à?
Lương Mạn Thu đành lấy điện thoại từ trong ba lô ra, rướn người đặt lên hộp tỳ tay. Đới Tứ Hải không cầm lấy, chỉ liếc sơ rồi hỏi:
– Điện thoại thông minh, anh mua cho con à?
Câu trả lời đã viết rõ trên mặt Lương Mạn Thu.
Đới Tứ Hải gật gù, rồi lại chĩa mũi dùi về phía Đới Kha:
– Gom góp được ngần ấy tiền cũng không phải dễ, ba coi thường con rồi.
Con trai lớn rồi, đã biết tiết kiệm tích cóp tiền của, Đới Tứ Hải thấy khá hài lòng.
Đới Kha nói:
– So với xe mô tô thì nhằm nhò gì, ba có tặng xe cho con không đây…
Đới Tứ Hải hất hàm ra hiệu Lương Mạn Thu cất điện thoại đi rồi nói:
– Dùng điện thoại đừng để ảnh hưởng học tập, hai đứa mà học sút là ba tịch thu đấy.
Màn dạy dỗ theo dây chuyền kết thúc, chiếc xe tiếp tục lăn bánh.
Xe đến trường cấp ba Tân Hải trước, Đới Kha bước xuống từ băng sau.
– Anh đi đây. – Cậu nhìn Lương Mạn Thu một cái, rồi lại chạm khẽ vào đầu gối cô đang nhô ra dưới chiếc quần đồng phục ngắn, như thể vịn vào đó để đứng dậy, có bám hơi mạnh tí.
Cậu không né Đới Tứ Hải khi làm trò này, trông chỉ như mấy trò đùa giỡn thường ngày.
Lương Mạn Thu vẫy tay:
– Anh ơi, tạm biệt anh.
Khi Đới Kha đã khuất dạng, Lương Mạn Thu bất giác lấy điện thoại ra xem, vẫn chưa có tin nhắn của cậu.
Đới Tứ Hải hiểu lầm ý Lương Mạn Thu, nói:
– Con đừng lo, giờ cao điểm hướng này không kẹt xe lắm, chắc không trễ học đâu.
Lương Mạn Thu cất điện thoại, đáp:
– Bác cứ chạy từ từ thôi ạ.
Buổi sáng Đới Tứ Hải khá bận rộn, dọc đường nghe vài cuộc điện thoại, không tán gẫu gì thêm với Lương Mạn Thu.
Vừa xuống xe, Lương Mạn Thu lại móc điện thoại ra, quả nhiên thấy Đới Kha đã nhắn tin.
Mộc Khả: “Tối nay không có ai bôi thuốc cho anh hết.”
Nếu là trước đây, Lương Mạn Thu sẽ chê cậu lười. Nhưng vết thương của cậu là vì cô mà có, giờ mắng thêm một câu cũng thấy bất nhẫn.
Trà Lạnh: “Anh ơi, anh chịu khó tự bôi thuốc nhé.”
Trà Lạnh: (Icon chim cánh cụt hôn gió)
Mộc Khả: “Mỗi thế thôi à?”
Chứ còn sao nữa?
Lương Mạn Thu lại nhớ tối hôm trước, cô cũng từng hỏi một câu tương tự trong lúc hoang mang, rồi Đới Kha đã bảo cô hôn cậu một cái.
Lương Mạn Thu lùng sục hết kho icon có sẵn trong QQ, nhấn chọn tất cả những hình liên quan đến hôn hít hay mập mờ. Nếu môi cô có son thì mặt Đới Kha đã chi chít vết son rồi.
Trà Lạnh: (icon ngượng ngùng) (icon dễ thương) (icon tình yêu) (icon hoa hồng) (icon hôn) (icon trái tim) (icon hôn gió) (icon mặt trời)
Những nụ hôn ấy rực rỡ và nồng nhiệt như màn pháo hoa, làm cậu trai mười bảy tuổi hoa cả mắt.
Mộc Khả: (icon anh lính hút thuốc)
Vội vào lớp trước khi chuông reo, Lương Mạn Thu ngồi học tiết đầu tiên mà lòng như lửa đốt.
Châu Thư Ngạn không lén hỏi han gì, nhưng ánh mắt đã thay lời muốn hỏi.
Tan học, cậu ta vẫn không kìm được mà hỏi:
– Cậu không sao chứ?
Lương Mạn Thu lắc đầu:
– Hôm qua cảm ơn cậu nhé.
Châu Thư Ngạn nói:
– Tớ chỉ báo cảnh sát thôi chứ chẳng giúp được gì nhiều. Tớ tin ai đi ngang qua trông thấy cảnh đó cũng sẽ làm thế.
Lương Mạn Thu sợ Châu Thư Ngạn cũng chơi chiêu như Đới Kha, hỏi cô định cảm ơn cậu ta thế nào, bèn chủ động mở lời:
– Trưa nay tớ mời cậu ăn cơm nhé.
Đề nghị của Lương Mạn Thu dường như vượt quá mong đợi của Châu Thư Ngạn, cậu ta cười nhận lời.
Nhưng trưa học xong đến căng tin, Châu Thư Ngạn chẳng cười nổi nữa. Lương Mạn Thu không chỉ mời mình cậu ta mà còn gọi cả An Giai Nguyệt và Khỉ Con đi cùng. Thế là hội bạn ngồi hai bàn trước sau được dịp xúm lại ăn bữa cơm sum họp.
Khỉ Con hỏi:
– Sao tự dưng bữa nay Tiểu Thu khao thế? Có chuyện gì vui à?
Lương Mạn Thu tối qua đúng là có chuyện vui, nhưng đó là chuyện riêng của cô và Đới Kha, không đáng để ăn mừng với người ngoài.
An Giai Nguyệt nói:
– Tớ biết rồi! Có phải anh bồ mô tô bảo cậu mời bọn tớ ăn một bữa để chính thức ra mắt không?
Hai má Lương Mạn Thu ửng hồng. Khác với vẻ hồng hào do vận động trong tiết Thể dục vừa rồi, vệt hồng này mang theo niềm hân hoan say lòng người.
– Do tớ vừa được cho tiền sinh hoạt phí, bình thường các cậu cũng hay mua đồ ăn vặt cho tớ mà. Với lại… – Lương Mạn Thu sờ nhẹ chóp mũi. – Hôm qua tớ gặp chút rắc rối, may mà bí thư chi đoàn giúp đỡ nhiều nên tớ muốn đặc biệt cảm ơn cậu ấy.
Thì ra là để tránh điều tiếng.
An Giai Nguyệt chợt hiểu ra. Lương Mạn Thu đã có anh bồ mô tô, thành ra không tiện đi ăn riêng với bí thư chi đoàn nên mới rủ thêm cô và Khỉ Con.
Bình thường Châu Thư Ngạn mang đồ ăn vặt cho Lương Mạn Thu, cô và Khỉ Con cũng được hưởng sái.
An Giai Nguyệt liếc mắt ra hiệu cho Khỉ Con, nhưng cậu bạn này chỉ mải ăn, đầu óc còn đơn giản, chưa nghĩ sâu xa đến vậy.
Châu Thư Ngạn giúp một việc nhỏ, được ưu ái tạm thời. Trên đường về ký túc xá, cậu ta tranh thủ hỏi:
– Cái anh hôm qua không phải là anh ruột cậu à?
– Chỉ là anh bình thường thôi. – Lương Mạn Thu gật đầu thừa nhận, không giải thích thêm.
– Thảo nào trông không giống nhau. – Châu Thư Ngạn nói. – Cậu với ba cậu cũng không giống lắm…
Tim Lương Mạn Thu khẽ giật thót.
Ngày trước ở thôn Sơn Vĩ, ai ai cũng biết chuyện bê bối của thằng con phá của nhà họ Lương. Lương Mạn Thu khi đó còn nhỏ dại ngây thơ, không ai trách móc, dân ở đó cùng lắm chỉ hỏi thăm xem ba cô dạo này ở đâu thôi. Đến Hải Thành, cô cứ ngỡ đã thoát khỏi thôn Sơn Vĩ, chuyện cũ sẽ theo đó mà bị chôn vùi, cô sẽ xuất hiện trước mắt người ngoài với thân phận con gái nuôi nhà họ Đới một cách trong sạch nhẹ nhõm.
Lương Lập Hoa chẳng khác nào một quả bom tấn, thân phận con nghiện giấu giếm sáu năm cuối cùng cũng phát nổ. Đầu óc cô quay cuồng, không biết phải đối mặt với những ánh nhìn khác lạ ra sao.
Cô lí nhí đáp:
– Chắc tại ông ấy gầy thoát tướng thôi.
Châu Thư Ngạn ngẫm nghĩ một lát rồi nói:
– Chắc vậy ha.
Khu ký túc xá đã ở ngay trước mắt. Càng đến gần, Lương Mạn Thu càng thấy nhẹ nhõm, cuối cùng cũng có thể im lặng.
Châu Thư Ngạn đắn đo rồi hỏi:
– Liệu đám người xấu đó có tìm cậu nữa không?
Lương Mạn Thu không biết cậu ta lo lắng hay tò mò, chỉ lắc đầu bảo:
– Tớ không biết.
Cô cũng không chắc Lương Lập Hoa có quay lại quấy rầy mình không nữa. Chuyện xảy ra đột ngột, thời gian lại gấp gáp, Đới Tứ Hải không dặn dò gì đặc biệt, chỉ bảo cô yên tâm học hành.
Châu Thư Ngạn nói:
– Ở trường chắc không sao, bao giờ được nghỉ nếu cậu ra ngoài thì chú ý một chút.
Lương Mạn Thu gật đầu, chạy về cạnh An Giai Nguyệt, cùng cô nàng về ký túc xá nữ.
Trong chăn, cô lấy điện thoại lên QQ tìm Đới Kha. Niềm vui bất ngờ của nụ hôn đầu đã làm vơi đi mọi lo lắng. Đới Kha vẫn chưa gì về Lương Lập Hoa, cũng không hỏi cách đối phó sau đó. Cậu dường như không mấy để tâm.
Trà Lạnh: “Anh ơi, anh ăn cơm chưa?”
Mộc Khả: “Không có ai đút.”
Trà Lạnh: (icon cơm trắng)
Mộc Khả: (icon lườm)
Trà Lạnh: “Anh ơi, bạn bè có tò mò sao tay anh lại bị thương không?”
Sáng sớm trước khi ra ngoài, Đới Kha đã thử mặc đồng phục dài tay để che vết thương, nhưng mới đi vài bước trong phòng điều hòa đã thấy nóng không chịu nổi, đành phải thôi.
Mộc Khả: “Anh bảo là đánh nhau.”
Thế là bạn bè trong lớp tha hồ tưởng tượng, tới tấp hỏi có phải đó là một trận đại chiến giành gái, bem nhau vì tình không. Bề ngoài tuy khác, nhưng bản chất thì giống, Đới Kha không cãi được.
Bạn bè lại hỏi đối phương là ai, đứa nào chán sống mà dám giành gái với Đại D không biết.
Đới Kha không bịa ra nổi một người như vậy, càng im lặng lại càng bí ẩn, khiến đám bạn càng thêm tò mò cực độ về “ghệ Đại D” trong truyền thuyết.
Trà Lạnh: “Anh phải nói là thấy chuyện bất bình ra tay giúp đỡ chứ.”
Mộc Khả: “Thế em phải phát phần thưởng cho anh.”
Trà Lạnh: “Anh muốn được thưởng gì nè?”
Mộc Khả: “Em.”
Cứ ngỡ Đới Kha chưa nói hết, Lương Mạn Thu đợi một lúc, không thấy tin nhắn nào nữa, cậu còn hiếm hoi dùng dấu chấm câu.
Cô dường như hiểu ra ý nghĩa của đoạn hội thoại, dù chỉ là mơ hồ, rằng cậu muốn gần gũi hơn.
Đới Kha trước giờ chưa từng che giấu ý định muốn tiếp xúc thân mật với cô. Chỉ là không rõ lần này liệu ẩn ý của cậu còn tầng nghĩa sâu xa nào mà cô chưa hiểu không.
Cảm giác được người khác cần đến cũng là một dạng tình yêu.
“Anh ấy có ý gì nhỉ? Hỏi thẳng thì lại gây cụt hứng.” Lương Mạn Thu ôm điện thoại ngẫm nghĩ một lát rồi trả lời: “Em đây ạ.”
Mộc Khả: (icon ngoáy mũi)
Lương Mạn Thu và Đới Kha cứ dính nhau như sam kiểu đó mãi cho đến thứ Bảy. Bình thường đây là ngày Lương Mạn Thu mong đợi nhất, nay lại thấy sợ một cách khó hiểu. Cô sợ Lương Lập Hoa sẽ quay lại, rình mò ở đâu đó chờ mình để tiếp tục moi tiền.
Nếu có thể dùng một hai trăm tệ để đuổi Lương Lập Hoa đi, Lương Mạn Thu bằng lòng cắn răng chịu thiệt. Cô chỉ sợ ông ta tham lam vô độ, dẫn dụ chủ nợ đến nhà họ Đới rồi làm hại những người xung quanh cô thôi.
Lương Mạn Thu gọi điện cho Đới Tứ Hải, nói thứ Bảy muốn đi dự sinh nhật bạn rồi ngủ luôn nhà bạn không về.
Đới Tứ Hải lại hỏi Chủ nhật có về không, Lương Mạn Thu đáp tùy tình hình, có lẽ sẽ đi mua sắm với bạn.
Khi ông hỏi tên bạn, cô đành lấy An Giai Nguyệt ra làm lá chắn. Đới Tứ Hải không nói gì thêm.
Tối thứ Bảy trường trung học Hải Thành tan học, một số bạn nhà xa không về, một số khác thì sáng Chủ nhật đến trường tự học nên cuối tuần sân trường vẫn còn nhộn nhịp. Chỉ có ký túc xá của Lương Mạn Thu là vắng lặng bởi tuần này chỉ mình cô ở lại trường.
Lương Mạn Thu cứ ngỡ mình lại quay về thôn Sơn Vĩ, với căn nhà trống huơ trống hoác và những đêm dài lẻ bóng, khác hẳn với lúc ở Bích Lâm Hồng Đình. Ở đó, hễ về nhà là có ngay Đới Kha ồn ào náo nhiệt bên phòng sát vách, khiến cô chẳng bao giờ thấy cô đơn buồn tủi.
Điện thoại của Lương Mạn Thu quả thật không cô đơn tí nào, bởi Đới Kha cứ cách một chặp lại nhắn tin cho cô trong giờ tự học buổi tối.
Mộc Khả: “Đang ở đâu?”
Đầu ngón tay Lương Mạn Thu đặt hờ trên màn hình điện thoại khẽ run lên, cô gõ từng chữ một.
Trà Lạnh: “Nhà bạn.”
Đới Kha gọi video tới, cô liền từ chối ngay.
Mộc Khả: “Bố đây đang đứng trước cổng trường Hải Thành, lết xác ra đây mau!”
Lương Mạn Thu gõ “Em không có ở trường” rồi lại xóa đi từng ký tự một. Đây không phải lần đầu cô trót nói dối mà tắc tị không biết bịa tiếp sao.
Cô đành đánh liều thu dọn cặp sách, bước ra cổng trường như những chiều thứ Bảy trước đây, chỉ khác là bây giờ trời đã nhá nhem tối.
Ngoài cổng trường, Đới Kha và Đới Tứ Hải đang đứng cạnh xe, dõi mắt về phía cô.