Một ngày tháng Giêng năm 2015, giữa mưa phùn giá rét, nhà họ Đới đón thêm thành viên mới.
Lương Mạn Thu và Đới Kha nghỉ đông về nhà, cùng nhau đến trung tâm ở cữ thăm em trai cậu.
Đới Kha đút hai tay vào túi quần, cúi đầu nhìn chiếc xe đẩy.
Em bé trong tã lót nhỏ xíu xiu, còn chưa dài bằng cánh tay cậu, da dẻ đỏ hỏn, nhăn nheo.
Đới Kha dùng đốt ngón tay quẹt nhẹ má Lương Mạn Thu, thì thầm:
– Nó không trắng bằng em.
Lương Mạn Thu không kịp né, quan sát phản ứng của Đới Tứ Hải và A Liên theo phản xạ.
May mà sự chú ý của đôi vợ chồng này đều dồn hết vào bé Đới Vũ nên không để ý đến cử chỉ thân mật của hai bọn họ.
Đới Tứ Hải nói:
– Đại D, con bế em một lát đi.
– Không. – Đới Kha đáp.
Đới Tứ Hải dùng hai tay bế em bé từ trong xe đẩy ra, định đưa cho Đới Kha:
– Anh bế em một lát đi.
Đới Kha vẫn đút tay túi quần, nghiêng người né tránh, lùi ra sau lưng Lương Mạn Thu:
– Không bế.
Đới Tứ Hải cười tủm tỉm trách móc:
– Em bây mà bây cũng không thèm bế.
Rồi ông đưa cho Lương Mạn Thu, hỏi:
– Tiểu Thu có muốn bế em một lát không?
Lương Mạn Thu căng thẳng nắm chặt hai tay:
– Con phải bế thế nào ạ?
Đới Tứ Hải hướng dẫn cô ngồi xuống ghế, dùng khuỷu tay đỡ phần đầu và cổ của em bé, lòng bàn tay nhẹ nhàng giữ bên ngoài tã lót, còn tay kia thì đỡ hờ.
Lương Mạn Thu cứng nhắc làm theo một cách cẩn thận.
Đới Kha lại đến gần ngắm nghía, không nhìn ra đứa bé này giống Đới Tứ Hải hay A Liên.
Lương Mạn Thu nói:
– Anh ơi, cho anh bế một lát này.
– Biến. – Đới Kha gắt.
Lương Mạn Thu cười nói:
– Dễ thương ghê.
– Dễ thương chỗ nào? – Đới Kha bĩu môi.
Trông chẳng khác gì con chuột con lột da.
– Chỗ nào cũng dễ thương hết. – Lương Mạn Thu khăng khăng.
– Em muốn đẻ à? – Đới Kha hỏi.
Lương Mạn Thu cuống lên:
– Anh nói cái gì thế!
Đới Tứ Hải bế lại em bé, khẽ trách Đới Kha:
– Nói linh tinh gì đấy, em con còn đang đi học.
Đới Kha lại tìm ra điểm để chê bai:
– Sao lại đặt tên là Đới Vũ vậy, nghe như Cá Hố ấy.
A Liên hiếm khi đồng tình với Đới Kha:
– Cô cũng bảo nghe như cá hố mà ba con cứ đòi đặt tên này. Ông ấy bảo đi xem thầy, thầy bảo đặt thế cho anh em hòa thuận, hòa khí sinh tài.
Đới Tứ Hải cúi đầu nhìn đứa bé đang ngủ say, nở nụ cười hiền từ:
– Cá Hố cũng dễ thương mà, phải không bé Đới Vũ của ba.
Cảnh tượng Đới Tứ Hải tỏ vẻ trìu mến với một đứa trẻ khác ngoài Lương Mạn Thu thật lạ lẫm. Đới Kha nhìn mà sững cả người, khóe miệng cậu giật giật:
– Buồn nôn ghê.
Đới Tứ Hải trêu
– Anh hư quá, không chịu bế bé Đới Vũ nhà mình gì hết.
Đừng nói Đới Kha, ngay cả A Liên cũng phải phì cười nói:
– Buồn nôn thật đấy. Ôi trời, em không cười được, cứ cười là vết mổ lại đau.
Đới Tứ Hải vội nói:
– Em cẩn thận chút.
A Liên sinh mổ, quá trình vượt cạn vô cùng hiểm nghèo khiến Đới Tứ Hải sợ đến suýt ngất. Ban đầu khi quyết định giữ đứa bé, ông đã rất do dự vì cảnh tượng người vợ quá cố qua đời cứ hiện về ám ảnh, nhưng A Liên kiên quyết giữ lại, nói rằng con cái là duyên phận, hơn nữa, vợ chồng tái hôn mà không có con thì khó bề gắn bó lâu dài.
May mà trời có mắt, A Liên gặp dữ hóa lành, Đới Tứ Hải cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Bà sẽ ở trung tâm ở cữ đủ bốn mươi ngày để tĩnh dưỡng, đón Tết ở đây rồi hết kỳ nghỉ đông mới về nhà.
Đới Tứ Hải mang trứng gà luộc sơn đỏ đi phát ở hai cửa tiệm để mừng nhà có thêm người.
Ngôi nhà ở Bích Lâm Hồng Đình lại chỉ còn Lương Mạn Thu và Đới Kha.
Kỳ nghỉ đông năm nay của Đới Kha chỉ kéo dài vỏn vẹn mười ngày, cậu vừa phải cày đống bài tập làm mãi không hết, vừa tranh thủ những ngày nghỉ ít ỏi cuối cùng để xả hơi.
Lương Mạn Thu chọn ban Xã hội nên không còn hiểu bài vở của Đới Kha nữa, mà cậu cũng sớm đã chẳng cần cô giúp đỡ.
Cô vuốt mái tóc hơi dài hơn trước của Đới Kha, thấy khá ráp tay, cứng như tính nết của cậu vậy.
– Anh, có phải anh nên cắt tóc rồi không? – Lương Mạn Thu hỏi.
– Tháng Ba hẵng cắt, rồi để đến hè, anh tính nhuộm vàng. – Đới Kha đáp.
Có lẽ do lợi thế trời cho của một chàng trai đẹp, lại thêm khí chất ngang tàng bất cần đời, nên Đới Kha chỉ chú tâm đ ến ngoại hình ở mức không để mình lôi thôi.
Lương Mạn Thu ngẩn người, tưởng tượng cảnh cậu để tóc vàng hoe lái xe mô tô, háo hức khen:
– Anh ơi, trông anh sẽ đỉnh lắm, đỉnh của chóp luôn ấy.
Đới Kha hừ một tiếng bằng mũi.
Lương Mạn Thu nói:
– Cũng điệu phết nhé.
Ngay sau đó, đầu cô bị ấn nhẹ một cái.
– Chắc đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng trong đời anh nhuộm tóc vàng.
– Làm gì đến mức ấy, lên đại học chắc chẳng ai quản chuyện tóc tai nữa.
– Em không hiểu đâu.
– Vậy anh nói gì mà em hiểu được ấy.
Đới Kha chẳng nói chẳng rằng, kéo thẳng Lương Mạn Thu ngồi lên đùi mình, ôm lấy cô rồi cúi đầu hôn. Sau hơn nửa năm yêu đương, họ đã biết cách điều chỉnh hơi thở và tư thế một cách linh hoạt, để môi lưỡi hoà quyện khăng khít và thoải mái hơn.
Lương Mạn Thu cười khúc khích, vừa vùng vẫy vừa nói:
– Em bảo anh nói cơ mà, có bảo anh hôn đâu.
– Vừa nãy ai nói “Anh ơi, cho anh ôm một cái này” ấy nhỉ?
Đúng là nói nhăng nói cuội.
Đới Kha giữ lấy vai Lương Mạn Thu, vuốt v e má cô. Những cái véo mạnh bạo thường ngày bỗng trở nên dịu dàng lạ thường, tựa như nụ hôn của cậu, mỗi cử chỉ nhỏ nhặt đều chứa chan niềm say đắm. Rồi đầu ngón tay cậu tựa như bút vẽ, lướt qua cằm, dọc theo động mạch cảnh đang đập rộn ràng, đoạn áp lên xương quai xanh cô.
Lương Mạn Thu mặc một chiếc áo len sọc nhiều màu cổ tròn, áo khoác ngoài bung mở, để lộ đường cong nhấp nhô của khuôn ngực. Lờ mờ đoán ra nơi bàn tay Đới Kha sẽ dừng lại, tim Lương Mạn Thu đập nhanh hơn, cô bất giác nắm lấy cổ tay cậu.
Nhưng bó tay chịu trói thì đã không phải là Đới Kha. Cậu chuyển từ thăm dò mấp mé sang đánh thẳng vào mục tiêu, bàn tay to lớn với những đốt ngón tay rõ ràng ấy lập tức nắm lấy một bên ngực cô, bóp nhẹ mấy cái rõ mồn một.
Nụ hôn của cậu đột nhiên trở nên mãnh liệt, ngực dán sát tới, đè lên mu bàn tay Lương Mạn Thu, nom cứ như thể cô đang ấn tay cậu lên ngực mình vậy.
Cánh tay kia của cô bị kẹt dưới nách Đới Kha, không sao cử động được, chỉ có thể chạm vào cơ lưng săn chắc và bấu lấy vai cậu.
Lương Mạn Thu cảm thấy miệng mình bị Đới Kha bịt kín như bưng, không một tia khí nào lọt ra được. Đầu lưỡi của họ như hai chú cá nhỏ đầy sức sống, quấn quýt giao đấu trong khoang miệng chật hẹp. Đới Kha m út mát rồi cắn nhẹ đầu lưỡi cô, như thể đó là một miếng bánh ngọt ngào với kết cấu mềm mịn, nếm mãi vẫn không thấy đã.
Khối mềm mại trong lòng bàn tay suýt nữa thì không nắm trọn được, càng mang lại một trải nghiệm mới lạ. Cách một lớp áo, thứ cậu chạm vào vẫn là da thịt đầy đặn, nhưng lại khác hẳn với thịt ở mông. Nó bị áo ngực giữ lại một nửa, cách mấy lớp vải mà vẫn mềm mại căng đầy như một quả bóng bay bơm căng nước, cậu không dám tưởng tượng cảm giác khi được chạm vào da thịt tr@n trụi sẽ thế nào.
Đới Kha cảm nhận được nhịp tim của Lương Mạn Thu cũng đập nhanh như của cậu, không ngừng thúc vào lồ ng ngực. Sự run rẩy của cô liên tục lan sang người Đới Kha qua lòng bàn tay và hơi thở dồn dập, khơi gợi những phản ứng tương tự trên cơ thể cậu. Diện tích da thịt tiếp xúc rộng lớn khiến hai người dính chặt vào nhau, hòa làm một thể, mỗi điểm chạm đều rung lên cộng hưởng.
Đới Kha vẫn chưa thỏa mãn. Cậu gỡ tay Lương Mạn Thu ra, vén một góc vạt áo len lên, hơi ấm từ lòng bàn tay xuyên qua lớp áo thun mỏng, áp lên bụng cô.
Lương Mạn Thu giật bắn mình, cắn vào lưỡi Đới Kha, cố sống cố chết giữ chặt bàn tay to lớn đang chuẩn bị vượt rào kia.
Đới Kha đau quá vội rụt tay lại, gắt:
– Em muốn chết hả, Lương Mạn Thu?
Hai má Lương Mạn Thu ửng hồng vì e thẹn. Cô bĩu môi, ôm chặt vai cậu, không nói một lời mà dụi đầu vào ngực cậu.
Đới Kha tuy có lúc ngang ngược nhưng không đến mức b3nh hoạn. Cậu mơ hồ cảm nhận được giới hạn khám phá của mỗi giai đoạn, chỉ dám nếm thử rồi dừng lại. Cậu sợ Lương Mạn Thu không chịu nổi, cũng sợ bản thân chịu không nổi cái máu dê trong người mình.
– Anh cho em sờ rồi mà.
– Con trai với con gái sao mà giống nhau được. – Lương Mạn Thu lắp bắp. – Con gái có bao giờ c ởi trần đâu.
Đới Kha nói:
– Nó khủng thế từ bao giờ vậy? Anh xém không nắm nổi luôn.
Hành động thì chưa đến mức bi3n thái, chứ lời nói thì đã quá trớn lắm rồi.
Lương Mạn Thu đấm nhẹ vào vai cậu một cái, không dám nhìn vẻ mặt của cậu lúc này. Chỉ cần tưởng tượng đến vẻ cợt nhả ấy thôi là cô đã thấy tê cả da đầu, cảm giác xấu hổ xen lẫn một niềm vui thích kỳ lạ đủ để cô phải trằn trọc cả đêm mới tiêu hóa nổi.
Vì A Liên đang ở cữ, năm nay Đới Tứ Hải không đưa Đới Kha về quê mà ở lại Hải Thành đón Tết. Năm ngoái, Lương Mạn Thu vẫn đến nhà cô mình ăn Tất niên, nhưng từ khi bà nội mất, cô thấy không còn tự nhiên nữa. Dẫu vậy, Đới Tứ Hải cứ khăng khăng bảo cô nên qua lại với họ nhiều hơn, nên cô đành cố gắng ở lại đó đến hết mùng Một.
Năm nay, cô dè dặt hỏi Đới Tứ Hải xem mình có thể ăn Tất niên cùng anh trai được không. Có lẽ Đới Tứ Hải phải lo nghĩ quá nhiều việc nên cũng không hơi đâu mà bận tâm. Ông chỉ chuẩn bị một phần quà Tết, bảo cô sau Tết dành một bữa rảnh rỗi sang thăm cô mình.
Bữa Tất niên nhà họ Đới gọi đồ ăn ngoài nhà hàng. Cả nhà chen chúc bên chiếc bàn nhỏ ở trung tâm ở cữ, ăn cơm cùng A Liên. Ăn xong, Đới Kha phóng xe máy chở Lương Mạn Thu về nhà, hai người tự sắp xếp hoạt động riêng, còn Đới Tứ Hải thì ở lại đó trông nom mẹ con A Liên.
Kim Linh và Kim Minh ở cùng ông bà, năm nào cũng đón Tết tại Hải Thành. Họ vốn định rủ hai chị em cùng đi đốt pháo hoa với đánh bài, nhưng người lớn bảo đêm Giao thừa không nên đến nhà người khác xông đất, lệ cũ của tổ tiên không thể phá vỡ, thành thử hoạt động này đành phải hoãn lại.
Nội thành Hải Thành cấm đốt pháo hoa, nhưng quận Tân Hải không tính là trung tâm thành phố. Còn phường Thúy Điền thì nằm sát ngay hồ chứa nước Thúy Điền cây cối um tùm, lắm đồi nhiều núi nên càng giống vùng ngoại ô.
Vì thế ở đây, lệnh cấm cũng chỉ như tờ giấy lộn.
Đêm Giao thừa, ở vườn hoa tầng một của khu Bích Lâm Hồng Đình có không ít người đốt các loại pháo hoa không bay như pháo bông que, pháo xoay con quay hay pháo diêm. Mấy người bạo gan hơn thì đốt ống pháo phụt, hoặc chạy lên sân thượng đốt pháo hoa tầm cao. Cả khu dân cư đã vãn đi nửa số dân, thế mà góc nào góc nấy vẫn rất nhộn nhịp.
Lương Mạn Thu và Đới Kha mua pháo hoa, chiếm một góc đường dẫn ra nhà để xe đạp, đốt mấy loại pháo hoa nhỏ.
Chủ yếu là Lương Mạn Thu đốt.
Nhiều năm rồi cô không được đốt pháo hoa. Ở thôn Sơn Vĩ bao năm không mua nổi, đến khi tới Hải Thành đón Tết với cô thì nhà cô cũng không mua.
Đới Kha đút hai tay vào túi quần đứng một bên, vừa nhai kẹo cao su vừa tỏ vẻ kha thờ ơ, trông như người lớn mua pháo hoa dỗ trẻ con.
Cậu chê pháo phụt thấp lè tè, không đủ độ phê, cakr thấy loại pháo hoa bắn lên trời mới đáng xem. Có hàng xóm đốt pháo hoa tầm cao trên sân thượng bị ban quản lý và đội cứu hỏa khuyên can, yêu cầu xuống dưới, nên sau đó không ai dám lên đó đốt pháo nữa.
Niềm hứng thú duy nhất của cậu là những lúc Lương Mạn Thu đang châm ngòi thì bất ngờ hét “Bùm!” một tiếng dọa cô, khiến Lương Mạn Thu giật bắn mình, chớp mắt lia lịa, vội rụt tay chạy lùi hai bước mới phát hiện pháo còn chưa bén lửa.
– Anh! – Lương Mạn Thu la lên. – Anh đáng ghét lắm biết không!
– Nó có nổ đâu, sợ cái đếch gì không biết.
Sau đó, Lương Mạn Thu bị dọa mãi cũng to gan hơn. Cô kéo mũ áo trùm đầu để không nghe thấy tiếng Đới Kha nữa, thế là hết bị run tay với loạn nhịp tim.
Đới Kha rút điện thoại ra, xoay ngang chụp một tấm ảnh rồi tiện tay đăng lên Qzone. Trong ảnh, Lương Mạn Thu chỉ lộ nửa khuôn mặt tươi cười, đang mân mê lớp lông tơ mềm mại trên mũ áo, nghiêng đầu nhìn cây pháo hoa đang phụt cao quá đầu người.
Tấm ảnh đăng kèm dòng trạng thái do hệ thống tự động tạo: “Đã đăng một trạng thái mới.”
Đới Kha không rảnh xem điện thoại. Lương Mạn Thu chụp một tấm ảnh pháo hoa định đăng trạng thái, tiện thể lướt xem bình luận thay cậu.
Lão Ninh: “Vãi, mày có bồ từ bao giờ thế???”
Minh Bốn Mắt: “Chúc mừng năm mới!”
Linh Heo: “Dễ thương quá! Ý tao là nữ chính nha! (Icon cười toe toét) Chúc mừng năm mới.”
Linh Heo trả lời Lão Ninh: “Mắt mũi mày để đâu thế, đây là Tiểu Thu mà!”
Lão Ninh: “Ồ.”
Lão Ninh: “Bảo sao.”
Lương Mạn Thu lại châm thêm một cây pháo hoa hình kem ốc quế, nhân lúc pháo đang cháy, cô chụp luôn cả Đới Kha đang đứng bên cạnh vào ảnh. Cô chụp hai tấm: một tấm lấy nét vào Đới Kha với gương mặt góc cạnh rõ nét; một tấm lấy nét vào pháo hoa, Đới Kha trở thành một bóng hình nghiêng nghiêng mờ ảo đầy bí ẩn.
Lương Mạn Thu đăng tấm thứ hai lên Qzone, kèm dòng chữ: “Lần đầu tiên đón Giao thừa cùng anh trai, chúc mừng năm mới!”
Bạn bè của cô cũng trả lời rất nhanh.
Khỉ Con: “Oách xà lách.”
Khỉ Con: “Chúc mừng năm mới.”
Châu Thư Ngạn: “Năm mới tốt lành.”
An Giai Nguyệt: “Thời buổi này, người ta toàn gọi bồ là anh trai hết à? Chúc mừng năm mới nha Tiểu Thu, chúc cậu có năm mới ngọt ngào bên anh trai mình.”
Linh Heo: “Hình như lầu trên hóng được tin gì à… (icon cười toe toét) Kệ đi, chúc Tiểu Thu dễ thương năm mới vui vẻ nha.”
Kim Minh: “Chúc mừng năm mới Tiểu Thu!”
Lương Mạn Thu đã chặn không cho giáo viên và phụ huynh xem Qzone của mình, nếu không sao cô ăn Tết yên ổn được.
Cô vừa định thoát Qzone thì lại có thêm một bình luận mới.
Mộc Khả trả lời Linh Heo: (icon anh lính hút thuốc)
– Anh… – Lương Mạn Thu lo lắng nhìn Đới Kha. Ban đầu hai người đã thống nhất là tạm thời không cho người khác biết.
Đới Kha móc từ trong túi ra một tờ khăn giấy, nhả bã kẹo cao su vào, vo tròn rồi ném đi. Cậu vừa định nói gì đó thì…
Bùm!
Không biết nhà hàng xóm nào bạo gan, lại liều lĩnh leo lên sân thượng, châm ngòi cho một quả pháo hoa tầm cao. Màn đêm đen kịt bỗng bừng lên muôn sắc màu rực rỡ không khí thoang thoảng mùi thuốc pháo.
Không ít hàng xóm đứng ngoài ban công ngẩng đầu ngắm nhìn, có người còn chạy thẳng xuống dưới lầu, cùng nhau hướng mắt lên bầu trời.
Từ sự lạnh lẽo ở sân nhà nông thôn tại thôn Sơn Vĩ và sự gò bó câu nệ ở nhà người cô của mình, hương vị Tết trong ký ức của Lương Mạn Thu đã biến thành sự tự do thoải mái khi cùng Đới Kha đốt pháo hoa.
Mọi người bắt đầu đếm ngược chào đón Tết âm lịch: người thì đứng ở vườn hoa tầng trệt, người thì chen chúc ngoài ban công nhà mình, còn có cả những khu dân cư khác phía bên kia bức tường.
Những người nhìn thấy được và cả những người không nhìn thấy được, âm thanh từ bốn phương tám hướng đổ về.
Xa xa có người đốt tràng pháo đầu tiên chào năm mới, tiếng pháo nổ vang trời. Kế đó, tiếng pháo bắt đầu râm ram vang lên khắp ngóc ngách, nối nhau như chuỗi domino, đì đùng át cả tiếng đếm ngược.
– Chúc mừng năm mới!
Lương Mạn Thu không kìm được mà nép sát vào Đới Kha, nhón chân lên ghé sát tai cậu, hét lớn:
– Anh ơi, chúc mừng năm mới! Chúc anh năm nay thi đậu trường đại học mơ ước!
Đới Kha liếc nhìn Lương Mạn Thu, rồi quay đầu nhìn quanh. Vài người đứng lác đác đều đang ngẩng đầu nhìn trời, không ai để ý đến họ. Lương Mạn Thu cũng nhìn theo cậu một vòng, thật sự không hiểu cậu đang nhìn cái gì.
Đới Kha kéo mũ áo lên. Áo khoác của cậu cùng hiệu với áo của Lương Mạn Thu nhưng là kiểu nam, vành mũ không có lông. Dù Lương Mạn Thu có ra sức quảng cáo và chèo kéo thế nào, cậu vẫn kiên quyết chọn kiểu không có lông.
– Anh cũng thấy lạnh à? – Lương Mạn Thu cười hỏi, đôi mắt to tròn cong thành hai vầng trăng khuyết. Nhưng ngay sau đó, mắt cô lại đột ngột mở to.
Đới Kha cúi đầu, vành mũ cứng cáp của cậu chạm vào lớp lông tơ trên mũ Lương Mạn Thu. Mũ áo của hai người chụm lại tạo thành một căn hầm trú ẩn nhỏ, chắn hết mọi ồn ào náo nhiệt ở ngoài, bên trong chỉ có cậu và cô.
Lương Mạn Thu còn chưa kịp ngả đầu ra sau, Đới Kha đã lẹ làng giữ lấy gáy cô và hôn lên môi cô. Môi cậu truyền đến vị dâu tây ngòn ngọt, gián tiếp mời cô ăn viên kẹo cao su đầu tiên của năm mới.
Đới Kha chỉ hôn phớt rồi dừng lại. Cậu đứng thẳng dậy, véo nhẹ má Lương Mạn Thu rồi lắc lắc.
– Năm mới vui vẻ nha em Đại D.
Đến lúc tỉnh táo hẳn, khuôn mặt trái xoan xinh xắn trắng trẻo của Lương Mạn Thu thoáng chốc đỏ ửng như trái dâu tây:
– Anh ơi, anh… dê quá đi…
(*) Cụm “Em Đại D” này có thể hiểu là “em gái Đại D”, “bồ Đại D” hay “em ngực size D+” gì cũng được, chắc là ý D+ nên bé Thu nó mới chửi dê l0l.