Đêm Giao thừa, Đới Kha gửi cho Kim Linh một biểu tượng đầy ẩn ý khiến cô nàng cứ canh cánh trong lòng mãi cho đến tận mùng Bảy Tết, ngày khối Mười Hai trường cấp Ba Tân Hải bắt đầu học bù.
Lẽ ra mùng Năm sang nhà lão Ninh đánh bài, Kim Linh đã có cơ hội hỏi cho ra nhẽ, nhưng khổ nỗi hôm ấy đông người quá, bạn học cũ kéo đến mấy tốp nên cô chẳng tiện mở lời.
Bước vào học kỳ Hai lớp Mười Hai, Đới Kha nối lại thói quen hồi cuối năm lớp Chín, tạm dừng chơi bóng rổ để phòng trường hợp gãy xương thì quả là lợi bất cập hại.
Kim Linh chẳng chạm mặt được Đới Kha ở sân bóng rổ nên đành phải mai phục mấy đêm liền ở sân điền kinh mới “vô tình” gặp được cậu đang chạy bộ buổi tối.
Kim Linh hòa vào tốp chạy đêm, lân la đến bên cạnh Đới Kha chào:
– Ủa Đại D, khéo ghê ha mày.
Đới Kha vẫn thở đều đặn, đáp:
– Chẳng phải mày thi xong môn Thể dục rồi hả Linh Heo?
Học sinh chuyên Thể dục đã hoàn thành bài thi Thể dục chung vào tháng Một năm nay. Mục tiêu của Kim Linh là thi vào trường Đại học Sư phạm ở thành phố Y kế bên, sau này sẽ trở thành giáo viên Thể dục hoặc huấn luyện viên.
– Tao tập tành cho khỏe người, cố gắng cao thêm 1 centimet nữa.
Kim Linh đã cao tới 1 mét 75, nổi bật như hạc giữa bầy gà trong đám con gái miền Nam, còn trong đám con trai thì cũng đủ sức hạ gục cả một hội ba mét bẻ đôi.
Kim Linh chạy cùng Đới Kha hết năm cây số, đến lúc sóng vai đi dạo mới hỏi:
– Tao tưởng mày ghét chạy đường dài lắm chứ Đại D? Sao nay làm một hơi năm cây số ngon ơ vậy?
Đới Kha đáp:
– Vận động sơ sơ thôi.
May mà cậu không nói đó chỉ là khởi động.
Kim Linh ngập ngừng muốn nói rồi lại thôi.
Đới Kha hỏi:
– Linh Heo, mặt mày trông như táo bón thế kia là tính làm gì?
Kim Linh cười khan hai tiếng:
– Thế mà mày cũng nhìn ra à.
Đi hết một khúc cua nữa, Kim Linh mới đắn đo mở lời:
– Đại D, thật ra có một chuyện làm tao tò mò lâu lắm rồi.
Dưới ánh đèn pha chiếu xuống từ khán đài, Đới Kha liếc nhìn Kim Linh:
– Mày dông dài vãi.
Kim Linh thở dài thườn thượt:
– Mày với Tiểu Thu… có phải… đang ở bên nhau không?
Đới Kha hỏi ngược lại:
– Bọn tao lúc nào mà chẳng ở bên nhau?
Đến nước này rồi mà vẫn còn muốn giấu giếm thì cũng dễ hiểu thôi, nhưng kể ra cũng hơi thiếu nghĩa khí.
Kim Linh nói:
– Tiểu Thu nó dễ thẹn, tao không tiện hỏi nên mới qua hỏi mày.
– Mày đoán ra cả rồi còn hỏi làm gì? – Đới Kha tiến về phía khu xà đơn. – Làm vài cái không mày?
Hả?
Thừa nhận rồi?
Thừa nhận ngon ơ vậy à?
Kim Linh vẫn còn đang tiêu hóa tin tức động trời này, làm sao giữ nổi hơi mà tập tành, bèn xua tay:
– Thôi thôi, mày tập đi, mày tập đi.
– Bấm giờ một phút giùm tao với. – Dặn xong, Đới Kha đi tới một cây xà đơn còn trống, đu người lên rồi bắt đầu kéo xà.
Trong đêm xuân se lạnh chừng hơn chục độ, Đới Kha mặc áo thun đồng phục cộc tay, khoe bắp tay cuồn cuộn săn chắc. Vạt áo vén lên để lộ một đoạn eo với cơ bụng thấp thoáng, toàn thân căng đầy cơ bắp phô diễn sức bật đáng nể.
Đới Kha đu xà nhịp nhàng, làn da màu lúa mạch trong đêm tối sẫm lại như miếng thịt ngỗng quay vừa ra lò ở tiệm.
– Ôi má ơi! – Kim Linh cười toe toét còn hơn cả khi mình có bồ, bị Đới Kha liếc cho một cái mới sực nhớ ra mà lôi điện thoại bấm giờ.
Kim Linh hỏi tới tấp:
– Đại D, tao có phải người đầu tiên biết không? Chắc không phải người cuối cùng đâu nhỉ? Còn ai biết nữa?
Đới Kha đu một mạch được mười lăm cái rồi mới nhảy xuống.
– Ai biết.
– Đại D, nếu cần thì tao nhất định sẽ giữ bí mật giùm mày. – Kim Linh nghĩ một lát rồi nói thêm. – Có thể nói cho Minh Bốn Mắt biết không?
Đới Kha dặn:
– Đừng để lão Đới biết là được.
Kim Linh giơ hai ngón tay làm dấu OK to tướng trước mắt:
– Tao làm việc thì mày cứ yên tâm.
Vì dòng trạng thái trên Qzone đêm Giao thừa mà Lương Mạn Thu không tránh khỏi bị bạn bè xúm vào hóng hớt một phen.
Mấy đứa bạn ngồi bàn trên bàn hồi trước đều chọn ban Xã hội, chỉ riêng An Giai Nguyệt và Khỉ Con thôi cũng đủ ồn ào rồi.
Lương Mạn Thu đành bất đắc dĩ cho An Giai Nguyệt xem bức ảnh phiên bản rõ mặt người, nhưng cô nàng vẫn chưa thỏa mãn:
– Không có ảnh chụp chung à?
Sau khi được nếm viên kẹo cao su đầu tiên của năm mới, Lương Mạn Thu quả thực có mè nheo Đới Kha chụp ảnh chung, cậu bèn cầm máy ảnh chụp bừa một tấm.
Lương Mạn Thu đáp:
– Ở chỗ anh tớ.
An Giai Nguyệt nói:
– Bảo anh ấy gửi qua đi, thiệt tình.
Lương Mạn Thu cười:
– Có gì đẹp đâu mà xem.
An Giai Nguyệt chen vào:
– Để tớ xem tướng phu thê nó ra làm sao.
Lương Mạn Thu dở khóc dở cười:
– Không phải đâu.
An Giai Nguyệt giả vờ nghiêm mặt:
– Đừng có lại bảo chỉ là anh trai cậu nữa nhé, bài ca này tớ nghe nhàm rồi.
– Vốn dĩ là vậy mà…
Ngay sau đó, Lương Mạn Thu bị An Giai Nguyệt cù lét, cười đến uốn éo như cành hoa trước gió.
Dù trường cấp ba Hải Thành không cấm yêu sớm, Lương Mạn Thu vẫn luôn nói với mọi người Đới Kha là anh trai mình, chưa bao giờ thừa nhận là bạn trai. Còn Đới Kha cũng chỉ sửa tên của cô trên QQ là “Bà xã”.
Khi mọi người sắp sửa hóng chán chê tin đồn tình cảm của Lương Mạn Thu, Châu Thư Ngạn im lặng hồi lâu đã bắt đầu một chủ đề mới:
– Tớ cũng góp một tin nóng đây, cô Jodie có bạn trai rồi. Tiểu Thu cũng quen người đó.
An Giai Nguyệt và Khỉ Con đồng thanh:
– Thật hay giỡn vậy?
Họ từng nghe các chị khóa trên đã tốt nghiệp kể rằng, hồi Triệu Tĩnh mới về trường Hải Thành, cô có một người bạn trai đã yêu nhau rất lâu. Anh chàng đó cũng là giáo viên, dạy ở khối cấp ba trường Tân Hải, sau này ngoại tình với cô đồng nghiệp là con một nhà quan chức, kết hôn xong thì được điều lên Sở giáo dục quận.
Có một dạo, tinh thần Triệu Tĩnh suy sụp hẳn, có chị khóa trên còn từng thấy cô đứng ở hành lang văn phòng nghe điện thoại mà mắt đỏ hoe.
Lương Mạn Thu chỉ vào mũi mình, hỏi:
– Tớ cũng quen bạn trai của Jodie á?
Châu Thư Ngạn đáp:
– Là anh cảnh sát ở đồn cảnh sát Thúy Điền ấy, trước Tết tớ thấy họ đi dạo phố cùng nhau.
Lương Mạn Thu ngạc nhiên:
– Anh Tiểu Kỳ á?
Châu Thư Ngạn nói:
– Tớ không biết có phải tên đó không, nhưng là người lần trước cậu gặp ở đồn cảnh sát Thúy Điền ấy. Hình như họ quen nhau từ trước rồi.
An Giai Nguyệt ngạc nhiên thốt lên:
– Ối chà, Tiểu Thu, với cả bí thư chi đoàn nữa, hai cậu từng cùng nhau vào đồn cảnh sát hả?
Cô nàng bắt đầu suy diễn theo hướng máu chó, nào là song long tranh châu, nào là đánh nhau vì tình.
Khỉ Con xen vào:
– An Giai Nguyệt đừng có chen ngang coi, tớ muốn nghe tiếp chuyện của cô Jodie.
Lương Mạn Thu chỉ mong chủ đề đừng xoay quanh mình nữa, bèn hùa theo:
– Hồi đầu học kỳ trước, tớ cũng từng gặp cô Jodie và anh Tiểu Kỳ đi dạo phố một lần, nhưng nhìn không giống người yêu đâu, họ không nắm tay hay khoác tay gì cả.
Châu Thư Ngạn khẳng định:
– Tớ thấy họ có khoác tay mà, còn chào tớ nữa.
Lương Mạn Thu lẩm bẩm:
– Xem ra là thật rồi…
Cô định bụng lát nữa sẽ buôn chuyện này với Đới Kha.
An Giai Nguyệt hỏi dồn:
– Tiểu Thu, cái anh Tiểu Kỳ gì đó có đẹp trai không, có đáng tin không?
Lương Mạn Thu đáp:
– Đẹp trai lắm, chắc cũng đáng tin. Bác tớ với anh ấy khá thân nhau, anh tớ cũng hay chơi bóng rổ với anh ấy.
Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, Lương Mạn Thu cảm thấy người mà Đới Tứ Hải đánh giá cao thì phẩm chất chắc cũng không tệ.
Khỉ Con hỏi:
– Jodie năm nay bao nhiêu tuổi rồi?
An Giai Nguyệt cũng thắc mắc:
– Jodie đi làm được bao nhiêu năm rồi?
Lương Mạn Thu đáp không cần suy nghĩ:
– Ít nhất cũng 28 tuổi.
An Giai Nguyệt ngạc nhiên:
– Tiểu Thu, sao cậu rành thế?
Lương Mạn Thu cười nói:
– Jodie với anh Tiểu Kỳ là bạn học cấp Hai nên chắc trạc tuổi nhau.
Có lần Chương Thụ Kỳ đến tiệm mua ngỗng quay, gặp cô đã cảm thán một câu:
– Hồi Tiểu Thu mới đến Hải Thành, anh vừa mới được điều về đồn Thúy Điền, thấm thoắt mà đã lớn thế này rồi.
Năm đó Chương Thụ Kỳ mới 21 – 22 tuổi, đến nay Lương Mạn Thu ở nhờ nhà họ Đới cũng đã được sáu năm rưỡi.
An Giai Nguyệt lại nói:
– Nếu Jodie tiếp tục làm chủ nhiệm của bọn mình năm lớp Mười Hai, chẳng phải nhanh nhất cũng phải đợi bọn mình tốt nghiệp mới kết hôn được sao? Còn tận hai năm nữa…
Năm cuối cấp Ba đối với cả học sinh và giáo viên đều là một cuộc tôi luyện gian khổ kéo dài. Không ít thầy cô phải hoãn đám cưới hoặc kế hoạch sinh con, thậm chí có người vì bận rộn và áp lực mà lỡ dở cả chuyện yêu đương.
Khỉ Con không khỏi mơ mộng:
– Đám cưới có khi nào xếp cho lớp mình một bàn không nhỉ? Tốt nhất là đãi tiệc vào Quốc khánh hoặc nghỉ đông ấy…
An Giai Nguyệt cười nhạo cậu ta:
– Còn cho cậu làm phù rể nữa đấy, chịu không? Đúng là mơ mộng hão huyền.
Thế là hai đứa lại chí chóe cãi nhau, ầm ĩ không dứt.
Lương Mạn Thu lại nghĩ đến một khía cạnh khác, lúc đó cô học năm nhất đại học, còn Đới Kha học năm hai, không biết hai đứa có phải chia xa, mỗi người một nơi trên đất nước Trung Quốc này không?
Tuần đầu tiên sau khi đi học lại, A Liên từ trung tâm ở cữ về nhà, có không ít bạn bè thân thích lần lượt đến nhà thăm nhóc Cá Hố đã đầy tháng.
Lương Mạn Thu ngại ồn ào, buổi sáng đến thư viện Thúy Điền tự học rồi mới về, vừa về đến nơi đã bị cảnh tượng trong nhà dọa giật mình.
Đới Tứ Hải giới thiệu với mấy người khách lạ mặt:
– Đây là chị lớn, đang học lớp Mười Một ở trường Hải Thành.
Lương Mạn Thu ôm cuốn tạp chí vừa đọc trên xe buýt, hơi ngượng ngùng chào hỏi theo Đới Tứ Hải.
Sau đó, lại là một tràng những lời khen quen thuộc, nào là học sinh giỏi, thi đậu trường trọng điểm các kiểu, khiến hai tai Lương Mạn Thu đỏ bừng.
Biết cô thích yên tĩnh, Đới Tứ Hải bèn giải vây:
– Con về phòng học bài đi.
Phía sau, người lớn vẫn còn đang khen cô lễ phép, rồi lại kể lể con nhà ai đó thì suốt ngày chửi bới hỗn hào với người lớn, thường xuyên tụ tập với đám thanh niên hư hỏng ngoài xã hội, v.v…
Có người quả quyết:
– Học sinh trường Hải Thành toàn là tinh hoa trong đám tinh hoa, người thường sao mà sánh được!
Lương Mạn Thu về phòng cất sách, rồi sang phòng ngủ chính cũng đang có khách, chào hỏi A Liên với mấy cô khách khác rồi ngắm nhóc Cá Hố vài giây.
Hơn một tháng trôi qua, em bé sơ sinh đã bụ bẫm hơn một chút, hết vàng da, da dẻ cũng hồng hào khỏe mạnh hơn, không còn nhăn nheo đỏ hỏn như lúc mới sinh.
Nhóc Cá Hố đang ngủ say sưa, hoàn toàn không bị tiếng nói chuyện của người lớn làm phiền. Lương Mạn Thu không bế cậu bé mà rời khỏi phòng ngủ chính.
Tiếng pô xe mô tô dưới lầu gầm rú vang trời, Đới Tứ Hải nghe tiếng liền ló đầu ra ban công nhìn xuống nói:
– Đúng là thằng Đại D về rồi.
Chưa đầy một phút sau, Đới Kha chạy một mạch lên lầu. Cửa chính mở toang, cậu vừa vào trông thấy Đới Tứ Hải là hỏi ngay:
– Ba, Lương Mạn Thu về chưa?
Đới Tứ Hải vừa cười vừa mắng:
– Cửa còn chưa vào đã tìm Tiểu Thu, chậm một giây cũng không được à.
Chất lượng đầu vào của khối cấp Ba trường Tân Hải không bằng các trường khác, nhưng phong trào học bù thì lại đứng đầu, học sinh lớp Mười Hai phải học bù từ mùng Bảy Tết đến trưa ngày Mười Tám tháng Giêng mới được nghỉ nửa ngày.
Đới Kha bị nhốt ở trường đã mười ngày rưỡi.
Cậu vừa định văng tục, nhưng khi vào cửa, liếc thấy trong nhà toàn họ hàng thì đành nén lại.
Lương Mạn Thu nghe tiếng, vội giật phắt tai nghe ra, chống tay lên mép bàn đứng bật dậy, khiến chiếc ghế kêu loảng xoảng.
Vì học khác trường cấp Ba, họ đã quen cảnh mỗi tuần xa nhau sáu ngày rưỡi; phải quá từng ấy thời gian mới thực sự cảm thấy xa cách. Đây là lần chia xa ngắn ngủi đầu tiên kể từ khi yêu nhau, và cũng là lần xa cách lâu nhất trong suốt sáu năm rưỡi quen biết.
Lương Mạn Thu vội vàng chạy ra đầu hành lang, vịn vào góc tường, chỉ cách Đới Kha hai ba mét mà vẫn cách trở bởi bao lễ nghĩa đời thường phiền phức.
Đới Kha đã cao đến 1 mét 87, xem chừng cũng đã chững lại. Đới Tứ Hải giờ đã không tiện khoác vai cậu nữa, chỉ có thể vỗ nhẹ một cái.
Đới Tứ Hải lần lượt hỏi cậu xem còn nhớ mặt người này người kia không và họ là con cháu nhà nào.
Đới Kha ngoảnh đầu lại, tranh thủ liếc trộm Lương Mạn Thu từ phía sau gáy Đới Tứ Hải rồi nhướng mày.
Nụ cười của Lương Mạn Thu lập tức bừng sáng, tựa đóa pháo hoa rực rỡ trên bầu trời đêm giao thừa.
Hai cô cậu học trò đều chẳng buồn chú tâm nghe bài giảng và mấy mối quan hệ xã hội của Đới Tứ Hải, chỉ lo mắt đi mày lại với nhau.
Đám chú bác lại thay nhau tấm tắc khen ngợi, hỏi han đủ điều, từ chiều cao của Đới Kha đến chuyện học hành, rồi cả nguyện vọng thi đại học.
Đới Kha nghe tai này lọt tai kia, chừng mười phút sau thì cũng được tha bổng.
Đới Tứ Hải nói:
– Em con ở trong kia, con vào xem thử đi.
Đới Kha đi về phía Lương Mạn Thu, dắt tay cô về phòng mình.
Cậu vòng tay ra sau đóng sầm cửa, khóa chốt, một loạt động tác trơn tru như nước chảy mây trôi.
Rồi Đới Kha kéo cô vào lòng, chặn đứng tiếng “anh ơi” còn chưa kịp thốt ra từ môi cô bằng một nụ hôn.
Lưng Lương Mạn Thu đập vào cánh cửa gỗ khiến nó khẽ rung lên, nhưng tiếng động nhỏ đến mức không đáng kể.
Một tay Đới Kha giữ lấy gáy cô, tay kia theo thói quen x oa nắn bầu ng ực cô qua lớp áo. Cậu thừa biết chỉ cần không luồn tay vào trong áo thì sẽ không bị cô cắn lưỡi phản đối.
Bên trái phòng Đới Kha là phòng khách, bên phải là phòng ngủ chính, cánh cửa gỗ cách âm chẳng mấy hiệu quả. Ngoài kia, họ hàng bạn bè vẫn đang trò chuyện rôm rả, những âm thanh náo nhiệt đời thường như bủa vây lấy hai người.
Bên ngoài kia là cả một trời lễ giáo và phép tắc xã giao. Trong nhà này, Đới Kha là anh cả, Lương Mạn Thu sắm vai cô em gái thứ hai, còn đứa em út vẫn còn ẵm ngửa đang oe oe khóc. Vai vế rành mạch là thế, suy nghĩ của họ hàng đôi khi còn có sức nặng hơn cả mối quan hệ ruột rà máu mủ.
Trong phòng, hai cơ thể hãy còn non nớt đang chìm trong men tình mới chớm nở đã bùng cháy mãnh liệt. Họ trao nhau những nụ hôn ướt át triền miên với vẻ thong dong mặc kệ sự đời. Họ dùng mối quan hệ mà mọi người gán cho mình làm vỏ bọc, và dùng những đụng chạm thể xác để ngầm khẳng định tình cảm thực sự của mình.
Họ là người yêu, và cũng là mối tình đầu của nhau.
– Để tôi vào xem nhóc Cá Hố dậy chưa? – Giọng Đới Tứ Hải cùng tiếng bước chân vọng vào từ ngoài cửa. Ánh mắt ông dường như có khả năng nhìn xuyên thấu, cách một lớp cửa gỗ mà vẫn tỏ tường chuyện vụng trộm của Lương Mạn Thu và Đới Kha.
Nghe tiếng Đới Tứ Hải, Lương Mạn Thu giật nảy mình, toàn thân cứng đờ, mắt mở thao láo.
Nhưng Đới Kha chẳng thèm đếm xỉa, vẫn nhắm mắt ngấu nghiến đôi môi cô đến biến dạng, mãi đến khi cảm nhận được người cô cứng ngắc, cậu mới chịu nới lỏng vòng tay để cả hai cùng lấy hơi.
– Nghĩ gì mà ngẩn người ra thế? – Đới Kha vỗ nhẹ lên má Lương Mạn Thu, trán cậu kề sát trán cô.
Lương Mạn Thu vừa thở hổn hển vừa cười nói:
– Em cứ có cảm giác như bị bác bắt gặp rồi ấy.
– Vớ vẩn. – Đới Kha buông một câu, rồi lại mân mê đôi môi mà cả chục ngày nay cậu chưa được nếm vị. Đôi môi ấy, cũng giống như mọi tấc da thịt tr@n trụi của cô mà cậu từng vuốt v e, đều căng mọng đàn hồi, vừa phảng phất nét tươi non đặc trưng của thiếu nữ, lại vừa thấp thoáng vẻ quyến rũ của một người phụ nữ sắp trưởng thành.
Sao mãi mà em Đại D của cậu vẫn chưa tròn mười tám tuổi cơ chứ!