Món Quà - Khâm Điểm Phế Sài

Chương 78

Kỳ thi đại học năm 2015 kết thúc trong một cơn mưa rào.

Chiều ngày 8 tháng 6, Lương Mạn Thu và Kim Minh lại đến cổng khối cấp Ba trường Trung học Tân Hải đón anh chị mình, như thường lệ vào mỗi cuối học kỳ Hai của những năm trước.

Chỉ khác là, xung quanh vang lên đủ thứ âm thanh hỗn tạp: có thí sinh ôm chầm lấy phụ huynh khóc nức nở, có người tức tối chửi đề thi oái oăm, lại có người hò hét vì cuối cùng cũng đã thi xong.

Đới Kha thuộc nhóm ra cuối cùng. Với cậu, kỳ thi đại học đã hoàn toàn khép lại: thi tốt thì vào đại học, thi tệ thì về quay ngỗng.

Đã nhiều ngày Lương Mạn Thu không gặp Đới Kha, nên vừa thoáng thấy gương mặt cậu nổi bật giữa đám đông, cô lập tức nhảy cẫng lên, vẫy tay rối rít:

– Anh ơi…!

Đới Kha đeo ba lô lệch một bên vai, tay kia xách túi đựng đồ, tay kia ôm lấy cô, khẽ dựa vào người cô, nom vừa mệt mỏi lại vừa nhẹ nhõm.

– Thi xong rồi! Thi xong rồi! Mẹ kiếp cuối cùng cũng thi xong rồi! – Cậu chửi đổng.

Chưa đợi Lương Mạn Thu kịp phản ứng, Đới Kha đã lén cọ nhẹ trán mình vào trán cô, xoa xoa lưng cô rồi mới buông ra.

Cậu hoàn toàn không hề né tránh Kim Linh và Kim Minh khi làm những cử chỉ thân mật như vậy.

Lương Mạn Thu đỏ bừng mặt, không dám nhìn kỹ phản ứng của hai chị em nhà họ Kim.

Hình như… phản ứng cũng không lớn lắm.

Kim Linh quay mặt đi, không kìm được mà bật cười thành tiếng.

Kim Minh thì hơi ngượng ngùng, cậu đẩy gọng kính, mặt cũng đỏ bừng như thể mới nhìn bậy thứ gì, cười khan hai tiếng.

– Bọn họ… – Mãi một lúc Lương Mạn Thu mới vỡ lẽ, cô nép vào người Đới Kha, khẽ hỏi.

– Biết lâu rồi.

– Từ bao giờ ạ? – Lương Mạn Thu ngẩn ra.

– Xin lỗi Tiểu Thu nhé. – Kim Linh vẫn cười không ngớt. – Chị không cố ý giấu đâu, tại học kỳ này mình gần như không gặp nhau nên chị không có cơ hội nói.

– Tớ cũng vậy… – Kim Minh cũng đành hùa theo.

Lương Mạn Thu cứ ngỡ Kim Linh sẽ trách mình giấu giếm, không ngờ lại ngược lại. Cô thấy hơi xấu hổ, chuyển sang trách Đới Kha:

– Anh, sao anh không nói cho em biết?

– Chuyện này đâu có quan trọng.

Với học sinh cuối cấp, học hành là trên hết, mỗi ngày mở mắt hay nhắm mắt đều chỉ thấy đề thi. Về đến nhà, họ đóng chặt cửa, căn phòng trở thành thế giới nhỏ riêng biệt, tự động cách ly mọi âm thanh bên ngoài.

Dù bên ngoài có xôn xao bàn tán gì, thì vào thời điểm quan trọng này, mọi thứ cũng phải nhường bước cho họ.

– Tiểu Thu, em yên tâm, bọn chị kín miệng lắm, đến lão Ninh còn chẳng kể. – Kim Linh nói.

Kim Minh gật đầu phụ họa, tỏ vẻ không mấy hứng thú với chủ đề này.

Yêu đương chứ có phải kết hôn đâu mà cần phải gửi thiệp mời báo cho từng người.

– Nhưng mà, chị không dám tưởng tượng nếu lão Ninh là người cuối cùng biết chuyện thì liệu nó có phát điên không nữa. – Kim Linh nói.

– Kệ nó điên. – Đáp Kha phán một câu xanh rờn.

Ba mẹ lão Ninh sống bằng việc cho thuê nhà. Họ thuê nguyên một toà nhà trong khu dân cư tự phát rồi chia phòng cho thuê lại. Nhà họ ở tầng một và tầng hai, còn từ tầng ba trở lên thì cho thuê. Tầng một kê một bàn mạt chược, chiếc ghế dựa bằng nan tre đặt cạnh đó cũng rất đắt khách, ai thua bài đều muốn lên đó nằm một lát cho tĩnh tâm.

Hai đứa em vẫn phải quay lại trường học, chứ các anh chị thì thẳng tiến đến nhà lão Ninh chơi mạt chược thâu đêm.

Giờ giấc sinh hoạt của Đới Kha thay đổi hẳn. Suốt mấy hôm liền, cứ đến chiều tối là cậu ra khỏi nhà, đến tận hai ba giờ sáng mới mò về, thỉnh thoảng còn chạm mặt Đới Tứ Hải vừa thức dậy pha sữa.

Đó cũng là lần duy nhất hai ba con gặp nhau trong ngày.

Đới Tứ Hải nói:

– Ba tưởng bây đi ngủ lang luôn chớ.

Nghe Chương Thụ Kỳ kể, sau kỳ thi đại học là thời điểm học sinh đổ xô đến quán bar và nhà nghỉ nhiều nhất. Rượu và tình d ục kéo theo hàng loạt hành vi phạm pháp, thành thử cứ mỗi độ hè về là y như rằng các vụ án lại nối đuôi nhau xảy ra.

Đới Kha hỏi:

– Ngủ ở đâu được?

Em Đại D của cậu vẫn còn ở trường mà.

– Ai mà biết được con. – Đới Tứ Hải không moi được chút manh mối nào, bèn lái sang chuyện khác:

– Đã xem xét kỹ lưỡng nguyện vọng thi đại học chưa?

Đới Kha đáp:

– Cứ đợi có điểm rồi tính.

Đới Tứ Hải lại nói:

– Ba nghe nói con bé Linh Heo nhà người ta ngày nào cũng cắm đầu nghiên cứu đấy.

Đới Kha vặc lại:

– Linh Heo ngày nào chả đi  đánh mạt chược với bọn con.

Đới Tứ Hải đành phải bỏ cuộc, không dò hỏi nữa:

– Ba có học cấp Ba ngày nào đâu, lại càng chưa thi đại học bao giờ, nên chuyện này con phải tự lo lấy. Có thời gian thì qua nói chuyện thêm với anh Tiểu Kỳ của con ấy, nhờ cậu ấy tư vấn cho, bạn gái cậu ấy còn là giáo viên trường Hải Thành cơ mà.

Bất chợt có tiếng nhóc Cá Hố khóc ré lên trong đêm, A Liên ở phòng ngủ thúc giục:

– Xong chưa đấy, con trai anh đói rồi kìa.

Đới Tứ Hải bất giác nhìn đứa con trai lớn trước mặt, nó cao hơn ông những nửa cái đầu, hơi men đã át đi mùi sữa thoang thoảng. Ông chưa từng thấy tận mắt Đới Kha cầm chai rượu, nhưng đã quên mất dáng vẻ cậu cầm bình sữa ngày nào.

Đới Kha cau mày:

– Cho nó bú nhanh đi, ồn nhức cả đầu.

Đới Tứ Hải lắc đều bình sữa, rồi đáp vọng vào phòng ngủ chính:

– Đây đây, sữa cho nhóc Cá Hố nhà mình tới rồi đây.

Đới Kha nhíu mày, tỏ rõ sự chán ghét:

– Sến ói.

Còn ba tuần nữa là có kết quả thi đại học, Đới Kha tranh thủ những ngày cuối cùng để bung xõa. Cuốn hướng dẫn đăng ký nguyện vọng đại học được cậu lật đi lật lại, vài trang còn được gấp mép, khoanh tròn cẩn thận, nhưng hễ Lương Mạn Thu hỏi tới là cậu chỉ có đúng ba câu trả lời.

– Chưa nghĩ ra.

– Dân Xã hội thì làm sao hiểu được dân Tự nhiên.

– Học sinh giỏi thì đời nào hiểu được học sinh đội sổ.

Đới Kha giấu biệt cuốn hướng dẫn đăng ký nguyện vọng ấy đi.

– Không cho xem thì thôi vậy. – Lương Mạn Thu chẳng thèm chấp nhặt với Đới Kha, bụng bảo dạ đến tháng sau là mọi chuyện sẽ ngã ngũ.

Những ngày không thức khuya cày mạt chược, Đới Kha lại chạy sang khu tập thể của đồn cảnh sát Thúy Điền rủ Chương Thụ Kỳ chơi bóng rổ, có lần còn chạm mặt cả Triệu Tĩnh.

Chuyện tình cảm của họ đã lan đến tận sân sau của đơn vị, ngầm báo hiệu ngày vui của cả hai đã được lên kế hoạch, thỉnh thoảng lại có người hỏi thăm xem bao giờ mới được ăn kẹo mừng của họ.

Chương Thụ Kỳ chỉ nhất loạt trả lời là sắp rồi.

Trưa ngày 25 tháng 6, kết quả thi đại học được công bố.

Đới Kha lại một lần nữa không vào được hệ thống tra điểm, lần này Lương Mạn Thu còn đang đi học nên chẳng thể giúp gì được.

Có lẽ, chính từ giây phút này, cả hai bắt đầu phải dần thích nghi với những thử thách ngày một độc lập hơn trên đường đời.

Đới Kha bỏ luôn ý định tra cứu, đợi điểm tự động gửi về điện thoại: Vừa khít điểm sàn nguyện vọng một, không thừa không thiếu một điểm nào, thứ hạng trong tỉnh suýt soát chạm mốc năm mươi nghìn.

Kết quả này cũng xêm xêm với điểm thi thử lần một và lần hai cấp thành phố của Đới Kha, coi như cậu đã phát huy đúng thực lực.

Điểm số thì lỡ cỡ kiểu này, về cơ bản là không với tới các trường tốp một, chỉ có thể nhắm vào các trường tốp hai.

Đới Kha chẳng có gì phải nuối tiếc, bởi số điểm này đã quá đủ cho cậu vào ngôi trường và chuyên ngành mình hằng ao ước.

Quy trình đăng ký nguyện vọng xét tuyển sớm, kiểm tra thể lực và thông báo kết quả trúng tuyển diễn ra nhanh đến chóng mặt.

Ngày 8 tháng 7, Lương Mạn Thu còn hai ngày nữa là được nghỉ hè thì Đới Kha nhận được tin nhắn báo trúng tuyển, cậu lập tức lao xuống nhà, nhảy phắt lên xe mô tô.

Niềm hân hoan của chàng trai trẻ đâu thể chờ đợi.

Tiếng pô xe Suzuki gầm vang, khiến cho không khí giữa hè càng thêm oi bức.

Cậu nhóc choai choai ba năm trước còn để chân trần chạy như điên khắp khu nhà, giờ đây đã băng qua cả quận Tân Hải, phóng xe như bay đến cổng trường Hải Thành.

Lương Mạn Thu vừa tan học đã bay như tên bắn ra cổng, chỉ cách Đới Kha một cánh cổng kéo. Cô chỉ cao ngang tầm cánh cổng, nên đành đứng nép vào chỗ lõm giữa những thanh nhôm.

Đây hoàn toàn không phải là khung cảnh mà Đới Kha đã mường tượng, cậu không cam lòng, chạy lại hỏi bác bảo vệ xem có thể cho em gái cậu ra ngoài nói đôi ba câu được không, nhưng bác chẳng thèm đếm xỉa gì đến cậu.

– Anh, anh nói em nghe anh trúng tuyển trường nào đi? – Lương Mạn Thu sốt ruột nhắc lại câu hỏi trên QQ, không kìm được mà nhảy tưng tưng mấy cái.

Đới Kha im lặng, y như cái cách cậu chưa bao giờ thốt ra tiếng “bà xã” vậy. Cậu lẳng lặng mở tin nhắn trên điện thoại, rồi đưa qua khe cổng cho Lương Mạn Thu.

– Rõ ràng là anh có thể gửi cho em trước mà… – Lương Mạn Thu chìa tay ra nhận.

Bác bảo vệ đứng bật dậy, ghé sát vào cửa sổ phòng trực, cảnh cáo:

– Này, hai đứa kia, cẩn thận kẹp tay bây giờ.

Mạch cảm xúc bị ngắt quãng, nhưng chính b sự kìm nén ấy, nó lại càng sục sôi.

Thông báo trúng tuyển được gửi từ Hội đồng tuyển sinh tỉnh, nội dung không thể rõ ràng hơn: Trường Đại học Cảnh sát Tỉnh, chuyên ngành Điều tra hình sự

Đới Kha giữ bí mật quá giỏi nên Lương Mạn Thu cũng không rõ ngôi trường này nằm ở thành phố nào, nhưng ít nhất thì cũng không ra khỏi tỉnh nên cô cũng thấy yên tâm phần nào.

Trong tình yêu luôn có chút gì đó ích kỷ, phản ứng đầu tiên của Lương Mạn Thu là từ nay Đới Kha sẽ không ở quá xa mình nữa rồi, điều đó vô tình để lộ sự nhỏ nhen trong lòng, khiến cô có chút ngượng ngùng.

Hình ảnh của Đới Kha bất giác lại trùng khớp với Chương Thụ Kỳ mà cô gặp lần đầu vào bảy năm trước. Từ tận đáy lòng, Lương Mạn Thu cảm thấy cậu vô cùng phù hợp với bộ cảnh phục ấy, và cuối cùng cô cũng hiểu tại sao cậu lại nói hè này là lần cuối cùng trong đời cậu nhuộm tóc vàng hoe.

– Anh ơi, tuyệt quá! Em biết ngay là anh sẽ làm được mà! – Lương Mạn Thu vui đến mức khó thốt nên lời, cô chìa bàn tay đang rảnh ra, Đới Kha cũng rất tự nhiên nắm chặt lấy.

Cô vừa nắm tay cậu vừa nhảy tưng tưng mấy cái.

Đới Kha buông một câu:

– Nói thừa.

Bác bảo vệ lại đứng dậy, nhìn họ chằm chằm.

Các cặp đôi ở trường Hải Thành này nhiều không đếm xuể, nhưng chưa thấy đôi nào quấn quýt đến mức này.

Lương Mạn Thu vẫn chưa thấy thỏa mãn, cô nũng nịu nói:

– Anh ơi, giá mà anh chia sẻ với em sớm hơn thì em đã được vui thêm mấy ngày rồi.

Đới Kha cầm lại điện thoại của mình:

– Để bất ngờ không hay hơn à?

Cái người này trước giờ chưa từng chịu thừa nhận là mình không nắm chắc phần thắng.

Còn nhớ hồi bất ngờ đậu cấp Ba, Đới Kha đã nhấc bổng Lương Mạn Thu lên cao. Giờ đây, khi tình cảm của cả hai đã khăng khít hơn, cô lại càng mong có những cử chỉ thân mật hơn thế nữa.

Lương Mạn Thu thổ lộ:

– Anh ơi, giờ em muốn ôm anh quá chừng.

Họ cách nhau một cánh cổng, cảm giác cứ như đang đi thăm tù. Ngày còn ở trung tâm bảo trợ xã hội, Lương Mạn Thu và Đới Kha cũng từng trò chuyện với nhau qua cánh cổng sắt y như thế này.

Trụ cổng chắn mất tầm nhìn, Đới Kha lùi lại hai bước, ngó chừng động tĩnh của bác bảo vệ.

Lương Mạn Thu giật mình, hỏi:

– Anh ơi, anh không định nhảy qua đấy chứ?

Nếu là đêm hôm khuya khoắt, có khi Đới Kha đã lamf thế thật, cái cổng cao mét sáu này cũng chẳng phải là thử thách gì quá lớn.

Vì đến đây vội quá nên cậu không mang theo thuốc lá, nếu không thì đã có thể “hối lộ” chút đỉnh để bác bảo vệ châm chước cho rồi.

Có lẽ ông trời cũng thương tình, cái kế hoạch năm nào ở trung tâm bảo trợ xã hội chưa thể thực hiện được thì nay bỗng dưng lại hội tụ đủ cả thiên thời địa lợi.

Một chiếc ô tô từ từ rẽ vào từ phía đường lớn, rồi chậm rãi tiến về phía cổng trường cấp Ba Hải Thành.

Lương Mạn Thu và Đới Kha bất giác nhìn nhau, ký ức chợt ùa về, sự ăn ý giữa hai người đã tạo nên yếu tố nhân hòa.

Bác bảo vệ đứng dậy kiểm tra biển số xe. Sau khi xác nhận thông tin trùng khớp, bác ta lại nhắc nhở hai người họ một lần nữa rồi kéo cổng ra.

Chỗ Lương Mạn Thu và Đới Kha đứng vừa hay lại đúng ngay khớp nối của cánh cổng, nên một khe hở lập tức xuất hiện.

Lương Mạn Thu lách người chui ra ngoài ngay trước mặt chiếc xe không biết là của thầy cô hay lãnh đạo nào trong trường, nhảy chồm lên người Đới Kha.

Cô choàng tay ôm chặt lấy cổ cậu, còn mông thì được cậu vững vàng đỡ lấy.

Cả hai cùng xoay nhẹ một vòng.

Cơn choáng váng của khoảnh khắc này chẳng hề liên quan gì đến cái nóng như thiêu như đốt của mùa hè. Đó là sự nhẹ nhõm thảnh thơi khi mọi việc đã thành công tốt đẹp, và cũng là niềm hạnh phúc dâng trào khi tình cảm được đáp lại.

Lương Mạn Thu cúi đầu, khẽ hôn lên môi Đới Kha. Cái hôn phớt ấy vừa là sự công nhận, vừa là lời tán thưởng. Đây là lần đầu tiên cô chủ động hôn cậu. Thường ngày, chỉ cần cô vừa nảy ý định hay lỡ nhìn cậu lâu một chút, Đới Kha đã lẹ làng giành mất cơ hội rồi.

Trong việc khám phá cơ thể, Đới Kha vẫn luôn bạo dạn hơn Lương Mạn Thu.

Đới Kha ngẩng đầu, đáp lại nụ hôn của cô một cách nồng nhiệt. Nụ hôn ướt át như một cơn mưa rào mùa hạ, vừa tươi mới lại vừa mãnh liệt.

Thời gian không nhiều, Lương Mạn Thu vội nói:

– Anh ơi, mấy hôm nữa nghỉ hè anh đến đón em nhé?

Đới Kha đáp:

– Nói thừa, anh không tới đón thì coi sao được?

Lương Mạn Thu nói:

– Em cứ tưởng anh lại chạy đi chơi mất.

Đới Kha nói:

– Đợi em nghỉ lễ rồi chơi em.

Lương Mạn Thu tưởng cậu nói líu lưỡi nên nói nhầm.

Cậu đặt cô xuống, quen tay đét mông cô một cái như đẩy nhẹ.

Lương Mạn Thu lách mình vào trong cánh cổng.

Khoảnh khắc vừa rồi thật vội vã mà cũng thật quý giá, thoáng chốc đã tan biến, tựa như chưa từng hiện hữu.

Trụ cổng vừa vặn che khuất tầm nhìn nên bác bảo vệ không trông thấy.

Chiếc ô tô lướt qua cổng, bác tài xế cũng chẳng nhìn rõ.

Thân xe chắn mất tầm nhìn của những học sinh khác đi ngang qua, dường như chẳng ai hay biết về nụ hôn táo bạo ngay giữa thanh thiên bạch nhật ấy.

Còn về việc camera giám sát có thấy hay không, họ chẳng buồn bận tâm.

Đã nói rồi mà, trường Hải Thành không cấm yêu sớm.

Bình Luận (0)
Comment