Món Quà - Khâm Điểm Phế Sài

Chương 79

Đại học Cảnh sát tỉnh tọa lạc tại thành phố Y kế bên, chỉ mất nửa tiếng di chuyển bằng tàu cao tốc liên tỉnh là đến nơi.

Hải Thành là một đô thị đang trên đà phát triển vũ bão. Đối với học sinh cuối cấp bản địa, nếu không thể ghi danh vào các trường thuộc hệ thống 985 danh giá ngoài tỉnh, việc lựa chọn một ngôi trường trong tỉnh quả là một quyết định sáng suốt.

Đại học Cảnh sát tỉnh cũng chính là mái trường xưa của Chương Thụ Kỳ. Anh thi đậu chưa được bao lâu thì trường được nâng cấp từ hệ cao đẳng lên đại học, do đó, anh thuộc lứa sinh viên cao đẳng cuối cùng.

Kết quả trúng tuyển của Đới Kha khiến ai nấy trong nhà đều mừng vui. Đới Tứ Hải đã nhanh chóng đãi tiệc mừng con trai đậu đại học, nhân tiện giới thiệu cậu con trai út với bà con thân hữu.

Các trường Tiểu học và Trung học ở Hải Thành vừa mới bước vào kỳ nghỉ hè, Đới Tứ Hải đã thúc giục Đới Kha đi học lái xe.

– Đợi tháng Tám rồi đi. – Đới Kha đáp.

– Tháng Tám lại có việc của tháng Tám. – Đới Tứ Hải nói.

– Con đã nói không đi là không đi. – Đới Kha cương quyết.

Lương Mạn Thu chỉ được nghỉ hè vỏn vẹn một tháng rồi phải quay về trường học bổ túc. Mỗi ngày sau khi hoàn thành bài vở, nếu cô không ru rú trong phòng Đới Kha thì cũng lẽo đẽo theo anh rong chơi khắp chốn, hoặc phụ giúp trông em.

Hai việc sau cùng thường bị ép gộp chung một cách bất đắc dĩ.

Căn nhà mới Đới Tứ Hải mua ở Phỉ Thúy Loan đã được bàn giao.Thế là ngoài công việc bận rộn ở tiệm ăn, hai vợ chồng họ còn phải lo toan chuyện sửa sang nhà cửa, cố gắng để hè năm sau có thể dọn vào ở.

Gia đình có thêm một em bé, tuy nhỏ xíu chẳng chiếm bao diện tích, nhưng đồ đạc của thằng bé thì lại bày biện la liệt khắp nơi!

Bình sữa chễm chệ trên nồi hấp trong bếp, sữa bột án ngữ trên bàn ăn giữa phòng khách, chiếc “chuồng thú” kê sát cạnh ghế sô pha, rồi thì những chiếc quần hở đũng phơi la liệt ngoài ban công, thậm chí cả vài món đồ chơi nhỏ cũng vương vãi trên giường của hai anh chị.

Chiều hôm đó, lão Ninh rủ Đới Kha sang nhà mình đánh mạt chược, chị em nhà họ Kim sẽ sang.

Kim Linh đã trúng tuyển chuyên ngành Giáo dục thể chất của Đại học Sư phạm tỉnh, cũng tại thành phố Y, thỏa lòng ao ước bấy lâu nay là trở thành giáo viên Thể dục.

– Biết đâu sau này tao lại được dạy trường cấp Hai hoặc cấp Một Thúy Điền ấy chứ. – Kim Linh hồ hởi chia sẻ ngay khi nhận được tin vui.

Tương lai của lão Ninh thì vẫn còn mờ mịt, điểm số của anh ta chỉ vừa đủ để vào một trường cao đẳng làng nhàng, đành phải đợi các trường đại học tuyển sinh xong xuôi mới đến lượt hệ cao đẳng.

Lương Mạn Thu nhìn nhóc Cá Hố đang say ngủ, rầu rĩ hỏi:

– Anh ơi, lẽ nào em phải ở nhà trông em một mình ạ?

– Mang nó theo. – Đới Kha đáp gọn lỏn.

Lương Mạn Thu không tin vào tai mình, cảm giác như vừa nhận một nhiệm vụ bất khả thi:

– Mang theo kiểu gì ạ?

Đới Kha học hành thì làng nhàng, nhưng khoản ra lệnh lại rất cừ, mà lạ thay, hầu hết mọi việc đều được giải quyết đâu vào đấy.

– Em soạn đồ dùng cho nó đi, sữa bột, đồ chơi, bỉm tã các kiểu, anh đẩy xe cho.

Lương Mạn Thu đành soạn một túi đồ lỉnh kỉnh, nhét vào chiếc giỏ phía dưới xe đẩy, rồi một tay cầm quạt, một tay cầm ô, vừa quạt mát vừa che nắng cho nhóc Cá Hố.

Thoạt nhìn, họ chẳng khác nào một đôi vợ chồng son đang dắt con nhỏ đi chích ngừa.

Trẻ sáu tháng tuổi phần lớn thời gian trong ngày là để ngủ, nhóc Cá Hố ngủ li bì suốt dọc đường, khiến Lương Mạn Thu còn lo thằng bé bị say nắng mà ngất xỉu.

Nhưng ông anh trai lại tỏ ra bình tĩnh lạ thường, phán một câu xanh rờn:

– Nó béo như heo ấy, tỉnh được mới là lạ.

Lương Mạn Thu dở khóc dở cười:

– Anh nào lại đi nói em mình như thế chứ…

Cô em gái này ngày trước cũng từng bị gọi là Cún Còi, xem ra cũng được ông anh “ưu ái” chẳng kém.

Hai người lớn một trẻ con đội nắng hè gay gắt, cuốc bộ một mạch đến nhà lão Ninh.

Tầng một nhà anh ta được chia đôi, một nửa dành cho cầu thang bộ và thang máy, nửa còn lại là phòng quản lý kiêm phòng khách và phòng chơi mạt chược.

Kim Linh và Kim Minh đã có mặt từ sớm.

– Ba thiếu một, chỉ đợi hai đứa bây đến thôi đó. Ủa… – Nói được nửa câu, Kim Linh kinh ngạc chỉ vào chiếc xe đẩy: – Đại D, Tiểu Thu, sao hai đứa bây lại dắt díu cả nhà thế này, mang cả em bây theo nữa à?

Kim Linh ghé sát vào xe đẩy, thấy nhóc Cá Hố ọ ẹ tung cước ngắn ngủn đá lung tung thì vội bịt miệng, thì thầm:

– Tao làm nó tỉnh hả?

Nhóc Cá Hố “oe” một tiếng, phá tan buổi chiều yên ả trong phòng mạt chược.

Kim Minh đẩy gọng kính, lườm Kim Linh:

– Thì bà chứ ai nữa, bà nói to thế cơ mà.

Kết quả là cậu ta bị lườm cháy mắt.

Lương Mạn Thu cúi xuống, thành thạo bế nhóc Cá Hố lên, cười nói:

– Tầm này cũng đến lúc nó dậy rồi.

Cô khẽ đung đưa dỗ thằng bé nín khóc, rồi đứng nép vào Đới Kha cao lớn bên cạnh, nom cứ như chim nhỏ nép vào người, trông chẳng khác nào một gia đình ba người còn quá trẻ.

Lão Ninh bất giác mường tượng ra cảnh Đới Kha sau này dắt vợ con đến chơi bài, cũng xúm lại hóng hớt:

– Bé tí thế này mà mày cũng dám bế ra à, ông già mày không ý kiến ý cò gì hết sao?

Đới Kha kéo ghế lại ngay ngắn, ngồi xuống bàn mạt chược, nói:

– Đủ người rồi, đánh thôi.

Lão Ninh đành dùng ánh mắt cầu cứu Lương Mạn Thu.

Lương Mạn Thu đáp:

– Tụi em về trước khi ba anh ấy về nhà là được.

Câu nói vừa là để trả lời lão Ninh, vừa như ngầm nhắc nhở Đới Kha đừng quên giờ giấc.

Kim Linh hỏi:

– Tiểu Thu, em có chơi không?

Lương Mạn Thu đáp:

– Mấy anh chị chơi trước đi, em chưa chơi bao giờ, để em xem luật một lát đã.

Kim Linh gợi ý:

– Để Đại D vừa bế thằng bé vừa dạy em chơi.

Đới Kha vặn lại:

– Chứ sao mày không bế đi con Linh Heo kia?

Kim Linh cười hề hề:

– Do em trai tao lớn rồi chớ sao.

Kim Minh muốn bật cười mà không dám.

Đới Kha ra lệnh:

– Ai thua thì phải bế phụ nhỏ này.

Lão Ninh đề nghị:

– Hay là để con bé chơi trước đi.

– Em thay bỉm cho thằng bé đã. – Lương Mạn Thu nói rồi quay lại xe đẩy, đặt nhóc Cá Hố nằm xuống, nhanh nhẹn thay bỉm, gói lại cẩn thận rồi cất vào giỏ dưới đáy xe để lát nữa tiện đường mang đi vứt.

Xong xuôi, cô dúi nhóc Cá Hố vào lòng Đới Kha, còn mình thì đi rửa tay.

Ván mạt chược bắt đầu, tiếng quân bài lách cách va vào nhau vang lên rộn rã.

Nhóc Cá Hố ngồi gọn trong lòng Đới Kha, nửa nằm nửa ngồi gối đầu lên cánh tay anh, vừa ngủ dậy nên đói bụng, theo thói quen liền quay đầu dụi dụi vào người lớn tìm ti mẹ.

Bàn tay nhỏ xíu của thằng bé cào loạn xạ trên ngực Đới Kha, rồi cố sức cắn vào cơ ngực săn chắc của anh, chỗ nào nhô ra nhất là dễ táp trúng nhất.

Càng cắn không được lại càng sốt ruột, thằng bé cứ ư ử quấy khóc mãi không thôi.

Kim Linh cười phá lên:

– Nó đói sữa rồi hả?

Không nhắc thì thôi, vừa nhắc đến, Đới Kha mới vỡ lẽ nhóc Cá Hố đang định làm gì.

Mặt anh sa sầm ngay:

– Con heo kia, mày muốn làm gì?

Đới Kha bế nhóc Cá Hố ngồi thẳng lên đùi, xoay lưng thằng bé về phía mình:

– Cái này không phải để cho mày bú đâu.

Nhóc Cá Hố dường như hiểu ý, khóc nấc lên từng tiếng, đành ngậm tạm nắm đấm của mình cho đỡ thèm.

Lão Ninh cũng bật cười, trêu:

– Chứ mày để dành cho ai bú vậy Đại D?

– Lương Mạn Thu… – Đới Kha như cố tình đáp lại lời lão Ninh, khiến anh ta giật nảy mình.

Lão Ninh mắt trợn tròn, vẻ mặt như gặp phải ma.

Kim Linh cũng sững người trong giây lát.

Lương Mạn Thu vừa từ phòng vệ sinh quay lại, Đới Kha liền gọi lớn:

– Con heo này đói rồi, em mau pha sữa đi.

Lão Ninh lúc này mới khẽ thở phào nhẹ nhõm.

– Tới liền đây. – Lương Mạn Thu đáp, đoạn nhanh nhẹn lấy bình giữ nhiệt và sữa bột đã chia sẵn, đổ chung vào bình rồi lắc đều, sau đó đưa cho nhóc Cá Hố.

Đới Kha cau mày hỏi:

– Lão Ninh, cái mặt mày sao như mới gặp ma thế? Bị điện giật à?

Lão Ninh bất giác ôm ngực:

– Tí thì cháy khét lẹt rồi.

Hóa ra chuyện yêu đương của bạn thân còn gay cấn hơn cả điểm thi đại học, lại còn là thứ điện cao thế khác hẳn loại 220V dùng trong nhà nữa chứ.

Lương Mạn Thu lấy chiếc khăn quàng cổ lót cho nhóc Cá Hố, Đới Kha đặt thằng bé nằm xuống, để nó tự cầm tay nắm bình sữa tu ừng ực.

Kim Linh thật lòng khen ngợi:

– Tiểu Thu, em khéo chăm con nít thật đấy.

Lương Mạn Thu nói:

– Cũng không khó lắm đâu, nhìn vài lần là biết làm ngay à, dễ hơn học bài nhiều.

Kim Linh đáp:

– Chị thà học còn hơn, dù có học dốt. Cứ nghe tiếng con nít khóc là chị nổi hết cả da gà.

Lương Mạn Thu cười trêu:

– Sau này chị làm giáo viên, lỡ học sinh khóc thì sao?

Kim Linh cũng cười:

– Khác chứ, học sinh ít ra còn nói lý lẽ được, chứ con nít bé tí thế này, nói gì nó cũng không hiểu, nghĩ thôi đã muốn phát điên rồi.

Lương Mạn Thu giải thích:

– Em bé không có nhiều nhu cầu đâu, có thể là đói, hoặc là bỉm đầy nên khó chịu thôi. Cô A Liên bảo em thế.

Kim Linh tấm tắc:

– Tiểu Thu à, em đúng là vừa thông minh vừa kiên nhẫn.

Đới Kha liếc hai cô một cái, càu nhàu:

– Hai đứa bây mới bao lớn hả, sao cứ buôn chuyện con nít mãi như A Liên với mấy bà tám trong khu thế?

Lương Mạn Thu và Kim Linh nhìn nhau cười, rồi tạm thời gác lại chủ đề đó.

Nhóc Cá Hố bú no sữa rồi thì chuyển sang gặm mạt chược. Nhân lúc không ai để ý, nó vớ được một quân Phát nhét tọt vào miệng.

Thằng bé gặm say sưa như gặm xương, nước dãi chảy ròng ròng, nhỏ cả xuống quần Đới Kha.

Đới Kha kêu oai oái, đứng phắt dậy bảo Lương Mạn Thu chơi thay một lát, rồi một tay bế nhóc Cá Hố vào phòng vệ sinh rửa miệng cho nó, tiện thể rửa luôn cả quân mạt chược.

Lương Mạn Thu ngồi xuống mà lòng dạ như lửa đốt, lí nhí nói:

– Anh, em mới hiểu sơ sơ thôi, lỡ em đánh thua, anh đừng có đánh em nha.

Đới Kha đang lu bu xử lý thằng em, hơi sức đâu mà để ý đến cô em gái.

Nhóc Cá Hố coi quân mạt chược như báu vật, hễ bị giằng ra là khóc ré lên.

Dọa dẫm hoàn toàn vô ích, bởi người ta có hiểu gì đâu.

Đới Kha đúng là gặp phải oan gia rồi.

Lão Ninh thừa cơ hỏi han:

– Đại D còn đánh em nữa à?

Lương Mạn Thu đáp:

– Dạ.

Đét mông thì cũng tính là đánh.

Lão Ninh thắc mắc:

– Sao nó nỡ lòng nào đánh em chứ?

Lương Mạn Thu đáp:

– Lúc nào anh ấy cũng nỡ hết.

Lão Ninh ngáp một cái dài:

– Không phải chứ, Đại D không biết thương hoa tiếc ngọc đến thế cơ à?

Lương Mạn Thu liếc nhìn lão Ninh một cái, thoáng chút ngạc nhiên vì anh ta biết dùng cả thành ngữ, lại còn dùng cho mình, cảm thấy hơi là lạ.

Quả đúng là vật họp theo loài, đám bạn chí cốt của Đới Kha phần lớn đều là mấy đứa đầu óc đơn giản. Ngoại trừ Kim Minh, hiếm có ai bắt chuyện với Lương Mạn Thu. Dẫu có nhắc đến cô, họ cũng chỉ gọi là “em gái Đại D” chứ chẳng mấy khi gọi Tiểu Thu, lại càng không bao giờ hỏi han những chuyện riêng tư, tế nhị.

Kim Linh chen lời:

– Đại D trước giờ vẫn thế, nếu biết thương hoa tiếc ngọc thì đã chẳng phải là nó nữa rồi.

Đới Kha bế nhóc Cá Hố quay lại, đứng cạnh nhắc bài cho Lương Mạn Thu.

Sau mấy ván, Kim Linh và Kim Minh thua nhiều nhất, đành tiu nghỉu móc tiền túi đi mua dưa hấu ướp lạnh.

Lão Ninh ngả người vào chiếc ghế xếp nan tre màu nâu cánh gián ọp ẹp, nói rằng muốn chợp mắt một lát vì sáng nay dậy sớm quá. Anh ta gác hai tay lên bụng, chẳng mấy chốc đã ngáy khò khò.

Đới Kha đứng quay lưng về phía luồng gió mát thổi ra từ chiếc điều hòa cây, đoạn đặt nhóc Cá Hố ngồi vào xe đẩy rồi dúi cho thằng bé món đồ chơi yêu thích của nó.

Lương Mạn Thu ngồi xuống cạnh anh, đưa tay sờ thử xem lưng nhóc Cá Hố có ướt đẫm mồ hôi không, rồi tiện thể kéo lại ống tay áo vô tình bị xắn lên cho nó.

Sợ làm lão Ninh thức giấc, cô khẽ khàng hỏi:

– Để nó ngồi ngay luồng gió thế này có lạnh quá không anh?

Tiếng ngáy của lão Ninh vang như sấm, át cả giọng Lương Mạn Thu.

Thấy Đới Kha không nghe rõ, cô đành ghé sát tai anh nhắc lại.

Anh chẳng buồn hạ giọng, có lẽ vì trời nóng nực nên giọng anh có phần khản đặc, hỏi:

– Em lo cho nó hay lo cho bố đây?

Lương Mạn Thu bĩu môi đáp:

– Anh khỏe như vâm, ốm đau làm sao được. Trẻ con vốn mong manh, nào có giống anh.

Bình thường, cô cùng lắm cũng chỉ đẩy nhóc Cá Hố xuống dưới nhà dạo một vòng, chứ đâu dám “đi chơi xa” thế này.

Đới Kha kết luận:

– Vậy là em lo cho nó hơn.

Đới Kha cũng chẳng để bụng, chỉ muốn kiếm cớ “phạt” cô một chút. 

Anh thuận tay vòng qua thành ghế Lương Mạn Thu đang ngồi rồi véo nhẹ d ái tai cô. D ái tai đầy đặn, trắng trẻo của cô bị anh véo đến ửng hồng.

Lương Mạn Thu bất giác liếc nhanh về phía có tiếng ngáy, thấy lão Ninh vẫn nhắm nghiền mắt, hẳn là còn say giấc nồng.

Cô thì thầm:

– Lát nữa anh ấy dậy bây giờ.

Đới Kha đáp:

– Nó ngủ say như chết rồi.

Dứt lời, anh rướn người tới, khẽ chạm môi mình lên môi Lương Mạn Thu, dường như cố tình muốn thử xem liệu lão Ninh có thực sự ngủ say đến mức ấy không.

Giữa tình huống oái oăm này, mọi giác quan của cô dường như trở nên nhạy bén tột cùng, dù chỉ là một cái hôn phớt song lại mang đến sự k ích thích lạ thường.

Anh còn định hôn sâu hơn, ướt át hơn để xua đi cái oi bức ngày hè, nhưng Lương Mạn Thu đã vội né đi.

Cô tủm tỉm cười trách:

– Anh ơi, anh không đứng đắn một chút được à?

Đới Kha nhếch mép:

– Đứng đắn quá thì tán tỉnh con gái thế nào được?

Lương Mạn Thu càng tỏ vẻ chống cự, Đới Kha lại càng hứng chí trêu cô, nhất quyết muốn trao cho cô một nụ hôn kiểu Pháp nồng nàn, ướt át.

Giữa lúc hai người còn đang vui đùa ầm ĩ, không gian xung quanh bỗng trở nên yên tĩnh lạ thường.

Lão Ninh không biết đã dậy từ lúc nào. Anh ta không phải giật mình tỉnh giấc, cũng chẳng phải bị tiếng ồn đánh thức, có lẽ chỉ đơn giản là đã ngủ đủ giấc.

Mở đôi mắt còn lờ đờ vì ngái ngủ, lão Ninh ngỡ mình đang mơ, tự hỏi đây là đâu mà lại có hai người đang quấn quýt hôn nhau ở đây.

Lão Ninh cố mở to mắt nhìn kỹ lại.

Bóng lưng thì quen lắm, mà hành động lại lạ hoắc.

Lão Ninh giật thót, tỉnh cả ngủ.

Anh ta thầm nghĩ, phen này mình phải học theo mấy ông chồng ngớ ngẩn trong phim con heo, lúc nào cũng ngủ say như chết để không làm phiền nam nữ chính “vui vẻ” mới đúng.

Lúc này, giọng Lương Mạn Thu khe khẽ vọng tới:

– Anh đừng thế, lát nữa anh ấy dậy bây giờ…

Đến cả lời thoại của “nữ chính” cũng y hệt, chỉ khác là đã đổi sang bản lồng tiếng Trung.

Lão Ninh vội nhắm nghiền mắt, nghiêng đầu sang một bên, tiếp tục giả vờ ngủ say như chết.

Đới Kha quay lại liếc nhìn, thấy lão Ninh không còn ngáy nữa, trông cũng xuôi mắt hơn nhiều, bèn nói:

– Dậy cái khỉ khô.

Bình Luận (0)
Comment