Món Quà - Khâm Điểm Phế Sài

Chương 81

Đới Kha bắt đầu kỳ huấn luyện quân sự hai mươi hai ngày ở trường cảnh sát tỉnh trong những tiếng kêu trời than đất.

Lương Mạn Thu cũng dần quen với nhịp sống hối hả của năm cuối cấp. Chiều Chủ Nhật không thấy bóng dáng Đới Kha về nhà, cô đành cô đơn dùng máy tính trong phòng anh.

Trong những ngày tháng đầy áp lực này, học sinh lớp Mười Hai học cách tìm vui trong gian khổ, rất giỏi phát hiện và phóng đại những chuyện ngồi lê đôi mách ngoài học tập để điều chỉnh tâm trạng.

Khỉ Con là người đầu tiên phát hiện sự khác thường của Triệu Tĩnh: chiếc nhẫn từ ngón giữa của cô đã chuyển sang ngón áp út. Thế là trong giờ học, cậu ta lén lút chuyền giấy cho hội bạn báo tin.

Cả bọn bèn xúi cậu ta tới hỏi Jodie.

Tan học, Khỉ Con gọi Triệu Tĩnh lại ngay trước mặt cả lớp, hỏi:

– Cô Jodie, em muốn hỏi là có phải cô và chú cảnh sát đã kết hôn rồi không ạ?

Cả lớp ồ lên, tiếng các nữ sinh la hét vang trời.

An Giai Nguyệt quay sang hỏi cô bạn cùng bàn cứng cựa của mình:

– Tiểu Thu, thật hay đùa vậy?

Lương Mạn Thu đáp:

– Tớ không nghe nói gì, nhưng chắc là thật.

Hồi hè, Triệu Tĩnh đã ra vào khu ký túc xá của đồn Thúy Điền tự nhiên như nhà mình, Lương Mạn Thu đến xem Đới Kha chơi bóng rổ cũng tình cờ gặp cô một hai lần.

Triệu Tĩnh đỏ mặt, hào phóng khoe chiếc nhẫn:

– Just engaged, not married. Cô phải tống hết đám nhóc các em vào đại học rồi mới yên tâm kết hôn được.

Khỉ Con nằng nặc:

– Em hiểu rồi, tức là hai người đăng ký kết hôn rồi chứ gì. Em không cần biết, cô phải phát kẹo cưới cho bọn em!

Triệu Tĩnh gọi cả họ tên Khỉ Con:

– Lần này điểm tiếng Anh đã qua 120 chưa?

Khỉ Con đáp tỉnh bơ:

– Chỉ có cân nặng của em là vững vàng trên 120, tuyệt đối không tụt thôi ạ.

(*) 1 cân Trung = 0.5 ký Việt, bình thường mình hay đổi thẳng nhưng trong ngữ cảnh này đổi 60 ký lại không hợp, nên giữ nguyên rồi chú thích.

Triệu Tĩnh nói với các bạn khác:

– Lần sau cô mang kẹo đến, cả lớp đều có phần, trừ bạn Khỉ Con chưa được 120 điểm ra nhé.

Khỉ Con cũng không giận, cười hì hì theo Triệu Tĩnh vào văn phòng “úp mặt vào tường sám hối”. Mấy ngày sau, quả nhiên cậu ta xách giúp cô một bịch kẹo to về lớp.

Buổi trưa, Lương Mạn Thu về ký túc xá, kể chuyện này cho Đới Kha qua QQ. Cô được chia mấy viên kẹo Alps vị dâu.

Mộc Khả: “Lát anh cũng mua vị dâu.”

Trà Lạnh: “Anh ơi, hình như bình thường anh không thích ăn kẹo thì phải.”

Ngoài Coca và kẹo cao su, Lương Mạn Thu không thấy Đới Kha đặc biệt thích loại đồ ăn thức uống nào có vị ngọt.

Mộc Khả: “Ăn kẹo coi như hôn em.”

Lương Mạn Thu chợt nhớ ra, năm đó cô đã gián tiếp nếm viên kẹo cao su vị dâu đầu tiên của năm mới từ miệng Đới Kha.

Đới Kha vốn không có hứng thú bày vẽ những bất ngờ lãng mạn, thế nhưng những sự thật anh vô tình hé lộ lại khiến người ta rung động hơn cả sự hoa mỹ được dày công sắp đặt.

Lương Mạn Thu đã đánh răng, vị sữa dâu của viên Alps đã tan biến theo kem đánh răng, nhưng vị ngọt mang theo hơi nóng của nụ hôn dường như quay trở lại khoang miệng, theo đầu lưỡi anh, linh hoạt khuấy động vị giác của cô.

Trà Lạnh: (icon mặt đỏ dễ thương)

Mộc Khả: (icon anh lính hút thuốc)

Qua một buổi chiều, trước khi vào giờ tự học tối, Lương Mạn Thu tranh thủ lên QQ hỏi: “Anh ơi, anh đã ăn kẹo dâu chưa?”

Mộc Khả: “Không nói cho em biết.”

Trà Lạnh: “Đồ keo kiệt.”

Lương Mạn Thu cầm viên kẹo dâu, làm dấu OK, lấy nền là chiếc bàn học chất đầy sách tham khảo, rồi chụp ảnh gửi cho Đới Kha.

Mộc Khả: “Ngậm trong miệng rồi chụp anh xem.”

Trà Lạnh: “Kỳ lắm.”

Nào có ai ngậm đồ vật rồi còn lè lưỡi cho người khác xem chứ, Đới Kha lại chẳng phải bác sĩ nha khoa.

Mộc Khả: “Kỳ cái đếch gì, nhanh lên.”

Bạn cùng bàn và bạn ngồi sau Lương Mạn Thu vẫn chưa tới, cô bèn ngậm viên kẹo, cứ coi như giống hồi bé ăn kẹo nhiều phẩm màu rồi lè lưỡi cho người ta xem lưỡi bị đổi màu vậy. Lưỡi cô đỡ lấy viên kẹo dâu có hình chong chóng hồng, khẽ hé miệng, đôi môi và đầu lưỡi hồng nhuận mang theo hương kẹo quyến rũ, Lương Mạn Thu dùng camera trước chụp một tấm, đáp ứng yêu cầu kỳ quặc của Đới Kha.

Mộc Khả: “Mặt đâu, sao chỉ có mỗi miệng?”

Trà Lạnh: “Anh có nói là phải có mặt đâu.”

Nghe cứ kỳ kỳ sao đó, Lương Mạn Thu lại sửa:

Trà Lạnh: “Chụp cả mặt thì kỳ lắm.”

Mộc Khả: “Ai dám nói bà xã anh kỳ!” (icon anh lính hút thuốc)

Xưng hô ấy vừa quen thuộc vừa xa lạ, lần đầu tiên xuất hiện trên màn hình điện thoại của Lương Mạn Thu, còn ngọt ngào hơn cả viên kẹo dâu trong miệng cô.

Trà Lạnh: (icon mặt đỏ dễ thương) “Anh ơi, em vào học rồi, tối gặp nha.”

Mộc Khả: “Anh ăn rồi.” (icon anh lính hút thuốc)

Sau một ngày học hành căng thẳng, đầu óc Lương Mạn Thu đã quay cuồng, một lúc sau mới ngộ ra ý Đới Kha là hôn.

Đới Kha vẫn là Đới Kha, nếu miệng có thể dùng để hôn thì tuyệt đối không lãng phí thời gian nói lời yêu thích. Anh chỉ thổ lộ vừa đủ, không giải thích thêm một lời.

Lương Mạn Thu ngậm kẹo mà ngỡ như đang hôn Đới Kha, đầu lưỡi bất giác đảo qua đảo lại viên kẹo dâu trong miệng, như đang quấn lấy đầu lưỡi của anh.

Ngọt ngào ướt át, hương đầu nồng nàn, hương cuối thanh dịu, dư vị bất tận.

Buổi tối, vừa về đến ký túc xá, Đới Kha đã gửi ngay một món quà lớn từ xa.

Mộc Khả: “Phát cảnh phục rồi.”

Đới Kha gửi một tấm ảnh chụp toàn thân.

Anh đứng sau cánh cửa ký túc xá đóng chặt, trên người là bộ cảnh phục mùa hè với áo sơ mi ngắn tay màu xanh da trời phối cùng quần dài màu xanh thẫm, hai mảng màu càng tôn lên tỷ lệ cơ thể tuyệt đẹp. Đới Kha vai rộng eo thon, dáng cao chân dài, đúng là người mẫu hoàn hảo cho bộ cảnh phục này.

Người ta thường nói người đẹp vì lụa, Đại D khuấy đảo phố Thúy Điền ngày nào nay đã trút bỏ vẻ ngổ ngáo, hoá thân thành một cảnh sát tương lai. Hai chữ “đáng tin” dường như đã hiện hữu nơi anh.

Trà Lạnh: “Anh ơi, anh đẹp trai quá!”

Lương Mạn Thu lần đầu tiên phá lệ gửi một icon mắt trái tim chảy nước miếng.

Thấy một cái chưa đã, cô gửi liền ba cái nữa.

Gương mặt trái xoan trước màn hình điện thoại cũng sắp có biểu cảm giống hệt cái icon trên QQ.

An Giai Nguyệt là người đầu tiên để ý thấy sự khác thường của Lương Mạn Thu.

– Ê Tiểu Thu, cậu lại tám với anh bồ mô tô của cậu à?

Một cô bạn cùng phòng khác, người lần trước tranh cãi với An Giai Nguyệt về định nghĩa base một trong bóng chày, ngồi ở giường trên, vô tình liếc thấy màn hình điện thoại của Lương Mạn Thu, bèn la lên:

– Tiểu Thu đang xem trai đẹp mặc đồng phục!

An Giai Nguyệt nhao nhao:

– Cho tớ xem với!

Lương Mạn Thu thoải mái cho họ xem ảnh Đới Kha mặc cảnh phục.

An Giai Nguyệt xuýt xoa:

– Ôi má ơi! Đẹp trai quá! Tiểu Thu, cậu đúng là học trò cưng của cô Jodie, không ngờ cậu cũng thích chú cảnh sát giống cô ấy luôn?

Lương Mạn Thu nhấn mạnh:

– Cậu mới là học trò cưng của cô Jodie chứ!

An Giai Nguyệt đúng là cán sự môn tiếng Anh. Ngoài Khỉ Con, cô là người thân với Jodie nhất.

Cô bạn cùng phòng kia xen vào:

– Anh này chắc vẫn là anh cảnh sát thôi, của cô Jodie mới là chú.

Mấy cô gái cố tình dùng giọng õng ẹo, Lương Mạn Thu nghe mà không khỏi rùng mình, da gà da vịt nổi hết cả lên.

– Nghe các cậu nói mà thấy buồn nôn dễ sợ.

An Giai Nguyệt đáp:

– Yêu đương vốn dĩ buồn nôn vậy đó.

Cô nàng lại kể lể về mấy cặp mới yêu gần đây. Năm cuối cấp quá áp lực và khổ sở, khiến không ít học sinh nảy sinh đồng cảm khi tâm sự, rồi yêu nhau để giải tỏa căng thẳng.

Lương Mạn Thu quay lại với điện thoại của mình, xem tin nhắn Đới Kha mới gửi.

Mộc Khả: (icon răng vàng)

Trà Lạnh: “Bạn cùng phòng của em đều khen anh đẹp trai.”

Mộc Khả: “Cho chúng nó xem rồi à?”

Trà Lạnh: “Vô tình để chúng nó thấy, chắc không sao đâu nhỉ?”

Mộc Khả: “Em nói anh là ai?”

Trà Lạnh: “Thì là anh thôi.”

Mộc Khả: (icon quả bom)

Lương Mạn Thu đã quen với mối quan hệ của hai người, vì hoàn cảnh chưa thay đổi nên cô không ý thức được chuyện Đới Kha muốn có danh phận.

Trà Lạnh: “Anh ơi, em có được hôn anh lúc anh mặc cảnh phục không?”

Mộc Khả: “Về nguyên tắc là không được.”

Lương Mạn Thu nhớ lại, lúc đến khu ký túc xá của đồn Thúy Điền, đúng là cô chưa từng thấy cảnh sát nào mặc cảnh phục mà nắm tay người yêu cả.

Cô không cam lòng, hỏi: “Lén lút thì sao ạ?”

Mộc Khả: “Không cho.”

Trà Lạnh: “Vậy thôi.”

Con chữ thiếu vắng sự hỗ trợ của biểu cảm và giọng điệu, khiến Lương Mạn Thu không nhìn ra Đới Kha đang trêu cô hay đang nghiêm túc.

Trà Lạnh: “Lễ Quốc Khánh anh có mặc cảnh phục về không?”

Trà Lạnh: “Em muốn ngắm tận mắt.”

Mộc Khả: “Không mặc gì còn bảnh hơn.”

Trà Lạnh: “Dâm dễ sợ…”

Lương Mạn Thu có thể tưởng tượng ra vẻ mặt Đới Kha lúc này. Chẳng qua anh chỉ lơ đễnh buông một câu chứ chẳng mưu tính gì sâu xa.

Khi anh muốn làm một việc có khả năng bị từ chối, sự xâm chiếm ấy luôn ẩn chứa trong ánh mắt và thể hiện qua hành động, chứ tuyệt đối không nhiều lời vô ích.

Một khi Đới Kha báo trước điều gì, thì y như rằng chỉ là thuận miệng trêu đùa, cốt để thấy cô giật mình thon thót cho vui. 

Quả nhiên, lần này cũng không ngoại lệ, Đới Kha lộ rõ vẻ thích thú trước phản ứng của cô, đoạn quen tay gửi lại icon anh lính hút thuốc.

Tháng Chín đã vơi hơn một nửa. Đợt xa cách này còn dài hơn cả kỳ Đới Kha học bổ túc hồi nghỉ đông năm cuối cấp. Cứ mỗi Chủ Nhật, Lương Mạn Thu lại lủi thủi một mình đi về giữa nhà và trường, dần dà cũng quen với việc Đới Kha đã rời Hải Thành lên đại học.

Kỳ huấn luyện quân sự tại trường cảnh sát tỉnh sẽ kết thúc vào ngày 30 tháng 9, tiếp đó là buổi diễn tập vào sáng Quốc Khánh. 

Dịp lễ Quốc Khánh vốn là cao điểm đi lại, vé tàu liên tỉnh khó mua như mò kim đáy bể, thành thử Đới Kha chỉ săn được vé chiều mùng Hai để về Hải Thành. Cũng may trường Hải Thành không bắt học bổ túc nhiều, cho nghỉ đủ bảy ngày. Nếu trừ đi nửa buổi Đới Kha phải lên đường trở lại trường vào mùng Bảy, Lương Mạn Thu và anh vẫn còn hơn bốn ngày ở bên nhau.

Mộc Khả: “Bốn ngày sao đủ.”

Sáng mùng Một, Đới Kha cũng chỉ nhắn vội câu cuối trên QQ rồi tất tả chuẩn bị cho buổi diễn tập. Cả hai đều cảm nhận rõ sự sốt ruột của đối phương, nên chẳng ai nhắc đến chuyện về nhà nữa. Lương Mạn Thu cũng không gặng hỏi xem Đới Kha định thu xếp hai ngày trước khi về như thế nào.

Cô cắm cúi làm bài thật nhanh, ròng rã suốt một ngày một đêm, cuối cùng cũng gần hoàn thành núi bài tập nghỉ lễ. Phần còn lại chắc đến lúc Đới Kha về là sẽ giải quyết xong.

Thế thì lúc anh về nhà, cả hai có thể tha hồ chơi thỏa thích, bởi sinh viên đại học đâu có khái niệm gì về bài tập nghỉ lễ.

Khi Lương Mạn Thu ngáp ngắn ngáp dài trèo lên giường, nhóc Cá Hố vẫn còn tỉnh như sáo, cứ cười khúc kha khúc khích mãi, chẳng rõ đang chơi trò gì. 

Cô mỉm cười, đóng cửa đi ngủ, chỉ mở hé cửa sổ cho thoáng như mọi khi.

Chẳng biết đã ngủ say bao lâu, Lương Mạn Thu bỗng giật mình tỉnh giấc vì một tiếng động lạ. Mơ màng hé mắt, cô thấy căn phòng sáng một cách khác thường do có ánh sáng hắt vào cửa sổ.

Rèm cửa không biết đã bị kéo ra tự lúc nào, khiến ánh đèn đường bên ngoài chiếu thẳng vào phòng. Cửa kính cũng bị đẩy ra, gió đêm hun hút lùa vào, thổi tung rèm cửa về phía cô.

Lương Mạn Thu giật thót tim, còn chưa kịp hét lên thì tấm nệm bên cạnh đã lún xuống. Một vòng tay thoắt cái đã siết lấy eo cô, rồi bờ môi ai đó chuẩn xác chặn đứng tiếng thét đang chực bật ra, mang theo vị tây ngọt ngào quen thuộc. 

Cô giãy giụa theo phản xạ, nhưng mới đó mà cả người đã mềm nhũn ra.

Thứ chặn đứng tiếng hét của cô chẳng phải bàn tay hay vật gì xa lạ, mà chính là đôi môi cùng chiếc lưỡi ẩm ướt và đầy linh hoạt kia. Cái miệng lúc nói chuyện thì rõ cà chớn, còn lúc im lặng lại chỉ biết hôn cô ngấu nghiến. 

Lương Mạn Thu như chìm lút trong vòng tay quen thuộc của Đới Kha. 

Xa nhau ngót tháng trời, kỹ năng hôn của anh chẳng những không hề mai một mà dường như càng điêu luyện hơn. Khao khát và nồng nhiệt dồn nén bấy lâu khiến nụ hôn càng thêm mãnh liệt, k ích thích đến lạ thường.

Đới Kha đá văng đôi giày vướng víu dưới chân, giật phắt chiếc chăn hè mỏng mảnh, rồi nhanh như cắt lăn vào ôm chặt lấy cô. 

Bàn tay anh quen thói luồn vào lớp áo ngủ Lương Mạn Thu, x oa nắn bầu ng ực cô. 

Nếu miệng lưỡi được rảnh rang, hẳn giờ này Đới Kha đã lại giở thói lưu manh, buông lời trêu rằng không mặc áo ngực sờ vẫn sướng hơn hẳn. 

Nhưng vì miệng đang bận rộn, nên đôi tay anh đành thay lời muốn nói. Chiếc áo ngủ xộc xệch vô tình bị cuộn lên, để lộ một khoảng eo ấm áp. Anh vòng tay ôm lấy, rồi cứ thế lần sâu vào trong. 

Lương Mạn Thu còn chưa kịp phản kháng, Đới Kha đã ghì chặt lấy cô, ngón tay anh khéo léo kẹp lấy đầu nh* hoa. 

Quả mâm xôi nhỏ xinh lập tức dựng đứng, kiêu hãnh vểnh lên. Lương Mạn Thu bất giác nổi da gà, rồi khẽ run rẩy.

– Anh ơi…

Cô chỉ kịp thốt lên một tiếng lí nhí với giọng nghèn nghẹn chẳng rõ là đang cầu xin hay ngầm khích lệ, nhưng tiếng gọi ấy lập tức bị nuốt chửng.

– Im nào.

Mối quan hệ anh em mà người đời vẫn gán cho họ tựa như một sợi dây vô hình bền chặt, chẳng bao giờ đứt đoạn, cũng chẳng bao giờ biến mất, mang lại cảm giác an toàn mà những cặp tình nhân bình thường khó lòng có được. 

Trong vòng tay anh, Lương Mạn Thu dần thả lỏng. Cứ thế, qua những hành động khám phá cơ thể đầy táo bạo của Đới Kha, cô dần nhận ra sự tồn tại của những h am muốn thể xác bên trong mình. So với những khi cô tự mình vụng về tìm hiểu bản thân, những đụng chạm của anh sao mà khác lạ, sao mà cuốn hút đến thế.

Lương Mạn Thu khó khăn lắm mới hé nổi răng, vội nắm chặt bàn tay Đới Kha qua lớp áo ngủ, ngăn anh tiếp tục manh động.

Cô cười mắng:

– Anh hư quá!

Bình Luận (0)
Comment