Món Quà - Khâm Điểm Phế Sài

Chương 82

Bàn tay Đới Kha vẫn luồn trong áo ngủ của Lương Mạn Thu, cảm giác mới lạ lấn át cả h am muốn hàn huyên tâm sự. Áo ngủ bị vén lên mỗi lúc một cao, gần như sắp phơi bày “hiện trường gây án”, chẳng biết chừng ngay giây sau, Đới Kha sẽ cúi xuống cắn một miếng.

Lương Mạn Thu lờ mờ đoán được mưu mẹo của anh, cứ từ từ từng bước một, khởi đầu bằng tay dò xét, rồi đến môi lưỡi, càng lúc càng gần gũi hơn.

Cô vội vàng giữ chặt cổ tay anh:

– Anh ơi, đừng…

Đới Kha tuy rút tay ra, nhưng lại chẳng hề biết chán mà rúc vào ngực Lương Mạn Thu, cắn ướt một mảng vải áo. Hơi ẩm mang theo dư vị ấm áp của anh quấn quýt lấy cô, có lẽ cũng chẳng khác nào một cú cắn trực tiếp. Đới Kha luôn có cách phá vỡ mọi rào cản, lượn lờ quanh ranh giới cấm.

– Anh ơi… – Dẫu miệng Lương Mạn Thu không bị khóa chặt, cô vẫn thấy ngộp thở hơn cả lúc bị chặn, giọng nói yếu ớt và đuối sức đến lạ.

Cô chỉ biết đẩy vai anh ra.

Giọng Lương Mạn Thu run rẩy ở cuối hơi, cuối cùng cũng kéo được lý trí Đới Kha trở lại. Anh cắn ướt cả hai bên rồi mới ngẩng đầu, nhìn cô chăm chú bằng ánh mắt thiêu đốt trong bóng đêm.

Cô hỏi:

– Sao anh về đột ngột vậy?

Đới Kha vô cùng hưởng thụ cái giọng dỗi hờn của Lương Mạn Thu, vừa hôn tới tấp vừa đáp bừa:

– Không chào đón anh về à?

Lương Mạn Thu đã quen với những bất ngờ từ trên trời rơi xuống của Đới Kha.

– Em còn định ra đón anh trước cơ, nhưng anh có cho em cơ hội đâu. Cứ thích dọa em đứng tim.

Đới Kha nhướn mày:

– Anh cứ thích dọa em thì sao nào.

Lương Mạn Thu cười tủm tỉm:

– Lần đầu tiên em thấy có người về nhà mình mà còn phải trèo cửa sổ vào phòng đấy.

Đới Kha trừng phạt bằng cách cắn nhẹ lên môi cô, trách móc:

– Tại em chứ ai, tự dưng khóa cửa phòng làm gì.

Lương Mạn Thu tỏ vẻ vô tội:

– Anh không có nhà, em quen rồi…

Đới Kha nghiêm giọng:

– Không được quen, từ hôm nay không được khóa cửa phòng nữa.

Lương Mạn Thu cố tình trêu:

– Em cứ khóa đấy, phòng d3 xồm.

Đới Kha quả nhiên hành xử y như d3 xồm, lại luồn tay vào áo ngủ Lương Mạn Thu, song mới được nửa đường đã bị cô kéo ra.

Lương Mạn Thu quýnh quáng né tránh:

– Anh… nói chuyện đàng hoàng xem nào, sao cứ động tay động chân thế!

Đới Kha đành tạm tha cho cô.

Lương Mạn Thu hỏi:

– Mấy giờ rồi anh? Anh đi xe gì về thế?

Đới Kha đáp:

– Anh với Linh Heo và lão Ninh hùn tiền bao xe dù về.

Sở dĩ không báo trước vì sợ trên đường có sự cố bất ngờ.

Nhìn đồng hồ, đã quá nửa đêm.

Lương Mạn Thu lo lắng:

– Nghe không được an toàn lắm nhỉ?

Đới Kha giải thích:

– Xe tư nhân bình thường thôi, về Hải Thành còn thừa chỗ nên tiện chở thêm vài người, bù lại chút tiền xăng xe với phí cầu đường ấy mà.

Lương Mạn Thu nghĩ lại, Đới Kha chưa đủ tuổi đã phóng xe máy vèo vèo ngoài đường, xe nguy hiểm hơn thế cô cũng từng ngồi rồi.

Ngoài hành lang vang tiếng bước chân, không rõ là Đới Tứ Hải hay A Liên dậy pha sữa cho nhóc Cá Hố.

Lương Mạn Thu hỏi khẽ:

– Anh ơi, lát nữa anh ra ngoài kiểu gì?

– Đường hoàng đi ra thôi. – Đới Kha đáp với giọng hờ hững bất cần.

Lương Mạn Thu cuống lên:

– Sao mà được, lỡ bị nhìn thấy thì giải thích thế nào?

Đới Kha hỏi ngược lại:

– Cả tháng không gặp, vào phòng em nói chuyện chút cũng không được à?

Bàn về tài ứng biến, Lương Mạn Thu quả thực kém xa Đới Kha.

Cô cười nói:

– Anh đâu có chịu nói chuyện suông đâu. 

Đới Kha nghiêng đầu hít một hơi sâu trên vai cô, buột miệng chửi khẽ một câu rồi bảo:

– Anh đi tắm đã.

Lúc này Lương Mạn Thu mới nhận ra người Đới Kha toàn mùi mồ hôi, cô chê:

– Anh hôi rình luôn.

Câu nói nũng nịu ấy lại chọc đúng máu ngông của Đới Kha, anh cố tình sáp lại gần, lấy vai cọ vào chóp mũi cô, trêu chọc:

– Hôi chết em luôn nè.

– Tránh ra, ghét thế! – Lương Mạn Thu cười, đánh nhẹ vào vai anh. – Anh mau đi tắm đi, ngủ sớm mai còn dậy sớm.

– Mò qua ngủ với em. – Đới Kha nói cho sướng miệng trước, rồi hôn cô một cái, đoạn chống tay lên đệm lăn người xuống mép giường, tìm giày xỏ vào.

Lương Mạn Thu nhắc:

– Anh ơi, bật đèn lên đi.

Nếu bảo là vào nói chuyện thì cũng phải diễn cho sâu vào chứ, làm gì có ai trò chuyện mà lại tắt đèn tối om thế này.

Tách một tiếng, Đới Kha tiện tay bật công tắc trên tường.

Căn phòng sáng bừng, ánh đèn chói mắt khiến Lương Mạn Thu phải đưa tay che và nheo mắt để thích nghi.

Gương mặt cả tháng không gặp đột ngột hiện ra trước mắt, cô sững người, ngỡ như đang nhìn một người xa lạ.

– Anh ơi, sao anh đen đi nhiều thế?!

Trước đây Đới Kha chỉ có làn da màu lúa mạch, giờ thì phải gọi là đen nhẻm, trông y như con ngỗng quay da giòn vừa ra lò ngoài tiệm.

Đới Kha nhếch mép, mở cửa bước ra ngoài.

Đới Tứ Hải nghe tiếng động, từ trong bếp bước ra, nhìn Đới Kha rồi liếc sang chiếc ba lô đột ngột xuất hiện trên ghế sô pha phòng khách, đoạn đưa mắt về phía cửa phòng Lương Mạn Thu.

Ông cất tiếng:

– Ba còn đang thắc mắc là con về rồi mà sao không thấy người đâu? Chạy thẳng vào phòng Tiểu Thu à?

Đới Kha đi tới xách chiếc ba lô căng phồng một nửa lên, đáp:

– Nó đã ngủ đâu.

Đới Tứ Hải nói:

– Ba còn tưởng tối nay con đi chơi tới sáng mới về.

Lúc lên “xe dù”, Đới Kha đã báo cho Đới Tứ Hải biển số xe, lộ trình sơ bộ và thời gian dự kiến đến nơi.

– Huấn luyện quân sự mệt chết đi được, con phải ngủ bù mấy hôm đã rồi tính. – Đới Kha làu bàu, đi thẳng về phòng, tìm đồ ngủ rồi vào nhà tắm.

Đới Tứ Hải bưng sữa đi ngang qua cửa phòng Lương Mạn Thu đang mở hé. Ông dừng lại giây lát, mặt mày đăm chiêu, rồi lại bị tiếng khóc đêm của con trẻ giục trở về phòng.

Lương Mạn Thu nghe tiếng bước chân xa dần mới rón rén đóng cửa lại, cố tình không khóa, rồi kéo cửa sổ và rèm về vị trí cũ.

Sau khi giải tỏa hết những dồn nén, Đới Kha tắm táp xong xuôi, khoan khoái sang lại phòng Lương Mạn Thu. Đôi uyên ương trẻ xa cách một thời gian ngắn còn khắng khít hơn cả người mới cưới, lại quấn quýt lấy nhau một hồi, sau đó trò chuyện suốt đêm, kể về cuộc sống ở trường cảnh sát, những tin đồn kỳ lạ của các khóa trước, rồi cả vụ kiểm tra nội vụ gắt muốn lấy mạng người ta.

Mãi đến bốn năm giờ sáng, Lương Mạn Thu và Đới Kha mới thấm mệt, cô bèn giục anh về phòng.

Sáng hôm sau, Đới Tứ Hải ra ban công phơi quần áo cho nhóc Cá Hố, vô tình liếc thấy dấu giày trên bệ cửa sổ phòng Lương Mạn Thu. Mũi giày to, hướng vào trong, hẳn là có kẻ từng trèo từ ban công vào phòng.

Ông giật mình, trong đầu vụt qua vô vàn ý nghĩ.

Chẳng lẽ nhà có trộm? Tầng ba cũng là tầng thấp, chuyện này hoàn toàn có thể xảy ra.

Trước khi thuê nhà có vết này không nhỉ? Nếu không thì sau này trả nhà phải lau cho sạch, kẻo bị chủ nhà gây khó dễ.

Hay là trộm trong nhà?

Đới Tứ Hải nhớ lại hình ảnh tối qua Đới Kha ngang nhiên đi ra từ phòng Lương Mạn Thu chẳng hề che giấu.

Ông bất giác nhìn sang cửa sổ phòng Đới Kha, thấy rèm cửa kéo kín mít, cục nóng điều hòa đang chạy, phòng Lương Mạn Thu cũng tương tự.

Chẳng lẽ mình đa nghi quá?

Hai đứa lớn sát giờ cơm mới lồm cồm bò dậy, lần lượt ra khỏi phòng. Đới Kha thì xưa nay vẫn thế, chẳng có gì lạ, chỉ có Lương Mạn Thu là khác thường. Đới Tứ Hải gần như chưa bao giờ thấy cô ngủ nướng.

Gần một giờ chiều, trễ hơn cả giờ cơm trưa của người bình thường, nhà họ Đới mới dọn bữa.

Đới Tứ Hải không khỏi thắc mắc:

– Nay Tiểu Thu cũng dậy muộn vậy con?

Lương Mạn Thu không nghe ra ý trách móc, thoáng yên tâm đáp:

– Tối qua con mải tán dóc với anh tới khuya ạ.

Đây là một phần sự thật, cũng là lời thoại họ đã thống nhất từ trước.

A Liên vô tư xen vào:

– Đại D vào trường cảnh sát chắc có nhiều chuyện mới lạ kể cho Tiểu Thu nghe lắm nhỉ?

Lương Mạn Thu lựa một hai chuyện nhỏ kể lại, rồi khéo léo lái sang chủ đề khác.

Đới Tứ Hải không tiện hỏi thẳng, bèn đợi cơm nước xong xuôi, Lương Mạn Thu phụ dọn bàn còn Đới Kha một mình về phòng chơi máy tính, ông mới theo vào.

Giường của Đới Kha không còn bừa bộn như trước, ga giường phẳng phiu, chăn gấp vuông vức. Mỗi tội chăn điều hòa mềm quá, không gấp ra góc cạnh được, chứ không thì cậu cũng gấp được thành khối vuông như miếng đậu hũ rồi.

Đới Tứ Hải cười hài lòng:

– Ngon ghê luôn chứ Đại D, con mới vào trường cảnh sát một tháng mà đã rèn được thói quen tốt rồi.

Đới Kha chẳng mấy để tâm, cứ như thể nghe Đới Tứ Hải khen con trai út tè được một bãi lớn vậy.

Đới Tứ Hải bước đến bên cạnh anh, một tay chống lên mép bàn, tay kia vỗ vỗ bờ vai rắn chắc của cậu con trai.

– Ba nghe anh Tiểu Kỳ nói trường cảnh sát vất vả lắm, con quen chưa?

Đới Kha đáp:

– Cũng tạm, chưa đến nỗi kiệt sức.

– Xem ra thể lực tốt đấy, hơn ba hồi trẻ nhiều. – Đới Tứ Hải chuyển giọng, đột ngột hỏi. – Tối qua con trèo cửa sổ vào phòng Tiểu Thu à?

Đới Kha ngẩng lên nhìn Đới Tứ Hải một thoáng, cố nhớ lại xem mình sơ hở chỗ nào.

Đới Tứ Hải chỉ muốn tìm hiểu tình hình, không có ý định bắt trộm nhà, bèn nói tiếp:

– Làm bẩn hết bệ cửa sổ rồi.

Đới Kha khẽ thở phào, đáp:

– Dọa Lương Mạn Thu chơi.

Đới Tứ Hải nhận xét:

– Ba không nghe tiếng con bé hét, xem ra không dọa được rồi.

Đó là vì cô đã bị Đới Kha bịt miệng rồi.

Đới Tứ Hải khuyên bảo:

– Con đã mười chín tuổi, vào đại học rồi thì phải chín chắn lên, đừng có suốt ngày trêu em gái nữa.

Đới Kha vặn lại:

– Chứ không lẽ trêu em trai?

Đới Tứ Hải biết anh cố tình bẻ lái câu chuyện, bèn cười nói:

– Ba biết con bé sàn sàn tuổi con nên hai đứa nói chuyện hợp cạ. Nhưng giờ con bé đang học lớp Mười Hai, tới giai đoạn quan trọng rồi, con là anh thì bình thường nói năng hành động phải để ý chút, đừng làm ảnh hưởng đến tâm trạng sĩ tử. Con cũng từng học lớp Mười Hai, phải biết nó căng thẳng thế nào chứ.

Đới Kha nhún vai cãi:

– Cả tháng con mới về nhà một lần thì ảnh hưởng gì được?

– Con hiểu ý ba là được rồi, cố gắng để em nó yên ổn vượt qua năm học then chốt này nhé.

Đới Tứ Hải vỗ vai Đới Kha như để động viên, rồi xoay người rời khỏi phòng cậu.

Đới Kha xâu chuỗi lại toàn bộ sự việc, chắc chắn mình không để lộ sơ hở nào, trừ phi trong phòng họ có gắn camera.

Đới Tứ Hải chỉ vòng vo tam quốc với cậu chứ không nói thẳng, chắc cũng sẽ không tìm Lương Mạn Thu để hỏi ra nhẽ. Trước đây A Liên thỉnh thoảng còn rủ Lương Mạn Thu đi mua sắm hay tán gẫu. Nhưng từ khi có bầu, mọi tâm sức của bà đều dồn hết cho con ruột, đương nhiên không còn hơi sức đâu mà để ý đến Lương Mạn Thu nữa.

Tuy nhiên, hiếm khi Đới Kha chịu nghe lọt tai được phân nửa lời của Đới Tứ Hải, nên cũng biết kiềm chế hơn với Lương Mạn Thu, không thăm dò những giới hạn mới nữa.

Nếu không phải chính anh cũng từng chuyên tâm ôn thi cả năm trời, nếm trải sự căng thẳng của năm cuối cấp và tầm quan trọng của kỳ thi đại học, có lẽ anh cũng chẳng thể nào đồng cảm được.

Năm nay Đới Kha cũng không sung sướng gì. Trường cảnh sát quản lý rất nghiêm, không được tự do như tháp ngà đại học trong tưởng tượng, quy định ra vào cổng trường khắt khe chẳng khác hì hồi cấp Ba.

Mỗi tháng anh về Hải Thành ít nhất một lần, cố gắng đến trường Hải Thành đón Lương Mạn Thu trước giờ cô tan học chiều thứ Bảy. Thỉnh thoảng, nếu thứ Bảy nào trời mưa, Đới Kha sẽ lái xe của Đới Tứ Hải.

Tay lái mới lần đầu ra đường thì không biết sợ, chứ ba của tay lái mới ngồi bên ghế phụ lại âm thầm vã mồ hôi hột.

Chuyến “áp tải” sĩ tử lớp Mười Hai này vô cùng quan trọng, tuyệt đối không thể lơ là.

Đông qua xuân đến, làn da đen sạm của Đới Kha cũng dần nhả nắng, tạm xem như quay về màu lúa mạch.

Lương Mạn Thu sắp phải tham dự lễ tuyên thệ một trăm ngày trước kỳ thi đại học kiêm lễ trưởng thành truyền thống của trường Hải Thành. 

Vào hôm ấy, học sinh có thể tự do mặc trang phục mình thích để tham dự. Mọi năm, ngoài lễ phục thông thường, có không ít anh chị khóa trên còn diện đồ cosplay độc đáo, thể hiện rõ tinh thần tự do thoải mái của trường Hải Thành, miễn để lộ mặt là được.

Ngay từ hồi nghỉ đông, Lương Mạn Thu đã phá phiền vì chuyện đồ đạc, còn nhức óc hơn cả làm bài tập.

Trường cấp Ba Tân Hải của Đới Kha không có truyền thống rình rang đến thế, chỉ tổ chức lễ tốt nghiệp sau kỳ thi đại học. Học sinh chỉ mặc đồng phục kiểu lễ phục, trông chẳng khác là bao so với những buổi lễ chào cờ thứ Hai thường lệ.

Anh hỏi:

– Em mua trên mạng hay ra tiệm mua?

Lương Mạn Thu đáp:

– Em nghe nói có thể ra tiệm áo cưới thuê một bộ vì kiểu dáng cũng na ná váy cưới, mỗi tội không cầu kỳ bằng thôi.

Đới Kha nhíu mày:

– Thuê á?

Lương Mạn Thu gật đầu:

– Mặc có một lần thôi mà anh.

Đới Kha nói:

– Lễ trưởng thành của em cũng chỉ có một lần thôi đó.

Lương Mạn Thu cau mày ngẫm nghĩ, quả thật chẳng hình dung ra dịp nào khác để diện bộ váy lộng lẫy như thế.

– Bình thường có mấy khi mặc những bộ thế này đâu anh. Em nghe mấy chị khóa trên bảo thuê một bộ là được rồi.

Đới Kha bỗng giật lấy quyển sách trên bàn Lương Mạn Thu, gõ nhẹ vào đầu cô một cái.

Đã lâu lắm rồi Đới Kha không gõ đầu Lương Mạn Thu khiến cô nhất thời không kịp ôm đầu, chỉ ngẩn người nhìn anh.

Kể từ sau nụ hôn đầu, trò gõ đầu trêu ghẹo ngày xưa của Đới Kha đã chuyển thành những đụng chạm khám phá da thịt như là hôn hít hay vuốt v e. Đét mông thì đã trở thành tiết mục cố định, đét xong còn bóp vài cái, thiên về chòng ghẹo hơn là trừng phạt.

– Thuê với chả mướn, mua luôn đi. – Đới Kha quẳng cuốn sách lên bàn cô.

Lương Mạn Thu vén lại mấy sợi tóc lòa xòa, cố nuốt ngược lời ca thán vào trong:

– Mua thì mua, mắc gì mà động tay động chân.

Đợi Đới Kha về trường rồi, cách cô xa tít mù khơi, anh làm sao biết được cô thuê hay mua chứ.

Đới Kha lườm cô một cái, nói:

– Đừng tưởng anh không biết em đang nghĩ gì.

Lương Mạn Thu trề môi, ra vẻ nghiêm túc đáp:

– Em chẳng có nghĩ gì hết.

Lương Mạn Thu vào học sớm hơn Đới Kha. Ngày cô trở lại trường, anh một mình lái xe đưa cô đến tận cổng trường Hải Thành.

Sau khi dỡ vali hành lý từ cốp sau xe xuống, Đới Kha nhoài người ra ghế sau, kéo chiếc áo khoác của mình sang một bên, để lộ ra hai hộp quà một lớn một nhỏ, được buộc chồng lên nhau.

Anh dúi hai hộp quà vào lòng Lương Mạn Thu, nói:

– Đưa em trước, sợ gửi về lại mất.

Hai hộp quà không nặng nhưng rất to, Lương Mạn Thu suýt thì ôm không xuể.

Đới Kha hồi bé chuyên bày trò dọa cô, lớn lên thì thỉnh thoảng lại tạo bất ngờ vì anh thích ngắm vẻ mặt ngáo ngơ, không kịp xoay xở của cô.

– Anh… – Lương Mạn Thu lắp bắp, cúi xuống nhìn hộp quà trong tay, rồi lại ngước lên nhìn Đới Kha. Cô ôm chặt lấy hai chiếc hộp, nụ cười không sao giấu được cứ thế nở rộ trên môi.

– Cảm ơn anh, em coi như anh tặng quà sinh nhật sớm cho em vậy…

Đới Kha hỏi lại:

– Chỉ cảm ơn suông vậy thôi à?

Lương Mạn Thu liếc nhìn xung quanh, thấy toàn là phụ huynh đang dặn dò con cái. Ai cũng mải nói chuyện, chẳng mấy người để ý đến góc này.

Cô xách dây buộc hộp quà, kiễng chân ôm lấy cổ Đới Kha, hôn nhanh lên đôi môi mỏng hơi lành lạnh của anh.

– Nếu thế này vẫn chưa đủ thì… mai mốt em sẽ cảm ơn anh hậu hĩnh hơn.

Đới Kha cụp mắt, liếc cô với vẻ lạnh lùng, hỏi:

– Hậu hĩnh đến mức nào, lấy thân báo đáp à?

Lương Mạn Thu buông tay khỏi cổ anh, ôm chặt hộp quà, đoạn nắm lấy tay kéo vali, ra vẻ muốn chuồn đi ngay.

Cô đỏ bừng mặt, lí nhí nói:

– Em đi nhé…

Đới Kha quen tay đét mông cô một cái như đẩy cô về trước:

– Biến đi.

Bình Luận (0)
Comment