– Ê Tiểu Thu! – An Giai Nguyệt là người đến ký túc xá sớm nhất, vừa thấy Lương Mạn Thu đã ríu rít chạy lại chào. – Năm mới vui vẻ!
– Năm mới vui vẻ! – Lương Mạn Thu đáp lời, đoạn đặt hai hộp quà lên vali rồi cùng đẩy vào ký túc xá, vai vẫn đeo ba lô.
– Nhiều đồ thế! – An Giai Nguyệt tròn mắt ngạc nhiên, ánh mắt dừng lại ở hai hộp quà. – Quà năm mới à? Hay quà Valentine? Anh cậu tặng hả? Hoành tráng ghê!
Hai hộp quà như hai viên kẹo khổng lồ tẩm bổ trái tim. Lương Mạn Thu bất giác mỉm cười, đáp:
– Chắc là váy cho lễ trưởng thành.
An Giai Nguyệt kinh ngạc:
– Mới đó đã chuẩn bị xong rồi á?! Tớ cứ lề mề mãi vẫn chưa chọn được.
Lương Mạn Thu giải thích:
– Anh tớ mấy hôm nữa là nhập học rồi, sợ gửi về lại mất.
An Giai Nguyệt tò mò hỏi:
– Anh cậu chọn à?
Lương Mạn Thu gật đầu.
An Giai Nguyệt nhìn hai hộp quà một lớn một nhỏ, hộp lớn trông như hộp đựng váy, còn hộp nhỏ thì giống hộp giày.
– Quá đỉnh! Đến cả cậu mặc đồ cỡ nào anh ấy cũng biết, đúng là chu đáo thật.
Lương Mạn Thu nghĩ một lát, quần áo ở nhà đều phơi ngoài ban công nên Đới Kha muốn xem cỡ cũng chẳng khó, giày dép cũng tương tự.
– Chắc anh ấy tự xem.
An Giai Nguyệt nghĩ xa hơn một chút, mắt tròn xoe hỏi:
– Anh ấy còn xem cả số đo của cậu nữa hả?
Lương Mạn Thu thót tim, đúng là dễ gây hiểu lầm thật.
– Xem áo khoác ấy mà.
– À ừ… – An Giai Nguyệt có vẻ vẫn chưa thỏa mãn lắm nhưng cũng đành chấp nhận câu trả lời. – Mở ra xem luôn được không? Tớ tò mò chết đi được!
Lương Mạn Thu cũng tò mò không kém, tiện tay đặt ba lô xuống, nhận lấy cây kéo An Giai Nguyệt đưa, rồi rạch theo mép băng dính niêm phong, cẩn thận bóc lớp giấy gói ra.
An Giai Nguyệt vốn tính nóng nảy, nhìn Lương Mạn Thu tỉ mẩn một hồi bèn than thở:
– Tớ sốt ruột quá đi mất, giấy này cậu còn định giữ lại dùng lần sau hay sao?
Nghe bạn nói, Lương Mạn Thu ngẩn ra một lúc rồi mới đáp:
– Tớ cũng không biết nữa, chắc là thói quen.
Từ nhỏ đến lớn, Lương Mạn Thu chẳng mấy khi được nhận quà cáp nên đến cả giấy gói cũng phải giữ lại thật lâu mới nỡ vứt đi. Hồi chuyển từ nhà họ Đới sang nhà thuê, dưới chiếu của cô vẫn còn ép mấy tờ giấy gói hoa hòe hoa sói, nếu không bị Đới Kha trêu là đồ ve chai, cô còn định mang theo hết.
An Giai Nguyệt giục:
– Mở nhanh, mở nhanh! Đến giờ phút chứng kiến điều kỳ diệu rồi.
Lương Mạn Thu hỏi nhỏ:
– Cậu đoán là màu gì?
An Giai Nguyệt đáp ngay không chút đắn đo:
– Trắng đi, trắng hợp với cậu lắm, mặc vào xinh yêu như tiên nữ ấy.
Lương Mạn Thu thì thầm:
– Tớ cũng thích màu trắng.
Nắp hộp vừa mở ra, qua lớp giấy nến mỏng tang, một màu trắng tinh khôi, mờ ảo hiện ra, xác nhận phỏng đoán của hai người là đúng.
Lương Mạn Thu dùng hai tay nhấc chiếc váy ra, cầm cổ áo giũ phẳng.
Đó là một chiếc váy dài trễ vai, phần thân trên bằng ren ôm sát, tay áo dài bằng vải voan mỏng và chân váy dáng suông dài thướt tha.
An Giai Nguyệt khẽ vén một góc tà váy lên, cảm nhận lớp voan mỏng mềm mại, nhẹ nhàng rủ xuống tay.
– Đẹp như tiên luôn!
Lương Mạn Thu ướm thử chiếc váy trước tấm gương soi toàn thân gắn trên tường, xoay qua xoay lại ngắm nghía.
– Tớ không cao lắm, mặc váy dài có bị lùn đi không nhỉ?
An Giai Nguyệt nói:
– Xem giày luôn đi, phối với giày cao gót là ổn áp ngay.
Lương Mạn Thu đặt váy xuống, mở chiếc hộp còn lại, quả nhiên bên trong là một đôi giày cao gót da màu trắng. Gót giày có độ dày vừa phải, rất hợp với người mới tập đi. Gót quá to trông sẽ thô kệch, còn quá mảnh lại dễ đứng không vững.
An Giai Nguyệt nhẩm tính độ cao của gót giày:
– Khoảng năm phân, đi vào là cậu cao tầm một mét sáu lăm đấy. Tiểu Thu, tỷ lệ người cậu đẹp, chiều cao này là ổn rồi!
Lương Mạn Thu đặt đôi giày xuống cạnh chân, nhón gót lên cho bằng chiều cao của giày, rồi lại ướm thử chiếc váy dài.
– Hình như trông ổn hơn lúc nãy nhiều…
An Giai Nguyệt tấm tắc:
– Tiểu Thu này, anh cậu thật sự chu đáo hơn khối anh bạn trai khác đấy. Người ta thường chỉ nghĩ đến tặng váy là cùng, đằng này anh ấy còn chuẩn bị cả giày cho cậu nữa.
Có những điều nhỏ nhặt đã trở thành thói quen, Lương Mạn Thu thường cần người khác chỉ ra mới nhận thấy nó đáng quý đến nhường nào.
– Chắc anh ấy biết tớ chỉ có giày thể thao thôi.
An Giai Nguyệt càng nghe càng thấy khó tin:
– Anh ấy lắp camera theo dõi trong tủ giày nhà cậu hay sao mà cả chuyện này cũng biết thế?
Lương Mạn Thu không biết giải thích thế nào, đành nói lảng sang chuyện khác:
– Tớ muốn mặc thử xem sao.
An Giai Nguyệt hào hứng:
– Nhanh lên nào, thay xong tớ chụp ảnh cho.
Lương Mạn Thu thay váy và mang giày cao gót vào. Phần cổ trễ vai chạy song song với xương quai xanh, giúp kéo dài đường vai, trông càng thêm phần đoan trang. Chiếc váy tựa như được may đo riêng, ôm trọn lấy những đường cong trên cơ thể cô, nơi cần ôm thì ôm khít, nơi cần xòe thì xòe rộng, nom vừa kín đáo lại vừa thướt tha.
Một cô bạn cùng phòng khác cũng mới tới, vừa nhìn thấy đã ồ lên thích thú:
– Tớ còn tưởng phòng mình có ngôi sao nào ghé thăm chứ.
An Giai Nguyệt nhìn phần áo ren trên chiếc váy với ánh mắt khả ố, trêu chọc:
– Khủng quá, anh trai cậu lời to rồi.
Cô bạn kia hùa theo:
– Sau này đừng gọi Tiểu Thu nữa, phải gọi là Đại Thu.
An Giai Nguyệt và cô bạn cùng phòng nhìn nhau rồi vỗ tay cười phá lên.
– Các cậu… – Lương Mạn Thu cứng họng, như thể bị nhìn thấu bí mật, mặt đỏ bừng lên, tựa như rượu vang đỏ đổ xuống nền tuyết trắng.
Có lẽ vì lần lượt bước qua ngưỡng mười tám nên những câu đùa của đám bạn học cũng ngày một người lớn hơn, luôn pha chút bậy bạ. Những lời trêu chọc của các cô gái thiên về khen ngợi hơn là dung tục, thoạt nghe thì hơi xấu hổ, nhưng không có ý xúc phạm nên không đến mức gây khó chịu.
Lương Mạn Thu lựa một tấm ảnh gửi cho Đới Kha.
Trà Lạnh: “Anh ơi, em thích quà anh tặng lắm.”
Trà Lạnh: “Mấy đứa bạn cùng phòng em cứ trầm trồ mãi, không hiểu sao anh chọn chuẩn thế, vừa in luôn, ai cũng khen anh tinh mắt.”
Lương Mạn Thu tuôn một tràng khen ngợi từ tận đáy lòng, thành công khiến Đới Kha đáp trả bằng một icon anh lính hút thuốc.
Mộc Khả: “Vớ vẩn, đích thân anh đo sao mà lệch được.”
Trong đầu Lương Mạn Thu hiện lên hình ảnh một thợ may nam truyền thống đang cầm thước dây đo ba vòng và các số đo cần thiết khác cho một khách hàng nữ.
Nhưng rõ ràng Đới Kha có cầm thước bao giờ đâu.
Lần duy nhất anh cầm thước là hồi bé, để khẻ vào lòng bàn tay cô.
Trà Lạnh: “Có hả anh?”
Lạ ghê.
Vừa hỏi xong, Lương Mạn Thu đột nhiên vỡ lẽ.
Đới Kha đúng là không hề tuân thủ quy trình đo đạc bài bản nào, mà anh đã chia nhỏ chúng thành vô vàn những cử chỉ thân mật như là ôm eo, sờ mông và ngực, hay từng tấc da thịt khác lộ ra trên người cô.
Từ khi yêu nhau, nhiều câu nói bình thường bỗng dưng lại ẩn chứa thêm một tầng ý nghĩa khêu gợi.
Giữa những cặp tình nhân, có những điều chỉ có thể cảm nhận bằng trái tim chứ khó mà diễn tả thành lời.
Trà Lạnh: “Ồ.”
Lương Mạn Thu gửi thêm một icon ngượng ngùng.
Cô cũng thích vuốt v e từng tấc da thịt tr@n trụi của Đới Kha, và mê đắm cái thân hình khác biệt hoàn toàn với cơ thể mình. Cơ bắp anh săn chắc đàn hồi, ẩn chứa một sức bật và nội lực mạnh mẽ, khác xa với những thớ thịt mềm mại căng tràn của cô.
Cô chỉ đơn thuần cảm nhận, không hề nghĩ đến tình d ục, càng không biết rằng mỗi lần đụng chạm đều có thể khiến anh mất kiểm soát.
Sự ngây thơ và những ý nghĩ đen tối va chạm, mâu thuẫn ẩn sâu trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn còn giữ kẽ. Họ mới chớm yêu, tay trong tay cùng nhau vụng về khám phá thế giới người lớn.
Buổi chiều hôm diễn ra lễ tuyên thệ kỳ thi đại học khóa 2016 kiêm lễ trưởng thành của học sinh khối Mười Hai trường Trung học Hải Thành, tiết trời thật chiều lòng người. Dù nhiệt độ ngoài trời chỉ khoảng mười mấy độ, nhưng không khí lại mang đến cảm giác ấm áp, dễ chịu lạ thường.
Lớp 1307 thuộc ban Xã hội nên nữ sinh chiếm đa số, khiến người ta có cảm giác như đang lạc bước giữa một rừng minh tinh lộng lẫy. Các nữ sinh xúng xính trong những bộ lễ phục xuân thu, một vài người thậm chí còn diện váy hè rồi khoác thêm áo choàng hoặc khăn choàng bên ngoài, đến lúc chụp ảnh thì cởi áo ra nhờ bạn thân cầm giúp.
Ban đầu, áo khoác của Lương Mạn Thu và An Giai Nguyệt do Khỉ Con cầm giúp. Sau khi hai cô chụp ảnh xong trước tấm biển hiệu của trường, chẳng hiểu sao áo khoác của Lương Mạn Thu lại chuyền sang tay Châu Thư Ngạn.
Lương Mạn Thu thấy ngại, vội cảm ơn rồi nhận lại áo khoác mặc vào người.
Châu Thư Ngạn ngắm cô từ trên xuống dưới, khen:
– Hôm nay cậu xinh lắm.
Lương Mạn Thu lại cảm ơn, đoạn cũng mỉm cười khen lại:
– Hôm nay bí thư chi đoàn cũng đẹp trai lắm.
Châu Thư Ngạn vận vest, chải chuốt tóc tai, trông chỉn chu hơn hẳn mấy cậu con trai luộm thuộm bên ban Tự nhiên.
An Giai Nguyệt chen vào:
– Bộ cánh này của Tiểu Thu nhà ta là do anh cậu ấy chuẩn bị đấy. Nó đầy ắp tình yêu, hỏi sao không đẹp cho được?
Lương Mạn Thu đáp:
– Nguyệt Nguyệt, cậu cứ thích trêu tớ..
An Giai Nguyệt cậy mình cao hơn, khều cằm Lương Mạn Thu, nói:
– Không phải trêu, là ghẹo đấy.
Vệt hồng trên má Lương Mạn Thu mãi không tan. Hồi lớp Mười, hễ có bạn nam nào trong lớp đến xin chụp ảnh chung là cô lại đỏ mặt, được khen xinh cũng đỏ mặt. Sự e thẹn dường như đã ngấm vào máu thịt cô, chứ không hề làm bộ chút nào.
Lúc cô gọi video cho Đới Kha giữa giờ giải lao thì mặt lại càng đỏ bừng không sao tả xiết.
Ống kính của Đới Kha lia qua một đám đầu húi cua giống hệt nhau. Ai nấy đều từng thấy ảnh bà xã Đại D rồi, nhưng vẫn khoái xúm vào hóng chuyện, bởi lẽ Đới Kha là người duy nhất trong tám chàng cùng phòng có người yêu.
Mấy cậu con trai khác, một khi đã bước chân vào ngôi chùa toàn sư như trường cảnh sát, thì ngoài việc tăm tia cô bạn học cũ nào hợp gu, gần như chẳng có cơ hội mập mờ với bạn nữ cùng khóa. Trường cảnh sát vốn dương thịnh âm suy, số nữ sinh ít ỏi hoặc đã có chủ, hoặc đã bị các anh khóa trên nhắm trúng.
Đới Kha suýt nữa phải trốn vào nhà vệ sinh mới cắt đuôi được mấy cái đầu loi choi ấy. Anh than thở:
– Phiền chết cái đám thầy tu này.
Lương Mạn Thu biết rõ nhưng vẫn cố hỏi:
– Chứ anh không phải à?
Đới Kha doạ:
– Đợi hè về anh xử em.
Lương Mạn Thu đã quen với kiểu nhả nhớt này của Đới Kha. Hễ cô đòi một câu trả lời rõ ràng, anh toàn đánh trống lảng, rồi đợi đến khi sóng yên biển lặng mới bất thình lình tặng cho cô một niềm vui bất ngờ.
Lương Mạn Thu giơ điện thoại cao hơn một chút, để ống kính chĩa xuống nửa thân trên của mình. Cô hỏi:
– Anh ơi, em đang mặc chiếc đầm dạ hội với đôi giày cao gót anh chuẩn bị nè, đẹp không anh?
Cô còn vén một đoạn tà váy lên, chìa chân ra cho Đới Kha nhìn rõ hơn.
Anh đáp:
– Thấy rồi.
Lương Mạn Thu hỏi:
– Thế nào hả anh?
Đới Kha trả lời:
– Có sờ được đâu, chán òm.
Lương Mạn Thu xì một tiếng, cũng may cô đang đeo tai nghe, không thì người khác lại chê hai đứa sến súa mất.
– Lần sau anh về, em mặc lại cho anh xem.
Đới Kha nói:
– Ngốc vừa, tới Thanh Minh là mặc áo ngắn tay rồi.
Lương Mạn Thu đáp:
– Thì em xắn tay áo lên.
Đới Kha cau mày:
– Lương Mạn Thu, em không biết kêu anh mua áo ngắn tay cho em hả?
Dù là chuyện tình cảm hay vật chất, Lương Mạn Thu đều rất ngại nói ra những gì mình muốn. Hồi nhỏ đi chơi với Đới Kha, anh mua quà vặt đều chia cho cô. Thỉnh thoảng anh quên, cô cũng chỉ dám len lén nhìn thêm vài cái chứ không bao giờ mở miệng đòi, càng không dám nói mình thích món gì.
Suốt quá trình trưởng thành, tuy Đới Tứ Hải chu cấp đầy đủ những thứ cần thiết cho cuộc sống của Lương Mạn Thu nhưng hiếm khi chủ động quan tâm đ ến nhu cầu tinh thần của cô. Hồi cấp Hai, các bạn nữ xung quanh thích mua phụ kiện tóc, cô cũng chỉ lẳng lặng dành dụm tiền tiêu vặt để tự mua.
Cô chỉ biết yêu là phải cho đi, mà không biết rằng mong muốn được nhận lại cũng là một biểu hiện của tình yêu.
Lương Mạn Thu dè dặt hỏi:
– Được không anh?
Tiếng chuông vào lớp oai hùng của trường cảnh sát vang lên, cắt ngang cuộc gọi video.
Mộc Khả: (icon cốc đầu)
Trà Lạnh: (icon đáng thương)
Cơn gió xuân mang theo hơi lạnh cắt da cắt thịt lùa qua, Lương Mạn Thu vội kéo chặt chiếc áo khoác mỏng manh, càng thêm nhớ nhung vòng tay lúc nào cũng ấm áp của Đới Kha.
Khát khao cháy bỏng tận đáy lòng mỗi lúc một rõ ràng hơn.
Trà Lạnh: “Em muốn có anh.”
Đới Kha đang trong giờ học nên không trả lời ngay. Khoảnh khắc im lặng ngắn ngủi ấy lại càng thổi bùng lên một nỗi khao khát mới trong lòng Lương Mạn Thu: cô muốn anh lúc nào cũng ở bên cạnh mình.
Tiếng ồn ào xung quanh dần lắng xuống, cả hội trường đồng loạt im phăng phắc.
Đại diện học sinh phát biểu năm nay là một học sinh xuất sắc của ban Tự nhiên. Bài phát biểu với lời lẽ trôi chảy đầy nhiệt huyết, giọng đọc trầm bổng du dương và gương mặt căng tràn sức trẻ khiến người nghe cũng sôi sục theo. Lương Mạn Thu thoáng thấy lại hình ảnh của chính mình ba năm trước, cũng đứng trên bục phát biểu đó, và cả hình ảnh Đới Kha kiên nhẫn ngồi làm khán giả để cô luyện tập.
Màn hình điện thoại chợt sáng lên, một tin nhắn QQ mới vừa nhảy ra.
Mộc Khả: (icon đắc ý)
Thứ cô thấy trên sân khấu là tương lai, còn thứ cô nắm trong tay là mối tình đầu.
Nếu có thể, Lương Mạn Thu muốn nắm thật chặt tất cả những gì mình đang có, vững bước tiến về phía tương lai.
Cô vẫn luôn cảm thấy, việc năm mười tuổi được một gia đình nhận nuôi và yêu thương mình như vậy có lẽ đã tiêu hết vận may của cả đời rồi.
Dòng lịch sử chẳng bao giờ chảy theo một đường thẳng, và số phận mỗi người cũng không thể lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió.
Lương Mạn Thu siết chặt điện thoại.
Kỳ vọng của Triệu Tĩnh dành cho cô là giữ chắc một suất ở Đại học Y, và phấn đấu đậu Đại học Bắc Kinh.
Trăm ngày nữa…
Hoặc là đến Đại học Bắc Kinh, dùng lý tưởng để xoa dịu nỗi khổ yêu xa.
Hoặc là ở lại Đại học Y, tìm kiếm một sự cân bằng ổn định giữa tình yêu và lý tưởng.