Món Quà - Khâm Điểm Phế Sài

Chương 96

Lương Mạn Thu chống tay lên cơ bụng săn chắc của Đới Kha. Theo lực đẩy của anh, cô liên tục nhấp nhổm mông, thực hiện một kiểu squat mới lạ, hệt như chú ếch con cố bật nhảy mà bất thành.

Đới Kha cứ dán mắt vào nơi hai người gi@o hợp, nhìn cô miệt mài nuốt vào nhả ra. Miệng chiếc bao cao su của anh giờ đã dính một vệt d1ch nhờn trong suốt, tựa như một lớp sữa tắm không mùi, còn đám lông đen rậm rạp lại lấm tấm những bọt trắng li ti.

Hai bắp đùi Lương Mạn Thu căng cứng, ngày thường cô vốn lười vận động nên mới nhún được vài cái đã thấy mỏi rã ê ẩm. Việc nặng như này quả chẳng dễ xơi.

Cô không cố ghìm tiếng rên nữa, bởi Đới Kha đã nói nhà đâu có ai khác. Thế là từ cổ họng cô bật ra bao âm thanh lạ lẫm, những tiếng mà thường ngày chỉ khiến cô xấu hổ, thậm chí còn thấy người khác làm quá mỗi khi vô tình nghe được.

Chẳng biết từ lúc nào, Lương Mạn Thu cảm thấy Đới Kha nâng đỡ cô nhiều hơn là cô tự dùng sức.

– Anh ơi, em… em hết nổi rồi…

Cô đành buông xuôi ngồi thụp xuống, nào ngờ lại ngập sâu hơn, vô tình chạm đúng vào điểm k1ch thích bên ngoài. Cái chỗ đó tựa như miệng con mực không răng, bên dưới ẩn chứa cả một mạng lưới dây thần kinh kh0ái cảm chằng chịt mà có lần kẹp chăn cô đã vô tình khám phá ra. Thế là chẳng cần ai dạy, cô  cứ tự nhiên lắc lư bờ m ông, vừa mài vừa cọ đến phê pha, và khiến Đới Kha phải thở d ốc.

Lương Mạn Thu vô tình tìm được đúng cách.

Cảm giác tê dại lan dần từ nơi gi@o hợp từ từ bào mòn sức lực cô, thế nhưng cô lại không sao dừng được những cú lắc hông, khi trước khi sau, lúc trái lúc phải, vừa cuồng nhiệt lại vừa quyến rũ. Từng nhịp thở hổn hển của cô như báo hiệu cơn cực kh0ái sắp sửa ập đến.

Sự tà dâm của Đới Kha vốn chỉ thể hiện ở đầu môi chót lưỡi,nay đã được cô diễn giải thành ngôn ngữ của xác th1t.

Hai bầu ng ực trắng nõn cũng theo đó mà rung rinh, cặp nh* hoa hồng hào e lệ làm Đới Kha hoa cả mắt. Anh bất giác nắm lấy nó, phần thịt mềm không nắm hết tựa như chiếc bánh dày trắng mịn, tràn cả ra ngoài kẽ tay.

Khi Đới Kha ôm hôn cô, chỉ một chút thay đổi góc độ cũng khiến cảm giác trở nên diệu kỳ khó tả. Mỗi cử động nhỏ đều mang đến những trải nghiệm mới mẻ mà không thú vui nào khác sánh bằng. Có lẽ đó chính là sức hấp dẫn nguyên sơ của chuyện ái ân.

Lương Mạn Thu lắc đến mệt lử, Đới Kha bèn đỡ lấy cô mà nhấp thêm một hồi lâu. Cuối cùng, hai người đổi vị trí, anh lại như lúc nãy, vác hai chân cô lên vai, rồi cắm lút cán như ngư lôi chìm xuống nước.

Lương Mạn Thu và Đới Kha nằm bẹp nửa giờ mới gắng gượng ngồi dậy dọn dẹp.

Quần nhau liền tù tì ba hiệp, đến hiệp cuối, lượng tinh túy xuất ra chưa bằng một nửa lần trước.

Lúc Lương Mạn Thu tìm dép đi trong nhà, hai chân vẫn còn run lẩy bẩy, suýt trẹo cả mắt cá. May mà Đới Kha đứng cạnh vội đưa tay đỡ lấy, cô mới đứng vững được.

Lương Mạn Thu thều thào hỏi:

– Anh ơi, hình như lúc nãy có ai gọi điện cho anh phải không?

Đới Kha với tay lấy điện thoại, tắt chế độ máy bay. Cuộc gọi nhỡ của Lão Ninh từ một tiếng trước, còn của Đới Tứ Hải thì còn sớm hơn nữa.

Lão Ninh nhắn tin trên QQ cho anh.

Lão Ninh: “Đại D ơi??? Mày đâu rồi???”

Lão Ninh: “Đi bữa khuya không mày, ba thiếu một nè.”

Đới Tứ Hải cũng để lại tin nhắn trên WeChat.

Ngỗng quay Tứ Hải: “Con đi đâu chơi mà không nghe máy thế?”

Ngỗng quay Tứ Hải: “Bọn ba tới Tứ Xuyên rồi.”

Đới Kha thường liên lạc với bạn bè qua QQ chứ ít khi dùng WeChat. Đới Tứ Hải thì lập tài khoản WeChat chủ yếu để tiện cho một số khách hàng thanh toán.

Anh tiện tay trả lời tin nhắn của Đới Tứ Hải: “Con không để ý.”

Màn hỏi thăm thường lệ giữa hai ba con coi như hoàn thành.

Lương Mạn Thu từ phòng tắm bước ra, cũng cầm lấy điện thoại.

Ai dè trên màn hình cũng có cuộc gọi nhỡ của Kim Linh, cũng từ một tiếng trước. Máy để chế độ rung nên lúc nãy cô chẳng hề hay biết.

Lương Mạn Thu nói:

– Anh ơi, chị Linh Heo cũng gọi cho em này.

Đới Kha đáp:

– Bọn nó rủ đi ăn khuya đấy.

Mọi khi chỉ cần hú một tiếng là Đới Kha có mặt ngay, những cuộc ăn chơi tụ tập chưa bao giờ vắng mặt anh. Hồi Lương Mạn Thu học lớp Mười Hai bận túi bụi không có thời gian, anh vẫn đi một mình, rồi lúc về lại mua đồ ăn khuya cho cô.

Lương Mạn Thu dè dặt hỏi:

– Anh có định đi không?

Cả người cô rệu rã, xương khớp như muốn rời ra, dù có lết nổi ra đó thì cũng chẳng còn hơi sức đâu để trò chuyện. Vừa mới trải qua chuyện trọng đại của đời người, lòng dạ cô cũng bừa bộn như cái giường lúc này, vẫn chưa thể nào tĩnh tâm lại để hàn huyên với bất kỳ ai.

– Không đi. – Đới Kha đáp gọn lỏn, rồi cũng nhắn một tin y hệt cho Lão Ninh, sau đó hỏi cô có muốn ăn đồ nướng không.

Lương Mạn Thu hỏi:

– Ăn ở đâu hả anh?

Nếu chỉ đi cùng Đới Kha thì cô vẫn gắng gượng ra ngoài được.

Đới Kha đáp:

– Gọi về nhà.

Từ ngày 2 đến ngày 4 tháng 10 năm 2016, suốt ba ngày hai đêm, quãng đường xa nhất mà Đới Kha đi là từ nhà xuống cái thùng rác dưới tầng. Mà đó cũng là do Lương Mạn Thu thúc giục mãi, rằng không đổ rác sẽ có gián, anh mới chịu nhấc mông xuống lầu vứt rác.

Thời gian còn lại, nếu hai người họ không nghiên cứu thực đơn đồ ăn giao tận nhà thì cũng nghiên cứu thực đơn trên giường.

Đới Kha dùng sạch số bao đã mua. Càng về những lần sau, lượng đạn càng ít dần, đến lần cuối cùng còn bắn chay, vừa đến đích là tự động xìu xuống.

Lương Mạn Thu duỗi đôi chân rã rời, làu bàu rằng sắp trầy da đến nơi rồi.

Vừa dứt lời, cô chợt nhận ra mình lỡ miệng.

– Đâu, để anh xem nào. – Đới Kha bước tới, banh hai đầu gối cô ra.

Lương Mạn Thu hét lên một tiếng, vội kéo tấm chăn mỏng định che đi. Nhưng cô không nhanh bằng anh, hai đầu gối đã bị anh ghì xuống, ép sát vào đệm.

Đới Kha chỉ thấy nơi ấy trông hồng hào hơn ba hôm trước, vẫn ướt rượt, chẳng thấy trầy xước chỗ nào. Rồi anh cúi xuống, rê lưỡi vỗ về cô một chút, chỉ một chút xíu thôi.

Lương Mạn Thu hét toáng lên, vội khép chặt hai đầu gối nhưng không kẹp trúng đầu anh:

– Anh ơi, anh dọa em sợ chết khiếp!

Đới Kha trêu:

– Để anh cho em “doạ” lại nha?

Lương Mạn Thu hiểu ý anh, vội chui tọt vào trong chăn:

– Khỏi.

Đới Kha nài nỉ:

– Li3m miếng thôi.

– Tránh ra! 

Cuối cùng cô cũng hiểu ra, bọn cô mới nếm trái cấm mà đã điên cuồng tới mức này, xem ra những trò quái đản trên phim ảnh cũng chẳng hề khoa trương chút nào. Trong thế giới khép kín sau cánh cửa, đủ thứ chuyện thầm kín, oái oăm đều có thể diễn ra.

Đới Kha đã cạn sạch đạn nên không ép buộc cô nữa, nằm vật ra bên cạnh, đoạn lại vắt óc nghĩ xem nên gọi món gì.

Cuộc sống của cả hai hoàn toàn đảo lộn ngày đêm, ba bữa thất thường, cứ trần truồng suốt như thể người rừng.

Gần tám giờ tối, bảo là bữa tối thì muộn mà bữa khuya lại quá sớm.

– Đại D!

Tiếng gọi từ xa vọng lại nghe như ảo giác.

Lương Mạn Thu và Đới Kha đang nằm thẳng cẳng trên giường, đồng thời lắng tai nghe rồi nhìn nhau.

Lương Mạn Thu khẽ nói:

– Anh ơi, hình như có người gọi anh.

– Tiểu Thu!

Lần này là một giọng nữ, trong trẻo hơn giọng ban nãy, từ ngoài cửa sổ vọng vào.

Lương Mạn Thu hỏi:

– Có phải đám Linh Heo không anh?

Đới Kha lật tung chăn, vùng dậy. Bàn học kê ngay trước cửa sổ, anh bèn nhoài người kéo cửa kính nhìn xuống.

Trong ánh đèn đường tù mù, dưới bóng cây thấp thoáng mấy dáng người, không rõ mặt mũi.

– Lão Ninh? – Đới Kha gọi thử một tiếng, không dám chắc.

Đầu kia đáp lại:

– Đậu má mày chứ Đại D! Gọi điện thì không nghe máy, nhắn tin thì không trả lời, mày đi tù chắc?

Đúng là giọng lão Ninh rồi.

Đới Kha cũng chửi thề một câu đáp lễ.

Lão Ninh lại gọi với lên:

– Lết xuống đây đi ăn khuya coi, còn đợi bố mày tới tận cửa mời nữa à?

– Đợi chút! – Đới Kha đáp, trên người anh lúc này chỉ mặc độc chiếc quần sịp đen, còn Lương Mạn Thu thì đang cuống quýt tìm váy ngủ trên giường.

Lão Ninh nói:

– Ở đây muỗi nhiều vãi, bọn tao lên nhé.

Đới Kha vội ngăn:

– Thôi, để bọn tao xuống.

Hôm nay rác trong nhà chưa đổ, quần áo cũng chưa giặt, trên ghế sô pha còn vắt chiếc qu ần lót, có khi còn vương vãi cả vỏ bao cao su đã xé.

Bãi chiến trường vừa bừa bộn vừa dâm dật, quả thực khá khó coi.

Lão Ninh dường như không nghe thấy, cứ theo thói quen đi thẳng tới cửa tòa nhà. Trước kia, hội bạn vẫn thường xộc thẳng lên tận nhà gọi nhau, nếu không phải lần này Đới Kha mất tích quá lâu thì đời nào họ chịu đứng dưới lầu gọi í ới xem anh sống chết ra sao.

Kim Linh huých cùi chỏ vào sườn lão Ninh, khẽ nhắc:

– Mày lên làm gì, Đại D bảo đợi ở đây mà.

Lão Ninh gạt đi:

– Mày thích cho muỗi nó xơi thì kệ xác mày, tao thì chịu.

Kim Linh sốt ruột:

– Mày không thấy Đại D hình như không mặc đồ hả?

Bọn họ đứng trong bóng tối, còn Đới Kha thì ở ngoài sáng, dù anh chỉ để lộ vai và cánh tay thôi cũng đủ để họ nhìn rõ mồn một.

Lão Ninh vẫn chưa hiểu:

– Thằng nào ở nhà mà chẳng c ởi trần cho mát?

Kim Linh khó xử nói:

– Ba Đại D với mẹ của em trai nó không có nhà đâu.

Đới Kha ở ngoài toàn gọi thẳng tên A Liên, nhưng Kim Linh lại không biết nên xưng hô với A Liên thế nào cho phải, đành gọi là “mẹ của em trai ”.

Chuyện Đới Tứ Hải và A Liên về quê thăm họ hàng chẳng phải bí mật gì. Hàng xóm láng giềng tới tiệm không thấy ông chủ Đới, chỉ cần hỏi một câu là biết ngay. Dân tình quen biết cứ thế một đồn mười, mười đồn trăm. Tin tức xoay quanh cặp đôi rổ rá cạp lại lúc nào cũng có lắm người tò mò, hóng hớt.

Lão Ninh vẫn hồn nhiên nói:

– Không có nhà càng tốt chứ sao! Ai mà thích có người lớn ở nhà cơ chứ?

Kim Linh đành phải nói rõ hơn:

– Ý tao là, ở nhà chỉ có Đại D với Tiểu Thu thôi đó.

Trai đơn gái chiếc, lại giữa đêm hôm khuya khoắt.

Kim Minh lại đẩy đẩy gọng kính dày cộp quen thuộc, lắc đầu nói:

– Lão Ninh, thảo nào anh yêu qua mạng, hễ gặp mặt là toang. EQ với IQ của anh rơi đâu mất rồi?

– Ái chà! – Lão Ninh vỗ trán đánh bộp một cái. May mà có người cản lại, không thì anh ta lại biến thành gã chồng khờ trong mấy bộ phim con heo, phải giả làm heo chết để không phá hỏng màn mây mưa của nhân vật chính rồi.

Kim Linh chỉ biết nghiến răng. Vốn dĩ cô không muốn nói thẳng ra, ngại muốn chết.

Lão Ninh đúng là tên ngốc.

Ba người bỗng dưng im bặt, lẳng lặng đứng làm mồi cho muỗi.

Trong căn nhà trên tầng ba, Lương Mạn Thu và Đới Kha chỉ kịp mặc vội quần áo, nhét ví tiền với điện thoại vào túi rồi hấp tấp xuống lầu, bỏ lại bãi chiến trường chưa kịp dọn dẹp.

Ánh đèn cảm ứng âm thanh trên hành lang chỉ sáng lờ mờ. Hai chân Lương Mạn Thu rã rời, bước đi có phần liêu xiêu, phải vịn vào Đới Kha, chậm rãi nhích từng bước xuống cầu thang.

Đới Kha hỏi:

– Em có đi nổi không?

Lương Mạn Thu nũng nịu:

– Anh cõng em đi.

Đới Kha làu bàu:

– Tự đi đi, nóng chết đi được.

Tháng Mười ở Hải Thành vẫn đang là cuối hè, chỉ có điều tiết trời khô hơn giữa hè một chút.

Lương Mạn Thu làu bàu:

– Ở trên giường có thấy anh than nóng bao giờ đâu.

Lần nào cũng mồ hôi mồ kê nhễ nhại, khiến người ta cứ ngỡ điều hòa hỏng mất rồi.

Đới Kha đi tới chiếu nghỉ cầu thang, khom người xuống, vỗ vỗ vai mình, nói:

– Lên đi.

Lương Mạn Thu đẩy nhẹ hông anh, ngượng nghịu nói:

– Thôi, còn mấy bước nữa là tới rồi, bọn họ ở ngay bên dưới.

Trước mặt bạn bè, cả hai vẫn quen giữ quan hệ anh em. Kể từ khi Lương Mạn Thu và Đới Kha chính thức thành một đôi, họ thỉnh thoảng cũng nắm tay, ôm eo, chứ không có nhiều hành động thân mật quá trớn.

– Lắm chuyện. – Đới Kha cằn nhằn, đoạn cúi xuống bế thốc cô lên, một tay luồn dưới khoeo chân, tay kia vững vàng bợ mông cô.

Lương Mạn Thu bất ngờ hít một hơi thật sâu, cảm giác y hệt như lần đầu tiên anh bế bổng cô lên.

Sao cô có thể quên được cơ chứ, từ bé đến lớn Đới Kha thích nhất là dọa dẫm cô. Chỉ khác là ngày xưa anh hay trêu chọc ác ý, còn bây giờ lại mang đến những bất ngờ ngọt ngào.

Lương Mạn Thu vội choàng một tay qua cổ anh, suýt thì đụng đầu vào trần nhà.

Tầm nhìn bỗng cao hơn hẳn, dốc cầu thang phía dưới trông như dựng đứng, càng lúc càng sâu hun hút, nom vừa tối tăm vừa nguy hiểm.

Giọng cô run run:

– Anh ơi, anh… không định bế em xuống cầu thang kiểu này đấy chứ?

Đới Kha vẫn thản nhiên bước một bước trên chiếu nghỉ, Lương Mạn Thu liền thấy cảnh vật xung quanh chao đảo, cảm thấy cả người mình cũng đang lắc lư theo.

Tay phải cô với tay không tới tay vịn cầu thang, càng hoảng hơn.

– Anh ơi, thả em xuống đi!

Đới Kha không rảnh tay để đét mông cô, cứ thế vững vàng bước xuống cầu thang.

Mỗi khi anh bước xuống một bậc, trần nhà dường như lại nghiêng nghiêng, chực bổ sầm vào người cô, cảm giác như sắp va phải đến nơi.

Lương Mạn Thu quên béng chuyện người yêu mình là một cảnh sát tương lai, chút việc cỏn con này đối với anh dễ ợt như ăn sáng.

Suốt cả quãng đường ngắn ngủi ấy, cô cứ thót tim một cách vô ích.

Xuống đến trước cửa tòa nhà, Đới Kha mới đặt Lương Mạn Thu xuống, đoạn tiện tay đét bù vào mông cô một cái.

Lương Mạn Thu bĩu môi trách:

– Anh chỉ giỏi dọa em thôi.

Đới Kha túm cổ áo phẩy phẩy cho mát rồi mở cửa bước ra ngoài.

Kim Minh mặt mày thất sắc như gặp ma, khó tin đẩy gọng kính nói:

– Em vừa nói với bọn họ là hình như có ai mặc đồ trắng bay lướt qua chỗ song sắt trên cửa sổ cầu thang ấy. Ai cũng bảo em khùng, nhìn gà hóa cuốc.

Lương Mạn Thu quả thật đang mặc chiếc váy hai dây hở lưng màu trắng mà cô đã diện hôm sinh nhật.

Kim Linh cười xòa:

– Chẳng nhìn gà hoá cuốc thì là gì, Tiểu Thu làm sao mà bay lên đấy được. Mày đi cắt kính mới được rồi đó Kim Minh.

Lão Ninh trêu:

– Ê Minh Bốn Mắt, không lẽ mày tưởng là Sadako hiện hồn hả?

Lương Mạn Thu chỉ cười gượng, không giải thích gì thêm về hành động thân mật của hai người lúc nãy.

Chẳng ai thèm để tâm đ ến vẻ hoang mang của Kim Minh.

Đới Kha hỏi ngay:

– Giờ ăn gì, đi đâu ăn đây?

Lão Ninh ngạc nhiên hỏi lại:

– Ủa giờ đi luôn hả? Hình như hơi sớm, tao còn tưởng cả bọn qua nhà tao làm vài ván mạt chược trước chứ.

Đới Kha đáp gọn:

– Bọn tao chưa ăn tối.

Lão Ninh chép miệng:

– Ba mày không có nhà, đến cơm cũng không có mà ăn cơ à.

Vậy là kế hoạch ăn khuya đành phải đẩy lên sớm hơn dự kiến. Năm người cùng nhau rảo bước đến một quán cá nướng.

Ba cậu con trai đi trước, Lương Mạn Thu và Kim Linh sóng bước theo sau.

Kim Linh cố tình đi chậm lại vài bước, lặng lẽ ngắm nhìn bóng lưng của Lương Mạn Thu. Mái tóc cô dài chấm eo, xõa tung, che đi nửa tấm lưng trần. Mái tóc dài vốn mềm mại, ánh lên sắc hoe vàng, nhưng dưới màn đêm lại trông đen hơn, càng làm nổi bật chiếc váy trắng, khiến cô thêm phần sinh động và quyến rũ.

Kim Linh bắt đầu nghi ngờ “Sadako” mà Minh Bốn Mắt trông thấy chính là Lương Mạn Thu.

Lương Mạn Thu đi chậm lại đợi chị bạn. Kim Linh bắt kịp cô, hỏi:

– Tiểu Thu này, chị cứ thắc mắc mãi, em xõa tóc thế này không thấy nóng à?

Vốn từ bé đến lớn toàn để tóc ngắn nên Kim Linh chẳng bao giờ phải bận tâm chuyện này.

Lương Mạn Thu đáp:

– Cũng hơi nóng, nhưng vẫn chịu được ạ.

Lương Mạn Thu rẽ tóc sang hai bên, vén ra trước ngực cho mát lưng.

Kim Linh “ủa” một tiếng. Ba cậu con trai đi phía trước nghe vậy liền dừng bước, ngoảnh đầu lại nhìn.

Kim Linh cố ý hỏi lớn cho mọi người cùng nghe:

– Tiểu Thu, sau lưng em có vết gì đỏ đỏ như quả dâu tây thế kia, bị dị ứng à?

Đây không phải lần đầu Lương Mạn Thu diện váy hở lưng. Trong ấn tượng của Kim Linh, da cô lúc nào cũng trắng ngần, không có lấy một vết bớt hay sẹo.

Lương Mạn Thu khẽ đáp:

– Chắc là vậy.

Rồi cô vội vàng vén tóc ra sau lưng, hành động có phần vụng về này càng lộ rõ vẻ giấu đầu hở đuôi.

Kim Linh tỏ vẻ tin thật, cười xòa:

– Hồi nghỉ hè chị về quê, mẹ quên phơi chăn chiếu nên chị cũng bị rệp cắn ngay lưng, ngứa chết đi được.

Lương Mạn Thu nói:

– Chắc em cũng bị rệp cắn ạ.

Cô chẳng biết con rệp tròn méo ra làm sao, nhưng chắc chắn không thể nào khó coi bằng vẻ mặt Đới Kha lúc này được.

Bình Luận (0)
Comment