Món Quà - Khâm Điểm Phế Sài

Chương 97

Ăn khuya xong, về đến nhà cũng đã tờ mờ sáng, Lương Mạn Thu khó tránh khỏi bị “con rệp” nhà mình dạy dỗ một trận. Cô nín cười xin tha:

– Anh à, chẳng lẽ em lại đi nói với Linh Heo là do anh cắn em hay sao?

Da Lương Mạn Thu trắng nõn nên rất dễ lưu lại dấu vết, đến cả trên mông vẫn còn hằn mấy dấu tay, có điều không nhìn thấy thôi.

Đới Kha làu bàu:

– Ai bảo em quá trớn làm gì.

Lưng Đới Kha cũng hằn mấy vết cào nham nhở, nhưng vì Lương Mạn Thu không cào mạnh tay, nên lẫn vào làn da màu lúa mạch của anh cũng không dễ thấy.

Đới Kha gằn giọng:

– Còn lèm bèm nữa anh bắt em ăn rệp bây giờ.

Lương Mạn Thu đã rút kinh nghiệm, hễ không hiểu Đới Kha nói gì thì cứ lái sang chuyện phòng the thì sẽ có ngay đáp án. Chẳng hạn như trước kia cô chê anh cục súc, anh cũng thản nhiên thừa nhận, hay như con rệp bây giờ cũng thế.

Lương Mạn Thu liếc nhanh xuống dưới, chỉ sợ con rệp ấy lại hoá đá cứng ngắc:

– Anh ơi, anh càng ngày càng dê.

Đới Kha đổ thừa:

– Do em chiều hư đấy.

Lương Mạn Thu tròn mắt:

– Anh…

Đới Kha lỉnh nhanh về phòng bật điều hòa. Ba hôm nay, hai người cứ tùy hứng chọn phòng, phòng nào gọn gàng hơn thì ngủ, chẳng khác nào trò chơi điểm danh vậy. Tối nay lại đến lượt phòng của Lương Mạn Thu.

Lương Mạn Thu đứng chặn trước cửa phòng, một tay cầm chổi, một tay cầm sào phơi đồ, hỏi:

– Anh ơi, anh chọn một trong hai đi, quét nhà hay gấp quần áo?

Hôm đầu tiên trời mưa, quần áo được thu vào chiếc giá phơi đồ loại thấp. Lẽ ra phải khiêng cả giá vào phòng khách cho đỡ ướt, thế mà Đới Kha lại bế xốc cô vào phòng rồi quên bẵng đi mất, thành thử quần áo còn ướt sũng hơn cả lúc phơi trên cao. Hôm sau lại phải lôi ra giặt lại, rồi mọi chuyện lại y như cũ.

Đới Kha tỉnh bơ đáp:

– Anh chọn đi ngủ.

Lương Mạn Thu dúi cả hai thứ vào tay anh:

– Phải chọn một cái, không chọn thì tự đi mà ngủ một mình.

Hai người chí chóe, đùn đẩy cho nhau một hồi, rồi cũng tranh thủ lúc chưa buồn ngủ mà dọn dẹp bãi chiến trường. Thứ gì cần về đúng vị trí thì xếp lại, thứ gì cần giặt thì cho vào máy, thứ gì cần vứt thì bỏ đi.

Ba ngày nghỉ còn lại, hai người đã biết đường tiết chế, nhưng nhìn chung vẫn lặp lại nếp sinh hoạt của ba ngày đầu: không ló mặt ra cửa, hoàn toàn sống nhờ đồ ăn đặt bên ngoài.

Trước khi về trường, Lương Mạn Thu và Đới Kha cẩn thận kiểm tra nhà cửa vài lượt, đảm bảo không để lại bất kỳ “dấu vết phạm tội” nào mới yên tâm bắt tàu cao tốc về lại thành phố Y.

Kể từ đó, trong khoản sinh hoạt phí của Đới Kha đường hoàng có thêm một mục chi cho việc thuê khách sạn.

Những cặp đôi khác muốn đi khách sạn có khi phải đắn đo mãi, dò ý nhau, rồi lại ngượng ngùng đủ kiểu. Còn Lương Mạn Thu và Đới Kha, dù có làm chuyện ấy hay không, thì vào khách sạn cứ như về nhà vậy, tự nhiên chẳng chút ngần ngại. Khách sạn họ chọn bét nhất cũng phải ba sao, tuyệt đối không bao giờ thuê phòng theo giờ.

Đới Kha từ bé đến lớn chẳng bao giờ thiếu tiền tiêu vặt, nhưng phận sinh viên làm gì có thu nhập cố định, nên khoản nào ra tấm ra món cũng đều phải chắt bóp dành dụm. Tuần nào cũng thuê khách sạn hai đêm thì quả là có hơi xa xỉ.

Mà dẫu anh có chịu chi, Lương Mạn Thu cũng chẳng đời nào đồng ý. Cộng thêm việc tháng Mười Hai đã vào đợt ôn thi cuối kỳ căng thẳng, tần suất đi khách sạn của hai người từ trung bình hai đêm một tuần hồi tháng Mười, sang tháng Mười Một đã giảm dần, giờ chỉ còn một đêm mỗi tuần.

Dù vậy, ví tiền của Đới Kha vẫn xẹp đi với tốc độ chóng mặt, nhanh hơn hẳn hồi năm nhất. E rằng trước khi tinh cạn người hẹo thì đã có nguy cơ tiền cạn ví hẹo rồi.

Tết Dương lịch năm 2017, cả hai về Hải Thành, đi một mạch đến thẳng nhà mới ở Phỉ Thúy Loan.

Giữa tháng Mười Một, Lương Mạn Thu và Đới Kha đã về một chuyến để thu dọn đồ đạc. Cả nhà chính thức chuyển từ khu Bích Lâm Hồng Đình nơi Đới Kha lớn lên, sang tổ ấm mới bên Phỉ Thúy Loan.

Hiếm hoi lắm mới có dịp đầu năm cả nhà đông đủ, Đới Tứ Hải bèn dán miếng decal đo chiều cao ở góc tường phòng khách, rồi gọi ba đứa trẻ lại đo thử.

– Đại D trước đi.

Đới Kha cởi giày, đứng vào vị trí, dựa gót chân và lưng sát tường, đứng thẳng tắp như một cây thông.

Đới Tứ Hải cầm một cuốn sách bìa cứng của Lương Mạn Thu đặt l3n đỉnh đầu con trai, đoạn nhón chân xem sách đã vuông góc với tường chưa.

Lương Mạn Thu men theo mép dưới cuốn sách, khẽ kẻ một vạch.

Đới Kha bước ra, cùng mọi người đọc số.

Ngón tay Đới Tứ Hải rê theo từng vạch, rồi ông đọc:

– Một mét tám lăm… sáu… bảy… tám, một mét tám mươi tám.

Đới Kha vuốt trán, không kìm được hét lên:

– Vãi chưởng! Đến tuổi này rồi mà còn cao thêm được một phân cơ đấy!

Nhóc Cá Hố ngước nhìn ông anh cao lênh khênh đến độ suýt ngã ngửa ra sau, cũng bắt chước chửi:

– Vãi chưởng!

A Liên á một tiếng.

Đới Tứ Hải liền lườm Đới Kha:

– Đại D, con nói năng cho cẩn thận! Em con biết bắt chước rồi đấy.

Đới Kha nghiêm mặt nhìn xuống em trai:

– Cái tốt thì không học, toàn học thói hư tật xấu.

Lương Mạn Thu khẽ giật vạt áo anh, liếc mắt can ngăn.

Đới Tứ Hải không trách cậu cả nữa, mà cúi xuống nhìn cậu út, ôn tồn bảo:

– Con không được nói từ đó, biết chưa nào?

A Liên đứng bên cạnh dỗ dành:

– Nói với ba là “biết rồi ạ” đi con.

Cậu út rõ ràng chẳng thừa hưởng chút nổi loạn nào của ông anh cả, đáp với giọng vẫn còn non nớt:

– Bít gòi ạ.

Lương Mạn Thu đứng vào chỗ thước đo theo ý Đới Tứ Hải, người cô che mất một phần vạch chia.

Đới Kha đứng bên cạnh oang oang:

– Một mét năm chín!

Lương Mạn Thu khẽ cãi:

– Làm gì có, anh nói linh tinh.

Đới Kha lại hô to như người bán đấu giá:

– Một mét năm chín!

Lương Mạn Thu bực mình:

– Anh! Anh phiền quá đi!

Đới Kha vẫn tiếp tục:

– Một mét năm chín!

Đới Tứ Hải ôn tồn nói:

– Cứ kẻ vạch đi đã, không phải vội.

Đới Kha tiện tay vạch một đường, vừa khéo nằm ngay giữa vạch một mét năm chín và một mét sáu mươi.

Anh lấy bút gõ gõ vào vạch, nói:

– Thấy chưa, một mét năm chín phẩy năm nè.

Lương Mạn Thu cãi:

– Tại anh run tay nên vạch lệch đấy.

Đới Kha nhún vai:

– Đáng lẽ anh phải vạch ở một mét năm chín mới đúng.

Lương Mạn Thu bĩu môi:

– Tay anh còn run hơn cả tay mấy chú ở nhà ăn trường em lúc múc đồ ăn nữa.

Đới Kha xoay người, nhấc gối lên huých nhẹ vào mông Lương Mạn Thu một cái rồi trêu:

– Một mét năm chín.

Lương Mạn Thu né người đi, rồi theo phản xạ liếc nhìn Đới Tứ Hải, thấy ông không có vẻ gì khác thường.

Có lẽ thấy các con đều đã lớn cả rồi nên Đới Tứ Hải cũng không ngăn cản hai đứa trêu chọc nhau nữa. Ông viết chữ “Tiểu Thu” lên vạch kẻ, rồi phán một câu chắc nịch:

– Tiểu Thu một mét sáu mươi.

Khóe môi Lương Mạn Thu khẽ nhếch lên, cô dùng khẩu hình nói với Đới Kha: “Nghe rõ chưa?”

Đới Kha giơ tay lên, bẻ khớp ngón tay răng rắc.

Lương Mạn Thu lặng lẽ né sang phía bên kia của Đới Tứ Hải.

Đới Tứ Hải và A Liên tiếp tục đo chiều cao cho nhóc Cá Hố.

Nhóc Cá Hố, còn mười sáu ngày nữa là tròn hai tuổi, cao tám mươi chín centimet, đạt mức trung bình của trẻ con cùng trang lứa.

Đới Tứ Hải ngồi xổm xuống, âu yếm xoa đầu thằng bé, dặn dò:

– Con phải ăn nhiều cơm, uống nhiều sữa vào, sau này mới cao bằng anh, biết chưa?

Nhóc Cá Hố ngơ ngác đáp:

– Bít gòi ạ.

Đới Tứ Hải ra ban công nghe điện thoại, còn A Liên thì xoay người vào bếp chuẩn bị bữa trưa, trong phòng khách chỉ còn lại ba đứa trẻ.

Đới Kha tình cờ đứng ngay sau lưng nhóc Cá Hố, hai tay đút túi quần, chân xỏ dép lê, đá nhẹ mông thằng bé.

Cú đá rất nhẹ, như đang thử độ đàn hồi.

Đới Kha ngoảnh đầu, ghé sát tai Lương Mạn Thu, thì thầm:

– Mông nó không nhiều thịt như của em.

Lương Mạn Thu đỏ mặt, đẩy mặt anh ra, đoạn len lén nhìn về phía ban công và bếp. Đới Tứ Hải và A Liên đều đang quay lưng lại phòng khách, hẳn là không thấy gì.

Nhóc Cá Hố loạng choạng một chút nhưng không ngã, vội ôm lấy mông, rồi ngẩng đầu nhìn Đới Kha đang đứng ngay phía sau.

Đới Kha chỉ Lương Mạn Thu bên cạnh, mách:

– Chị đá em đấy.

Lương Mạn Thu vội nói:

– Là anh mà.

Đới Kha khăng khăng:

– Là chị đó.

– Mẹ ơi! – Nhóc Cá Hố chạy vào bếp, ôm chầm lấy chân A Liên.

Lương Mạn Thu định đuổi theo kéo nó lại thì bị Đới Kha níu tay.

A Liên cúi xuống nhìn con, ôn tồn bảo:

– Mẹ đang nấu cơm, con ra chơi với anh chị đi.

Nhóc Cá Hố ngoái lại nhìn Đới Kha và Lương Mạn Thu, dường như quên béng chuyện mách lẻo, nhưng vẫn gọi mẹ.

Lương Mạn Thu nhẹ nhàng gỡ tay Đới Kha ra, chạy đến dắt nhóc Cá Hố:

– Em lại đây, chị dẫn đi chơi.

Cô dắt thằng bé vào phòng trẻ con, cởi giày rồi ngồi xuống tấm thảm chơi, dỗ nó nghịch đủ thứ đồ chơi bày la liệt.

Đới Kha cũng đi theo, hai tay đút túi quần, dựa vào khung cửa, nói:

– Em đừng có chiều nó quá, nó có phải con em đâu.

Lương Mạn Thu đáp:

– Nhưng nó là em trai bọn mình mà.

Đới Kha buông một câu:

– Đồ phá đám thế giới riêng của bọn mình thì có.

Lương Mạn Thu lo lắng nhắc:

– Anh nói nhỏ thôi.

Đới Kha trấn an:

– Nhà rộng đến mức có tiếng vọng, họ không nghe thấy đâu.

Lương Mạn Thu chỉ nhóc Cá Hố:

– Nó nghe thấy đấy.

Đới Kha nhún vai:

– Nó có hiểu đâu.

Lương Mạn Thu quả quyết:

– Rồi sẽ có ngày nó hiểu.

– Đợi đến lúc nó hiểu được thì chuyện này đã chẳng còn là bí mật nữa rồi.

Đới Kha bước tới, ngồi xuống bên cạnh nhóc Cá Hố, chống hai tay ra sau, duỗi đôi chân dài vẫn chưa cởi giày ra khỏi tấm thảm chơi.

– Ê nhóc. – Đới Kha hơi ngả người ra sau, hỏi nhóc Cá Hố. – Mày có hiểu gì không?

Nhóc Cá Hố đang loay hoay với bộ đồ nghề của trạm sửa xe đồ chơi, liếc Đới Kha một cái rồi lại cắm đầu vào đống đồ nghề của mình.

Đới Kha lại hỏi:

– Mai mốt lớn, mày phải trông con cho bọn anh. Biết chưa?

Lương Mạn Thu sững người, dở khóc dở cười, vòng qua đầu nhóc Cá Hố khẽ đẩy mặt Đới Kha.

Hai vệt hồng phớt lặng lẽ lan trên má cô.

Đới Kha vẫn nói với nhóc Cá Hố:

– Bố mày mười hai tuổi đã phải trông chị mày rồi, đến lúc mày mười ba tuổi là phải biết làm việc rồi đấy.

Lương Mạn Thu bất giác nhẩm tính độ tuổi mà Đới Kha ước chừng, khi ấy cô hai mươi tám, cậu ba mươi, vừa đúng tuổi kết hôn.

– Anh ơi, anh đừng trêu nó nữa.

Người Đới Kha trêu thật ra là cô, anh hỏi ngược lại:

– Anh nói sai chỗ nào?

Lương Mạn Thu vừa định cãi lại vài câu thì nghe tiếng bước chân, Đới Tứ Hải nghe điện thoại xong đã từ ban công quay vào.

Đới Kha chống tay lên thảm đứng dậy, đột nhiên gọi một tiếng:

– Ba.

Đúng là không ai hiểu con bằng cha, Đới Tứ Hải biết ngay Đới Kha có chuyện muốn nói, liền xoay người đi vào phòng anh.

Ông ngồi xuống chiếc ghế xoay cạnh bàn máy tính của con trai, hỏi:

– Hết tiền tiêu rồi à?

Đới Kha không đóng cửa, ngồi xuống mép giường, hơi hạ giọng:

– Còn chuyện khác ạ.

Đới Tứ Hải ra hiệu cho anh cứ nói.

Đới Kha hỏi:

– Căn nhà ở Bích Lâm Hồng Đình cho khách thuê đến bao giờ vậy ba?

Đới Tứ Hải khựng lại, ngạc nhiên hỏi:

– Sao tự dưng lại hỏi chuyện này?

Đới Kha trình bày:

– Con nói trước với ba, để ba không ký hợp đồng quá lâu với người thuê. Năm tư con về thực tập sẽ dọn qua đó ở.

Đới Tứ Hải ngẫm nghĩ rồi gật đầu:

– Còn một năm rưỡi nữa, có cần sửa sang lại cho con không?

Câu trả lời của Đới Tứ Hải vượt ngoài mong đợi của Đới Kha, anh ngẫm nghĩ một lát rồi đáp:

– Đến lúc đó xem nhà cửa thế nào đã ạ.

Căn nhà đó đã cho thuê từ hồi học kỳ Hai lớp Tám của Đới Kha, đến giờ anh đã học năm hai đại học, tính ra cũng gần sáu năm, chắc ít nhất cũng phải sơn lại tường.

Đới Tứ Hải đáp ứng, rồi lái sang chuyện khác:

– Mấy tháng nay chi tiêu đột nhiên tăng vọt, lại mua gì rồi hả?

Đới Kha phủ nhận:

– Đâu có.

Đới Tứ Hải dò hỏi:

– Đổi xe mô tô à? Hay đổi điện thoại, máy tính?

Đới Kha đáp tỉnh bơ:

– Ba muốn đổi cho con thì con không ý kiến.

Đới Tứ Hải thường ngày nói chuyện với cậu con út bằng giọng con nít, giờ đối diện với cậu con cả vẫn chưa kịp thay đổi giọng điệu, nên tỏ ra đặc biệt dịu dàng:

– Đại D, giờ con lớn rồi, muốn mua gì cứ nói với ba một tiếng, không cần phải chắt bóp từng đồng. Ba là ba của con, đương nhiên sẽ ủng hộ những yêu cầu hợp lý của con.

Đới Kha nhếch mép, có chút không quen:

– Lên đại học nhiều hoạt động, tốn kém hơn trước cũng bình thường mà ba?

Đới Tứ Hải hỏi dồn:

– Hoạt động gì, mấy người?

Đới Kha lảng tránh:

– Ba hỏi nhiều thế, nói ra ba cũng không hiểu đâu.

Đới Tứ Hải không giận mà còn cười:

– Không nói thì sao ba hiểu, bây bắt nạt ba bây chưa học đại học, chưa học trường cảnh sát bao giờ hả?

Đới Kha thở dài một tiếng, ra chiều mất kiên nhẫn như bao đứa trẻ đang cố thoát khỏi vòng tay cha mẹ nhưng chưa đủ lông đủ cánh:

– Nói tới bao giờ cho xong.

Tiếng cười của Đới Tứ Hải đầy ẩn ý, Lương Mạn Thu mà bắt gặp cảnh này, chắc chắn sẽ thấy sởn tóc gáy.

May mà Đới Kha là con ruột của ông. Anh thắc mắc:

– Ba cười gì vậy?

Đới Tứ Hải vẫn giữ nụ cười trên môi, nói:

– Để ba đoán xem nào, lên đại học chi tiêu đột nhiên tăng mạnh, lý do khả dĩ nhất là… Đại D, con có bạn gái rồi phải không?

Bình Luận (0)
Comment