Món Quà - Khâm Điểm Phế Sài

Chương 98

Đới Kha xoay xoay chiếc điện thoại trong tay, hỏi vặn lại:

– Bằng chứng đâu?

Đới Tứ Hải cười:

– Dám giở giọng chuyên nghiệp với ba nữa hả, còn đòi bằng chứng.

Đới Kha đáp:

– Nói chuyện phải có bằng chứng, ba có hỏi anh Tiểu Kỳ thì anh ấy cũng nói y chang con thôi.

Đới Tứ Hải nói:

– Ba bây cũng từng trai tráng, cũng từng cua gái chớ bộ.

Đới Kha khẳng định:

– Con không giống ba.

Cậu chưa từng cua Lương Mạn Thu. Ngay từ ngày Đới Tứ Hải dắt cô về nhà đã ngầm báo trước cục diện hôm nay.

Tình yêu của Đới Kha và Lương Mạn Thu thuộc dạng “ba mẹ đặt đâu con ngồi đó”.

Đới Tứ Hải gật đầu:

– Rồi rồi, con giống mẹ con, cao hơn ba, đẹp trai hơn ba, đương nhiên không cần phải cua gái, gái toàn chạy theo con thôi.

Đới Kha quay lại chủ đề chính:

– Yêu đương thì có được tăng sinh hoạt phí không ba?

Đới Tứ Hải đáp:

– Tăng thêm chút đỉnh, đâu thể để con túng thiếu trước mặt bạn gái được, ví dày cũng là một phần sức hút của đàn ông mà.

Đới Kha hỏi ngay:

– Tăng nhiêu vậy ba?

Đới Tứ Hải cất giọng cao hơn mấy phần, hỏi:

– Yêu thật rồi à?

Đới Kha đáp:

– Ba tăng tiền thì con yêu, không tăng thì nghỉ yêu.

Đới Tứ Hải hỏi dồn:

– Bạn gái người ở đâu, bạn học đại học hả? Hay bạn cấp Ba?

Đới Kha đáp vẻ cà lơ phất phơ:

– Ba hỏi đứa nào?

Đới Tứ Hải bật cười mắng một tiếng, giơ tay giả đò đánh anh:

– Còn không chỉ một đứa hả? Mơ đẹp quá ha.

Đới Kha cũng cười theo ông, lại hỏi:

– Tăng nhiêu vậy ba?

Đới Tứ Hải ra giá:

– Một nghìn? Nghìn rưỡi? Hay hai nghìn?

Đới Kha đáp:

– Hỏi thừa, dĩ nhiên càng nhiều càng tốt.

Đới Tứ Hải quyết định:

– Thôi ba cứ cho bây nghìn rưỡi, không đủ thì tính sau.

Tiền khách sạn đã trở thành đơn vị đo lường mới của Đới Kha, một nghìn rưỡi tệ đủ trả tiền phòng sáu lần, so với mức tối thiểu bốn lần mỗi tháng thì cũng tạm ổn.

Đới Kha miễn cưỡng gật đầu.

Đới Tứ Hải liếc nhìn anh. Thằng con cao một mét tám tám nay đã ra dáng đàn ông. Vẻ ngang tàng, bất cần cũng vơi bớt đi nhiều. Sau hơn một năm rèn luyện ở trường cảnh sát, anh lại thêm phần chững chạc, đáng tin cậy hơn hẳn hồi trước.

Ông nói:

– Nhóc Cá Hố còn chưa đi nhà trẻ nữa, ba chưa muốn làm ông nội sớm đâu. Nuôi ba đứa đã đủ mệt rồi, sau này con bây mà giống bây chắc ba tức chết.

Đới Kha buột miệng đáp:

– Biết đâu lại ngoan như Lương Mạn Thu thì sao.

Vẻ hồ nghi thoáng hiện trên mặt Đới Tứ Hải.

Đới Kha và Lương Mạn Thu đã “vụng trộm” hai năm rưỡi, kinh nghiệm lấp li3m cũng kha khá nên anh nhanh chóng trấn tĩnh, giải thích:

– Ý con là tính cách.

Đới Tứ Hải cười khẩy:

– Nhà mình làm gì mà có phúc thế, ông trời công bằng lắm con ơi. Tiểu Thu ấy à…

Con gái nuôi đang ở ngay phòng bên cạnh, Đới Tứ Hải bất giác hạ giọng, nói tiếp:

– Hoàn cảnh nhà Tiểu Thu không tốt, sau này tìm bạn trai không biết có bị người ta chê bai không nữa.

Đới Kha không đoán ra Đới Tứ Hải đang thật lòng bày tỏ nỗi lo hay cố tình nói cho anh nghe.

Nếu là vế trước, mối nghi ngờ về chuyện tình cảm lén lút của họ tạm thời được xua tan, Đới Tứ Hải vẫn chưa nghi bạn gái anh là Lương Mạn Thu.

Nếu là vế sau…

Đới Kha nói:

– Với bằng cấp của Lương Mạn Thu, chỉ có nó kén chọn người khác thôi.

Đới Tứ Hải hơi sững người, hỏi lại:

– Đại D, con cũng nghĩ vậy à?

Đới Kha đáp chắc nịch:

– Nói thừa, đó chẳng phải chuyện hiển nhiên sao. Với lại, Tiểu Thu cũng là con cái nhà mình. Nhà mình có điều kiện thế nào thì nó cũng thế ấy.

Bao năm nay, Đới Tứ Hải vẫn luôn nói với người quen rằng Lương Mạn Thu và A Liên rất vượng ông. Từ khi họ về nhà này, ông chưa từng làm ăn thua lỗ.

Ông ngẫm nghĩ một lát, rồi chống hai tay lên gối đứng dậy, trông như vừa trút được gánh nặng, bảo Đới Kha:

– Nói cũng phải, bằng cấp của Tiểu Thu sau này không lo không tìm được việc tốt, nhà chồng cũng phải xem trọng mấy phần. Ba chỉ sợ tính nó hiền quá lại thiệt thòi thôi.

Đới Kha hỏi vặn:

– Nó thiệt thòi chỗ nào?

Đới Tứ Hải không muốn bàn sâu thêm, đứng trước mặt Đới Kha, dặn dò:

– Đại D, ba cảnh cáo con. Con yêu đương thế nào ba không cản, nhưng phải lo học cho xong đã, đừng có làm lớn bụng con gái nhà người ta.

Đới Kha cười khinh khỉnh:

– Xì, con còn lâu mới thèm đẻ vệ sĩ cho thằng con út của ba đâu.

Người ta thường nói ba tuổi rõ tính người, nhóc Cá Hố giờ mới hai tuổi mà tính cách đã manh nha bộc lộ, khác một trời một vực với Đới Kha. Nói dễ nghe là điềm đạm, còn nói khó nghe thì yếu đuối, sau này đi học bị bắt nạt có khi cũng chẳng dám hó hé.

Đới Tứ Hải cười bất đắc dĩ, nhưng không phản bác.

Sau bữa trưa, A Liên dắt nhóc Cá Hố đi ngủ, Đới Tứ Hải thì ra tiệm. Mấy năm nay ông đã đào tạo được vài học trò đắc lực, có thể yên tâm giao tiệm cho họ, thậm chí ông còn đang tính mở thêm một tiệm nữa.

Vài năm nữa bọn trẻ bắt đầu đi làm, còn phải mua nhà mua xe, rồi chuẩn bị của hồi môn cho chúng nó, toàn những khoản chi lớn.

Lương Mạn Thu rúc vào phòng Đới Kha.

Nhà mới vẫn có một phòng ngủ thông với phòng khách và ban công. Căn phòng này vốn là phòng rộng nhất chỉ sau phòng ngủ chính, nghiễm nhiên trở thành lãnh địa của ông anh cả.

Phòng của Lương Mạn Thu nằm bên phải cửa ra vào, là phòng ngủ nhỏ nhất, cách ba phòng còn lại một phòng khách.

Nếu muốn lén lút làm chuyện mờ ám, phòng cô có vẻ cách âm tốt hơn, nhưng lỡ có động tĩnh gì thì không có “lối thoát hiểm” nào khác. Thành thử, phòng của hai người đều có ưu nhược điểm riêng.

Cửa phòng Đới Kha thông ra ban công là loại cửa kính lùa chiếm trọn cả bức tường.

Mùa đông, cửa thông ra phòng khách đóng lại, cửa lùa hé một khe nhỏ cho thoáng khí, rồi kéo rèm cửa dày cộp. Nếu ai hỏi, họ sẽ bảo xem phim cần không gian tối.

Âm lượng loa máy tính được chỉnh vừa đủ nghe, tương đương tiếng người nói chuyện bình thường.

Đới Kha bế Lương Mạn Thu ngồi trên đùi mình, ôm cô cùng xem phim Mỹ, rồi ghé vào tai cô thì thầm:

– Lão Đới cho anh thêm nghìn rưỡi mỗi tháng.

Lương Mạn Thu tò mò:

– Anh thuyết phục bác kiểu gì hay vậy?

Đới Kha kể:

– Ba hỏi có phải anh đang yêu không.

Lương Mạn Thu giật mình hỏi:

– Anh thừa nhận rồi à?

Đới Kha đáp:

– Chưa, chắc ba đoán anh có người yêu rồi.

Lương Mạn Thu ngẫm nghĩ rồi hỏi:

– Vậy bác vẫn chưa biết là em ạ?

Đới Kha ngầm thừa nhận. Tiền tiêu vặt đã vào tay, cậu cũng lười chẳng buồn dò xét tâm tư của Đới Tứ Hải nữa. Cậu kéo khóa áo khoác bông của Lương Mạn Thu xuống, lần tay vào trong, càu nhàu:

– Mùa đông làm mấy chuyện này đúng là lích kích.

Lương Mạn Thu muốn gạt tay anh ra, nói:

– Lích kích thì nghỉ làm đi, cứ ôm nhau thế này cũng thích mà.

Sau khi có thêm mối quan hệ thể xác, cùng nhau sẻ chia những kh oái cảm thầm kín nhất, mối liên kết giữa Lương Mạn Thu và Đới Kha càng thêm bền chặt. Đới Kha đã nếm được vị ngon của trái cấm, giờ chỉ muốn thử hết những gì học được từ phim ảnh lên người Lương Mạn Thu.

Đới Kha thì thầm:

– Vừa ôm vừa làm còn thích hơn.

Lương Mạn Thu đang mải nghĩ xem nên ôm đứng hay ôm ngồi thì Đới Kha đã kéo cô thực hành luôn.

Hôm nay cô mặc một chiếc váy xếp ly dài đến gối cùng đôi tất cao cổ, để lộ một khoảng chân trần nõn nà ẩn hiện sau lớp váy. Giữa tiết trời đông ấm áp hơn hai mươi độ của Hải Thành, trang phục này cũng không khiến cô thấy lạnh.

Đới Kha đặt cô ngồi lên bàn học, mò tay đến vùng đùi non tr ần trụi của cô, kéo tuột chiếc qu ần lót xuống. Áo sơ mi chỉ cởi mấy cúc, để lộ hai bầu ng ực trắng nõn, nổi da gà lấm tấm, khiến anh chỉ muốn dùng môi lưỡi mình sưởi ấm chúng.

Áo ngực không phải kiểu cài trước, nên anh chỉ có thể moi thứ bên trong ra. Hai bầu ng ực bị bó chặt nay lại càng thêm đầy đặn, hút mắt.

Đới Kha đứng chen vào giữa hai đầu gối cô, cởi cúc quần và khóa kéo, tuột chiếc qu@n lót của mình xuống, giải phóng c@u nhỏ.

Lương Mạn Thu không còn e lệ như lần đầu tiên. Cô sờ thử c@u nhỏ cùng hai hòn bi bên dưới cũng đang căng cứng.

Lần đầu làm chuyện này ở nhà khi có người khác, cô vẫn hơi lo lắng, bèn hỏi:

– Anh ơi, liệu có bị nghe thấy không?

– Em đừng rên là được. – Đới Kha vừa đáp vừa rút trong ví ra chiếc bao cao su dự phòng, đeo vào, rồi từ từ tiến vào.

Bàn học kê sát bức tường đầu giường, nằm giữa giường và cửa kính.

Lương Mạn Thu tựa lưng vào màn hình máy tính, thay thế nhân vật trên màn ảnh trở thành nữ chính.

Mỗi cú thúc của Đới Kha đều khiến đồ đạc trên bàn rung lên như gặp động đất. Những tiếng đó hòa vào hiệu ứng âm thanh của bộ phim Mỹ nghe khá lạc quẻ, nhưng nếu không đến gần lắng tai nghe thì khó mà nhận ra.

– Anh ơi, nhẹ thôi… – 

Lương Mạn Thu cắn chặt môi dưới, không dám kêu thành tiếng. Hơi thở gấp gáp không sao kìm lại được, hòa theo từng nhịp thúc của anh, vừa rối loạn lại vừa có trật tự, tạo nên một sự cộng hưởng kỳ diệu.

Bất chợt, ánh sáng trong phòng thay đổi rõ rệt.

Lương Mạn Thu và Đới Kha đồng thời chết trân, không dám thở mạnh, cùng nhìn về phía nguồn sáng.

Khe cửa hé làm một góc rèm bị gió thổi tốc lên khiến ánh nắng tràn vào.

Lương Mạn Thu và Đới Kha nhìn nhau cười, bất giác cùng thở phào nhẹ nhõm, trao nhau nụ hôn sâu để chia sẻ chút may mắn nhỏ nhoi của họ.

Mây mưa tại gia gò bó đủ đường, lại thêm lúc nào cũng nơm nớp lo sợ bị phát hiện, thành thử mới đầu cả hai đều vốn tưởng sẽ không thăng hoa nổi. Thế nhưng, chính cái áp lực vì sợ bại lộ ấy lại khiến giác quan của họ trở nên nhạy bén lạ thường, mang đến một thứ kh oái cảm mà những lần đi khách sạn chẳng tài nào sánh kịp.

Hai người vừa mới thở phào nhẹ nhõm chưa được bao lâu thì một tràng tiếng bước chân vọng tới. Tiếng dép lê lẹp xẹp kia nghe có phần tùy tiện, thong dong.

Lương Mạn Thu và Đới Kha lại cứng đờ người, nín thở lắng nghe.

Tiếng bước chân ấy chẳng phải phát ra từ loa, mà vọng từ ngoài ban công vào.

A Liên khẽ lẩm bẩm:

– Lão Đới đi đâu mà chẳng thèm cất quần áo không biết.

Đới Kha liều mạng đưa đẩy thêm vài nhịp chậm như sên bò, chậm đến mức Lương Mạn Thu dường như cảm nhận được cả những đường gân cuồn cuộn, đan vào nhau trên thứ kia.

Miệng trên thì muốn bảo anh dừng lại, mà miệng dưới lại chẳng hề muốn thế.

Đới Kha kề sát tai Lương Mạn Thu thì thầm:

– Bà ấy không vào đâu.

Nếu A Liên có nghe thấy tiếng động lạ, bà cũng sẽ không nán lại lâu. Giữa mẹ kế và con chồng vốn có những giới hạn ngầm, xưa nay bà không bao giờ can dự vào chuyện riêng của Đới Kha, cũng nhờ vậy mà cả nhà mới yên ổn.

Chỉ cần Lương Mạn Thu và Đới Kha không gây ra tiếng động, mọi chuyện sẽ êm xuôi trót lọt.

Chẳng bao lâu sau, tiếng dép lê xa dần. Đới Kha như được cởi trói, điên cuồng thúc mạnh vòng eo thon gọn, rắn rỏi.

Màn hình máy tính cùng hai chiếc loa rung lên bần bật, chân bàn kêu một tiếng két chói tai, mép bàn va vào tường côm cốp. Đới Kha ghì chặt Lương Mạn Thu khi bị cô cắn chặt.

Mỗi lần như vậy, họ đều vứt rác ngay khi tàn cuộc vui, mọi thứ dường như đều được che đậy một cách hoàn hảo.

Đôi khi nhìn thái độ của Đới Tứ Hải, Đới Kha thấy ông không giống kiểu phụ huynh bảo thủ, tư tưởng cũng khá cởi mở, nên Đới Kha cũng từng phân vân liệu có cần thiết phải giấu giếm hay không.

Yêu đương vụng trộm ngót nghét ba năm, việc giấu giếm đã thành một thói quen khó bỏ.

Hè năm 2017, Đới Tứ Hải mở tiệm ngỗng quay thứ ba.

Ngày khai trương, vợ chồng Chương Thụ Kỳ và Triệu Tĩnh cũng gửi lẵng hoa đến chúc mừng. Bà con lối xóm còn trêu:

– Ông chủ Đới ơi, sau này có phải ông cho ba đứa nhỏ mỗi đứa một tiệm không?

Đới Tứ Hải cười xòa, khéo léo đáp:

– Tiệm cũ để dành cho Đại D cưới vợ, tiệm thứ hai cho Tiểu Thu ăn học, còn tiệm mới cho thằng út đi nhà trẻ.

Từ đoa, Đới Tứ Hải toàn đi sớm về khuya, về đến nhà lại ưu tiên lo cho thằng út, chẳng còn thời gian rảnh để mắt đến hai đứa lớn. Đới Kha và Lương Mạn Thu tha hồ bung xoã.

Nhưng cũng không phải họ chưa từng để lộ sơ hở.

Có lần vào dịp Quốc Khánh, A Liên rõ ràng đã dắt nhóc Cá Hố xuống nhà chơi, còn Lương Mạn Thu và Đới Kha thì đang ngủ bù sau một hồi mây mưa.

Căn phòng điều hòa mát rượi, cửa đóng then cài, rèm kéo kín mít, tưởng chừng như một thế giới riêng biệt, cách ly hoàn toàn với bên ngoài.

Trong cơn mơ màng, một vệt sáng quen thuộc đột ngột rọi vào, đánh thức cả hai.

Đới Kha ngóc đầu dậy, nhìn về phía nguồn sáng.

Cánh cửa kính bị đẩy hé ra một khe hở rộng bằng nửa người. Nhóc Cá Hố lách người vào, tót ngay lên giường, giữa đường còn đá văng đôi dép.

Thằng bé giơ một chiếc ô tô đồ chơi lên, nói với giọng nói non nớt:

– Anh ơi, sửa xe cho em với.

Rồi nó ồ lên một tiếng, hít một hơi rõ sâu, ngạc nhiên hỏi:

– Chị cũng ngủ ở đây ạ?

Lương Mạn Thu sợ đến mức chui tọt vào chăn, may mà cô đã kịp mặc lại quần áo.

Sau khi hoàn hồn, cô vội vàng chui ra khỏi chăn, khẽ hỏi:

– Anh, anh không khoá cửa à?

Đới Kha bực bội, liếc xéo thằng em trời đánh của mình:

– Đậu má, mày vào phòng mà không biết gõ cửa à? Mẹ mày đâu rồi?

Bình Luận (0)
Comment