Món lẩu cay mini Tô Vũ Điệp muốn ăn, mùi vị thơm ngon, giá cả phải chăng.
Trong giới học sinh, rất được ưa chuộng.
Mỗi người một nồi lẩu nhỏ, đường kính khoảng 20 phân, đun bằng bếp điện từ.
Nước dùng đỏ au sôi sùng sục trong nồi, nhìn đã thấy thèm.
Tô Vũ Điệp cầm menu, vừa gạch đánh dấu vừa lẩm nhẩm: “Thịt bò, họng bò, sách bò, ngó sen, khoai tây, nấm kim châm, tiết vịt, há cảo tôm, bánh nếp, bánh trôi nước, bánh dứa…”
“Cậu gọi nhiều thế, ăn nổi không?” Trang Tử Ngang nhắc nhở.
“Tớ ăn khỏe lắm, với lại còn có cậu nữa mà.” Tô Vũ Điệp cúi đầu đáp.
Trang Tử Ngang lặng lẽ uống trà chanh, không dám nói thêm.
Thân là con trai, nếu ăn ít hơn con gái, thật là mất mặt.
Chẳng mấy chốc, nhân viên phục vụ đem các món ra.
Tô Vũ Điệp chia đều từng món, cho vào hai nồi.
Sau đó cô hỏi: “Coca hay Pepsi?”
Trang Tử Ngang trả lời: “Coca.”
Tô Vũ Điệp vẫy tay gọi phục vụ mang hai lon Coca lạnh.
Coca sẫm màu rót trong cốc thủy tinh, sủi lên lớp bọt khí mịn màng.
Tô Vũ Điệp nâng cốc, cụng với Trang Tử Ngang: “Trang Tử Ngang, chúc cậu quên hết muộn phiền, ngày nào cũng vui vẻ.”
Trang Tử Ngang cảm động: “Tiểu Hồ Điệp, cảm ơn cậu.”
Coca có gas chảy qua cổ họng, mang theo chút tê rát.
Tô Vũ Điệp gắp miếng thịt bò chín đầu tiên cho Trang Tử Ngang, rồi cô mới ăn ngấu nghiến.
Vừa ăn, cô vừa bình phẩm như chuyên gia ẩm thực.
“Chú ý ruột vịt, chần lố rồi!”
“Rong biển mặn quá, lẽ ra nên nhúng nước thêm vài lần.”
“Viên bò giã chưa kỹ, chưa đạt độ dai.”
…
Cái miệng nhỏ của cô cứ ríu rít, không chịu yên tĩnh một giây.
Trang Tử Ngang đưa khăn giấy: “Khóe miệng cậu dính dầu kìa.”
Tô Vũ Điệp nhận lấy, lau qua loa: “Cảm ơn.”
Thông thường, gái xinh đều chú trọng hình tượng.
Tô Vũ Điệp thì khác, mang gương mặt tựa tiên nữ nhưng chẳng ngại nếm trải “mùi đời”.
Cô gái như vậy, thật dễ khiến người ta nảy sinh cảm giác thân thiết yêu mến.
“Tiểu Hồ Điệp, sao cậu luôn vui vẻ thế?” Trang Tử Ngang hỏi.
“Vui là một ngày, không vui cũng là một ngày, sao không chọn vui vẻ?” Tô Vũ Điệp mỉm cười đáp lại.
Trang Tử Ngang trầm mặc gật đầu.
Khá có lý, không thể phản bác.
Nếu bản thân mãi đau đáu chuyện hôm qua thì quá đỗi kém cỏi.
“À đúng rồi, cậu có biệt danh không?” Tô Vũ Điệp tò mò.
Trang Tử Ngang mơ hồ lắc đầu.
Bạn cùng lớp gọi cậu là “lớp trưởng”, hoặc gọi thẳng tên, mỗi Lý Hoàng Hiên hay gọi cậu là “con trai”.
Có điều “con trai” chắc không tính là biệt danh nhỉ?
“Tớ gọi cậu là ‘đồ ngốc’ nhé.” Tô Vũ Điệp vừa chần bao tử bò vừa nói.
“Tại sao? Nghe đao chết.” Trang Tử Ngang bất mãn phản đối.
“Tại sáng nay cậu nói dối tớ, còn đầy sơ hở.” Tô Vũ Điệp vẫn canh cánh trong lòng.
Trang Tử Ngang thầm nghĩ, hai năm liền mình đứng nhất khối.
Thế này mà bị chê ngốc, vậy các bạn khác thành gì?
Bữa lẩu mini, kéo dài tầm 40 phút.
Miếng khoai tây cuối cùng được Tô Vũ Điệp vớt lên, bỏ vào miệng, vẻ mặt thỏa mãn.
Trang Tử Ngang vẫy tay gọi phục vụ tính tiền.
Tô Vũ Điệp vội nói: “Tớ rủ cậu đi ăn lẩu, để tớ trả.”
Trang Tử Ngang cười: “Lần này tớ mời, lần sau cậu mời.”
“Vậy cũng được.” Tô Vũ Điệp gật đầu.
Bất tri bất giác, hai người ngầm hẹn tiếp.
Rời khỏi quán lẩu, khoảng 1 giờ chiều.
Trang Tử Ngang định đến dọn dẹp căn hộ hai phòng của mẹ, có lẽ sắp tới sẽ ở đó.
Nghe thế, Tô Vũ Điệp nằng nặc đòi đi theo, nói muốn giúp một tay.
Đúng lúc vừa mở cửa, chị hàng xóm kế bên ra ngoài.
Trang Tử Ngang từng gặp vài lần, lễ phép chào hỏi.
“Ủa, bạn gái à?” Chị hàng xóm ngắm Tô Vũ Điệp xinh đẹp trước mặt, đôi mắt sáng ngời.
“Không phải, bạn thôi ạ.” Trang Tử Ngang ngại ngùng, luống cuống giải thích.
“Không sao, đâu cần giấu chị. Giới trẻ yêu đương là chuyện bình thường mà.” Chị hàng xóm cười ẩn ý.
Tô Vũ Điệp nghe xong, mặt đỏ bừng.
Đừng nhìn ngày thường cô nhí nhảnh hoạt bát, đến lúc này y hệt cái hồ lô.
Muốn giải thích, lại không biết mở miệng thế nào.
Căn hộ hơi cũ, nhưng ánh sáng khá tốt.
Mỗi tháng Từ Tuệ chỉ trở về vài ngày, đôi khi bận quá, thuê luôn phòng gần nhà ga nghỉ tạm.
Trong nhà đồ đạc ít ỏi, khá đỗi trống trải.
Cũng không có cây xanh, hơi thiếu sức sống.
Trang Tử Ngang nói với Tô Vũ Điệp: “Tiểu Hồ Điệp, ba tháng tới nếu muốn tìm tớ chơi cứ qua đây.”
Tô Vũ Điệp chớp đôi mắt to tròn long lanh: “Sau ba tháng thì sao?”
“Đến khi ấy tính!” Ánh mắt Trang Tử Ngang ảm đạm, nói lấy lệ.
Phỏng chừng khi ấy, cậu đang nằm ở bệnh viện.
Trên đời, hẳn chẳng mấy ai buồn vì sự ra đi của cậu.
Tô Vũ Điệp mỉm cười: “Nếu cậu chọc tớ quạo, tớ chả đến tìm cậu nữa đâu.”
Trang Tử Ngang buột miệng: “Sẽ không.”
Ba tháng tới, chắc chắn vô cùng đau khổ cô đơn, thể xác bị trận ốm lớn tra tấn.
Cậu không muốn cuộc sống gần đất xa trời này, thiếu mất màu sắc trân quý ấy.
Tô Vũ Điệp thoạt nhìn yểu điệu, ai ngờ lại là cao thủ việc nhà, có lẽ được rèn từ bé.
Hai người đồng tâm hiệp lực, phút chốc làm căn hộ rực rỡ hẳn lên, ấm cúng hơn.
Ra ngoài đổ rác, tiện thể ghé siêu thị sắm một ít nhu yếu phẩm.
Trang Tử Ngang còn cố ý mua quyển lịch để bàn.
Loại mỗi ngày xé một tờ.
Cậu cầm thử, chỉ có chồng giấy 90 ngày mỏng manh.
Những tờ giấy nhẹ tênh đó, chính là đồng hồ đếm ngược thời gian tồn tại của mình.
Lúc tính tiền, Tô Vũ Điệp không muốn xếp hàng, bèn đứng ngoài đợi Trang Tử Ngang.
Thời điểm Trang Tử Ngang bước ra, phát hiện tay cô ôm bể cá thủy tinh tròn, bên trong chứa vài viên đá nhỏ và rong xanh.
Hai chú cá vàng đỏ chót, tung tăng bơi lộn.
“Trang Tử Ngang, đây là quà tớ tặng cậu, chúc mừng tân gia.”
“Tặng tớ cá làm gì? Tớ nuôi thân còn khó.” Trang Tử Ngang lầm bầm.
“Hôm qua hại cậu không câu được cá, coi như tớ bù lại. Mong ngôi nhà mới của cậu thêm sức sống. Hứa với tớ, đừng chết đấy.” Tô Vũ Điệp nghiêm túc.
“Đừng chết?” Trang Tử Ngang sững người.
“Ý tớ là hai con cá! Nếu cậu nuôi chúng để chết, tớ nhất định không tha cho cậu.” Tô Vũ Điệp quơ quơ nắm đấm.
Trang Tử Ngang nhìn sâu vào mắt Tô Vũ Điệp, như thể muốn xem thấu tâm cô.
Có thể làm bạn với cô gái này, quả là điều may mắn.
Tại sao, tận khi sinh mệnh sắp kết thúc mới gặp được cậu?
Tiểu Hồ Điệp, giá mà tớ quen cậu sớm hơn, thật tốt biết bao!